Minh Lam Lai Tu Dau Nha
Đã ba ngày quyên luôn túc trực ở bên phương. Chỉ rời đi vào buổi tối, Với lí do vô cùng chính đáng( có k), bệnh nhân còn yếu tôi là bác sĩ. Ba ngày mà phương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại . Đúng là ca phẩu thuật rất thành công nhưng tại sao lại vẫn còn hôn mê. Mệt mỏi quyên chìm vào giấc ngủ.************************************- quyên này, dậy đi- đây là đâu, à pi_ quyên mừng rỡ gọi định chạy đến gần nhưng phương ngăn lại- đừng đến gần- tại sao_ một sự hụt hẫng dân lên.- chỉ là k được.- đây là đâu z piNhìn xung quanh là một vùng trắng toát - cũng k pk nữa_ phương nhúng vai.- pi, tớ nhớ cậuNhư nhớ ra điều gì đó, phương chau mày- sao cô ở đây, k ở vs ng iu của cô à- pi à- cô k có tư cách gọi tôi như z. Cô phản bội tôi, Tôi hận cô, tôi hận cô......Tiếng nói càng ngày càng xa, phương cũng dần mất đi trong không gian màu trắng đó.**************************[********- bác sĩ dậy đi_ y tá lay quyên- không_ quyên giật mình dậy. Nước mắt vẫn còn chảy.- tình hình bệnh nhân chuyển xấu rồi bác sĩQuyên nhìn vào máy tâm đồ, nhịp tim đang dần giảm- gọi bác sĩ khác nhanh lên đi_ quyên như hét lênYtá hốt hoảng chạy đi gọi.Phương tiếp tục được đưa vào phòng mổỞ phòng viện trưởng- viện trưởng đâu, viện trưởng đâu hả_ ông lợi và đám ng xông vào- có chuyện gì vậy _ vị viện trưởng đứng tuổi từ tốn đứng dậy hỏiKhông trả lời, ông lợi nắm lấy cổ áo của viện trưởng.- các người sao vậy hả? Đã nói là cháu tôi k sao mà, bây giờ nói nguy kịch là sao?_ ông lợi chảy nước mắt. Ông k muốn, k muốn thấy cháu mình ra đi như con gái của ông- ông bình tĩnh, tôi sẽ xuống đó trực tiếp mổ cho cháu ôngTại một nơi nào đó- nơi này là đâu vậy chứ, mình mệt quá_ phương chống hai tay lên đầu gối, thở dốc. Không biết cô đã đi bao lâu rồi nhưng không thể nào ra được, và lí do vì sao cô lại ở đây thì càng k pk- Phương con đến rồi- ai đó_ ngó xung quanh- mẹ đây- mẹ, mẹ ở đâu?- mẹ ở đây_ bà ngọc xuất hiện và mĩm cười _ mẹ nhớ con lắm- con cũng rất nhớ mẹ_ phương ôm chầm lấy mẹ mình- tại sao con lại ở đây?- con cũng k pk nữa, con mệt mỏi lắm mẹ à- Mẹ pk- hãy cho con ở đây với mẹ đi_ phương nhìn bà ngọc- cũng được , đi theo mẹHai người đi đến một dòng sông có cây cầu bắt ngang.- chỉ cần qua bên kia, con sẽ ở lại vs mẹ, con có muốn không?- con muốnNhưng đi đến chân cầu chưa bước lên thì toàn thân phương đau nhức, như có lực tác động kéo phươngvề k bước lên được.- mẹ, con k đi đượcBà ngọc quay lại mĩm cười- xem ra con chưa đi với mẹ được rồi, hãy quay về giải quyết chuyện của con đi- nhưng.....Không đợi nói hết câu bà ngọc phất tay chỉ về cánh cửa màu trắng- hãy đi về hướng cánh cửa và bước qua nó, mẹ sẽ luôn dõi theo hai đứa con của mẹ- mẹ nhưng.....- hãy đi nhanh lên. Ở đó có người cần conNhìn bà ngọc một lúc phương quay người đi về cánh cửa và bước quaTại phóng mổ các bác sĩ ôm nhau mừng rỡ vì đưa được một người suýt từ cõi chết trở về. Bên ngoài mọi người thở phào nhẹ nhõm.Công ty của bảo- thưa pgđ đây là hồ sơ cậu cần.- chị để đó đi. À mà nè, chiều nay tôi sẽ k có ở côngty, chị cứ để hồ sơ ở góc bàn đó là được, tối nay kêu nhân viên đem đĩa phần mềm đến địa chỉ này cho tôi- còn gì nữa không pgđ- hết rồi chị ra ngoài điChị thư ký vừa đi vừa lầm bầm- đẹp trai mà thấy ghét.Tới giờ nghĩ trưa. BẢo lấy áo khoác lái xe về nhà, về tới nhà lấy một số đồ cần thiết. Thật ra chỉ có một cái vali rồi chạy đến nhà mới. Khu chung cư.Nai lưng ra sắp xếp dọn dẹp cũng chiều, lại xách xe ra ngoài mua một số đồ linh tinh. Vừa về đến định mở cửa nhà thì- anh gì đó ơi_ nhân viên gia hàng gọi- chuyện gì vậy anh_ quay lại- anh có thể ký nhận giùm tôi được k, đây là đồ của nhà đối diện nhưng chủ k có nhà tôi lại còn phải giaonhiều nhà khác nữa.Nhìn mét mặt khổ sở của anh nhân viên nên nó kí đại rồi ôm của nợ đó vào nhà. Bỏ ở đó. Nó tiếp tục dọn dẹp, không pk bao lâu nhưng nhìn đồng hồ đã 9h. Nó mới nhớ đến gói hàng đó. Ôm gói hàng sang nhà đối diện. Nó nghĩ phải thiết lập mối quan hệ tốt vs vị hàng xóm này dù gì nk cũng là người đến sau mà. Nó bấm chuông và nở nụ cười tươi hết sức có thể. Nhưng nó tắt nụ cười đó khi cánh cửa được mở ra toàn phần- cái này , ng ta chuyển đến mk GĐ k có nhà nên tôi nhận giùmVy hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của nó, k ngờ hàng xóm mới của cô lại là nó. Vy vẫn chưa nhận gói hàng mà vẫn nhìn nó . Nó cau mày- đồ đây đưa GĐ- cậu vào nhà uống nước _ vy đưa tay nhận gói hàng rồi nép sang một bên cho nó vào- không cần_ nó nói rồi quay lưng lại đi về nhà- cậu chuyển đến khi nào vậy?- chiều_ nó bước vào nhà rồi đóng cửa lại.Vy đứng bên nhà nhìn vào cánh cửa nhà nó mà chảy nước mắt . Bên kia cửa nó cũng ngồi bệt xuống sàn dựa vào cánh cửa nước mắt cũng vô thức mà chảy raNó tựa lưng vào cửa như vậy khoảng nửa tiếng thì đứng dậy, đưa tay quẹt nước mắt còn vươn lại. Nó tiến lại bộ sofa tiếp tục xem hồ sơ ( đem công việc về nhà luôn đấy) , đưa tay lấy cây bút định khoanh vào phần chưa rõ của bản kế hoạch. Khoanh khoanh lại khoanh, hành động lập lại ba lần mà chẳng có tí mực nào ra cả. Bực dọc cầm cây bút chổng ngược lại rồi vũ vũ cây bút."vút" "cạch"Xong một đường bay chuẩn xác và tan nát khi cây bút bị tuột khỏi tay và va vào tường. Bực bội, nó ghét nhất công việc bị gián đoạn. Với tay lấy áo khoác định đi cửa hàng mua một lố viết để đề phòng chuyện như thế này xảy ra một lần nữa. Cửa vừa mở ra thì nó thấy vy vẫn còn đứng đó, tay vẫn ôm gói hàng hình như là chưa có dấu hiệu vào nhà mà vẫn nhìn nó.- cậu định đi đâu vậy? _ vy nhẹ giọng hỏi- à, định đi mua cây bút, _ vẫn dững dưng- nhưng giờ tối rồi mà- đang cần gấp- tớ sẽ cho cậu mượn Suy đi nghĩ lại thì giờ xuống dưới hầm xe, đi mua chắc cũng phải 15' điều quan trọng là bây giờ nó rất lười vận động lại có việc tốt như vậy ngu gì không nhận- cũng được, tôi đứng ở đây chờ.- vô nhà tớ chút đi.-............- chuyện nhỏ vậy mà pgđ làm cũng k được à_ hết cách vy đành khiêu khích nó. Gì chứ điện ng đến lòng tự tôn của nó rồi à. Đẩy vy sang một bên rồi đi vào nhà vy ( tự nhiên như ở nhà)- cậu ngồi đi.- cám ơnVy đi xuống bếp làm gì đó rồi quay lên- cậu uống nước- cám ơn Đang cầm ly nước thì bụng nó phát ra âm thanh" ục ục" âm thanh ngày càng lớn vy cũng nghe thấy- cậu chưa ăn cơm à- ừm._ nó nhìn xung quanh để bớt ngạiVy cười- tớ cũng chưa ăn, nếu cậu qua đây rồi thì ăn chung đi nhanh lắm.Không cho nó từ chối vy phóng như bay xuống nhà bếp nấu nướng gì đó. Còn một mình ở phòng khách do rảnh rỗi nên phải sinh nông nổi. Nó đi vòng phòng khách xem xét. Căn hộ được bày trí tương đối. Theo như nó biết thì đây là một căn hộ của người đọc thân." vy sống một mình sao, còn khang đâu nhỉ" ( bó taychấm com, căn hộ độc thân thì có ai nữa ba) nhìn sơ qua trên một góc bàn đầy giấy khen, có hình vy chụp lúc tốt nghiệp mặc áo tiến sĩ nhìn nét mặt rất hạnh phúc. Nó cầm bức ảnh lên- cậu rất đẹp áBỏ bức ảnh xuống nó nhìn thấy bức ảnh khác vy chụp chung với lớp 12b2Những hình ảnh ngây ngô của vy thời học sinh hiện lên làm nó phì cười. Nụ cười tắt ngẩm khi nó nhìn thấy khang trong bức ảnh đó. Đặt về vị trí cũ nó bước lại sofa ngồi xuống xem như chưa có chuyện gì xảy ra" mày đang nghĩ gì z gia bảo, ngta đâu phải của m, đừng mơ mộng nữa, quá khứ rồi, "Nhưng nếu như nó kiên nhẫn thêm một chút nữa thì sẽ nhìn thấy khung hình của nó ở đó,- xong rồi ăn thôiVy với từ dưới bếp lên. Nó bước xuống nhà bếp. Trên bàn bày trí rất nhiều món ăn. Nó lẳng lặng ngồi xuống đối diện , vy lấy chén của nó bới một chén đầy, gắp thức ăn bỏ vào chén của nó rất nhìu- Ăn nhiều vào một chút, cậu ốm trơ xương ra đấy_ vy cười tít mắt, hiện tại là cô đang rất vui- ừm...- này , cái này , cái này nữa_ vy liên tiếp gắp cho nó- tại sao lại đối xử tốt với tôi, nếu như là chuộc lỗi thì k cần_ nó vừa ăn vừa nóiVy đang định gấp miếng khác bỏ vào chén nó thì khựng lại giữa không trung khi nghe câu hỏi đó của nó- cậu muốn biết-......._ vẫn ăn ý muốn nói thì nói k nói thì thôi- vì tớ yêu cậuNó lập tức buôn đũa, nhìn vy- tôi.không.cần.thương.hại_ nó gằng từng chữ - tại sao cậu k tin tớ_ vy khóc- cách đây 5năm cô nói cô yêu tôi, sẽ cùng đi chung con đường với tôi, nhưng hai tháng sau đó cô nói cô yêu khang muốn đi hết đoạn đường với cậu ấy,- hãy tin tớ đi mà- xin lỗi tình cảm của cô quá phức tạp, tôi k thể tin- TẠI SAO CẬU KHÔNG BAO GIỜ NGHE TỚ NÓI HẾT VẬY _ vy hét lênNó giật mình với thái độ của vy nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh- chúng ta k có gì để nói- có, rất nhiều- kết thúc rồi từ ngày mà cô sỉ nhục tôi trước mặt mọi người kìa_ nó cũng đã chảy nước mắtThấy nó khóc vy cũng đau lòng- nghe tớ nói đi, ngày xưa là tớ ngu dại nên......- không cần nói nửa, vào nhà cô có lẻ là một sai lầm, tôi về.Nó bước đi ( thật ra là chạy) ra khỏi nhà vy- tại sao không cho tớ nói hết chứ hả. Tớ sai khi nói cậu như vậy trước mặt mọi ng , chẳng lẽ k còn cách nào để sửa lỗi sao.Nhìn xung quanh, cách đây vài phút vy đã rất vui nhưng bây giờ thì hoàn toàn trái ngược. Dọn dẹp,lại nhà bếp, như nhớ ra điều gì vy đi về phòng lấy cây bút ra, chạy sang nhà nó . Đặt cây bút ở dưới sàn rồi bấm chuông nhà nó xong quay về nhà vì vy biết bây giờ nó k muốn thấy vyNghe chuông cửa nó mở cửa nhìn xung quanh chẳng thấy ai. Nó đang bực bội lại có đứa nào rảnh rỗi chọc phá nữa chứ. Nếu biết ai sẽ phanh thây nó ra. Hầm hực đóng cửa lại nhưng cây bút dưới chân thu hút ánh nhìn của nó. Cầm cây bút lên nó ngờ ngợ là rất quen. Rồi cái gì tới cũng sẽ tới5 năm trước- gì. Cây viết này mà 168 ngàn á. Để mua thiên long xài sướng hơn_ tìh hình là nó rất khoái cây bút đó, định mua nhưng xem lại bản giá thì má ơi. Nếu đi một mình thì nó sẽ mua nhưng đi với vy mà mua thì chẳng phải quá khoa trương sao- cậu thích nó à? _ vy hỏi- Ôi thích gì chứ, giá trên trời ấy_ nó bĩu môi- nhưng đẹp mà- kệ nó đi . Đi qua chỗ khác điĐó là ngày nó đi học lại sau một tuần nghỉ. Vy nhìn cây bút đó rồi cười, cô phải mua tặng cho nó mới được,vì trước giờ cô chưa tặng nó gì cả, hôm sau nó quay lại định mua nhưng k pk ai đã mua trước rồinó ức chế dữ dôi. Thật ra sáng sớm hôm sau vy đã tới mua rồi, định dành bất ngờ cho nó ai ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa nó và long.Nó nắm chặt cây bút trong tay. Kĩ niệm đẹp giữa hai người lại hiện ra trong đầu nó. Nó đã nói sẽ quên nhưng sao lại quên k được( tại sao mấy ng iu nhau lại thích làm khổ nhau vậy chứ)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz