ZingTruyen.Xyz

Min Lão Đại??? Không Gả!

Chương cuối

MyDuongart

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mang theo những tháng ngày bình yên hiếm hoi của dinh thự họ Min.
Trong khoảng sân nhỏ ngập nắng, tiếng cười khanh khách của Yoonhoo vang vọng, trong trẻo như chuông gió.

Cậu bé nay đã hơn một tuổi, đôi chân nhỏ chập chững bước đi, mỗi bước đều loạng choạng nhưng đầy quyết tâm.
Jimin ngồi trên chiếc xích đu gỗ, mái tóc khẽ lay theo gió, hai tay mở rộng ra đầy yêu thương:

"Lại đây nào con... lại với mẹ nào."

Yoongi đứng bên cạnh cô, ánh mắt không giấu được sự tự hào khi nhìn con trai.
Yoonhoo bước được vài bước thì bị hụt chân, ngã phịch xuống nền cỏ.

Cả hai chưa kịp lo thì cậu bé đã chống tay, lắc lắc cái đầu rồi tiếp tục đứng lên, bước tiếp về phía trước — đôi mắt to tròn sáng rực vì thích thú.

Jimin bật cười, ánh mắt dịu lại như được phủ một tầng mật ngọt.
Yoongi nhìn cô, khóe môi cong lên đầy cưng chiều.

Trong một khoảnh khắc êm ái và giản dị ấy, họ chỉ im lặng dõi theo đứa con nhỏ —
hạnh phúc đang chạy từng bước chập chững về phía họ.

Jimin khẽ đưa tay kéo Yoongi ngồi xuống bên cạnh mình, rồi y nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhìn con trai đang cố gắng từng bước một.

Yoongi mỉm cười, giọng trầm ấm:

"Con trai chúng ta cứng cáp thật."

Jimin bật cười khẽ, đôi mắt ánh lên sự tự hào xen lẫn nghẹn ngào:

"Giống anh đấy... lì và mạnh mẽ."

Yoongi nhìn sang cô, ánh mắt đầy dịu dàng:

"Còn giống mẹ nó... kiên trì, biết đứng dậy mỗi khi ngã."

Jimin đỏ mặt, nhẹ thúc vào tay hắn một cái.
Nhưng chưa kịp phản ứng thì Yoonhoo đã lạch cạch chạy tới, ngã vào lòng cô. Cậu bé cười khanh khách, hai tay ôm lấy chân mẹ.

Jimin cúi xuống ôm con, Yoongi ngồi bên hai mẹ con, vòng tay siết nhẹ cả hai vào lòng.

"Gia đình nhỏ của anh..." – hắn thì thầm, giọng khẽ đến mức chỉ mình cô nghe –,.
"...hạnh phúc thế này là đủ rồi."

Gió chiều thổi qua, mang theo tiếng cười trong veo của Yoonhoo, hòa cùng sự ấm áp đang quấn lấy ba người họ.

Sau ngày Yoonhoo cứng cáp hơn, Jimin quyết định quay lại trường.
Trước đây, cô phải bỏ dở việc học vì mang thai và kết hôn quá vội vàng. Giờ đây, cô muốn hoàn thành giấc mơ của mình — trở thành nhà thiết kế đúng như lúc còn là sinh viên năm nhất. Và lần này, cô không còn đơn độc nữa. Yoongi luôn đứng phía sau, âm thầm chuẩn bị mọi thứ để cô có thể yên tâm quay lại con đường mà cô từng bỏ lỡ.

Chiều hôm đó, sau buổi học đầu tiên của Jimin trong vai một sinh viên quay lại trường, cô bước ra khỏi cổng giảng đường.
Nắng tắt dần sau lưng, gương mặt cô thoáng chút mệt nhưng ánh mắt lại lấp lánh theo cách rất khác — một ánh sáng của sự sống, của ước mơ đang hồi sinh.

Ngay cổng trường, Yoongi đứng tựa vào xe, tay đút túi, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ánh mắt lại mềm đi khi thấy cô. Bên cạnh hắn, Yoonhoo đang dang rộng hai tay, mắt sáng rực như muốn chạy tới.

Khoảnh khắc Jimin bước đến, Yoonhoo lao vào ôm chân mẹ. Cô cúi xuống bế Yoonhoo lên, mùi sữa và mùi nắng chiều bám trên mái tóc mềm của con khiến cô khẽ mỉm cười.
Yoonhoo dụi mặt vào vai mẹ, hai tay bé xíu vòng qua cổ cô, miệng líu ríu những âm mà chỉ mình cậu bé mới hiểu.
Yoongi đứng sau hai mẹ con, bàn tay lớn vô thức đặt lên lưng cô xoa nhẹ, như muốn dỗ dành.

Buổi chiều chậm lại quanh ba người họ.

Yoonhoo thích thú vung tay gọi "ba ba", Yoongi hơi cúi xuống, chạm trán con trai một cái thật nhẹ. Cậu bé cười vang, cái cười hệt như Yoongi lúc hiếm khi vui — hơi cong môi, hơi nghịch một chút, nhưng lại ngọt đến lạ.

Yoonhoo lớn lên từng ngày, gương mặt càng lúc càng sắc nét, đôi mắt dài hẹp khi cười cong cong chẳng khác gì Yoongi lúc còn nhỏ.

Thậm chí cả dáng đứng khoanh tay, cái cau mày nhẹ khi không hài lòng... đều y hệt bản sao thu nhỏ của Min Lão Đại.

Có lần, Jimin đứng trước gương buộc lại tóc, liếc sang hai cha con đang ngồi lắp mô hình xe.
Hai người nhíu mày giống nhau, tập trung giống nhau, thậm chí cái cách Yoonhoo hất nhẹ mái tóc cũng giống hệt Yoongi.

Cô thở dài, giọng hờn dỗi:

"Em thề luôn... thằng bé chẳng có tí gì giống em hết.
Nhìn như em chỉ... đẻ thuê cho anh thôi vậy."

Yoongi đang cài bánh xe cho con thì dừng tay, ngước lên nhìn cô.
Hắn bật cười, bước lại gần, vòng tay ôm eo Jimin kéo sát vào ngực mình, hắn cúi xuống thì thầm bên tai cô, giọng trầm ấm.

"Yoonhoo giống anh... nhưng nó yêu em nhất."

Jimin bĩu môi:
"Yêu gì mà yêu... Ba nó chiếm hết spotlight rồi."

Yoongi đưa tay xoa đầu cô, cúi nhìn bằng ánh mắt dịu dàng pha cưng chiều:

"Không ai thay được em đâu.
Anh cũng vậy.
Con cũng vậy."

Phía dưới thảm, Yoonhoo đang ôm khối lego bỗng đứng lên, chạy lạch bạch đến ôm chân Jimin.
Cậu bé ngước gương mặt nhỏ xíu lên, đôi mắt đen long lanh, giọng bi bô chưa rõ chữ:

"Yêu... mẹ..."

Jimin sững lại, rồi quỳ xuống ôm chặt lấy con.

"Con yêu mẹ... thiệt không?"

Yoonhoo gật đầu, bàn tay nhỏ vỗ lên má cô như dỗ dành — y hệt Yoongi mỗi khi cô giận.

Yoongi khoanh tay đứng bên cạnh, mĩm cười tự hào.

"Đến cả việc yêu em cũng giống anh nữa mà."

Jimin bật cười, nụ cười trong trẻo đến mức chính Yoongi cũng ngẩn người vài giây.

Ai mà ngờ được, cô tiểu thư ngày nào cứng đầu, cay cú vì bị ép gả... cuối cùng lại trở thành nơi bình yên nhất trong đời hắn.

Yoonhoo khẽ ôm cổ Jimin, dụi mặt vào vai mẹ.
Cả căn phòng tràn ngập ánh chiều nhạt, phủ lên ba người một sắc ấm dịu dàng như lời chúc phúc.

Jimin nhìn con trai, rồi ngước sang người đàn ông đã luôn khiến cuộc đời cô rẽ sang hướng khác.

Cô nhớ lại đêm đầu tiên bị ba ép gả, nhớ ánh mắt lạnh lùng của Yoongi khi ép cô đặt bút ký giấy hôn nhân.
Nhớ cả những lần cô tự thề với lòng rằng sẽ không bao giờ yêu hắn.

Vậy mà...

Giờ đây, cậu bé có đôi mắt giống Yoongi lại đang ôm chặt lấy cô, ríu rít gọi "mẹ" bằng giọng trong veo như nắng sớm.

Còn người đàn ông từng khiến cô căm ghét, từng là cái tên cô không muốn cả nghe lẫn nhìn... giờ lại lặng lẽ đứng phía sau, âm thầm dang tay đỡ lấy mọi áp lực, mọi mỏi mệt, mọi tổn thương thay cô.

Jimin bất chợt nhận ra...

Nỗi chống đối năm xưa giờ chỉ còn là dấu vết mờ nhạt, bị xóa dần bởi tình yêu mà cô chưa từng định dành cho hắn—nhưng cuối cùng lại thuộc về hắn nhiều hơn cô tưởng.

Và cô hiểu rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng đi đúng theo mong muốn —
nhưng có thể đưa ta đến đúng người, đúng gia đình, đúng hạnh phúc mà ta từng nghĩ mình không thể có.

Trong bóng chiều yên ả, giữa tiếng cười của đứa bé và vòng tay của người đàn ông từng là định mệnh của đời mình...
Jimin biết rằng —
đây chính là nơi trái tim cô thuộc về.

___ End___

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz