Mcu Starker In A Haze
//////////////////////
Peter ngọ nguậy và khựng lại khi cảm thấy hơi thở ấm áp vào cơ thể mình.
Những sự kiện của đêm hôm trước ập vào đầu, và cậu nhanh chóng mở mắt ra để kiểm tra người đàn ông bên cạnh mình.
Tony vẫn đang ngủ, thật may. Anh đang thở nhè nhẹ, lúc này đang nằm ngửa. Peter nhận ra anh mới là người đang ôm Tony lúc này và nhanh chóng tuột tay ra. Điều mà câu ngay lập tức hối hận khi nó khiến Tony bắt đầu dịch chuyển và vươn vai.
Khi khuỷu tay của Tony chạm vào Peter, anh ấy đứng hình và mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cậu, phản chiếu đôi mắt mở to của chính Peter. Peter có thể cảm thấy não Tony đang quay cuồng khi anh đánh giá tình hình.
Sau đó, từ từ, Tony vén tấm chăn lên và nhìn cơ thể mặc quần áo đầy đủ của họ bên dưới, thở phào nhẹ nhõm. Peter cảm thấy mặt mình nóng bừng lên trước hàm ý của anh ấy đang mong đợi. Tony ngồi dậy và ấn tay lên mắt. "Để tôi đoán," anh mệt mỏi nói, giọng cộc cằn.
"Tôi bắt nhóc phải ngủ với tôi, phải không. Ý tôi là, theo nghĩa đen," anh nhanh chóng nói thêm. "Uh, không," Peter lắc đầu. "Tôi có thể đi rồi, nhưng tôi chỉ là... không muốn đánh thức ngài?"
Đó không hẳn là sự thật, nhưng nó cũng không hoàn toàn là một lời nói dối. Giọng nói của cậu khiến Tony phải nhìn khó hiểu, nhưng anh gạt bỏ điều đó. "Tôi...không biết nói gì. Nhóc không cần phải quay lại đây lần nữa nếu cảm thấy không thoải mái. Tôi hoàn toàn hiểu," Tony nghe có vẻ đau khổ và vỡ òa vì hối hận.
"Không sao đâu, thật mà," Peter nhấn mạnh. "Thật ra tôi rất vui vì đã quay lại. Khi tôi đến đây, ngài đang ở trên sàn bếp với những mảnh thủy tinh và rượu xung quanh. Nó có thể dễ dàng làm ngài bị thương."
"Chết tiệt... Sao nhóc lại quay lại?"
"Tôi để quên điện thoại ở đây." Cậu nhất định phải nhớ lấy điện thoại của mình trước khi rời đi vào hôm nay. Nếu không, cậu sẽ chết vì xấu hổ.
"Ồ." Một khoảng lặng dài. "Tôi xin lỗi vì đã khiến nhóc nhìn thấy tôi như vậy."
"Thật mà, không sao đâu." Peter ngập ngừng trước khi đặt câu hỏi tiếp theo. "Dù sao thì tại sao ngài lại uống rượu? Tôi tưởng ngài đã dừng lại việc đó?" Sau đó, vội vàng nói: "Ngài không cần nhất thiết phải trả lời."
Tony có vẻ khép kín. Peter biết câu trả lời của anh sẽ không hoàn toàn trung thực. Điều đó cũng tốt thôi, Tony không nợ cậu một lời giải thích, nhưng nó vẫn khiến cậu đau lòng.
"Tôi đã bỏ nó" Tony đồng ý. "Chà, tôi đã thử. Tôi chỉ... hôm qua là một trong những ngày hiếm hoi đó."
Peter không muốn hỏi 'một trong những ngày đó' có ý nghĩa gì với Tony.
Tony xoa bóp đôi mắt nhắm nghiền của mình bằng lòng bàn tay. Peter đoán có lẽ anh bị chứng đau nửa đầu. Cậu sẽ đứng dậy và mang cho anh ấy một ít thuốc giảm đau, nhưng vẫn có điều gì đó dằn vặt trong tâm trí .Peter không chắc liệu có thích hợp để hỏi về nó hay không.
Bằng cách nào đó nhận thấy sự cân nhắc của Peter, Tony nhìn cậu một cách khó hiểu khi anh mở mắt ra. "Nhóc đang nghĩ gì vậy?" Peter lưỡng lự. "Ngài... Không có việc gì."
Tony thận trọng nheo mắt nhìn Peter. "Ta ngày hôm qua đã nói cái gì rồi?" Có một chút sợ hãi trong mắt anh .
Nó làm trái tim của Peter thắt lại. Peter chậm rãi gật đầu, nhìn đi chỗ khác và vân vê tay áo sơ mi của mình. Trước ánh mắt mong chờ của Tony,cậu nói. "Ngài nói rằng ngài... Rằng ngài yêu tôi?" Cậu cười lo lắng, cố gắng giảm bớt căng thẳng. Nhưng dường như nó không hoạt động tốt lắm.
Cậu bắt đầu nghe thấy hơi thở đứt quãng của Tony.
Peter tiếp tục, không thể chịu được sự im lặng. "Tôi nghĩ đó là rượu, phải không? Hay là..." Peter quay đầu về phía Tony, truyền đạt câu hỏi ánh mắt của cậu.
Tony nhìn đi chỗ khác và luồn một tay vào tóc. "Nghe này nhóc. Chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa, hoặc là..."
"Tôi muốn sự thật." Peter nhăn mặt. Tony căng thẳng và nhìn cậu lần nữa. Sau khoảng thời gian im lặng, Tony cuối cùng cũng trả lời.
(Thay đổi xưng hô cho hợp ngữ cảnh nè)
"...Ừ. Ý tôi là thế. Thực ra, tôi đã suýt nói với em ngày hôm qua, ở phòng thí nghiệm. Đó là lý do tại sao lại uống rượu. Và bây giờ... tôi nói với em, bởi vì tôi không thể nói dối em được, Pete," Tony nói. thở dài.
"Tôi biết mình ích kỷ—phá hỏng những gì chúng ta đang có, và để làm gì cơ chứ? Tôi biết rằng cơ hội được ở bên em là 0%."
Một nhịp im lặng. Sau đó, bằng một giọng trầm hơn, "Tôi đã đúng. Em không cần phải đến đây nữa." Tony trông có vẻ cam chịu và tội lỗi sau khi nói xong, như thể anh tin rằng Peter sẽ cảm thấy thất vọng và ghê tởm.
Cung chính Peter thường nghĩ đó là cách Tony sẽ phản ứng nếu anh phát hiện ra tình cảm của chính cậu dành cho Tony. Peter trút đi gánh nặng mà cậu đã kìm nén.
Cậu bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm và mong chờ. "Em, ừm...." Peter ngồi dậy và đặt nhẹ tay lên vai Tony. "Thực ra em cũng cảm thấy như vậy."
Cơ bắp của Tony căng ra . "Em nghiêm túc chứ?" anh hỏi, trông có vẻ không tin.
"Ừ. Lúc nào em cũng nghĩ chỉ có một mình," Peter cười.
"Tôi vẫn không thể tin được." Anh không tin đây không phải là một giấc mơ. Tony liếm môi và lắc đầu sửng sốt. Anh đặt bàn tay chai sạn, ấm áp của mình lên vai Peter. "Chà. Điều đó...nó sẽ thay đổi mọi thứ."
"Vâng."
"Nhưng em biết chúng ta không thể ở bên nhau, phải không?"
Tim Peter chùng xuống. "Chà—...Chúng ta vẫn có thể giải quyết mọi việc mà." Peter cố gắng.
"Nếu em đang ám chỉ chúng ta giữ bí mật... Đó chính là cách duy nhất. Nhưng Pete," Tony xoa ngón tay cái lên tay Peter. "Thật không dễ dàng. Em vẫn còn quá trẻ. Tôi thật tồi tệ. Tôi đáng ra không nên có những cảm xúc như vậy với em. Em cần một người tốt hơn cho cuộc sống của mình. Một người khỏe mạnh."
Peter bỏ tay ra và cố nén nước mắt. "Có ích gì khi nói với em nếu anh thậm chí không cho em một cơ hội?"
"Tôi không nghĩ rằng em sẽ cảm thấy như vậy -"
"Và anh nghĩ anh là ai? Em...em có thể tự quyết định. Em có thể còn trẻ, nhưng chính anh đã nói điều đó. Em thông minh. Và em là một người trưởng thành." Peter hắng giọng và dụi mắt.
"Năm 15 tuổi anh mang em đi châu Âu để tham gia chiến đấu, anh như vậy có quá nhiều không?" Tony hít vào. "Đừng nhắc . Mẹ kiếp...Em nói đúng."
Anh thở dài. Tony chìa tay ra. Peter im lặng đáp lại, Tony đặt một nụ hôn lên đốt ngón tay cậu. "Tôi đã bị ám ảnh bởi điều này quá lâu," Tony nói. "Tôi xin lỗi. Nếu tôi thực sự định làm điều này, em cần hiểu rằng nó sẽ không có cầu vồng và bươm bướm. Tôi có quá nhiều vấn đề. Và những cảm giác tội lỗi của tôi cũng sẽ không biến mất một cách kỳ diệu."
"Vậy... đợi đã, anh có muốn thử không?" Peter hỏi, tim thắt lại với một tia hy vọng.
Tony chậm rãi gật đầu. "Tôi sẵn sàng thử một lần, miễn là em hiểu những gì tôi vừa nói."
"Em biết nó sẽ không hoàn hảo. Em biết anh có vấn đề. Em cũng vậy. Nhưng anh đã luôn giúp em giải quyết chúng. Và em cũng muốn giúp giải quyết vấn đề của anh."
Tony mỉm cười. "Tôi biết. Ngày hôm qua cũng là bằng chứng cho điều đó."
Peter mỉm cười đáp lại. "Chính xác." Họ nhìn nhau chằm chằm và Tony nằm xuống. Peter làm theo.
Anh vòng tay qua eo Peter và kéo cậu vào lòng. Peter cười toe toét và cào nhẹ móng tay vào tóc Tony. Cậu luôn muốn làm điều đó. Tony nhắm mắt lại. "Vậy.."
Peter bắt đầu sau một lúc im lặng.
"Vì thế."
"Gì bây giờ?"
Tony ậm ừ. "Điều đó tùy thuộc vào em. Chúng ta sẽ đi theo nhịp của em." "Được rồi... Vậy, điều đó có nghĩa là em có thể hôn anh ngay bây giờ không?" "Chà, đã tiến nhanh tới vậy rồi à?" "Em không kiên nhẫn khi nó liên quan đến anh." Tony mở mắt ra. "Ừ, chúng ta có thể hôn." Peter nhanh chóng áp môi mình vào môi Tony. Và có lẽ cậu đã hơi quá phấn khích, bởi vì lúc đầu răng họ va vào nhau ,rất đau, nhưng họ đã thành công. Sự mềm mại của đôi môi Tony, bộ râu cọ vào da cậu, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh len lỏi vào miệng Peter. Nó khiến không khí rời khỏi phổi của Peter. Cậu có thể có được thứ này, sau khi mong muốn nó quá lâu—đó là một cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả được. Sau khi hôn nhau một cách vô thức, họ lặng lẽ nằm trên giường.Cuối cùng thì Peter cũng nhớ ra rằng Tony bị đau nửa đầu, vì vậy câu đã đứng dậy lấy thuốc giảm đau cho anh trong giây lát. Cậu vấp phải mảnh thủy tinh trên sàn khi vào bếp và lau sạch nó nhanh nhất có thể. Khi trở lại phòng ngủ, thấy Tony đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố đang dần được thắp sáng bởi mặt trời. Trông anh thật đẹp, khi được chiếu sáng bởi ánh ban mai. Peter quỳ xuống giường và đưa cho anh ấy cốc nước và những viên thuốc. Tony nhận lấy chúng và cảm ơn. Peter ngồi xuống cạnh anh, tựa đầu vào vai Tony. "Chưa bao giờ trong đời em," Peter bắt đầu, "em lại vui mừng đến thế khi để quên điện thoại của mình ở đâu đó." Tiếng cười sảng khoái của Tony như một bản nhạc đến tai Peter.End
WARNING: Bản dịch không có sự cho phép của tác giả nên đừng bế đi lung tung3/6/2023Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz