Phiên ngoại: Một đời trọn vẹn yêu
Takemichi từ sớm đã rất tâm đắc với cuộc sống hiện tại, trong khi bản thân nằm phè phỡn trên ghế thoải mái gậm bánh quy chờ em người yêu nấu cơm, thế giới bên ngoài có diễn ra mưa kim cương cũng không can hệ đến anh, có bạn trai siêu cấp ở đây rồi còn sợ cái gì nữa?
"Anh...mẹ nó ai cho phép ăn bánh quy trước bữa cơm! Lát nữa còn dám bỏ thừa phần ăn, em đánh chết anh" , Mikey vừa nhìn thấy cái bánh còn một nữa trong tay anh đã rất không vui mà cất lời.
"Em mắng anh? Manjiro em không thương anh"
"Ai bảo anh hư"
Vì cái gì mà từ một thanh niên đến mì ăn liền còn không biết nấu lại biến thành nam nội trợ ngày ngày ba bữa đảo đảo chiên chiên, còn không phải tại bản thân đang nuôi trong nhà một con mèo lười, con mèo này không chỉ suốt ngày nằm phơi bụng chờ người vuốt ve mà còn đặc biệt vô lí, thích nghịch phá gây chuyện.
Takemichi sau khoảng thời gian dài được em người thương chăm nom bảo quản, bản tính lười biếng, ngang ngược liền trổ ra bên ngoài, gặp chuyện gì không vừa ý sẽ ăn vạ đến khi bị đè cho sưng mông mới chịu im hơi lặng tiếng nằm ủy khuất thành một cục trên giường.
Trông theo bóng lưng rộng của người kia, anh gác chân lên thành ghế lảm nhảm mấy tiếng muốn được ôm, muốn được em đối xử tốt.
"Đến đây" Mikey ngồi trên bàn ăn vỗ vỗ đùi mình, lạnh nhạt cất tiếng, người kia than thở cái gì cũng không buồn quan tâm. Takemichi bị khí thế bức người này dọa cho sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, đoạn nhấc đũa cho cơm vào miệng, "Ai nói anh ngồi đó, qua đây!"
Anh ngồi trên đùi hắn, để mặc em người yêu đút hết thứ này đến thứ khác, Takemichi chu cái môi còn vương vài ba hột cơm líu ríu mấy lời vô nghĩa.
"Em như vậy sẽ càng khiến anh lười biếng, phè phỡn hơn đó"
"Em muốn, anh cản được em?", hắn nghiêng đầu giúp anh lấy sạch mấy hạt cơm dính trên miệng, rất tự nhiên hôn hôn gò má người thương, "em không đút, anh liền lười bỏ ăn rau củ"
"Anh hư cũng là do em, cùng lắm em chiều anh cả đời, anh chỉ việc ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ cho em", giọng điệu không khác gì mấy bà mẹ bỉm sữa.
Takemichi hôn lên trán hắn, "anh sẽ phá phách, ăn vạ em tới già"
"Ừm", đều là em nhượng bộ anh, yêu thương anh cả đời.
Mikey đi xin việc, chỉ sau ba ngày em nó đã chính thức làm nhiếp ảnh gia cho một công ty giải trí lớn nhất nước.
Chị gái Ema cùng mẹ Sano vừa nghe được tin này, vui đến rơi vỡ điện thoại, cắt ngang cuộc gọi của Takemichi, bất quá họ vẫn chưa một đêm bay thẳng lên Tokyo trực tiếp mở tiệc lớn, ăn nhậu bét nhè. Ba Sano bảo cả hai cũng không làm gì rầm rộ lắm, kết quả em người yêu ngồi ở nhà chưa đầy một ngày đã phải nhận liên tục mấy chục cuộc gọi tới của họ hàng thân thích, nào là chúc mừng, nào là hãnh diện, đa dạng vô cùng.
Mai là ngày đầu đi làm của em người thương, Takemichi ngồi thành một đụm dưới sàn nhà săm soi hết cái áo sơmi này đến cái cà vạt nọ, lưng sắp gãy đến nơi vẫn không chọn được thứ gì làm bản thân vừa ý. Công ty giải trí kia nghe nói có rất nhiều idol nữ quyến rũ xinh đẹp, thậm chí là nhân viên hay stylist ít nhiều cũng có dăm ba người vẻ ngoài dễ nhìn.
Hắn đẹp trai như vậy, xuất chúng như vậy nhỡ đâu làm vài cô gái rung động, họ có khi nào sẽ cướp mất chồng cực phẩm của anh hay không? Nghĩ rồi, chính mình liền thu vào động lực, ra sức giúp hắn tìm một bộ quần áo xấu xí nhất, dị thường nhất, phần nào lấn át đi dung mạo không hề thua kém các ngôi sao nổi tiếng của người kia.
Nếu hỏi tại sao Takemichi có suy nghĩ như vậy? Chắc chỉ là chút ghen tuông vụn vặt thôi, không có liên quan gì đến nàng vợ nhỏ của Ema nào đó đâu.
"Anh làm cái trò điên khùng gì đấy?", Mikey vừa mới tắm xong, nhìn thấy anh chui cả người vào tủ đào hết đống quần áo của hắn ra cũng chẳng buồn nổi giận, thuận chân đá đá eo anh.
Không nhận được lời hồi đáp, người nhỏ tuổi hơn đặt thân xuống đệm giường im lặng đợi anh náo loạn xong liền mang cả cơ thể toàn mồ hôi sà vào lòng hắn dụi lên dụi xuống, "Manjiro, hay em đừng đi làm nữa, anh sẽ cố gắng làm việc nuôi em"
"Anh lại điên khùng cái gì?, hắn đẩy người anh ra, nói tiếp, "đi tắm đi, anh hôi như giấm ấy"
Takemichi đứng thẳng người dậm chân một cái, tận lực nhăn chặt hàng mày thanh tú, "em quá đẹp trai, ra ngoài ai cũng bị em làm cho chết mê chết mệt, anh không thích đâu!", hóa ra là ghen rồi, Mikey rất nhanh đưa ngón tay xoa xoa mi tâm anh, đoạn nhếch khẽ khóe môi, "không cho phép nhíu mày, không tốt"
"Họ thích em nhưng em cũng đâu có thích họ, anh còn lo lắng?"
Mất một đêm dỗ dành, Takemichi mới bất đắc dĩ thuận ý để em người thương đến công ty làm việc, trước lúc đó đã rất tự kiềm chế bản thân không mang luôn mấy cái túi giấy trong nhà đội hết lên đầu người nọ, ngậm ngùi ôm hôn tạm biệt hắn.
Vậy mà vừa qua một tuần chính thức làm việc, Mikey đã hớp hồn gần hết toàn bộ nữ nhân trong công ty, hộp quà to nhỏ các thứ mỗi sáng đều chất thành đống dưới chân hòm thư, tài khoản sns dạo gần đây liên tiếp có tin nhắn mới muốn làm quen, tỏ tình.
"Con mẹ nó, em cút ngay cho khuất mắt anh, Sano Manjiro!!"
Takemichi lần này giận rất dai, đặc biệt lâu khiến Mikey hắn hơn cả tháng chật vật ngủ trên sofa đến đau thắt từ eo tới vai.
Dạo gần đây Takemichi thường xuyên phải đi công tác, Mikey lại được lúc công ty cho phép nghỉ ngơi, nhiếp ảnh gia cố định vốn là một loại công việc chẳng mấy nhàn rỗi, nhưng lâu dài rồi không phải ngày nào cũng cần đi làm, chủ yếu chỉ có mặt vào những hôm có lịch chụp ảnh, giành thời gian thảo luận concept tiếp theo cho buổi chụp, lúc ở studio tập trung chỉnh sửa từng chi tiết một, hoàn thành rồi liền có thể buông máy hết mấy ngày, thậm chí là cả tuần.
Riêng anh người thương là producer, ra ngoài tìm nguồn cảm hứng cũng không phải đôi lần, thỉnh thoảng vẫn cùng trợ lí đi đây đi đó, đợt lâu nhất còn kéo dài đến hơn mười ngày, Mikey lúc này ngờ nghệch đứng trước cửa nhà cảm thấy rất rất rất không muốn nhìn thấy ghế sofa lạnh hơi người trong phòng khách, đèn điện chưa được bật, nhà bếp hiu quạnh thiếu hương thức ăn. . .
Ngày thứ nhất, Takemichi ở Seoul - Hàn Quốc vừa đóng lại cuốn sổ ghi chép chưa bao lâu đã có người nhắn tin tới.
Em: "Manjiro rất nhớ em"
________________
Tui đọc mấy fic của Mitake toàn là Take chăm sóc Mikey thôi...nên tui edit fic này thấy Mikey trưởng thành hẳn ra
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz