ZingTruyen.Xyz

Mệnh Danh Thuật Của Đêm (Edit)

Quyển 4: Chương 557-562: Arc Hạ Tam Khu.

MisaTochie

Chương 557: Chiến trường.

Khánh Trần nặng nề đi ra khỏi tòa nhà chuồng bồ câu, vừa bước ra khỏi cửa thì một túi rác từ trên trời rơi xuống. Nếu không phải né kịp, túi rác ấy chắc chắn sẽ rơi thẳng vào đầu cậu.

Trên lầu vang lên tiếng cười đùa, có người còn chế giễu: "Mày ném không chuẩn chút nào!"

Trong phòng cửa sổ mở, có người cười nói: "Lần sau tới mày thử!"

Họ ở tầng 12, đứng dưới lầu cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ từ phòng đó.

Khánh Trần hiểu ra, những người này sống một cuộc sống không có ngày mai, sống trong những chuồng bồ câu bẩn thỉu, không chỉ coi thường mạng sống của mình mà còn coi thường mạng sống của người khác.

"Đây đâu giống nhân gian." Khánh Trần lắc đầu rời đi, cậu phải lên tàu điện ngầm số 11 để đến nhà hàng Thiên Nga Đen ở khu 4.

Ngay sau cậu, một thành viên của băng Hắc Thủy lặng lẽ theo dõi. Phương pháp theo dõi này rất vụng về, nhìn qua là biết không phải chuyên nghiệp. Nhưng Khánh Trần cũng không để ý đến gã...

Cậu đi đến ga tàu điện ngầm ở tầng 66 của tòa nhà đối diện, ga tàu điện ngầm này được gắn vào tòa nhà, một đám người từ khu ổ chuột đang chờ đợi để đến khu 6, bắt đầu công việc buổi tối.

Ánh sáng từ xa chiếu tới, đèn trắng của tàu điện ngầm phóng ra không kiêng dè lên mọi người, sau đó từ từ dừng lại.

Khi Khánh Trần chuẩn bị lên xe, thằng bé Trương Mộng Thiên bất ngờ đi ngang qua và va vào cậu một cái.

Khánh Trần đi lên xe như không có chuyện gì, sau đó lấy ra tờ giấy nhỏ mà thằng bé đã nhét vào túi: "Băng Hắc Thủy đang theo dõi anh, tin này trị giá 50 đồng!"

"Đã tăng giá rồi à." Khánh Trần cười, ban đầu thằng bé bị sự nghèo đói hạn chế suy nghĩ, chỉ dám đòi cậu một đồng, giờ biết cậu có chút tiền, liền lập tức tăng giá.

Khánh Trần nhét tờ giấy trở lại túi, còn tên thanh niên của băng Hắc Thủy cũng lên xe theo.

......

6 giờ tối.

Khánh Trần đứng trước cửa nhà hàng Thiên Nga Đen, ngắm nhìn cửa hàng được trang trí tinh tế này.

Trước cửa nhà hàng có hai bảo vệ mặc vest đứng canh, họ ngăn Khánh Trần lại: "Vui lòng xuất trình chứng minh thành viên điện tử của anh."

Khánh Trần lịch sự nói: "Xin chào, tôi đến để ứng tuyển làm bồi bàn, trước đó đã qua phỏng vấn của quản lý Vương của bộ phận lễ tân, hôm nay đến để báo cáo."

Hai bảo vệ mặc vest nhìn nhau, mỗi ngày đứng ở đây họ đều gặp vô số người, mặc dù chàng trai trẻ trước mặt mặc trang phục rất bình thường, nhưng khí chất lại rất tốt.

Họ còn tưởng đây là một vị khách, không ngờ lại là đến ứng tuyển.

Bảo vệ nói: "Xin đợi một chút, tôi sẽ gọi quản lý Vương ra đón anh."

Trong lúc đó, thành viên của băng Hắc Thủy bám theo Khánh Trần quay lưng rời đi và gọi điện thoại: "A lô, đại ca, đã xác nhận, chỉ là một kẻ nhà nghèo xuống dốc bình thường, có thể ra tay. Hắn đang ở nhà hàng Thiên Nga Đen, đến đây làm bồi bàn."

Đầu dây bên kia nói: "Được, tao biết rồi, tối nay hoặc muộn nhất là ngày mai, mày bắt hắn và tìm khách hàng phù hợp. Chuyện này mày hưởng 2%."

"Cảm ơn đại ca!" Tên thanh niên liền tươi cười rạng rỡ.

Nhà hàng Thiên Nga Đen, trong bộ phận lễ tân.

"Trần Tuế, tôi thấy trong hồ sơ của cậu, trước đây cậu từng làm bồi bàn ở các nhà hàng khác? Vậy thì không cần tôi phải dạy cậu cách làm việc chứ, làm vỡ một cái ly bị phạt 1.000, nếu tiền đặt cọc bị trừ hết thì cút đi." Một người trung niên mặc vest đang nhìn hồ sơ, sau đó ngẩng đầu nhìn Khánh Trần trước mặt.

"Hiểu rồi, quản lý Vương." Khánh Trần khiêm tốn nói.

Lúc này, Khánh Trần đã nộp 5.000 tiền đặt cọc, thay đồng phục của nhà hàng Thiên Nga Đen, quần tây đen, áo sơ mi trắng, áo ghi lê đen và giày da sáng bóng.

Cổ áo còn thắt một chiếc nơ đen.

Quản lý Vương ngắm nhìn Khánh Trần: "Dáng vóc khá chuẩn, trời sinh làm giá áo quần. Nhưng quy tắc phải nói trước, trong nhà hàng Thiên Nga Đen, khách hàng tiêu thụ đều là những nhân vật giàu có, họ đến đây để tận hưởng cuộc sống về đêm, chúng ta chỉ cần phục vụ tốt, không được chủ động làm phiền."

"Mỗi khi đi làm, phải giao nộp điện thoại di động, kiểm tra xem trên người có thiết bị ghi âm, ghi hình hay không. Ngoài ra, không được nhìn khách nữ, cũng không được nhìn sao nữ, nói chung, một người nghèo từ khu ổ chuột đến kiếm tiền như cậu đừng có suy nghĩ gì phi lý, tuân thủ quy tắc. Tất nhiên, nếu có khách hàng cao cấp muốn dẫn cậu đi, cũng không được từ chối, đừng gây rắc rối cho chúng tôi ở Thiên Nga Đen. Hiểu chưa?"

Khánh Trần ngơ ngác một chút, sao lại còn có loại quy tắc này?

"Ừm?" Người trung niên thấy cậu không trả lời, hừ một tiếng.

Khánh Trần cúi đầu: "Hiểu rồi, quản lý Vương."

Quản lý Vương phất phất tay: "Một khi phạm sai lầm cậu phải cút đi, tiền đặt cọc không trả lại, đi đi."

Thái độ cực kỳ khinh bỉ, dường như sợ rằng đến gần Khánh Trần sẽ bị lây nhiễm sự xui xẻo từ khu ổ chuột.

Khánh Trần đến quầy bar, bartender pha xong hai ly cocktail "Địa cực hàn" đặt trên quầy: "Mang đến cho khách bàn số 12."

Trong rượu trắng, lơ lửng một sợi rượu màu xanh lam có nồng độ cao, giống như ánh cực quang treo trên trời.

Cậu cầm khay đi về phía bàn số 12.

Bàn số 12 có hai người phụ nữ, trong đó có một người còn khá quen mặt, Khánh Trần đã từng thấy cô ta trên biển hiệu 3D ở Thành thị số 10.

Khi đặt ly rượu xuống, hai người phụ nữ đều không ngẩng đầu nhìn Khánh Trần, nữ minh tinh chỉ say mê nói: "Cậu có thấy bức ảnh của Khánh Trần trên Truyền Thông Hi Vọng không, đẹp quá đi. Vừa đẹp vừa giỏi đánh đấm, tương lai ở Khánh thị chắc chắn sẽ là nhân vật lớn, Thành thị số 10 từ khi nào xuất hiện nhân vật như vậy, trước đây sao tôi không phát hiện nhỉ."

Người phụ nữ kia cười nói: "Cô đến thành thị số 22 quay phim nửa năm, tốc độ nổi lên của cậu ta rất nhanh, cô không nghe nói cũng là chuyện bình thường mà."

Nữ minh tinh nói: "Không được, đợi quay xong bộ phim này, tôi phải mau chóng quay lại Thành thị số 10, tìm hiểu xem cậu ta tham gia buổi tiệc nào, sau đó nhờ người giới thiệu tôi cho cậu ta mà."

"Đừng mơ nữa, tâm phúc bên cạnh Ảnh Tử Khánh thị thế này, chắc chắn không đến lượt cô đâu."

Nữ minh tinh cười nói: "Tôi tự đưa mình lên giường, cậu ta còn có thể từ chối sao? Sau này khi nhắc đến trong giới giải trí, cậu ta có thể là một trong những người tôi đã chinh phục. Cậu ta đã giết nhiều người của Kamishiro như vậy, nghĩ đến cũng phải là một siêu phàm giả rất lợi hại đúng không."

"Suỵt!" Người phụ nữ kia biến sắc: "Ở địa bàn của Kamishiro mà nói những lời này, cô không muốn sống nữa hả?!"

Khi đã đặt ly rượu xuống và rời đi, Khánh Trần ngạc nhiên.

Ban đầu cậu chỉ muốn nghe xem những người được gọi là thượng lưu nói chuyện gì, nhưng sau lại phát hiện, hóa họ đều nói về mình.

Khánh Trần khuếch đại thính giác thu thập thông tin, trong nhà hàng Thiên Nga Đen có tổng cộng 54 bàn, trong đó 27 bàn đều nhắc đến từ khóa "Bạch Trú", "Khánh Trần", "Ảnh Tử", "Kamishiro"...

Xem ra lần này mình phá hủy căn cứ A02 đã gây ra động tĩnh rất lớn, ngay cả giới giải trí cũng bắt đầu chú ý đến mình.

Khánh Trần quay lại quầy bar, chờ bartender pha ly cocktail mới.

Lúc này, ngoài nhà hàng Thiên Nga Đen có vài người đàn ông mặc vest, dán tai nghe dẫn âm xương ở sau tai, cảnh giác quan sát xung quanh nhà hàng. Sau khi họ xác nhận không có gì bất thường, Kamishiro Ungou mới chậm rãi bước vào nhà hàng.

Bóng dáng quen thuộc đó, dù hóa thành tro, Khánh Trần cũng nhớ.

Chỉ thấy Kamishiro Ungou ngồi xuống, quản lý Vương đích thân đến phục vụ, bốn vệ sĩ chỉ cho phép quản lý Vương qua, còn lại ai cũng bị chặn lại.

Kamishiro Ungou nói với quản lý Vương: "Như thường lệ và mở một chai whisky."

Quản lý Vương tươi cười rời đi.

Trong suốt thời gian này, Khánh Trần chỉ kính cẩn nhìn Kamishiro Ungou một cái rồi quay đầu đi, rất tự nhiên.

Như một nhân viên phục vụ bình thường, làm đúng phản ứng nên có.

Quản lý Vương đi vào bếp, các món Kamishiro Ungou gọi đều do ông ta và một nhân viên an ninh trực tiếp giám sát, không để bất kỳ ai có cơ hội làm gì.

Kamishiro Ungou là cao thủ cấp A, ở ba thành phố phía Bắc của Kamishiro, dù đến đâu cũng được hưởng sự tiếp đãi như hoàng đế, trừ khi có những nhân vật cấp cao hơn như Thập Thường Thị có mặt.

Trong hồ sơ Ảnh tử cung cấp cho Khánh Trần, Kamishiro Ungou sau khi trở về Thành thị số 22, trước tiên đi thay cánh tay máy móc. Sau đó, cao thủ nhà Kamishiro này không còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gia tộc nào nữa, hàng ngày đều uống rượu đến gần sáng, không có nhà hàng hay quán bar cố định, nhưng xuất hiện ở Thiên Nga Đen thì nhiều hơn.

Người tình cũng mỗi ngày một đổi, không bao giờ lặp lại.

Lúc này, một cao thủ cấp A ra ngoài lại mang theo sáu vệ sĩ cấp C, bốn người canh giữ bên cạnh, hai người canh xe, không để ai có cơ hội làm gì trên xe. Sự phòng bị nghiêm ngặt như vậy, gần như khiến bất kỳ ai muốn ám sát hắn đều phải bỏ cuộc.

Quản lý Vương đích thân bưng khay đến trước mặt Kamishiro Ungou: "Xin mời dùng."

Kamishiro Ungou uống rất kiềm chế, luôn giữ tỉnh táo.

Chờ nửa tiếng, vệ sĩ bên ngoài hộ tống một cô gái trẻ xinh đẹp vào, ngồi bên cạnh hắn, thân thiết dựa vào. Nếu không có gì bất ngờ, cao thủ cấp A này tiếp theo sẽ dẫn cô gái đi sòng bạc, rồi khoảng ba, bốn giờ sáng sẽ đưa cô về nhà, kết thúc hành trình ngày hôm nay.

Nhưng bất kể Kamishiro Ungou cẩn trọng, tỉnh táo như thế nào, vẫn nhìn không có chút đấu chí, chỉ chăm chăm hưởng lạc. Như một chiến binh, rời khỏi chiến trận rồi chậm rãi bị ánh đèn xa hoa trụy lạc ăn mòn.

Nhưng Khánh Trần lại suy nghĩ một điều khác. Cậu từng đích thân đối mặt với Kamishiro Ungou, và rất rõ ràng ý chí chiến đấu, tâm cơ của hắn khủng khiếp như thế nào. Khánh Trần mỗi lúc đều suy nghĩ cách phản công, còn Kamishiro Ungou luôn để lại đường lui, có thể liên tục lật bàn.

Lần trước dưới dòng sông ngầm, Khánh Trần tưởng đã phá hỏng bình oxy và mang nhân tạo của hắn, Kamishiro Ungou chắc chắn chết, nhưng cuối cùng hắn vẫn sống sót.

Một người như vậy, sao có thể gặp thất bại liền ý chí suy sụp?

Vì vậy, Khánh Trần nhận định rất đơn giản, Kamishiro Ungou đang diễn kịch. Hắn diễn cực kỳ chân thật, vào vai một cao thủ dần dần mất ý chí, tốc độ không nhanh không chậm, rất kiên nhẫn.

Kamishiro Ungou biết chắc chắn có người đến giết hắn, nên phải dụ những mối đe dọa đó ra!

Nhận định này mới phù hợp với hiểu biết của Khánh Trần về Kamishiro Ungou.

Nhưng Khánh Trần rất kiên nhẫn, Thành thị số 22 là chiến trường cậu chọn cho Kamishiro Ungou, trong thành phố, cao thủ cấp A này không thể phát huy khả năng điều khiển dã thú của mình.

Không giết được Kamishiro Ungou, cậu sẽ không rời đi.

Con mồi và thợ săn, xem ai kiên nhẫn hơn.

Tuy nhiên ngay lúc này, nhà hàng Thiên Nga Đen lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến, chỉ thấy Kamishiro Kura mặc Kariginu trắng bước vào, mỉm cười nhìn quanh.

Khi anh ta thấy Kamishiro Ungou, liền cười chào: "Anh Ungou cũng ở đây sao, không ngờ tay bị gãy mà tửu lượng lại tốt lên."

Kamishiro Ungou lạnh lùng nhìn anh ta: "Một đám phế vật, ở thế giới Ngoài bị giết nhiều người như vậy cũng không giết nổi một người."

Kamishiro Kura không tức giận, vẫn mỉm cười đặt hai tay trong ống tay áo dài của Kariginu, nói: "Thật là vất vả cho anh Ungou, tay đã gãy còn phải lo lắng chuyện thế giới Ngoài."

Nói xong, anh ta quay người đi vào trong nhà hàng Thiên Nga Đen.

Lúc này, một nhóm phụ nữ đột nhiên vây quanh, là muốn Kamishiro Kura ký tên, và Kamishiro Kura cũng không từ chối, hoà ái dễ gần như một ngôi sao.

Khánh Trần cầm khay đi đến bàn khác, cậu nhớ đến Kamishiro Kura, đây cũng là người cậu cho là khó đối phó nhất ở thế giới Ngoài!

Không biết vì sao, vừa xuất hiện, Kamishiro Kura đã mang cho Khánh Trần một cảm giác áp bách rất lớn.

Đây là cao thủ thực sự trong thế hệ trẻ nhà Kamishiro!

Nhưng, hành động hiện tại của Kamishiro Kura có chút kỳ lạ, như một công tử đào hoa ăn chơi, không có dã tâm.

Không lâu sau, xung quanh Kamishiro Kura đã tụ tập đầy mỹ nữ, anh ta hào hứng nói với quản lý Vương: "Hóa đơn của những cô gái này đều ghi vào tôi. Tôi đời này, thích nhất là kết bạn với những nữ sĩ xinh đẹp."

Khánh Trần nhìn dấu son trên mặt Kamishiro Kura, có chút ngỡ ngàng. Cậu thật không ngờ, người từng khiến mình có cảm giác áp bách lớn ở thế giới Ngoài, lại có đức hạnh như thế này.

Chờ đã, trong tầm nhìn của Khánh Trần, có một người đội mũ thấp, vội vàng đi ngang qua Kamishiro Ungou... Tóc vàng, hốc mắt sâu, mũi cao.

Trong nhà hàng Thiên Nga Đen ở phương Bắc này lại có một người da trắng!

Khánh Trần chưa từng nghe nói ở phương Bắc còn có người ngoài khác ngoài Kamishiro và Kashima, người đó chắc chắn đến từ bờ kia của Cấm Đoạn Chi Hải.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ, Kamishiro có lẽ đang tìm cách liên kết với bờ kia của Cấm Đoạn Chi Hải, theo trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, dù là Liên Bang, hay người ở bờ bên kia, thực ra đều có khả năng vượt Cấm Đoạn Chi Hải từ trên không. Nhưng dù ai vượt qua khoảng cách xa như vậy, quân đoàn Liên Bang đều có thể đợi sẵn.

Trừ khi có ai mở cửa cho họ.

------------------------------------

Chương 558. Khánh Trần bồi rượu.

Nhà hàng Thiên Nga Đen rộn ràng tiếng cười nói, Kamishiro Kura trong bộ Kariginu trắng tỏa sáng như một viên minh châu giữa đám đông.

Trong nhà hàng sang trọng này không thiếu minh tinh, cũng không thiếu những nhân vật lớn của Thành thị số 22.

Tuy nhiên, là một thành viên chủ chốt của tập đoàn Kamishiro như Kamishiro Kura, hào quang của anh ta là không thể so sánh được. Ngay cả Kamishiro Ungou cũng rời đi không lâu sau khi anh ta đến.

Lúc này, vị công tử đào hoa đang lần lượt chơi trò chơi với mọi người, Khánh Trần quan sát một lúc và thấy rằng vị cao thủ này không thua bất cứ trò chơi nào. Quả thực là bằng kỹ thuật cộng thêm những lời đường mật, anh ta khiến hơn chục cô gái xung quanh mê mẩn.

Khánh Trần cảm thán trong lòng, gã này thật sự là một tay chơi lão luyện.

"Trần Tuế, mang hai chai champagne này đến bàn số 2." Quản lý Vương nói.

"Được, quản lý Vương." Khánh Trần bưng hai chai champagne đi đến, cẩn thận đặt chúng xuống bàn.

Nhưng khi cậu chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cậu, bàn tay đó trắng trẻo, các ngón tay như được dùng để đánh đàn dương cầm.

Trong chớp mắt, cơ bắp của Khánh Trần từ căng thẳng trở nên thư giãn, cậu ngước lên cười nói với Kamishiro Kura: "Xin chào, còn điều gì ngài cần không?"

Kamishiro Kura cười tít mắt nói: "Cậu cũng ngồi đây uống đi. Tôi biết quy định của Thiên Nga Đen, các cậu có thể cùng uống."

"Ừm?" Khánh Trần sửng sốt một chút, quay đầu nhìn quản lý Vương, và nhận được ánh mắt ra hiệu của quản lý bảo cậu ngồi xuống.

Cái quán này làm trò gì thế?!

Khánh Trần quay đầu lại mỉm cười với Kamishiro Kura: "Được rồi, sẵn sàng phục vụ ngài."

Kamishiro Kura cười to: "Đúng rồi, quản lý Vương, mở thêm một chai champagne nữa, mỗi người một chai! Tối nay không say không về! Chúc mừng... chúc mừng cái gì nhỉ?"

Kamishiro Kura dường như nhớ ra điều gì đó: "Chúc mừng tôi vừa bị mười quản sự thẩm tra nhưng vẫn bình an vô sự! Ha ha!"

Khánh Trần nhìn vị cao thủ nhất lưu trong giới siêu phàm giả cấp A này, đột nhiên cảm thấy vẻ điên cuồng sau cơn say của đối phương không phải là giả.

Kamishiro Kura cười đẩy mấy cô gái xung quanh: "Đừng cứ quấn lấy tôi, còn có một quý ông nữa đây này."

Các cô gái cũng uống vui vẻ, từng người một chạy quanh bàn, ôm lấy đầu Khánh Trần và hôn lên trán cậu.

Khánh Trần khẩn trương đến mức muốn đánh người: "Không được! Không được!"

Nhưng bây giờ cậu chỉ là một người phục vụ trong nhà hàng Thiên Nga Đen, ngay cả khi lộ thân phận thật, cậu cũng không chắc mình có thể thoát khỏi Kamishiro Kura an toàn. Hiện tại cậu chỉ mới cấp B, không thể đánh bại cấp A, trước đó hai Shikigami của Kamishiro Yuusou suýt chút nữa đã giết chết cậu.

Sau trò đùa, trên mặt Khánh Trần có thêm một dấu son môi, Kamishiro Kura hài lòng nói: "Không được lau đi! Nào, bây giờ chơi trò chơi, ai thua phải uống rượu!"

Cuộc rượu này từ 10 giờ tối kéo dài đến 4 giờ sáng, Kamishiro Kura không hề có ý định rời đi cùng cô gái nào, có vẻ anh ta chỉ thích uống rượu mà thôi.

Còn Khánh Trần, từ 12 giờ đã bắt đầu nằm úp trên bàn giả bộ ngủ.

Khi tất cả các cô gái đều say nằm dưới gầm bàn, Kamishiro Kura đột nhiên ngồi thẳng dậy và cười nói: "Tôi biết cậu là ai, cũng biết cậu đang giả vờ ngủ. Ban đầu tôi muốn xem cậu có thể giả vờ ngủ bao lâu, kết quả là cậu đã giả bộ ngủ suốt 4 giờ... xung quanh toàn là mỹ nữ, cậu không cảm thấy chán sao."

Khánh Trần ngồi dậy, nhìn quanh một vòng và thấy nhà hàng Thiên Nga Đen đã không còn ai, chỉ còn một nhân viên pha chế rượu đang dựa vào quầy bar ngủ gật.

Cậu biết, Kamishiro Kura chắc chắn đã nhìn thấu thân phận của cậu, nên mới kéo một người phục vụ như cậu uống rượu.

Cậu cũng biết, đó là tác dụng của Ungaikyo.

Sau khi trở về thế giới Trong, Kamishiro Kura đã tìm thấy thi thể của người cậu giết chết, sau đó sử dụng Shikigami ATS-088, Ungaikyo lên thi thể đó!

Nghĩ đến đây, Khánh Trần không còn lo lắng nữa.

Kamishiro Kura không đến để giết cậu.

Khánh Trần bình tĩnh nói: "Vậy nên anh kéo các cô gái đó uống lâu như vậy, chỉ để xem tôi có thể giả vờ bao lâu? Vậy anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ."

Kamishiro Kura ngồi giữa nhóm phụ nữ, tỉnh táo và nghiêm túc, Khánh Trần đột nhiên nghĩ đến một câu... yên lặng mà độc lập.

Có vẻ rất phù hợp với Kamishiro Kura lúc này.

Kamishiro Kura cười nói: "Tốt lắm, thật sự có ý chí kiên định, không có ý định chạy trốn. Tất nhiên, chạy trốn không phải là điều đáng xấu hổ, cậu còn nhiều cơ hội để trưởng thành hơn, không cần phải chết yểu ở đây."

"Anh biết thân phận thật của tôi, nên có ưu thế tâm lý, nhưng tôi cũng biết Ungaikyo không nằm trong tay anh, mà là trong tay Kamishiro Sora." Khánh Trần chậm rãi nói: "Nghe nói anh và Kamishiro Yuushu, Kamishiro Sora bề ngoài rất bất hòa, Mật Điệp Ti lần này suy đoán anh có thể toàn thân thoát ra khỏi cuộc thẩm tra là vì họ cho rằng Thập Thường Thị muốn dùng anh để cân bằng Kamishiro Yuushu. Nhưng bây giờ tôi nghĩ mối quan hệ giữa các người có lẽ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng."

Kamishiro Kura cười không đổi: "Cậu thật thông minh... đã biết tất cả bí mật của nhau, vậy nên cùng nhau uống một ly mới phải chứ!"

"Anh đến tìm tôi để làm gì?" Khánh Trần hỏi.

"Ban đầu tôi muốn hỏi cậu đến Thành thị số 22 làm gì, nhưng ngay khi bước vào cửa thấy Kamishiro Ungou, tôi đã hiểu." Kamishiro Kura nói: "Cậu muốn giết hắn ta? Hay là chúng ta làm một giao dịch, tôi giúp cậu giết hắn, cậu nợ tôi một ân tình. Nếu không, cấp B rất khó giết chết cấp A đấy."

"Tôi không giao dịch với tập đoàn Kamishiro." Khánh Trần nói.

"Đừng nói như vậy, tôi chưa chắc giống những người khác trong gia tộc Kamishiro. Ông nội tôi còn từng làm bạn với gia chủ Lý thị cơ mà." Kamishiro Kura cười nói.

Khánh Trần ngạc nhiên nhìn đối phương, thì ra ông già tự sát trên con đường mộng cảnh của Lý Tu Duệ chính là ông nội của người được trời chọn này!

"Có vẻ cậu rất ngạc nhiên, dường như sau khi xuyên việt đến đây cậu toàn là giết người, không có thời gian điều tra chi tiết về tôi?" Kamishiro Kura nói: "Ông nội tôi từng làm bạn với ông Lý Tu Duệ, dù ông ấy là gián điệp, dù tôi đã tấn thăng lên cấp A, cũng chú định rằng cả đời này tôi không thể giữ chức vụ cao trong tập đoàn Kamishiro, có lẽ một ngày nào đó còn sẽ bị lão tổ tông nào đó để mắt đến thân xác này, vì vậy đừng có thù hận với tôi quá đấy."

Khánh Trần lại không nghĩ như vậy, cậu biết Kamishiro Kura và Kamishiro Yuushu diễn xuất tốt như vậy, nhất định là để nuôi dưỡng dã tâm lớn hơn, không thể đơn giản như thế.

Kamishiro Kura thấy Khánh Trần vẫn không nói gì, liền nhún vai: "Không muốn giao dịch thì thôi, vậy... Cậu cứ giết Kamishiro Ungou trước, đợi cậu giết hắn, tôi sẽ đến giết cậu. Nhưng hãy nhắc nhở cậu, Kamishiro Ungou không phải dạng dễ giết đâu."

Nói xong, vị công tử đào hoa này đứng dậy, ung dung bước ra khỏi nhà hàng Thiên Nga Đen, đi đi về về nhẹ nhàng như gió.

Khánh Trần nghe tiếng bước chân, vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ tiếp.

Quản lý Vương vỗ vai cậu: "Dậy đi, người ta đi hết rồi, đưa mấy cô gái này lên ghế sofa, đợi họ tỉnh lại mới được nghỉ."

Nói xong, quản lý Vương ném cho anh một phong bì: "1000, đây là tiền bồi rượu của khách, phần chia của cậu."

Khánh Trần dở khóc dở cười, tự hỏi sao mình lại trở thành người bồi rượu rồi?

Tối qua Kamishiro Kura mở không ít rượu, mỗi lần mở một chai, quản lý Vương lại vui thêm một chút, ông ta ước gì Kamishiro Kura, vị công tử đào hoa này, mở hết rượu trong quán.

Khánh Trần nghĩ một lát rồi nói: "Sao chỉ có 1000, anh ta mở nhiều rượu mà, phần chia ít thế?"

Quản lý Vương khó chịu: "Cậu nằm ngủ trên bàn từ 12 giờ, 1000 này là tính theo tiền champagne đó, không thì cậu chẳng được đồng nào đâu!"

Khánh Trần ngạc nhiên nửa ngày: "Hiểu rồi."

Sáu giờ sáng, Khánh Trần tóc tai rối bù từ Thiên Nga Đen bước ra, ngay lúc nãy cậu mới gọi dậy từng cô gái, đưa họ lên xe.

Thế này là thế nào, Kamishiro Kura uống rượu xong thì ung dung rời đi, còn mình phải ở lại dọn dẹp tàn cuộc...

Khánh Trần quay đầu nhìn lại, tên thanh niên của băng Hắc Thủy vẫn đang ngồi ngủ bên đường.

"Thật là không chuyên nghiệp." Khánh Trần thở dài.

Cậu ngồi lên tàu điện nhẹ về khu 9, trên đường, tàu điện nhẹ lúc sáu giờ sáng cũng rất nhộn nhịp, toàn là nhân viên làm ca đêm về khu 9.

Khi về đến "chuồng bồ câu", lên tầng 43, cậu thấy Trương Mộng Thiên đang ôm gối ngồi trên cầu thang.

Mặt có vết bầm, tay còn chảy máu.

Khánh Trần ôm túi giấy đựng thức ăn đứng trước mặt thằng bé: "Làm sao thế?"

Trương Mộng Thiên ngẩng lên nhìn cậu, bướng bỉnh nói: "Tiền của anh toàn là tiền chẵn, tôi đi mua thanh protein thì bị người ta thấy, về thì bị cướp mất."

Khánh Trần gật đầu: "Ở đây không nên để lộ tiền của mình, là tôi hại nhóc."

Trương Mộng Thiên đột nhiên ngẩng lên nhìn chằm chằm Khánh Trần hỏi: "Tại sao con người phải sống khổ sở như thế này?"

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu nhóc cảm thấy mình đang có gánh nặng, vậy thì chắc chắn là do có người đang được hưởng thụ yên bình thay nhóc, những người sinh ra đã bị bóc lột thì cuộc sống là như thế đấy."

Trương Mộng Thiên: "?"

Thằng bé tưởng sẽ nghe được những lời khích lệ đầy cảm hứng, kết quả lại nghe được một câu nói tàn nhẫn như vậy...

Khánh Trần lấy một cái bánh bao từ trong túi giấy ra: "Ăn đi, tôi mua ở tiệm ăn sáng khu 4."

Cậu bước qua thằng bé, nó lập tức đứng dậy, hạ giọng nói: "Người của băng Hắc Thủy theo dõi anh tối qua đâu rồi?"

"Ồ, gã ta ngủ gật trước cửa nhà hàng Thiên Nga Đen nơi tôi làm việc."

"Băng Hắc Thủy nhắm vào anh, anh không sợ sao?"

Khánh Trần mỉm cười nói: "Tôi sợ gì, tôi cũng có người mà."

...

Trong một nhà máy cũ nát ở Thành thị số 22, La Vạn Nhai ngồi trên thùng dầu ở giữa nhà máy, khuấy động ngọn lửa trước mặt: "Tìm được chỗ thế này không dễ chút nào."

Ông ta nhìn những cửa sổ và tường đầy lỗ thủng xung quanh: "Mặc dù lạnh một chút, nhưng có thể tìm được một chỗ như thế này ở rìa thành phố cũng không dễ dàng gì."

La Vạn Nhai nói chuyện, đối diện ông ta là mười bảy người quỳ gối, tất cả đều bị trói chân, miệng bị bịt kín, mắt bị bịt bằng băng keo đen.

Phía sau ông ta, là hơn ba mươi người nhà, cùng hơn hai mươi đàn em của băng Nghệ Thuật.

La Vạn Nhai nhìn Trương Thanh Hoan, đưa cho cậu ta một khẩu súng lục giảm thanh: "Đây đều là những người chúng ta phải giết, Thời Gian Hành Giả của tập đoàn Kamishiro. Nói thật, bình thường chúng ta không làm việc kiểu này, nhưng lần này chuyện quá quan trọng, nên các người phải nộp mạng rồi."

Trương Thanh Hoan và các đàn em của ông ta đều căng thẳng.

Tối qua, trong khi Khánh Trần đang uống rượu, La Vạn Nhai và nhóm của ông ta cũng không nhàn rỗi, họ đã bắt giữ từng người một trong số những Thời Gian Hành Giả đã được nhận diện bằng nhận diện khuôn mặt mà Khánh Trần cung cấp.

Khánh Trần giết Kamishiro Ungou, La Vạn Nhai mang người đi giết Thời Gian Hành Giả, như hai đường chỉ đan xen vào nhau, diễn ra cùng lúc.

La Vạn Nhai mỉm cười nói với Trương Thanh Hoan: "Nổ súng đi, sau khi nổ súng chúng ta sẽ trở thành người một nhà, còn nhiều việc đang chờ chúng ta. Đúng rồi, kẻ thù của băng Nghệ Thuật các ông là băng nhóm nào nhỉ, chúng ta rảnh rỗi thì dọn dẹp luôn cho rồi."

"Băng... Băng Hắc Thủy!"

La Vạn Nhai sửng sốt một chút, nghĩ thầm này thật là vừa khéo!

------------------------------------

Chương 559: Cuộc sống bỗng tăng tốc tiết tấu.

"Ngày hôm qua, anh bắt gặp tôi trộm điện thoại, sao lại thả tôi đi?" Trương Mộng Thiên ngồi trên sàn nhà trong phòng Khánh Trần, ngẩng đầu hỏi.

Trong phòng đầy rẫy côn trùng, nhưng nó chẳng để ý, ngược lại còn hứng thú dùng tay chặn đường đi của chúng.

Khu 9, có gần ngàn toà nhà chuồng bồ câu như vậy: thang máy hỏng, ống nước tắc nghẽn, dây điện hỏng hóc. Những toà nhà này không ai dọn dẹp, rác chất đống, tự nhiên sinh sôi nhiều côn trùng và chuột.

Đôi khi, có người chết trong nhà, phải rất lâu mới được phát hiện. Trớ trêu là, họ được phát hiện sau khi chết, có lẽ không phải vì còn ai đó quan tâm, mà vì băng đảng lại đến thu phí bảo kê.

Khánh Trần nhìn thằng bé, hỏi ngược lại: "Nếu là người khác bắt được nhóc, sẽ làm thế nào?"

"Sẽ lục soát người, xem trên người tôi có tiền không, có thì cướp đi, không thì đánh một trận." Trương Mộng Thiên nói: "Vì vậy, kiểu người như anh không thể sống nổi ở khu 9 này."

"Thế nhóc nghĩ tôi là loại người nào?" Khánh Trần lại hỏi.

Trương Mộng Thiên nghĩ một lát: "Yếu đuối, tốt tính, bị khi dễ cũng không dám nói."

Khánh Trần dở khóc dở cười, nếu những binh lính của gia tộc Kamishiro dưới địa ngục nghe thấy nhận xét của Trương Mộng Thiên, chắc chắn sẽ tức đến mức chửi mẹ.

Đến thời điểm này, toàn bộ liên bang có lẽ không ai dùng những từ này để đánh giá "Khánh Trần".

Mọi người đánh giá Khánh Trần, từ khóa thường xuyên nhất chính là "hung mãnh".

Khánh Trần hỏi Trương Mộng Thiên: "Khi tôi hỏi về thân thế của nhóc, nhóc đã không nói thật."

Trương Mộng Thiên nhìn Khánh Trần bằng mắt máy móc của mình: "Tại sao anh nói vậy."

"Ở Hạ Tam khu này, người hoàn thành tiểu học không nhiều, nhiều người ngay cả bộ thủ của tên mình cũng viết sai, nhưng nhóc có thể viết trọn vẹn một câu, không cần dùng phiên âm." Khánh Trần bình tĩnh nói.

Trương Mộng Thiên có lẽ còn chưa biết mình đang đối diện với ai, đây là một thanh tra Đơn vị Tình báo số một đã phá án đến mức cả thành thị số 10 kêu rên, người này không bao giờ bỏ sót những chi tiết như vậy.

Khánh Trần hỏi: "Vậy, bố mẹ nhóc thực sự ở đâu, và tại sao nhóc lại ở đây?"

Trương Mộng Thiên cúi đầu: "Tôi cũng không lừa anh gì, ban đầu tôi sống ở khu 6, sau đó thực sự chuyển đến khu 8. Khi đó, bố tôi cờ bạc nợ tiền vay nặng lãi, ông ta lừa mẹ tôi đến phòng khám chui gây mê rồi bán trộm nội tạng của bà ấy. Kết quả phòng khám chui hứa thay gan sinh học cho mẹ tôi, nhưng tất cả đều là lời dối trá, mẹ tôi chết, sau đó bố tôi lại bán nốt các bộ phận khác của bà ấy."

Khánh Trần sững sờ nhìn thằng bé: "Bố nhóc tên gì."

"Trương Giáp." Trương Mộng Thiên nói: "Ông ta là con bạc nổi tiếng ở khu 6."

Khánh Trần ban đầu nghĩ thân thế của thằng bé có thể ẩn giấu bí mật gì đó. Tuy nhiên, trong khu ổ chuột của thế giới này không có kỳ tích, chỉ có đau khổ và ký ức bị giấu kín.

"Xin lỗi." Khánh Trần nói.

Thằng bé không kiên nhẫn nói: "Sao anh nói chuyện dễ dãi thế, tôi vừa kể chút chuyện anh đã xin lỗi, tôi bị đánh anh cho tôi bánh ăn, tôi nói trả lời một câu một đồng, anh cho tôi một trăm. Anh có thể đừng như thế không, anh đâu phải người thân của tôi, nhỡ có ngày anh đột ngột rời đi thì sao."

Sống trong khu ổ chuột đáy xã hội này, một chút thiện ý cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.

Trương Mộng Thiên chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi, khi cấy ghép mắt máy móc đã bị lấy đi tuyến lệ, ngay cả quyền khóc cũng mất. Nó gặp Khánh Trần, cũng không cảm thấy có gì tốt, chỉ là vô thức gần gũi rồi lại sợ quá gần.

Khánh Trần cười: "Thực ra chuyện cũng không phức tạp lắm, sau này nhóc có thể theo tôi, tất nhiên, theo tôi có thể không dễ dàng."

Trương Mộng Thiên không biết tại sao lại tức giận, đứng dậy bước ra ngoài: "Theo anh? Nói chuyện hoang đường gì, anh ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi."

Nói rồi, nó chạy xuống cầu thang.

Nhưng khi xuống lầu, Trương Mộng Thiên thấy rõ ràng một nhóm người đang đi lên, người đi đầu nó nhận ra, chính là người băng Hắc Thủy phụ trách quản lý toà nhà chuồng bồ câu. Đối phương cầm dao, hình xăm trên cổ dữ tợn.

Thằng bé nhớ ra gì đó, điên cuồng chạy ngược lại, lao đến cửa phòng Khánh Trần: "Chạy, chạy mau, tôi thấy hơn chục người của băng Hắc Thủy, có lẽ đến tìm anh."

Khánh Trần ngẩng đầu hỏi: "Tôi có thể chạy đi đâu? Cũng có thể họ không tìm tôi, dù sao tôi cũng không đắc tội với họ."

"Trước tiên trốn vào phòng người khác cũng được, không thể để họ giết chết anh chứ!" Trương Mộng Thiên lo lắng nói.

Nhưng giờ nói những điều này đã muộn, nó quay đầu lại, thấy những người kia đang chặn cửa. Người đi đầu khoác áo lên vai, miệng ngậm thuốc lá. Toàn bộ phần cơ thể lộ ra ngoài của hắn, ngoại trừ cổ và đầu, đã được thay bằng cơ thể máy móc.

Người phụ trách toà nhà chuồng bồ câu của băng Hắc Thủy nhìn Trương Mộng Thiên và Khánh Trần trong phòng, cười nói: "Thằng nhóc này tao nhớ, nó đến toà nhà này đã một năm rồi phải không, đến lúc đó hình như 12 tuổi, giờ 13 tuổi rồi? Mặc dù khách hàng yêu cầu đều trên 14 tuổi, nhưng 13 tuổi cũng có thể lừa qua được. Thằng lớn này không cần nói, cả người toàn tiền."

Bên cạnh có một thanh niên nói: "Đúng rồi, xử hắn! Đêm qua làm tao ngồi ngoài nhà hàng Thiên Nga Đen cả đêm suýt thì chết cóng! Sáng nay tao tỉnh dậy, thằng này đã chạy mất tiêu! Tức chết tao rồi!"

Nói xong, người của băng Hắc Thủy tiến vào phòng, người phụ trách nhìn Khánh Trần cười nói: "Có lẽ mày chưa biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì."

Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu: "Chuyện đó không quan trọng."

"Không quan trọng?" Người phụ trách băng Hắc Thủy nghi ngờ.

"Quan trọng là." Khánh Trần chỉ vào Trương Mộng Thiên: "Nó thấy các người, lại quay lại tìm tôi."

Tên thanh niên của băng Hắc Thủy sửng sốt: "Mày nói nhảm gì vậy?"

......

"Tôi nói ông nghe không hiểu à?"

La Vạn Nhai đứng dưới toà nhà chuồng bồ câu, vừa cười vừa nhìn Trương Thanh Hoan: "Tôi nói tôi sẽ diệt cái băng Hắc Thủy này, có vấn đề gì à?"

Trương Thanh Hoan có chút đau răng: "Bọn chúng nhiều người lắm, với lại, chúng ta đi đánh một băng nhóm, chẳng lẽ không cần lý do chính đáng sao?"

Lão đại của băng nghệ thuật này, trước nay không dám đối đầu với băng nhóm khác, giờ La Vạn Nhai đến, sáng nói kẻ thù là băng Hắc Thủy, trưa đã muốn diệt sạch chúng.

Nhịp sống nhanh như này, Trương Thanh Hoan có chút không thích nghi kịp...

"Cho dù không tìm lý do chính đáng, chúng ta chẳng lẽ không tìm chút vũ khí sao? Mọi người đều tay không tấc sắt, như thế có ổn không?" Trương Thanh Hoan hỏi.

"Không thể dùng súng, hành động ban đầu của chúng ta phải cẩn trọng và kín đáo."

Trương Thanh Hoan bức xúc: "Nhưng các người không hề cẩn trọng chút nào!"

La Vạn Nhai nhìn Trương Thanh Hoan một cái, chỉnh lại quần áo cho ông ta, nghiêm túc nói: "Bây giờ ông là đại ca của băng, chúng tôi trên danh nghĩa đều là đàn em của ông, ông tỏ ra mạnh mẽ chút được không? Cái ý chí muốn giết chúng tôi khi trước đâu rồi? Nào, tỏ ra dữ dằn một chút!"

"Làm... làm sao để dữ dằn chứ?!" Trương Thanh Hoan nói: "Gầm gừ hả?"

Vừa nói xong, Trương Thanh Hoan quay đầu lại thấy khuôn mặt âm u của La Vạn Nhai, không biểu hiện cảm xúc gì phức tạp, nhưng vẻ mặt bình thản lại cực kỳ dữ dằn.

Ánh mắt, là ánh mắt thay đổi, làm Trương Thanh Hoan sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Nói nhiều quá sẽ không có cảm giác áp đảo, chỉ khi một người không nói gì, người khác phải đoán hắn đang nghĩ gì, mới là đáng sợ nhất." La Vạn Nhai thở dài: "Thôi được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí, ông cứ đóng vai của mình thật tốt là được."

Hội Phụ Huynh đến đây không có danh tính hợp pháp, nếu có quan chức quản lý thành phố chú ý, nhất định sẽ điều tra một chút.

Phía trên băng Hắc Thủy còn có quan chức thu phí bảo kê, họ không quan tâm ai dưới làm chủ, chỉ cần là vấn đề nội bộ, tự giải quyết là được. Vì vậy, mọi chuyện phải làm dưới danh nghĩa băng Nghệ Thuật.

Trương Thanh Hoan bị đẩy vào tòa nhà chuồng bồ câu, ông ta thở hổn hển leo lên tầng bốn mươi mấy, La Vạn Nhai và những người khác lại như không có chuyện gì, Trương Thanh Hoan ghen tị, ông ta chỉ mới tiêm một liều thuốc biến đổi gen rẻ nhất, vừa đạt cấp F. Còn những người La Vạn Nhai mang đến, thấp nhất cũng là cấp D...

Nghĩ đến đây, Trương Thanh Hoan cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, chỉ là diệt băng Hắc Thủy thôi mà...

Đến tầng bốn mươi mấy, Trương Thanh Hoan nhìn thấy ngay người của băng Hắc Thủy, ông ta sững lại tại chỗ.

La Vạn Nhai dùng khuỷu tay thúc vào ông ta: "Nói lời thoại."

Trương Thanh Hoan phản ứng lại, hét lên: "Chơi chúng cho tao!"

Vừa dứt lời, La Vạn Nhai dẫn người xông vào, thân hình to lớn như một đoàn tàu đâm vào người của băng Hắc Thủy, đẩy họ ra xa mấy mét, nhìn thấy miệng phun máu tươi, có lẽ không sống nổi.

Trong phòng, Trương Mộng Thiên đang sợ hãi trốn sau lưng Khánh Trần.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Người của băng Hắc Thủy quay đầu lại nhìn, nhưng chưa kịp phản ứng, toàn bộ tình hình đã hoàn toàn bị áp đảo.

Thực sự, Khánh Trần và La Vạn Nhai chưa bao giờ coi những băng nhóm nhỏ như thế này là đối thủ. Trong toàn bộ Thành thị số 22, ngoài băng Long Văn là đáng gờm, còn lại chỉ là đám gà đất chó sành.

La Vạn Nhai nghĩ, đây cũng là cơ hội hiếm hoi để thể hiện trước mặt ông chủ, chỉ cần chậm chạp một chút là lãng phí cơ hội.
Vì vậy, người của băng Hắc Thủy... sụp đổ một cách cực kỳ nhanh chóng.

Mọi người trong nhà, cũng thể hiện sự dũng mãnh một cách đặc biệt.

Những người nhà không biết Phụ Huynh đang ở trong phòng, họ chỉ đơn thuần có sức lực vô tận mỗi ngày, không có chỗ phát tiết, giờ tiêu diệt thế lực đen tối nên ra tay rất mạnh.

La Vạn Nhai đứng trong hành lang bẩn thỉu, nhìn chằm chằm những cư dân tò mò thò đầu ra: "Tất cả trở về, băng Nghệ Thuật đang làm việc."

------------------------------------

Chương 560. Nghệ thuật!

La Vạn Nhai: "Lục soát, không để lọt tên nào của băng Hắc Thủy trong tòa nhà này. Tiểu Thất, cậu dẫn người đến tiêu diệt luôn trụ sở chính của Hắc Thủy, bên đó chỉ còn hơn ba mươi người thôi."

Người trẻ tuổi tên Tiểu Thất cười rạng rỡ: "Được, chờ xem nhé."

Tiểu Thất cũng là một Thời Gian Hành Giả, từ khi theo La Vạn Nhai, anh ta luôn làm việc rất chăm chỉ, chỉ trong hai ba tháng đã đổi được chiếc Porsche 911 Targa ở thế giới Ngoài.

Lúc này, Trương Mộng Thiên nhìn người đàn ông mập mạp to lớn bên ngoài ra lệnh, đầu óc cậu tạm thời không kịp phản ứng.

Băng nhóm đánh nhau?

Trùng hợp vậy sao?

Lúc này, La Vạn Nhai nhìn về phía Trương Mộng Thiên, biểu cảm hung dữ khiến thằng bé sợ hãi lùi lại.

Ngay sau đó, Trương Mộng Thiên thấy người đàn ông mập mạp sau khi những người khác rời đi, lặng lẽ bước vào trong nhà, cười nhỏ nhẹ nói với Khánh Trần: "Trước đây tôi còn lo ngài thoát ra có bị thương không."

Rõ ràng, La Vạn Nhai đã được tin tưởng hoàn toàn, ông ta biết danh tính hiện tại của Khánh Trần, thậm chí biết cả sự tồn tại của thằng bé.

Trương Mộng Thiên kinh ngạc nhìn cảnh này.

Nó nhìn La Vạn Nhai, rồi lại nhìn Khánh Trần nhu nhược kia.

"Đến rất đúng lúc." Khánh Trần cười nói: "Đi làm việc của mình đi, từ hôm nay ông thay thế băng Hắc Thủy quản lý tòa nhà này, thu tiền bảo kê tháng này trước."

"Hả?" La Vạn Nhai sửng sốt một chút, trước đây ông chủ không phải nói phải có kỷ luật, nguyên tắc sao, sao giờ lại cho mọi người làm việc của xã hội đen thế này?

Điều này không giống những gì ông chủ đã nói trước đây.

"Ông cũng biết, phía trên băng Hắc Thủy còn có quản lý thành phố, số tiền bảo kê có một nửa phải cống nạp. Nếu không có khoản tiền này, các ông không thể đứng vững ở thành thị số 22." Khánh Trần nói: "Lão La, chúng ta chưa đủ khả năng để thay đổi mọi thứ, nên phải thích ứng trước. Sự cải biến này không thể quá chậm, vì chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút, nhưng cũng không thể quá nhanh. Muốn tái định nghĩa nó, trước hết phải học cách ẩn nhẫn."

La Vạn Nhai gật đầu: "Hiểu rồi."

Khánh Trần nói: "Đối với dân nghèo ở đây cũng vậy, các băng nhóm khác đều thu tiền bảo kê, ông không thu, sẽ khiến ông trông không hợp quần thể. Nếu ông ngay từ đầu đã đối xử tốt với cư dân ở đây, một ngày nào đó ông làm sai chút chuyện, họ sẽ nhảy ra chỉ trích ông, nhưng nếu từ xấu thành tốt, họ sẽ ghi nhớ. Thế giới này thật mỉa mai, quá tốt với kẻ xấu, quá ác với người tốt. Làm việc tốt không có nghĩa là phải hiến dâng hết tâm huyết, nếu không sẽ bị tổn thương."

La Vạn Nhai nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy chúng ta thu tiền bảo kê để làm gì? Trước đây ngài nói có một phương pháp mới để quản lý khu ổ chuột mà?"

Khánh Trần cười nói: "Ông cứ làm theo lời tôi, một thời gian nữa sẽ hiểu..."

Cậu thì thầm dặn dò, Trương Mộng Thiên ngây ngô nhìn.

La Vạn Nhai rời đi khi hành lang còn chưa có ai, từ hôm nay ông ta còn nhiều việc phải làm.

Sau khi ông ta rời đi, Khánh Trần quay lại nhìn Trương Mộng Thiên, cười nói: "Giờ có thể theo tôi lăn lộn được rồi chứ?"

Trương Mộng Thiên cảm thấy mọi thứ thật hoang đường, băng Hắc Thủy mà nó vừa sợ hãi biến thành người chết trong chớp mắt. Những kẻ này đã làm biết bao điều ác, gây khổ cho biết bao người trong khu ổ chuột, chết không đáng tiếc. Nhưng vấn đề là, người mà cậu đánh giá là "yếu đuối" lại là người chủ đạo mọi chuyện này.

Trương Mộng Thiên do dự một chút: "Anh là ai?"

Khánh Trần bước đến cửa sổ, mở cửa cho gió lạnh mùa đông ùa vào, làm không khí trong phòng không còn ngột ngạt.

Gió làm tóc Trương Mộng Thiên bay, khiến nó cảm thấy tỉnh táo và sáng suốt hơn bao giờ hết.

Khánh Trần đứng bên cửa sổ nghĩ ngợi rồi nói: "Nhóc có thể gọi tôi là ông chủ như những người khác."

......

Quá trình thu tiền bảo kê của băng Nghệ Thuật ở tòa nhà chuồng bồ câu diễn ra rất suôn sẻ. Người dân ở đây đã quen với việc nộp tiền bảo kê, họ không quan tâm ai thu, miễn là sau khi nộp không ai đến chém mình là được. Băng Hắc Thủy cũng không phải băng nhóm lớn, họ chỉ kiểm soát một tòa nhà này.

Mọi thứ phải bắt đầu từ đây.

Đến chiều, Trương Thanh Hoan mang theo một túi lớn tiền, đến nộp cho Ủy ban Quản lý Trị an PCE. Các quan chức tò mò tại sao băng Hắc Thủy bị tiêu diệt, nhưng thấy Trương Thanh Hoan biết điều nên không thắc mắc gì. Nếu không có việc lớn, họ có thể cả năm không đến Hạ Tam khu vài lần. Có thời gian họ còn thích đi tìm thú vui ở khu 4 hơn.

Chiều tối, trong khu ổ chuột khu 9, mọi người thấy một chiếc xe bảo dưỡng thang máy vào.

Thật kỳ lạ, khu 9 mỗi tòa nhà đều có thang máy nhưng đều hỏng cả, cũng chẳng ai sửa. Hơn nữa, nhân viên bảo dưỡng cũng lo sợ an ninh ở khu vực này nên không dám đến.

Chiếc xe được hộ tống bởi băng Nghệ Thuật đến trước tòa nhà chuồng bồ câu, nhiều người tò mò đứng xem, nhìn những nhân viên bảo dưỡng vào sửa chữa. Băng Nghệ Thuật còn cử người canh giữ xe bảo dưỡng, để khi sửa xong thang máy, ra ngoài xe không bị mất lốp hay động cơ.

Hai giờ sau, trời tối.

Nhân viên bảo dưỡng rời khỏi tòa nhà, nói với Tiểu Thất: "Thang máy này thật ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là hỏng rồi không ai sửa thôi, phần cứng vẫn tốt."

Tiễn nhân viên bảo dưỡng ra về, trong đêm tối, lại có một chiếc xe "Công ty giám sát Lam Thuẫn" đến, bắt đầu lắp đặt camera giám sát trong tòa nhà chuồng bồ câu. Thang máy, lối thoát hiểm, cuối mỗi hành lang đều được lắp camera. Không chỉ vậy, họ còn lắp đặt camera trên mái nhà để giám sát việc ném đồ từ trên cao xuống.

Người dân khu 9 cười khẩy, thật là có ai muốn lắp đặt camera ở đây sao? Thật là nực cười. Ngay cả camera của Ủy ban Quản lý Trị an PCE cũng không thể tồn tại ở đây qua một đêm!

Không có gì ngạc nhiên, đêm đó khoảng 2 giờ, vài thanh niên nhảy nhót trong thang máy làm nó kêu răng rắc, rồi chỉ vào camera giơ ngón giữa.

Những thanh niên này đều sống ở tầng năm, họ không quan tâm đến việc người trên có dùng thang máy hay không, vì họ không cần dùng.

La Vạn Nhai đứng trong phòng giám sát, hỏi Trương Mộng Thiên: "Họ làm gì vậy?"

Trương Mộng Thiên nói: "Những người này là con bạc, thường đi ăn trộm, trước đây bị bắt ở khu 6, nhưng họ đã chặt gân tay của chủ nhà, gần đây trốn sang khu 9. Không có vũ khí."

La Vạn Nhai gật đầu: "Tiểu Thất, đi thôi, 10 ngày."

Kết quả, năm phút sau, Tiểu Thất một mình đến cửa nhà bọn họ. Căn phòng 10 mét vuông, chứa bảy người, bị Tiểu Thất một mình đánh cho kêu la thảm thiết, cả tòa nhà đều nghe thấy. Trong lối thoát hiểm, đèn cảm ứng mới sửa, tắt rồi sáng, sáng rồi tắt, không ngừng nghỉ.

Thảm luôn.

Đêm đó khoảng 4 giờ, vài thanh niên lại ngang nhiên đến trước camera hành lang đập vỡ nó bằng gậy.

La Vạn Nhai đứng trong phòng giám sát, hỏi Trương Mộng Thiên: "Những người này lại làm gì nữa?"

Thằng bé nói: "Đây là những kẻ chuyên tháo dỡ các bộ phận cơ thể máy móc của người khác, không có vũ khí."

Thực tế chứng minh rằng, ít nhất một nửa số người trong khu ổ chuột vẫn còn khá trung thực, họ thực sự không còn đường nào khác mới phải sống ở đây, dù ở đây cũng bị người khác bắt nạt. Còn một số người khác là những kẻ phạm tội, không thể đi đến nơi khác. Chính nhóm nhỏ này có xu hướng bạo lực nhất và ham muốn phá hoại cao nhất.

Tiểu Thất vẫn đang đánh người, thì có cuộc gọi đến, La Vạn Nhai qua điện thoại nói: "Phòng 7809, 10 ngày."

Ông ta cười tươi nói với những người trước mặt: "Các người nên cảm ơn cư dân tốt bụng ở tầng 78, nếu không các người sẽ phải chịu đựng thêm một lúc nữa. À, phá hoại tài sản công, nhớ bồi thường, ngày mai tôi sẽ đến thu."

Tiểu Thất ra tay cũng có chừng mực, "10 ngày" mà La Vạn Nhai nói có nghĩa là làm cho những người này nằm liệt giường 10 ngày.

La Vạn Nhai không có ý định dung túng cho những người này, trong tòa nhà chuồng bồ câu, bao gồm cả ông ta, có bốn người có sức mạnh cấp C, hai mươi tám người là chiến binh Chuẩn Đề pháp cấp D, luôn sẵn sàng ứng phó với các tình huống bạo lực. Ông ta biết, người dân trong khu 9 tạm thời sẽ không chấp nhận những gì họ đang làm.

Khi hỏi Khánh Trần làm thế nào để làm những việc này, Khánh Trần chỉ trả lời một câu: "Dùng phương pháp mà những người này có thể chấp nhận được, để họ chấp nhận."

Sáng sớm, Tiểu Thất vui vẻ trở về: "Lão La, tiếp theo chúng ta làm gì?"

La Vạn Nhai nghĩ một lúc rồi nói: "Ban ngày cậu lại hộ tống một nhóm người đến sửa hệ thống thoát nước, thay thế các mạch điện cũ. Ngày mốt bắt đầu dẫn những phần tử bạo lực dọn dẹp vệ sinh trong tòa nhà, giữ gìn sạch sẽ."

Tiểu Thất sửng sốt một lúc lâu: "...Vậy chẳng khác nào chúng ta làm công ty quản lý?"

La Vạn Nhai cười: "Cậu đã thấy công ty quản lý nào thu phí cao như thế này chưa?"

Tòa nhà chuồng bồ câu rộng 10 mét vuông, mỗi phòng thu 2.000 tệ mỗi tháng, dù phải nộp một nửa, cũng là 1.000 tệ.

Trừ chi phí quản lý, nhóm người La Vạn Nhai ít nhất có thể kiếm được 80% đến 90% lợi nhuận.

Khánh Trần trước đây đã tính toán cho La Vạn Nhai, Hạ Tam khu tập trung 50% dân số của cả thành phố, mỗi khu vực có gần nghìn tòa nhà chuồng bồ câu, mỗi tòa nhà sau khi trừ đi số phòng trống vẫn còn khoảng 900 hộ.

Đây là một khoản phí quản lý khổng lồ đến khó tưởng tượng, và các băng nhóm trước đó đã giúp Hội Phụ Huynh làm xong thị trường.

Lúc này trên màn hình giám sát, có một người đang lén lút đến trước cửa một hộ dân, dường như đang mở khóa.

Lần này không cần La Vạn Nhai nói gì, Tiểu Thất vừa ngân nga giai điệu vừa nhanh chóng đi tới.

......

Buổi trưa, cư dân gần tòa nhà chuồng bồ câu sau khi thức dậy, điều đầu tiên họ làm là quan sát tòa nhà này. Nhưng khiến họ ngạc nhiên là, camera giám sát vẫn còn, và camera bên ngoài tòa nhà vẫn nguyên vẹn.

Băng Nghệ Thuật mới thuê người đang dẫn một nhóm cư dân bị đánh bầm dập dọn dẹp vệ sinh, Tiểu Thất thì hướng dẫn cách phân loại rác thải: rác khô, rác ướt, rác có hại, rác tái chế, ai không học được sẽ bị bắt ở cùng rác...

Thật quá kỳ quái, họ nhìn những tên lưu manh hàng ngày cười nói bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn.

Lúc này, một thanh niên ở tầng 61 mở cửa sổ, cầm một túi nhựa đen định ném xuống.

Tiểu Thất ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.

Thanh niên này có vẻ thích thú nhìn xuống dưới, dường như đang nhắm vào ai đó để ném. Nhưng túi nhựa chưa kịp ném đi, gã ta nghe thấy tiếng lạch cạch từ trên đầu. Thanh niên sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn. Ngay lập tức, một bóng người trượt nhanh dọc theo sợi dây từ tầng 88, như lính đặc chủng của quân đoàn Liên bang, rơi xuống trước mặt gã ta!

Ầm một tiếng, bóng người đó dùng hai chân đá vào ngực thanh niên, đẩy gã ta khỏi cửa sổ, sau đó chính mình cũng chui vào cửa sổ, bắt đầu đánh đập. Những người trong phòng đều sững sờ, anh ta chỉ ném rác thôi mà, có cần thiết không?

Tôi hỏi có cần thiết không?

Lúc này, những người đang quan sát cảnh tượng này đều đồng loạt thốt lên "vỗn lài," căng thẳng đến suýt đái ra quần

Thật quá tàn bạo! Đây cmn còn là xã hội đen sao?

Ông chủ của băng Nghệ Thuật Trương Thanh Hoan đứng dưới lầu, ngơ ngác nhìn, cuối cùng lẩm bẩm: "Nghệ thuật!"

Ban đầu, ông ta không biết La Vạn Nhai bọn họ định làm gì, chỉ cảm thấy phiền phức khi sửa thang máy, lắp đặt camera giám sát cho khu ổ chuột. Nhưng bây giờ, ông ta mới nhận ra sự cải biến sẽ xảy ra ở đây.

Một nhóm người càng lưu manh hơn đến để quản lý và thu phục những kẻ lưu manh...

Nghĩ đến đây, Trương Thanh Hoan đột nhiên trở nên phấn khích, đây không phải là nghệ thuật mà ông ta khao khát sao.

Toàn bộ Liên bang có ai làm như thế này chưa? Chưa ai từng cả!

Đây là một hành động tiên phong vĩ đại!

------------------------------------

Chương 561: Sự thay đổi của khu 9.

Cuộc sống ở khu 9 giống như một vũng nước tù. Mấy chục năm trước đã như vậy, mấy chục năm sau vẫn không thay đổi, không có sự biến chuyển. Dường như cuộc sống vốn dĩ là như vậy, một điều không thể thay đổi. Vì vậy, sự thay đổi của tòa nhà chuồng bồ câu trở nên đặc biệt mới lạ.

Buổi sáng, xe sửa ống nước đến, còn mang theo hai xe vật liệu ống và dụng cụ thông cống.

Cư dân gần tòa nhà chuồng bồ câu tò mò nhìn tòa nhà.

Họ kéo đến hỏi Trương Thanh Hoan: "Đem những thứ này đến để làm gì?"

Trương Thanh Hoan cười giải thích: "Ống cống của tòa nhà chuồng bồ câu đã bị tắc lâu rồi, thông cống để mọi người có thể sử dụng nhà vệ sinh, không phải sống như động vật."

Cư dân các tòa nhà khác kinh ngạc: "Các ông không phải là xã hội đen sao?"

Trương Thanh Hoan nói: "Thu phí bảo kê rồi, thì phải làm gì đó chứ, nếu không phí bảo kê không phải là phí lừa sao?"

Cư dân ngẩn người, họ chưa từng thấy băng nhóm nào như vậy!

Mọi người bàn bạc riêng, cũng tìm đến băng nhóm thu phí bảo kê của tòa nhà mình, yêu cầu thông cống! Lắp camera giám sát! Sửa thang máy!

Kết quả là đều bị đánh một trận...

Mọi người bắt đầu bàn bạc xem có nên mời băng Nghệ Thuật đến để đánh bại băng Xà Tín như họ đã làm với băng Hắc Thủy hay không...

Cuối cùng, thật sự có người đến thương lượng với Tiểu Thất: "Nếu các anh đến, chúng tôi sẽ báo vị trí của băng Xà Tín, bao dễ đánh!"

Tiểu Thất dở khóc dở cười: "Chuyện này tôi không thể quyết định, hơn nữa tham thì thâm, thôi đi."

Thực ra, Tiểu Thất cũng biết tham vọng của La Vạn Nhai, chỉ là bây giờ chưa thích hợp để lộ ra.

Buổi trưa, bộ phận điện lực cũng đến, sửa tháp Vân Lưu dùng để truyền điện không dây trên đỉnh tòa nhà chuồng bồ câu. Dưới sự hộ tống của Tiểu Thất và những người khác, họ nhanh chóng vào trong tòa nhà, làm việc một cách căng thẳng và có trật tự.

Đến tối, khu 9 tối tăm không ánh sáng, hoàn toàn khác biệt với cảnh sắc neon lộng lẫy của Thượng Lục khu.

Chỉ có tòa nhà chuồng bồ câu sáng rực rỡ đứng sừng sững. Nó sáng rực đến mức không giống như là một tòa nhà thuộc khu 9.

Cư dân các tòa nhà khác đứng trong nhà, lặng lẽ nhìn tòa nhà đối diện sáng trưng. Điều quan trọng nhất là hệ thống điện của tòa nhà này được băng Nghệ Thuật sửa miễn phí, không thu thêm tiền của chủ nhà!

Nói thật, khi mọi người nhìn công việc sửa chữa, đã lo lắng liệu đây có phải là một hạng mục thu phí của băng nhóm hay không.

Nhưng sự thật là, có người cẩn thận hỏi Tiểu Thất liệu có cần trả phí, và Tiểu Thất nói rằng số tiền này được trích từ phí bảo kê.

Tin tức này thật sự rất đáng kinh ngạc và cũng quá đỗi vui mừng.

Đây không phải là băng đảng đến gây rối, mà là đến làm từ thiện mà!

Tập đoàn tư bản lũng đoạn thế giới Trong đã bóc lột cư dân khu ổ chuột quá mức, chỉ cần có người đối xử tốt một chút với họ, họ sẽ cảm động.

Lúc này, trong tòa nhà bên cạnh tòa nhà chuồng bồ câu, có người nhìn tòa nhà sáng rực trong bóng tối: "Vợ à, tiền thuê của tòa nhà chuồng bồ câu là bao nhiêu nhỉ, hay là chúng ta cũng chuyển qua đó đi?"

"Tiền thuê của tòa nhà chuồng bồ câu không đắt, còn rẻ hơn tiền thuê ở tòa nhà chúng ta." Người phụ nữ dỗ bốn đứa con nói: "Ngày mai để em xin số điện thoại của chủ nhà từ cô Lưu, chúng ta chuyển qua đó ở."

Người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, sữa bột của đứa thứ tư lại không đủ nữa rồi... Nếu nhà chúng ta có điện vào ban đêm, thì không phải rảnh rỗi mà sinh bốn đứa con..."

Người đàn ông: "..."

Dưới tòa nhà chuồng bồ câu.

La Vạn Nhai thở dài nói: "Tiểu Thất à, cậu còn nhớ chủ đề chúng ta nói trước đây không, điều khó khăn nhất của Hội Phụ Huynh là gì?"

Tiểu Thất sửng sốt một chút: "Tài chính... Chúng ta không có nguồn tài chính, không thể làm chuyện lớn. Tài chính của Cơ Giới Thần Giáo, chúng ta đã chi một phần, nhưng vẫn không đủ."

"Ừ." La Vạn Nhai gật đầu: "Ban đầu tôi còn do dự không biết có nên nói với Phụ Huynh về việc này hay không, dù sao Phụ Huynh đã giao Hội Phụ Huynh cho tôi, nếu tôi đưa nan đề này cho ngài ấy, sẽ khiến tôi trông không có bản lĩnh. Nhưng trước đây tôi chỉ là một kẻ giang hồ, không thể quản lý một chuyện lớn như vậy, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

"Đúng vậy, lúc đó chúng ta ai cũng vò đầu bứt tai mà không nghĩ ra cách kiếm tiền, các ngành nghề kiếm tiền nhiều đều bị tập đoàn nắm giữ, những cách kiếm tiền phi pháp cũng không phù hợp với nguyên tắc của chúng ta." Tiểu Thất nói.

La Vạn Nhai ừm một tiếng: "Kết quả là, tôi chưa kịp nói với phụ huynh về việc này, ngài ấy đã nghĩ ra cách. Quản lý bất động sản, đây là con đường tương lai của chúng ta. Tiểu Thất, cậu tính xem, nếu chúng ta có thể nắm được toàn bộ khu 9 của thành thị số 22, sẽ có bao nhiêu thu nhập?"

Mà điều quan trọng nhất là, thành thị số 22 mặc dù là căn cứ chính của Kamishiro, nhưng dân số và quy mô thành phố hoàn toàn không thể so sánh với Liên Bang Song Tử Tinh.

Còn thành thị số 18 và số 10 mới là căn cứ của Hội Phụ Huynh chúng ta.

Nếu chúng ta có thể nắm được hết Hạ Tam khu của Song Tử Tinh, thì dòng tiền mặt hàng tháng của hội phụ huynh sẽ đạt đến mức độ vô cùng khủng khiếp.

La Vạn Nhai hùng hồn vỗ vai Tiểu Thất: "Hãy làm tốt vào, chúng ta sẽ biến nơi này trở thành "mô hình văn minh tiên tiến", sau đó tổng kết kinh nghiệm, triển khai ở thành thị số 10 và số 18! Tiền đồ của đơn vị chúng ta xán lạn vô cùng!"

Lúc này, Trương Thanh Hoan không xa vẫn đang chỉ huy công việc, ông ta còn phấn khích hơn cả La Vạn Nhai và Tiểu Thất. Chẳng bao lâu sau, tiểu đệ của Trương Thanh Hoan mang đến mấy chục tờ tờ rơi, dán ở các tầng của tòa nhà chuồng bồ câu.

Nội dung của tờ rơi rất đơn giản, một là có thể tham gia nhóm chat, hiểu rõ chính sách của băng, tình hình thay đổi phí bảo kê.

Hai là có số điện thoại liên hệ, một khi gặp chuyện có thể gọi điện cho băng Nghệ Thuật để giải quyết. Có thể giải quyết kẻ trộm, kẻ cướp, kẻ cuỡng gian và một loạt các tình huống khẩn cấp khác.

Dòng thứ hai từ cuối lên trên của tờ rơi viết rằng, nếu xảy ra sự cố, chúng tôi chắc chắn đáng tin cậy hơn Ủy ban Quản lý Trị an PCE, tôn chỉ của chúng tôi là để mọi người có thể an cư lạc nghiệp - Văn phòng xử lý của băng Nghệ Thuật.

Thứ này nhìn còn rất chuyên nghiệp, cư dân tòa nhà chuồng bồ câu mỗi người một đầu mơ hồ, băng Nghệ Thuật rốt cuộc đang làm gì?!

Chỉ sau nửa giờ dán lên, đã có người gọi điện đến, nói rằng nhà bị trộm. Kết quả là Tiểu Thất dẫn người kiểm tra camera, mười phút sau đã bắt được tên trộm...

Tên trộm hỏi đầy đau đớn: "Các người quản nhiều chuyện quá rồi, tôi đã trả phí bảo kê! PCE còn không quản chuyện này, các người lại quản?"

Tên trộm biết có camera giám sát, nhưng hắn nghĩ sẽ không ai quản chuyện này, nên căn bản là không để ý.

Dù sao thì, băng nhóm nào sẽ quản ba cái chuyện bắt trộm chứ...

Chẳng phải là nhàn rỗi quá sao?

Tiểu Thất cười nói: "Chính vì PCE không quản nên chúng tôi mới muốn quản."

Chủ nhà nhận lại đồ đạc, vui mừng khôn xiết.

Nhưng tên trộm bị băng nhóm bắt thì không dễ dàng như vậy, đây không giống như nhà tù do Nhất quản lý, có thể ăn uống đầy đủ. Gã bị Tiểu Thất đánh một trận tơi bời, sau đó Tiểu Thất kéo gã đi trả lại đồ và xin lỗi chủ nhà. Cuối cùng, tên trộm bị treo ở trước tòa nhà chuồng bồ câu để làm gương cho người khác.

Sau sự việc này, chủ nhà trong nhóm chat không ngừng khen ngợi Tiểu Thất và băng Nghệ Thuật!

Ban đầu họ chỉ thử xem sao, không ngờ người ta thật sự quản chuyện này!

Chưa đầy vài phút, tin tức lan ra cả mấy tòa nhà xung quanh, nhiều người tụ tập trên phố bàn tán về sự việc này.

Ở khu ổ chuột, người lương thiện vẫn chiếm đa số, nếu không thì họ cũng không đến nỗi nghèo như vậy.

Có người thì thầm: "Chúng ta có nên viết thư thỉnh nguyện, mời băng Nghệ Thuật đến để diệt băng của tòa nhà chúng ta không?"

"Chờ thêm chút nữa..."

Dưới tòa nhà chuồng bồ câu, La Vạn Nhai thấy mọi việc đã ổn thỏa, liền quay người rời đi. Tiểu Thất ở phía sau hỏi: "Ông đi đâu vậy?"

"Các cậu cứ tiếp tục theo dõi ở đây, tôi có chút việc." La Vạn Nhai vẫy tay rời đi.

...

Trên tàu điện nhẹ, La Vạn Nhai ngồi bên cạnh Khánh Trần, cả hai như những người xa lạ, ngồi trong góc ít người.

"Ông chủ, tiểu tử Trương Mộng Thiên kia xử lý thế nào?" La Vạn Nhai hỏi: "Để nó theo tôi hay sao?"

"Cứ để nó theo ông trước." Khánh Trần nói: "Tương lai nó sẽ trở thành người đưa tin kỵ sĩ cho tôi."

La Vạn Nhai lập tức hiểu rõ cách xử lý.

Người đưa tin kỵ sĩ sẽ là người đáng tin cậy nhất bên cạnh kỵ sĩ, ông ta phải bắt đầu đối xử tốt từ bây giờ, sau đó tận tâm tận lực giúp ông chủ bồi dưỡng.

Hai người trên tàu điện nhẹ lắc lư, như đang liên lạc với nhau trong bí mật.

------------------------------------

Chương 562: Cách cục.

"Ông chủ, về cơ bản đã kiểm soát được chuồng bồ câu, Trương Mộng Thiên nói rằng trong tòa nhà có thể vẫn còn người muốn tổ chức lực lượng vũ trang phản kháng, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ gây ra rắc rối." La Vạn Nhai thấp giọng cam đoan.

Khánh Trần ừ một tiếng: "Chờ đến khi tòa nhà chuồng bồ câu ổn định, tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, lão La, ông biết tại sao tôi muốn ông làm quản lý bất động sản, làm việc miễn phí cho những chủ sở hữu kia không?"

"Tôi biết ông chủ muốn giải quyết vấn đề chuỗi tài chính của Hội Phụ Huynh!" La Vạn Nhai nói.

Nhưng lần này Khánh Trần lắc đầu: "Muốn làm sống động toàn bộ khu 9, ông phải đối mặt với hàng chục băng nhóm trong khu 9 này. Khi ông mở rộng đến một nửa, người khác sẽ liên kết lại để đánh ông. Khi ông chiếm trọn khu 9 này, băng nhóm lớn nhất thành thị số 22 cũng sẽ đến gây phiền phức cho ông."

"Ông chủ, chúng tôi không sợ!" La Vạn Nhai tự tin nói: "Tôi có kế hoạch dự phòng. Dù có hy sinh, nhưng chúng tôi không sợ hy sinh."

Khánh Trần mỉm cười: "Tất nhiên tôi biết ông đã suy nghĩ thấu đáo, nhưng tôi muốn ông làm cho chuồng bồ câu trở thành một mô hình mẫu mực, là để cho những cư dân của các tòa nhà khác phải ghen tị. Khi họ nhận ra rằng băng Nghệ Thuật thực sự đang làm việc cho mọi người, thì công việc sau này của các ông sẽ đạt được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực. Tất cả các băng nhóm gần như đã quên rằng, dân ý là một thứ vừa hữu dụng vừa đáng sợ."

La Vạn Nhai sửng sốt một chút: "Tôi hiểu rồi, nếu mọi người đều ghen tị với chuồng bồ câu, thì mọi người sẽ đều muốn sống trong những căn hộ như vậy, sau đó giúp chúng ta."

Khánh Trần lại hỏi: "Vậy lão La, ông có biết tại sao tôi muốn chiếm lấy khu 9 này không?"

La Vạn Nhai suy nghĩ một lúc: "Vì dòng tiền khổng lồ, có thể hỗ trợ sự phát triển của tổ chức."

Khánh Trần lại mỉm cười nói: "Lý do tôi làm điều này là vì tương lai có thể dự đoán trước, không chỉ là tiền bạc. Đó là lý do tại sao tôi tổ chức đường dây nóng tiện ích và thành lập các văn phòng tổ dân phố nhỏ."

La Vạn Nhai sửng sốt một chút, trừ tiền bạc, còn lợi ích gì khác nữa?

Khánh Trần: "Mỗi Hạ Tam khu của một thành phố gần như đều là khu vực không được quản lý, các quan chức Liên bang đã quen với mô hình quản lý khu ổ chuột của các băng nhóm. Họ nghĩ rằng nơi đó sẽ không bao giờ xảy ra chuyện lớn gì, cùng lắm chỉ là vài người dân nghèo chết thôi, vì vậy họ không thèm để ý tới."

"Vì vậy, điều này đã tạo cho chúng ta một khoảng trống để tồn tại." Khánh Trần nhìn La Vạn Nhai: "Mắt xích tài chính dĩ nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là 50% dân số Liên bang, khi khai sáng những người vô sản ở đó, có thể quay lại bao vây Thượng Lục khu."

Khánh Trần: "Một người sống trong ổ chuột, chuột bọ sẽ tự buông thả, sẽ nghĩ rằng dù sao cuộc sống cũng như vậy rồi, còn có thể thế nào được nữa. Nhưng một khi sống trong một ngôi nhà sạch sẽ và ngăn nắp, họ sẽ muốn khôi phục lại sự tôn nghiêm."

Khánh Trần tiếp tục nói: "Nếu ông có thể để công ty quản lý bất động sản mới này trải rộng khắp Liên bang, ông có biết điều gì sẽ xảy ra không?"

La Vạn Nhai chấn động không nói nên lời, thật lòng mà nói, ông ta không ngờ mục tiêu của Khánh Trần lại lớn hơn ông ta tưởng tượng: "Ông chủ, ngài nói đi."

Khánh Trần nói: "Khi dấu chân của các ông trải rộng khắp Liên bang, thì tất cả các hệ thống giám sát thâm nhập khắp các Hạ Tam khu sẽ tạo thành một tấm lưới trời. Lúc đó, khi có chuyện xảy ra, mọi người sẽ không tìm đến cảnh sát, mà sẽ tìm đến ông. Người dân ở đó sẽ thành lập hệ thống tự quản, trở thành mạng lưới tình báo mạnh nhất."

Khánh Trần: "Họ sẽ tin tưởng ông, và sau đó ông sẽ thay thế Liên bang quản lý nơi đó một cách tự nhiên. Tất nhiên, chỉ là tiếp quản một phần nhỏ quyền lực, nhưng cũng đủ rồi."

La Vạn Nhai im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng hiểu ông chủ muốn làm gì, ông chủ muốn xây dựng một thể chế ngầm ngay dưới mí mắt của tập đoàn, tại nơi mà tập đoàn coi như rác rưởi!

Một mạng lưới tình báo đủ lớn mạnh!

Và lòng dân của gần một nửa dân số Liên bang!

Nếu nói, việc làm của Ương Ương và những người khác là hy vọng thay đổi Liên bang từ bên trong hệ thống.

Thì việc làm của Khánh Trần ngay từ đầu đã là để lật đổ thế giới cũ.

Khánh Trần đứng dậy: "Lão La, việc này phải làm nhanh, một khi thử nghiệm thành công ở Thành thị số 22, phải nhanh chóng mở rộng ra các nơi khác. Tập đoàn quá lớn, nên phản ứng của họ sẽ chậm hơn, nhưng không chậm quá lâu. Chúng ta phải hoàn thành tất cả trước khi họ phản ứng kịp, chạy đua với thời gian..."

La Vạn Nhai trong lòng đầy hứng khởi: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Người này đột nhiên nhớ lại lời Khánh Trần nói với mình khi rời khỏi biệt thự Bạch Trú lần trước: Hội phụ huynh nhất định phải trong sạch, vì một ngày nào đó tôi sẽ dẫn các ông cắm cờ trên khắp phương Bắc.

"Ừ, tôi đến nơi rồi, ông quay lại giám sát đi." Khánh Trần nói.

La Vạn Nhai đứng dậy: "Ngài có việc gì tôi đi cùng ngài, có việc gì tôi còn giúp sức."

"Không cần không cần không cần." Khánh Trần vội vàng từ chối.

Không thể để lão La biết chuyện cậu đang bồi rượu ở nhà hàng Thiên Nga Đen, nếu không hình ảnh vừa mới xây dựng sẽ sập.

......

Trong phòng thay đồ của bộ phận lễ tân nhà hàng Thiên Nga Đen, Khánh Trần thay bộ đồng phục phục vụ của mình.

Chưa kịp làm việc, quản lý Vương đã xông vào: "Trần Tuế?! Còn đang lề mề gì nữa, nhà hàng Thiên Nga Đen tối nay chuẩn bị cho cậu một bất ngờ!"

Khánh Trần: "???"

Bất ngờ?

Là bất ngờ gì?

Trong lòng Khánh Trần bỗng có dự cảm không lành.

Cậu nói khẽ với quản lý Vương: "Được rồi, tôi ra ngay."

Khánh Trần nghi ngờ bước ra ngoài, nhưng vừa ra cửa, cậu đã muốn quay người trốn vào bộ phận lễ tân.

Quản lý Vương chặn đường cậu, hai nhân viên phục vụ bên cạnh Khánh Trần mở tung hai ống quà trong tay.

Lốp bốp hai tiếng, những mảnh giấy màu bay tán loạn, quản lý Vương cao giọng nói: "Chào mừng kim bài phục vụ của nhà hàng Thiên Nga Đen!"

Khánh Trần ngỡ ngàng!

Chỉ thấy Kamishiro Kura vẫn mặc bộ Kariginu màu trắng, ngồi giữa một đám người vui vẻ nói: "Để tôi giới thiệu cho mọi người bạn tốt của tôi, Trần Tuế! Oa, tửu lượng của cậu ấy đặc biệt tốt, mỗi người hôn cậu ấy một cái, tôi sẽ mua cho mỗi người một chiếc đồng hồ! Ai có thể làm cậu ấy say, chiếc xe thể thao ngoài cửa sẽ thuộc về người đó!"

Khánh Trần lập tức muốn đấm người, Kamishiro Kura đến đây thuần túy là để để làm phiền cậu!

Bên cạnh Kamishiro Kura có 12 người ngồi, ít nhất cậu đã thấy ba người trong số họ trên quảng cáo 3D, còn 9 người khác không biết Kamishiro Kura mang từ đâu đến.

Khánh Trần ban đầu nghĩ rằng, sau khi Kamishiro Kura đến một lần sẽ không quay lại nữa. Nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đã tìm thấy niềm vui kỳ quái nào đó, bắt đầu chạy đến nhà hàng Thiên Nga Đen uống rượu mở tiệc hàng ngày!

Khánh Trần không thể hiểu nổi, mình giết Kamishiro Ungou là chuyện nghiêm túc, mà con hàng này lại cứ đến đây gây náo loạn xem náo nhiệt.

Quản lý Vương đứng sau lưng Khánh Trần, mắt sáng rực, nhìn bóng dáng của Khánh Trần, đây đâu còn là nhân viên phục vụ nữa, mà chính là bảo bối của nhà hàng Thiên Nga Đen, cây hái ra tiền!

"Trần Tuế, nhanh qua bàn đó, tối nay không cần phục vụ người khác, chỉ cần phục vụ bàn này thôi." Quản lý Vương thúc giục.

Lúc này, tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng Thiên Nga Đen đều nhìn với ánh mắt ghen tỵ, khi nào thì họ mới có thể gặp được chuyện tốt như vậy chứ?

Ngay cả Khánh Trần cũng không biết, danh tiếng của mình đã bắt đầu lan truyền dần, có người nói rằng ở nhà hàng Thiên Nga Đen có một nhân viên phục vụ đặc biệt xuất sắc, rất nhiều nhân vật lớn của tập đoàn, còn có cả ngôi sao đều đến ủng hộ...

Khánh Trần chầm chậm đi tới bàn ngồi xuống.

Kamishiro Kura vui vẻ nói với quản lý Vương: "Hãy tặng mỗi bàn trong nhà hàng này một chai whisky Địa Cực Hàn, để kỷ niệm khoảng thời gian đẹp đẽ tôi gặp gỡ bằng hữu!"

Nhà hàng Thiên Nga Đen tràn ngập tiếng cười. Ai mà ngờ được, Khánh Trần, người vừa rồi còn đang lên kế hoạch với cách cục lấy hàng tỷ làm đơn vị, bây giờ lại phải ngồi đây cười nói bồi rượu.

Bắt đầu chơi trò chơi.

Lần này Khánh Trần không giả vờ ngủ nữa, bắt đầu chơi với mọi người, lắc xúc xắc, kéo búa bao, đoán vật, cậu đã vận dụng hết thiên phú tính toán ký ức và khả năng thính giác mạnh mẽ, thị giác động lực của mình, chỉ để có thể thắng mà không thua, không cần phải uống rượu!

Lúc đầu mọi người còn nghĩ là trùng hợp, sau mới phát hiện ra, thì ra Khánh Trần thực sự rất giỏi chơi trò chơi!

Ai mà ngờ được, đường đường là Bạch Trú Chi Chủ, lại dùng hết bản lĩnh cường hãn của mình trên bàn rượu!

Kamishiro Kura đứng bên cạnh nhìn một cách hăng hái: "Này, các người không thể thắng được cậu ta, không thể làm cậu ta uống rượu. Xem ra quà tặng của tôi không tặng được rồi, nhanh, nhanh ai đó phá vỡ huyền thoại bất bại này đi!"

Khánh Trần lạnh lùng nhìn Kamishiro Kura một cái, tên này đúng là thích xem náo nhiệt mà không sợ chuyện lớn.

Hai giờ sáng, một nhóm người say rượu cùng Kamishiro Kura hát bài hát quê hương của Kamishiro.

Bốn giờ sáng, tửu lượng khủng khiếp của Kamishiro Kura lại làm mọi người ngã gục, nhưng lần này, trên khuôn mặt của anh ta cũng có chút men say nhìn Khánh Trần.

Khánh Trần tức giận hỏi: "Ngày nào cũng đến, là có chuyện gì sao?"

Kamishiro Kura cười nói: "Không có gì, chỉ muốn uống rượu thôi."

"Anh không thể tìm người khác uống sao?!" Khánh Trần buồn bã nói: "Tôi còn có chuyện chính nữa."

"Gấp gì chứ." Kamishiro Kura cười nói.

"Tại sao thích uống rượu?" Khánh Trần nhíu mày chuyển đề tài hỏi: "Một cao thủ luôn sống trong nguy hiểm, chìm trong cồn không phải là chuyện tốt."

"Nhân sinh khó được hồ đồ, có lúc quá tỉnh táo lại không tốt." Kamishiro Kura đứng dậy rời đi.

"Nhưng anh cũng không say được." Khánh Trần không nói gì.

Kamishiro Kura cười giải thích: "Hiện tại tôi chỉ đang dùng ý chí để chống đỡ thôi, đợi đến nơi ở an toàn thì sẽ say ngã."

Khánh Trần hời hợt nói: "Nhàm chán."

Kamishiro Kura vẫy tay ra cửa: "Cậu không uống, đương nhiên thấy chán. Nhưng tôi không bận tâm, trên bàn rượu, người tỉnh táo mới là người không vui nhất."

Khánh Trần ngẩn người.

Cậu ngồi tại chỗ, nhìn đám người say xỉn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nghĩ thầm rằng mình lại phải chịu sự đe dọa từ Kamishiro Ungou và Kamishiro Kura, vừa phải uống rượu, vừa phải xử lý đống hỗn độn, lại phải lo lắng về sự phát triển của tổ chức Hội Phụ Huynh.

Mình thật sự quá là khổ.

Khánh Trần cảm thấy có chút kỳ lạ, một người từ trước đến nay không uống rượu như mình, sao lại cùng Kamishiro Kura ngồi trên một bàn rượu?

Chuyện này phát triển thế nào?

Có lẽ lão gia tử Ly Tu Duệ khi xưa... trong lòng cũng có cùng sự nghi hoặc tương tự chăng?

......

Bốn giờ sáng.

La Vạn Nhai nhìn vào màn hình giám sát, ở tầng 71 có một thanh niên đeo khăn mặt, thản nhiên đi đến trước màn hình giám sát, đập vỡ màn hình.

La Vạn Nhai thở dài: "Ngày mai nhớ thay màn hình này."

Trương Mộng Thiên đang ăn khuya bên cạnh nói: "Cẩn thận, tôi biết bọn họ, họ buôn bán hóa chất, những người này thường có vũ khí. Băng Hắc Thủy trước đây giúp bọn họ vận chuyển hàng, giờ các ông cắt đứt đường tài chính của họ, chắc chắn sẽ muốn báo thù."

"Hiểu rồi." Tiểu Thất cười nói: "Tôi sẽ xử lý, sau khi xử lý xong bọn họ, tòa nhà này cũng coi như gần như đã xong rồi."

Trong phòng 7102.

Có người vừa kiểm tra súng vừa nhỏ giọng nói: "Mày nói chúng có bị dụ đến không?"

Một người đàn ông lực lưỡng cười lạnh: "Chúng thích xen vào chuyện người khác như vậy, chắc chắn sẽ đến. Tao đã quan sát, chúng thậm chí còn không có súng, lát nữa đánh chúng bất ngờ vào. Đánh xong, cùng tao giết ra ngoài, cướp tiền bảo kê của chúng rồi chạy, sau đó đi về phía Nam tránh nạn."

Tuy nhiên, vừa nói chuyện, bỗng nhiên có người đá văng cửa căn hộ, ném vào hai quả cầu nhỏ đen kịt, trên đó còn nhấp nháy ánh sáng đỏ.

Quả cầu phát ra âm thanh báo động gấp gáp.

Tít tít tít tít tít!

Bùm!

Trong chốc lát, tất cả bọn côn đồ trong phòng đều bị sóng xung kích hất văng vào tường, chóng mặt hoa mắt.

Loại lựu đạn choáng này, không chỉ tạo ra sóng xung kích, mà còn trực tiếp tác động áp lực âm thanh vào dịch lympho và dây thần kinh tiền đình trong tai người, khiến ai bị dính phải lập tức mất thăng bằng và phương hướng. Còn kèm theo cảm giác chóng mặt và buồn nôn mạnh mẽ.

Có người khó khăn đứng dậy, lẩm bẩm: "Lựu đạn choáng quân dụng!"

Cmn còn có vương pháp nữa không?!

Chuyện giữa các băng nhóm xã hội đen mà thôi, các ngươi dùng lựu đạn choáng quân dụng?!

Quá đáng lắm rồi đấy!

Băng Nghệ Thuật đến để thu bảo kê hay đến để đánh nhau?!

Tiểu Thất đứng trong hành lang, cười híp mắt nói ra: "Được rồi, chắc là choáng hết rồi. Vào bắt hết, treo ngoài tòa nhà chuồng bồ câu cho tôi, treo ba ngày rồi tính."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz