Min Lao Dai Khong Ga
Ánh nắng ban mai lặng lẽ len qua lớp rèm cửa, rọi nhẹ vào căn phòng bệnh trắng toát.Jimin chợt giật mình tỉnh giấc, đưa mắt sang bên giường bệnh thì thấy hắn vẫn còn đang ngủ rất say.Gương mặt ấy, dù lạnh lùng nhưng lúc ngủ lại yên bình đến lạ.Y nhẹ nhàng ngồi dậy, bước xuống giường, khẽ vươn vai rồi đi vào nhà vệ sinh để đánh răng và chải tóc gọn gàng. Không muốn hắn tỉnh giấc, mọi động tác đều cẩn thận và nhẹ nhàng.Một lúc sau, cửa phòng mở ra.Bà Min bước vào với ánh mắt hiền hậu:"Con dậy sớm vậy à? Đỡ mệt hơn chưa?"Y lễ phép mỉm cười: "Dạ, con đỡ rồi. Mẹ tới sớm quá."Bà nhẹ gật đầu, đặt túi cháo và sữa lên bàn rồi nhìn y đầy quan tâm:"Nhớ giữ gìn sức khỏe. Bây giờ không chỉ có một mình con nữa đâu."Jimin gật đầu, ánh mắt dịu lại:
"Dạ, con biết rồi... Con cảm ơn mẹ."Sau lời dặn dò ân cần, y khẽ cúi đầu rồi quay lại bên giường hắn.Hắn vẫn còn đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống, gương mặt không còn vẻ lạnh lùng như khi tỉnh. Y bước tới, lặng lẽ ngồi xuống mép giường, nhìn hắn hồi lâu.Bàn tay nhỏ vươn lên, chậm rãi vuốt ve gò má hắn – nơi từng nhiều lần lạnh lẽo quay đi, giờ đây lại khiến y chẳng thể dứt mắt.Y cúi người xuống, đặt lên trán hắn một nụ hôn thật nhẹ, ấm áp như lời chúc buổi sáng:"Anh ngủ ngon thêm một chút nữa nhé... Em đi làm đây."Nói xong, y đứng dậy, ánh mắt không nỡ rời khỏi hắn thêm lần nào nữa.Rồi cuối cùng, y quay lưng bước đi, mang theo cả nỗi nhớ dằn trong tim và mong mỏi rằng... đến một ngày, hắn sẽ thật sự nhớ ra.Sau khi rời khỏi bệnh viện, Jimin được vệ sĩ đưa thẳng đến công ty.Vừa bước vào văn phòng, y đã cảm nhận rõ không khí bận rộn và nghiêm túc bao trùm cả tầng lầu. Từng tập hồ sơ chất đầy bàn làm việc, hàng loạt cuộc họp chờ đợi, giấy tờ cần ký, email dồn dập... tất cả khiến y nhất thời cảm thấy ngợp thở.Y khẽ thở dài, tay ôm chồng tài liệu vừa được trợ lý đưa đến, đôi mắt lướt nhanh qua từng nội dung quan trọng.Mồ hôi rịn nơi trán dù điều hòa đang chạy.Nhưng rồi...Trong khoảnh khắc mệt mỏi ấy, hình ảnh của Yoongi bất giác hiện lên trong đầu y.Hình ảnh hắn ngồi sau bàn làm việc, tay lật hồ sơ, ánh mắt nghiêm túc, gương mặt tập trung đến lạnh lùng.Y nhớ hắn từng nói:"Nếu đã làm, thì phải làm đến nơi đến chốn. Dù không thích, cũng không được qua loa."Chỉ một hình ảnh thôi... cũng đủ khiến y như được tiếp thêm sức mạnh.Y ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi kéo ghế ngồi xuống. Đôi tay nhỏ bắt đầu lật mở từng tập tài liệu, mắt chăm chú rà soát từng dòng chữ. Không còn lơ đễnh hay yếu đuối.Lúc này, y đang mang trong mình một sinh linh, lại phải thay Yoongi gánh vác công việc... y không cho phép mình gục ngã.Bởi lẽ, y muốn... khi hắn hồi phục, sẽ tự hào về y.Chuông báo cuộc họp vang lên, Jimin được thư ký dẫn đến phòng họp lớn của công ty.Y đứng trước cánh cửa gỗ nặng, lòng có phần hồi hộp. Dù đã chuẩn bị từ sáng, nhưng khi thật sự bước vào, y mới cảm nhận được áp lực nặng nề mà Yoongi từng gánh.Bên trong, các cổ đông và giám đốc bộ phận đã ngồi gần đầy đủ. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía y—người vợ trẻ của chủ tịch, nay tạm thời thay mặt tiếp quản công ty.Y siết nhẹ tay, bước đến ngồi vào vị trí trung tâm. Vừa ngồi xuống, một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh:"Cứ bình tĩnh, mọi việc tôi sẽ hướng dẫn cho cô."Jimin quay sang nhìn—là Jung Hoseok, người từng là cánh tay phải đắc lực của Yoongi, hiện đang là Giám đốc điều hành.Ánh mắt Hoseok bình tĩnh và chân thành khiến Jimin nhẹ nhõm phần nào."Cô chỉ cần theo dõi cuộc họp hôm nay, nếu có gì chưa hiểu thì sau đó tôi sẽ giải thích kỹ hơn." – Hoseok nói khẽ, không để ai nghe thấy.Jimin khẽ gật đầu, cảm kích.Y mở sổ, lắng nghe từng báo cáo, cố gắng ghi chép lại những điểm chính yếu. Có lúc y không hiểu những thuật ngữ chuyên môn, Hoseok sẽ nghiêng người nhắc nhỏ hoặc nhẹ nhàng đặt một mảnh giấy note giải thích ngắn gọn.Dù còn bỡ ngỡ, nhưng Jimin không hề để lộ sự bối rối ra ngoài.Y biết, giờ đây mình phải mạnh mẽ và học thật nhanh... vì đằng sau y là Yoongi, là đứa bé trong bụng... và cả một công ty đang chờ người lèo lái.Tại bệnh viện, sau buổi kiểm tra tổng quát cuối cùng, bác sĩ mỉm cười nói:"Min Tổng, các chỉ số đều ổn định rồi. Anh có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được."Mẹ Min khẽ gật đầu, quay sang con trai, giọng nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ:"Được rồi Yoongi, chúng ta về nhà thôi con."Hắn ngồi yên, ánh mắt có phần bàng hoàng."Về... nhà?"Từ lúc tỉnh dậy, khái niệm "nhà" với hắn là một khoảng trắng mơ hồ. Hắn biết đó là một nơi quen thuộc, nơi hắn từng sống, nhưng hiện tại nó chỉ là một từ ngữ trống rỗng.Nhà là nơi như thế nào? Có rộng không? Có ai đang ở đó chờ hắn không?Hắn chợt nghĩ đến Jimin—cô gái dịu dàng vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn mỗi ngày, chăm sóc hắn như thể đó là điều duy nhất trên đời cô muốn làm.Cô ấy... có đang chờ hắn ở nhà không?Bàn tay hắn siết nhẹ vạt áo bệnh viện, đôi mắt hơi cụp xuống:"Tôi... có nhà sao?"Bà Min thoáng sững người. Bà biết, con trai mình dù đã ổn về thể chất nhưng trí nhớ vẫn chưa thể trở lại.Bà bước lại nắm tay hắn, dịu dàng đáp:"Có chứ, con có một ngôi nhà rất đẹp, và có người vẫn luôn chờ con trở về..."Chiếc xe lăn bánh chậm rãi qua cổng lớn, hắn ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự sang trọng trước mắt, ánh mắt vô định. Đây là nhà... nhà của hắn?Mọi thứ nơi này đều xa lạ. Từ màu sơn tường, cây cối trong vườn, đến cách bố trí hoa văn cánh cổng. Tất cả chẳng gợi cho hắn chút ký ức nào. Nhưng lại có một cảm giác âm ấm len lỏi trong lòng—cảm giác như... đã từng rất quen.Hắn vừa bước vào nhà đã nhìn quanh quất như tìm kiếm thứ gì đó. Không, là... tìm ai đó. Không thấy người ấy đâu, hắn khẽ cau mày, rồi hỏi:"Mẹ... cô ấy đâu rồi? Sao không đón con?"Bà Min mỉm cười, nhẹ nhàng như sợ con trai mình sẽ buồn:"Jimin đang ở công ty. Con bé chưa biết hôm nay bác sĩ cho con về nên không kịp đón. Đừng giận Jimin nha."Hắn không đáp, nhưng ánh mắt dường như dịu xuống. Không giận, chỉ là... hụt hẫng.Bước chân lên từng bậc cầu thang, mẹ vẫn dịu dàng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ cho hắn những góc nhỏ quen thuộc trong nhà:"Chỗ này là con hay ngồi uống cà phê... Bức tranh kia là Jimin bảo treo vào vì con bé thích hoàng hôn..."Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, mọi lời mẹ nói giống như một câu chuyện cổ tích kể lại cho đứa trẻ không còn nhớ quá khứ của mình.Đến khi cánh cửa phòng ngủ bật mở, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là tấm hình cưới lớn treo giữa căn phòng.Hắn sững người, tim như đập chệch một nhịp.Đó là hắn... và Jimin.Cả hai đứng bên nhau trong bộ váy cưới và vest đen, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc như thể chẳng điều gì có thể chia cách được họ.Hắn tiến đến gần, đứng trước bức ảnh rất lâu, không nói một lời nào.Bà Min lặng lẽ đứng sau lưng hắn, giọng như thở dài đầy hoài niệm:"Tấm hình đó là hình cưới của con và Jimin. Chiếc váy cưới ấy là do chính tay vợ con thiết kế. Nó đã tỉ mỉ làm từng đường kim mũi chỉ, chỉ để ngày hôm ấy con được thấy vợ con đẹp nhất trên đời..."Hắn vẫn không đáp, mắt không rời khỏi hình ảnh cô gái trong bức ảnh. Cô ấy... từng là của hắn như vậy sao?Hắn đưa mắt nhìn khắp căn phòng.Không gian không rộng lớn quá mức, nhưng từng góc nhỏ lại được sắp xếp tinh tế, gọn gàng và đầy đủ hơi thở cuộc sống.Chiếc tủ quần áo lớn mở hé, bên trong là hai bên phân chia rõ ràng—một bên là sơ mi, vest chỉnh tề; một bên là váy áo nhẹ nhàng, màu sắc trang nhã. Có những chiếc áo phông đôi, treo lẫn lộn, như chẳng cần rạch ròi gì cả.Kệ đầu giường là khung ảnh nhỏ chụp hai người trong một buổi đi tiệc—cô gái ấy đang cười rạng rỡ, còn hắn... tay choàng eo cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn bất cứ điều gì.Bàn ghế sofa vẫn còn vương mùi nước hoa nhẹ, là mùi hương mà Jimin hay dùng, hắn vô thức ngửi thấy mà lòng hơi khựng lại.Trên bàn trang điểm, lọ kem chống khô tay đang được dùng dở, đặt cạnh một quyển sổ nhỏ bìa da mềm, mép sổ đã hơi cong vì được mở ra rất nhiều lần.Hắn mở thử ra xem, bên trong là những dòng chữ tròn trịa, có phần vụng về:"Mỗi lần thấy anh mệt mỏi, em chỉ biết ôm lấy anh, ước gì có thể chia hết áp lực cho anh...""Anh à, em thương anh nhiều lắm.""Chồng ơi, anh phải mau bình phục lại nhé."Bàn tay cầm quyển sổ của hắn hơi run. Hắn đặt nó xuống, quay người nhìn toàn bộ căn phòng một lần nữa.Ở đây có quần áo của cô ấy, có quần áo của hắn. Có những khung ảnh lưu giữ kỷ niệm. Có những dấu vết mà từng người sống bên nhau mới để lại.Tất cả đều ấm áp, quen thuộc và dịu dàng.Dường như... đây thực sự là nơi hắn thuộc về...
"Dạ, con biết rồi... Con cảm ơn mẹ."Sau lời dặn dò ân cần, y khẽ cúi đầu rồi quay lại bên giường hắn.Hắn vẫn còn đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống, gương mặt không còn vẻ lạnh lùng như khi tỉnh. Y bước tới, lặng lẽ ngồi xuống mép giường, nhìn hắn hồi lâu.Bàn tay nhỏ vươn lên, chậm rãi vuốt ve gò má hắn – nơi từng nhiều lần lạnh lẽo quay đi, giờ đây lại khiến y chẳng thể dứt mắt.Y cúi người xuống, đặt lên trán hắn một nụ hôn thật nhẹ, ấm áp như lời chúc buổi sáng:"Anh ngủ ngon thêm một chút nữa nhé... Em đi làm đây."Nói xong, y đứng dậy, ánh mắt không nỡ rời khỏi hắn thêm lần nào nữa.Rồi cuối cùng, y quay lưng bước đi, mang theo cả nỗi nhớ dằn trong tim và mong mỏi rằng... đến một ngày, hắn sẽ thật sự nhớ ra.Sau khi rời khỏi bệnh viện, Jimin được vệ sĩ đưa thẳng đến công ty.Vừa bước vào văn phòng, y đã cảm nhận rõ không khí bận rộn và nghiêm túc bao trùm cả tầng lầu. Từng tập hồ sơ chất đầy bàn làm việc, hàng loạt cuộc họp chờ đợi, giấy tờ cần ký, email dồn dập... tất cả khiến y nhất thời cảm thấy ngợp thở.Y khẽ thở dài, tay ôm chồng tài liệu vừa được trợ lý đưa đến, đôi mắt lướt nhanh qua từng nội dung quan trọng.Mồ hôi rịn nơi trán dù điều hòa đang chạy.Nhưng rồi...Trong khoảnh khắc mệt mỏi ấy, hình ảnh của Yoongi bất giác hiện lên trong đầu y.Hình ảnh hắn ngồi sau bàn làm việc, tay lật hồ sơ, ánh mắt nghiêm túc, gương mặt tập trung đến lạnh lùng.Y nhớ hắn từng nói:"Nếu đã làm, thì phải làm đến nơi đến chốn. Dù không thích, cũng không được qua loa."Chỉ một hình ảnh thôi... cũng đủ khiến y như được tiếp thêm sức mạnh.Y ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi kéo ghế ngồi xuống. Đôi tay nhỏ bắt đầu lật mở từng tập tài liệu, mắt chăm chú rà soát từng dòng chữ. Không còn lơ đễnh hay yếu đuối.Lúc này, y đang mang trong mình một sinh linh, lại phải thay Yoongi gánh vác công việc... y không cho phép mình gục ngã.Bởi lẽ, y muốn... khi hắn hồi phục, sẽ tự hào về y.Chuông báo cuộc họp vang lên, Jimin được thư ký dẫn đến phòng họp lớn của công ty.Y đứng trước cánh cửa gỗ nặng, lòng có phần hồi hộp. Dù đã chuẩn bị từ sáng, nhưng khi thật sự bước vào, y mới cảm nhận được áp lực nặng nề mà Yoongi từng gánh.Bên trong, các cổ đông và giám đốc bộ phận đã ngồi gần đầy đủ. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía y—người vợ trẻ của chủ tịch, nay tạm thời thay mặt tiếp quản công ty.Y siết nhẹ tay, bước đến ngồi vào vị trí trung tâm. Vừa ngồi xuống, một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh:"Cứ bình tĩnh, mọi việc tôi sẽ hướng dẫn cho cô."Jimin quay sang nhìn—là Jung Hoseok, người từng là cánh tay phải đắc lực của Yoongi, hiện đang là Giám đốc điều hành.Ánh mắt Hoseok bình tĩnh và chân thành khiến Jimin nhẹ nhõm phần nào."Cô chỉ cần theo dõi cuộc họp hôm nay, nếu có gì chưa hiểu thì sau đó tôi sẽ giải thích kỹ hơn." – Hoseok nói khẽ, không để ai nghe thấy.Jimin khẽ gật đầu, cảm kích.Y mở sổ, lắng nghe từng báo cáo, cố gắng ghi chép lại những điểm chính yếu. Có lúc y không hiểu những thuật ngữ chuyên môn, Hoseok sẽ nghiêng người nhắc nhỏ hoặc nhẹ nhàng đặt một mảnh giấy note giải thích ngắn gọn.Dù còn bỡ ngỡ, nhưng Jimin không hề để lộ sự bối rối ra ngoài.Y biết, giờ đây mình phải mạnh mẽ và học thật nhanh... vì đằng sau y là Yoongi, là đứa bé trong bụng... và cả một công ty đang chờ người lèo lái.Tại bệnh viện, sau buổi kiểm tra tổng quát cuối cùng, bác sĩ mỉm cười nói:"Min Tổng, các chỉ số đều ổn định rồi. Anh có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được."Mẹ Min khẽ gật đầu, quay sang con trai, giọng nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ:"Được rồi Yoongi, chúng ta về nhà thôi con."Hắn ngồi yên, ánh mắt có phần bàng hoàng."Về... nhà?"Từ lúc tỉnh dậy, khái niệm "nhà" với hắn là một khoảng trắng mơ hồ. Hắn biết đó là một nơi quen thuộc, nơi hắn từng sống, nhưng hiện tại nó chỉ là một từ ngữ trống rỗng.Nhà là nơi như thế nào? Có rộng không? Có ai đang ở đó chờ hắn không?Hắn chợt nghĩ đến Jimin—cô gái dịu dàng vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn mỗi ngày, chăm sóc hắn như thể đó là điều duy nhất trên đời cô muốn làm.Cô ấy... có đang chờ hắn ở nhà không?Bàn tay hắn siết nhẹ vạt áo bệnh viện, đôi mắt hơi cụp xuống:"Tôi... có nhà sao?"Bà Min thoáng sững người. Bà biết, con trai mình dù đã ổn về thể chất nhưng trí nhớ vẫn chưa thể trở lại.Bà bước lại nắm tay hắn, dịu dàng đáp:"Có chứ, con có một ngôi nhà rất đẹp, và có người vẫn luôn chờ con trở về..."Chiếc xe lăn bánh chậm rãi qua cổng lớn, hắn ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự sang trọng trước mắt, ánh mắt vô định. Đây là nhà... nhà của hắn?Mọi thứ nơi này đều xa lạ. Từ màu sơn tường, cây cối trong vườn, đến cách bố trí hoa văn cánh cổng. Tất cả chẳng gợi cho hắn chút ký ức nào. Nhưng lại có một cảm giác âm ấm len lỏi trong lòng—cảm giác như... đã từng rất quen.Hắn vừa bước vào nhà đã nhìn quanh quất như tìm kiếm thứ gì đó. Không, là... tìm ai đó. Không thấy người ấy đâu, hắn khẽ cau mày, rồi hỏi:"Mẹ... cô ấy đâu rồi? Sao không đón con?"Bà Min mỉm cười, nhẹ nhàng như sợ con trai mình sẽ buồn:"Jimin đang ở công ty. Con bé chưa biết hôm nay bác sĩ cho con về nên không kịp đón. Đừng giận Jimin nha."Hắn không đáp, nhưng ánh mắt dường như dịu xuống. Không giận, chỉ là... hụt hẫng.Bước chân lên từng bậc cầu thang, mẹ vẫn dịu dàng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ cho hắn những góc nhỏ quen thuộc trong nhà:"Chỗ này là con hay ngồi uống cà phê... Bức tranh kia là Jimin bảo treo vào vì con bé thích hoàng hôn..."Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, mọi lời mẹ nói giống như một câu chuyện cổ tích kể lại cho đứa trẻ không còn nhớ quá khứ của mình.Đến khi cánh cửa phòng ngủ bật mở, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là tấm hình cưới lớn treo giữa căn phòng.Hắn sững người, tim như đập chệch một nhịp.Đó là hắn... và Jimin.Cả hai đứng bên nhau trong bộ váy cưới và vest đen, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc như thể chẳng điều gì có thể chia cách được họ.Hắn tiến đến gần, đứng trước bức ảnh rất lâu, không nói một lời nào.Bà Min lặng lẽ đứng sau lưng hắn, giọng như thở dài đầy hoài niệm:"Tấm hình đó là hình cưới của con và Jimin. Chiếc váy cưới ấy là do chính tay vợ con thiết kế. Nó đã tỉ mỉ làm từng đường kim mũi chỉ, chỉ để ngày hôm ấy con được thấy vợ con đẹp nhất trên đời..."Hắn vẫn không đáp, mắt không rời khỏi hình ảnh cô gái trong bức ảnh. Cô ấy... từng là của hắn như vậy sao?Hắn đưa mắt nhìn khắp căn phòng.Không gian không rộng lớn quá mức, nhưng từng góc nhỏ lại được sắp xếp tinh tế, gọn gàng và đầy đủ hơi thở cuộc sống.Chiếc tủ quần áo lớn mở hé, bên trong là hai bên phân chia rõ ràng—một bên là sơ mi, vest chỉnh tề; một bên là váy áo nhẹ nhàng, màu sắc trang nhã. Có những chiếc áo phông đôi, treo lẫn lộn, như chẳng cần rạch ròi gì cả.Kệ đầu giường là khung ảnh nhỏ chụp hai người trong một buổi đi tiệc—cô gái ấy đang cười rạng rỡ, còn hắn... tay choàng eo cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn bất cứ điều gì.Bàn ghế sofa vẫn còn vương mùi nước hoa nhẹ, là mùi hương mà Jimin hay dùng, hắn vô thức ngửi thấy mà lòng hơi khựng lại.Trên bàn trang điểm, lọ kem chống khô tay đang được dùng dở, đặt cạnh một quyển sổ nhỏ bìa da mềm, mép sổ đã hơi cong vì được mở ra rất nhiều lần.Hắn mở thử ra xem, bên trong là những dòng chữ tròn trịa, có phần vụng về:"Mỗi lần thấy anh mệt mỏi, em chỉ biết ôm lấy anh, ước gì có thể chia hết áp lực cho anh...""Anh à, em thương anh nhiều lắm.""Chồng ơi, anh phải mau bình phục lại nhé."Bàn tay cầm quyển sổ của hắn hơi run. Hắn đặt nó xuống, quay người nhìn toàn bộ căn phòng một lần nữa.Ở đây có quần áo của cô ấy, có quần áo của hắn. Có những khung ảnh lưu giữ kỷ niệm. Có những dấu vết mà từng người sống bên nhau mới để lại.Tất cả đều ấm áp, quen thuộc và dịu dàng.Dường như... đây thực sự là nơi hắn thuộc về...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz