Chap 2
Tôi và Jimin chính thức trở thành bạn bè.
Từ ngày hôm đó trở đi, Jimin luôn luôn bám theo tôi không rời nửa bước, cậu ta cũng đã xin giáo viên chuyển sang ngồi cạnh tôi từ sau hôm đó.
Nói một chút về Jimin nhé! Tên đầy đủ của cậu ta là Park Jimin, vừa mới chuyển sang trường tôi học, là con một của gia đình giàu sụ, hay nói cách khác thì điều kiện gia đình nhà cậu ta vô cùng vô cùng tốt, đúng với cái câu "nhà mặt phố, bó làm to" như mọi người thường nói. Khác với những cậu ấm cô chiêu khác trong trường, Jimin không kiêu căng, ngạo mạn hay tỏ vẻ khinh thường ai mà ngược lại, cậu ta vô cùng hòa đồng và thân thiện, đối tốt với mọi người xung quanh.
Về ngoại hình thì khỏi bàn cải gì nhiều. Cậu ta có một khuôn mặt vô cùng đáng yêu với cặp má mochi và nụ cười hết sức ngọt ngào. Trái ngược lại với gương mặt baby thì thân hình cậu ta vô cùng quyến rũ, có thể dùng từ "mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh" để miêu tả về ngoại hình của cậu ta.
Tất cả những yếu tố trên kết hợp lại, cộng với học lực vô cùng tốt khiến cậu ta trở thành hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái trong trường, tình địch của mọi đứa con trai và đúng chuẩn hình tượng "con nhà người ta" trong mắt các bậc phụ huynh.
Đó là những gì mọi người hay nói về Jimin, và tôi cũng công nhận điều đó vì tôi là người tiếp xúc với cậu ta nhiều nhất...có lẽ là vậy.
_______
Đã hơn một tháng kể từ khi chúng tôi trở thành bạn của nhau, Jimin luôn bảo vệ tôi khỏi những tên bắt nạt tôi trước đây, cậu ta lúc nào cũng đối tốt với tôi, hay chỉ dạy kèm cặp tôi trong học tập nữa, cậu ta cũng vô cùng tôn trọng tôi vì cậu ta chưa bao giờ tự tiện đụng chạm vào người tôi cả, tôi cảm nhận được điều đó.
Jimin quả thật là một người vô cùng tốt bụng, với một người bị mọi người cô lập với cái biệt danh là quái vật như tôi thì việc được làm bạn với cậu ta quả thật là một điều kỳ tích và tôi cảm thấy vô cùng may mắn về điều đó.
Nhưng nói thật thì tôi vẫn còn có một chút nghi ngờ về việc này. Thật sự thì tôi đã bị mọi người cô lập quá lâu, đến nỗi chỉ cần có người ngỏ ý muốn nói chuyện với tôi thôi cũng đủ khiến tôi dấy lên một sự nghi ngờ không hề nhỏ, vậy nên việc hoài nghi về việc này cũng là điều hiển nhiên. Tuy nhiên thì tôi vẫn cố gắng gạt phăng chuyện đó sang một bên để cố gắng chấp nhận việc này. Dù sao thì việc có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là một mình, mặc dù tôi đã quá quen với việc này rồi.
_______
Hôm nay chúng tôi vẫn đi học như thường lệ, tôi vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Jimin đang đứng kế con SH màu xám của cậu ta (xin lỗi nhưng mình không rành về xe cộ =(( ). Khi thấy tôi bước ra thì cậu ta nhìn tôi cười một cái, nói:
-Chào buổi sáng, Seokjinie!
-Chào buổi sáng!
Sau màn chào hỏi như bình thường thì Jimin đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm còn lại rồi leo lên xe ngồi chờ tôi, sau đó liền rồ ga bắt đầu đến trường.
Nói thêm luôn là cậu ta bắt đầu chở tôi đi học vào khoảng nửa tháng trước. Lý do là vì thấy tôi toàn đi bộ đến trường, sợ tôi đi học muộn mặc dù tôi chưa bao giờ đi trễ, và lý do thứ hai là đi hai người sẽ vui hơn đi một mình. Ở đây tôi dám chắc là lý do thứ hai sẽ chiếm khoảng bảy mươi phần trăm rồi.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì người phía trước lên tiếng, kéo tôi về thực tại.
-Mà Jinie này, chiều nay sau khi ta học xong tớ dẫn cậu đi trung tâm thương mại nhé!
-Để làm gì?-Tôi thắc mắc hỏi, thật sự thì tôi không thích đến chỗ đông người cho lắm...kể từ khi chuyện đó xảy ra.
-Đi thay đổi ngoại hình của cậu một chút, được chứ?
-Thay đổi ngoại hình?-Tôi một lần nữa thắc mắc.
-Đúng vậy, ta có thể đi mua đồ mới cho cậu, đi làm lại quả đầu cho cậu, chăm chút cho ngoại hình của cậu, được chứ?-Jimin vẫn từ tốn giải thích cho tôi.
-Nhưng để làm gì?
-Hừm...nói sao nhỉ? Tớ chỉ muốn cậu tự tin hơn thôi, đừng vì phần dị năng kia của mình mà đánh mất đi chính bản thân mình, bỏ mặc bản thân, hãy chăm sóc tốt cho chính mình, được chứ Jinie?
-Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Tôi với cậu chỉ mới quen biết nhau một tháng thôi mà.
-Không phải vì chúng ta là bạn sao? Là bạn thì phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không! Với lại mặc dù chỉ mới tiếp xúc với cậu trong một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng tớ lại cảm nhận được cậu lại là một người vô cùng tốt bụng đấy!
Giọng Jimin vẫn đều đều vang lên, trong giọng nói của cậu ấy không có vẻ gì là mất kiên nhẫn hay tức giận khi bị hỏi nhiều như vậy cả, và tôi thật sự thích giọng nói của Jimin. Giọng Jimin không dày mà ngược lại còn khá mỏng, nhưng nó lại vô cùng ấm áp, nó khiến nnghe có cảm giác vô cùng dễ chịu, trong đó có cả tôi.
Mơ mộng một lúc, cuối cùng tôi cũng tôi cũng quay trở lại vấn đề chính. Không để Jimin đợi lâu thêm nữa, tôi liền trả lời:
-Chủ nhật được không? Ba mẹ tôi không cho phép tôi ra khỏi nhà vào lúc chiều tối.
-Như vậy cũng được, tớ mừng vì cậu chấp nhận lời đề nghị của tớ đấy, cố lên nhé Jinie!
Tôi nghe vậy cũng gật nhẹ đầu một cái mặc dù biết người phía trước không thấy được. Thay đổi bản thân sao? Tôi chưa từng nghĩ đến việc này trước đây. Trong suy nghĩ của tôi thì việc một con "quái vật" như tôi thì dù có ngoại hình đẹp hay xấu thì vẫn sẽ không có ai dám tiếp cận tôi cả, nên dần dà tôi bỏ quên luôn việc chăm sóc cho bản thân mình.
Cho đến khi Jimin nhắc đến việc này thì trong lòng tôi lại có chút dậy sóng, tôi không biết mình có nên thay đổi hay không, nhưng khi nghe những lời nói đó của Jimin thì tôi lại muốn thử một lần xem sao. Vì để không phụ lòng của Jimin, cũng như cho tôi cơ hội được một lần giống với "người bình thường" , tôi đồng ý.
"Thay đổi bản thân sao? Mong là mình làm được!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz