[Hạ - #25] Tình đẹp nhất khi tình chưa bắt đầu
I. Đơn hàng:*Tên truyện: Tình đẹp nhất khi tình chưa bắt đầu*Tác giả: Đỗ Quyên aka Kiminio*Thể loại: Thanh xuân vườn trường.*Rating: K (phù hợp với mọi lứa tuổi).*Tình trạng: 6 chương (hoàn).*Review-er: Hạ aka -forgetmenotII. Nhận xét:Trước khi đọc bài review, tớ muốn tác giả phải chắc chắn rằng cậu hoàn toàn đủ bình tĩnh và kiên nhẫn để đọc. Bài viết dưới đây chỉ mang góc nhìn cá nhân của tớ nên quan điểm trong bài có thể khá gay gắt và nặng nề. Mong cậu sẽ thứ lỗi.Đầu tiên là cái nhìn chung về truyện của cậu. Mọi thứ, từ motif, cốt truyện, hành văn, hình tượng nhân vật, tất cả đều hết sức sơ sài, không có sự đầu tư kĩ lưỡng. Truyện của cậu phải nói là vô cùng nhạt, không có hồn, cũng không có sự chân thực. "Tình đẹp nhất khi tình chưa bắt đầu" là một tên truyện hay. Khi đọc tên truyện, tớ đã nghĩ rằng, nữ chính trong tác phẩm sẽ đơn phương một ai đó cùng với những năm tháng tươi đẹp và hồn nhiên, chứ không phải lúc nào cũng sướt mướt nước mắt như các truyện khác, hay hai bạn trẻ thích nhau mà ngượng ngùng không dám bày tỏ. Tuy nhiên, tên truyện không thực sự ăn khớp với nội dung và ngay từ chương đầu tiên, cậu đã khiến tớ phải thất vọng.Okay, giờ chúng ta đi sâu vào hơn nhé.Motif truyện không mới. Phải nói là nó rất rất cũ, thậm chí là đi theo lối mòn. Nam nữ chính từ đầu truyện vốn ghét nhau, nhưng sau lại sinh ra cảm tình với đối phương, thêm một vài biến cố khác ngăn cản hai người yêu nhau, cuối cùng nhờ tình yêu chân thành của cả hai nên họ vượt qua tất cả và đến với nhau. Những truyện viết theo motif thế này đầy rẫy ở Wattpad Việt Nam. Không quá khó để tìm được tác phẩm nào có motif tương tự như vậy. Và chính vì nó đã quá quen thuộc nên sau khi đọc xong chương 1, tớ có thể hình dung ra hết nội dung của tác phẩm. Điều này sẽ khiến độc giả cảm thấy nhàm chán vì không có bất cứ sự đột phá nào trong truyện của cậu khiến họ thấy hứng thú hay tò mò để tiếp tục theo dõi tác phẩm.Về nội dung truyện, như tớ đã nói, không hấp dẫn và không có gì đặc biệt. Nó thiếu liên kết, không liền mạch, thiếu sự hài hoà và trôi chảy. Tình tiết trong truyện giống như một mảnh vải được chắp vá bằng những vụn nhỏ khá vụng về, chỗ này một ít, chỗ kia một ít, cho đến khi hoàn thành rồi mới thấy nó chẳng được đẹp đẽ là bao. Nếu cậu hình dung thì đó sẽ là một mảnh vải rách nát, nhàu nhĩ. Truyện của cậu cũng vậy. Tớ thấy dường như cậu không bỏ ra nhiều tâm huyết hay chăm chút đứa con của cậu một cách cẩn thận. Cậu giống như là viết chơi thôi, mình hứng lên thì mình viết, chứ không hề nghiêm túc. Vì vậy, độc giả có thể cảm nhận rõ ràng sự gượng ép, có phần thô và ngắc ngứ trong nội dung truyện. Cá nhân tớ thấy thì truyện của cậu giống dàn ý thì đúng hơn. Bởi nếu so sánh Tình đẹp nhất khi tình chưa bắt đầu với một bức tranh, ắt hẳn, nó sẽ là một bản thảo chưa hoàn thành với những nét vẽ nguệch ngoạc, thiếu sức sáng tạo, vì vốn dĩ truyện của cậu rất nhạt, thiếu muối nhiều.Tiếp theo, tớ muốn nói tới cảm xúc nhân vật trong tác phẩm. Tớ thấy tình cảm của hai bạn trẻ khá hững hờ và chẳng mấy đậm sâu. Khoảng cách giữa "thích" và "yêu" một người nó xa xa lắm cậu ạ. Tình yêu, không phải một hai ngày là yêu được đâu. Huống chi, tớ còn chẳng thể thấy nổi tình cảm của hai người này dành cho nhau. Nó chẳng phải là thích, cũng không phải cảm nắng gì hết. Chính xác hơn thì giữa hai bạn trẻ chẳng có tình cảm gì, chứ đừng nói yêu với chả thương. Họ vẫn chỉ ở bước đầu thôi, vẫn chành chọe ghét nhau, chưa nảy sinh cái cảm giác gọi là "thích". Và đặc biệt, cậu hoàn toàn thất bại trong việc truyền tải cảm xúc tới độc giả. Bởi vì lời thoại là mới là yếu tố chính trong vỏn vẹn 6 chương truyện, chiếm tới 80%. Còn miêu tả gần như là bằng không! Tâm lý nhân vật thật sự là không hề rõ ràng, quá mức hời hợt, và có phần miễn cưỡng, không được tự nhiên. Đọc truyện, tớ tự hỏi có thật là Hà Anh ghét Minh Tuấn hay không? Bởi vì khi cô ấy bày trò trêu chọc Tuấn tớ chỉ thấy cậu ghi đúng một câu "Tôi tức nghẹn họng". Chấm hết. Còn lại là lời kể về kế hoạch của Hà Anh. Thông thường, khi bày trò để trả thù, người ta sẽ có những suy nghĩ, điệu bộ (hoặc có thể không thể hiện ra ngoài nếu đó là người thông minh) mờ ám. Tuy nhiên, Hà Anh lại chẳng thể hiện bất cứ vẻ gì như vậy, trong khi cậu lựa chọn ngôi kể thứ nhất, ngôi kể đáng ra phải bộc lộ cảm xúc được nhiều nhất. Hoặc như khi bị gặp cướp, cô ấy thậm chí còn chẳng thấy sợ cơ, cho dù cô ấy là con gái và không biết một tí tị ti võ! Đúng ra là cậu đã không muốn đề cập tới sự việc đó, vì chắc chắn nó chỉ đơn thuần là bước đệm cho hai bạn trẻ tiến đến với nhau. Nhưng chính vì sự sơ sài trong miêu tả nên xét về mặt cảm xúc, Hà Anh đối với Tuấn chỉ là cảm động vì cậu ấy đã giúp đỡ mình, hoàn toàn không phải rung động. Do đó, tớ thấy Hà Anh chấp nhận chờ đợi Tuấn có chăng là do ngộ nhận tình cảm của mình, cô chỉ muốn đáp lại tình cảm của cậu cũng như trả ơn cho việc Tuấn đã cứu Hà Anh khỏi tay bọn cướp. Nghe thì có vẻ vô lý, vì hành động đó của Tuấn là hết sức bình thường, vậy mà Hà Anh lại chờ cậu tới 10 năm chỉ để báo đáp ân nghĩa. Tuy nhiên, đó là lí do khiến tớ thấy tình yêu của hai bạn trẻ không đủ chân thành và nồng nhiệt. Kể cả Tuấn cũng vậy. Tớ không rõ là cậu ấy có thật lòng với Hà Anh không. Một con người lạnh lùng như vậy, lại có thể đi thích một đứa con gái vừa mới gặp? Phi logic, không đúng với tính cách nhân vật cậu đã miêu tả từ đầu truyện. Vì vậy, đối với tớ mà nói, 10 năm chờ đợi của Hà Anh, cũng chỉ giống như 10 ngày xa nhau mà thôi. Cậu đã không thành công trong việc thể hiện niềm mong nhớ, hi vọng, hay thất vọng của Hà Anh với Tuấn.Bởi vì Tình đẹp nhất khi tình chưa bắt đầu có khá nhiều thiếu sót về mặt nội dung, đặc biệt là miêu tả nội tâm và ngoại cảnh nên diễn biến truyện theo đó cũng nhanh hơn. Hai người chỉ qua vài chương đầu còn đang ghét nhau, chiến tranh nóng với nhau mà đùng phát, qua chương thứ tư, Hà Anh đã ghen luôn! Thời gian hai người quen nhau không lâu, cùng lắm là được khoảng một tuần, tiếp xúc với nhau cũng không nhiều và không thân thiết tới mức có thể ghen. Cậu cũng nên hiểu rõ, ghen là một cách để bày tỏ tình yêu của mình với đối phương, nó chỉ dùng trong trường hợp hai người là một cặp đôi đang yêu nhau, hoặc đã kết hôn, và tình cảm của họ cũng phải mặn nồng lắm mới có thể ghen khi thấy người mình yêu thân mật với người khác giới. Đương nhiên, một số bạn nữ cũng thấy khó chịu khi crush của mình để mắt tới bạn nữ khác, nhưng nó không phải là ghen. Trong khi đó, Hà Anh còn chưa thể dám chắc là cô ấy thích Tuấn mà đã ghen là chi tiết vô cùng bất hợp lí. Vì vậy, có thể nói, chuyển biến tâm lý nhân vật không hề tinh tế và khá gượng gạo.Một khuyết điểm nữa, không chỉ riêng cậu mà hầu hết các tác giả mới bắt đầu viết đều mắc phải là tạo dựng nhân vật không gần gũi, không thực tế. Nam chính hoàn hảo từ đầu tới chân và trong tất cả mọi việc. Đi đâu cũng thấy fan cuồng tung hô. Còn nữ chính thì ngốc ngốc và hơi tinh quái, không ưa nam chính. Nếu cậu đã đọc qua một số bài rant thì sẽ hiểu rõ hơn. Vấn đề này tớ sẽ không nói tới nhiều nữa. Nhưng cậu chắc cũng phải biết, tất cả các bạn nữ đều cùng thích một bạn nam lạnh lùng đến mức tung hô như thần tượng là điều không, hoặc ít khi xảy ra tại các trường học. Con trai lạnh lùng, thờ ơ thường sẽ không có sức hấp dẫn bằng các bạn nam sôi động, hiếu thắng. Quá ít nói sẽ bị coi là làm màu hoặc trầm tĩnh, nên các bạn như vậy khá mờ nhạt trong mắt giáo viên lẫn học sinh. Lớp tớ cũng có đứa như thế đấy. Chưa kể, con gái ngày nay ít ai lại mạnh dạn bộc lộ sự yêu thích của mình với một nam nào đó. Bởi các bạn ấy đều có chung một đặc điểm là "trong ngoài bất đồng". Tâm nghĩ khác, nhưng hành động bên ngoài lại một nẻo. Còn về phần nữ chính, tớ không thích kiểu người quá ngốc tới mức như vậy. Mẫu người của nam chính rõ rành rành là cậu ấy mà còn không rõ thì đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi. Mặc dù cô ấy cũng có hy vọng đó là mình, nhưng trên thực tế, con gái sẽ lập tức nghĩ người được nhắc tới là mình luôn. Có thể nó hơi ảo tưởng nhưng chính tớ đã từng trải qua như vậy rồi.Cuối cùng là lời văn của cậu. Ngay từ mở đầu đã có từ "cà phê" bị lặp tới bảy lần. Điều này sẽ khiến độc giả thấy khó chịu vì họ nghĩ tác giả không tận tâm với tác phẩm của mình. Cậu còn mắc lỗi lặp từ này xuyên suốt cả câu chuyện, khiến câu từ trở nên không mượt mà, đôi lúc còn khá tối nghĩa. Một số câu văn còn thiếu thành phần chủ ngữ, đọc lên thấy rời rạc, lủng củng và thô cứng. Hành văn non nớt, giọng văn đều đều, không nhấn mạnh hay đặc tả được những tình tiết quan trọng nên không đem lại cho tớ nhiều cảm xúc cũng như dấu ấn. Từ ngữ dùng chưa có sự chọn lọc, sơ sài, không hợp với văn cảnh. Ví dụ như câu "Tôi mân mê nhìn cái sơ đồ mà muốn điên não lên..." Mân mê có nghĩa là sờ, nắn, vo nhẹ vật gì đó bằng đầu ngón tay (tớ thề là tớ không có suy nghĩ gì hết .-.), thường được dùng trong những trường hợp mà nhân vật cảm thấy thích thú với vật được nhắc tới (tớ trong sáng nhé. =^=). Nhưng ở đây, Hà Anh "nhìn" sơ đồ, nên từ "mân mê" là không phù hợp. Tớ nghĩ cậu nên thay bằng từ "chăm chú" thì sẽ rõ hơn.Bên cạnh đó, cậu vẫn mắc phải một số lỗi chính tả. Tuy không nhiều nhưng nằm rải rác ở các chương. Ví dụ như "nhướn mày" chứ không phải "nhướng mày" nhé. Thêm nữa, tớ nghĩ cậu chỉ nên dùng một trong hai dấu ngoặc kép hoặc gạch ngang để đánh dấu lời thoại nhân vật cho dễ nhìn và thoáng mắt. Tớ khuyên cậu dùng dấu gạch ngang vì theo quy ước của các văn bản hiện hành, dấu gạch ngang dùng để đánh dấu chỗ bắt đầu lời nói của nhân vật.III. Kết:Hic hic, xin lỗi cậu vì ngâm đơn quá lâu, đến giờ mới trả. Hơn một tháng chứ ít gì. Thành thật xin lỗi đã bắt cậu đợi. ;;-;;Tóm lại, tác phẩm của cậu còn khá nhiều thiếu sót. Nếu có nhu cầu, hãy ghé qua Salt beta của Matcha chúng tớ để truyện của cậu được hoàn thiện hơn nhé. ^^Mọi thắc mắc, câu hỏi cần được giải đáp hay phản hồi về bài viết, xin vui lòng cmt trực tiếp dưới bài này, hoặc liên hệ với tài khoản -forgetmenot bằng cách inbox để được trả lời.Cảm ơn cậu đã tin tưởng và đặt hàng tại team chúng tớ! Chúc kĩ năng viết lách của cậu ngày càng nâng cao. <3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz