Mao Son Troc Quy Nhan
Diệp Thiếu Dương đem linh phù nghênh đón thứ trong tay lão."Thái Thượng Tam Thanh, tứ phương Đại Đế, thần uy thông thiên, Phần Thiên Diệt Địa, cấp cấp như luật lệnh!"Linh phù lóe lên, kim quang từ bốn phương tám hướng tràn ra, tựa như liệt hỏa thiêu đốt, cùng cỗ khí màu trắng va vào nhau, một cỗ lực phản phệ vô cùng chấn động truyền ra.Thân thể Diệp Thiếu Dương lay động kịch liệt, một chân chợt mềm nhũn, xém chút ngã xuống đất, nhìn sang Hoàng Quan chủ đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đang ngã lộn nhào trên mặt đất, máu phun phè phè.Hoá ra cú nổ vừa rồi mạnh hết sức, tinh thần Diệp Thiếu Dương lúc này mới được nới lỏng chút ít, hít sâu một hơi, cảm thấy cả người đều đau, giả như Hoàng Quan chủ mà còn sức đánh một trận nữa thì bản thân thực sự không ổn."Quan Chủ!" Mộc Phong quan đệ tử chen chúc tiến lên, đỡ lão dậy. Có đệ tử hướng miệng lão nhét đan dược gì đó, sau đó giúp hắn vận khí trị thương. Đám người kinh hô, từng người dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thiếu Dương, chỉ bằng mình hắn một pháp sư nhân gian, ở cái chừng thanh niên tuổi hai mươi, cư nhiên . . . chiến thắng một vị tiền bối thành danh đã lâu tại Thanh Minh giới.Kết quả này, khiến bọn họ đều không dám tin tưởng."Quái lạ . . ." Thánh Mẫu đứng lên, trầm ngâm suy nghĩ sâu xa."Chủ nhân uy vũ!" Trong trận doanh Thanh Khâu Sơn, không biết người nào hô lên một tiếng, tiếp đó chúng đệ tử cũng lục tục hô theo, âm thanh càng lúc càng chỉnh tề."Đương nhiên thôi, có gì tốt để ăn mừng đâu." Trên mặt tiểu Cửu không giấu được nụ cười, bước tới chỗ Diệp Thiếu Dương. Chúng đệ tử hỗ trợ Hoàng Quan chủ điều dưỡng một chút, khi tỉnh táo trở lại, vừa mở mắt, tìm kiếm Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: "Ám Kim Thần Phù, ngươi cư nhiên biết Ám Kim Thần Phù!"Diệp Thiếu Dương lè lưỡi: "Giờ biết hàng chưa?"Hoàng Quan chủ quát lớn: "Tiểu nhân hèn hạ, thắng không đáng mặt anh hùng!"Diệp Thiếu Dương hướng lão chắp tay một cái, "Vô ích thôi, Thất Tinh Long Tuyền kiếm cũng không thể đưa ngươi. Lúc trước ngươi vũ nhục sơn môn của ta cùng sư phụ ta, ngươi cứ xem như là huề nhau đi!""Ngươi . . . Vô sỉ đến tột cùng! Tỷ đấu há có thể dùng loại ám chiêu này!"Diệp Thiếu Dương tuy cảm giác mình không có xấu như lão nói, song vẫn giải thích: "Từ lúc mới bắt đầu, ta đã không cảm thấy đây là tỷ đấu, ta chưa bao giờ cùng bất kì kẻ nào tỷ đấu, có thể không đánh thì sẽ không đánh, muốn đánh, chính là trận chiến sinh tử."Cuộc chiến sinh tử, tự nhiên không cần nương tay.Hoàng Quan chủ tựa như ngộ ra điều gì, đẩy chúng đệ tử ra, đứng lên, đi về phía Diệp Thiếu Dương."Ngươi làm cái gì?" Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác, lão gia hỏa này chẳng lẽ còn muốn đánh nữa?Hoàng Quan chủ đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương và tiểu Cửu, nói: "Ta thua rồi, dựa theo ước định . . ."Tiểu Cửu lập tức nói: "Hoàng Quan chủ quá nghiêm túc rồi, ngươi quỳ xuống tạ tội với ta, ta nhận không nổi, cứ như vậy đi."Nói xong quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.Diệp Thiếu Dương nói: "Ừ, được."Để thua trước mặt bao nhiêu người như vậy, mặt mũi của lão cũng mất hết. Ban đầu Diệp Thiếu Dương nói thế cũng vì khiêu khích lão, không mong lão làm thật. Nếu lão thật sự dập đầu nhận sai, hắn khẳng định sẽ hận chết bản thân. Nếu vậy, sau khi mình đi dám chắc sẽ không có gì xảy ra, nhưng tương lai chỉ sợ lão sẽ giận chó đánh mèo tiểu Cửu. Mình cũng không cần thiết phải gây thù hằn cho cô.Tuy nhiên đây là Hoàng Quan chủ chủ động nhắc tới lời ước định, xem ra con người lão cũng không xấu lắm, Diệp Thiếu Dương đối với lão cũng có một chút thiện cảm.Ánh mắt Hoàng Quan chủ hiện lên một tia cảm kích, nhìn Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: "Thời điểm đấu pháp, sinh tử chớp mắt, không từ thủ đoạn, đánh xong lại có thể giữ phong độ, một trận chiến này, bần đạo cũng thấy có chút thú vị, trước kia xem nhẹ ngươi, bây giờ nghĩ lại, ngươi trẻ tuổi như vậy, lại có thể lấy được chứng vị chưởng giáo Mao Sơn, cũng không phải là ngẫu nhiên."Nói xong, gọi một người đồ đệ đến, đem Hỗn Thiên Lăng đưa qua."Ước định đã đặt ra, bần đạo đương nhiên tuân thủ. Nếu Hồ Vương và Diệp chưởng giáo khoan dung độ lượng, miễn cho bần đạo chịu nhục, bần đạo cũng không thể chiếm tiện nghi, ta đem Hỗn Thiên Lăng này tặng ngươi."Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, liếc mắt nhìn tiểu Cửu, tiểu Cửu nói: "Ngươi quyết định."Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ: Hỗn Thiên Lăng cũng chẳng có tác dụng gì, vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, hay là cứ nhận lấy coi như tạ ơn.Hoàng Quan chủ xoay người rời đi, trở lại trận doanh mình. Sau đó, nói lời tạm biết với vài lão đại của những trận doanh khác, mang theo các đệ tử một mình rời đi, đoàn người chỉ còn lại hai người Tô Mạt và Trương Vân."Diệp Thiếu Dương, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi!" Tô Mạt oán hận nói, trên mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn.Diệp Thiếu Dương lè lưỡi với cô, trong lòng không khỏi thấy có chút may mắn, vừa rồi đối thủ của mình không phải cô. Tuy Hoàng Quan chủ nhìn qua pháp lực có vẻ thâm hậu hơn, là một tay sử dụng Vu Thuật xuất quỷ nhập thần, rất khó đối phó, dù vậy hắn vẫn tình nguyện có đối thủ là Hoàng Quan chủ, chứ không hề muốn đấu với Tô Mạt.Cô em xinh đẹp này chính là một kẻ điên.Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, kỳ thực cô với Đạo Phong cùng thuộc một loại người, không lên mặt trong những trận đấu bất thường, một khi tham gia chiến đấu thật sự, sẽ hoàn toàn rơi vào điên cuồng, một lời không vừa ý liền liều mạng.Nghĩ đến tương lai cô khẳng định sẽ còn tới làm phiền mình, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy có chút phiền muộn.Hoàng Quan chủ đi rồi, mọi người cũng lục tục tản đi, không bao lâu trận địa liền trống trơn."Ái chà chà." Diệp Thiếu Dương gắng gượng hít xuống một hơi, nhất thời cảm thấy vết thương sau lưng đau đớn không chịu nổi."Ngươi tạm thời không sao chứ?" Tiểu Cửu hỏi.Diệp Thiếu Dương lắc đầu.Tiểu Cửu lôi kéo cánh tay hắn, bước lên Phượng Liễn, cùng ngồi xuống, sau đó sai người kéo đi.Cũng không biết để kéo được xe này là dùng pháp thuật gì, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh biến hóa, không bao lâu thì đến trước một ngọn núi, so với toà Tiểu Sơn lúc trước nguy nga hơn nhiều, núi non trùng trùng điệp điệp, cỏ cây xanh tươi, phong cảnh không tệ chút nào."Thanh Khâu Sơn?" Diệp Thiếu Dương hỏi.Tiểu Cửu gật đầu, tự mình dìu hắn xuống xe, một đường lên núi.Trên sơn đạo, thủ vệ Hồ Tộc đệ tử nhìn thấy Hồ Vương tự mình đỡ một người lên núi, vô cùng kinh ngạc. Những người đi theo sau bọn họ châu đầu ghé tai nói, mọi người ngay tức khắc biết thân phận của Thiếu Dương, tất cả đều quỳ xuống.Những người đi đằng sau đem chuyện Mộc Phong quan Quan chủ thất bại trước Diệp Thiếu Dương anh dũng nhanh chóng truyền đi khắp nơi, chúng Hồ Yêu đều khiếp sợ hắn.Trên đỉnh núi, đứng trước một cung điện ngọc bích huy hoàng, tiểu Cửu cũng không dừng lại, trực tiếp mang Diệp Thiếu Dương xuyên qua đại điện cùng cầu nhỏ và hoa viên, tiến vào một toà tiểu lâu hai tầng. Tiểu lâu xây ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, phong cách cổ xưa, không có đại điện huy hoàng như cung điện phía trước, cũng không có kiến trúc cổ điển ảm đạm, nhưng bên trong bày trí khéo léo đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là của phụ nữ địa phương.Xốc rèm che lên, mùi trần hương lập tức xông vào mũi, Diệp Thiếu Dương rùng mình một cái, đi qua quan sát, trước mắt là một phòng khách cùng kiểu, bên trong bày một bàn trà bằng ngọc cùng ghế, óng ánh trong suốt, dựa vào tường có một loạt những cây màu tím, trên mặt bàn bày một ít vật nhỏ. Diệp Thiếu Dương liếc qua, đều là những thứ chưa nhìn thấy bao giờ, vừa muốn quan sát tỉ mỉ, ánh mắt lại bị cánh cửa đối diện trên tường điện thờ hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz