ZingTruyen.Xyz

mẹ em quản nghiêm lắm

5

Qi_ivv








Chiếc moto chở theo Minho đảo một vòng đẹp mắt quanh khúc đường nhỏ bên cạnh trường học rồi chầm chậm dừng lại trước cổng trường.

Bang Chan chỉ vừa mới đá chân chống, chưa kịp mở miệng nói gì thì người phía sau đã ngay lập tức nhảy xuống xe.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng than vãn nho nhỏ truyền vào trong tai, lúc Bang Chan xoay đầu lại cũng vừa vặn nhìn hai má đỏ bừng và hành động lén lút xoa mông của người nào đó.

"Đồ ngốc"

Bang Chan cười khẩy mắng một tiếng, cũng không có ác ý chộp lấy cổ tay con thỏ kéo cậu đến gần mình, giúp cậu tháo chiếc nón bảo hiểm to đùng trên đầu xuống. Động tác của hắn không quá dịu dàng nhưng đối với một người chưa từng làm chuyện như thế này cho ai như hắn thì cũng tạm tính là không quá tệ.

Tuy rằng nó vẫn hơi cứng nhắc một chút.

"Tại ai mà tôi mới thành như thế này, cậu còn mắng tôi, có lương tâm không vậy?" Minho vừa thấy tức vừa thấy ngại, thân dưới của cậu vẫn còn đau cộng thêm cái quần nhỏ vẫn còn ướt át vì dính phải tinh dịch của người nọ khiến cậu khó chịu cực kỳ.

Khổ sở thành bộ dạng như thế vậy mà chỉ đổi lại tiếng cười trêu chọc của kẻ xấu chủ mưu gây ra cơn đau cho mình thôi sao?

Đến một tiếng hỏi thăm người nọ còn chẳng thèm nói nữa!

"'Ngày mai có muốn theo tôi nữa không?"

Bang Chan nhướng chân mày hỏi lại, hắn làm như không nghe thấy câu hỏi trách móc của Minho mà còn cố tình nhấn mạnh vài từ cần thiết trong câu để chọc nghẹo cậu.

Minho cũng đáp lời hắn ngay lập tức, cậu như mèo bị doạ mà nhảy ra phía sau, hai mắt mở to, nói: "Không thèm, tôi bị ngu mới đi theo cậu"

Đau một lần là đủ rồi. Minho cảm thấy bản thân vẫn nên nghe lời mẹ mà không giao du với Bang Chan thì hơn.

"Tuỳ em" Nghe xong câu trả lời, Bang Chan cũng không tỏ ra tiếc nuối, hắn nhún vai, đội lên cái nón cái vừa tháo xuống từ minho lên đầu, khởi động xe rồi phóng đi mất.

Bỏ lại Minho vẫn còn ngơ ngác nhìn theo đuôi xe cùng với cảm giác buồn bực khi bị vứt bỏ.

Tồi thật đấy!

Minho ngồi dựa ở ghế đá ở góc trường mắng mỏ Bang Chan một hồi thì tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Mẹ cậu đến đón đúng giờ y như lời đã nói.

Khi nhìn thấy Minho đang đi đến bà còn cẩn thận nhìn xung quanh, có lẽ là tìm xem Bang Chan có ở gần hay không, nhưng mà bà đâu có biết được, cái tên vô tâm vô phế đó đã bỏ rơi cậu mà chạy đi đâu mất hút rồi.

"Sao quần áo của con nhăn nheo vậy?" Trước khi khởi động xe rời khỏi trường, bà lee vẫn không quên nhìn kĩ con trai một vòng qua gương chiếu hậu.

Mọi chi tiết nhỏ nhặt trên người Minho đều được bà nhìn kĩ một lần và bà đã không khỏi cảm thấy không hài lòng khi bộ động phục phẳng phiu ban sáng lúc này lại đầy những nếp nhăn nhúm,

Bà lee không cho phép Minho ăn mặc như thế ở bên ngoài bởi vì bộ dạng như thế trong mắt bà nó chẳng có khác gì mấy đứa học sinh hư.

"Con quên mang theo đồng phục thể dục"

Nhờ Bang Chan mà Minho đã bắt đầu học được cách nói dối. Nhưng vì là lần đầu nên cậu vẫn còn hơi lúng túng. Đồng thời, hai bên vành tai cũng bắt đầu đỏ ửng lên khi nhớ đến nguyên nhân thật sự khiến cho bộ đồng phục thành ra cái dáng vẻ này.

"Lần sau chú ý một chút"

"Con biết rồi ạ"





Xe hơi đỗ vào bãi xe trong tầng hầm già đình, Minho đã nhanh chân chạy lên phòng riêng của cậu, bước chân gấp gáp khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.

Cậu ném đại cặp sách xuống sàn nhà rồi phi như bay vào nhà tắm, cảm giác ướt át ở thân dưới khiến cậu cảm thấy rất khó chịu và chỉ muốn nhanh nhanh đi tắm thật sạch mà thôi.

Minho mở vòi nước, đứng bên dưới vòi hoa sen để nước chảy ào ào xuống cơ thể trắng nõn.

Phía trước mặt Minho là một chiếc gương dài, nó rất lớn và có thể phản chiếu toàn bộ hình dáng cơ thể cậu. Minho hơi xấu hổ khi nhìn bản thân trong gương, từ ngực đến bắp đùi đều đầy những dấu hôn của người nọ, nhiều đến mức một bàn tay cũng không đêm hết.

Và thậm chí hai bên cánh mông còn đỏ bừng như có như không mà lưu lại dấu tay của người kia.

"Cái...cái tên xấu xa đó" Minho ngại để đỏ bừng khuôn mặt, thấp giọng mắng Bang Chan lần nữa.

Nếu để những dấu tích này lọt vào trong mắt mẹ, Minho sợ rằng ngày tàn của cậu sẽ đến sớm thôi.

"Minho lần sau không đừng ném cặp như thế"

Trong khi Minho còn đang ngẩng người mắng Chan, giọng nói của mẹ truyền vào từ bên ngoài cửa phòng tắm khiến cậu hơi chột dạ trong vô thức.

Cậu chỉ dám đáp khẽ một tiếng, vội vàng tắt nước rồi lau khô người, chọn một bộ quần áo thật kín đáo mặc lên rồi mới chậm chạp đi ra.

"Cặp sách sao lại ném lung tung như vậy?"

Mẹ Minho đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng, lướt qua đứa con trai nhỏ đang chột dạ đứng xoắn ngón tay gần giường ngủ, dường như bà không nhìn thấy được điều khác lạ từ Minho mà chỉ tập trung vào sách bài tập trên bàn học của cậu.

"Do trời nóng nên con muốn đi tắm nhanh một chút" Thấy mẹ không hỏi gì về mình, Minho lén lút thở phào và giải thích về lí do.

Bà Lee cũng không để tâm lắm, nghe thấy Minho nói chuyện rồi thì chỉ gật đầu, tay bà chỉ vào đề toán còn dang dở trên bàn, khuôn mặt hiện lên nét không hài lòng lắm, dặn dò: "Ngồi vào bàn, ăn xong rồi làm bài tập, đề hôm qua con vẫn chưa giải xong đúng không?"

"Con làm ngay đây ạ"

"Ăn xong rồi làm, mà, chân con còn đau không?"
Dường như nhớ ra điều gì đó, bà Lee ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp, giọng bà hơi dịu lại, tuy không có nghiêm khắc như lúc đầu nhưng cũng không thể tính là mềm mại dễ dàng.

Ngày hôm qua là vì giận quá nên bà không kịp hỏi han gì nhưng không phải là bà không lo cho cậu.

"Không sao rồi ạ, bây giờ con làm bài, khi nào xong con mang xuống cho mẹ coi nha" Minho cười đáp, tuy rằng chân cậu vẫn còn đau, nhưng so với hôm qua đã đỡ hơn nhiều rồi.

Thậm chí hiện tại còn có thứ khác còn đau hơn so với chân nữa, chỉ là cái này....minho thật sự không nên nói với mẹ.






Hết 5

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz