Meanie Socialmedia The Photographer Who Loves The Bookstore Guy
chỉ ngay hôm sau, các bạn fan của mingyu đã có phúc lợi to đùng
mingyu mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, các bạn fan của cậu lúc nào cũng đáng yêu và hài hước. chàng trai cứ chằm chặp vào điện thoại dù cổ họng đang dần khô lại bởi gió thu hanh, cậu bạn myungho và seokmin nhìn cũng thấy ngao ngán vì chờ đợi."thế mày có tính về không đây mingyu? trời gần tối rồi chỗ này còn không đèn để hai thằng lại nép nép ú ớ sợ ma à" - myungho nhăn mày nói seokmin đứng ngay cạnh, lên tiếng bất bình: "sao lại lôi tao vô!?"thấy thằng bạn trả treo, myungho gắt lên, đúng là chỉ có mấy đứa đồng niên này mới làm cậu không bình tĩnh được: "thế có đúng là mày nhát ma không!!?""..." - seokmin im lặng một lúc, chọt chọt hai ngón tay trỏ vào nhau, miệng lầm bầm: "xin lỗi, ...được chưa?"không đôi co thêm, myungho lại liếc thân hình to tổ chảng từng bước tung tăng ra chỗ hai người, lại còn cười cười xuất hiện hai vầng trăng khuyết sáng dưới cặp mày khoẻ khoắn.mingyu hồ hởi: "khát quá, cà phê hông ^^?" bạn fashionista nhẹ từ chối: "có hẹn với wen junhui" - gọi cả họ tên cúng cơm ra, chắc là hẹn để phạt vì hôm trước để cậu ở nhà một mình. không tiếp tục, myungho quay đầu bước lên xe taxi chờ sẵn, mất hút trong tầm mắt.mingyu trong lòng có chút thông cảm và hối lỗi với junhui vì cậu mới là người "gây chuyện" nên không nói gì, quay lại với seokmin xin câu trả lời. seokmin vốn dĩ định đồng ý nhưng tiếng chuông điện thoại ngắt lời, ra là anh người yêu lại nhờ trông quán trong khi mua đồ làm bánh. vậy là cũng xách mông lên mà tót khỏi hiện trường, bỏ lại một dáng đứng quá cỡ yên lặng giữa đồng cỏ lau nhưng thơm mùi bông, cổng chào cũng cũ và mục nát, trên đó có giọt nước rỏ lên vai áo càng thêm đáng thương. mingyu thầm rủa những đứa bạn, chỉ nghĩ về gấu, bỏ một cậu bạn f.a đẹp trai ngời ngời. xí, vậy cậu sẽ tự đi uống!! đến lúc về mà nhận được tin nhắn càu nhàu nào đó, than phiền không lấy phần của bất kì ai, cậu sẽ chửi cho bằng hết! xả bao tủi nhục của một cậu cún lúc nào cũng bị nạt..nghĩ là làm, mingyu vừa đi dạo loanh quanh tìm quán nước, vừa ngắm cảnh lung tung. đúng là cậu có thể nổi tiếng trên mạng xã hội, cơ mà lại không hẳn là người của công chúng, nên không lo bị fan bắt gặp ngoài đời vì họ tuyệt nhiên sẽ không làm phiền cậu đâu. mingoo tin vào fan của mình nhiều vô cùng óoo!!mingyu dạo như thể tham quan từng ngóc ngách của seoul. cậu chàng đang đứng giữa mapo-gu mà quên khuấy mất mục đích cuối ngày, đã hơn bảy giờ rồi, đành rẽ vào quán cà phê với gam vintage. kết hợp của màu voyage ppu13-07, kalahari sunset và saffron strands ppu6-12 trên nền kem sữa thật sự khiến cậu thích mắt.gọi một cốc dolce latte với anh nhân viên đứng quầy, mingyu chọn một bàn cạnh cửa sổ và được ngăn với những bàn khác bởi tấm rèm trắng mỏng. cậu lại ngẩn ngơ ngắm cảnh bên ngoài rồi chụp mấy kiểu ảnh, bệnh nghề nghiệp khó tránh lắm.
mingyu mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, các bạn fan của cậu lúc nào cũng đáng yêu và hài hước. chàng trai cứ chằm chặp vào điện thoại dù cổ họng đang dần khô lại bởi gió thu hanh, cậu bạn myungho và seokmin nhìn cũng thấy ngao ngán vì chờ đợi."thế mày có tính về không đây mingyu? trời gần tối rồi chỗ này còn không đèn để hai thằng lại nép nép ú ớ sợ ma à" - myungho nhăn mày nói seokmin đứng ngay cạnh, lên tiếng bất bình: "sao lại lôi tao vô!?"thấy thằng bạn trả treo, myungho gắt lên, đúng là chỉ có mấy đứa đồng niên này mới làm cậu không bình tĩnh được: "thế có đúng là mày nhát ma không!!?""..." - seokmin im lặng một lúc, chọt chọt hai ngón tay trỏ vào nhau, miệng lầm bầm: "xin lỗi, ...được chưa?"không đôi co thêm, myungho lại liếc thân hình to tổ chảng từng bước tung tăng ra chỗ hai người, lại còn cười cười xuất hiện hai vầng trăng khuyết sáng dưới cặp mày khoẻ khoắn.mingyu hồ hởi: "khát quá, cà phê hông ^^?" bạn fashionista nhẹ từ chối: "có hẹn với wen junhui" - gọi cả họ tên cúng cơm ra, chắc là hẹn để phạt vì hôm trước để cậu ở nhà một mình. không tiếp tục, myungho quay đầu bước lên xe taxi chờ sẵn, mất hút trong tầm mắt.mingyu trong lòng có chút thông cảm và hối lỗi với junhui vì cậu mới là người "gây chuyện" nên không nói gì, quay lại với seokmin xin câu trả lời. seokmin vốn dĩ định đồng ý nhưng tiếng chuông điện thoại ngắt lời, ra là anh người yêu lại nhờ trông quán trong khi mua đồ làm bánh. vậy là cũng xách mông lên mà tót khỏi hiện trường, bỏ lại một dáng đứng quá cỡ yên lặng giữa đồng cỏ lau nhưng thơm mùi bông, cổng chào cũng cũ và mục nát, trên đó có giọt nước rỏ lên vai áo càng thêm đáng thương. mingyu thầm rủa những đứa bạn, chỉ nghĩ về gấu, bỏ một cậu bạn f.a đẹp trai ngời ngời. xí, vậy cậu sẽ tự đi uống!! đến lúc về mà nhận được tin nhắn càu nhàu nào đó, than phiền không lấy phần của bất kì ai, cậu sẽ chửi cho bằng hết! xả bao tủi nhục của một cậu cún lúc nào cũng bị nạt..nghĩ là làm, mingyu vừa đi dạo loanh quanh tìm quán nước, vừa ngắm cảnh lung tung. đúng là cậu có thể nổi tiếng trên mạng xã hội, cơ mà lại không hẳn là người của công chúng, nên không lo bị fan bắt gặp ngoài đời vì họ tuyệt nhiên sẽ không làm phiền cậu đâu. mingoo tin vào fan của mình nhiều vô cùng óoo!!mingyu dạo như thể tham quan từng ngóc ngách của seoul. cậu chàng đang đứng giữa mapo-gu mà quên khuấy mất mục đích cuối ngày, đã hơn bảy giờ rồi, đành rẽ vào quán cà phê với gam vintage. kết hợp của màu voyage ppu13-07, kalahari sunset và saffron strands ppu6-12 trên nền kem sữa thật sự khiến cậu thích mắt.gọi một cốc dolce latte với anh nhân viên đứng quầy, mingyu chọn một bàn cạnh cửa sổ và được ngăn với những bàn khác bởi tấm rèm trắng mỏng. cậu lại ngẩn ngơ ngắm cảnh bên ngoài rồi chụp mấy kiểu ảnh, bệnh nghề nghiệp khó tránh lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz