Mat Toi Trong Anh Monday Couple Longfic 21 Chap 2
Jae Jung tựa vào thành ghế,cau mày lại.Đôi vai anh nhức kinh khủng,cảm giác như từng khối cơ nơi đó đang muốn giết chết anh vậy.Còn chưa kể đến những búi dây chằng chịt trong đầu anh căng ra,nổi thành gân xanh trên trán.Anh gần như phát điên lên vì sự căng thẳng dầy vò: việc ra làm chứng tại cơ quan cảnh sát vụ gã Kwan Suk,việc quản lý nhà hàng,ghi chép sổ sách,cân đối thu chi.......,còn chưa nói đến đối nội đối ngoại,tuyển nhân viên mới.....anh thật sự sắp bị áp lực công việc đè bẹp dí rồi....!Ngày trước những công việc đó chưa bao giờ anh phải làm vì Gary huynh một tay lo lắng hết....bây giờ Gary thành ra bất đắc trí như vậy,toàn bộ dồn lên vai anh,bận đến không có thời gian để thở....!Jae Jung ngước mắt lên trần nhà,thờ dài thượt.Gary huynh đã vậy còn kiệt quệ như thế,bạc nhược đến không nhận ra nổi là anh ấy nữa.Việc này làm anh lo lắng vô cùng,không biết rồi mai đây rút cuộc phải làm sao đây?_Anh uống nước!Jae Jung giật mình,ngồi thẳng dậy nhìn cốc nước lạnh trên bàn.Từng giọt nước lấp lánh chảy dài từ miệng xuống đáy,đọng thành một vũng nhỏ trên bàn.Jae Jung vươn tay gác lên thành ghế và người thanh niên bên cạnh ngồi xuống cạnh anh._Anh mệt lắm à?Myung Uk nhẹ giọng hỏi,lo lắng nhìn những đường gân thô kệch lộ rõ trên thái dương anh.Gần đây anh liên tục đi sớm về muộn,lu bu với đống sổ sách giấy tờ nhiều chất đống.Lúc ngủ thì liên tục giật mình,tỉnh dậy giữa đêm.Cậu rất lo cho sức khoẻ của anh,cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì anh cũng phải vào bệnh viện nằm.Jae Jung gật đầu,vươn tay lấy cốc nước trên bàn đưa lên môi,vị mát lạnh lập tức tràn ngập cơ thể anh.Đến khi có cốc nước trong tay anh mới nhận ra mình khát đến mức nào,cổ họng anh dịu hẳn lại.Jae Jung tu một hơi hết sạch,thậm chí còn bỏ một viên đá sót lại vào miệng,nhai rau ráu._Anh uống nước nữa không?_Myung Uk nhẹ giọng hỏi,nhận thấy cơn khát của anh có vẻ "nguy cấp" hơn cậu nghĩ._Tôi đủ rồi!_Jae Jung lắc đầu và ôm lấy vai cậu,nhàn nhạt hỏi_Công việc ở sở của em thế nào?_Vẫn bình thường anh ạ!Ngày nào mà chẳng có người đến tố giác,em quen rồi!_Myung Uk nhẹ giọng trả lời anh.Chợt nghĩ có thể anh chưa ăn gì nên cậu vội vã hỏi_Anh muốn ăn gì không?Em đi làm chút gì cho anh nhé?_Khỏi!Em ngồi yên ở đây là được rồi!_Jae Jung lạnh lùng nói rồi kéo sát cậu vào người,đôi mắt anh nhắm nghiền lại,mệt mỏi vô cùng.Myung Uk nín khe khi thấy giọng nói của anh chuyển sang màu lạnh lẽo.Dấu hiệu đầu tiên cho biết anh đang khó chịu trong người!Cậu im lặng nhìn ngắm gương mặt anh: hàng lông mày sắc như lưỡi kiếm vắt ngang trên đôi mắt nhắm nghiền,sống mũi cao cương nghị trên đôi môi mím chặt,xương gò má cao vừa phải tạo nên những đường nét cứng cỏi trên gương mặt nam tính anh.Anh thật sự rất đẹp trai,vẻ đẹp không uỷ mị như những thần tượng trắng trẻo thư xinh trên màn ảnh.Anh đẹp rất đàn ông,gai góc và mạnh mẽ....thật sự rất quyến rũ.Myung Uk như bị thôi miên vào gương mặt anh,không làm cách nào dứt mắt ra được._Mặt tôi dính mực à?Myung Uk giật nảy người khi giọng nói đều đều lạnh lẽo của Jae Jung vang lên.Cậu toát mồ hôi lạnh khi thấy anh cựa người ngồi dậy,đôi mắt nheo lại nhìn thẳng vào cậu.Myung Uk nuốt nước bọt,co người lại nhìn anh dè chừng....thật sự cậu không muốn làm anh nổi giận một chút nào!Nếu anh bực mình lên thì cậu chỉ có chết chắc?Jae Jung nghiêng đầu nhìn vào gương mặt tái xanh của Myung Uk,không khó nhận ra sự run rẩy nơi cậu.Giọng nói anh vẫn đều đều như vậy,càng lúc càng lạnh lẽo:_Mặt tôi dính mực à?_Kh..ôn..g....không ạ!_Myung Uk lí nhí trả lời,bắt đầu lắp bắp._Thế sao em nhìn?_Jae Jung cau mày hỏi lại,sửa tư thế đối diện với cậu,ánh mắt sắc lạnh xoáy thẳng vào gương mặt cậu.Tay phải vẫn gác lên thành ghế. Myung Uk cứng người lại,cảm nhận hơi thở đầy bức bách của anh phả vào cậu,bao vây lấy cơ thể cậu.Cậu sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh,đôi mắt ghim chặt xuống nệm ghế,hai tay cậu bắt đầu xoắn lại đầy lo lắng.Đằng trước,Jae Jung vẫn nhìn chằm chằm vào cậu,khuôn mặt anh nghiêm lại rất dữ dằn:
_Sao nào?Cậu trung uý?Jae Jung nhàn nhạt hỏi,giọng nói anh không nhanh không chậm,hơn nữa còn biểu tình ít nhiều mỉa mai.Myung Uk cắn cắn môi,đỏ lựng mặt khi anh lôi quân hàm của cậu ra,không cần nói cũng biết anh đang bực bội!Những lúc như thế này tốt nhất cứ giả ngốc cho xong._Em không biết!_Cậu lí nhí đáp,đôi mắt cứ dán chặt xuống dưới,tránh nhìn ánh mắt anh._Nhìn lên đây!_Jae Jung gằn giọng với cậu.Myung Uk hấp tấp ngước mắt lên,sợ đến há hốc miệng.Jae Jung không phải là người có thể đùa được!Anh ấy không đùa được đâu!Nếu không cẩn thận là cậu bị anh đánh thật cho coi.....mà cậu không muốn bị anh đánh đâu!Đau lắm!Thật sự rất đau!Jae Jung cau mày nhìn cậu,trong lòng bỗng thấy một chút khó chịu.Rút cuộc anh làm sao mà cậu sợ anh đến vậy cơ chứ.Càng nhìn cậu như vậy anh càng thấy khó chịu!Cậu càng làm như vậy lại càng làm anh nghĩ cậu thật sự là yêu anh hay sợ anh mới chấp nhận ở bên anh nữa.Càng như vậy càng làm anh thấy mình xấu xa tồi tệ....mà anh lại không muốn như vậy!Điều này có lẽ là ngăn cách lớn nhất giữa anh và cậu,làm anh cảm thấy thật phiền lòng về cậu!Jae Jung sẽ còn căn vặn cậu nữa nếu cơn đau buốt nơi bả vai không đột ngột xuất hiện,xộc thẳng lên óc anh.Jae Jung nheo mắt lại,cắn chặt răng vì cơn đau bất ngờ quá lớn......cơ thể anh nhức nhối vô cùng.Nỗi đau càng lúc càng tồi tệ làm anh cúi gập người lại,tiếng rên rít qua kẽ răng.Myung Uk giật mình khi thấy anh đột nhiên đổ gục xuống.Nỗi sợ hãi lập tức biến mất,nhường chỗ cho sự lo lắng vô vùng.Cậu vội vã bám vào vai anh,sợ hãi nhìn thấy anh run lên vì đau.Giọng nói cậu hốt hoảng vang lên,cuống quýt:_Anh sao vậy?Anh đau ở đâu nói cho em biết đi?Jae Jung cau mày lại,hơi thở khó khăn bật ra khỏi cổ họng anh:_Vai tôi.......Myung Uk lập tức hiểu ra vấn đề.Cậu vội vàng đứng dậy và kéo anh nằm sấp xuống sôpha.Jae Jung thắc mắc nhìn cậu khi Myung Uk với tay cởi áo véc của anh ra._Anh bị căng cơ rồi!Tại anh làm việc liên tục,ngồi liên tục trong thời gian dài!Không sao đâu!Anh nằm xuống một chút đi!Jae Jung nheo mắt lại,từ tốn nằm xuống theo lời Myung Uk,ngạc nhiên khi cậu nói nỗi đau nhức nhối trên cơ thể anh chỉ là triệu chứng căng cơ bình thường._Anh cởi nốt áo sơ mi ra đi!Em quay lại ngay!Myung Uk nói với anh và để áo véc của Jae Jung sang một bên,bước xuống thềm nhà,rẽ vào phòng tắm.Cậu trở ra và mang theo một chiếc khăn tắm to và mở tủ lạnh,lấy khay đựng đá to đùng ra.Myung Uk bỏ hai vốc đá to vào khăn tắm và bó chặt nó lại,quay ra phòng khách.Jae Jung nằm sấp trên ghế sô pha,nửa trên để trần.Từng đường nét nam tính lộ rõ trên bả vai rộng của anh,những khối cơ rắn chắc trên cánh tay dài.Cơ thể của anh thật sự rất cân đối,thiếu một chút thì thành gầy,thừa một chút lại thành béo!Rất hoàn hảo!Myung Uk ngồi cạnh anh,chườm khăn lạnh lên vai Jae Jung.Một cơn rùng mình dễ chịu lan xuống tận châu thân,đầu lông mày Jae Jung dãn ra đầy nhẹ nhõm.Đôi vai anh cũng thuận theo dịu lại,cảm giác nhức nhối không còn nữa...từng cơn lạnh thấm vào da anh,làm anh tỉnh táo rõ rệt._Anh làm việc nhiều như vậy,thỉnh thoảng cũng cần đứng lên đi lại một chút,vươn vai một chút cho dãn cơ xương!Không chỉ dựa vào việc tập thể dục mà giải quyết hết mọi thứ được đâu!_Myung Uk nhẹ giọng nói với anh,vẫn đều đặn áp chỗ đá lạnh vào gáy Jae Jung,cảm nhận cơn rùng mình lan sang những đốt ngón tay của cậu.Jae Jung thở ra khoan khoái.Sự e buốt trên vai làm dịu đi cơn đau rất nhiều.Myung Uk lướt chỗ đá lạnh lên vai anh một vài lần nữa rồi đứng dậy,bước vào phòng tắm và vứt chiếc khăn vào rổ quần áo bẩn rồi trở lại ngay sau đó.Đặt hai tay lên vai anh,cậu bắt đầu xoa bóp vai cho anh,rất thành thạo.Jae Jung nhắm mắt lại,cơ thể anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.Bả vai anh được cậu chăm sóc cẩn thận đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn gì nữa!Dễ chịu vô cùng.Tâm trạng cũng vì vậy mà tốt hơn rất nhiều._Anh còn đau nữa không?_Myung Uk nhẹ nhàng hỏi anh,mười đầu ngón tay cậu vẫn miệt mài ấn chặt vào vùng tiếp giao giữa cổ anh và bả vai.Jae Jung thở dài khoan khoái,giọng nói cũng mềm đi rất nhiều._Cảm giác không tệ!Em học việc này ở đâu vậy?_Jae Jung nhàn nhã hỏi cậu,hít một luồng hơi lạnh._Ba em cũng hay bị đau lưng lắm!Vậy nên em thường xoa bóp giúp ông.Lâu dần thành quen!_Myung Uk nở nụ cười hiền lành,thêm sức ở đầu ngón tay._Em có năng khiếu đấy!Jae Jung nhẹ giọng nói rồi nhắm mắt lại.Cảm giác quá dễ chịu làm anh không muốn cậu dừng lại,ngay cả khi anh không còn cảm thấy đau đớn nữa.Lâu rồi anh không được thư thái như vậy nên Jae Jung quyết định nằm lỳ ở đó!......Và anh sẽ tiếp tục nằm lỳ ra như vậy nếu không bị tiếng chuông điện thoại quái quỷ phá vỡ không gian yên tĩnh.Myung Uk dừng tay lại và với chiếc điện thoại trên bàn,đưa cho anh.Jae Jung lật người lại,nghiêng đầu xuống,lặp lại hai bên vai như vậy....những cơn đau nhức thật sự biến mất.Mặc kệ tiếng chuông điện thoại reo hối hả,Jae Jung nhàn nhã sửa tư thế nằm thật thoải mái và vỗ nhẹ lên ngực mình.Myung Uk ngoan ngoãn tiến lại và nằm dài lên ngực anh.Đặt tay phải lên đỉnh đầu cậu,Jae Jung từ tốn gạt khoá máy,chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã hấp tấp hét lên với anh:_JAE JUNG!EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY???_Myuk PD?!?_Jae Jung ngỡ ngàng,lập tức hỏi lại để chắc chắn người đang nói chuyện với mình._JAE JUNG!EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY?XẢY RA CHUYỆN LỚN LẮM RỒI!_Myuk PD vẫn không gia giảm giọng nói với anh,giọng nói hốt hoảng vô cùng._Em đang ở nhà!Anh bình tĩnh đi!Có chuyện gì vậy ạ?_Jae Jung vỗ nhẹ lên người Myung Uk và cậu lập tức rời khỏi anh.Jae Jung ngồi dậy,sắc mặt bất an lo lắng._KANG GARY VỪA NÓI SẼ RỜI RUNNING MAN!!!_Myuk PD hét lên với cậu.Điên cuồng lên vì lo sợ và tức giận._DẠ????Jae Jung hét lên.Đôi mắt anh trợn lên và anh đứng phắt dậy.Myung Uk giật mình nhìn vì phản ứng bất ngờ của anh,tim suýt nhảy ra ngoài._Em nói Gary bị làm sao vậy?Khi trước khó khăn lắm mới mời cậu ta tham gia được!Trong thời gian tham gia RM đã một lần rút khỏi chương trình,gây hoang mang cho mọi người lắm rồi!Bây giờ lại muốn rút nữa!Em nói anh phải làm sao đây?Chưa kể thành viên RM,fans cả nước rồi quốc tế,còn ban giám đốc đài SBS nữa!Anh biết ăn nói làm sao với mọi người đây?_Myuk PD mất bình tĩnh nói một lượt với anh,giọng nói gần như sắp nổ tung.Jae Jung phải há miệng ra để thở,cố gắng giữ bình tĩnh.Cậu không ngờ Gary huynh lại làm điều này thật!Không ngờ anh lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy!Nuốt khan trong cổ họng,Jae Jung trầm giọng lại,vừa an ủi Myuk PD,vừa tìm kế hoãn binh:_Anh!Anh bình tĩnh nghe em nói này!Anh đã nói tin này ra với ai chưa?_Chưa!Em là người đầu tiên anh nói!_Myuk PD nóng vội nói với Jae Jung._Tốt rồi!_Jae Jung thở phào nhẹ nhõm.Liếm đôi môi của mình,cậu cứng rắn nói với Myuk PD._Tạm thời bây giờ anh cứ bình tĩnh đã!Đừng nói với bất kỳ ai về việc này!Em hứa sẽ giải quyết êm thấm!_Có được không?_Myuk PD hỏi lại Jae Jung.Giọng nói anh hồ nghi nhưng không dấu nổi sự hi vọng._Em hứa!_Jae Jung cương quyết nói,giọng anh giận giữ vô cùng._Vậy tất cả nhờ em giúp vậy!_Myuk PD khẩn khoản nói với cậu._Dạ!Em dập máy đây!Tạm biệt anh!Jae Jung dập máy và nghiến chặt răng lại.Máu nóng sộc thẳng lên đầu anh làm anh nóng rẫy:"KANG GARY!ANH NGHĨ CÁI GÌ TRONG ĐẦU VẬY!EM ĐẾN PHÁT ĐIÊN LÊN VỚI ANH MẤT THÔI!"Jae Jung hét lên trong đầu.Bên cạnh anh,Myung Uk ngồi nép vào trong ghế,tránh anh càng xa càng tốt.Jae Jung thở mạnh,càng nghĩ càng rối.Thật sự anh cũng không biết rút cuộc nên làm thế nào mới phải.Ngồi phịch xuống ghế,tinh thần Jae Jung điêu đứng vì tin dữ này._Sao vậy anh?_Myung Uk khe khẽ hỏi,cố gắng không nói quá to._Kang Gary!!!_Jae Jung rít qua kẽ răng vỏn vẹn 2 chữ._Anh....Gary....có....có.....rắc....rối..ạ?_Myung Uk tò mò cố gặng hỏi._Chính anh ta mới là rắc rối đấy!_Jae Jung gằn giọng lại,vuốt hai đầu lông mày.Cơn đau đầu chết tiệt lại ập đến.Myung Uk nhìn anh bối rối phẫn nộ như vậy,thần người ra một lúc.Bất chợt một ý nghĩ vụt qua đầu cậu,Myung Uk chần chừ rồi khẽ nói:_Anh à......nếu là chuyện của Gary huynh.....thì nhờ chị Ji Hyo được không?Jae Jung quay phắt lại phía cậu làm Myung Uk giật nảy người vì hoảng sợ.Cậu tưởng anh sẽ lớn tiếng mắng cậu không ngờ trên môi Jae Jung lại nở một nụ cười rạng rỡ.Anh vội vàng nắm lấy tay cậu và kéo sát cậu lại gần,đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi cậu.Myung Uk bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã vội vã buông cậu ra,kèm theo một lời khen hào hứng:_Em giỏi lắm!Myung Uk!Rồi anh vội vã vớ lấy chiếc điện thoại và lần lần danh bạ.Thở phào nhẹ nhõm khi cái tên anh đang tìm kiếm hiện ra trước mắt.Gạt phím màn hình,Jae Jung hồi hộp gõ gõ tay xuống mặt ghế.....tim anh nhói lên một nhịp khi điện thoại kết nối.Giọng anh hồi hộp và ngại ngần vang lên:_Eun Gi nona!Lâu quá không gặp!..........
_Sao nào?Cậu trung uý?Jae Jung nhàn nhạt hỏi,giọng nói anh không nhanh không chậm,hơn nữa còn biểu tình ít nhiều mỉa mai.Myung Uk cắn cắn môi,đỏ lựng mặt khi anh lôi quân hàm của cậu ra,không cần nói cũng biết anh đang bực bội!Những lúc như thế này tốt nhất cứ giả ngốc cho xong._Em không biết!_Cậu lí nhí đáp,đôi mắt cứ dán chặt xuống dưới,tránh nhìn ánh mắt anh._Nhìn lên đây!_Jae Jung gằn giọng với cậu.Myung Uk hấp tấp ngước mắt lên,sợ đến há hốc miệng.Jae Jung không phải là người có thể đùa được!Anh ấy không đùa được đâu!Nếu không cẩn thận là cậu bị anh đánh thật cho coi.....mà cậu không muốn bị anh đánh đâu!Đau lắm!Thật sự rất đau!Jae Jung cau mày nhìn cậu,trong lòng bỗng thấy một chút khó chịu.Rút cuộc anh làm sao mà cậu sợ anh đến vậy cơ chứ.Càng nhìn cậu như vậy anh càng thấy khó chịu!Cậu càng làm như vậy lại càng làm anh nghĩ cậu thật sự là yêu anh hay sợ anh mới chấp nhận ở bên anh nữa.Càng như vậy càng làm anh thấy mình xấu xa tồi tệ....mà anh lại không muốn như vậy!Điều này có lẽ là ngăn cách lớn nhất giữa anh và cậu,làm anh cảm thấy thật phiền lòng về cậu!Jae Jung sẽ còn căn vặn cậu nữa nếu cơn đau buốt nơi bả vai không đột ngột xuất hiện,xộc thẳng lên óc anh.Jae Jung nheo mắt lại,cắn chặt răng vì cơn đau bất ngờ quá lớn......cơ thể anh nhức nhối vô cùng.Nỗi đau càng lúc càng tồi tệ làm anh cúi gập người lại,tiếng rên rít qua kẽ răng.Myung Uk giật mình khi thấy anh đột nhiên đổ gục xuống.Nỗi sợ hãi lập tức biến mất,nhường chỗ cho sự lo lắng vô vùng.Cậu vội vã bám vào vai anh,sợ hãi nhìn thấy anh run lên vì đau.Giọng nói cậu hốt hoảng vang lên,cuống quýt:_Anh sao vậy?Anh đau ở đâu nói cho em biết đi?Jae Jung cau mày lại,hơi thở khó khăn bật ra khỏi cổ họng anh:_Vai tôi.......Myung Uk lập tức hiểu ra vấn đề.Cậu vội vàng đứng dậy và kéo anh nằm sấp xuống sôpha.Jae Jung thắc mắc nhìn cậu khi Myung Uk với tay cởi áo véc của anh ra._Anh bị căng cơ rồi!Tại anh làm việc liên tục,ngồi liên tục trong thời gian dài!Không sao đâu!Anh nằm xuống một chút đi!Jae Jung nheo mắt lại,từ tốn nằm xuống theo lời Myung Uk,ngạc nhiên khi cậu nói nỗi đau nhức nhối trên cơ thể anh chỉ là triệu chứng căng cơ bình thường._Anh cởi nốt áo sơ mi ra đi!Em quay lại ngay!Myung Uk nói với anh và để áo véc của Jae Jung sang một bên,bước xuống thềm nhà,rẽ vào phòng tắm.Cậu trở ra và mang theo một chiếc khăn tắm to và mở tủ lạnh,lấy khay đựng đá to đùng ra.Myung Uk bỏ hai vốc đá to vào khăn tắm và bó chặt nó lại,quay ra phòng khách.Jae Jung nằm sấp trên ghế sô pha,nửa trên để trần.Từng đường nét nam tính lộ rõ trên bả vai rộng của anh,những khối cơ rắn chắc trên cánh tay dài.Cơ thể của anh thật sự rất cân đối,thiếu một chút thì thành gầy,thừa một chút lại thành béo!Rất hoàn hảo!Myung Uk ngồi cạnh anh,chườm khăn lạnh lên vai Jae Jung.Một cơn rùng mình dễ chịu lan xuống tận châu thân,đầu lông mày Jae Jung dãn ra đầy nhẹ nhõm.Đôi vai anh cũng thuận theo dịu lại,cảm giác nhức nhối không còn nữa...từng cơn lạnh thấm vào da anh,làm anh tỉnh táo rõ rệt._Anh làm việc nhiều như vậy,thỉnh thoảng cũng cần đứng lên đi lại một chút,vươn vai một chút cho dãn cơ xương!Không chỉ dựa vào việc tập thể dục mà giải quyết hết mọi thứ được đâu!_Myung Uk nhẹ giọng nói với anh,vẫn đều đặn áp chỗ đá lạnh vào gáy Jae Jung,cảm nhận cơn rùng mình lan sang những đốt ngón tay của cậu.Jae Jung thở ra khoan khoái.Sự e buốt trên vai làm dịu đi cơn đau rất nhiều.Myung Uk lướt chỗ đá lạnh lên vai anh một vài lần nữa rồi đứng dậy,bước vào phòng tắm và vứt chiếc khăn vào rổ quần áo bẩn rồi trở lại ngay sau đó.Đặt hai tay lên vai anh,cậu bắt đầu xoa bóp vai cho anh,rất thành thạo.Jae Jung nhắm mắt lại,cơ thể anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.Bả vai anh được cậu chăm sóc cẩn thận đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn gì nữa!Dễ chịu vô cùng.Tâm trạng cũng vì vậy mà tốt hơn rất nhiều._Anh còn đau nữa không?_Myung Uk nhẹ nhàng hỏi anh,mười đầu ngón tay cậu vẫn miệt mài ấn chặt vào vùng tiếp giao giữa cổ anh và bả vai.Jae Jung thở dài khoan khoái,giọng nói cũng mềm đi rất nhiều._Cảm giác không tệ!Em học việc này ở đâu vậy?_Jae Jung nhàn nhã hỏi cậu,hít một luồng hơi lạnh._Ba em cũng hay bị đau lưng lắm!Vậy nên em thường xoa bóp giúp ông.Lâu dần thành quen!_Myung Uk nở nụ cười hiền lành,thêm sức ở đầu ngón tay._Em có năng khiếu đấy!Jae Jung nhẹ giọng nói rồi nhắm mắt lại.Cảm giác quá dễ chịu làm anh không muốn cậu dừng lại,ngay cả khi anh không còn cảm thấy đau đớn nữa.Lâu rồi anh không được thư thái như vậy nên Jae Jung quyết định nằm lỳ ở đó!......Và anh sẽ tiếp tục nằm lỳ ra như vậy nếu không bị tiếng chuông điện thoại quái quỷ phá vỡ không gian yên tĩnh.Myung Uk dừng tay lại và với chiếc điện thoại trên bàn,đưa cho anh.Jae Jung lật người lại,nghiêng đầu xuống,lặp lại hai bên vai như vậy....những cơn đau nhức thật sự biến mất.Mặc kệ tiếng chuông điện thoại reo hối hả,Jae Jung nhàn nhã sửa tư thế nằm thật thoải mái và vỗ nhẹ lên ngực mình.Myung Uk ngoan ngoãn tiến lại và nằm dài lên ngực anh.Đặt tay phải lên đỉnh đầu cậu,Jae Jung từ tốn gạt khoá máy,chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã hấp tấp hét lên với anh:_JAE JUNG!EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY???_Myuk PD?!?_Jae Jung ngỡ ngàng,lập tức hỏi lại để chắc chắn người đang nói chuyện với mình._JAE JUNG!EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY?XẢY RA CHUYỆN LỚN LẮM RỒI!_Myuk PD vẫn không gia giảm giọng nói với anh,giọng nói hốt hoảng vô cùng._Em đang ở nhà!Anh bình tĩnh đi!Có chuyện gì vậy ạ?_Jae Jung vỗ nhẹ lên người Myung Uk và cậu lập tức rời khỏi anh.Jae Jung ngồi dậy,sắc mặt bất an lo lắng._KANG GARY VỪA NÓI SẼ RỜI RUNNING MAN!!!_Myuk PD hét lên với cậu.Điên cuồng lên vì lo sợ và tức giận._DẠ????Jae Jung hét lên.Đôi mắt anh trợn lên và anh đứng phắt dậy.Myung Uk giật mình nhìn vì phản ứng bất ngờ của anh,tim suýt nhảy ra ngoài._Em nói Gary bị làm sao vậy?Khi trước khó khăn lắm mới mời cậu ta tham gia được!Trong thời gian tham gia RM đã một lần rút khỏi chương trình,gây hoang mang cho mọi người lắm rồi!Bây giờ lại muốn rút nữa!Em nói anh phải làm sao đây?Chưa kể thành viên RM,fans cả nước rồi quốc tế,còn ban giám đốc đài SBS nữa!Anh biết ăn nói làm sao với mọi người đây?_Myuk PD mất bình tĩnh nói một lượt với anh,giọng nói gần như sắp nổ tung.Jae Jung phải há miệng ra để thở,cố gắng giữ bình tĩnh.Cậu không ngờ Gary huynh lại làm điều này thật!Không ngờ anh lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy!Nuốt khan trong cổ họng,Jae Jung trầm giọng lại,vừa an ủi Myuk PD,vừa tìm kế hoãn binh:_Anh!Anh bình tĩnh nghe em nói này!Anh đã nói tin này ra với ai chưa?_Chưa!Em là người đầu tiên anh nói!_Myuk PD nóng vội nói với Jae Jung._Tốt rồi!_Jae Jung thở phào nhẹ nhõm.Liếm đôi môi của mình,cậu cứng rắn nói với Myuk PD._Tạm thời bây giờ anh cứ bình tĩnh đã!Đừng nói với bất kỳ ai về việc này!Em hứa sẽ giải quyết êm thấm!_Có được không?_Myuk PD hỏi lại Jae Jung.Giọng nói anh hồ nghi nhưng không dấu nổi sự hi vọng._Em hứa!_Jae Jung cương quyết nói,giọng anh giận giữ vô cùng._Vậy tất cả nhờ em giúp vậy!_Myuk PD khẩn khoản nói với cậu._Dạ!Em dập máy đây!Tạm biệt anh!Jae Jung dập máy và nghiến chặt răng lại.Máu nóng sộc thẳng lên đầu anh làm anh nóng rẫy:"KANG GARY!ANH NGHĨ CÁI GÌ TRONG ĐẦU VẬY!EM ĐẾN PHÁT ĐIÊN LÊN VỚI ANH MẤT THÔI!"Jae Jung hét lên trong đầu.Bên cạnh anh,Myung Uk ngồi nép vào trong ghế,tránh anh càng xa càng tốt.Jae Jung thở mạnh,càng nghĩ càng rối.Thật sự anh cũng không biết rút cuộc nên làm thế nào mới phải.Ngồi phịch xuống ghế,tinh thần Jae Jung điêu đứng vì tin dữ này._Sao vậy anh?_Myung Uk khe khẽ hỏi,cố gắng không nói quá to._Kang Gary!!!_Jae Jung rít qua kẽ răng vỏn vẹn 2 chữ._Anh....Gary....có....có.....rắc....rối..ạ?_Myung Uk tò mò cố gặng hỏi._Chính anh ta mới là rắc rối đấy!_Jae Jung gằn giọng lại,vuốt hai đầu lông mày.Cơn đau đầu chết tiệt lại ập đến.Myung Uk nhìn anh bối rối phẫn nộ như vậy,thần người ra một lúc.Bất chợt một ý nghĩ vụt qua đầu cậu,Myung Uk chần chừ rồi khẽ nói:_Anh à......nếu là chuyện của Gary huynh.....thì nhờ chị Ji Hyo được không?Jae Jung quay phắt lại phía cậu làm Myung Uk giật nảy người vì hoảng sợ.Cậu tưởng anh sẽ lớn tiếng mắng cậu không ngờ trên môi Jae Jung lại nở một nụ cười rạng rỡ.Anh vội vàng nắm lấy tay cậu và kéo sát cậu lại gần,đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi cậu.Myung Uk bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã vội vã buông cậu ra,kèm theo một lời khen hào hứng:_Em giỏi lắm!Myung Uk!Rồi anh vội vã vớ lấy chiếc điện thoại và lần lần danh bạ.Thở phào nhẹ nhõm khi cái tên anh đang tìm kiếm hiện ra trước mắt.Gạt phím màn hình,Jae Jung hồi hộp gõ gõ tay xuống mặt ghế.....tim anh nhói lên một nhịp khi điện thoại kết nối.Giọng anh hồi hộp và ngại ngần vang lên:_Eun Gi nona!Lâu quá không gặp!..........
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz