Chữa Bệnh
⚡️⚡️⚡️⚡️
Lưu ý sét đánh=))) ngoại truyện của cô Dung và nhỏ khờ tới đêyy
.
.
Sáng ấy, trong phủ im ắng lạ thường. Gió chẳng thổi, chim cũng thôi hót.
Con khờ dậy sớm, chuẩn bị nước trà, định mang lên như mọi khi thì hay tin cô Dung bệnh. Bà vú khám hồi lâu rồi nói chỉ là cảm gió, nhưng mặt con bé tái đi, chẳng kịp nói gì đã vội xắn quần chạy ra ngõ gọi thầy lang.
Nắng sớm còn chưa kịp hong khô con đường đất, chân con khờ đã lấm bùn. Thầy lang đi theo sau, vừa thở vừa lắc đầu, “Con nhỏ này lo cho cô như lo mẹ nó vậy.”
Con bé không đáp, chỉ cúi đầu, hai tay run nhẹ.
Trong phòng, cô Dung nằm trên giường, da tái nhưng ánh mắt vẫn long lanh như nước hồ thu. Khi con khờ bước vào, cô khẽ nhướn mày, cười nhạt.
“Cô ổn mà , gió chút thôi mà em lo dữ đa.”
Nó cúi gằm, giọng nhỏ như gió thoảng.
“Cô bệnh, em sợ...”
Cô bật cười, tiếng cười khản đục, có gì đó khiến tim con bé nghẹn lại.
Thầy lang bắt mạch, dặn sắc thuốc, rồi lui. Cả buổi sau đó, con khờ cứ quanh quẩn bên cô khi thì châm nước, hong than, canh nồi thuốc. Mỗi lần nó ghé tới giường, cô lại buông vài câu trêu nhẹ:
“Em nhìn cô hoài dầy sao cô nỡ khỏe được"
"Dạ..dạ cô phải khỏe chớ , cứ bịnh dị hoài đâu có được"
“Thì em chăm cô tận tình thế này cô chỉ muốn bịnh luôn để em chăm thôi”
"Cô nói gì nghe ngộ dị cà, bịnh mệt lắm đó đa"
"Có em ở đây cô không mệt"
Con khờ đỏ bừng im lặng , nhỏ cúi mặt không dám ngước lên sợ cô thấy mặt mũi đỏ lựng của con nhỏ. Cô bật cười, nụ cười yếu ớt mà ấm đến lạ.
.
.
Đến trưa, cơn sốt bớt dần. Cô dựa lưng vào gối, tóc xõa, trán vẫn còn vương hơi nóng. Con khờ mang chén yến chưng lên, hơi nghiêng tay mà cẩn thận đến từng động tác.
“Cô ăn đi, nguội mất ngon.”
Cô nhìn, đôi mắt dài, sâu, trĩu cả mấy tầng ý. Khi con khờ múc muỗng yến đưa đến, cô lại không hé môi.
"Hằng..."
Giọng cô khẽ, êm đến mức làm cả căn phòng lặng đi. Con khờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ấy, bỗng thấy lòng rối như tơ vò.
Cô nắm lấy tay nó. Bàn tay ấy nóng, mềm, và run nhẹ. Khoảng cách giữa hai người bỗng thu hẹp. Mùi yến, mùi thuốc, mùi hương tóc hòa vào nhau. Mũi kề mũi, hơi thở quyện lại, mắt chạm mắt.
Con khờ như hóa đá, tim đập loạn nhịp. Môi cô đã gần, rất gần — Thì nó giật mình, tay run lên, đưa vội muỗng yến vào miệng cô.
“Cô ăn đi... kẻo nguội.”
Cô sững lại. Một giây, hai giây, rồi khẽ cười, vừa buồn vừa dịu.
"Em ngại à.”
Con bé cúi đầu, không dám đáp, chỉ nghe lòng mình ấm lên, lạ lắm – vừa hổ thẹn, vừa thương, vừa như sợ mất điều gì không gọi được tên.
Ngoài cửa sổ, nắng trưa trải dài lên mái ngói, hắt vào căn phòng mùi thơm nhẹ của yến, của thuốc, của những điều chưa kịp nói thành lời.
---
Tối ấy, khi chén thuốc cuối cùng đã nguội, cô vẫn còn sốt nhẹ.
“Đêm nay em ở lại đây với cô” cô nói, giọng khàn mà vẫn cười được "Từ nhỏ tới giờ ,cô bịnh đều có người ở cạnh cô mới yên giấc được"
Con khờ gật đầu, dạ nhỏ, rồi kéo chiếc ghế gỗ lại ngồi sát giường. Ngọn đèn dầu hắt bóng hai người lên vách. Ngoài kia, gió xao động trong tán trúc, mưa rỉ rả giọt dài.
Cô Dung nằm nghiêng, tay gối đầu, mắt khẽ mở. Cô chẳng ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn sang chỗ con khờ đang ngồi. Con bé gục đầu trên mặt bàn, mái tóc rối xòa xuống, bàn tay buông lơi bên chén nước còn ấm.
“Ngủ rồi à?” cô khẽ gọi, nhưng chỉ nhận lại hơi thở đều đặn. Cô khẽ cười, nụ cười mỏng tang như ánh trăng ngoài song cửa.
Một lát sau, cô ngồi dậy, gió lạnh luồn qua vai áo.
“Không yên được,” cô lẩm bẩm, rồi với lấy cuốn sách ở kệ.
Tiếng ghế gỗ cọt kẹt làm con khờ giật mình.
“Cô dậy chi vậy? Thầy lang dặn nghỉ sớm mà...”
“Cô tính ngồi xíu, nằm mãi mỏi lưng.”
Cô toan đi lấy bút, con khờ vội bước tới, ấn nhẹ vai cô xuống giường.
“Cô nằm nghỉ đi mà.”
Cô khẽ gạt tay nó ra, vẫn điềm nhiên lấy nghiên mực, bút, rồi ngồi xuống bàn.
Ánh đèn dầu leo lét, chiếu lên gương mặt cô nghiêng nghiêng, tóc xõa dài, hốc mắt hằn quầng mệt nhưng vẫn sáng. Con khờ đứng sau, nhìn cô chằm chằm, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, cô đặt bút xuống, quay lại.
“Lại đây.”
Con khờ tiến tới, rụt rè. Cô đưa ra một tờ giấy vừa khô mực — nét vẽ mềm, tinh tế, gương mặt trên giấy hiện ra quen đến ngẩn người.
Chính là nó. Giống đến chín phần. Mái tóc, đôi mắt, cả cái cúi đầu ngượng nghịu như trong gương.
“Cô vẽ em... em sao lại đẹp vậy...” Con khờ ngẩn ngơ, ôm bức họa vào ngực, khen không ngớt.
Cô Dung nhìn, môi khẽ cong, trong mắt ánh lên một tia vui mảnh mai.
Cô đứng dậy, vòng ra phía sau, lấy bút cắm vào tay con khờ.
“Giờ đến lượt em vẽ cho cô xem”
“Dạ? Em.... em không biết vẽ.”
“Thử đi.”
Cô đứng sát lưng, tay chạm tay, hơi thở cô phả lên gáy khiến con khờ rùng mình.
Ngòi bút run rẩy trên mặt giấy. Một nét, hai nét — dở dang mà vụng về.
Cô cúi sát, giọng khẽ như gió thổi.
“Bông hoa này...”
Rồi cô dừng lại, mắt nhìn vào nét mực còn ướt, thì thầm bên tai:
“Đẹp hệt như em.”
Con khờ chết lặng.
Nét bút trong tay loang ra một vệt mực tròn, nhỏ như giọt tim vừa rơi xuống.
⚡️
https://archiveofourown.org/works/73444301
⚡️
"Xong rồi , em thấy khỏe hơn chưa?" Dung nghiêng đầu ân cần hỏi không quên trộm hôn một cái lên má nhỏ trong lúc nó đang mơ mơ màng màng.
Hằng mệt mỏi , người vẫn còn run sau cơn dư chấn khi nãy , mặt mũi nóng bừng bừng .
"Dạ...khỏe"
.
.
End
Mấy mom chú ý nha , 2 fic ⚡️ toi sẽ để thêm 3 hôm nữa rồi prv nhé và sẽ không mở thêm đâu nhakkk. Ai mún sụk lâu dài thì đki ao3 từ bgio thì cỡ 1 tuần là có acc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz