Mist
Ken vừa dẫn Airi trở lại Sảnh chính đã thấy bà Olive ở đó từ lúc nào. Bà ta đang ngồi trên một chiếc lưng tựa và chải lông cho chú chuột bạch mắt đỏ. Idris ngồi trên ghế đối diện, họ đang bàn gì đó, có vẻ là về Howl.“Bà Olive” – Ken gọi, cậu nói trong vội vã – “Cháu ra ngoài cùng Airi một chút”“Gì cơ?” – Bà Olive ngửng mặt lên – “Ra ngoài ư? Cùng Airi? Để làm gì?” – Idris đã kể về chuyện ở nhà Ken, bà ta hơi lo lắng về việc họ sẽ bất ngờ đụng phải bọn Howl, chúng có trí nhớ rất tốt và luôn biết cách bịt đầu mối những kẻ xấu số biết được bí mật của chúng.“Chuyện gia đình” – Airi nói, cô muốn dừng cuộc đối thoại ngay tại đây – “Cháu có việc phải về nhà gấp”Bà Olive không nói gì, chỉ chau mày rồi liếc qua Idris, “Đi với họ đi, Idris” – Bà ta có linh cảm không tốt và muốn chắc chắn sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.Idris có vẻ lười biếng, nhưng tính hiếu kỳ cứ thôi thúc nên cậu tuôn chân bước theo. Cậu muốn khám phá thế giới trên Mặt Đất này. Nó quá đỗi mới mẻ đối với tâm hồn khao khát phiêu lưu nhưng ngập đầy sự ảm đạm mờ mịt mà Mist đã nhuộm màu nên.Airi không nói gì, đi chung cũng không sao, miễn là đừng làm vướng bận để thêm chậm trễ. Cô quay đầu chạy đi phía cánh cửa dẫn ra căn hầm. Dù vậy, cô vẫn không quên đưa mắt nhìn bà Olive lần cuối. Bà ta vẫn ngồi đó, nâng con chuột trên tay âu yếm nhưng mắt vẫn hướng về phía cô. Bất giác, như một ngôi sao băng vụt qua, khóe môi màu huyết dụ ấy cong lên, gợn lên trong lòng Airi một cảm giác kỳ lạ. Nó giống như khoảnh khắc lần đầu tiên ánh mắt bà ta chạm vào cô, bất ngờ, kinh ngạc, lo âu nhưng cũng đầy thân thuộc. Airi mím môi, nhưng rồi vứt nó qua một bên trong vội vã, cô không có thời giờ cho nó, cô còn phải lo lắng cho người cha khốn khổ.Họ lên chuyến xe buýt về phía đông thành phố. Lòng Airi như lửa đốt, cô không thể ngồi yên một chỗ, cảm giác mặt ghế như gắn đầy gai nhọn. “Cậu đừng quá lo lắng” – Ken nắm lấy bàn tay cô, an ủi.“Mình biết rồi” – Đáp thế nhưng Airi vẫn không yên lòng được. Càng nghĩ đến cha, cô càng thấy mình có lỗi. Hôm trước sinh nhật Jolene, cô có nghe tin cha mình sắp về, thế mà ham vui đến nỗi quên mất. Bây giờ nhận được tin dữ, cô thầm trách mắng mình thậm tệ.Ken mím môi. Cậu không biết nên nói thế nào cho phải, thế là cậu nín thinh, chỉ biết ngồi cạnh và quan sát nỗi chật vật của Airi, cậu lo lắng giùm cho cô bạn. Còn Idris, cậu ta chẳng mảy may gì dù biết tình hình của Airi lúc này. Vốn dĩ họ là người mới quen, không có nghĩa vụ phải lo lắng giùm nhau, với lại, theo cậu nghĩ, sinh lão bệnh tử là lẽ thường. Idris nghĩ thế rồi đảo mắt nhìn khắp xe, hứng thú với mọi thứ xung quanh.Có hai cô gái ngồi hàng ghế bên kia, cứ hay liếc mắt về phía Idris. Cậu ta biết thế, cao hứng nháy mắt với hai cô ả. Hai ả cười tủm tỉm, ríu rít như chim non. Idris đắc chí nhìn xuyên qua cửa kính xe nơi hai ả ngồi, hứng thú với cảnh vật xung quanh đang lùi dần ra sau. Chợt thấy mấy đốm đen xuất hiện ngoài khung cửa, nó nhòa đi vì tốc độ xe quá nhanh nhưng cũng đủ kéo một đường dài đen sì trên nền cảnh.Idris giật nảy người như bị ai đụng vào vết thương đang chảy máu. Cậu quay đầu xuống ghế sau gọi Ken nhưng cậu ta đang ngồi gục đầu, chẳng để ý chút gì tới xung quanh. Idris tức mình đưa mắt trở lại khung cửa sổ bên kia hàng ghế. Những đốm đen đã biến mất. Cậu nhổm người nhìn ra sau qua cửa kính ở cuối xe tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì, cứ như nó chưa từng xuất hiện.Đâu rồi? Cậu chậc lưỡi một tiếng rồi ngồi phịch xuống. Những đốm đen đó, là Howl. Cậu chắc chắn thế. Chúng đậu đầy trên dãy hàng rào mắt cáo bên kia đường, đông đến nỗi kéo một chặng dài chừng năm mét. Idris nghĩ gì đấy rồi dụi mắt. Có lẽ mình nhầm – Cậu nghĩ rồi thở dài một tiếng. Hai cô ả bên kia làm cậu lơ đãng, chắc vì thế mà nhìn nhầm chăng? Hay là môi trường này mới mẻ quá khiến cậu phân bố sự chú ý lên khắp nơi mà nhầm lẫn? Cậu không nghĩ nữa. Xe buýt đang dần phanh lại, đã tới trạm.Đó là một thị trấn nhỏ vắng người. Một số tiệm tạp hóa, cà phê, quán ăn, dụng cụ,… co cụm lại tại trung tâm là một khoảnh đất rộng có đặt một bức tượng vĩ nhân nào đó có con đường chính chạy ngang. Càng ra xa, nhà cửa càng thưa thớt, đường phố vắng người lại qua.Tránh xa khỏi khói bụi thành phố, nơi này yên tĩnh và trong lành như khí trời buổi sớm mai. Hiếm lắm mới có vài ba người tản bộ trên con đường lát gạch vuông vức vòng quanh thị trấn, dưới bóng râm của mấy tán cây cổ thụ. Idris vừa xuống xe đã bị thu hút ngay bởi hàng hoa violet được trồng dài ôm sát khoảnh đất rộng. Không may, Ken và Airi đã kéo cậu đi khỏi nhanh đến nỗi cậu chưa kịp tiến đến khóm hoa để nhìn rõ hơn và thỏa chí tò mò.Họ đi bộ chừng năm phút ra khỏi thị trấn và hướng về phía ngọn đồi phía nam thì đến nhà của Airi. Đó là một biệt thự tọa lạc giữa cây cối bạt ngàn, được xây từ rất lâu về trước theo kiến trúc Roman cổ. Giống như Airi, ông Henry vốn là người đam mê sự cổ kính ẩn chứa trong nền văn hóa Âu châu. Ông đam mê đến cuồng nhiệt, đã quyết định dành cả tuổi trẻ của mình để thăm thú và học hỏi về chúng. Sau này khi đã đứng tuổi, Henry quyết định đem tinh hoa của nền văn hóa ấy về nhà, và chính ông đã đứng tên thi công ngôi biệt thự này nhiều năm sau đó, rồi lấy một người vợ trẻ để an hưởng tuổi già.Những tưởng sẽ dành phần đời còn lại của mình ở đây, Henry không ngờ tham vọng và niềm đam mê quá lớn khiến ông không thể nào dừng bước. Ông rời bỏ ngôi biệt thự, rời bỏ gia đình và tiếp tục lên đường. Không ngờ lần về thăm nhà này thật tồi tệ. Trong chuyến đi thăm bạn cũ ở gần đây, một kẻ khốn nạn nào đó đã dùng súng bắn vào bụng ông. Mọi người hết sức bất ngờ vì ông tuyệt nhiên không có kẻ thù, và chuyện này ngã về hướng một tên tâm thần nào đó giật súng từ đâu không rõ và tình cờ bắn vào ông. Chuyện nghe khá vô lý, nhưng Manna – vợ ông Henry lại chắc chắn là như vậy.Cổng nhà mở sẵn, bên trong khoảnh sân rộng có chiếc xe cấp cứu cùng nhiều loại xe khác đậu thành một hàng dài. Mặt tiền ngôi nhà được xây cao vút lên, đâm xuyên tán lá cổ thụ và vươn thẳng lên trời như tháp chuông của các nhà thờ. Bên ngoài được trang trí bằng mấy cột trụ bằng vân thạch trắng bám sát tường xen kẽ với các cuốn nửa tròn giữa các tầng. Bây giờ Idris mới cảm thấy quen thuộc. Ở Mist, những ngôi nhà phần lớn được xây như thế này.Airi vội vã chạy vào trong ngay, Ken và Idris cũng chạy theo. Họ tiến tới gian phòng khách rộng rãi lắp đầy kính màu xung quanh, nền khảm môzaich. Cửa sổ bằng kính trong suốt được mở tung với rèm được kéo xoạch qua một bên đảm bảo không khí trong lành tràn vào nhà. Ánh sáng mặt trời hắt qua các ô cửa, làm sáng lên bộ đèn pha lê từ trần thòng xuống ở giữa phòng, ở dưới là bộ sa lông bằng gỗ gụ sáng bóng. Trên các bệ đá hoa cương quanh phòng đặt các bức tượng nghệ thuật và vật phẩm mà Henry có được trong các chuyến đi. Nhìn sơ qua đủ biết gia tài nhà Dorothea đếm mãi cũng không xuể.Gia nhân ra vào nườm nượp. Người mang nước, kẻ mang khăn lau, ai cũng cuống quýt khiến xung quanh trở nên ồn ào. Cuối phòng là một cầu thang to kềnh chiếm hết bề rộng diện tích, tay vịn bằng gỗ với kiểu trang trí xoắn ốc bằng sắt ở lan can. Đầu cầu thang là phòng của ông Henry.Cửa phòng đóng kín, mọi người tụ tập ở gần đó, nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt mỗi người. Airi tiến tới chỗ quản gia và được biết bác sĩ đang cầm máu cho ông Henry và rút đạn ra khỏi ổ bụng ông. Viên đạn cắm ngay vào dạ dày và khiến nó bị thủng một lỗ, dịch vị cùng máu túa ra không ngớt. Airi hoang mang thấy rõ. Ken vẫn theo sau an ủi bạn, còn Idris vẫn loanh quanh với sự hiếu kỳ. Chợt thấy một phụ nữ bước ra từ phía trái phòng, ả đang hướng về phía họ.Đó là một phụ nữ đẹp chừng ba mươi với thân hình nóng bỏng. Bộ váy suông đen tuyền ôm sát lấy cơ thể, uyển chuyển bước từng bước trên đôi giày gót nhọn cao lênh khênh. Mái tóc đen bóng ngang cằm bồng bềnh ốp sát vào mặt, lấp ló đôi bông tai đỏ chót.“Airi” – Cô ả gọi và tiến gần hơn. Hai bên khóe miệng cong lên, nở nụ cười kiêu sa với đôi môi màu đỏ máu. Quyến rũ, quý phái, ả khiến Idris lúng túng. Đây chính xác là mẫu phụ nữ mà cậu thích.Airi nghe thấy thì ngoái đầu nhìn, biểu cảm chuyển mau chóng thành khinh bỉ với cái trề môi thấy rõ. Cô bắt đầu nổi cáu. “Tình hình như vầy còn ăn diện sao?” – Airi bực bội nói.“Có vấn đề gì à, con gái?” – Cô ả nhếch mép, chỉ vào người Airi và liếc mắt qua Ken và Idris – “Bộ dạng này là gì đây? So với đứa con gái hư hỏng đi chơi đêm với hai gã trai, thì việc ăn diện của ta chẳng nhằm nhò gì hết”“Hư hỏng?” – Airi nổi sùng, cắn môi muốn đứt lìa – “Hai chữ đó hợp với bà hơn đấy. Ngoài ba tôi, các bạn của ba, lái xe, làm vườn, tất cả đàn ông trong nhà này thì bà còn ngủ chung với ai nữa không? Đồ chó cái!”“Câm mồm!” – Ả ta điên tiết lên, giậm mạnh đôi cao gót xuống nền kêu lốc cốc.“Kẻ đã bắn ba tôi là do bà sai khiến chứ gì?” – Airi vẫn không ngừng lại, cô khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn bà ta khinh bỉ - “Tất cả cũng chỉ vì gia tài của ông ấy!”“Chát” – Ả lao ngay tới phát cho Airi một bạt tai khiến cô ngã nhoài qua một bên. “Bà tát tôi?” – Airi đưa tay vờn lên một bên má đỏ ửng. Rồi không nói gì, cô đứng bật dậy, nhào tới nắm lấy mái tóc đen bóng được chăm sóc kỹ lưỡng mà giật mấy phát, cả hai ngã sóng xoài, tấn công nhau bằng mấy đòn nắm tóc và bạt tai.Ken, Idris và mấy người gần đó lao tới gỡ họ ra. Cô ả vẫn còn điên tiết, khổ sở đứng lên rồi nghiến răng chửi rủa Airi bằng những câu thô lậu. Idris dài mỏ ra, hành động này đã phá tan hình tượng hoàn hảo trong lòng cậu. Hóa ra đó chỉ là một con cáo trong lớp vỏ kiêu sa. Anh quản gia trẻ dìu ả về phòng. Và cậu còn thất vọng hơn khi cái dữ tợn vừa nãy dường như tan biến đi, nhường chỗ cho chú thỏ con đang bám vào cổ quản gia với sự ủy mị tới phát bệnh.Ken đỡ Airi dậy và phủi bụi trên tóc cô. Cô lầm bầm gì đó, trợn mắt nhìn ả bằng nửa con mắt. Cô không hiểu ông Henry, một người hiền lành và uyên bác lại thấy gì ở con cáo già ấy mà rước ả về nhà, âm mưu chiếm lấy gia tài của ông mà lại không hề hay biết như thế.“Cô cũng láo đấy” – Idris khoanh tay trước ngực, chậc lưỡi nhìn Airi.“Gì cơ?” – Airi không ngờ cậu ta lại nói thế.“Đã chửi tục còn đánh mẹ mình. Tôi phục cô đấy”Airi ‘hừ’ mạnh một tiếng, cô giậm chân một cái, rồi nói như gầm lên. “Con ả đó không phải mẹ tôi!”. Nói rồi cô giận dỗi quay đi. Ken nhìn Idris không hài lòng, rồi cũng quay đi.“Sao cậu nhìn tôi thế?” – Idris chớp mắt. Cậu không hiểu mình đã làm gì sai.Cô y tá bỗng mở cửa và ló đầu ra ngoài. Airi thấy thế thì tuôn chân đến ngay, họ nói gì đó với nhau, cô bước vào trong và cánh cửa đóng lại.“Thái độ đó là thế nào, hả?” – Idris không chịu nổi với cái quay ngoắt của Ken. Cậu nắm lấy vai cậu ấy kéo lại.“Anh bị điếc à?” – Ken nhíu mày – “Airi đã nói đó không phải là mẹ cô ấy”. Cậu chỉ nói thế, cậu không dám nhúng tay vào chuyện gia đình người khác, mặc dù đó là bạn thân nhất của cậu. Vốn dĩ cuộc đời Airi gắn liền với rắc rối.“Vậy đó là…?”“Manna, vợ bác Henry" – Ken đáp. Cậu luôn miệng nghe Airi phàn nàn về cô ả, về lối sống phóng đãng phù phiếm và tính cách quá ư khó chịu của ả. Đó chính là lý do mà Airi luôn thích ở ngoài đường hơn là ở nhà. Có lúc, cậu phản bác lại cô ấy, cho rằng cô nói quá và xấu tính. Nhưng rồi một hôm cậu bắt gặp ả ta đang mây mưa với một tên nào đó, có vẻ là người làm công. Đến với gia đình này, mục đích của ả chỉ có thể là món gia tài kếch sù.Cậu tỏ ra không muốn nói nhiều về chuyện này và muốn Idris cũng như vậy. Ken và Idris đợi ở ngoài hành lang khá lâu. Bỗng nghe thấy tiếng gạch vỡ nát và tiếng hét chói tai phá vỡ sự im lặng lúc bấy giờ. Ken giật nảy người, có tiếng kính vỡ hòa vào, cùng tiếng đập cánh lớn bên trong phòng ông Henry. Cậu phá cửa xông vào, Idris cũng vào theo.Căn phòng xây theo hình bán nguyệt vỡ toang như bị một thứ gì đó khổng lồ từ ngoài bấu lấy các bức tường mà kéo mạnh ra. Ông Henry đang nằm dưới đất với đống băng ướm máu ở bụng, Airi cùng các y tá, bác sĩ kinh ngạc hét toáng lên, nằm sóng xoài trên lớp kính vỡ. “Howl!” – Idris bất thần thốt lên. Bọn Howl đậu đầy trên các nhánh cây cổ thụ bên ngoài, chúng tung cánh bay tót vào phòng, chao đảo trên không và tấn công vào các y tá. Họ hét lên đau đớn. Cùng lúc Ken và Idris tông cửa xông vào, họ đứng dậy, chạy ra ngoài. Ông Henry hết sức đau đớn, ông nằm bệt một chỗ, rên rỉ. Airi vẫn ở đó, cô không màng tới bọn Howl, cố sức đỡ Henry dậy nhưng không thể. Tức thì, một cái bóng to lớn vụt qua, choáng hết cả căn phòng, nó đáp xuống đầu giường Henry như một con chim khổng lồ với đôi cánh dang rộng. Đầu giường bỗng sụp xuống vì không thể chịu được trọng lượng lớn. Đó là một Howl, nhưng to lớn và gớm ghiếc hơn hết thảy.Idris nghiến răng. Đây là con vật đã bắt cóc Jolene ban sáng. Cậu biết thế bởi những đường vẽ màu đen cuộn xoáy dọc theo xương quai xanh của nó cùng đôi mắt xanh biếc như bầu trời. Howl chúa, đây là kẻ đã chỉ đạo cho đám Howl thuộc hạ.Cơ thể con vật dần nhỏ lại kích cỡ con người. Những túm lông đen hôi hám rút vào sâu trong lớp da trắng, đôi cánh bị tiêu giảm trong vài giây để lộ hai cánh tay người. Nó rút ra từ đâu chiếc áo chùng màu đen và phất lên người, rồi đưa tay vờn dọc theo khuôn mặt góc cạnh lấm tấm râu ở cằm và hai bên quai hàm, chải lại mái tóc đen rối bù.“Idris” – Gã ta bỗng lên tiếng gọi, rồi đưa tay vuốt lại nếp cổ áo chùng. Lấp ló sau lớp vải vẫn là hình xăm ấy.“Gray” - Idris nắm chặt tay thành nắm đấm – “Cũng không bất ngờ lắm đâu”Ánh mắt họ bắt đầu đấu đá nhau. Dường như họ quen biết nhau, và mối quan hệ này không tốt cho lắm. Ken thấy vậy thì đứng bật dậy.“Ngươi là ai? Sao lại đến đây gây rối?”Gray không nhìn Idris nữa. “Có chuyện nên đến thôi” – Hắn trả lời cộc lốc, rồi đưa mắt nhìn Airi đang khổ sở ở gần đó. Hắn chậc lưỡi một tiếng.“Ta phải biết chứ nhỉ? Mái tóc màu đỏ táo ấy, thế mà bắt nhầm người cho được”Airi nghe thấy thì ngoảnh mặt lên. Nhận ra điều gì đó, cô đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt hắn, gắt: “Ngươi là kẻ đã bắt cóc Jolene? Ngươi để cô ấy ở đâu hả?” Gray đưa hai tay ra trước kiểu giàn hòa, “Ồ, ồ, chanh chua thế?” – Rồi hắn cười nửa miệng – “Ta để ả ở một nơi rất an toàn. Cô muốn đến đó chứ?”Idris nhảy ra trước mũi Airi. “Mục đích của ngươi đến đây là dụ dỗ con gái nhà người ta sao?”Gray phì cười chế nhạo. “Nhìn ả đi. Có chút gì khiến ta hứng thú chắc? Một đứa con gái xấu xí!”. Airi bắt đầu nổi sùng. “Câm mồm đi quân khốn nạn!” – Cô quát.Hắn tỏ vẻ khinh khỉnh. Hắn không muốn dây dưa với những chuyện phiếm như thế này.“Cô muốn giải thoát cho bạn mình? Vậy thì mong cô có mặt ở đó, hậu duệ nhà Crawford ạ” – Vừa dứt lời, tấm giấy bạc xuất hiện trên tay từ lúc nào, hắn phóng nó đi như phóng một lá bài, rồi biến hình thành một con quạ, tung cánh bay đi, bọn Howl trên cây cổ thụ cũng rời đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz