Mcu The Little Stories About The Heroes
Steve rưng rưng, anh nhìn cô say đắm, nhìn như thể cô sẽ biến mất, nhìn như cô là của anh. Mà đúng vậy, cô là của anh mà!"Sao vậy Steve? Anh lại nghĩ nhiều à?"
Nat ân cần hỏi, đưa tay lên vuốt má anh, quệt đi giọt nước mắt đang chờ đợi nơi khoé mắt, chuẩn bị lăn dài trên gò má. "Không. Anh kh-" Steve không giỏi nói dối, nét bối rối trên gương mặt anh đang tỏ rõ điều đó. Có lẽ anh lại làm em lo rồi! Anh nghĩ. "Anh lại nghĩ về giấc mơ nọ đấy à? Kì lạ thật, sao trong giấc mơ đó em lại nhảy xuống vực được chứ? Vì cái gì mà lại khiến em hi sinh bản thân như vậy nhỉ?" Nat băn khoăn, cô nheo mắt tỏ rõ vẻ mặt khó hiểu, cốt chỉ để chọc cười Steve. Nhưng em biết không? Em đã ngốc ngếch như vậy đấy. Em đã hi sinh mọi thứ ở thế giới đó đấy!
_
Càng về khuya, thành phố càng sáng đèn. Bóng tối bao trùm lên bầu trời, làm nó đen lại, sâu hoắm, làm nó như muốn nuốt chửng một thứ gì. Nhưng trăng lên, to và sáng, rọi xuống những con đường, những toà nhà sáng đèn làm chúng càng thêm lấp lánh.
Steve vào phòng ngủ, anh mở rèm, ánh trăng sáng, thanh mát hất vào ô cửa kính, rọi xuống nền nhà được lót thảm lông làm chúng như bừng sáng. "Nat, đi ngủ thôi em." Nat bước vào, ngồi lên chiếc đệm êm ái, lướt những ngón tay trên chiếc ga giường bằng lụa màu mềm mại, chân cô đưa theo tấm thảm lông mượt mà, vui vẻ nói với Steve:
"Thích nhỉ? Hôm nay trăng sáng quá. Khỏi cần đèn ngủ luôn."
Nat ân cần hỏi, đưa tay lên vuốt má anh, quệt đi giọt nước mắt đang chờ đợi nơi khoé mắt, chuẩn bị lăn dài trên gò má. "Không. Anh kh-" Steve không giỏi nói dối, nét bối rối trên gương mặt anh đang tỏ rõ điều đó. Có lẽ anh lại làm em lo rồi! Anh nghĩ. "Anh lại nghĩ về giấc mơ nọ đấy à? Kì lạ thật, sao trong giấc mơ đó em lại nhảy xuống vực được chứ? Vì cái gì mà lại khiến em hi sinh bản thân như vậy nhỉ?" Nat băn khoăn, cô nheo mắt tỏ rõ vẻ mặt khó hiểu, cốt chỉ để chọc cười Steve. Nhưng em biết không? Em đã ngốc ngếch như vậy đấy. Em đã hi sinh mọi thứ ở thế giới đó đấy!
_
Càng về khuya, thành phố càng sáng đèn. Bóng tối bao trùm lên bầu trời, làm nó đen lại, sâu hoắm, làm nó như muốn nuốt chửng một thứ gì. Nhưng trăng lên, to và sáng, rọi xuống những con đường, những toà nhà sáng đèn làm chúng càng thêm lấp lánh.
Steve vào phòng ngủ, anh mở rèm, ánh trăng sáng, thanh mát hất vào ô cửa kính, rọi xuống nền nhà được lót thảm lông làm chúng như bừng sáng. "Nat, đi ngủ thôi em." Nat bước vào, ngồi lên chiếc đệm êm ái, lướt những ngón tay trên chiếc ga giường bằng lụa màu mềm mại, chân cô đưa theo tấm thảm lông mượt mà, vui vẻ nói với Steve:
"Thích nhỉ? Hôm nay trăng sáng quá. Khỏi cần đèn ngủ luôn."
Son môi hương dâu tây cứ quanh quẩn trong tâm trí anh...
Anh dường như lạc bước trong đôi mắt của em mất rồi...Liệu em có tin không?
Em không cần thừa nhận rằng em yêu anh,Em không cần phải nói gì cả,
Em cũng không cần nói 'em là của anh'...Em yêu à,
Vì em, anh có thể vượt qua mọi thử tháchChỉ cần để anh yêu em...
Ôi người tình của anh,Vì em, anh nguyện vượt qua mọi chông gai...
Xin hãy để anh được yêu em,Như đó là điều duy nhất mà anh có thể làm...
Đăng 21/3/2020
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz