ZingTruyen.Xyz

markhyuck; undefined tension.

sâu trong góc tối.

marynotmarie4nm

Cái cách Haechan ngẩng đầu nhìn Mark Lee giống hệt như đang nhìn một cục kẹo cao su dính bết dưới đế giày Vans mới cóng: vừa gai mắt, vừa muốn cạo đi cho khuất mắt nhưng lại sợ bẩn tay.

Mark, kẻ đang chống cây chổi lau sàn vào tường với dáng vẻ của một ông hoàng vừa vi hành xuống ruộng lúa, nhướng mày đầy thách thức:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng có mơ tao lau hộ mày khúc này nhé."

Haechan bật cười, một điệu cười "hê hê" giả trân mà cậu đã luyện tập suốt ba năm cấp ba chỉ để dành riêng cho cái bản mặt đáng ghét này.

"Gớm, mày đừng có dát vàng lên mặt mình nữa. Tin tao đi, nếu bây giờ Chúa bắt tao phải chọn giữa việc lau cái hành lang bẩn thỉu này bằng lưỡi và việc nói chuyện tử tế với mày, tao thà liếm sạch cái sàn này còn hơn."

"Cẩn thận cái mồm, không tao nhét luôn cái cán chổi vào họng mày trước khi mày kịp liếm đấy."

"Ngon thì nhào vô? Chắc gì tay chân lèo khèo như mày chắc gì đã làm lại tao?"

Mark siết chặt tay quanh cán chổi, gân xanh nổi lên rõ rệt, gằn giọng: "Mày thử nói thêm một câu nữa xem?"

Haechan chỉ nhún vai, bĩu môi một cái dài thượt rồi xoay mông về phía đối phương, tiếp tục công cuộc lau dọn một cách đầy hằn học. Cậu lau thì ít mà chủ yếu là trút giận lên cái nền gạch tội nghiệp, cốt để tránh cái ánh nhìn như muốn nướng chín gáy mình của tên phía sau.

Nguồn cơn của cái sự đày đọa này bắt đầu từ một vụ cá cược ngu ngốc trong giờ giải lao, dẫn đến một màn cãi nhau long trời lở đất ngay trước cửa phòng giáo viên, cụ thể là tranh xem đứa nào gan to dám đổ canh thừa vào giày thầy chủ nhiệm. Kết quả, thầy giám thị chẳng cần biết ai đúng ai sai, chỉ thấy hai cái "máy phát thanh" ồn ào nhất khối 12 đang dính lấy nhau như lửa với xăng, liền hào phóng tặng ngay cho một vé độc đắc: dọn toàn bộ hành lang khu D.

Khu D, cái nơi khỉ ho cò gáy, ít người qua lại và dài như cái sớ kể tội của Haechan dành cho Mark Lee.

Và tất nhiên, vì cả hai quá bận rộn với việc "phun châu nhả ngọc" vào mặt nhau nên khi cây lau nhà cuối cùng được vắt khô, đồng hồ đã điểm 7 giờ tối.

Cạch.

Tiếng cầu dao tổng sập xuống. Toàn bộ dãy hành lang chìm vào bóng tối. Tiếp đó là tiếng xích sắt va vào cổng chính lách cách. Mark là người phản ứng đầu tiên. Cậu ta đứng thẳng dậy, đôi mắt mở to nhìn quanh: "Mẹ kiếp. Bảo vệ khóa cổng rồi."

Haechan ngẩng đầu lên, thở hắt ra một hơi đầy chán nản: "Hay quá ha? Nhờ phúc đức của mày cả đấy."

"Lỗi tại tao? Mày là cái đứa mồm mép tép nhảy không biết điểm dừng cơ mà!"

"Ít ra tao không phải cái thứ mặt thì tỏ vẻ thanh cao mà mồm thì toàn rác rưởi như mày!"

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì ánh đèn pin loang loáng quét qua vách tường, kèm theo tiếng bước chân nặng nề của bác bảo vệ đang đi tuần. Mark đập mạnh vào vai Haechan, giọng hạ thấp xuống mức khẩn thiết: "Chết tiệt. Trốn! Trốn mau lên!"

"Trốn cái gì mà trốn? Mày điên à, mình có làm gì đâu mà phải-"

"Muốn bị mời phụ huynh vì ở lại trường giờ này tội gây mất trật tự không?" Mark lừ mắt, chẳng thèm giải thích thêm, túm lấy cổ áo Haechan kéo xềnh xệch về phía cuối hành lang. Cậu ta đạp tung cánh cửa tủ dụng cụ vệ sinh bé tí hin vốn chỉ đủ chỗ cho mấy cây chổi và một cái máy hút bụi già nua rồi tống cả Haechan lẫn mình vào trong.

Chật. Chật muốn tắt thở.

Lưng Haechan dán chặt vào vách gỗ sần sùi, còn Mark thì phải dùng một tay giữ cánh cửa khép chặt, tay kia chống thẳng lên tường, ngay sát vành tai Haechan. Phần dưới của hai người gần như là sát nhau vì Mark vừa phải giữ thăng bằng, vừa phải kiếm chỗ đứng vững để né những dụng cụ ở dưới.

Trong cái không gian tối tăm và bí bách này, mọi giác quan của Haechan bỗng dưng trở nên nhạy bén đến mức thừa thãi. Cậu nghe rõ mồn một tiếng lồng ngực Mark đang phập phồng, cảm nhận được hơi nóng hầm hập tỏa ra từ cơ thể đối phương. Và ghét nhất là cái mùi xà phòng trên áo đồng phục của tên đáng ghét kia. Nó sạch sẽ, mát lạnh một cách vô lý so với cái nết của chủ nhân nó.

"Lùi ra coi!" Haechan rít qua kẽ răng.

"Lùi đi đâu được nữa? Cái tủ dụng cụ chứ không phải cái sân bay!" Mark đáp, giọng trầm và khàn hơn bình thường. "Mày chiếm hết oxy của tao rồi đấy."

"Lỗi tại tao chắc?" Haechan hứ một tiếng nho nhỏ rồi quay mặt đi, cố tránh cho bản thân tiếp xúc gần với tên này hết mức có thể. Không biết vì khoảng cách giữa hai người họ quá gần hay vì quá thiếu oxy mà khuôn mặt của Haechan giờ đây đã phiếm hồng, cũng may là đã được bóng tối che phủ, chứ không cậu cũng chẳng biết giấu mặt đi đâu.

"Im mồm đi. Ổng đang đi qua kìa."

Cả hai nín thở. Tiếng bước chân bộp, bộp chậm rãi nện xuống sàn gạch, dừng lại ngay trước cánh cửa tủ, tiếng kim loại va vào nhau lạch cạch. Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu rọi xung quanh, xuyên qua cả đôi mắt của họ qua khe hở. Lúc này, Mark mới thấy rõ được, Haechan đang nhắm tịt hai mắt, hai tay đã bịt chặt lấy miệng tránh phát ra tiếng động. Hắn khẽ cười, hóa ra nhóc điên này cũng biết sợ. Khi ánh sáng đã đi đến mọi ngóc ngách của căn phòng, tiếng bước chân lại vang lên rồi dần dần xa khuất.

Mấy giây sau, Mark thở phào một hơi nhẹ nhõm, hơi thở phả thẳng vào trán Haechan làm cậu rùng mình.

Haechan định mở miệng chửi đổng vài câu cho đỡ quê, nhưng lời chưa kịp ra khỏi họng thì đã mắc kẹt. Hơi thở của họ quá gần. Gần đến mức Haechan cảm thấy môi Mark chỉ cách mình một khoảng vô hình mong manh như sợi chỉ.

Chật chội, nóng nực, và ngột ngạt đến mức quái đản.

Mark khẽ cựa quậy. Đầu gối cậu ta vô tình (hoặc cố ý, ai mà biết được cái đồ lươn lẹo này) len vào giữa hai chân Haechan, cọ nhẹ vào đùi trong của cậu.

"Cẩn thận cái chân của mày đấy," Haechan gằn giọng cảnh cáo, máu nóng bắt đầu dồn lên mặt.

"Đừng có đẩy. Tao đang cố trụ để không ngã đè lên người mày đây."

"Mày cứ thử ngã xem," Haechan nhếch môi, nhe ra hàm răng trắng bóng trong bóng tao, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, "tao cắn cho nát người."

Mark cúi xuống nhìn cậu. Dù không gian lờ mờ, Haechan vẫn thấy khóe môi tên kia nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích. Tên này nghĩ cậu chỉ giỏi võ mồm đây mà.

"Thách mày đấy," Mark thì thầm, giọng điệu trêu ngươi. "Có gan thì làm đi?"

Cái dây thần kinh lý trí của Haechan đứt cái pặc.

"Mày tưởng tao không dám?"

Và không để Mark kịp chuẩn bị, Haechan vươn người tới. Mục tiêu không phải là vai hay tay, mà là cái cổ cao ngạo nghễ đang lộ ra ngay trước mặt cậu.

Phập.

Haechan ngoạm thẳng vào vùng da mềm mại nơi cổ Mark. Không phải cắn yêu, mà là cắn thật. Một cú cắn của sự ghét bỏ, của sự ức chế dồn nén suốt cả buổi chiều nay (hoặc là những hận thù trước đó tôi không chắc). Cậu cảm nhận được mạch đập dưới lớp da thịt kia nảy lên điên cuồng.

Mark rít lên một tiếng đau đớn pha lẫn kinh ngạc, cả người cứng đờ lại.

"Thằng điên này...!"

Haechan nhả ra, hài lòng nhìn vết răng hằn rõ trên cổ đối phương, nhếch mép cười đắc thắng: "Đã bảo rồi. Đừng có thách nhà giàu húp tương."

Nhưng nụ cười của Haechan vụt tắt khi cậu nhìn thấy ánh mắt của Mark. Nó tối sầm lại, nguy hiểm và rực lửa hơn bao giờ hết. Mark đưa tay sờ lên vết cắn, rồi nhìn Haechan như một con thú săn mồi vừa bị chọc giận.

"Khá lắm. Mày thích chơi bạo lực đúng không?" Mark gằn giọng, bàn tay lạnh buốt bất ngờ túm chặt lấy gáy Haechan. "Vậy thì tao sẽ trả đủ."

"Mày định làm c-"

Câu hỏi của Haechan bị chặn đứng. Mark cúi xuống, không chút do dự, cắn mạnh vào môi dưới của Haechan.

Cú cắn mang tính trừng phạt, mạnh đến mức Haechan nếm được vị tanh nồng của máu.

"Ưm-!" Haechan định đẩy ra, nhưng Mark đã tận dụng cơn đau đó để xâm nhập.

Ngay khi Haechan hé miệng vì đau, Mark lập tức trượt lưỡi vào, biến cú cắn trả thù thành một nụ hôn sâu hoắm. Không hề nhẹ nhàng, cũng chẳng có chút lãng mạn sến súa nào. Nó là một cuộc xâm lăng.

Mark hôn như muốn nuốt chửng Haechan, lưỡi cậu ta càn quét khoang miệng, cuốn lấy lưỡi Haechan một cách thô bạo và chiếm hữu. Dịch vị trao đổi liên tục, có chút trào ra quanh khóe miệng của cậu. Tay Mark siết chặt eo Haechan, ép ngược cậu vào vách tủ mạnh đến mức Haechan tưởng lưng mình sắp gãy đôi.

Haechan choáng váng. Cậu muốn phản kháng, muốn đạp cho tên điên này một phát, nhưng cơ thể phản bội cậu. Sự ma sát, mùi hương nam tính áp đảo, và cái cách Mark "trả thù" đầy kỹ thuật khiến chân tay Haechan mềm nhũn.

Thay vì đẩy ra, tay cậu vô thức bấu chặt vào vai áo Mark, kéo tên đáng ghét đó dán chặt vào người mình hơn nữa. Không phải không muốn đẩy ra, mà không còn sức để đẩy ra.

Mark gầm gừ trong cổ họng, một âm thanh trầm đục đầy kích thích khi thấy Haechan đáp lại. Cậu ta nghiến răng, lại day nhẹ lên vết thương trên môi Haechan một lần nữa như để nhắc nhở: Đây là cái giá cậu phải trả.

"Thở đi" Mark thì thầm vào môi cậu khi dứt ra một chút, giọng khàn đặc, rồi lại lao vào hôn tiếp, điên cuồng và gấp gáp như thể ngày mai trái đất sẽ nổ tung.

Mark Lee rõ ràng là một tên điên. À không, là một tên điên có kỹ thuật.

Chưa kịp để Haechan lấy lại hơi để phun ra một tràng chửi thề từ A đến Z vì cái tội dám cắn môi cậu, thì cái miệng đáng ghét kia đã lại ập xuống lần hai. Lần này không còn là trừng phạt nữa, mà là càn quét. Thật ra Haechan cũng chưa hôn ai bao giờ, nói về khoản này xem như mù tịt, chỉ có thể nương theo từng cái liếm mút của người kia

"Ưm- Buông... thằng chó..." Haechan rên rỉ, cố gắng dùng chút sức lực mèo cào còn sót lại để đẩy cái tảng đá đang đè lên người mình ra nhưng vô ích. Mark khóa chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu, ép sát vào vách gỗ sần sùi. Cả người cậu ta dán chặt vào Haechan, không chừa ra lấy một kẽ hở nào cho không khí lọt vào.

Và rồi, Haechan cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng khi bàn tay còn lại của Mark bắt đầu giở trò.

Cái tay hư hỏng của tên lớp trưởng gương mẫu, cái tay mà bình thường chỉ biết cầm bút giải toán với cầm chổi quét nhà, bây giờ đang luồn vào áo sơ mi trượt dài từ eo cậu lên trên. Nó luồn thẳng vào trong lớp áo sơ mi đồng phục, lạnh ngắt.

"Á... cái tay!" Haechan giật thót người, bụng hóp lại theo phản xạ.

"Yên nào" Mark thì thầm vào môi cậu, giọng khàn đục như tiếng sỏi nghiến vào nhau. Cậu ta không những không dừng lại mà còn miết nhẹ lên mạn sườn nhạy cảm của Haechan, khiến cậu run bắn lên như con tôm bị thả vào nồi nước sôi.

Tiên sư nhà mày! Học đâu ra cái thói sờ soạng người khác thế hả Mark Lee?

Haechan gào thét trong lòng. Miệng cậu muốn chửi, muốn mắng sa sả vào mặt tên này là đồ biến thái, đồ lợi dụng, nhưng tất cả những gì thoát ra được chỉ là những tiếng thở dốc đứt quãng, nghe... nhục nhã vô cùng. Bàn tay của hắn di chuyển đến phía hai hạt đậu nhỏ đang cương lên vì kích thích, tùy ý mà xoa nắn.

"Đừng... đừng có chạm vào đó..." Haechan nghiến răng, cố gắng nghiêng đầu tránh đi nụ hôn ướt át đang di chuyển xuống cổ mình.

"Sao? Sợ à?" Mark cười khẽ, hơi thở nóng hổi phả vào dái tai cậu, rồi liếm nhẹ một cái đầy khiêu khích.

Đầu gối Haechan mềm nhũn. Thề có bóng đèn hành lang đang tắt ngóm bên ngoài, nếu không phải Mark đang ép chặt cậu vào tường thì Haechan đã trượt xuống sàn thành một đống bầy hầy rồi.

Cậu ghét cái cảm giác này. Ghét cái cách cơ thể mình phản bội lại lý trí sắt đá. Rõ ràng là cậu ghét Mark Lee, ghét cái bản mặt vênh váo, ghét cái giọng điệu bố đời. Thế mà tại sao khi ngón tay thô ráp của cậu ta vuốt ve dọc sống lưng, Haechan lại thấy... sướng?

Mụ nội nó chứ, Lee Haechan mày mất giá quá rồi! Chỉ vì vài cái chạm trượt tay mà mày định đầu hàng quân địch sao?

Haechan cố gom hết chút liêm sỉ cuối cùng, há miệng định cắn vào vai Mark một phát nữa cho bõ ghét. Nhưng Mark như đi guốc trong bụng cậu, bàn tay đang ở trong áo bỗng bóp nhẹ vào eo một cái. Mark nhanh tay bóp chặt lấy hai má của cậu khiến đôi môi óng ánh của cậu chu chu ra. Sau đó cắn mạnh vào cái má trái đầy thịt của Haechan dằn mặt.

"Ah-!" Haechan bật ra tiếng kêu, và ngay lập tức bị Mark chặn lại bằng một nụ hôn sâu hơn, lưỡi cậu ta quấn lấy lưỡi cậu, mút mát đến mức Haechan cảm thấy đầu óc mình quay cuồng như vừa uống cạn ba chai soju.

Tay Haechan, thay vì đẩy ra, giờ đây lại vô thức luồn vào mái tóc đẫm mồ hôi sau gáy Mark, giật nhẹ. Không biết là muốn kéo ra hay muốn giữ lại.

Không gian trong tủ chật chội nóng hầm hập như cái lò bát quái. Mùi mồ hôi, mùi xà phòng bạc hà của Mark, và cả mùi hương cacao ngọt lịm từ chính Haechan hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ không khí đặc quánh dục vọng.

Mark vẫn chưa chịu dừng lại. Cậu ta như kẻ chết khát vớ được nguồn nước, tham lam gặm nhấm môi dưới sưng đỏ của Haechan, tay thì cứ như bạch tuộc, xoa nắn tấm lưng trần dưới lớp áo vải. Nhân lúc cậu đang phân tâm, người lớn hơn đã di chuyển xuống hai đầu vú từ bao giờ. Hắn dùng lưỡi đảo quanh hạt đậu hồng sau lớp sơ mi mỏng manh, sau đó mới ngậm vào, hết cắn rồi mút, lâu lâu lại dùng răng nghiến, khẽ day nhẹ, tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà xoa lấy đầu vú bên cạnh, lớp vải cọ vào khiến cảm giác kích thích lan tao tận óc.

"Làm cái trò gì vậy... ưm ~" Haechan vội vàng bịt lấy miệng của mình sau khi phát ra tiếng rên xấu hổ ấy.

Tiếng kêu ngọt ngào của cậu như tiếp thêm động lực cho hắn tiếp tục. Mark chưa hề buông tha, cứ liên tục bú liếm cho đến khi hai đầu ti của cậu sưng lên. Ngực của Haechan vốn to hơn những thằng con trai khác, nhấp nhô không lộ quá rõ. Hắn như thấy được mỹ vị nhân gian, nhanh chóng cởi cúc áo rồi luồn tay vào xoa nắn hai bầu ngực ấy.

Mềm, da lại còn quá mịn.

Mark không thể ngừng thán phục về người này, sao một thằng con trai lại có thể có làn da mịn màng và mềm mại đến như thế này chứ? Hắn chứ như kẻ nghiện, điên cuồng vừa xoa nắn vừa ăn lấy đầu ti.

Lee Haechan thở hắt ra, đầu óc quay cuồng như chong chóng. Cậu muốn chửi, muốn văng tục, muốn sút cho tên này một phát bay ra khỏi cái tủ chật hẹp này. Nhưng khốn nạn thay, cái cơ thể phản chủ của cậu lại đang run rẩy, mềm nhũn ra như đống bùn nhão dưới tay hắn.

"Mẹ kiếp... Mark Lee... Bỏ cái tay ra..." Haechan rít lên, nhưng nghe giống tiếng rên rỉ hơn là đe dọa.

Mark Lee không trả lời. Hắn dùng hành động để bịt miệng cậu. Môi hắn trượt từ hai đầu ti lên yết hầu nhạy cảm của Haechan, cắn nhẹ một cái. Tay hắn bên trong áo sơ mi không còn yên phận vuốt ve nữa, mà bắt đầu lần mò xuống thấp hơn, lướt qua rốn, chạm vào thắt lưng quần đồng phục.

"Dừng...!" Haechan giật thót mình, hai tay bấu chặt lấy vai áo Mark. "Mày định làm cái quái gì ở đây hả?"

Mark ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong bóng tao sáng rực lên một cách đáng sợ. Hắn thở dốc, mồ hôi trên trán nhỏ xuống má Haechan.

"Mày thách tao mà?" Giọng Mark khàn đặc, nghe như tiếng giấy nhám chà lên gỗ. "Sao? Giờ lại sợ à? Mèo con chỉ giỏi võ mồm thôi sao?"

"Bố mày đéo sợ!" Haechan bị khích tướng, máu nóng dồn lên não, bây giờ não chắc cũng không còn suy nghĩ được gì nữa rồi. "Tao chỉ sợ mày yếu sinh lý làm không xong thôi!"

Mark nhếch mép cười, một nụ cười đểu cáng mà Haechan thề là muốn đấm vỡ mặt.

"Thế để tao chứng minh nhé."

Dứt lời, Mark Lee không nói không rằng, dùng đầu gối tách hai chân Haechan ra rộng hơn. Hắn ép sát người vào, để phần đầu gối cứng rắn của mình cọ xát mạnh bạo vào phần nhô lên phía dưới của Haechan qua lớp quần vải thô cứng.

"Ưm-"

Haechan cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu xấu hổ. Sự ma sát điên cuồng khiến cả người cậu nóng ran như bị lửa đốt. Cái không gian chật chội này, mùi mồ hôi, mùi bạc hà nồng nặc của Mark, tất cả như đang thiêu đốt lý trí của cậu.

Mark cúi xuống, hôn ngấu nghiến lên vành tai đỏ ửng của Haechan, thì thầm những lời lẽ mà bình thường hắn - một lớp trưởng gương mẫu - sẽ không bao giờ thốt ra:

"Mày nứng rồi đúng không? Mồm thì chửi, nhưng phía dưới của mày đang cọ vào chân tao nhiệt tình lắm đấy Haechan."

"Câm mồm... đồ biến thái..." Haechan nhắm tịt mắt, cảm giác nhục nhã xen lẫn khoái cảm đánh úp lấy cậu. Cậu ghét việc Mark nói đúng. Cậu ghét việc mình đang vô thức ưỡn người lên để đón nhận sự cọ xát đó.

Bàn tay Mark luồn qua cạp quần, chạm trực tiếp vào da thịt nóng hổi ở vùng eo hông. Hắn không nhẹ nhàng, mà bóp mạnh một cái khiến Haechan nấc lên.

"Đau... thằng chó..."

"Đau hay sướng?" Mark hỏi, tay kia giữ chặt gáy Haechan, ép cậu ngẩng mặt lên để hắn hôn sâu thêm lần nữa. Lưỡi hắn khuấy đảo trong khoang miệng cậu, cuốn lấy lưỡi cậu mà mút mát, tiếng chùn chụt vang lên ám muội trong không gian tĩnh mịch. Haechan cảm thấy mình sắp chết ngạt. Cậu không còn sức phản kháng, hai tay từ lúc nào đã vòng qua cổ Mark, kéo hắn xuống thấp hơn. Tên này đúng là một tên cuồng hôn.

Tiếng dây kéo quần roẹt một cái, âm thanh sắc lạnh xé toạc không gian tĩnh mịch, nghe chói tai đến mức Haechan tưởng như cả thế giới đều nghe thấy. Cả hai chiếc quần của cậu bị cởi bỏ không thương tiếc trong tích tắc.

"Dừng... ưm... buông ra..." Haechan cố gắng vùng vẫy, nhưng hai chân cậu đã bị đầu gối Mark tách rộng ra, chèn chặt vào vách gỗ.

Bàn tay Mark Lee, cái bàn tay mà Haechan từng dè bỉu là chỉ biết cầm bút giải toán, bây giờ đang nắm trọn lấy điểm yếu hại nhất của cậu. Nó nóng hầm hập, thô ráp và di chuyển với một kỹ thuật điêu luyện đến mức đáng ngờ. Hắn liên tục ma sát lên xuống, sau đó xoa tròn phần quy đầu, miết nhẹ lỗ bắn tinh khiến Haechan suýt chút nữa hét lên về kích thích bất ngờ.

Mark đưa hai ngón tay lên miệng, ép Haechan phải liếm vào. Hai ngón tay hắn chơi đùa với chiếc lưỡi óng ảnh bên trong khoang miệng, đôi khi đi sâu đến tận vòm họng khiến cậu suýt nữa ngậm không nổi. Khi cảm thấy vừa đủ, hắn đưa hai ngón ra phía sau, đưa thẳng vào trong nơi tư mật nhất của cậu.

"Mẹ nó...Lạ quá, mày làm cái chó gì đấy? Mau biến khỏi người tao." Haechan cựa quậy muốn thoát, nhưng rồi nhận ra, chỗ này quá nhỏ, hơn nữa cả người nó đã bị người kia kìm chặt không có đường lui.

Mark Lee không nói chơi. Hắn thực sự định "xử" Haechan ngay trong cái tủ bé tẹo, nồng nặc mùi bụi và mùi hormones này. Haechan rít lên, nước mắt sinh lý trào ra vì sự xâm lấn đột ngột. Cảm giác bị lấp đầy vừa lạ lẫm, vừa đáng sợ, lại vừa kích thích một cách điên rồ.

Mark thở dốc, mồ hôi từ trán hắn nhỏ xuống má Haechan. Hắn không dừng lại, mà kiên nhẫn nới lỏng từng chút một.

"Thả lỏng ra," Mark gầm gừ vào tai cậu, giọng khàn đặc. "Mày định kẹp gãy tay tao đấy à? Bình thường mồm mép tép nhảy lắm mà, sao chỗ này lại nhát gan thế?"

"Mẹ nó... tại mày... tại mày thô bạo quá đấy..." Haechan nức nở, hông vô thức uốn éo để trốn tránh, nhưng lại vô tình khiến sự cọ xát càng thêm mãnh liệt.

"Mày ăn cái gì mà khít thế hả?" Mark vỗ nhẹ vào mông cậu một cái đét đầy cảnh cáo, rồi lại thúc tay vào sâu hơn một chút. "Hít thở đi. Cậu mà còn gồng nữa là tao làm cho rách đấy, lúc đấy đừng có khóc."

"Cút... rút ra... bố mày không chứa nổi..." Haechan chửi thề, nhưng hai chân cậu lại ngoan ngoãn tách rộng ra hơn, nhảy lên quấn lấy hông Mark như dây leo.

Mark bật cười, một điệu cười đầy thỏa mãn và chiếm hữu. Hắn cúi xuống hôn lên những giọt mồ hôi trên cổ Haechan, thì thầm:

"Sao? Mồm thì bảo cút, mà ở dưới này nó lại ngậm chặt lấy tao không chịu nhả thế này? Mày là cái đồ lươn lẹo nhất cái trường này đấy Haechan ạ."

Lời vạch trần trần trụi khiến mặt Haechan đỏ bừng như gấc chín. Sự xấu hổ bị bóc mẽ hòa lẫn với khoái cảm đang len lỏi khiến cậu phát điên. Cậu không còn muốn chống cự nữa. Cậu muốn nhiều hơn. Hai ngón, rồi ba ngón, rồi bốn ngón liên tục ra vào ở phía sau hậu huyệt. Phía sau cậu được lấp đầy và căng cứng, còn bị ma sát liên tục làm cho chủa nhân của nó run bần bật từng hồi. Haechan không thể ngừng nức nở, tay cấu chặt vào vai Mark như một cách trả thù.

Tao cào cho chết mày, ai mượn mày làm tao đau vậy chứ!

Một cú móc mạnh khiến Haechan nấc lên, sống lưng cậu cong vòng, đầu đập nhẹ vào vách tủ cốp một cái. Nhục nhã thay, cậu chẳng thấy đau, chỉ thấy một luồng điện tê dại chạy thẳng từ sống lưng xuống bụng dưới. Từng cú di chuyển của Mark đi đôi với tiếng lêu ngọt ngào của Haechan. Trước giờ hắn vẫn luôn thích giọng của người này, nay còn rên dẫm đãng như vậy, độ yêu thích tăng nghìn lần. Bình thường mà sử dụng giọng nói đúng cách như thế này chắc đâu khiến Mark Lee ghét bỏ.

"Sao không to mồm thách thức như lúc nãy nữa?" Mark cười khẩy, hơi thở nóng rực phả vào cổ Haechan. "Giờ chỉ biết rên thôi à? Mới chạm vào tí đã ướt nhẹp rớt hết cả nước xuống quần thế này. Mày lừa ai đấy?"

"Mày... mày chỉ có thế thôi à..." Haechan thở hổn hển, liếc Mark bằng đôi mắt ướt át đầy khiêu khích. "Nhanh lên... ngứa... ngứa quá... làm cho tử tế vào... mày mà làm tao không sướng... tao thiến mày..."

Mark sững lại một giây trước sự "bố đời" của con mèo nhỏ dưới thân, rồi ánh mắt hắn tối sầm lại.

"Được. Là mày xin đấy nhé."

Mark không chần chừ lấy con hàng to khủng bố của mình ra, rồi vuốt ve mấy cái. Trong bóng tối lờ mờ, Haechan không thấy được quá rõ cực vật của hắn. Nhưng đến khi Mark đâm thẳng vào trong lỗ nhỏ mở to đang chờ đợi, Haechan mới phải há hốc mồm. Kích cỡ này đúng là không vừa, so với bốn ngón lúc nãy chắc còn hơn vài phần. Hắn đâm một lần lút cán, không nhân nhượng.

"A... ưm... Mark...! Mẹ nó rách mất, mau cút ra cho tao" Haechan vây giờ không đơn thuần là nói, xen lẫn vào đó là những tiếng nấc do khóc quá nhiều.

Không đợi cho người kia có thời gian thích ứng, hắn bắt đầu di chuyển. Mạnh bạo. Dồn dập. Không còn chút nương tay nào.

"Cảm nhận rõ chưa? Biết cái gì đang ở trong người mày không?" Mark vừa thúc mạnh vừa hỏi, ép Haechan phải nhìn thẳng vào mắt mình. "Là của tao đấy, của Mark Lee. Từ giờ phút này, bên trong mày chỉ được phép chứa đồ của tao thôi, hiểu chưa?"

"Hiểu... hiểu cái đầu mày... ưm... sướng... sướng quá..." Nước mắt sinh lý của cậu không ngừng tuôn rơi. Haechan không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì khác ngay lúc này ngoài cự vật đang đâm thẳng vào người. Cú nào cú nấy đều đâm thẳng đến điểm sâu nhất trong huyệt đạo của cậu, khiến cho Haechan chỉ có thể hả họng lên mà rên rỉ. Nước mắt của cậu cũng theo đó mà tuôn rơi không ngừng.

"Mark... mẹ kiếp... mày là chó hay là người thế hả... nhẹ thôi thằng điên này!" Haechan rít lên, móng tay bấu chặt vào bắp tay Mark, vừa muốn đẩy ra lại vừa muốn kéo vào. Mark không trả lời ngay. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào vành tai đỏ ửng của Haechan, rồi thì thầm bằng cái giọng trầm khàn đầy nguy hiểm:

"Chửi tiếp đi. Mày càng chửi, chỗ này của mày càng siết chặt lấy tao đéo chịu nhả. Dối lòng vừa thôi Haechan." Mark Lee đúng là một tên điên, càng nói hắn lại càng tăng tốc lực đâm rút. Dưới chỗ giao thoa của họ lúc này đã hiện lên bọt trắng xóa chảy dọc mông của người nhỏ vì ma sát quá nhanh.

"Tao đéo... a...!" Haechan ngửa đầu ra phía sau, không ngừng rên rỉ. Vì Mark đang ôm lấy cả người của cậu, nên hầu như Haechan chỉ có thể phó mặc cho người này muốn làm gì thì làm. Haechan càng rên thì Mark lại càng hăng máu. Hắn ngắm nhìn người dưới thân, thầm nghĩ cuối cùng cũng chinh phục được cái khung cảnh yếu ớt này của cậu. Haechan bây giờ mong manh và dễ vỡ, tựa như chỉ cần một chút nữa thôi là tan chảy thành một vũng nước.

"Ưm... ư... đau... thằng chó này... mày định xé đôi tao ra đấy à..." Haechan nức nở, lý trí hoàn toàn bay biến. Cậu không còn sức để giữ hình tượng nữa, miệng há ra đớp lấy không khí, tiếng rên rỉ bắt đầu to dần lên không kiểm soát. Tư thế này khiến cự vật của hắn đi vào quá sâu, chạm đến điểm gồ lên liên tục.

"Suỵt." Mark đưa tay kia lên bịt miệng Haechan lại, ánh mắt sắc lẹm trong bóng tao. "Bé mồm thôi. Hay mày muốn bác bảo vệ mở cửa vào đây xem lớp phó học tập đang dạng chân cho lớp trưởng làm?"

Lời đe dọa có hiệu quả tức thì. Haechan im bặt, chỉ còn tiếng ư ử trong cổ họng. Nhưng sự sợ hãi bị phát hiện lại vô tình trở thành một liều thuốc kích thích cực mạnh. Sự lén lút, chật chội và tao lỗi khiến khoái cảm nhân lên gấp bội.

Mark bỏ tay ra khỏi miệng cậu, thay vào đó là hôn xuống. Lưỡi hắn khuấy đảo trong khoang miệng Haechan, cuốn lấy cái lưỡi đang rụt rè chống cự.

"Nhìn tao này," Mark ra lệnh khi dứt nụ hôn, phía dưới vẫn không ngừng hoạt động. "Đéo được nhắm mắt. Nhìn xem thằng nào đang làm mày sướng phát điên lên." Tay hắn cũng không nhàn rỗi, tiếp tục ma sát phần thân dưới của cậu. Haechan nhận kích thích đủ đường rên ư ử như chú cún con, không ngừng gọi tên hắn.

Haechan hé mắt, nhìn vào đôi mắt đen láy đầy dục vọng của Mark. Cậu cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị nghiền nát, nhưng cái tao cao ngạo của Haechan không cho phép cậu chịu thua, kể cả trong tình huống này.

Cậu nhếch mép, dù giọng nói đã vỡ vụn:

"Mày... mày chỉ làm được đến thế thôi à? Cơm... cơm trưa mày ăn đi đâu hết rồi? Mạnh nữa lên... ưm... mày mà dừng lại là tao thiến..." Haechan lúc này đã mệt bở hơi tai rồi nhưng lòng hiếu thắng khiến cho cậu không muốn chịu thua. Không thể nào mà để cho hắn cảm thấy mình điều khiển được cậu, Haechan không muốn điều đó xảy ra.

Mark sững lại một giây, rồi bật cười. Một nụ cười của kẻ săn mồi bị con mồi khiêu khích.

"Được." Và rồi cơn bão ập đến. Hắn thúc mạnh bạo hơn, liên tục, dồn dập. Haechan cảm giác như phía sau mình đã tê liệt luôn rồi, nhưng từng cú kích thích truyền thằng lên đại não nhắc nhở cho cậu là mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Mẹ nó tên khốn, lần đầu mà cũng không thể nhẹ nhàng với người ta.

"Ah! Mark... Mark Lee... ưm... Mark..." Từng tiếng bạch bạch vang vọng trong không gian chật chột như được phóng đại lên nghìn lần. Haechan đỏ mặt gục hẳn vào vai của người đối diện. Cảm giác sung sướng liên tục hành hạ cậu đến không còn chút sức lực nào.

"Gọi tên tao. Gọi cho đàng hoàng vào," Mark gầm gừ vào tai cậu.

"Chậm... a... chết mất... Mark Lee... đồ khốn..."

Trong cái tủ dụng cụ tăm tối, nồng nặc mùi bụi và mùi hormone của hai thằng con trai mới lớn, Haechan hoàn toàn đầu hàng. Thậm chí, cậu còn có suy nghĩ, sau này chắc không con hàng nào thoả mãn cậu hơn cự vật khổng lồ của hắn.

Cậu bám chặt lấy vai Mark, móng tay găm vào da thịt hắn, cả người run lên bần bật khi cao trào ập đến.

"Ra... tao ra..."

Mark siết chặt tay lần cuối, và Haechan bắn ra, ướt đẫm tay hắn, dính cả lên áo đồng phục của cả hai. Cậu gục đầu vào vai Mark, thở dốc như sắp chết, cả người nhão như bùn muốn ngã nhưng được may là đang quấn chặt lấy Mark như con koala nên được hắn ôm lại. Mark cũng không chịu thua, nhấp thêm vài cú thật lực, sau đó lấy đà đâm thẳng một cú thật sâu, rót trọn tất cả tinh dịch vào bên trong hậu huyệt của cậu.

Hắn ra nhiều đến nỗi, lỗ nhỏ không chứa hết nên trào hẳn ra ngoài, chảy dọc xuống mép đùi gợi cảm của Haechan. Mark thở hồng hộc, trán tựa vào trán Haechan. Hắn đưa bàn tay dính đầy chứng cứ phạm tội lên trước mặt cậu, giọng nói vẫn còn dư âm của sự kích thích nhưng đầy vẻ chiếm hữu:

"Mày là của tao rồi. Từ cái miệng hay cãi này, cho đến chỗ ướt át này. Cấm mày nghĩ đến thằng khác khi tao đang làm mày sướng thế này, nghe rõ chưa? Tao không thích ai đụng vào người của tao" Hắn vừa nói vừa chỉ đến từng điểm, như báo con đang đánh dấu chủ quyền. "Ngậm chặt tinh dịch của tao vào, cấm để chảy ra nghe chưa?"

Haechan nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng. Cậu muốn chửi, muốn phun ra một câu "Mơ đi cưng", nhưng cổ họng khô khốc và cơ thể rã rời đã phản bội cậu. Haechan cũng lười truy cứu về mối quan hệ ban đầu của cả hai người họ. Thậm chí, cậu còn vô thức siết chặt muốn giữ hết đống tinh hoa bên trong lỗ nhỏ.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể lầm bầm một câu yếu ớt:

"Lau tay đi... đồ bẩn thỉu."

Và Mark Lee cười, hôn chụt một cái lên chóp mũi đầy mồ hôi của cậu.

"Ừ. Lau vào áo mày nhé?"

"Cút!"

Chưa kịp nghỉ cho thông, Haechan đã thấy bàn tay hư hỏng của Mark tiếp tục sờ soạng lung tung. Cự vật đang còn cắm bên trong có dấu hiệu cứng lại và di chuyển.

"Mark... đủ rồi..." Haechan hổn hển, giọng vẫn còn sụt sịt sau dư chấn của cuộc hoan ái. "Bác bảo vệ... quay lại bây giờ..."

"Kệ ông ấy," Mark lầm bầm, môi trượt xuống xương quai xanh của Haechan, để lại một dấu hôn đỏ chót đầy tính sở hữu. Mà từ môi xuống đến ngực của cậu, không chỗ nào là không có vết xanh tím do hắn để lại. "Để ông ấy biết mày hư hỏng thế nào."

"Thằng điên... hư cái đầu mày ấy..." Haechan chửi thầm, nhưng tay thì lại bấu chặt vào vai áo Mark hơn, móng tay găm vào da thịt qua lớp vải. Cậu quyết định không chịu thua mà tiến đến cổ và xương quai xanh của hắn, liên tục cắn mút muốn để lại dấu.

"Gấp đánh dấu chủ quyền tao đến thế à?" Hắn vừa nhẹ nhàng đâm rút bên trong, vừa nhếch mép hỏi

"Mơ đi, tao cắn cho chết mày luôn."

Họ cứ thế, giằng co trong bóng tối chật chội. Kẻ tấn công thì tham lam, kẻ phòng thủ thì yếu ớt và có phần dung túng. Chẳng có lời yêu thương sến rện nào được thốt ra. Chỉ có tiếng quần áo ma sát sột soạt, tiếng chửi thề tắc nghẹn trong cổ họng Haechan, và tiếng thở dốc nặng nề của hai thằng con trai mới lớn đang bị hormone điều khiển.

Cho đến khi cả hai gần như ngạt thở vì thiếu oxy và sức lực, Mark mới đưa Haechan ra khỏi tủ dụng cụ, đè xuống nền gạch sạch cóong họ vừa lau ban nãy. Trán cậu ta vẫn cụng vào trán cậu, tay vẫn giữ chặt eo không buông.

"Hít thở đi," Mark nói, giọng vẫn còn run run vì dư âm kích thích.

Haechan trượt người xuống một chút, lườm Mark bằng đôi mắt ầng ậng nước (do thiếu khí, chắc chắn là do thiếu khí!):

"Mày... mày là đồ tồi."

Mark nhếch mép, đưa ngón tay cái lau đi vệt nước bọt còn vương trên khóe môi Haechan, hôn chụt thêm một cái, ánh mắt tối sầm lại đầy nguy hiểm:

"Ừ. Nhưng mày thích mà."

"Thích cái c-"

Câu chửi chưa kịp hoàn thành thì Haechan đã phải im bặt vì Mark lại cúi xuống, dường như muốn bắt đầu hiệp thứ ba ngay tại chỗ.

Thôi xong, đời trai của Lee Haechan thế là toang rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz