2
Buổi học cuối cùng của ngày thứ sáu trôi qua nặng nề.
Nắng xế, vàng như mật ong đổ qua khung cửa sổ, loang lên bảng những vệt loang lổ.Chuông tan học vang lên lũ học sinh ùa ra như đàn chim sổ lồng. Tiếng dép, tiếng cười, tiếng xe đạp lách cách nối nhau dọc sân trường.Dung trực nhật, ở lại lau bảng. Mùi phấn vương trong không khí, bụi bặm đến khó thở. Khi chị xách cặp đi về, hành lang đã vắng tanh, chỉ còn tiếng lá bàng xào xạc ngoài sân.Rồi Dung thấy ở băng ghế cạnh dãy phòng học, Diễm Hằng ngồi đó. Áo dài dính lấm bẩn, vai ướt, tóc rối, tay trống trơn. Đôi vai mảnh hơi run lên bởi từng cơn gió và sự cô độc.Hằng vẫn im lặng nhẹ ngẩng đầu lên nhìn quanh, ánh chiều ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi. Ánh sáng vàng vọt của hoàng hôn làm da Hằng càng thêm nhợt, nhưng đôi mắt thì sáng — sáng theo cách yếu ớt, như một ngọn nến nhỏ giữa gió.Dung dừng lại, nhìn quanh. Ở góc sân, một đôi giày đen bị treo lên ngọn cây bàng. Còn chiếc xe đạp dựng nghiêng gần đó, xích rơi khỏi đĩa, nằm lăn dưới đất.Một thoáng, mọi thứ chồng lên nhau trong tâm trí Dung — những mảnh vụn của ký ức cũ. một buổi chiều năm lớp mười, khi chính chị cũng ngồi dưới mưa, áo ướt sũng, sách vở rách nát, và chẳng ai quay lại nhìn.Dung khẽ thở ra, ngón tay siết chặt quai cặp.“Giống mình…” – chị nghĩ.Nắng chiều chậm rãi trôi qua bức tường vôi, phủ lên sân trường màu cam buồn như những tấm phim cũ. Hằng cúi đầu,bàn tay khẽ run phủi sạch mấy vệt bẩn trên tà áo , mi mắt rũ xuống nhìn chẳng buồn mà cũng chẳng đau chỉ là sự nhẫn nhịn đang bao trùm lấy che giấu đi thứ cảm xúc thật bên trong.Dung nhìn lâu thêm một chút — lâu hơn mức cần thiết.Dung bước lại gần. Bóng nắng trải dài dưới chân, ôm lấy cả hai trong sắc vàng cuối ngày.Hằng khẽ ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân. Mái tóc ướt dính vào má, đôi mắt tròn, đen và trũng. Không còn nước mắt — chỉ còn một thứ trống rỗng lặng lẽ.Dung dừng lại trước mặt Hằng, nhìn quanh rồi ngước lên ngọn bàng. Đôi giày treo lủng lẳng trên cành, như trêu ngươi.Chị hít nhẹ, nói một câu chẳng rõ là cho ai.“Để lấy cho"Rồi không nói thêm, Dung bám thân cây trèo lên. Tay áo dài trắng quệt phải nhựa bàng, vạt áo vướng vào cành, chị vẫn gỡ ra cẩn thận, với tới được đôi giày. Một chiếc rơi xuống đất, bụi tung lên. Hằng giật mình, định đứng dậy, nhưng Dung đã nhảy xuống, phủi tay.“Giày đây. Còn cặp thì… để chị đi tìm.”Không đợi phản ứng, Dung quay ra hành lang tìm quanh. Một lát sau, chị trở lại với chiếc cặp bị nhét sau tường cạnh bể nước. Dây kéo rách một bên, nhưng sách vở vẫn còn.Hằng đứng yên, nhận lại, rồi cúi đầu thật thấp. Cô định viết gì đó nhưng chưa kịp lấy giấy thì Dung đã ngồi xuống cạnh, chỉ vào chiếc xe đạp.“Tụt xích rồi à?”Hằng khẽ gật.Dung sắn tay áo, ngồi xuống cạnh bánh xe. Dây xích đen dính nhớt, khô khốc. Chị ấn nhẹ, tra lại từng nấc. Mồ hôi rịn ra, tay dính lem nhem thứ nhớt đen ngòm.
Chị bật cười khẽ, thở hắt ra.“Khó chịu thật. "Không biết Hằng có nghe hay không, nhưng cô lại cúi xuống, lấy trong túi ra chiếc khăn nhỏ — loại khăn thêu tay cũ kỹ — rồi khẽ lau vệt nhớt bám trên ống tay áo Dung.Dung nhìn, hơi sững lại.
Giọng chị bật ra, nhẹ như gió.“Khờ, nhớt càng lau càng dây ra đấy”Hằng ngẩng lên, ngơ ngác nhìn, rồi khẽ gật đầu, môi mím lại.Dung bật cười — nụ cười thật hiếm hoi.Chiều muộn xe vẫn chưa sửa xong. Dung quyết định gửi tạm ở phòng bảo vệ, rồi quay lại bảo.“Đi thôi. Nhà em hướng nào?”Hằng chỉ tay. Con đường về nhà chạy men theo con đê nhỏ, gió lồng lộng. Dung đèo Hằng trên chiếc xe đạp cà tàng, nắng chiều rơi xuống vai hai đứa — ấm, và buồn đến lạ.Tay Dung dính nhớt nắm chặt ghi đông , chân vẫn đạp đều trên bàn đạp. Tà áo dài cột chặt bên hông khẽ lất phất trong gió. Hằng ngồi sau nhẹ níu lấy vạt áo , đôi mắt nhìn bóng lưng phía trước khẽ lay động , đáy mắt bỗng trào dâng thứ cảm xúc khó tả.
.Tận cuối con đê, giữa những hàng cau xanh và ruộng lúa xa xa, là căn nhà cấp bốn nhỏ, nơi một bà cụ tóc bạc ngồi trước hiên. Bà mỉm cười hiền lành khi thấy hai cô gái dừng lại."Nay có bạn đưa về đó hả , cảm ơn cháu nha"Dung khẽ gật đầu chào, còn Hằng quay lại nhìn chị — cái nhìn đầu tiên thật lâu, như muốn nói điều gì nhưng vẫn im lặng.Nắng tắt dần.Trên tay Dung, vệt nhớt xe vẫn chưa kịp rửa, nhưng trong lòng chị, có một vệt khác — ấm hơn, mềm hơn — vừa kịp lắng xuống.---Tiết đầu tiên của buổi sáng thứ hai.
Sân trường còn vương hơi sương, lá bàng vẫn đọng giọt nước đêm qua, lấp lánh dưới nắng sớm.Dung đến lớp muộn. Chị bước vào, tóc vẫn còn ướt sương, cặp xách lỏng thõng một bên vai. Cô giáo liếc nhìn, định nhắc, nhưng rồi thôi — cái kiểu của Dung học tuy giỏi nhưng đôi lúc cũng bướng bỉnh, ai cũng quen rồi.Khi Dung đi ngang qua tổ ba, chị khẽ dừng.
Hằng đang ngồi đó, đầu hơi nghiêng, tay mở quyển vở. Áo dài trắng tinh, phơi trong nắng, khô sạch. Trên bàn là một hộp bút cẩn thận dán lại bằng băng keo trong.Dung nhìn thoáng qua cổ tay mình — vệt nhớt đen hôm qua đã rửa sạch, chỉ còn một đường mờ. Tự dưng chị cười khẽ.Hằng ngẩng lên khẽ quay đầu nhìn xuống
Cô không đáp, chỉ mím môi, rồi cúi đầu cặm cụi viết vài chữ nhỏ vào góc vở xé ra rồi đẩy nhẹ về phía Dung.“Cảm ơn hôm qua chị đã giúp em.”Dung thoáng sững. Một tờ giấy bé xíu, chữ nắn nót, tròn trịa. Chị gật đầu, giả vờ không để tâm, nhưng trong lòng lại thấy ấm lên kỳ lạ.Dung ngồi ổn định rồi mở sách, chống cằm nhìn bảng. Tiếng giảng bài đều đều của cô giáo vang lên, trộn với tiếng quạt quay và tiếng bút sột soạt.Một lúc sau, có tiếng rì rầm phía bàn đầu.“Ê, con nhỏ câm nó viết chữ đẹp ghê.”“Ờ, tưởng mấy đứa kiểu đó học tệ, ai ngờ thi điểm cao phết.”“Giả vờ ngoan thôi, loại nó tao gặp đầy đường.”Tiếng cười khúc khích nối nhau.Dung liếc nhìn lên — Hằng vẫn im lặng, chỉ cúi đầu ghi chép, gương mặt không chút phản ứng. Cái cách cô điềm tĩnh giữa những lời xì xào ấy, khiến Dung bất giác thấy tim mình siết lại.“Chịu được đến bao giờ đây, nhóc…”Giờ ra chơi, Dung lại mở sách, nhưng mắt không đọc được dòng nào. Cứ mỗi khi Hằng cúi đầu, ngón tay đan nhau dưới bàn, Dung lại liếc lên, rồi vội nhìn đi. Không hiểu sao — ánh sáng buổi sớm rọi lên mái tóc Hằng, làm mọi thứ như chậm hơn, yên hơn.Chị bắt đầu thấy khó chịu khi ai đó trêu Hằng. Và cũng bắt đầu… muốn bảo vệ.---
Nắng xế, vàng như mật ong đổ qua khung cửa sổ, loang lên bảng những vệt loang lổ.Chuông tan học vang lên lũ học sinh ùa ra như đàn chim sổ lồng. Tiếng dép, tiếng cười, tiếng xe đạp lách cách nối nhau dọc sân trường.Dung trực nhật, ở lại lau bảng. Mùi phấn vương trong không khí, bụi bặm đến khó thở. Khi chị xách cặp đi về, hành lang đã vắng tanh, chỉ còn tiếng lá bàng xào xạc ngoài sân.Rồi Dung thấy ở băng ghế cạnh dãy phòng học, Diễm Hằng ngồi đó. Áo dài dính lấm bẩn, vai ướt, tóc rối, tay trống trơn. Đôi vai mảnh hơi run lên bởi từng cơn gió và sự cô độc.Hằng vẫn im lặng nhẹ ngẩng đầu lên nhìn quanh, ánh chiều ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi. Ánh sáng vàng vọt của hoàng hôn làm da Hằng càng thêm nhợt, nhưng đôi mắt thì sáng — sáng theo cách yếu ớt, như một ngọn nến nhỏ giữa gió.Dung dừng lại, nhìn quanh. Ở góc sân, một đôi giày đen bị treo lên ngọn cây bàng. Còn chiếc xe đạp dựng nghiêng gần đó, xích rơi khỏi đĩa, nằm lăn dưới đất.Một thoáng, mọi thứ chồng lên nhau trong tâm trí Dung — những mảnh vụn của ký ức cũ. một buổi chiều năm lớp mười, khi chính chị cũng ngồi dưới mưa, áo ướt sũng, sách vở rách nát, và chẳng ai quay lại nhìn.Dung khẽ thở ra, ngón tay siết chặt quai cặp.“Giống mình…” – chị nghĩ.Nắng chiều chậm rãi trôi qua bức tường vôi, phủ lên sân trường màu cam buồn như những tấm phim cũ. Hằng cúi đầu,bàn tay khẽ run phủi sạch mấy vệt bẩn trên tà áo , mi mắt rũ xuống nhìn chẳng buồn mà cũng chẳng đau chỉ là sự nhẫn nhịn đang bao trùm lấy che giấu đi thứ cảm xúc thật bên trong.Dung nhìn lâu thêm một chút — lâu hơn mức cần thiết.Dung bước lại gần. Bóng nắng trải dài dưới chân, ôm lấy cả hai trong sắc vàng cuối ngày.Hằng khẽ ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân. Mái tóc ướt dính vào má, đôi mắt tròn, đen và trũng. Không còn nước mắt — chỉ còn một thứ trống rỗng lặng lẽ.Dung dừng lại trước mặt Hằng, nhìn quanh rồi ngước lên ngọn bàng. Đôi giày treo lủng lẳng trên cành, như trêu ngươi.Chị hít nhẹ, nói một câu chẳng rõ là cho ai.“Để lấy cho"Rồi không nói thêm, Dung bám thân cây trèo lên. Tay áo dài trắng quệt phải nhựa bàng, vạt áo vướng vào cành, chị vẫn gỡ ra cẩn thận, với tới được đôi giày. Một chiếc rơi xuống đất, bụi tung lên. Hằng giật mình, định đứng dậy, nhưng Dung đã nhảy xuống, phủi tay.“Giày đây. Còn cặp thì… để chị đi tìm.”Không đợi phản ứng, Dung quay ra hành lang tìm quanh. Một lát sau, chị trở lại với chiếc cặp bị nhét sau tường cạnh bể nước. Dây kéo rách một bên, nhưng sách vở vẫn còn.Hằng đứng yên, nhận lại, rồi cúi đầu thật thấp. Cô định viết gì đó nhưng chưa kịp lấy giấy thì Dung đã ngồi xuống cạnh, chỉ vào chiếc xe đạp.“Tụt xích rồi à?”Hằng khẽ gật.Dung sắn tay áo, ngồi xuống cạnh bánh xe. Dây xích đen dính nhớt, khô khốc. Chị ấn nhẹ, tra lại từng nấc. Mồ hôi rịn ra, tay dính lem nhem thứ nhớt đen ngòm.
Chị bật cười khẽ, thở hắt ra.“Khó chịu thật. "Không biết Hằng có nghe hay không, nhưng cô lại cúi xuống, lấy trong túi ra chiếc khăn nhỏ — loại khăn thêu tay cũ kỹ — rồi khẽ lau vệt nhớt bám trên ống tay áo Dung.Dung nhìn, hơi sững lại.
Giọng chị bật ra, nhẹ như gió.“Khờ, nhớt càng lau càng dây ra đấy”Hằng ngẩng lên, ngơ ngác nhìn, rồi khẽ gật đầu, môi mím lại.Dung bật cười — nụ cười thật hiếm hoi.Chiều muộn xe vẫn chưa sửa xong. Dung quyết định gửi tạm ở phòng bảo vệ, rồi quay lại bảo.“Đi thôi. Nhà em hướng nào?”Hằng chỉ tay. Con đường về nhà chạy men theo con đê nhỏ, gió lồng lộng. Dung đèo Hằng trên chiếc xe đạp cà tàng, nắng chiều rơi xuống vai hai đứa — ấm, và buồn đến lạ.Tay Dung dính nhớt nắm chặt ghi đông , chân vẫn đạp đều trên bàn đạp. Tà áo dài cột chặt bên hông khẽ lất phất trong gió. Hằng ngồi sau nhẹ níu lấy vạt áo , đôi mắt nhìn bóng lưng phía trước khẽ lay động , đáy mắt bỗng trào dâng thứ cảm xúc khó tả.
.Tận cuối con đê, giữa những hàng cau xanh và ruộng lúa xa xa, là căn nhà cấp bốn nhỏ, nơi một bà cụ tóc bạc ngồi trước hiên. Bà mỉm cười hiền lành khi thấy hai cô gái dừng lại."Nay có bạn đưa về đó hả , cảm ơn cháu nha"Dung khẽ gật đầu chào, còn Hằng quay lại nhìn chị — cái nhìn đầu tiên thật lâu, như muốn nói điều gì nhưng vẫn im lặng.Nắng tắt dần.Trên tay Dung, vệt nhớt xe vẫn chưa kịp rửa, nhưng trong lòng chị, có một vệt khác — ấm hơn, mềm hơn — vừa kịp lắng xuống.---Tiết đầu tiên của buổi sáng thứ hai.
Sân trường còn vương hơi sương, lá bàng vẫn đọng giọt nước đêm qua, lấp lánh dưới nắng sớm.Dung đến lớp muộn. Chị bước vào, tóc vẫn còn ướt sương, cặp xách lỏng thõng một bên vai. Cô giáo liếc nhìn, định nhắc, nhưng rồi thôi — cái kiểu của Dung học tuy giỏi nhưng đôi lúc cũng bướng bỉnh, ai cũng quen rồi.Khi Dung đi ngang qua tổ ba, chị khẽ dừng.
Hằng đang ngồi đó, đầu hơi nghiêng, tay mở quyển vở. Áo dài trắng tinh, phơi trong nắng, khô sạch. Trên bàn là một hộp bút cẩn thận dán lại bằng băng keo trong.Dung nhìn thoáng qua cổ tay mình — vệt nhớt đen hôm qua đã rửa sạch, chỉ còn một đường mờ. Tự dưng chị cười khẽ.Hằng ngẩng lên khẽ quay đầu nhìn xuống
Cô không đáp, chỉ mím môi, rồi cúi đầu cặm cụi viết vài chữ nhỏ vào góc vở xé ra rồi đẩy nhẹ về phía Dung.“Cảm ơn hôm qua chị đã giúp em.”Dung thoáng sững. Một tờ giấy bé xíu, chữ nắn nót, tròn trịa. Chị gật đầu, giả vờ không để tâm, nhưng trong lòng lại thấy ấm lên kỳ lạ.Dung ngồi ổn định rồi mở sách, chống cằm nhìn bảng. Tiếng giảng bài đều đều của cô giáo vang lên, trộn với tiếng quạt quay và tiếng bút sột soạt.Một lúc sau, có tiếng rì rầm phía bàn đầu.“Ê, con nhỏ câm nó viết chữ đẹp ghê.”“Ờ, tưởng mấy đứa kiểu đó học tệ, ai ngờ thi điểm cao phết.”“Giả vờ ngoan thôi, loại nó tao gặp đầy đường.”Tiếng cười khúc khích nối nhau.Dung liếc nhìn lên — Hằng vẫn im lặng, chỉ cúi đầu ghi chép, gương mặt không chút phản ứng. Cái cách cô điềm tĩnh giữa những lời xì xào ấy, khiến Dung bất giác thấy tim mình siết lại.“Chịu được đến bao giờ đây, nhóc…”Giờ ra chơi, Dung lại mở sách, nhưng mắt không đọc được dòng nào. Cứ mỗi khi Hằng cúi đầu, ngón tay đan nhau dưới bàn, Dung lại liếc lên, rồi vội nhìn đi. Không hiểu sao — ánh sáng buổi sớm rọi lên mái tóc Hằng, làm mọi thứ như chậm hơn, yên hơn.Chị bắt đầu thấy khó chịu khi ai đó trêu Hằng. Và cũng bắt đầu… muốn bảo vệ.---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz