Meanie Tieng Thet H
Wonwoo rên lên, gật đầu. "A-Anh là của em. L-Làm ơn-"
“Ừm, Won, anh muốn gì?”
“D-Dương vật của em.”
“Cầu xin đi.”
Wonwoo nức nở. “L-Làm ơn! Làm ơn, anh muốn nó quá!”
"Ngoan lắm bé con."
Anh cảm thấy Mingyu rút ngón tay ra, Wonwoo rên rỉ vểnh mông ra sau, cố gắng hy vọng được lấp đầy.
Anh cảm nhận được cái tát vào mông.
“Ngoan nào, nhắm mắt lại và nằm ngửa ra nào.”
Wonwoo quay người lại, nhắm mắt. Anh tưởng tượng đôi mắt của Mingyu đang nhìn chằm chằm vào anh.
Mingyu đẩy chân anh lên, dang rộng anh ra khi cậu đưa dương vật vào rồi từ từ đẩy hết vào bên trong.
Wonwoo hít mạnh, rên rỉ khi Mingyu đâm sâu vào trong, vòng tay qua cổ cậu.
“H-Hôn anh đi.”
Mingyu đáp ứng, hôn Wonwoo trong khi cậu từ từ quan hệ với anh, một tay quấn chặt quanh eo anh ấn vào vết thương như một lời nhắc nhở.
Wonwoo ngửa đầu ra sau, rên lên khe khẽ khi Mingyu tiến dần xuống cổ Wonwoo, bắt đầu cắn mút.
Wonwoo biết mình sẽ bị để lại dấu trong nhiều ngày.
Anh cảm thấy Mingyu cắn vào ngực mình.
“Nhanh hơn nữa đi.”
Mingyu cười khúc khích, tăng tốc độ khi ra vào bên trong anh, âm thanh tinh hoàn của cậu đập vào mông Wonwoo với mỗi cú thúc, hành hạ cái lỗ nhỏ của anh.
Wonwoo nắm lấy dương vật của mình, vừa được thúc vừa rên rỉ. "A-Anh sắp ra."
“Nào nào bé con, bắn ra cho em xem đi.”
Những dải tinh dịch màu trắng bắn ra từ dương vật Wonwoo, phủ kín cả ngực hai người.
Wonwoo ngã vào vòng tay Mingyu, rên rỉ nhỏ trong khi Mingyu vẫn đang tiếp tục, hông anh cong lên và rên rỉ.
"Mẹ kiếp."
Cậu chửi thề trong khi ôm chặt Wonwoo, xuất tinh vào bên trong anh.
Tiếng thở dốc có thể dễ dàng nghe thấy, mắt Wonwoo nhắm nghiền Mingyu nhẹ nhàng đặt anh xuống giường và nhè nhẹ rút ra.
Wonwoo có thể cảm thấy tinh dịch của Mingyu từ từ chảy ra khỏi mông mình nhưng anh không quan tâm.
Anh đã kiệt sức.
Anh cảm thấy Mingyu vuốt ve mặt anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.
“Nghỉ ngơi đi, em sẽ vệ sinh cho anh.”
“Cảm ơn em.”
Wonwoo thì thào, nhắm mắt lại, ý nghĩ nhìn Mingyu biến mất khỏi tâm trí anh khi anh chìm vào giấc ngủ.
_________________
Khi Wonwoo thức dậy vào sáng hôm sau, cơ thể đau nhức và cổ họng thì đau rát.
Mingyu thì đi mất.
Wonwoo hơi đau lòng nhưng anh cũng không quan tâm lắm, đứng dậy để bắt đầu đi tắm.
Anh liếc nhìn vào gương, nhận thấy những dấu vết mà Mingyu để lại trên khắp cơ thể anh.Anh quay sang một bên, liếc nhìn lưng mình và nhận thấy chữ viết tắt.KMMingyu đã thật sự đánh dấu anh.Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.Anh nhanh chóng mặc quần áo, khoác chiếc áo len cổ lọ để che chắn thật kỹ để bạn bè không chú ý.Anh đi đến trường, vừa đi vừa tìm kiếm Mingyu xung quanh trong khi đi đến chỗ bạn của mình. Anh không thể tìm thấy cậu ấy."Ê, tụi bây có nghe tin gì không? Có một gã đàn ông đang đi khắp nơi giết mấy đứa nhóc trong trường chúng ta! Chúng ta cũng đang trong tầm ngắm của gã!"Wonwoo liếc nhìn Hoshi. "Cậu đang nghiêm túc hay đang đùa giỡn vậy?"“Cả hai! Nhìn kìa, tin tức tràn ngập khắp nơi! Ngay cả trên báo chí!”Hoshi đưa cho mọi người tờ báo mà cậu đang cầm, Wonwoo thậm chí không thèm liếc nhìn.Ánh mắt anh nhìn khắp đám học sinh trước khi dừng lại trên người Mingyu.Anh mỉm cười, có lẽ hôm nay anh có thể nói chuyện với cậu về bất cứ chuyện gì xảy ra tối qua.“Hmm, ở đây nói rằng tất cả các nạn nhân đều nhận được cuộc gọi lạ trước khi chết. Họ không thể lần ra dấu vết của gã nhưng có nhân chứng cho biết rằng người đàn ông đó đeo mặt nạ khi giết họ. Vì vậy, tao đoán là đừng trả lời bất kỳ cuộc gọi lạ nào và thay vào đó hãy gọi cảnh sát.”Wonwoo dừng lại, quay sang Seungkwan, người đang cầm tờ báo lên."Hả?"Seungkwan gật đầu, "Đúng vậy, rõ ràng là có một nhân chứng đã mô tả về gã khi bắt gặp hắn rời khỏi hiện trường. Nói rằng hắn rất nhanh nhẹn và lén lút họ chắc chắn gã đó đeo một chiếc mặt nạ."Wonwoo cảm thấy tim mình đập nhanh. Không còn cách nào khác.“Họ có nói là loại mặt nạ gì không?”“Có liên quan gì đó đến Ghost.”Wonwoo sững người, nhìn Mingyu. Họ chạm mắt nhau, Mingyu mỉm cười với anh.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz