4. Cuộc thi sống còn
JYP PD nhẹ nhàng đóng chiếc laptop lại, ánh mắt ông nhìn Bangchan, chờ đợi một câu trả lời. Bangchan ngập ngừng, cố kìm nén cảm xúc, không dám nói gì."Thật vậy sao?"Người đàn ông trước mặt, người đã chứng kiến Bangchan trưởng thành suốt những năm tháng ở Seoul, chỉ mỉm cười hiền lành và gật đầu.Lúc ấy, trong lòng Bangchan trộn lẫn nhiều cảm xúc: có chút giận, có chút biết ơn, và cũng có chút buồn. Cậu không biết nên cảm thấy thế nào."Cậu sẽ debut, Chris."Một niềm vui bất ngờ trào lên trong lòng - debut? Mình thật sự sẽ debut?Bangchan chợt nhớ đến những đêm dài không ngủ, tự hỏi liệu tất cả cố gắng có xứng đáng không. Những năm xa gia đình, rời xa cái nắng ấm áp của nước Úc, thật sự không dễ dàng. Nhiều lúc cậu lại nhớ những buổi chiều cầm đàn ra biển, hát cùng bạn bè dưới hoàng hôn.Còn ở Seoul, mỗi lần mở cửa sổ phòng trọ, thứ đập vào mắt Bangchan chỉ là con phố thương mại với dòng người vội vã bước vào những văn phòng khổng lồ - mang theo ước mơ và cũng lặng lẽ rời đi khi không còn đủ niềm tin.Bangchan đã chứng kiến quá nhiều người phải từ bỏ - những người bạn hôm trước còn cười hát, hôm sau đã bật khóc vì bị đánh giá là không đủ tốt. Nỗi sợ đó luôn âm ỉ trong cậu, không biết lúc nào sẽ tới lượt mình. Và giờ đây, khi lời hứa debut trở thành hiện thực, Bangchan không thể thấy nhẹ nhõm - mà ngược lại, chỉ thấy áp lực nặng nề.Câu nói tiếp theo của JYP khiến cậu choáng váng hơn cả:"Cậu sẽ được tự chọn thành viên. Chúng ta sẽ xây dựng nhóm dựa trên một thử nghiệm nghệ thuật. Lần đầu tiên chúng tôi làm vậy, nhưng tôi tin cậu, Chris. Tôi biết cậu làm được."Bangchan đứng đó, vừa mừng vừa lo, vừa cảm thấy như được trao một sân chơi để "đóng vai" idol, lại vừa không khỏi tự hỏi: liệu mình có đang bị "bỏ rơi" bởi chính công ty?Ba ngày liền, Bangchan trằn trọc suy nghĩ với bản danh sách trên tay. Trong suốt thời gian ở công ty, cậu đã gặp rất nhiều người tài năng, và việc rút gọn chỉ còn tám người — điều kiện duy nhất mà JYP đặt ra - khiến đầu cậu như muốn nổ tung.Cuối cùng, sau bao đắn đo, cậu viết ra những cái tên: Han Jisung, Seo Changbin, Lee Felix, Kim Seungmin, Hwang Hyunjin, Lee Minho và Yang Jeongin.Bangchan nhìn qua danh sách đã chọn, rồi lại liếc sang hàng chục cái tên bị gạch bỏ. Những người không có tên - là những người sẽ mất đi cơ hội, chỉ vì quyết định của chính cậu.Nuốt khan, Bangchan ôm đầu. Ai lại đi trao quyền quyết định quá lớn như vậy cho một cậu thanh niên mới hai mươi mốt tuổi?Nhưng rồi cậu thở dài, đứng dậy, mang bản danh sách ấy đến nộp cho quản lý.Khi Bangchan đứng trước nhóm, mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu. Dù từng là người anh lớn quen thuộc, nhưng giờ đây, với vai trò trưởng nhóm, không khí đã hoàn toàn khác."Chúng ta đã cùng nhau luyện tập một thời gian dài. Tôi biết điểm mạnh, điểm yếu của mọi người. Và vì vậy, không thể có chỗ cho sự tầm thường. Muốn debut thì phải dốc toàn bộ sức lực. Nếu không... sẽ bị loại."Mấy cậu em ai nấy đều sững sờ. Lời nói của Bangchan nghe khác hẳn ngày thường - không còn là anh cả dịu dàng mà là một trưởng nhóm cứng rắn."Em không hiểu, hyung... Vậy là chúng ta sắp debut thật sao?" Jisung hỏi, ánh mắt còn đầy nghi hoặc.Bangchan gật nhẹ, rồi ngồi xuống sàn:"Tốt hơn là mọi người ngồi lại thành vòng tròn, anh sẽ nói rõ hơn."Sau khi giải thích về chương trình thực tế sắp tới, Bangchan dặn dò rằng từ tuần sau, các máy quay sẽ được lắp đặt khắp nơi. Mọi người cần luyện tập như bình thường, nhưng phải nghiêm túc và chú ý hơn đến hành vi, lời nói.Đúng lúc đó, Felix bất ngờ vỗ tay, cười lớn."CHÚNG TA SẮP DEBUT RỒI, HYUNG!!!"Cả phòng bật cười, reo lên. Hyunjin và Jeongin vỗ tay liên tục, Seungmin nhảy cẫng lên, Changbin ôm Felix rồi cả hai nhảy nhót như trẻ con.Bangchan lặng lẽ đứng nhìn từ xa, cảm giác như đang theo dõi một thước phim đẹp. Một gia đình nhỏ, đang dần hình thành.Felix quay sang gọi lớn:"Anh ơi, lại đây đi!"Bangchan chỉ mỉm cười, lắc đầu. Nhưng Felix không chịu, chạy tới kéo anh vào giữa vòng tròn.Ngay khi Bangchan đến gần, những cái ôm rời rạc bỗng hóa thành một vòng tay ôm tập thể. Trong khoảnh khắc ấy, Bangchan cảm nhận như từng mảnh rời rạc trong trái tim đã mệt mỏi của mình đang được gắn kết lại, bằng thứ tình cảm chân thành và nhiệt huyết của những đứa em mà cậu sắp cùng nhau bước lên sân khấu đầu tiên trong đời.Bangchan đã chờ đợi khoảnh khắc debut này quá lâu, đánh đổi quá nhiều người bạn, quá nhiều ký ức. Và giờ đây, anh cảm nhận rõ ràng, chính những đứa trẻ này đã tìm thấy anh giữa biển người rộng lớn. Đúng như Bangchan đã nói, ngay hôm sau, toàn bộ phòng tập bắt đầu bị gắn camera khắp nơi. Có những hôm còn nghe nói sẽ chiếu trên tivi nữa. Bởi vậy, cả tám người không chỉ phải chăm chỉ luyện tập, mà còn luôn dặn dò nhau chú ý từ cách ăn mặc đến cách cư xử — cố gắng tránh mọi tình huống không đáng có.Những buổi tập ngày càng nặng. Các cậu trai chỉ mới mười mấy tuổi đã phải thức dậy lúc sáu giờ sáng, đến phòng tập và chỉ trở về ký túc xá sau một giờ sáng. Cả thể chất lẫn tinh thần đều bị đẩy đến giới hạn. Nhưng vì ước mơ, vì khát khao được đứng trên sân khấu, họ nắm tay nhau vượt qua từng ngày.Một buổi chiều nọ, tiếng nói nghiêm khắc của Bangchan vang lên giữa phòng tập:"In à, Yang Jeongin."Jeongin giật mình. Cậu là em út của nhóm, nhỏ tuổi nhất và vẫn còn ngại ngùng. Trước ánh mắt nghiêm khắc của Bangchan, cả người cậu co rúm lại."Em có đang thực sự tập trung không?"Cậu bé siết chặt vạt áo, cúi đầu lí nhí:
"Dạ... có, hyung..".Bangchan ra hiệu cho mọi người lui về phía sau, rồi bật nhạc lên. Anh chỉ tay về phía giữa sàn tập: Nhảy một mình đi.Jeongin bất an bước ra. Nhảy không phải sở trường của cậu, lại thêm áp lực từ ánh mắt của anh cả khiến động tác càng trở nên lộn xộn và rối nhịp. Khi nhạc kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng."Em có đang thật sự tập trung không?""Dạ... có...""Vậy tại sao lại như vậy? Em không cảm thấy động tác, nhịp điệu và lời hát hoàn toàn rời rạc à?"Jeongin biết mình sai. Nhưng ngoài một câu thì thầm run rẩy "Hyung... em xin lỗi", cậu chẳng thể nói thêm điều gì."Em còn nhớ những buổi đánh giá hằng tuần, hằng tháng, những lần biểu diễn công khai ở hành lang không? Em biết đó là cơ hội quý giá để thể hiện mình mà, đúng không?""Em có biết không?"Mỗi lần Bangchan hỏi lại, như từng cú gõ vào trái tim Jeongin. Cậu cúi đầu, môi run run, đến cả một tiếng "dạ" cũng không thể thốt ra. Cậu biết mình đang khiến các anh phải thất vọng, khiến cả nhóm phải lo lắng.Từ xa, các anh lớn nhìn Jeongin mà xót xa. Họ hiểu Bangchan không sai, và cũng chẳng thể phủ nhận rằng mỗi người trong họ cũng nên tự kiểm điểm lại chính mình.Lặng lẽ, Minho bước lên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của cả nhóm, anh nói nhẹ: Làm theo anh này.Rồi anh bắt đầu nhảy, tách từng động tác ra chậm rãi, rõ ràng, như đang truyền lại kinh nghiệm từng chút một. Jeongin chăm chú nhìn anh, ghi nhớ từng cử động, sau đó lặp lại, rõ ràng hơn, liền mạch hơn.Mọi người trong nhóm như bừng tỉnh. Đúng rồi, Minho là dancer chuyên nghiệp cơ mà, sao lại quên điều ấy? Ai nấy đều vui mừng, và trong lúc ấy, không ít ánh mắt len lén nhìn về phía Bangchan. Anh hiểu tất cả, nhưng chẳng nói gì. Cuối cùng, anh bảo cả nhóm nghỉ ngơi đi rồi bị Changbin kéo ra ngoài.Nhóm nhỏ ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Hyunjin khẽ véo má Jeongin và nói nhỏ: Cố lên.Felix và Seungmin cũng ra ngoài lấy nước. Jisung tiến lại gần em út, xoa đầu nhẹ: "Em ổn chứ? Em giỏi lắm rồi."Cậu định quay đi, nhưng bất ngờ bị Minho vỗ nhẹ vào đầu."Đừng uống nhiều nước. Tập xong sẽ đau bụng đấy.""Em biết rồi mà..." — Jisung đáp, nở một nụ cười nhỏ rồi quay đi.Từ sau buổi đối thoại bị bỏ lửng hôm trước, Jisung và Minho vẫn chưa có dịp nói lại. Một phần vì lịch trình dày đặc, phần khác... là vì nỗi sợ. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, Jisung lại cảm thấy lo lắng. Cậu cầm ly nước, lắc nhẹ, nhìn những gợn sóng lăn tăn trong cốc. Có điều gì đó khiến cậu bất an. Jisung biết điều Minho định nói khi ấy, có thể dẫn đến một số lựa chọn — một bước ngoặt — mà từ đó, tất cả sẽ thay đổi. Nhưng mà, hiệu ứng domino... cậu không chắc mình đã sẵn sàng.
"Dạ... có, hyung..".Bangchan ra hiệu cho mọi người lui về phía sau, rồi bật nhạc lên. Anh chỉ tay về phía giữa sàn tập: Nhảy một mình đi.Jeongin bất an bước ra. Nhảy không phải sở trường của cậu, lại thêm áp lực từ ánh mắt của anh cả khiến động tác càng trở nên lộn xộn và rối nhịp. Khi nhạc kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng."Em có đang thật sự tập trung không?""Dạ... có...""Vậy tại sao lại như vậy? Em không cảm thấy động tác, nhịp điệu và lời hát hoàn toàn rời rạc à?"Jeongin biết mình sai. Nhưng ngoài một câu thì thầm run rẩy "Hyung... em xin lỗi", cậu chẳng thể nói thêm điều gì."Em còn nhớ những buổi đánh giá hằng tuần, hằng tháng, những lần biểu diễn công khai ở hành lang không? Em biết đó là cơ hội quý giá để thể hiện mình mà, đúng không?""Em có biết không?"Mỗi lần Bangchan hỏi lại, như từng cú gõ vào trái tim Jeongin. Cậu cúi đầu, môi run run, đến cả một tiếng "dạ" cũng không thể thốt ra. Cậu biết mình đang khiến các anh phải thất vọng, khiến cả nhóm phải lo lắng.Từ xa, các anh lớn nhìn Jeongin mà xót xa. Họ hiểu Bangchan không sai, và cũng chẳng thể phủ nhận rằng mỗi người trong họ cũng nên tự kiểm điểm lại chính mình.Lặng lẽ, Minho bước lên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của cả nhóm, anh nói nhẹ: Làm theo anh này.Rồi anh bắt đầu nhảy, tách từng động tác ra chậm rãi, rõ ràng, như đang truyền lại kinh nghiệm từng chút một. Jeongin chăm chú nhìn anh, ghi nhớ từng cử động, sau đó lặp lại, rõ ràng hơn, liền mạch hơn.Mọi người trong nhóm như bừng tỉnh. Đúng rồi, Minho là dancer chuyên nghiệp cơ mà, sao lại quên điều ấy? Ai nấy đều vui mừng, và trong lúc ấy, không ít ánh mắt len lén nhìn về phía Bangchan. Anh hiểu tất cả, nhưng chẳng nói gì. Cuối cùng, anh bảo cả nhóm nghỉ ngơi đi rồi bị Changbin kéo ra ngoài.Nhóm nhỏ ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Hyunjin khẽ véo má Jeongin và nói nhỏ: Cố lên.Felix và Seungmin cũng ra ngoài lấy nước. Jisung tiến lại gần em út, xoa đầu nhẹ: "Em ổn chứ? Em giỏi lắm rồi."Cậu định quay đi, nhưng bất ngờ bị Minho vỗ nhẹ vào đầu."Đừng uống nhiều nước. Tập xong sẽ đau bụng đấy.""Em biết rồi mà..." — Jisung đáp, nở một nụ cười nhỏ rồi quay đi.Từ sau buổi đối thoại bị bỏ lửng hôm trước, Jisung và Minho vẫn chưa có dịp nói lại. Một phần vì lịch trình dày đặc, phần khác... là vì nỗi sợ. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, Jisung lại cảm thấy lo lắng. Cậu cầm ly nước, lắc nhẹ, nhìn những gợn sóng lăn tăn trong cốc. Có điều gì đó khiến cậu bất an. Jisung biết điều Minho định nói khi ấy, có thể dẫn đến một số lựa chọn — một bước ngoặt — mà từ đó, tất cả sẽ thay đổi. Nhưng mà, hiệu ứng domino... cậu không chắc mình đã sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz