Mau Den Mau Xam Dong Nhan Harry Potter
"Ừm..." tôi ngạc nhiên nhìn Draco, "Mặt của cậu đỏ."
Khuôn mặt Draco đỏ vài phần, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm tôi; cậu ấy hít sâu thật dài một chút, thật giống như đang kiềm chế tính khí của mình, nhìn vào góc trên trần nhà nói: "Mình nghĩ mình đã hoàn toàn thấy rõ ràng hình dạng Animagi của cậu."
"Ừ." Tôi khó hiểu trả lời.
"Cho nên có lẽ cậu có thể về được rồi."
Lập tức tôi cảm thấy bị tổn thương, "Vì sao?"
"Lát nữa cha cậu trong hình dạng con chó sẽ tới, nếu cậu hi vọng ông ta bởi vì tìm không thấy cậu mà ồn ào trong phòng sinh hoạt chung, xin cứ tự nhiên."
"Mình đi đâu không cần phải báo cáo với ông ấy từng việc." Tôi nói.
"Đi chỗ khác thì không sao cả, đến chỗ mình thì sẽ không như vậy." Draco trợn con mắt, "Merlin cưỡi chổi! Mình không tin cho tới bây giờ cậu vẫn đoán không ra lý do ông ta lúc ẩn lúc hiện ở trong này."
Thực tế là tôi đã loáng thoáng nhận ra.
"Mình không biết vì sao ông ta lại biết chúng ta từng qua đêm ở cùng một phòng, có lẽ trong Slytherin có tai mắt của ông ta chẳng hạn... Tóm lại," Draco nhún nhún vai, "Hiển nhiên ông ta chỉ là muốn tới tìm cách phá hoại cơ hội chúng ta ở cùng một chỗ."
"Mình với ai cùng một chỗ cũng không cần nhất nhất báo cáo cùng chú ấy." Tôi nói, "Có lẽ có người tự cho mình có quyền lợi can thiệp vào hành vi của mình, không cho quan hệ với cậu là chú ấy."
"Thôi đi," Draco hướng tôi nheo con mắt lại, "Mình dám nói kỳ thật cậu rất vui khi bị quản thúc, uhm?"
Tôi có chút ngượng ngùng cùng tức giận mím môi. Cùng lúc tôi căm tức với bản thân bị can thiệp vô nghĩa, nhưng về phương diện khác... tôi không thể phủ nhận bản thân trong lòng có một tia mừng thầm vì được để ý. Như là lo lắng con gái cùng người trẻ tuổi đáng ghét tiếp xúc này đó, những chuyện này... rất giống hành động mà người cha sẽ làm.
Draco nhìn biểu tình của tôi, có điểm chịu không được trợn con mắt.
"Cho dù cậu luôn không chịu thừa nhận, chẳng qua... Được rồi, xét thấy tính đặc thù của thân phận ông ta đối với cậu, mình nguyện ý ở phương diện này có chút tôn trọng ông ta." Draco mở khóa cửa, "Đi thôi, cậu nên rời khỏi đây thôi."
"Đương nhiên không," Tôi mạnh miệng nói, "Hôm nay mình hy vọng có thể nán lại với cậu một lúc. Cậu xem, mấy ngày nay mình bận quá... Thế cho nên chúng ta hầu như không có thời gian tâm sự."
Sau khi Draco nhìn tôi, trả lời:
"Đúng vậy, cậu bận quá. Mình không thể hiểu cậu đến tột cùng là đang làm cái gì mới có thể vội đến mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ," cậu vươn tay, ngón tay cái ở trên làn da ảm đạm phía dưới mắt tôi nhẹ nhàng vuốt một chút, "Chẳng qua ít nhất mình có thể nhìn ra cậu hiện tại cần nhất không phải nói chuyện phiếm mà là nghỉ ngơi."
"Draco..." Tôi ấp úng nói.
"Đi thôi," Draco cởi bỏ cà vạt, thuận tay đem nó để trên ngăn tủ, "Thừa dịp hôm nay không có nhiều chuyện cần bận rộn như vậy, ngủ ngon nào."
Tôi hít hít cái mũi. Rốt cuộc là từ khi nào thì Draco đã từ một cái du côn cắc ké trưởng thành thành tên chọc người cảm động?
Tôi mở cửa phòng đi ra ngoài, lại nhanh chóng trở về.
"Mình cam đoan," tôi cẩn thận nói, "Xong xuôi trận việc vội vàng này, mình nhất định sẽ ở bên cạnh cậu."
"Tất nhiên. Mình không chút nghi ngờ với việc này." Draco nhướn nhướn lông mày, "Cho dù cậu làm không hết việc, ít nhất cũng phải dành ra thời gian một ngày đến xem trận đấu của mình. Mình hi vọng cậu không quên trận đấu Quidditch giữa Gryffindor cùng Slytherin sắp tới."
Trên thực tế, tôi hoàn toàn quên.
Tôi vội vàng đem sự xấu hổ thiếu chút nữa để lộ ở trên mặt hủy diệt, mười phần Slytherin mà nhướn cao lông mày, lấy một loại giọng điệu đương nhiên nói, "Quên việc này? Cậu đang nói đùa. Mình đương nhiên sẽ đi."
"Tốt," Draco mỉm cười đứng lên, trong ánh mắt màu lam bụi lóe ra quang mang, "Khi người cha mang hình dạng con chó của cậu phát hiện mình là người cưỡi Tia chớp mà ông ta đưa cho cậu, không biết sẽ có vẻ mặt thế nào? Mình thật sự là không thể chờ đợi được với chuyện này..."
Tháng mười kết thúc với một buổi tối mưa to gió dữ. Gió tháng mười một bắt đầu như dao găm cắt vào hai gò má. Sáng sớm mỗi ngày, bãi cỏ khô vàng bên ngoài Hogwarts cùng đất đai đều che một tầng sương giá xám trắng. Bầu trời thoạt nhìn thăm thẳm mà sáng sủa, đỉnh núi xung quanh Hogwarts đã là một mảnh trắng xoá.
Nhiệt độ không khí trong lâu đài giảm xuống nhiều như vậy, khi vào giờ nghỉ ở trên hành lang, rất nhiều học sinh đều mang găng tay da rồng thật dày.
Trận đấu Quidditch ngày đó, thời tiết sáng sủa mà rét lạnh. Mọi người quàng khăn màu bạc, xanh biếc cùng găng tay, cùng với biểu tượng năm nay—— vương miện màu bạc nho nhỏ tinh xảo, bữa sáng qua đi sẽ đến ngồi chỉnh tề ở một khu vực trong khán đài sân bóng.
Một lát sau, đội Slytherin đổi quần áo xong, xếp thành hàng đi ra phòng thay quần áo, trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Draco đứng ở dưới ánh mặt trời, mái tóc vàng nhạt lòe lòe tỏa sáng. Cậu ấy đắc ý hướng khán đài vỗ vỗ vương miện nhỏ màu bạc trên ngực, đưa tới một trận vỗ tay nhiệt tình hơn cùng reo hò mang theo mong đợi hướng trên khán đài của Gryffindor nhìn lại.
Chỉ có tôi mới hiểu được rốt cuộc là cậu ấy đang nhìn cái gì; tôi nhịn không được hé miệng một chút, lấy ống nhòm của Blaise đưa cho nhìn về phía đối diện —— không ngoài sở liệu, chú Sirius bị chọc tức. Lửa giận cao ngất trừng mắt nhìn Draco, dùng sức vỗ tay vịn như không thấy đau một chút nào.
Nhóm tiểu sư tử nhiệt huyết đội Gryffindor đã đi vào sân bóng giữa tiếng hoan hô nồng nhiệt. Sau khi đội trưởng hai bên bắt tay, trận đấu bắt đầu.
Tôi rất muốn nói trận đấu đặc biệt tuyệt vời, nhưng đây tuyệt đối không phải sự thật.
Năm nay Gryffindor và Slytherin đều có người mới gia nhập. Ron Weasley đảm nhiệm thủ môn Gryffindor, mà Goyle và Crabbe gia nhập đội bóng Slytherin làm tay đánh bóng.
Ron Weasley thoạt nhìn hồi hộp quá mức; Slytherin liên tục ghi điểm. Mỗi một điểm ghi được, trên khán đài Slytherin luôn vang lên một trận hoan hô, tiếng hư, tiếng cười nhạo, điều này làm cho vị thủ môn mới của đội Gryffindor càng thêm không thể thả lỏng.
So sánh với bên này mà nói, tố chất tâm lý Goyle và Crabbe thì kiên cường dẻo dai hơn—— Được rồi, xét thấy lý giải trước sau như một của tôi với họ, tôi rất hoài nghi bọn họ thật sự có hiểu được cái gì gọi là hồi hộp không.
Harry và Draco một vòng lại một vòng xoay quanh trên khoảng không cầu trường; hành động của Weasley càng thêm chậm chạp khi cầu của Slytherin bay vào giữa gôn không ngừng nghỉ chút nào; khi điểm số Slytherin và Gryffindor đã là một trăm tám mươi so với hai mươi, nhóm tiểu sư tử đã thất vọng đình chỉ tiếng vỗ tay cùng tiếng cố lên.
Nhóm tầm thủ hiển nhiên đã phát hiện quả bóng có cánh kia, bọn họ kẻ trước người sau bắt đầu truy đuổi lên.
Từ trong ống nhòm có thể nhìn thấy, khoảng cách giữa Harry và trái Snitch đã rất gần, nhưng Draco cách nó còn có một khoảng. Nhưng đúng lúc này, Harry rõ ràng chần chờ một chút.
Từ trên ý nghĩa nào đó, tôi dường như có thể hiểu được do dự của Harry. Bởi vì lúc này trận đấu đã kết thúc, nhà Gryffindor không thể nghi ngờ là sẽ thua. Nhưng Draco rất nhanh đã tiếp cận Harry, cũng vượt qua cậu ấy, chỉ kém một chút là bắt được quả cầu nhỏ kia.
Trái Snitch vàng nhanh chóng thay đổi phương hướng, lao xuống hướng mặt đất.
Thời điểm cách mặt đất mấy thước Anh, Harry không hề do dự. Cậu ấy nhanh chóng làm một động tác vô cùng nguy hiểm—— Toàn bộ cơ thể mạnh mẽ hữu khuynh, hai tay bỏ chổi ra hướng phía trước bắt—— cậu ấy bắt được nó.
Trận đấu kết thúc, điểm số Slytherin và Gryffindor một trăm tám mươi so với một trăm bảy mươi.
Slytherin hết sức vui vẻ bởi thắng trận đấu; Gryffindor thoạt nhìn cũng hết sức vui mừng bởi vì chí ít Harry khiến điểm số chênh lệch không lớn. Kết quả hai học viện trông khá đối lập, người không thể chấp nhận chính là Ron Weasley và Draco.
"Mình cách nó đã gần như thế..." Ở trong phòng nghỉ, Draco âm u nói.
Tôi hiểu cậu ấy có bao nhiêu mong muốn ở phương diện Quidditch đánh bại Harry, nhưng trong tình huống hai người gần như đồng thời tiếp cận trái Snitch vàng, xác suất Harry bắt được nó lớn hơn một chút. Đó cũng không phải bởi vì tôi cảm thấy kỹ xảo phi hành của Draco kém hơn Harry, chỉ là bởi vì liên quan đến tính cách của hai người—— Harry sẽ vì thắng lợi được ăn cả ngã về không, không tiếc vì thế mà mạo hiểm; nhưng tính cách Draco càng thêm cẩn thận, ít khi khiến chính mình lâm vào trong nguy hiểm.
Tính cách hai người có sự khác biệt, tôi không thể nói người nào rất tốt một chút —— tôi thưởng thức dũng cảm của Harry, nhưng trên thực tế, tôi chưa hề cho rằng đồ vật này nọ còn quan trọng hơn sự an toàn của bản thân.
Đó không chỉ là sự khác biệt giữa hai người bọn họ, đó cũng là sự khác biệt giữa Gryffindor và Slytherin. Khi tôi còn là một học sinh lớp dưới, tôi từng oán giận qua vì sao Mũ phân nhà đem tôi phân đến Slytherin mà không phải Gryffindor; nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên Mũ phân nhà đã đúng.
Tôi thực sự không thích hợp với Gryffindor.
Trung tuần tháng mười một, chỉ thị số hai mươi lăm của Ma pháp bộ được ban bố xuống.
"Điều tra viên cao cấp với có thể nghiêm khắc trừng phạt học sinh Hogwarts, ngăn chặn và tước quyền lợi của người có quyền uy nhất, cũng có thể trừng phạt với giáo viên khác, có quyền ngăn chặn và cách chức sửa chữa."
Nói cách khác, cuối cùng mụ Umbridge đã đạt được quyền hạn cao nhất của Hogwarts. Từ nay về sau, bà ta có quyền tùy ý khai trừ học sinh; có thể tùy ý xử phạt—— thậm chí là dùng cách xử phạt về thể xác học sinh. Từ nay về sau, nhóm giáo sư, bao gồm Dumbledore, cũng không thể che chở học sinh bị bà ta trừng phạt.
Ma pháp bộ chắc thật sự là bị "Dumbledore cực kỳ được người ủng hộ" trong tưởng tượng hù dọa đến mức não rút gân; cho dù danh dự của Dumbledore không thể khôi phục, Bộ trưởng Ma pháp bộ cũng là Fudge ngu xuẩn đến khó có thể tin.
Umbridge sử dụng quyền lợi của mình tốt lắm, vì thế giá trị chán ghét của học sinh Hogwarts đối với bà ta đạt tới một đỉnh cao mới.
Hermione vội muốn hỏng rồi, thành viên của G. H. R. S. đã muốn trải rộng khắp trường, nhân số cơ hồ chiếm một phần ba. Mà nhóm phòng chống phép thuật Hắc ám là một cái tiểu đoàn thể tương đối độc lập cũng bổ sung vào mấy thành viên mới.
Khuôn mặt Draco đỏ vài phần, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm tôi; cậu ấy hít sâu thật dài một chút, thật giống như đang kiềm chế tính khí của mình, nhìn vào góc trên trần nhà nói: "Mình nghĩ mình đã hoàn toàn thấy rõ ràng hình dạng Animagi của cậu."
"Ừ." Tôi khó hiểu trả lời.
"Cho nên có lẽ cậu có thể về được rồi."
Lập tức tôi cảm thấy bị tổn thương, "Vì sao?"
"Lát nữa cha cậu trong hình dạng con chó sẽ tới, nếu cậu hi vọng ông ta bởi vì tìm không thấy cậu mà ồn ào trong phòng sinh hoạt chung, xin cứ tự nhiên."
"Mình đi đâu không cần phải báo cáo với ông ấy từng việc." Tôi nói.
"Đi chỗ khác thì không sao cả, đến chỗ mình thì sẽ không như vậy." Draco trợn con mắt, "Merlin cưỡi chổi! Mình không tin cho tới bây giờ cậu vẫn đoán không ra lý do ông ta lúc ẩn lúc hiện ở trong này."
Thực tế là tôi đã loáng thoáng nhận ra.
"Mình không biết vì sao ông ta lại biết chúng ta từng qua đêm ở cùng một phòng, có lẽ trong Slytherin có tai mắt của ông ta chẳng hạn... Tóm lại," Draco nhún nhún vai, "Hiển nhiên ông ta chỉ là muốn tới tìm cách phá hoại cơ hội chúng ta ở cùng một chỗ."
"Mình với ai cùng một chỗ cũng không cần nhất nhất báo cáo cùng chú ấy." Tôi nói, "Có lẽ có người tự cho mình có quyền lợi can thiệp vào hành vi của mình, không cho quan hệ với cậu là chú ấy."
"Thôi đi," Draco hướng tôi nheo con mắt lại, "Mình dám nói kỳ thật cậu rất vui khi bị quản thúc, uhm?"
Tôi có chút ngượng ngùng cùng tức giận mím môi. Cùng lúc tôi căm tức với bản thân bị can thiệp vô nghĩa, nhưng về phương diện khác... tôi không thể phủ nhận bản thân trong lòng có một tia mừng thầm vì được để ý. Như là lo lắng con gái cùng người trẻ tuổi đáng ghét tiếp xúc này đó, những chuyện này... rất giống hành động mà người cha sẽ làm.
Draco nhìn biểu tình của tôi, có điểm chịu không được trợn con mắt.
"Cho dù cậu luôn không chịu thừa nhận, chẳng qua... Được rồi, xét thấy tính đặc thù của thân phận ông ta đối với cậu, mình nguyện ý ở phương diện này có chút tôn trọng ông ta." Draco mở khóa cửa, "Đi thôi, cậu nên rời khỏi đây thôi."
"Đương nhiên không," Tôi mạnh miệng nói, "Hôm nay mình hy vọng có thể nán lại với cậu một lúc. Cậu xem, mấy ngày nay mình bận quá... Thế cho nên chúng ta hầu như không có thời gian tâm sự."
Sau khi Draco nhìn tôi, trả lời:
"Đúng vậy, cậu bận quá. Mình không thể hiểu cậu đến tột cùng là đang làm cái gì mới có thể vội đến mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ," cậu vươn tay, ngón tay cái ở trên làn da ảm đạm phía dưới mắt tôi nhẹ nhàng vuốt một chút, "Chẳng qua ít nhất mình có thể nhìn ra cậu hiện tại cần nhất không phải nói chuyện phiếm mà là nghỉ ngơi."
"Draco..." Tôi ấp úng nói.
"Đi thôi," Draco cởi bỏ cà vạt, thuận tay đem nó để trên ngăn tủ, "Thừa dịp hôm nay không có nhiều chuyện cần bận rộn như vậy, ngủ ngon nào."
Tôi hít hít cái mũi. Rốt cuộc là từ khi nào thì Draco đã từ một cái du côn cắc ké trưởng thành thành tên chọc người cảm động?
Tôi mở cửa phòng đi ra ngoài, lại nhanh chóng trở về.
"Mình cam đoan," tôi cẩn thận nói, "Xong xuôi trận việc vội vàng này, mình nhất định sẽ ở bên cạnh cậu."
"Tất nhiên. Mình không chút nghi ngờ với việc này." Draco nhướn nhướn lông mày, "Cho dù cậu làm không hết việc, ít nhất cũng phải dành ra thời gian một ngày đến xem trận đấu của mình. Mình hi vọng cậu không quên trận đấu Quidditch giữa Gryffindor cùng Slytherin sắp tới."
Trên thực tế, tôi hoàn toàn quên.
Tôi vội vàng đem sự xấu hổ thiếu chút nữa để lộ ở trên mặt hủy diệt, mười phần Slytherin mà nhướn cao lông mày, lấy một loại giọng điệu đương nhiên nói, "Quên việc này? Cậu đang nói đùa. Mình đương nhiên sẽ đi."
"Tốt," Draco mỉm cười đứng lên, trong ánh mắt màu lam bụi lóe ra quang mang, "Khi người cha mang hình dạng con chó của cậu phát hiện mình là người cưỡi Tia chớp mà ông ta đưa cho cậu, không biết sẽ có vẻ mặt thế nào? Mình thật sự là không thể chờ đợi được với chuyện này..."
Tháng mười kết thúc với một buổi tối mưa to gió dữ. Gió tháng mười một bắt đầu như dao găm cắt vào hai gò má. Sáng sớm mỗi ngày, bãi cỏ khô vàng bên ngoài Hogwarts cùng đất đai đều che một tầng sương giá xám trắng. Bầu trời thoạt nhìn thăm thẳm mà sáng sủa, đỉnh núi xung quanh Hogwarts đã là một mảnh trắng xoá.
Nhiệt độ không khí trong lâu đài giảm xuống nhiều như vậy, khi vào giờ nghỉ ở trên hành lang, rất nhiều học sinh đều mang găng tay da rồng thật dày.
Trận đấu Quidditch ngày đó, thời tiết sáng sủa mà rét lạnh. Mọi người quàng khăn màu bạc, xanh biếc cùng găng tay, cùng với biểu tượng năm nay—— vương miện màu bạc nho nhỏ tinh xảo, bữa sáng qua đi sẽ đến ngồi chỉnh tề ở một khu vực trong khán đài sân bóng.
Một lát sau, đội Slytherin đổi quần áo xong, xếp thành hàng đi ra phòng thay quần áo, trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Draco đứng ở dưới ánh mặt trời, mái tóc vàng nhạt lòe lòe tỏa sáng. Cậu ấy đắc ý hướng khán đài vỗ vỗ vương miện nhỏ màu bạc trên ngực, đưa tới một trận vỗ tay nhiệt tình hơn cùng reo hò mang theo mong đợi hướng trên khán đài của Gryffindor nhìn lại.
Chỉ có tôi mới hiểu được rốt cuộc là cậu ấy đang nhìn cái gì; tôi nhịn không được hé miệng một chút, lấy ống nhòm của Blaise đưa cho nhìn về phía đối diện —— không ngoài sở liệu, chú Sirius bị chọc tức. Lửa giận cao ngất trừng mắt nhìn Draco, dùng sức vỗ tay vịn như không thấy đau một chút nào.
Nhóm tiểu sư tử nhiệt huyết đội Gryffindor đã đi vào sân bóng giữa tiếng hoan hô nồng nhiệt. Sau khi đội trưởng hai bên bắt tay, trận đấu bắt đầu.
Tôi rất muốn nói trận đấu đặc biệt tuyệt vời, nhưng đây tuyệt đối không phải sự thật.
Năm nay Gryffindor và Slytherin đều có người mới gia nhập. Ron Weasley đảm nhiệm thủ môn Gryffindor, mà Goyle và Crabbe gia nhập đội bóng Slytherin làm tay đánh bóng.
Ron Weasley thoạt nhìn hồi hộp quá mức; Slytherin liên tục ghi điểm. Mỗi một điểm ghi được, trên khán đài Slytherin luôn vang lên một trận hoan hô, tiếng hư, tiếng cười nhạo, điều này làm cho vị thủ môn mới của đội Gryffindor càng thêm không thể thả lỏng.
So sánh với bên này mà nói, tố chất tâm lý Goyle và Crabbe thì kiên cường dẻo dai hơn—— Được rồi, xét thấy lý giải trước sau như một của tôi với họ, tôi rất hoài nghi bọn họ thật sự có hiểu được cái gì gọi là hồi hộp không.
Harry và Draco một vòng lại một vòng xoay quanh trên khoảng không cầu trường; hành động của Weasley càng thêm chậm chạp khi cầu của Slytherin bay vào giữa gôn không ngừng nghỉ chút nào; khi điểm số Slytherin và Gryffindor đã là một trăm tám mươi so với hai mươi, nhóm tiểu sư tử đã thất vọng đình chỉ tiếng vỗ tay cùng tiếng cố lên.
Nhóm tầm thủ hiển nhiên đã phát hiện quả bóng có cánh kia, bọn họ kẻ trước người sau bắt đầu truy đuổi lên.
Từ trong ống nhòm có thể nhìn thấy, khoảng cách giữa Harry và trái Snitch đã rất gần, nhưng Draco cách nó còn có một khoảng. Nhưng đúng lúc này, Harry rõ ràng chần chờ một chút.
Từ trên ý nghĩa nào đó, tôi dường như có thể hiểu được do dự của Harry. Bởi vì lúc này trận đấu đã kết thúc, nhà Gryffindor không thể nghi ngờ là sẽ thua. Nhưng Draco rất nhanh đã tiếp cận Harry, cũng vượt qua cậu ấy, chỉ kém một chút là bắt được quả cầu nhỏ kia.
Trái Snitch vàng nhanh chóng thay đổi phương hướng, lao xuống hướng mặt đất.
Thời điểm cách mặt đất mấy thước Anh, Harry không hề do dự. Cậu ấy nhanh chóng làm một động tác vô cùng nguy hiểm—— Toàn bộ cơ thể mạnh mẽ hữu khuynh, hai tay bỏ chổi ra hướng phía trước bắt—— cậu ấy bắt được nó.
Trận đấu kết thúc, điểm số Slytherin và Gryffindor một trăm tám mươi so với một trăm bảy mươi.
Slytherin hết sức vui vẻ bởi thắng trận đấu; Gryffindor thoạt nhìn cũng hết sức vui mừng bởi vì chí ít Harry khiến điểm số chênh lệch không lớn. Kết quả hai học viện trông khá đối lập, người không thể chấp nhận chính là Ron Weasley và Draco.
"Mình cách nó đã gần như thế..." Ở trong phòng nghỉ, Draco âm u nói.
Tôi hiểu cậu ấy có bao nhiêu mong muốn ở phương diện Quidditch đánh bại Harry, nhưng trong tình huống hai người gần như đồng thời tiếp cận trái Snitch vàng, xác suất Harry bắt được nó lớn hơn một chút. Đó cũng không phải bởi vì tôi cảm thấy kỹ xảo phi hành của Draco kém hơn Harry, chỉ là bởi vì liên quan đến tính cách của hai người—— Harry sẽ vì thắng lợi được ăn cả ngã về không, không tiếc vì thế mà mạo hiểm; nhưng tính cách Draco càng thêm cẩn thận, ít khi khiến chính mình lâm vào trong nguy hiểm.
Tính cách hai người có sự khác biệt, tôi không thể nói người nào rất tốt một chút —— tôi thưởng thức dũng cảm của Harry, nhưng trên thực tế, tôi chưa hề cho rằng đồ vật này nọ còn quan trọng hơn sự an toàn của bản thân.
Đó không chỉ là sự khác biệt giữa hai người bọn họ, đó cũng là sự khác biệt giữa Gryffindor và Slytherin. Khi tôi còn là một học sinh lớp dưới, tôi từng oán giận qua vì sao Mũ phân nhà đem tôi phân đến Slytherin mà không phải Gryffindor; nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên Mũ phân nhà đã đúng.
Tôi thực sự không thích hợp với Gryffindor.
Trung tuần tháng mười một, chỉ thị số hai mươi lăm của Ma pháp bộ được ban bố xuống.
"Điều tra viên cao cấp với có thể nghiêm khắc trừng phạt học sinh Hogwarts, ngăn chặn và tước quyền lợi của người có quyền uy nhất, cũng có thể trừng phạt với giáo viên khác, có quyền ngăn chặn và cách chức sửa chữa."
Nói cách khác, cuối cùng mụ Umbridge đã đạt được quyền hạn cao nhất của Hogwarts. Từ nay về sau, bà ta có quyền tùy ý khai trừ học sinh; có thể tùy ý xử phạt—— thậm chí là dùng cách xử phạt về thể xác học sinh. Từ nay về sau, nhóm giáo sư, bao gồm Dumbledore, cũng không thể che chở học sinh bị bà ta trừng phạt.
Ma pháp bộ chắc thật sự là bị "Dumbledore cực kỳ được người ủng hộ" trong tưởng tượng hù dọa đến mức não rút gân; cho dù danh dự của Dumbledore không thể khôi phục, Bộ trưởng Ma pháp bộ cũng là Fudge ngu xuẩn đến khó có thể tin.
Umbridge sử dụng quyền lợi của mình tốt lắm, vì thế giá trị chán ghét của học sinh Hogwarts đối với bà ta đạt tới một đỉnh cao mới.
Hermione vội muốn hỏng rồi, thành viên của G. H. R. S. đã muốn trải rộng khắp trường, nhân số cơ hồ chiếm một phần ba. Mà nhóm phòng chống phép thuật Hắc ám là một cái tiểu đoàn thể tương đối độc lập cũng bổ sung vào mấy thành viên mới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz