ZingTruyen.Xyz

Mai Nho

Giọng anh rất tùy hứng, nhưng khi vào tai cô lại khiến cô trầm mặc thật lâu. Cô cúi đầu, rót một cốc coca nấu gừng ra đưa cho anh: "Đúng thế, cực kỳ hối hận."


Cô không nghe ra chân tình giả ý trong lời nói của Trình Thần nhưng lại dùng giọng điệu vui đùa nói ra câu nói thật.
Nói xong lập tức quay người lại rót cho mình một cốc.


Cô có thể thấy Trình Thần vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, bao nhiêu bình tĩnh ban nãy đều biến mất. Nước rất nóng, ngón tay chạm vào cốc thủy tinh cũng sắp bỏng đến nơi mà anh vẫn không cử động... Cô sợ anh sẽ nói gì đó liên quan đến quá khứ, não cùng ngừng hoạt động, chỉ nhìn chằm chằm những sợi gừng bồng bềnh trong cốc coca.


Trong phòng uống nước chỉ có đèn tường, dưới bầu không khí này càng có vẻ mờ ám hơn.


Lúc tim cô đang đập như trống dồn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô trực ban, dường như đang hỏi xem còn ai ở công ty không, Tư Niệm giống như chết đuối vớ được cọc, lập tức lên tiếng: "Ở đây ạ, phòng trà nước vẫn có người ạ."

Một lát sau cô trực ban liền nhìn vào từ bên cửa, cười nói: "Đạo diễn Trình và biên kịch đang ở đây à?" Nói xong, rất tận chức mà bật đèn sáng, "Sao vẫn còn chưa đi? May mà cô vào xem một vòng nếu không thì hai đứa bị khóa trong công ty rồi."

Trình Thần cười rất nhạt: "Bọn cháu đang bàn kịch bản."


Đêm hôm đó, Tư Niệm sống chết đòi tự gọi xe về, Trình Thần thấy cô kiên quyết cũng không nói gì nữa.


Chuyện kịch bản đã thống nhất được kha khá rồi, Lý Hiểu Thanh mới nhắc đến vấn đề diễn viên.


Thật ra rất nhiều nhân vật đã chọn được diễn viên rồi, nhưng nam chính thì mãi vẫn chưa có ai nhắc đến. Nhân vật này là một kẻ điên cuồng, là một người si tình, luôn chiều chuộng nữ chính, tóm lại muốn tầm thường bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng chính cái loại nhân vật này mới dễ làm diễn viên nổi tiếng.

Lý Hiểu Thanh muốn nâng đỡ người mới của công ty nhưng bên đầu tư lại muốn dùng Thẩm Triết đang nổi tiếng mấy năm nay, Trình Thần từ đầu đến cuối vẫn không phát biểu ý kiến gì.

Buổi tối, trong lúc ăn uống tại quán Nam Man, Tư Niệm gắp gan ngỗng nướng thơm lừng lên, nghĩ một lúc, vẫn quyết định thể hiện lập trường của mình: "Em nghĩ nên chọn Thẩm Triết, anh ta rất hợp với phim cổ trang, cứ nhìn vai Lan Dung Nhược của anh ấy..." Một người ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời, "Đúng thế đúng thế, quả thật rất kinh điển."


Mấy cô gái khác đang cầm que xiên vừa cắn thịt nướng vừa gật đầu phụ họa.


Thẩm Triết nổi tiếng nhờ vào phim cổ trang, tạo hình tư thái ung dung, dáng người cao ráo sớm đã thành công thu phục trái tim thiếu nữ. Nếu không phải vì bà chủ kiên trì nâng đỡ người nội bộ, bọn họ đã sớm phất cờ reo hò rồi.


Trình Thần cười cười, không nói chuyện.


Chỉ lặp đi lặp lại chơi trò bật tắt bật lửa nghe chị em tiếp tục dấy lên một cao trào khác thảo luận về Thẩm Triết.

Trợ lý đạo diễn Lưu Hạ đẩy qua một đĩa ớt xanh, yên lặng nháy mắt với Tư Niệm, tỏ ý cô tiếp tục ban phúc cho đông đảo chị em.


Cái nhìn này lại khiến Tư Niệm chột dạ. Thật ra cô thật sự cảm thấy Thẩm Triết hợp với vai này, hoàn toàn không vì giống các chị gái lấy việc tư ra xét việc công này...

Cô cầm một quả ớt cắn một miếng: "Bộ phim trước em đã kiến nghị dùng anh ta nhưng đáng tiếc anh ta kiên trì không chịu..." Vẫn chưa nói xong thì vị ớt cay xông lên mũi, lập tức ép ra hai hàng nước mắt nhưng cô vẫn chuyên nghiệp nói hết sự cảm khái của bản thân, "lần này em vẫn cảm thấy nam chính không là anh ta thì không được."

Cô nói xong, như có như không nhìn những người trước mặt.


Trình Thần vừa ngậm một điếu thuốc vào miệng, thấy Tư Niệm nhìn mình, bèn giơ cái bật lửa trong tay lên, ý bảo cô chờ anh châm thuốc. Đến khi một tiếng cạch nho nhỏ vang lên anh mới mở miệng: "Thật sự muốn mời người này à?"

Cô rất không sợ chết mà gật đầu hoàn toàn vứt ý kiến của Lý Hiểu Thanh ra sau đầu.

Trình Thần hơi trầm ngâm, cầm điện thoại lên không nói năng gì gửi một một tin nhắn.

Rất nhanh vang lên một âm thanh nhỏ, tin nhắn được gửi lại.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người anh, đợi câu trả lời.

"Anh ta hẳn là có hứng thú, tuy nhiên cũng có một bộ phim đang tìm anh ta, lại còn mâu thuẫn thời gian với chúng ta. Nếu như em muốn thử thì ngày mai chuẩn bị cho tốt dàn ý kịch bản," Anh đặt điện thoại xuống, "anh ta xem không vấn đề gì thì gặp mặt bàn bạc."

Mọi người reo hò nhảy múa chỉ có khóe miêng Tư Niệm co giật.

Dàn ý kịch bản? Còn chưa viết chữ nào đây...

Cũng may Trình Thần không đem con bỏ chợ. Nếu mọi người đều đã đồng ý, anh liền dứt khoát chọn vài nhân viên chủ chốt đưa về nhà làm thâu đêm. Thế là một đoàn người vừa chấm dứt thời kỳ tăng ca xong, giờ lại phải vì vai chính của bộ phim cổ trang này mà đi mua một đống đồ ăn vặt với bia rồi cùng đem đến nhà Trình Thần làm việc.
Khoảnh khắc mở cửa ra Sprite ngửi thấy mùi của Tư Niệm lập tức nhanh chóng muốn bổ nhào về phía động tác của Trình Thần, nhào vào trong lòng Tư Niệm. Tư Niệm vui vẻ đang ôm nó muốn thấp giọng nịnh mấy câu thì liền phát hiện ra năm sáu đôi mắt đều đang nhìn mình, yên lặng đến dọa người... Đặc tính của chó ai cũng biết rõ chỉ nhận người nhà mình.


Tư Niệm ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhà em ở gần đây, từng gặp đạo diễn Trình dắt chó đi dạo."

Mọi người rất thức thời mà "ồ" một tiếng.


Trình Thần nhìn Tư Niệm, thấy buồn cười, kêu một tiếng "Sprite".


SSprite chẳng thèm để ý anh tiếp tục liếm lòng bàn tay của Tư Niệm, nghiêm nhiên là thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn, nào có là "gặp qua" đơn giản như thế?

Tư Niệm ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục giải thích: "Lần trước cho nó ăn giăm bông, có lẽ nó rất thích ăn nên nhớ em."

Mọi người sáng tỏ, rất phối hợp mà "ồ" lên một tiếng.

Lời còn chưa dứt thì trợ lý biên kịch Đổng Tiếu đi sau mọi người chạy ra khỏi thang máy, anh chàng vừa nhìn thấy chó liền vô cùng hưng phấn, lập tức ngồi xuống hỏi: "Cưng tên gì thế, đáng yêu quá."

"Sprite." Có người đáp.


"Hả?" Đổng Tiếu kinh ngạc, "Trùng hợp thế, biên kịch, mèo nhà chị không phải tên là Coca sao?"


Một câu nói mạnh mẽ có khí phách, tất cả mọi người rốt cuộc đã ngộ ra.

Thú cưng có gian tình hay không thì không biết, tin đồn gian tình của hai chủ nhân coi như là đã chứng thực rồi.

Tư Niệm hết đường chối cãi, Trình Thần lại là vẻ mặt thản nhiên chẳng liên quan gì đến mình, cô chỉ có thể tự gây tê cho mình, không phải chỉ là tin đồn sao? Làm gì có đoàn làm phim nào không có mười mấy câu chuyện mờ ám chứ, sợ cái gì?

Kết quả Sprite cũng thực sự phối hợp với sự tưởng tượng xa xôi của mọi người, cả buổi tối đều theo đuôi cô, đến Tư Niệm muốn vào nhà vệ sinh nó cũng đứng ngoài trông cửa. Cuối cùng đến bốn giờ làm xong kịch bản, Sprite vẫn nằm bên cạnh chân cô, mệt nhoài đợi cô đưa mình đi ngủ, Tư Niệm bất đắc dĩ chỉ đành dẫn Sprite vào phòng ngủ cho khách dưới con mắt của tất cả mọi người.

Nhà Trình Thần có ba phòng chính và hai phòng ngủ cho khách, bởi vì Tư Niệm và một người sản xuất nữa là nữ nên đương nhiên chiếm một phòng. Bốn người đàn ông còn lại chỉ đành ở phòng khác.

Vì suy nghĩ cho các cô nên căn phòng dành cho khách này còn là một phòng khép kín, có phòng tắm độc lập.

Tuy rằng nhìn qua không có người ở nhưng đồ tắm rửa cơ bản đều đầy đủ. Tư Niệm thấy nhà sản xuất còn đang gọi điện thoại nên đi tắm trước, vui vẻ tắm nước nóng. Vừa cầm khăn mặt lau tóc thì nghe thấy điện thoại của mình reo lên vội vàng quấn khăn chạy ra ngoài, cười cười với cô gái kia: "Em xong rồi, chị tắm đi."

Nói xong, nhìn thấy tên người gọi bèn sửng sốt.


Là Trình Thần.


Anh không phải ở phòng bên cạnh sao còn gọi điện thoại gì chứ?


CCô nhận điện thoại sợ người đang tắm nghe thấy nên ghé vào cửa sổ thấp giọng hỏi: "Sao thế, có phải là có đồ gì ở phòng cho khách cần em mang qua giúp à?"


Ngoài cái lý do này ra cô thực sự cô nghĩ không ra còn có chuyện gì quan trọng khiến anh nửa đêm tìm mình.


Hơn nữa còn lén lén lút lút gọi điện thoại.


Bên kia không hiểu sao lại im lặng một lúc, mãi sau mới bảo: "Đêm nay em sang phòng anh ngủ, giờ dọn đồ sang."


"Hả?" Tư Niệm ngây ngốc, tưởng rằng mình nghe lầm, "tín hiệu của em không tốt anh nói lại đi."


Giọng Trình Thần vốn có vẻ xấu hổ, bị cô hỏi thế càng khó nói hơn, đành ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giải thích: "Cái cô cùng phòng em tương đối đặc biệt... Em với cô ấy ngủ cùng một chỗ không tiện."


Lần này coi như là đã nghe rõ nhưng mà ngủ cùng một cô gái có thể không tiện cái gì chứ?

Cô nói quanh co: "Muộn thế này rồi đến phòng anh hình như càng không tiện..."

Đầu dây bên kia yên lặng, anh cuối cùng đành thở dài: "Mặc đồ tử tế vào, bảo anh với em thảo luận kịch bản cả đêm."


Thế này không phải tự lừa mình dối người à?


Ban nãy rõ ràng bảo xong hết rồi, giờ còn muốn lừa ai?

Trình Thần căn bản không chừa chỗ cho cô suy nghĩ lập tức cúp điện thoại.

Tư Niệm chỉ đành ăn mặc chỉnh tề, nói hàm hồ qua cánh cửa với chị cùng phòng rằng đạo diễn có ý kiến cô phải đi sửa kịch bản một chút, để chị ấy đừng đợi mình cứ ngủ trước. Bên trong kinh ngạc một chút rồi vừa cười vừa nói đạo diễn cũng thật là cuồng công việc. Tư Niệm lầm bầm ai oán mấy câu rồi ra khỏi phòng.

Khoảng cách từ phòng cho khách đến phòng ngủ chính chỉ có mấy mét nhưng cô do dự hơn ba phút cũng không dám gõ cửa.


Hơn nửa đêm, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi, còn sang gõ cửa phòng đạo diễn...


Sao lại có loại ảo giác lấy thân báo đáp vậy?

Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, xoay người về phòng.

Nhưng mà cô vẫn không dám chọc Trình Thần, lại quay lại, tiếp tục bối rối nên gõ cửa hay không nên gõ cửa.


Được rồi, chỉ là bàn chuyện kịch bản thôi đúng không? Thế thì bàn chuyện kịch bản.


Cô rốt cuộc cắn răng giơ tay gõ cửa.

Cánh cửa mở ra ngay lập tức, mùi hương bạc hà bay đến, Trình Thần hình như cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, một tay đang cầm khăn tắm, ra hiệu cho cô đi vào.


Hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ, cả người ướt sũng, đứng mặt đối mặt như vậy càng có vẻ lúng túng hơn.
Im lặng lúc lâu, Trình Thần đành hất cằm, chỉ một gian phòng khác: "Em vẫn đứng trước cửa phòng ngủ của anh mà không sợ bọn họ thấy à?" Những người trong phòng cho khách kia rất phối hợp, lập tức phát ra tiếng cười.

Tư Niệm không dám do dự nữa lập tức đi vào phòng.

Cả phòng ngủ chỉ có một chiếc giường rất to, trên thảm quần áo vứt lung tung, không có bất cứ chỗ nào có thể ngồi.


Trình Thần ngồi xuống giường, vừa dùng khăn tắm lau tóc, vừa bảo cô cứ thoải mái chọn một chỗ mà ngồi: "Ban nãy anh đang tắm mới nhớ đến chị ấy thích phụ nữ, em ngủ chung với chị ấy chẳng khác nào ngủ chung với đàn ông cả." Nói xong, ngừng một lúc rồi mới tiếp tục, "Nên đêm nay em đành ngủ ở đây vậy, anh sẽ ngủ trên sàn nhà."


Cô nhắc lại câu nói này ba lần, hiểu rồi, cũng sầu não rồi.


Cho dù chị kia bên trong rất man nhưng bên ngoài vẫn là phụ nữ chứ?


Đạo diễn Trình anh lại là một người đàn ông thực sự sao nhìn thế nào thì bên này vẫn nguy hiểm hơn mới đúng chứ?


Hơn nữa cô căn bản không để ý chị ấy thích phụ nữ à nha...

Tư Niệm nhìn anh lấy chăn gối mới ra từ tủ quần áo, vẫn cảm thấy không thỏa đáng: "Hay là em ngủ phòng khách nhé?"

"Em cố tình chạy ra phòng khách ngủ thì khiến cô ấy nghĩ như nào?" Trình Thần từ chối rất tự nhiên.

Cũng đúng... cô vốn không kì thị gì nhưng người ta nhìn thấy nói không chừng sẽ nghĩ lung tung.

Thôi vậy, dù sao cô chỉ cần một mực nói bàn kịch bản là được rồi.

Cô cam chịu ngồi trên giường.


Tóc vẫn còn đang nhỏ nước, ban nãy căn bản chưa lau cho kĩ, cô thuận tay cầm khăn mặt trên giường lên lau nước chảy xuống, lúc đang suy nghĩ xem ban nãy ra ngoài có khiến người ta nghi ngờ không thì Trình Thần đã quay đầu lại nhìn cô rồi bỗng nhiên ngừng tất cả mọi động tác lại.


Cô thắc mắc nhìn anh, cảm thấy chiếc khăn mặt trong tay hơi ẩm, tự nhiên hiểu ra.


Hóa ra cái khăn mặt cô đang cầm chính là cái khăn ban nãy anh dùng để lau tóc.


"Xin lỗi." Cô vội trả về chỗ cũ, "Em tiện tay cầm lên, không chú ý."


Anh không nói gì, lấy trong tủ một cái khăn tắm khác, đi đến bên giường đưa cho cô: "Không sao, anh cũng chỉ dùng để lau tóc thôi, không còn gì khác."
Không còn gì khác, không còn gì khác... Em cũng có bảo anh làm gì khác đâu.
Cô cúi đầu cầm lấy, lau qua loa một lúc, máu từ khắp cơ thể đã dồn lên mặt, đến cổ cũng chuyển thành đỏ hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz