ZingTruyen.Xyz

Mat Tri Nho Lao Ba Hoan

Kỳ thật đi đến bệnh viện xem qua người thích hắn nhiều, nhưng người dám cả gan làm loạn, bịa đặt lung tung như thế, kết quả ba mẹ suy nghĩ nửa ngày vẫn là không có, còn nói có lẽ là Thanh Mộng tìm lầm nơi, kiếm sai người, mới có thể phát sinh loại sự tình này, dù sao khi đó Thanh Mộng cũng không biết danh tính thật của hắn không phải sao?

Hắn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, bởi vì nếu thật sự là tìm lầm nơi, kiếm sai người, thì làm sao có thể có chuyện uy hiếp đây?

Hắn cũng không có nói cho ba mẹ biết việc lúc sau Thanh Mộng còn chịu uy hiếp cùng công kích, bởi vì ba mẹ tuy rằng không nghĩ ra được người nào gây nên, nhưng hắn cũng đã nghi ngờ một người, hơn nữa người đó không ai khác, mà là chị dâu của hắn.

Nói thật, hắn thật ra cũng không chán ghét chị dâu, chính là ngẫu nhiên cảm thấy nàng giống như có điểm mưu tính, lại quá yêu so đo một chút mà thôi, bất quá nếu anh hai yêu nàng, hắn đương nhiên cũng phải yêu ai yêu cả đường đi. Nhưng là hắn không hiểu, chị dâu rốt cuộc vì sao muốn làm như vậy?

Nguyên bản, hắn cũng hy vọng chính mình nghi ngờ sai người, nhưng khi hắn từ trong nhà lấy ra ảnh chụp của chị dâu, mang đến cho Thanh Mộng xem, kết quả cũng là càng thêm xác định suy nghĩ của hắn là đúng.

"Đúng, chính là nàng." Vừa nhìn thấy ảnh chụp của một người phụ nữ, Hạ Thanh Mộng liền không chút do dự lập tức gật đầu.

Lí Du thở ra một ngụm khí thất vọng, có loại cảm giác vô lực rất sâu.

"Nàng là ai?" Hạ Thanh Mộng nhìn bức ảnh hai người sóng vai nhau chụp chung, có một loại cảm giác không thoải mái. Hắn không phải nói chính mình từ đầu đến cuối đều không có vị hôn thê sao? Như vậy quan hệ giữa hai người bọn họ là gì, và vì sao lại có ảnh chụp chung hai người?

"Chị dâu của anh."

"Cái gì?!" Cô thật sự bị câu trả lời của hắn dọa, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin, nghĩ đến chính mình nghe lầm."Anh vừa rồi nói cái gì? Nàng là ai?"

"Chị dâu của anh."

Cứng họng nhìn hắn, cô đột nhiên có loại cảm giác không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tại sao có thể như vậy?" Cô thì thào tự nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn."Nàng vì sao lại làm như vậy, nàng khi đó đã là chị dâu của anh sao? Hay là vẫn chưa, người nàng để trong lòng ngay từ đầu kỳ thật là anh?"

"Nàng khi đó đã là chị dâu của anh." Lí Du chặt đứt suy nghĩ miên man suy nghĩ của cô.

"Vậy nàng vì sao lại làm như vậy? Vì sao không cho em tiếp cận anh?" Cô nhíu mày nghĩ không ra.

"Vì tâm địa của nàng ta."

"Tâm địa? Có ý tứ gì?"

"Có một thời gian nàng ta liều mình nghĩ đem em gái của nàng giới thiệu cho anh."

"Em gái của nàng thích anh sao?" Hạ Thanh Mộng bừng tỉnh, cho nên chị dâu của hắn mới có thể liều mình đem cô đuổi đi, dù sao cô cũng là tình địch của em gái nàng, mà đã là người nhà thì đương nhiêm phải giúp nhau.

Lí Du đột nhiên nhếch môi."Nếu thật sự là như vậy, có lẽ anh còn có thể tha thứ cho nàng ta." Hắn âm thanh lạnh lùng nói.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Cô sửng sốt một chút.

"Em gái nàng ta khi đó đã có mang thai."

"Làm sao có thể? Như vậy hết thảy rốt cuộc là......" Cô càng lúc càng mơ hồ.

"Vì tài sản nha. Nếu tương lai muốn ở riêng, tài sản phân ra một nửa cũng là của em gái nàng ta, sẽ không là phải của người khác."

"Có ý tứ gì?" Hạ Thanh Mộng vẫn là vẻ mặt mờ mịt nghe không hiểu.

"Ba anh có một gia sản tương đối không lớn lắm."

Cô gật đầu, theo hắn năm đó được nằm ở phòng bệnh vip cô đã biết, chính là hắn làm gì đột nhiên cùng cô nói về vấn đề này nha.

"Sau đó?" Cô hỏi, tổng cảm thấy hắn còn có lời muốn nói.

"Em không muốn biết ba anh có bao nhiêu tiền sao?" Hắn không chuyển mắt nhìn nàng.

"Đó là tiền của ba anh, em biết để làm gì?" Nàng cảm thấy thật khó hiểu.

"Như vậy mới có thể biết về sau khi phân chia gia tài chúng ta có thể được nhiều hay ít."

"Anh nghĩ rằng em để ý đến gia tài của gia đình anh sao? Nếu em thật sự để ý tiền như vậy, năm đó lúc anh một mình nghèo trắng hai tay ngay cả chính mình họ gì cũng không biết, anh cảm thấy em sẽ còn yêu thương anh sao?" Hạ Thanh Mộng nhíu mày, có điểm mất hứng.

Lí Du đem cô kéo vào trong lòng, dùng hai tay ôm lấy cô, đem cằm khẽ tựa vào vai cô.

"Anh biết tiền đối với em mà nói là vật ngoài thân, nói cách khác, em cũng sẽ không một mình dưỡng dục con của chúng ta, trong lúc tình trạng kinh tế túng quẫn, sẽ không còn ở trại mồ côi nhận nuôi dưỡng trẻ con."

"Anh làm sao có thể biết chuyện này?" Cô kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

"Lúc trước khi anh giúp em sửa sang lại kệ sách nhìn thấy." Hắn nói xong hôn cô một chút."Em đúng thật là một người có một tâm hồn thiện lương, lão bà à."

Đột nhiên được hắn khen ngợi, Hạ Thanh Mộng có chút ngượng ngùng, còn có điểm xấu hổ.

"Kỳ thật tình trạng kinh tế của em lúc đó hoàn hảo, đối với tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều, hơn nữa nếu em thật sự túng quẫn, cũng sẽ không dư tiền đi làm những việc đó, cho nên...... Ách...... Dù sao...... Chính là như vậy." Thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ.

"Nếu chị dâu có một nửa của em, không, một phần tư không mưu cầu tiền bạc thì tốt rồi." Lí Du thở dài, lại cảm tạ ông trời đem một nữ nhân có tâm hồn đẹp như vậy cho hắn.

"Em còn không hiểu tại sao chị dâu anh lúc trước muốn cản trở chúng ta?" Hạ Thanh Mộng nhíu mày hỏi.

"Nói đơn giản, chị dâu là xem trọng tiền, thường xuyên tính kế tương lai vợ chồng bọn họ có thể có bao nhiêu tài sản của ba, nàng không thể xác định tương lai anh kết hôn với người phụ nữ như thế nào, có thể hay không so với nàng càng mơ ước tài sản của Lý gia, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là làm cho em gái nàng ta gả cho anh."

Hạ Thanh Mộng nghe xong, không còn gì để chống đỡ sáu chữ có thể hình dung cảm giác giờ phút của cô. Có lẽ, cảm xúc của cô bây giờ như một câu nói mang theo dấu chấm than.

"Thật là rất thái quá." Cô bất tri bất giác bật thốt lên nói.

"Thật lâu trước kia, anh liền phát hiện nàng có điểm coi trọng tiền tài quá mức, nhưng là bởi vì anh hai anh thuộc loại người siêu cấp thành thật, nàng lại trở nên khôn khéo, học được so đo, kia đều có thể hiểu được. Nhưng lợi dụng bạo lực uy hiếp để đạt được mục đích, cái này không thể lấy cái góc khôn khéo mà có thể hình dung, mà là nhẫn tâm, tàn nhẫn, ti bỉ --"

"Lí Du." Hạ Thanh Mộng nhẹ giọng đánh gãy hắn, đồng thời đối với hắn lắc đầu."Nàng là chị dâu của anh."

"Sau khi anh biết nàng đã đối với em làm những chuyện như vậy, anh không có biện pháp lại kính trọng nàng vì nàng là chị dâu."

"Anh muốn phá hư hôn nhân của anh hai anh sao?"

Lí Du nhất thời cả người cứng ngắc, không nói được gì.

"Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, quan trọng là, chúng ta bây giờ không phải là đang ở cùng nhau sao?" Cô thân thủ nâng lên mặt hắn, ôn nhu ngóng nhìn hắn, trong mắt ánh lên sự tha thứ.

"Em vì sao có thể thiện lương như vậy?" Hắn lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, mở miệng hỏi.

Hạ Thanh Mộng đột nhiên đỏ mặt, cô thật sự không có thói quen được người khác tán thưởng.

"Anh yêu em." Hắn đột nhiên nói với cô, làm cho mặt của cô ngăn chặn không được lại càng đỏ lên.

"Anh...... Không cần lại đột nhiên nói như vậy." Cô cúi đầu, xấu hổ ngượng ngùng thấp giọng đáp lại, không nghĩ tới hắn lại thân thủ nâng lên cầm của cô, thâm tình chân thành đối với cô nói lại một lần --

"Anh yêu em." Hắn cúi đầu hôn cô, sau đó càng hôn càng xâm nhập cuồng dã, lại sau đó......

Sau đó thì, liền phi lễ chớ nhìn.

Cha mẹ của Lí Du đột nhiên chạy tới gặp cô, đem Hạ Thanh Mộng dọa lớn nhảy dựng lên, hoàn hảo, lúc đó, Lí Du cũng theo sau đi vào, nếu không cô khẳng định sẽ khẩn trương đến bệnh bao tử tái phát, bất quá ngay cả như vậy, cô vẫn là khẩn trương đến làm chuyện gì toàn thân cũng đều run run.

Để hai vị lão nhân gia ở lại phòng khách xem ảnh cháu nội, cô vội vã mang theo trái cây chạy vào phòng bếp, thuận tiện gọt hoa quả. Đâu biết rằng Lí Du cũng đi theo bước chân cô.

Cô dùng sức hít sâu một hơi, giây tiếp theo lại bị một người vô thanh vô tức đi đến phía sau cô, đột nhiên ôm lấy eo của cô làm cho hoảng sợ.

"Em khẩn trương đến như vậy nha? Yên tâm, ba mẹ anh bọn họ sẽ không ăn thịt em." Hắn cười cười.

"Anh làm chi theo em vào đây?" Cô tức giận quay đầu trừng hắn một cái, thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, lại đẩy hắn ra bên ngoài."Anh ra ngoài cùng ba, mẹ anh đi."

"Bọn họ đang xem ảnh chụp, họ giờ không cần anh đâu." Hắn bắt lấy tay cô, di chuyển thân, nháy mắt lại đem cô ôm vào trong lòng, thở dài đối với cô nói:"Anh rốt cục hiểu được câu nói của người xưa một ngày không thấy như cách tam thu là cái gì cảm giác."

"Nào có khoa trương như vậy, anh rõ ràng Chủ nhật vừa rồi mới đến tìm em, còn ở đây một đêm, mà bây giờ bất quá mới có thứ Ba mà thôi." Hạ Thanh Mộng nhịn không được đỏ mặt liếc hắn.

"Cho nên mới nói 'Một ngày' không thấy, như cách tam thu nha." Hắn nói, tiếp theo liền cúi đầu ôn nhu hôn cô.

Cô không tự chủ được mà nhắm mắt lại, lập tức nghĩ đến cha mẹ chồng tương lai chỉ cách cô và hắn khoảng cách không đến năm mét, sợ tới mức lập tức mở to mắt, thân thủ đẩy hắn ra.

"Làm sao vậy?"

"Ba mẹ anh ở ngay bên ngoài, anh còn hỏi em!" Nàng trừng yêu hắn một cái, tránh khỏi cái ôm của hắn, lại lần nữa đẩy hắn ra bên ngoài.

"Anh đừng ở trong này làm vướng bận em, em muốn gọt trái cây."

"Anh sẽ giúp em." Hắn nóng bỏng đề nghị.

"Anh sao?" Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi.

Cô nhớ rõ trước kia hắn cái gì cũng đều đã làm qua, chỉ có vào phòng bếp lấy dao cầm chảo, ngay cả gọt quả táo đều có thể đem quả táo gọt đến làm cho người ta nhìn sẽ không muốn ăn.

"Không cần xem thường anh." Hắn lộ ra vẻ mặt bị ô nhục, cuồn cuộn xắn tay áo lên, cầm lấy con dao gọt trái cây, cầm quả táo lên.

"Anh ăn táo cũng không gọt vỏ sao?" Cô nhịn không được mở miệng hỏi.

"Đương nhiên không phải."

"Vậy?" Hắn một dao đi xuống? Lại một dao, lại một dao nữa? Hạ Thanh Mộng có điểm há hốc mồm.

"Gọt táo không phải như vậy sao?" Hắn một bộ dáng đương nhiên.

Cái này cô rốt cục có thể cởi bỏ nghi hoặc nhiều năm, hiểu được hắn vì sao gọt táo lại tệ như vậy. Đơn giản là gọt vỏ táo trước sau đó mới cắt thành từng miếng, nhưng hắn lại cắt thành từng mảnh từng mảnh sau đó liền gọt vỏ......

Ai, hắn thế nhưng còn nói cô xem thường hắn, hắn lấy phương thức này gọt táo thật sự làm cho người ta xem thường nha.

"Để em."

Không nghĩ lại làm cho hắn phá hư một quả táo khác, cô nhanh chóng động thủ rửa sạch táo, cầm lấy dao gọt trái cây, gọt gọt gọt, lập tức liền đem vỏ táo gọt đẹp ra. Sau đó, cô đem dao đưa cho hắn, còn chính mình lại cầm lấy dao nhỏ, cắt cắt, chỉ chốc lát một mâm đầy những miếng táo xinh đẹp liền hoàn thành.

Lí Du tay trái cầm một mảnh táo bị hắn cắt loạn lên, hơn nữa đã muốn hiện ra ruột, tay phải cầm dao, ngây ra như phỗng nhìn cô gọt táo, quẫn không nói gì mà chống đỡ.

"Không ai là thập toàn thập mỹ." Hạ Thanh Mộng rất muốn cười, mở miệng an ủi hắn.

"Em là rất muốn cười đi?" Lí Du nhìn về phía cô, thong thả hỏi. Hạ Thanh Mộng mân nhanh miệng, lại khống chế không được không ngừng giơ lên khóe miệng.

"Em cười đi."

"Ha ha......" Cô rốt cuộc không thể ngăn chặn chính mình, ôm bụng cười to ra tiếng.

Trời ạ, trời ạ, thật là buồn cười, hơn nữa lấy vẻ mặt cùng biểu tình của hắn khi nhìn cô, đối với cô nói "Cười đi" thời điểm đó thật buồn cười. Trời ạ, làm sao có thể buồn cười như vậy nha?

Lí Du bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cô ôm bụng cười không thể át, lại cúi đầu nhìn quả táo chính mình trên táy, chỉ có thể than nhẹ một hơi.

Quả nhiên rất buồn cười.

Ha, ha.

Bất quá cô cũng không nể mặt hắn đi? Kêu cô cười, thế nhưng cô lại thật liền nở nụ cười, còn cười đến lớn tiếng như vậy, cười đến cả người ngửa ra sau, một chút cũng không sợ sẽ làm tổn thương tự tôn nam nhân của hắn.

"Làm sao vậy, có chuyện gì mà các con lại cười như vậy?" Lí phụ cùng Lí mẫu bởi vì tiếng cười của cô, mà chạy tới đứng ở ngoài cửa phòng bếp thăm dò hỏi.

Tiếng cười ở phòng bếp trong nháy mắt liền biến mất. Hạ Thanh Mộng cả người cứng ngắc, hé ra khuôn mặt đỏ gay gắt, cả người xấu hổ đến muốn tìm cái hố mà chui xuống.

Nha, trời ạ, cô làm sao có thể quên ba mẹ hắn vẫn còn ngồi ở phòng khách, thế nhưng cô lại cười đến lớn tiếng như vậy, cười lớn đều nỗi đem người đưa tới nơi này hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Ô ~ tại sao có thể như vậy? Bọn họ nhất định cảm thấy cô vừa không đoan trang lại không thục nữ đi? Hiện tại phải làm sao bây giờ? Bọn họ có thể hay không phản đối Lí Du cưới cô, không cần con dâu thất bại là cô?

Thấy trong mắt cô lộ ra vẻ sầu lo, Lí Du lặng lẽ vươn tay phải cầm tay cô, lại đem quả táo trong tay trái bin chính mình gọt tới tệ như vậy để bên cạnh dĩa táo xinh đẹp của cô, quay đầu đối với ba mẹ lộ ra một nụ cười khổ.

"Cô ấy là cười cái này." Hắn bất đắc dĩ nói.

"Đó là cái gì?" Lí phụ trong nháy mắt nhìn kỹ.

Lí mẫu một bên bởi vì thấy rõ ràng quả táo trên tay hắn, cũng nghĩ được nguyên nhân vì sao, ngăn chặn không được nở nụ cười.

"Con à, quả táo kia là bị cẩu cắn sao?" Lí mẫu cười chế nhạo hắn, lắc đầu nào,"Nguyên lai loại sự tình này cũng sẽ di truyền nha, ba con với con giống nhau như đúc, cũng có thể đem trái cây cắt đến giống bị cẩu cắn qua, ha ha......"

"Em nói cái này để làm cái gì?" Lí phụ vẻ mặt xấu hổ, phi thường ngượng ngùng.

"Bởi vì rất buồn cười."

Lí mẫu trả lời gọn gàng dứt khoát, làm cho Hạ Thanh Mộng bật cười, sau đó hai nam nhân cũng theo đó mà nở nụ cười khẩn trương, bất an, xấu hổ.

Lí Du bưng lên dĩa táo được cắt đến xinh đẹp kia, bốn người cùng nhau trở lại phòng khách, ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Lí phụ Lí mẫu đối với cuộc sống một thân nuôi nấng con của Hạ Thanh Mộng tràn ngập tò mò, hỏi cô không ít vấn đề, càng hỏi trên mặt càng lộ rõ vẻ không tha cùng đau lòng, nhất là Lí mẫu, sau lại rõ ràng trực tiếp ngồi vào bên cạnh người cô, đem tay cô gắt gao nắm, một khắc cũng không buông ra.

Lí Du nhịn không được dương khóe miệng nhìn tình cảnh trước mắt.

"Tốt lắm, không cần phải nói chuyện quá khứ xa xôi, nói một chút chuyện tương lai tốt lắm."

Xem vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn của con, biểu tình giống như kiếp này không tiếc nuối, Lí phụ mở miệng nói ra trọng điểm.

"Chuyện tương lai gì?" Lí mẫu sửng sốt một chút, khó hiểu.

"Chuyện kết hôn nha." Lí phụ cười hớ hớ.

"Đúng, thiếu chút nữa đã quên việc trọng yếu như vậy." Lí mẫu bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn về phía con dâu,"Thanh Mộng nha, nhà con đã không còn trưởng bối, như vậy chuyện kết hôn liền giao cho ba mẹ quyết định?"

"Mẹ, mẹ cùng ba quyết định cái gì?" Lí Du ngắt lời.

"Đương nhiên là ngày các con kết hôn, địa điểm, yến khách, đại sính tiểu sính, đợi chút chuyện này một đời chỉ có một lần nên cẩn thận quyết định cùng chuẩn bị." Lí mẫu đối với con nói.

"Không cần phiền toái như vậy, con cùng Thanh Mộng hai người đi công chứng là tốt rồi." Lí Du không ủng hộ lắc đầu.

"Con nói gì vậy?" Lí mẫu cảm thấy khiếp sợ."Mặc áo cưới xinh đẹp đi trên thảm đỏ, là giấc mộng của mỗi người phụ nữ, con làm sao có thể nói như vậy? Công chứng? Thanh Mộng, nếu con ta dám dùng phương pháp công chứng cưới con, con phải nói sẽ không phải gả cho hắn."

"Uy, mẹ, người như thế nào lại nói như vậy? Con là con của mẹ nha!" Lí Du lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

"Tại con phá hư giấc mộng nữ nhân xinh đẹp!" Lí mẫu lòng đầy căm phẫn nói.

Lí Du quả thực không còn gì để nói.

Hắn nhìn về phía người con gái sắp thành lão bà của hắn, hy vọng cô có thể nói được một lời công đạo, bởi vì đi công chứng kết hôn là hy vọng của cô nha.

Cô nói, cô không nghĩ đem chính mình biến thành quá mệt mỏi, lại càng không nghĩ đến bị một đống người không biết biến mình trở thành động vật quý hiếm để họ bàn tán, cho nên công chứng kết hôn là tốt rồi, mà hắn cũng chỉ là thuận theo hy vọng của lão bà đại nhân mà thôi, như thế nào hiện tại lại biến hắn thành phá hư giấc mộng nữ nhân xinh đẹp đây?

Nhưng là, chờ một chút, đầu hắn giống như đột nhiên toát ra ý tưởng bất đồng.

Có phải hay không hắn đã nghĩ sai. Trong lời nói, cô có phải hay không sẽ không lựa chọn công chứng, mà là giống mẹ nói, hy vọng mặc chiếc áo cưới xinh đẹp đi trên thảm đỏ cùng hắn kết hôn sao?

Hắn đột nhiên có loại cảm giác cảnh tỉnh, quả rất muốn mắng chính mình ngu ngốc.

Hắn làm sao có thể sơ ý như vậy, thế nhưng chưa bao giờ từ nhiều góc độ khác nhau nghĩ đến chuyện này?

Nếu hôm nay mẹ không nói như vậy, hắn thật sự có khả năng rất lớn mang cô đi công chứng kết hôn, hoàn thành đại sự cả đời của bọn họ, sau đó tự tay hủy đi ước vọng xinh đẹp lớn nhất kiếp này của cô.

Trời ạ, hắn thật sự là cái đại ngu ngốc!

"Con đã biết, chúng con sẽ không đi công chứng." Lí Du bừng tỉnh đại ngộ đối với mẹ nói.

Hạ Thanh Mộng nghe vậy, ngạc nhiên trừng ta hai mắt nhìn hắn.

"Anh sẽ cho em một cái hôn lễ suốt đời khó quên." Hắn đem tầm mắt chuyển qua trên khuôn mặt thanh tú của cô, đối với cô nói lên lời thề son sắt hứa hẹn.

Mà cô chỉ có một loại cảm giác, khóc không ra nước mắt.

Mọi chuyện như thế nào lại trở thành như vậy?

Buổi tối, sau khi lão nhân gia lưu luyến không rời cùng cháu nội nói lời từ biệt rời đi, Hạ Thanh Mộng kêu con đi tắm rửa, sau đó đem Lí Du ấn xuống ngồi ở trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, phiền chán ở phòng khách đi tới đi lui.

"Em là đang phiền chán cái gì?" Hắn nhìn xem đến đầu cũng đau.

Hạ Thanh Mộng trong nháy mắt dừng lại cước bộ, nhíu mày trừng mắt hắn. Người nam nhân này thế nhưng còn dám mở miệng hỏi cô?!

Cô hít sâu một hơi, ngữ khi đầy áp lực nói:"Em đã cho là chúng ta đã thảo luận qua rồi."

"Thảo luận qua cái gì?"

"Chuyện kết hôn."

"Em là chỉ việc công chứng kết hôn?"

"Đúng!" Cô lại dùng sức hít sâu một hơi, muốn chính mình bảo trì bình tĩnh, hảo hảo cùng hắn nói chuyện. "Em không thích hóa trang xong đứng ở một đống người không quen không biết đi qua đi lại, làm cho bọn họ khe khẽ nói nhỏ đoán này nghi nọ, chúng ta gặp nhau ra sao, lý do chúng ta kết hôn là gì, em nghĩ anh sẽ hiểu suy nghĩ của em, cũng đồng ý với nó, cho nên mới đáp ứng dùng phương pháp công chứng kết hôn. Vì sao anh lại thay đổi chủ ý?"

"Em biết, có lẽ là bởi vì ba mẹ anh hy vọng, cho nên anh không thể không thỏa hiệp, nhưng là......" Cô phiền chán không biết nên nói như thế nào, dù sao chính là cảm thấy có điểm không vui, thậm chí nghĩ muốn thét chói tai lên.

Kỳ thật cô biết cũng không phải là lỗi của hắn, bọn họ xác thực hẳn là nên lo lắng nghĩ đến hy vọng của trưởng bối, không thể ích kỷ thầm nghĩ cho chính mình muốn như thế nào liền như thế ấy.

Nhưng tình huống của cô là đặc biệt, thân phận không xứng là một chuyện, mang theo con trai của mình gả cho hắn là một vấn đề khác, tuy nói rằng đứa con vốn chính là cốt nhục của Lý gia, nhưng là ai biết được có thể hay không dẫn phát ra càng nhiều lời đồn đãi càng khó nghe, tỷ như cô chính là lợi dụng này đứa nhỏ này để tiến vào Lý gia, cùng kết hôn với Lí Du chàng rể vàng.

Lời người thật đáng sợ.

Tuy rằng chỉ có bọn họ mới biết cái gì là sự thật, nhưng chính là bởi vì biết sự thật, nghe được này lời đồn dối trá mới có thể phát hỏa.

Cô là thật hy vọng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cho nên mới lựa chọn công chứng kết hôn, nhưng là hiện tại......

"Anh có thể hay không cùng ba mẹ bọn họ nói chuyện, hảo hảo nói rõ một chút, làm cho chúng ta duy trì kế hoạch sớm định ra, đi công chứng kết hôn được không?" Cô mơ ước đối với hắn nói.

"Lại đây." Lí Du hướng cô ngoắc.

Cô đi lên phía trước, hoài nghi nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

"Em thật sự nghĩ muốn đi công chứng kết hôn sao?" Hắn đem cô kéo đến ngồi trên đùi mình, hai tay vây quanh cô, ôn nhu hỏi.

"Nếu không nghĩ như vậy, em nói như vậy làm gì?" Cô đối hắn nhíu mày.

"Ý tứ của anh là, nếu không cần trang điểm, cũng không cần đứng diện trước một đống người không quen, làm cho bọn họ nói này nói nọ, em còn có thể muốn đi công chứng kết hôn sao?" Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô.

Hạ Thanh Mộng khinh sửng sốt một chút, không phải hiểu lắm ý tứ của hắn.

"Có ý tứ gì?" Cô trừng mắt nhìn, mờ mịt không biết.

"Một gian màu trắng tiểu giáo đường, phô màu đỏ thắm của chiếc thảm, ánh nắng mặt trời xuyên qua hoa văn thuỷ tinh màu chiếu đến lễ đường, đàn dương cầm đệm khúc nhạc kết hôn, lụa trắng theo gió bay lên, vẻ mặt chúc phúc hiện lên trên khuôn của mỗi người, cung hỉ, cung hỉ."

Theo mỗi một câu của hắn, hình ảnh liền tự động xuất hiện trong đầu của Hạ Thanh Mộng. Giáo đường màu trắng, màu đỏ của thảm, hoa văn thuỷ tinh màu, khúc nhạc kết hôn, lụa trắng theo gió bay lên, còn có cung hỉ chúc phúc.

Trời ạ, hôn lễ cỡ nào xinh đẹp cỡ nào làm người ta mê hoặc!

Lí Du không cần phải nói thêm nữa, hắn liền hướng tới nhìn vẻ mặt cô thấy ra manh mối.

Mẹ nói được đúng, mặc chiếc áo cưới xinh đẹp đi trên chiếc thảm đỏ, là giấc mộng của mỗi người phụ nữ, cô quả nhiên cũng không phải bởi vì thích công chứng kết hôn mà lựa chọn công chứng kết hôn, hắn thiếu chút nữa liền phạm sai lầm lớn.

"Anh yêu em." Hắn thân mật nói với cô.

Cô hoàn hồn yêu kiều liếc hắn một cái."Đừng tưởng rằng anh nói như vậy, là có thể nói sang chuyện khác. Anh có thể cùng ba mẹ bọn họ bàn lại một chút được không? Thỉnh bọn họ đồng ý làm cho chúng ta đincông chứng kết hôn."

"Anh sẽ cùng bọn họ nói chuyện." Hắn gật đầu đáp ứng.

"Thật sự?" Nàng vui vẻ nhướn mày.

"Thật sự, anh sẽ cho em một hôn lễ suốt đời khó quên, tin tưởng anh." Hắn vẻ mặt nghiêm túc đối với cô thề.

Hạ Thanh Mộng còn lại là vẻ mặt dấu chấm hỏi.

Cho nên, hiện tại rốt cuộc là...... Có thể hay không đi công chứng kết hôn a?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz