ZingTruyen.Xyz

Mattheo Riddlex Reader

Dưới hành lang đá âm u của tầng hầm, ánh đèn lồng lập lòe dọc lối đi hun hút về ký túc xá Slytherin. Gió lạnh từ lòng hồ Đen len lỏi qua những khe hở, rét buốt cả da thịt – nhưng Mattheo Riddle không thấy lạnh.

Hắn bước chậm, từng tiếng giày vang vọng một cách uể oải. Đầu óc hắn vẫn đọng lại dư âm của lời thề trên Tháp Thiên văn – một lời thề không ai ép buộc, nhưng hắn tự nguyện đeo như gánh nặng cuối cùng trên vai.

Cửa phòng ngủ bật mở không tiếng động. Ánh sáng bạc của đèn ma trơi chiếu vào từng chiếc giường trướng màn xanh đậm. Tất cả đều yên tĩnh – trừ một chiếc giường ở góc trong cùng, nơi Doona đang nằm.

Cô cuộn mình dưới tấm chăn màu bạc xanh, hơi thở đều đặn, nhịp nhàng như tiếng sóng hồ xa xăm. Một lọn tóc rơi trước mặt, nhấp nhô theo từng cử động khẽ của bờ vai.

Mattheo đứng lặng rất lâu.

Mọi thứ trong hắn trùng xuống. Nỗi đau khi tin rằng đã mất cô, nỗi sợ khi thấy thân thể cô không còn hơi ấm, cơn giận với bản thân khi chẳng thể làm gì khác ngoài gào lên trong tuyệt vọng — tất cả những thứ đó vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí hắn. Chưa hề phai nhòa.

Bước chân hắn chậm rãi tiến lại gần.

Không một tiếng động, Mattheo ngồi xuống mép giường. Hắn khẽ vén một lọn tóc khỏi má cô. Làn da Doona lạnh – không phải kiểu lạnh của người chết, mà là cái lạnh thường thấy sau một ngày dài chiến đấu và kiệt sức.

Hắn nhìn cô như thể để chắc chắn cô đang thật sự ở đây.

— Mày không được phép đi như thế nữa, đồ ngốc.

Lời thì thầm ấy nhẹ như gió, nhưng dường như cũng đủ để Doona khẽ cựa mình. Mí mắt cô động đậy, nhưng rồi lại thôi – vẫn chìm trong giấc ngủ.

Mattheo cởi áo choàng, leo lên giường – không nói thêm lời nào.

Hắn luồn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, kéo cô lại gần mình hơn. Tấm lưng mảnh khảnh của Doona chạm vào ngực hắn, vừa vặn đến lạ.

Cô khẽ động đậy, vô thức lùi lại thêm chút nữa – như thể trong giấc mơ, cô cũng tìm về hơi ấm quen thuộc của hắn.

Mattheo nhắm mắt. Trán hắn tựa vào gáy cô. Mùi tóc, mùi da thịt – tất cả đều là thứ hắn tưởng mình đã mất mãi mãi.

Bàn tay hắn siết nhẹ lấy tay cô. Không mạnh, nhưng kiên quyết như một dấu chấm hết cho tất cả những mất mát đã qua.

Trong bóng tối dày đặc của phòng ngủ nhà Slytherin, Mattheo thì thầm lần nữa – không rõ là với cô, hay chính mình:

— Tao đã mất mày một lần rồi. Tao thề... không bao giờ nữa.

Ngoài kia, chiến tranh vẫn chực chờ.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn hai người.

Và hơi thở bình yên đầu tiên sau quá nhiều đêm dài.

Mattheo nằm yên rất lâu, chỉ lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của Doona ngay trước ngực mình. Nhịp tim hắn chậm rãi dần, như thể sau bao nhiêu ngày tháng giằng co với sống chết, với lời nguyền và nước mắt, cuối cùng hắn cũng được chạm tay vào một khoảnh khắc nguyên vẹn.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn không thấy cần phải đề phòng, không cần giữ lại những giấc mơ tàn tạ trong lòng. Bởi vì người con gái ấy... vẫn ở đây. Vẫn thở. Vẫn sống.

Doona trở mình rất nhẹ, một tay vắt qua cánh tay hắn đang ôm lấy cô. Cô vẫn ngủ, nhưng lông mày giãn ra như đã tìm thấy nơi trú ẩn quen thuộc. Mattheo bất giác cúi xuống, đặt lên tóc cô một nụ hôn lặng lẽ.

Hắn thì thầm, lần này chắc chắn là nói với cô – dù cô không nghe thấy:

— Nếu mày còn dám chết giả một lần nữa, tao sẽ lôi mày dậy bằng mọi cách và bắt mày nghe tao chửi suốt một tuần. Nghe rõ chưa?

Giọng hắn không hề mang theo giận dữ. Chỉ là một sự yếu đuối vụng về của một kẻ đã từng mất mát quá nhiều, giờ không biết phải làm gì ngoài việc đòi lại từng giây từng phút bên cạnh người mình yêu.

Một lúc sau, hắn chợt mở mắt. Căn phòng vẫn tĩnh lặng. Nhưng trong hắn, một suy nghĩ cũ cựa quậy: "voldermot " – kẻ đã ép Doona phải rơi vào cái bẫy của cái chết giả, của sự hi sinh, của cả những bí mật chưa hé lộ hoàn toàn.

Hắn chớp mắt, nhìn mái tóc của Doona. Bàn tay hắn khẽ lần qua từng lọn, như thể tìm kiếm điều gì đó giữa làn sương mê mệt của mùi hương và hơi thở.

Vẫn còn quá nhiều điều chưa sáng tỏ.

Vẫn còn những cánh cửa bị khóa, những bí ẩn về thân phận hồ ly mà Doona đang mang – thứ khiến cô trở thành mục tiêu săn đuổi, khiến bao nhiêu thế lực kéo đến

Mattheo khẽ thở dài. Nhưng hắn không rời đi.

Hắn ôm cô chặt hơn, lần đầu tiên cho phép bản thân thừa nhận... hắn cũng biết sợ.

Sợ mất cô một lần nữa.

Sợ không bảo vệ được cô khỏi tất cả những thế lực đang rình rập ngoài kia.

Và sợ... chính cảm xúc quá sâu của mình sẽ khiến hắn đánh mất sự tỉnh táo cần thiết để giữ cô an toàn.

— Tao sẽ mạnh mẽ hơn. Vì mày.
Tao sẽ giết bất cứ thằng nào dám đụng đến mày.

Câu nói ấy không phải là lời hứa, cũng không hẳn là một lời thề. Chỉ là một xác nhận — bình thản, chắc chắn, như một quy luật mới trong thế giới của Mattheo Riddle:
Nếu không thể bảo vệ cô, hắn chẳng còn lý do gì để tồn tại nữa.

Và rồi... hắn khép mắt lại.

Giấc ngủ lần đầu tiên đến với Mattheo một cách bình yên sau bao tháng ngày hỗn loạn. Không giật mình tỉnh giấc, không ác mộng, không máu.

Chỉ có một hơi thở sát bên.
Một hơi ấm nhỏ.
Và một trái tim không còn trống rỗng nữa.

Sáng mai, họ sẽ rời đi.
Đến Hang Xoáy Linh Hồn.
Tìm vương miện.

Và phá tan những gì Voldermot để lại — một lần và mãi mãi.

Nhưng đêm nay... chỉ dành cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz