Mewgulf Tinh Yeu Sau Li Hon Hoan Thanh
Hai người trải qua một tháng rất bình thường êm ả, không sóng gió cũng không tiến triển gì.
Mew vừa dán bản thông báo lên, lập tức thu hút nhiều nhân viên đến xem, ai nấy đọc xong thì rùng mình, thấy miệng mình tê rần.
Thông báo
Ban giám đốc Jong thị thông báo, nội bộ tổng công ty và các chi nhánh gần đây nghe được một số tin đồn sai lệch về Mew tổng và vợ của ngài. Công ty đang điều tra người tung tin đồn để xử lý, từ giờ trở đi, nếu còn nghe được bất cứ tin tức nào nữa, công ty sẽ xử lý mạnh các nhân viên. Đồng thời, công ty trừ 20% lương các nhân viên bình thường, 50% lương các nhân viên có chức vụ cao vì lý do không quản nghiêm cấp dưới của mình.
Chủ tịch Jong thị
Ông Bon Suppasit
Quả thực sau khi dán bản thông báo này lên thì mọi chuyện liền im ắng hẳn, không còn nhân viên nào dám buôn dưa lê, mỗi lần nhìn thấy Mew tổng thì như rùa rút đầu, hận không thể tàng hình.
Mew rất vừa lòng, tâm tình khó chịu một tháng qua rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Có điều vừa mới thả lỏng được thì lại gặp chuyện khác khiến dây thần kinh lại căng ra. Đó là về Gulf
Gần đây cậu không giống trước kia nữa, cứ hay về trễ, gọi điện khi bắt máy khi thì không. Đi đâu làm gì cũng không thông báo, cứ tự nhiên như sống một mình vậy.
Trước đây ngày nào cũng đi sớm về sớm, gọi điện lần nào thì bắt máy lần ấy, nếu có buổi học nào về trễ hoặc phải ra ngoài vào cuối tuần thì đều nói trước.Nhất là mấy ngày nghỉ,cậu đều yên vị ở nhà vẽ tranh hay xem TV, không ra ngoài suốt như bây giờ.
Mew sau khi gọi đến cuộc điện thoại thứ 3 thì cáu gắt. Bây giờ đã là 18h30, hắn chờ cậu từ lúc 17h đến bây giờ cũng đã một tiếng rưỡi.
Mew khoác áo lái xe ra ngoài, vừa đếm trạm xe bus gần nhà thì thấy Gulf bước xuống. Anh ta lái xe đến, hỏi:
- Cậu đi đâu giờ mới về?
Gulf thấy Mew lái xe đến thì bất ngờ, nhưng đáp rất lạnh nhạt:
- Tôi đi chơi với bạn.
Hai người ở trên xe ồn ào cãi vã cho đến nhà cũng không chịu ngừng, anh và cậu lên lầu, tiếp tục tôi một câu anh một câu.
- Cậu đừng có lúc nào cũng lôi bản hợp đồng riêng tư đó ra, nhà này tôi làm chủ, tôi nói thì cậu phải nghe!
- Nè, tôi cũng có quyền được đi chơi với bạn chứ, tôi cũng không phải tù nhân của anh.
- Tại sao gọi điện không bắt máy?
- Không nghe thấy.
- Mew nổi nóng: Hứ.... Tôi biết cậu chẳng hề muốn kết hôn cùng tôi nhưng vì lý do gì lại đồng ý thì tôi không hiểu. Đến giờ tôi mới biết, cậu vì tài sản của nhà tôi mới đồng ý chứ gì? Thế là tôi nhận lầm rồi, cậu hoàn toàn không hề tốt như lời cậu nói.
- Gulf: Anh....Mew....câm miệng cho tôi....anh đang sỉ nhục tôi đấy
Bên dưới nhà, ông Bon vừa đến, nghe thấy cuộc đối thoại của gai người, giận dữ đi lên lầu, không nói không rằng mà tát Mew một cái rõ đau
- Con vừa nói gì?
Ông Bon hỏi với giọng phẫn nộ.
- Con có biết là ba phải năn nỉ bao nhiêu lần thì Gulf mới đồng ý chuyện hôn sự này không? Vả lại ba đã nói rất nhiều lần rồi, gia đình ta chịu ơn ba của nhà Kanawut, dù có phải mất cả gia tài vì Gulf ba cũng chấp nhận. Nó đồng ý lấy con là điều mà ba rất mừng, ba muốn dựa vào điều này mà bù đắp cho nó. Ngược lại con không hiểu ba, còn khiến cho nó phải khó chịu nữa. Nếu cảm thấy không muốn, ngay bây giờ hãy ra khỏi đây, ba không cho phép con mang họ Suppasit nữa. Dù sao ba vẫn còn một đứa con trai là em con, không việc gì phải lo cả!
Giọng ông Bon lúc thì tức giận, lúc thì ôn hòa, lúc thì bất lực giải thích, cuối cùng lại quay về sự giận dữ ban đầu.
Mew nghe đến đây thì hoàn toàn run rẩy, còn Gulf há hốc mồm vì kinh ngạc.
- Gulf: Dạ...thưa ba, chuyện này...cũng không nghiêm trọng đâu ạ, không sao hết. ba xuống nhà với con nhé, uống trà hạ hỏa. Gulf dìu ông.
- Ông Bon: Mew, xin lỗi Gulf cho ba! Ông Bon hét.
- Xin lỗi.
Mew nói không chút thành ý.
- Con...
Ông Bon hiển nhiên không đồng ý câu xin lỗi qua loa này,
- Dạ được rồi ba, con không để ý đâu mà, chúng ta xuống nhà đi.
Gulf ngăn cơn phẫn nộ của ông lại.
- Gulf, ba xin lỗi con, nếu có ủy khuất gì thì cứ tìm ba mà giải bày, ba làm chủ cho con.
Ông Bon vỗ vỗ lên bàn tay Gulf
- Dạ con không sao, cảm ơn ba.
Một lát sau, khi ba người đã có thể ngồi cùng bàn nói chuyện rồi, ông Bon mới lên tiếng:
- Hôm nay ba đến đây là để nói chuyện với Mew về việc đưa Gulf vào công ty làm việc. Thật lòng mà nói, ba chẳng cần bằng cấp của con làm gì, chỉ muốn con nghỉ học rồi đến công ty làm việc ngay mà thôi, ngặt nỗi điều này trái ý con, cho nên ba mới phải chờ đợi. Tuy vậy, ba vẫn muốn con tranh thủ thời gian học ở trường mà đến công ty học hỏi trước, sau này công ty do hai đứa quản, ba muốn con tích nhiều kinh nghiệm hơn.
- Gulf: Dạ con hiểu mà. Chỉ còn hơn hai tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, ba đừng lo, con sẽ cố gắng.
- Ông Bon: Thôi được, ba chờ thêm hai tháng nữa vậy. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, con cứ thoải mái đi chơi với bạn bè đồng học, sau này ra trường thì không còn gặp nhau nữa.
Câu này đánh trúng trọng tâm của Gulf, cậu cười tít mắt mà đồng ý, ngược lại mặt Mew thì đen như đáy nồi.
Tiễn ba về rồi, hai người vào phòng ngủ, không nói với nhau một tiếng nào.
Ba ngày sau, Mew đi công tác về liền đổ bệnh. Anh ta sốt li bì từ chiều cho đến tối, hại Gulf thức cả đêm thay khăn đắp trán cho anh ta còn tranh thủ cho anh ta uống thuốc, canh dây truyền dịch.
Sáng hôm sau, Gulf bưng cháo vào thì thấy Mew mở mắt ra.
- Gulf: Anh tỉnh rồi hả? Còn khó chịu không?
Nói xong liền giơ tay sờ trán anb ta.
- Mew: Không.
Anh ta lắc đầu, giọng nói khàn khàn, Gulf liền đưa ly sữa ấm cho Mew
Ăn cháo Gulf nấu xong, Mew thấy bệnh đã giảm 60%, chỉ còn hơi mệt một chút chứ không khó chịu nữa.
- Mew: Cậu chăm sóc tôi cả đêm ư? Mew nhìn quầng thâm dưới mắt Gulf
- Gulf : Tôi dù sao cũng phải có trách nhiệm với anh, cũng không thể thấy chết không cứu được.
Gulf dọn dẹp chén bát nói:
- Tôi xuống nhà một lát, tí nữa bác sĩ đến kiểm tra.
Mew nằm xuống ngủ tiếp, tận khi bác sĩ đến khám thì mới tỉnh lại.
Một ngày chật vật qua đi, đến tối, anh ta đã cảm thấy khỏi bệnh hoàn toàn. Gulf ngồi gọt trái cây, điện thoại đột nhiên reo lên, cậu liền ra ngoài nghe máy.
Trong lòng Mew nổi lên rất nhiều nghi vấn, bởi trước giờ anb ta chưa từng thấy ai gọi đến cho cậu hoặc cậu gọi đi cho ai. Chỉ một vài lần chị gái cậu gọi đến, cậu cũng rất tự nhiên mà bắt máy trước mặt anh ta, sao bây giờ lại ra ngoài?
Tuy rằng hiếu kỳ, nhưng Mew vẫn không ra ngoài nghe lén, chí ít anh ta vẫn giữ phong độ quân tử của mình. Có điều anh ta vẫn không thể không suy nghĩ được.
Sau khi khỏi bệnh, Mew vẫn tiếp tục đến công ty làm việc, nhưng thời gian này tâm tình hắn lại để ở nơi đâu, hoàn toàn không tập trung. Những việc trước đây anb ta từng thích như đi Bar, uống rượu, hẹn hò, lên giường với gái, gặp gỡ bạn bè...đều không còn hứng thú. Thậm chí mấy scandal của nữ ca sĩ, diễn viên, MC, con gái tổng tài...đều không có mặt hắn nữa.
Buổi chiều, Mew quyết định qua trường đón Gulf tan học. Anh ta vừa lái xe tới thì thấy cậu đi cùng với một nam hai nữ, rất vui vẻ mà mua trà sữa uống, sau đó lên xe bus cùng một cô gái còn hai người kia thì vẫy tay chào, ngồi trên băng ghế đợi tuyến xe bus khác.
Tuyến xe bus này ở đối diện trường đại học, rất tiện cho sinh viên đi lại. Hèn gì Gulf từ chối không muốn sử dụng xe riêng là vì vậy.
Mew thấy mình uổng công làm việc vô ích cho nên lái xe về nhà. Về đến thì anh ta cũng không vội ăn cơm trước mà đi tắm rồi chờ cậu về ăn cùng.
Thế nhưng chờ mãi đến 18h tối cũng chưa thấy về. Lúc anh ta đi đón cậu là 17h, cho dù có trễ lắm thì khoảng 17h 30 cậu cũng đã về rồi, đằng này 18h cũng không thấy mặt mũi đâu. Mew gọi điện cho cậu, chuông reo rất lâu mới có người nghe máy, bên kia rất ồn ào.
- Alo? Gulf nói rất nhỏ nên tiếng ồn ào xung quanh đã lấn át gần hết.
- Cậu đang ở đâu? Mew hỏi ngay.
- Ờm đang ở phố ăn vặt, có gì không?
- Sao không về ăn cơm, cậu ở đó làm gì?
Mew hỏi xong thì rất lâu sau đó cũng không nghe cậu trả lời, chỉ nghe mấy tiếng lao xao lí nhí, rồi một loạt tạp âm dộng vào điện thoại. Thật lâu sau đó mới nghe được vài câu đối thoại, giọng rõ là của Gulf đại khái nói: "Món này được chứ? Được, em chọn đi ....chua quá hả, anh mua loại nước khác. Nước ...ngọt ... vậy á hả? Ừm ừm, quay lại ngay.
.....là mấy câu Mew không nghe được.
- Nè!!! Mew hét vào điện thoại.
Đầu dây bên kia cũng không ai đáp lời, thậm chí còn nghe cậu nói chuyện với ông chủ cửa hàng nước uống, trả tiền gì đó.
Anh ta tắt máy, gọi lại. Lúc này ở bên kia không bắt máy nữa, Mew điên tiết gọi thêm ba lần, rốt cuộc bắt máy, nhưng không nói chuyện ngay mà nói:
- Khăn giấy này. Bên kia có bán, tí anh mua.Rồi mới nói: Alo, gì thế?
- Cậu về nhà ngay cho tôi! Mew rất bực mình, từ trước tới giờ chưa có ai dám đối xử với hắn như thế.
- Không phải ban nãy đã nói rồi sao, tôi đi ăn với bạn, không ăn cơm, anh ăn trước đi.
- Cậu nói vậy khi nào? Rõ ràng ban nãy tôi hỏi mà cậu không có trả lời.
- Ủa không có hả? Vậy thì giờ nói, nói rồi đó. Cúp máy đây.
Mew nổi nóng thật rồi. Từ nhỏ đến lớn ai đối xử với anh ta cũng đều kiêng dè hoặc yêu thương, làm gì có người nào khinh thường hắn đến như vậy? Vì quá tức giận, anh ta định cầm áo khoác lái xe đến khu phố đó nhưng lý trí kịp giữ lại.
Chẳng phải hôm trước đã ký hợp đồng riêng tư rồi sao? Anh ta đã ghi đầy đủ rằng, không can thiệp vào đời tư của nhau, được phép qua đêm bên ngoài, không cần xem nhau là vợ/chồng. Thế bây giờ anh nổi nóng với cậu làm gì, không có quyền, cũng không thể dựa vào đâu để đi mắng chửi cậu, bắt cậu về nhà.
Chính vì như vậy, anh ta mới hạ hỏa, từ từ bình tâm lại, đi ăn cơm rồi lên phòng.
"Việc gì mình phải tức giận với cậu ta như thế? Cậu ta là cái gì chứ?" Anh ta lầm bầm, sau đó vào phòng mở máy tính, cố quăng chuyện kia ra sau đầu.
Gulf không có qua đêm bên ngoài, khoảng 20h thì về nhà. Cậu đi tắm, sau đó lên giường ngủ, hoàn toàn không để ý tới người bên cạnh vẫn còn thức, chờ cậu nói một câu gì đó.
Sáng hôm sau, Mew dậy muộn. Khi anh ta xuống lầu thì Gulf đã đi học rồi, lại không ăn sáng, cũng không cần anh ta đưa đến trường. Cậu có thể sống tự lập như vậy, rốt cuộc có anh ta hay là không có anh ta cũng chẳng có việc gì. Thế cả đêm qua anh ta khó ngủ là vì nghĩ về ai đây chứ?
Bởi vì trong đầu có quá nhiều thứ lộn xộn, dường như mọi sự kiên định trước đây của anh ta đều trượt ra khỏi quỹ đạo. Mew bực mình, hết giờ làm liền đi tìm mấy cô gái mà hoan lạc. Những việc này đã lâu không làm, anh ta quyết định bắt đầu lại, không muốn để tâm tới người vốn dĩ không hề có ý định xem trọng anh ta nữa.
Trong lúc phóng túng, anh ta vẫn có cảm giác, vẫn vui vẻ, vẫn bị mấy cô nàng này kích thích, nhưng tại sao lúc phát tiết, trong đầu Mew lại nghĩ người dưới thân này là...Gulf?
Mew điên tiết đánh mạnh vào đầu mình, sau đó ấn đầu cô nàng ngồi bên cạnh xuống tính khí vừa bắn ra không bao lâu. Tay anh ta với lên hộp thuốc đầu giường, hút hết điếu này đến điếu khác.
Sau khi bình tâm tĩnh khí trở lại, anh ta tự nhủ rằng không có việc gì, chỉ là do ở cùng với nhau quá lâu nên tâm tình có chút thay đổi vậy thôi. Gulf dù như thế nào cũng chỉ là con trai, không hợp khẩu vị của anh ta
Cuối tuần, Gulf mang quần áo của cậu đi ủi, tiện thể cầm áo của Mew đi luôn. Anh ta đang định bảo cậu ủi cho cẩn thận, nào ngờ có điện thoại của bạn gái mới - Lilan. Nghe điện thoại được 10', sau khi vào phòng thì thấy mấy chiếc áo sơmi được ủi thẳng thớm, tay nghề còn giỏi hơn cả tiệm giặt ủi.
Buổi trưa Gulf đi làm cơm cùng chị Jo, món nào cũng thơm ngon, màu sắc lại đẹp. Cậu tựa như một vị thần vạn năng, cái gì cũng làm được, mà làm gì cũng giỏi.
- Cậu học nấu ăn khi nào?
Mew ăn rất vừa miệng, cho nên tò mò hỏi.
- Anh không biết chị gái tôi là đầu bếp của nhà hàng 5 sao? Gulf gắp một miếng sườn cho vào miệng.
- Cậu học từ chị mình?
- Gulf đáp: Uh...Từ nhỏ thì đã bắt đầu học rồi, bởi chị tôi nấu ăn rất ngon, lại thích nấu ăn, cho nên tôi theo chị nhiều hơn theo mẹ. Dần dần tôi quen.
- Sao việc nhà cậu cũng thạo?
Mew thấy rất ngạc nhiên, hầu hết con trai đều không giỏi việc nhà.
- Gulf: Ba tôi mất lúc tôi 9 tuổi, mẹ tôi bận đi làm, chị gái cũng vậy, cho nên đa phần tôi đều phải làm việc nhà. Sau này chị tôi kết hôn, mẹ lại bệnh tật, nếu tôi không biết làm thì ai sẽ làm? Nhờ vậy tôi giỏi thôi.
- Mew hỏi : Cậu cũng sống khổ cực vậy sao?
- Gulf: Có thể được đi học, được ăn cơm, có nhà ở, quần áo mặc...đã là hạnh phúc lắm rồi, khổ cực cái gì. Tôi còn chưa ra đường ăn xin hay phải đi làm thêm ngày nào đấy!
Gulf lườm anh ta rồi quay sang ăn canh.Mew giật mình. Hắn không ngờ người như Gulf lại có thể sống một cách ung dung tự tại và suy nghĩ thoáng như vậy. Từ nhỏ anh ta đã là thiếu gia, bạn bè cũng xuất thân từ hào môn thế gia, cho nên chẳng có ai tốt một cách tuyệt đối cả. Đa phần những người trẻ như Gulf đều sống theo kiểu đua đòi phóng túng, nào có ai nghĩ được như cậu? Chẳng lẽ anh ta thật sự vớ được cực phẩm như lời Ran nói mà không hay biết?
- Gulf : Nè, làm gì mà đần thối ra vậy, anh ăn nhanh đi, tôi dọn.
Gulf gõ đũa xuống bàn, kéo thần trí Mew trở về.
Haizz, hắn sai rồi, Gulf chẳng phải cực phẩm gì cả là hàng phế phẩm thì đúng hơn.
Có điều sau bữa cơm này, tâm tình của anh ta tốt lên hẳn. Anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, tâm tình không tốt, hắn tìm mọi cách cũng không giải tỏa được, nào ngờ chỉ ăn một bữa cơm với Gulf, mọi thứ đều trở lại bình thường. Thật kỳ lạ.
Buổi tối lên phòng, Gulf ngồi nghịch điện thoại. Mew lén lút nhìn qua, lại thấy cậu đang chơi game, hòn đá trong lòng được thả xuống, nhẹ nhõm.
Trên chân đang là chiếc laptop còn dang dở công việc, thế nhưng mắt anh ta không nhìn nó, lại nhìn người ngồi bên cạnh kia.
Mew không phủ nhận rằng, Gulf đẹp, ngay từ lần đầu gặp anh ta đã cảm thấy vậy rồi. Người này không giống bất kỳ người nào khác mà anh ta gặp, quả thật cậu vô cùng đặc biệt. Tính cách hòa nhã dễ gần, lại hay vui vẻ pha trò, ăn nói không kiêng dè, tiền bạc cũng không xài phung phí hay lợi dụng anh ta mua cái này mua cái kia cho, ngay cả điện thoại cậu đang dùng cũng là thứ mà cậu mua được từ tiền làm thêm năm đầu đại học, không chưng diện khoe mẽ mà đòi mua iPhone. Xe xịn ba anh ta mua cho cậu cũng không lấy, đã trả lại cho ông từ lâu rồi.
Cậu không mặc quần áo hay dùng phụ kiện hàng hiệu, suốt ngày chỉ mặc áo thun quần jeans, ở nhà thì mặc quần short rẻ tiền. Trên người không hề dùng nước hoa, đến gần thì nghe mùi thoang thoảng của hoa cỏ, dễ chịu thanh mát. Cậu cũng không dùng trang sức, hai tay trống không. Lần trước kết hôn bị buộc phải đeo nhẫn, bây giờ tháo ra thì không có gì nữa.
Cậu không có thói quen hay nghiện những thứ đắt tiền, ngoại trừ ngày nào cũng uống sữa tươi ra thì không đòi hỏi thêm gì. Ăn uống cũng rất dễ chịu, cho cái gì ăn cái đó, không phải suốt ngày kêu ca đòi món này món nọ. Cũng không chịu đi du lịch, quan quẩn ở nơi này thôi.
Đã vậy còn biết nấu ăn, làm việc nhà rất tốt. Người như vậy anh ta chưa từng gặp bao giờ, ngay cả phụ nữ cũng không thể có được hết những ưu điểm của cậu.
Tuy rằng anh ta chưa từng trông thấy thân hình bên trong của cậu, nhưng lại khẳng định rằng rất đẹp. Hiện giờ cậu đang nằm sấp, khoe đường cong của cả cơ thể và...mông.
Anh ta đánh mắt sang chỗ khác, rồi sau đó lại không nhịn được mà tiếp tục nhìn. Thật sự...hắn muốn sờ, nhưng vừa đưa tay ra thì lý trí đã ngăn lại. Không được, rõ ràng là anh ta không thích cậu, cũng không thích đàn ông. Thân thể giống nhau, có cái gì đáng để tò mò đâu chứ? Chắc do lâu rồi không phát tiết nên anh ta mới có ý nghĩ điên rồ như thế.
- Ê...à...Ngài Suppasit nè, câu này nghĩa là gì?
Mew nhìn lên văn bản trên điện thoại của Gulf cái này chỉ là mục ghi chú chứ không phải tin nhắn được gửi đến, hình như cậu copy ở đâu đó rồi dán lên đây.
"Anytime someone mention your name, i be feeling as if i'm around ya. You are my homie, lover and friend."
"Câu này có nghĩa là: "Mỗi khi có ai nhắc đến tên bạn là tôi lại thấy bạn như đang gần đây lắm. Bạn vừa là bạn bè, là người yêu, vừa là bạn đời của tôi." Mew dịch xong thì hỏi: "Gì vậy?"
Lúc nhìn sang, chỉ thấy Gulf tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc, trên gương mặt đỏ hồng còn điểm thêm một nụ cười thẹn thùng, khiến cho anh ta ngây ngẩn ngắm nhìn. Đột nhiên cậu ho khan một tiếng, nói:
- Khụ khụ, à cái này tôi vừa copy trên mạng, thấy người ta làm quote nên muốn dịch thôi.
Mew cũng không nghi ngờ gì, liền quay trở về làm việc. Vì vậy, anh ta không nhìn thấy Gulf đang mở tin nhắn ra, bên trên chính là câu vừa rồi được ai đó gửi đến, còn cậu thì đáp trả rằng: "I Love You More And More."
Chỉ còn vài ngày nữa là Gulf tốt nghiệp, vì thế đang trong lúc cậu hết nằm lại ngồi trên sofa chăm chỉ viết luận văn tốt nghiệp thì ông bà Bon đến. Hai người họ bàn về việc tổ chức tiệc tốt nghiệp cho cậu, thế nhưng cậu từ chối.
- Dạ không cần đâu ạ, trước giờ con chưa từng tổ chức tiệc gì cho mình nên thấy rất ngại còn phiền ba mẹ nữa, nên con nghĩ cứ để con đi ăn với bạn bè một bữa là được rồi.
- Bà Mean: Con nói vậy sao được... Dù sao con cũng là "con dâu" của Suppasit sao để con làm sơ sài trong ngày quan trọng như vậy được?
- Gulf: Dạ con hiểu ba mẹ lo cho con nhưng là ở trong nhà thì mọi người xem con là "con" nhưng người ngoài họ không biết, với lại con thấy mấy chú mấy bác cũng không thích con lắm nên nếu mời họ tới thì chỉ làm họ thêm khó chịu mà thôi.
Mew lúc này mới lên tiếng:
- Nếu cậu ấy không thích thì chúng ta cũng đừng ép, hay hôm đó con nói chị Jo làm một bàn thức ăn, mời ba mẹ đến được không?
- Ông Bon: Không được. Hôm đó ba đặt nhà hàng, tới giờ thì hai đứa đến được chứ?
Thế là buổi tiệc tốt nghiệp của Gulf đã được sắp xếp xong.
Mew nhận được điện thoại của Ran, anh ta hỏi vì sao đã rất lâu rồi không thấy anh ta tìm đến cùng anh ta nói chuyện, lại còn cắt đứt nhiều mối quan hệ với mỹ nữ bên ngoài. Mew thấy anh ta trách móc, liền đến quán Bar cùng anh ta chén tạc chén thù rồi tâm sự.
- Ran: Sống chung được nửa năm rồi, mày thấy sao?
Mew lắc lắc ly rượu trong tay, đáp:
Tao cũng không biết nói sao nữa. Có lẽ bây giờ đã quen.
- Ran: Yêu rồi đúng không?
Ran cười khà khà. "Nói cho mày biết, thói quen đôi khi còn đáng sợ hơn cả yêu. Bởi vì khi có người nào đó tạo cho mình một thói quen nhìn thấy họ mỗi ngày, rồi đến khi họ rời đi, mình sẽ không thế trở lại cuộc sống như ban đầu được nữa."
- Mew nói: Mày đừng nói quá, tao không nghĩ phức tạp đến vậy. Chỉ là quen rồi không khó chịu nữa thôi.
- Ran: Thế sao ông bỏ LiLan
Ran thấy khó hiểu ở điểm này, trước đây Mew một tuần không gặp mấy cô ấy ba lần sẽ không tập trung làm việc được, nói chuyện thì cáu gắt vô cùng.
- Mew đáp : Thì thấy không thích nữa thôi .
- Ran: Vậy đổi vị đi, tao giới thiệu cho mày vài em trai đáng yêu dễ thương. Ran chỉ tay. "Đằng kia đó, thấy không? Ju, zi , hai cậu đó là MB xuất sắc của quán.
Mew nhìn theo tay của Ran, thấy hai cậu trai kia thì lắc đầu ngao ngán. Cả người dẻo quẹo, nói giọng buồn nôn. Anh ta phất tay bảo không cần.
- Ran: Vậy giờ cậu muốn thế nào?
- Mew: Không muốn thế nào cả. Tao về đây, giờ chắc Gulf đã về rồi.
Anh ta đứng dậy, bỏ xấp tiền lên bàn.
Ran nhìn mấy tờ tiền mệnh giá lớn, hơi mỉm cười. Người bạn này vô cùng sòng phẳng, nhiều lần anh bảo là anh em đến uống rượu thì không cần trả tiền, mấy người bạn khác thì vô tư đến đi, riêng anh ta thì lần nào cũng trả tiền, mà toàn trả dư. Có điều câu cuối mà anh nói khiến anh nổi lên nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ...người anh em của anh đã yêu cậu trai kia rồi sao?
Mew tinh thần thoải mái lái xe về nhà, dường như bộ não của anh ta đang phát tín hiệu có người chờ ở nhà nên phải mau về. Trong lòng vui vẻ, anh ta thậm chí còn huýt sáo.
Đến ngã tư thì phải dừng xe chờ đèn đỏ. Khu phố sầm uất, người qua kẻ lại nườm nượp, mấy quán ven đường kinh doanh rất thuận lợi. Anh ta vô tình lướt mắt qua một cửa hàng trà sữa nọ, trông thấy ai hệt như Gulf đang ngồi ở đó. Cậu không ngồi một mình, bên cạnh còn có người nhưng vì phần đó bị cánh cửa gỗ khắc hoa văn che khuất. Tuy rằng cách khá xa nhưng hắn trông thấy cậu cười rất tươi, còn cầm muỗng đút cho người kia ăn cái gì đó nữa.
Còn định tiếp tục theo dõi, xe ở đằng sau đã bóp còi inh ỏi, bởi đèn đã chuyển sang xanh rồi. Mew đành phải lái xe rời đi.
Khi về nhà, Gulf vẫn chưa về. Anh ta vô cùng tức giận, gọi điện thoại cho cậu, cậu bảo sẽ về ngay.
Khi Gulf về đến, vẫn là chiếc áo thun trắng đen ban nãy anh ta nhìn thấy, khiến tâm tình anh ta càng nặng nề hơn.
- Mew : Cậu đi đâu về?
- Gulf: Gì, anh quản tôi à?
- Mew: Tôi chỉ muốn biết cậu đi đâu về?
- Gulf: Anh đi đâu về, có bao giờ anh báo cho tôi biết không? Mà tôi cũng không hỏi, cớ gì anh hỏi tôi?
Nói rồi cậu đi thẳng lên lầu.
Mew đứng bên dưới, tâm tư hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng ban nãy còn rất tốt, chỉ nói chuyện vài câu đã trở nên tồi tệ thế này.
Nhưng cũng phải thôi, anh ta đâu có quyền gì quản cậu. Bản hợp đồng kia...haizz, mỗi lần nghĩ tới, anh ta thấy thật giống như lấy đá đập chân mình.
Sau khi dự xong lễ tốt nghiệp, Gulf cùng bạn bè đi ăn, sau đó hát karaoke cho đến tối.
Mew mặc quần áo chỉnh tề, xem đồng hồ đã 19h mà Gulf vẫn chưa thấy về đến. Hẹn ba mẹ là 20h thì đến nhà hàng, bây giờ không về tắm rửa chuẩn bị, lát nữa đi làm sao kịp?
Anh ta lấy di động ra gọi cho cậu, gọi đến tận năm cuộc mà vẫn không ai nghe máy. Ngồi chờ 20' vẫn không thấy gọi lại, anh ta bắt đầu gọi tiếp.
Lần này thì cậu nghe máy nhưng bên kia rất ồn ào, dường như là ở hàng quán ven đường nào đó.
- Gulf: Gì vậy?
- Mew: Tôi không thích nghe câu này.
Gulf hơi cáu, cậu đã nói nhiều lần với anh ta rằng cậu không muốn tiết lộ chuyện riêng tư như "ở đâu, làm gì".
- Mew: Gần tới giờ hẹn với ba mẹ rồi, cậu không về chuẩn bị làm sao kịp? Mew tuy muốn tức giận nhưng lại không thể tức giận.
- Gulf: Lát nữa tôi về.
- Mew: Lát là chừng nào? Cậu đang ở đâu, tôi đến đón.
- Gulf: Không cần.Sau đó tự động tắt máy.
Gulf vô tư ngồi nói chuyện rồi ăn uống với bạn, hoàn toàn không để ý gì đến chiếc điện thoại kia nữa. Không phải là cậu không sợ thất hẹn với ba mẹ, chỉ là hôm nay cậu đang cao hứng vui chơi cùng bạn bè, không thích bị quấy rầy.
Những tưởng còn có thể ở lại lâu hơn, nào ngờ chỉ trong vòng 15' sau, Mew đã lái xe tới "phố ăn vặt"còn đi vào ngay quán mà Gulf đang ngồi.
- Mew gọi: ....Gulf...
Gulf ngồi đưa lưng về phía cửa nên không thấy, chỉ có ba người bạn ngồi cùng đều nhìn thấy Mew. Trông thấy anh ta đến, cậu có chút mất tự nhiên, còn bạn bè cậu đều gật đầu chào anh ta, anh ta chỉ lo nhìn cậu, không có đáp lại.
- Mew nói:Sắp trễ giờ rồi,cùng tôi về.
Gulf trong lòng tràn ngập bực bội nhưng cũng đành đứng lên. Lúc Mew quay đi, cậu nhỏ giọng nói với một trong hai cô gái ngồi cùng bàn:
- Anh về nhé!
Cô gái khẽ gật đầu, Gulf gửi lại một nụ cười rồi mới chịu rời đi.
Ở trên xe, Gulf bực dọc nói:
- Sau này anh đừng làm như vậy nữa, tôi mất mặt với bạn bè vô cùng. Tôi đã trưởng thành rồi, không phải con nít đi chơi để người lớn phải đến tận nơi tìm như vậy.
- Hôm nay có hẹn với ba mẹ.
Ý anh ta là không phải tự nhiên mà tìm cậu.
- Gulf: Vì lý do đó cho nên tôi mới theo anh về, nếu không cho dù anh có ngồi lì ở đó tôi cũng không đi.
Về đến nhà, Gulf cố ý tắm thật lâu, mặc quần áo cũng thật lâu, đáng lẽ chỉ mất khoảng 15' thì cậu cố bôi ra tận 30' mới xong. Xuống nhà, Mew cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, chỉ bỏ cuốn tạp chí lên bàn, nói:
- Đi thôi.
Thật là may vì ông bà Bon chưa đến nơi, hai người tới bàn đã đặt trong nhà hàng ngồi khoảng 5' thì ông bà Bon mới đến. Trước khi ông bà đến, Gulf cùng Mew đã cãi nhau, phần lớn là do Gulf khó chịu nên hằn học Mew mà thôi.
Sau khi ăn uống xong, ông Bon nói:
- À , Gulf nè, tốt nghiệp rồi thì đi du lịch đi con cho thoải mái tinh thần rồi hẳn đi làm. Bao nhiêu năm học vất vả, giờ nên xả hơn.
- Gulf: Dạ thôi, con thấy ở nhà vài ngày cũng nghỉ ngơi đủ rồi ạ. Gulf luôn từ chối ý định đi du lịch.
- Bà Mean: Mẹ nghĩ là con nên cân nhắc lại, đi nước ngoài du lịch rất vui, đổi gió cũng là cách khiến tinh thần sảng khoái hơn. Giờ ở trong nước thì con lười, chứ ra nước ngoài cảnh đẹp, thức ăn ngon, con sẽ thích cho mà xem.
Gulf chỉ cười nhưng ý định không muốn đi vẫn giữ như cũ.
Ông Bon thấy vậy bèn thêm vào:
- Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật 26 tuổi của Mew ba nghĩ hai đứa cũng nhân cơ hội này mà ra nước ngoài chơi đi, xem như mừng sinh nhật Mew luôn. Mấy năm gần đây toàn tổ chức sinh nhật trong nước, nó cũng không thích thú mấy.
Đến nước này thì Gulf không thể từ chối được nữa, cậu đành cắn răng gật đầu.
Hai người trở về nhà, lúc lên phòng ngủ, Mew hỏi:
- Cậu không thích đi du lịch sao?
Gulf vốn đang đắp chăn, lúc này lật chăn ra mà đáp:
- Anh không hiểu ư? Tôi chỉ là không thích đi du lịch với anh.
Mew vì câu nói này mà cả đêm mất ngủ.
👉 Chuyến du lịch
Rốt cuộc thì cũng đến ngày đi du lịch.Gulf lười biếng xếp hai bộ quần áo vào balo, một bộ để ngủ còn bộ kia để thay đổi với bộ trên người. Ngoài ra không mang theo bất cứ cái gì khác, ngay cả di động cũng lười mang theo, nhưng vì sợ lạc đường không biết kêu ai nên đành nhét bừa vào túi.
Thấy Gulf qua loa như vậy, Mew cũng hiểu cậu đây là cưỡng ép đi với anh ta. Có điều chỉ cần cậu chịu đi cùng cũng đã may mắn lắm rồi.
Nơi hai người tới là một hòn đảo rất đẹp, nhưng lại vắng người. Gulf sau một ngày ngủ li bì trong khách sạn thì khi đi dạo biển, đã phải thốt lên rằng:
- Đẹp quá! Cơ mà sao ít người thế nhỉ?
Mew mặc quần short, đội nón đi đằng sau, nói:
- Trước đây chỗ này là hòn đảo tư nhân, nhưng người chủ của hòn đảo nhận hối lộ quá nhiều, bị cơ quan tối cao phát hiện, cho nên bắt đi tù, tài sản sung vào công quỹ nhà nước. Nhà nước đã đưa nó vào một trong những khu du lịch đang khai phá, tuy đã năm năm rồi, nhưng nơi này vẫn chưa được phát triển lắm, khách du lịch chưa biết đến nhiều.
- Gulf: Ấy, vậy nếu mình mở khách sạn ở đây thì sau này giàu to, bởi vì nó chưa được phát triển lắm, giá đăng ký cũng rẻ.
- Mew:....Ừm, mở khách sạn ở đây thì tốt lắm, bởi chỗ này quá ít khách sạn, nhà hàng cũng thế.
Hai người đi vòng vòng một lát thì đến nhà hàng ăn trưa. Gulf ăn rất nhiều, nhưng lại có cảm giác cậu không hứng thú mấy với việc đi du lịch, suốt ngày chỉ quanh quẩn ăn rồi ngủ, hệt như ở nhà.
Buổi tối đi ngủ, Mew nằm bên cạnh Gulf mà trằn trọc mãi. Người bên cạnh là người mà anh ta đã có tình cảm, thế nhưng người nọ một chút cũng không thích anh ta.
Anh ta chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác đặc biệt với người này, chỉ biết rằng mỗi ngày đều nhìn thấy cậu thuận mắt hơn, cậu làm gì anh ta cũng say mê nhìn ngắm, nói gì anh cũng muốn nghe, nấu món gì anh ta cũng ăn.
Yêu một người, chẳng qua là vì người đó cho mình một cảm giác khác biệt với mọi người. Nếu không có loại cảm giác đặc biệt đó, thì yêu ai cũng như nhau, cần gì phải kiếm tìm rồi chọn lựa?
Anh ta xác định tình cảm của mình nhưng rất tiếc, người kia luôn cự tuyệt anh ta
Khoảng cách xa xôi nhất chính là anh ta ở ngay bên cạnh cậu nhưng cậu không để anh ta vào tim mình. Rõ ràng hai người là vợ chồng chính thức nhưng lại đồng sàng dị mộng.
Mew muốn ôm lấy người kia mà an tĩnh ngủ một giấc thế nhưng tay vừa chạm lại bị người kia hất văng ra.
Rõ ràng đã ngủ say nhưng trong lúc mơ màng thiếu ý thức vẫn cự tuyệt anh ta
Anh ta cảm thấy trái tim như bị ai đó siết chặt lại. Giờ rốt cuộc anh ta đã hiểu, trong tình yêu, người nào yêu trước thì người đó thua. Ván cược này anh ta đã chủ động sa vào thì đành chấp nhận chịu thiệt. Có điều, cảm giác đau này vẫn hơn những gì anh ta tưởng tượng nhiều lắm.
Mew xuống giường, ra ban công hút thuốc cả đêm. Anh ta tuy rằng không nghiện thuốc lá nhưng lúc này anh ta chẳng biết làm gì để giết thời gian cả
Tuy rằng cả đêm chìm trong đau khổ, nhưng sáng mai anh ta vẫn giữ tâm trạng tốt nhất để cùng ăn sáng, cùng ngắm biển với Gulf. Thậm chí anh ta còn kéo cậu vào trung tâm thương mại mua một đống quần áo và phụ kiện.
Hôm nay là sinh nhật anh ta. Gulf thậm chí còn không thèm để ý, sau khi ăn sáng xong thì lấy di động ra lên mạng, hình như cậu đang nhắn tin với ai đó rất thú vị, lâu lâu lại nở nụ cười.
Thế nhưng cậu không cho anh ta lại gần, chỉ cần anh ta dám xem lén thì cậu sẽ trừng mắt liếc anh ta ngay.
Một ngày sinh nhật trôi qua trong lặng lẽ, Mew thậm chí còn không cảm nhận được hôm nay là sinh nhật mình. Đến tối, anh ta mở di động ra, lập tức nhận được cả trăm tin nhắn chúc mừng.
Anh ta cất di động đi, cười khẩy. Một trăm hay một nghìn tin nhắn chúc mừng thì có nghĩa lý gì khi mà trong số đó không có người anh ta cần chứ? Anh ta chỉ muốn duy nhất lời chúc mừng sinh nhật từ Gulf nhưng cậu dường như đã quên hoặc cố tình quên đi
Hai người chỉ đi chơi có 5 ngày rồi về nước. Tuy cảnh đẹp, thức ăn ngon, biển sạch nhưng tâm tình không có, hai người đối với nhau cũng thật nhạt nhẽo vô vị, Gulf rất chán nản, cho nên ở đến ngày thứ 5 thì nằng nặc đòi về.
Mew cũng hiểu rõ, Gulf đối với anh ta chẳng có cảm giác gì, vì vậy cậu thấy không có gì vui vẻ cũng đúng thôi.
Về đến nhà, Mew bảo chị Jo chuẩn bị thức ăn ngon, đợi Gulf ngủ dậy sẽ ăn ngay. Riêng anh ta thì dù có mệt đến mức nào cũng không ngủ nổi, cho nên chỉ đi dạo vài vòng ngoài vườn rồi vào nhà ngồi thẫn thờ.
Gulf cũng chẳng cảm động gì với hành động quan tâm này của anh ta, ăn xong thì liền gọi điện hẹn bạn ra ngoài chơi.
Trước khi cậu đi, anh ta đưa cho cậu hai cái túi, trong đó có bốn gói quà. Đó là bốn chai nước hoa Chanel, hai loại của nữ, hai loại của nam.
- Sao anh biết tôi có ba người bạn? Chai còn lại là cho cậu, vì vậy tổng cộng là bốn chai.
- Thì hôm đó gặp ở quán ăn.
Mew trả lời rất dửng dưng nhưng nội tâm đã nhộn nhạo khi thấy gương mặt tươi cười của cậu.
- Cảm ơn nha, tôi đi đây.
Gulf hí hửng xách giỏ quà ra ngoài.
Mew thu lại nụ cười. Giờ anh ta đã hiểu, một khi người mình yêu hạnh phúc, thì bản thân cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
🌹Hết chap 3❤
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz