Mai Mai Ben Nhau
Chapter 34Hải Ngọc bỏ tay vào túi và lôi ra một tờ giấy. Nhìn là biết Hoài Thơ đã để nó vào đấy nhưng cô không biết Hoài Thơ đã làm nó khi nào vì sáng nay cô thức dậy sớm hơn Hoài Thơ. Hải Ngọc khẽ đọc"Nụ cười của chị làm một ngày mệt mỏi dường như không hiện diệnNụ cười của chị làm mọi thứ như héo úa trở thành tươi đẹp nhấtNụ cười của chị làm tim em băng giá trở nên ấm áp lạ thườngNụ cười của chị, em không thể thiếu trong cuộc đời em.Em yêu chị Hải Ngọc. Mãi mãi ......Đi bình an và mau về với em đó "Mỉm cười, Hải Ngọc xếp tờ giấy cho vào túi như sợ có ai đó cướp đi, rồi cô nhanh chóng đi vào phòng cách ly. Hôm nay cô phải đi Thụy Sĩ vì lần trước cô bận không đi được. Trước khi công ty cô được khai trương trở lại, Hải Ngọc cần phải giải quyết vài vấn đề. Không những vậy, sau chuyến đi Thụy Sĩ cô sẽ ra Tây Nguyên trước khi về lại Sài Gòn. Cô cần phải tìm hiểu vài thứ. Nó có thể là chìa khóa cho mọi thắc mắc mà cô cần giải tỏa.Ngồi trên máy bay, Hải Ngọc không cảm thấy buồn ngủ. Cô nhìn mây và nhớ lại cuộc gặp gỡ của cô, bà Minh và Hoài Thơ. Cô còn đang suy nghĩ về chuyện bà Minh hẹn Hoài Thơ ra. Hy vọng nó không như cô tưởng tượng.FLASHBACK (HỒI TƯỞNG)Hoài Thơ làm công việc cho xong rồi đi đến chỗ hẹn với bà Minh. Khi cô đến thì bà đã ngồi đó đợi sẳn. Thấy cô, bà nở nụ cười thật tươi-Xin lỗi vì công ty có việc nên con đến trễ một chút. Không làm cô đợi lâu chứ?Bà Minh khoát tay-Không lâu. Con ngồi đi.Hoài Thơ ngồi đối diện với bà. Cả hai gọi thức ăn xong bà quay sang nói với Hoài Thơ-Cô biết chắc con sẽ ngạc nhiên khi cô mời con ra đây.Hoài Thơ gật đầu, bà nói tiếp-Cô có một đề nghị, không biết con có đồng ý không?Hoài Thơ nhìn bà Minh, cô nhẹ nhàng-Chúng ta có thể nói sau giờ ăn nếu cô không bận. Con không cần về công ty lại, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn.Bà Minh thầm khen sự thông minh, thẳng thắng một cách khéo léo của Hoài Thơ. Bà biết cô không muốn phá bữa ăn trưa hôm nay nếu như cô từ chối lời đề nghị của bà. Có thể không khí sẽ làm cả hai ngượng ngùng hơn. Sau khi ăn, họ có thể trò chuyện và biết đâu một trong hai người không thích họ có thể ra về.-Vậy cũng được. Trong khi ăn cũng không nên bàn về công việc mà phải không?Hoài Thơ mỉm cười. Đồ ăn được đem ra, bà Minh gắp thức ăn bỏ vào chén cho Hoài Thơ. Bà làm cho Hoài Thơ ngạc nhiên vì cô nghe mọi người nói rằng bà rất ít khi tiếp xúc với ai. Cũng không quá lộ cảm xúc của mình ra ngoài như vậy. Nhưng bà đối với Hoài Thơ thì khác hẳn.-Cảm ơn cô.Ăn xong, cả hai tìm một quán nước và vào đó. Vừa ngồi xuống, Hoài Thơ hỏi-Đề nghị của cô về vấn đê gì?Bà Minh uống một ngụm nước, thanh thản trả lời-Cô muốn đề nghị chúng ta hợp tác với nhau. Cô biết chúng ta sẽ rất thành công.Hoài Thơ ngạc nhiên. Bà Minh nói thêm-Cô biết con sẽ thấy lạ khi cô đề nghị với con chuyện này, nhưng con hãy suy nghĩ những lời cô nói.Hoài Thơ biết bà Minh nói đúng. Nếu công ty cô và công ty bà hợp tác thì sẽ rất thành công. Nhưng với thủ đoạn của bà khi mà đã có công ty của Hoài Thơ hợp lại thì những công ty khác không thể đứng vững trên thị trường được. Cô không ngờ bà lại nhẫn tâm như vậy. Cô nghĩ bà cũng đang muốn diệt luôn công ty của Hải Ngọc đây.-Con không nghĩ đó là điều tốt. Xin lỗi cô.Bà Minh nhìn Hoài Thơ. Bà tưởng cô sẽ đồng ý vì bà biết thực lực của Hoài Thơ. Cô làm bà nhớ đến lúc bà còn trẻ nhưng bà không biết rằng Hoài Thoa còn có trái tim hơn bà. Những hợp đồng Hoài Thơ lấy về đáng lẽ là của Hải Ngọc, làm bà nghĩ rằng Hoài Thơ đang muốn tiêu diệt luôn công ty của Hải Ngọc nhưng bà đã lầm. Bà không thể đoán được Hoài Thơ sẽ làm gì nên bà lo sợ. Vì trong công việc, Hoài Thơ cay cú hơn Hải Ngọc rất nhiều. Hải Ngọc có làm cô cũng luôn để cho người ta con đường thoát. Nhưng nhìn cách Hoài Thơ làm việc thì không hẳn như vậy.-Đó chỉ là lời đề nghị của cô thôi. Nếu chúng ta không hợp tác với nhau được thì cũng không sao.Hoài Thơ đang nói chuyện với bà thì nở nụ cười thật tươi nhìn về phía sau bà. Bà ngạc nhiên khi thấy được niềm vui trong ánh mắt đó. Bà quay sang nhìn thì thấy Hải Ngọc và Thảo Nguyên đang đi đến.-Chào cô, chào em Hoài Thơ.Thảo Nguyên nhìn bà Minh-Chào cô, chào chị Hoài Thơ.Hoài Thơ mỉm cười và ra hiệu cho Hải Ngọc ngồi xuống bên cạnh mình. Còn Thảo Nguyên ngồi cạnh bà Minh-Mẹ con khỏe chứ Thảo Nguyên?Thảo Nguyên trả lời lễ phép-Dạ thưa cô mẹ con khỏe. Lâu quá rồi con không gặp cô và chị Mỹ Thuyên.Hoài Thơ đan tay mình vào tay Hải Ngọc phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của bà Minh và Thảo Nguyên. Hải Ngọc quay sang nhìn Hoài Thơ nhưng Hoài Thơ vẫn giữ nét mặt bình thản không thèm nhìn lại cô. Hải Ngọc nhếch môi nhưng cô vẫn không giựt tay về. Bà Minh không ngờ Hoài Thơ và Hải Ngọc có tình cảm với nhau. Giờ bà hiểu vì sao Hoài Thơ ly dị Phong Thiên và lý do Hoài Thơ không muốn hợp tác với bà. Bà cũng không hiểu nếu yêu nhau sao công ty của cả hai không hợp lại mà Hoài Thơ lại chơi Hải Ngọc mấy cú như vậy. Bà cảm thấy Hoài Thơ giống như một quyển sách mà bà đọc trang thứ nhất, nhảy qua trang giữa rồi đến trang cuối. Tưởng rằng mình sẽ hiểu nhưng bà phải đọc lại từ đầu và đọc từng trang một. Không hiểu sao điều đó làm bà thích thú. Bà nhìn cả hai-Cô không ngờ con và Hải Ngọc quen nhau đó Hoài Thơ?Hoài Thơ bình thản-Chúng con quen cũng lâu rồi thưa cô.Hải Ngọc im lặng nghe mọi người nói. Cô vẫn còn thắc mắc vì sao bà Minh lại chú ý đến Hoài Thơ nhiều như vậy. Không phải dễ dàng được bà mời đi ăn vì bà không thích tiếp xúc nhiều. Nhưng đây cũng là điều tốt vì qua Hoài Thơ cô có thể tìm câu trả lời.-Gia đình con không biết sao?Hoài Thơ không thích khi người ta đi quá sâu vào chuyện tình cảm của cô, nhưng cô vẫn trả lời-Gia đình con điều biết. Nhưng không biết cũng chẳng sao vì đó là chuyện tình cảm của con. Con tự quyết định lấy.Hải Ngọc chen ngang không cho Hoài Thơ và bà Minh nói nữa vì cô cũng không thích khi câu chuyện lại dính dáng đến cô. Với lại cô cần phải qua chổ Hân Ny vì hôm nay Hân Ny khai trương phòng triển lãm của em ấy.-Thảo Nguyên, chắc chị về trước đây. Chị phải đi gặp người bạn.Đưa chìa khóa cho Thảo Nguyên, cô căn dặn-Em về cẩn thận. Xe cứ để bên đó. Anh hai em sẽ đem qua cho chị.Quay sang bà Minh, cô nhẹ nhàng-Con xin phép cô.Hoài Thơ vẫn không thả tay Hải Ngọc ra. Cô nói với bà Minh và Thảo Nguyên-Xin lỗi cô, con xin phép đưa chị Hải Ngọc về trước. Khi khác sẽ nói chuyện với cô nhiều hơn. Chào em Thảo Nguyên.Thảo Nguyên gật đầu chào cả hai. Còn bà Minh có vẻ không được vui vì mục đích chưa được thực hiện. Nhưng bà cũng tỏ ra vui vẻ chào Hảu Ngọc và Hoài Thơ, Hải Ngọc định nói gì đó nhưng Hoài Thơ bóp chặt tay cô. Khi cả hai rời khỏi rồi, Hải Ngọc nói nhỏ-Em làm gì kì vậy? Sao không ở lại nói chuyện với họ?Hoài Thơ trả lời-Em cũng muốn về nãy giờ nhưng không có lý do. Không phải chị đưa chìa khóa cho Thảo Nguyên là muốn em đưa chị đến phòng tranh của Hân Ny sao?Hải Ngọc khựng lại-Sao em biết?Hoài Thơ trề môi-Chị làm như Hân Ny chỉ mời mình chị.Hải Ngọc thở hắt. Thấy vậy Hoài Thơ nói tiếp-Nếu em không hiểu người tình của em thì người ta sẽ bỏ rơi em mất.Hải Ngọc bật cười-Chị hết cách với em luôn.Hoài Thơ đưa chìa khóa cho Hải Ngọc lái-Hết cách cũng không sao. Chỉ cần chị yêu em nhiều hơn chút nữa là được rồi.Cho xe chạy đi, Hải Ngọc hỏi Hoài Thơ-Em thân với cô Minh từ khi nào vậy?Với tay tắt nhạc Hoài Thơ trả lời-Em không có thân với cô ấy, nhưng cô Minh mời em đi ăn trưa.Hải Ngọc gật gù rồi không hỏi nữa-Chị không muốn biết lý do vì sao hả?Hải Ngọc cho xe dừng lại trước phòng triển lãm của Hân Ny trả lời-Không. Đến khi em muốn thì em sẽ nói.Hoài Thoe khoát tay Hải Ngọc bước vào, cô thì thầm-Đêm nay em sẽ nói.Thấy hai người bước vào, Hân Ny mừng rỡ-Chị Hải Ngọc, chị Hoài Thơ. Xin mời vào. Khiết San đang ở phía sau đó.Hải Ngọc tách Hoài Thơ ra và đi lòng vòng xem. Cô không ngờ Hân Ny lại có tài như vậy. Những bức tranh ở đây thật đẹp. Bên trái là những bức tranh do chính Hân Ny vẽ. Bên phải là những bức tranh do mẹ cô ấy vẻ. Đi qua một cánh cửa sẽ dẫn đến một phòng khác. Trong đó toàn là tranh mà Hân Ny sưu tầm. Cách trang trí làm cho người ta cảm thấy thoải mái và làm nổi bật những bức tranh ở đây. Giờ cô cũng hiểu vì sao Hân Ny phải về Thụy Sĩ gấp. Cô về để đem những bức tranh mẹ cô vẽ qua đây.-Chị thấy thế nào?Nghe tiếng Hân Ny sau lưng làm Hải Ngọc quay lại-Rất đẹp Hân Ny. Chị rất thích.Cô chỉ tấm hình được đặt trên tường hỏi-Em vẽ chị khi nào thế?Hân Ny mỉm cười-Đó là bí mật.Hải Ngọc kéo Hân Ny vào lòng-Em rất giỏi Hân Ny. Chị rất mừng vì em đã làm được những gì em muốn.Hân Ny thì thầm vào tai Hải Ngọc-Cảm ơn chị đã luôn ở bên em và động viên em.Khiết San và Hoài Thoe từ phòng bên cạnh đi qua. Thấy Hải Ngọc và Hân Ny ôm nhau, Hoài Thơ cảm thấy không được vui. Mặc dù cô biết họ không là gì của nhau nhưng cô vẫn thấy ghen một chút. Khiết San thì khác cô đi lại ôm cả hai. Khi cả ba rời nhau thì Hoài Thơ lên tiếng hỏi-Bức tranh này em có bán không Hân Ny?Hân Ny nhìn bức tranh Hoài Thơ chỉ. Đó là bức tranh cô và Hải Ngọc vừa nói-Xin lỗi chị. Những bức tranh treo trên đó em không bán.Hoài Thơ có vẻ thất vọng. Cô không thích có quá nhiều người chiêm ngưỡng Hải Ngọc. Nhưng nét mặt cô vui trở lại khi Hân Ny nói-Nhưng em sẽ tặng chị bức tranh đó.Hải Ngọc nghe vậy liền phản đối-Em có chắc không Hân Ny. Em không biết rằng Hoài Thơ rất ghét chị sao. Biết đâu em ấy đem về sẽ phóng tên vào đó.Hoài Thơ liếc Hải Ngọc. Hân Ny bật cười rồi kéo Hoài Thơ đi-Vào đây, em sẽ cho người đem đến nhà cho chị.Khi Hân Ny và Hoài Thơ đi rồi, Khiết San hỏi Hải Ngọc-Chị và Hoài Thơ vẫn tốt chứ?Hải Ngọc biết Khiết San nói về điều gì nhưng cô hỏi lại-Tốt là sao Khiết San?Khiết San trả lời-Em thấy rằng chị vẫn còn yêu Hoài Thơ và chị không giấu tình cảm đó đi nữa.Hải Ngọc đứng trước bức tranh mà mẹ Hân Ny vẽ, cô sờ lên đó-Uhm. Nhưng em đừng lo, chị sẽ có cách giải quyết của riêng mình. Còn em sao rồi??Khiết San tinh ý để hiểu rằng Hải Ngọc muốn Khiết San đừng hỏi nữa.-Em chỉ lo cho hai người thôi. Em vẫn tốt. Công ty của ông sẽ không cạnh tranh với các công ty khác nữa. Ông muốn có cuộc sống yên hòa và em cũng muốn vậy.Hải Ngọc nhìn Khiết San-Còn tình cảm?Khiết San mỉm cười-Em dần dần có thể đẩy Hoài Thơ ra khỏi tim mình.Hải Ngọc nháy mắt-Hân Ny cũng lợi hại đó chứ?Khiết San đỏ mặt-Em ấy rất tuyệt. Em thấy mình hợp với Hân Ny rất nhiều nhưng em chưa nói gì hết. Em không biết Hân Ny có đồng ý không và em cũng muốn đến với em ấy khi Hoài Thơ không còn là nổi ám ảnh trong tim em.Hải Ngọc vỗ vai Khiết San-Chị hiểu. Rất vui vì em tìm được hạnh phúc của chính mình. Hân Ny tuy vậy nhưng rất yếu đuối. Và Khiết San nè. Lấp đầy tình yêu vào tim Hân Ny nhé. Chị thấy được Hân Ny cũng có tình cảm với em đó. Cố lên!Khiết San cười tươi. Cô cảm thấy thoải mái khi không phải vướng vào mối tình tay ba nào cả. Cô thật sự mệt mỏi. Sau Diễm Hà rồi đến Hoài Thơ. Cô cảm thấy sợ. Giờ cô chỉ muốn yêu một người và người đó yêu mình. Cô nhìn Hân Ny và cảm thấy bình an. Cô nhất định sẽ làm Hân Ny vui vẻ. Rồi cô nhìn Hoài Thơ thì thầm "Hãy hạnh phúc nhé Hoài Thơ. Chị lúc nào cũng sẽ bên em. Không cần biết vai trò là gì. Chị cũng sẽ ủng hộ em".Hoài Thơ, Hải Ngọc tạm biệt Hân Ny và Khiết San rồi lái xe về. Hải Ngọc đưa Hoài Thơ đến nhà mình. Khi cả hai nằm trên giường rồi, Hoài Thơ vọc tóc Hải Ngọc hỏi-Chị nhất định phải đi sao??Hải Ngọc đang nhắm mắt trả lời-Nãy giờ mình đã nói chuyện này hơn chục lần rồi. Chị phải đi vì có việc mà.Hoài Thơ bật dậy-Nhưng chị đi đến hai tuần lận.Hải Ngọc kéo Hoài Thơ nằm xuống lại, cô vỗ về-Ngủ đi. Mai chị phải đi sớm đó.Hoài Thơ cắn vào vai Hải Ngọc làm cô la lên trong đau đớn-Em giết người hả Hoài Thơ?Hoài Thơ vẫn hậm hực. Hải Ngọc nhỏ nhẹ-Chị sẽ về sớm thôi. Ngoan đi. Khi về chị sẽ có quà cho em.Hoài Thơ không quan tâm-Em cần chị thôi. Em không cần quà. Nếu chị phải đi thì em cũng không cản chị được. Nhưng em có một điều kiện.Hải Ngọc biết Hoài Thơ đang muốn nói gì nên cô lắc đầu-Bỏ ý nghĩ đó đi. Chị sẽ không làm chuyện đó với em nữa đâu. Chúng ta đã ra luật rồi mà. Em muốn chị làm người tình của em chị cũng đã đồng ý rồi thì em phải theo luật của chị. Giờ em có đi ngủ không?Hoài Thơ để mặt xuống gối la lớn-EM GHÉT CHỊ!Hải Ngọc vừa ngáp vừa nói-Cảm ơn vì em ghét chị. Giờ thì yên lặng cho chị ngủ.Không thấy Hoài Thơ có động tịnh gì hết nên Hải Ngọc rất ngạc nhiên-Hoài Thơ, em ngủ nhanh vậy hả?Hoài Thơ vẫn không trả lời, Hải Ngọc vén tóc Hoài Thơ qua một bên. Kéo mặt cô lên khỏi gối. Thấy gương mặt bí xị của Hoài Thơ bắt đầu ngân ngấn nước mắt, Hải Ngọc thở nhẹ-Lại nhõng nhẻo. Thôi được rồi. Chị sẽ đi một tuần thay vì hai tuần, chịu chưa?Hải Ngọc hôn khắp gương mặt Hoài Thơ rồi dừng lại ở môi cô. Khi rời khỏi môi Hoài Thơ rồi, Hải Ngọc nói-Chị đang để tội lỗi lấn áp con tim mình đó Hoài Thơ. Em có hiểu không?Hoài Thơ không hiểu Hải Ngọc nói gì, cô đang hạnh phúc vì nụ hôn vừa mới xảy ra-Em muốn hôn nữa.Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ bật cười. Cô hôn vào chớp mũi Hoài Thơ dịu dàng-Ngủ đi tình yêu của chị.Vài phút sau Hải Ngọc nghe tiếng thở đều của Hoài Thơ. Cô thì thầm-Khi mọi thứ xong hết rồi. Em phải hạnh phúc Hoài Thơ nhé.END FLASHBACK
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz