ZingTruyen.Xyz

Mai Mai Ben Nhau

Chapter 30

Những ngày sau Hải Ngọc cũng không khá hơn mấy. Phong Thiên cùng ba mẹ mình đến thăm nhưng Hải Ngọc vẫn nằm im trong phòng. Gia đình mong cô về ở với họ, nhưng Hải Ngọc nhất định từ chối. Cô muốn được một mình

Mọi người thở dài rồi lắc đầu ra về. Ông Hải nói với mọi người để Hải Ngọc yên tỉnh một thời gian rồi tính tiếp. Chỉ có Hân Ny vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho Hải Ngọc. Sáng sớm, cô nấu ăn cho Hải Ngọc rồi đi làm công việc của mình đến tối khuya mới về. Hải Ngọc không biết Hân Ny đang làm gì nhưng cô không hỏi. Mọi thứ đối với Hải Ngọc không còn ý nghĩa gì nữa. Đã mấy tháng rồi Hải Ngọc không tiếp xúc với ai. Công ty của cô, cô cũng không quan tâm đến.

Hôm nay không hiểu sao Hải Ngọc nhớ mẹ thật nhiều. Cô lái xe ra mộ của họ. Vì Hân Ny còn ngủ nên Hải Ngọc không gọi dậy. Với lại cô muốn được một mình để tâm sự với họ. Đặt hai bó hoa bên cạnh hai ngôi mộ, Hải Ngọc nghe lòng thật buồn. Từ ngày bà Hảo qua đời, đây là lần thứ hai cô đến đây. Cô nhìn hai tấm bia rồi nói

- Hai mẹ đã được ở bên nhau rồi, có nhớ đến con không? Nếu con cũng được ở bên hai mẹ thì tốt biết mấy.

Cô gạt nước mắt trên má mình rồi nói tiếp

- Con cứ tưởng mình mạnh mẽ, nhưng giờ con mới biết mình yếu đuối như thế nào. Con thật sự rất mệt mỏi, nhưng con sẽ cố gắng sống thật tốt. Hai mẹ đừng quá lo cho con. Trong thời gian sắp tới Hải Ngọc của hai mẹ sẽ không ra thăm hai người thường xuyên được. Con chỉ mong hai mẹ biết con yêu hai người và nhớ hai người rất nhiều.

Hải Ngọc đứng dậy. Cô không hay có người đứng sau mình cho đến khi người đó lên tiếng

- Chị Hải Ngọc!

Hải Ngọc quay lại nhìn Hoài Thơ, cô nói

- Chào em Hoài Thơ. Em đi một mình sao?

Hoài Thơ không trả lời, cô hỏi

- Chúng ta nói chuyện một chút được không?

Hải Ngọc gật đầu. Hoài Thơ sờ gương mặt Hải Ngọc quan tâm.

- Chị ốm đi rất nhiều.

Hải Ngọc không hất tay Hoài Thơ ra, cô nói

- Em cũng vậy. Chị nghe nói công ty của em đang rất phát triển, chúc mừng em. Nhưng đừng làm việc quá. Hãy giữ gìn sức khỏe.

Hoài Thơ nhếch môi. Nhìn thẳng vào mắt Hải Ngọc, cô đề nghị

- Chúng ta nói chuyện thẳng thắng với nhau nhé.

Nhận được cái gật đầu của Hải Ngọc, Hoài Thơ nói tiếp

- Lần trước ở nhà Yến Vy, chị nói sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của em, chị còn nhớ không? Vậy em muốn hỏi chị về chuyện ba em. Từ trước đến giờ mỗi khi ba em có chuyện, chị luôn là người đầu tiên có mặt ở đó. Chị có thể cho em biết sự thật được không? Chuyện gì đã xảy ra với ba em vậy? Và xin chị đừng giấu em điều gì hết.

Hải Ngọc nhìn xuống đất. Cô rất muốn nói cho Hoài Thơ biết tất cả sự thật, nhưng cô đã hứa với ông Thái rồi. Cô không thể để Hoài Thơ biết được. Vì Hoài Thơ biết nhiều quá sẽ nguy hiểm cho Hoài Thơ hơn, đôi khi còn không giúp được gì. Cô ngước lên nhìn Hoài Thơ trả lời

-Chị không biết gì về ba em cả nên không thể cho em biết điều gì hết. Những chuyện xảy ra với ba em thì chắc ba em cũng đã nói cho em biết rồi.

Hoài Thơ cười khẩy

-Chị nghĩ em tin chị sao? Không thể nào có sự trùng hợp kì lạ như vậy. Lý do vì sao ba em lại ở chung với cô Hảo. Rồi cả hai đều bị ti nạn qua đời. Em có quyền biết những chuyện đó. Ông ấy là ba của em kia mà.

Hải Ngọc đặt tay mình lên vai Hoài Thơ, giọng cô nhẹ nhàng

-Em phải tin chị Hoài Thơ. Chị không biết gì cả. Chị nghĩ em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Người chết thì cũng đã chết rồi. Em hãy cố gắng lo tốt cho công ty của gia đình em và sống hạnh phúc với Khiết San.

Hoài Thơ hất tay Hải Ngọc ra khỏi vai mình

-Chị im đi. Chị coi em là con ngốc à. Chị cũng biết quan tâm đến hạnh phúc của em sao? Nếu chị biết quan tâm đến hạnh phúc của em thì chị sẽ không bao giờ bỏ em một cách tàn nhẫn như vậy. Em hỏi chị một lần nữa, chị hãy cho em biết tất cả sự thật đi. Có phải chị có điều gì khó nói không?

Hải Ngọc vẫn giữ vững lập trường của mình

-Chị đã nói rõ rồi. Tin hay không là tùy em. Cái chết của ba em chỉ là một tai nạn. Chúng ta dừng ở đây đi. Chị không muốn nói nữa. Em đi tìm Khiết San đi.

Hoài Thơ tát vào mặt Hải Ngọc, cô cắn môi mình để đừng khóc, cô lạnh lùng nói

-Chị thật là quá đáng. Khi có chuyện thì lúc nào cũng đẩy em đến với Khiết San. Có bao giờ chị đương đầu và giải quyết nó không? Chị nghĩ em là gì? Trái banh hay một món quà? Chị nghĩ chị muốn đá đi là đá sao? Cho ai là cho sao? Chị nghe cho kỹ đây. Từ giờ trở đi, tình cảm em dành cho chị em sẽ trả lại hết. Trên thương trường em sẽ không nhường nhịn chị đâu. Em sẽ cho chị biết mùi vị của sự thất bại là như thế nào. Chúng ta cũng không nhất thiết phải liên lạc nữa. Chấm dứt từ đây đi.

Nói xong Hoài Thơ bỏ đi, để mặc Hải Ngọc với những suy nghĩ trong đầu. Khiết San đã đứng đó nảy giờ nên đã nghe tất cả. Hoài Thơ đi lướt qua Khiết San nhưng Khiết San không chạy theo. Cô đi lại bên Hải Ngọc hỏi

-Chị không sao chứ chị Hải Ngọc?

Hải Ngọc cười buồn

- Chị không sao, em đi coi em ấy đi.

Khiết San đan tay vào nhau, giọng cô thật buồn

-Hoài Thơ không sao đâu. Em muốn nói chuyện với chị một chút, có được không?

Hải Ngọc muốn từ chối vì cô cũng mệt mỏi quá rồi, nhưng nhìn sự chờ đợi trên gương mặt Khiết San, Hải Ngọc không nỡ nên cô gật đầu. Khiết San nói tiếp

-Em không làm mất thời gian của chị đâu.

Khiết San thở dài

-Chị đừng có giận Hoài Thơ. Chị biết không? Hoài Thơ đang dần thay đổi, và sự thay đổi đó làm em rất sợ. Em ấy không còn là Hoài Thơ của ngày xưa nữa.

Hải Ngọc cắn môi, Khiết San nói tiếp

-Sau khi Hoài Thơ từ Thụy Sĩ về, công ty của em ấy đã tốt hơn rất nhiều. Hoài Thơ không cần sự giúp đỡ của công ty em nữa. Em ấy đã cho ra rất nhiều mặt hàng thật lạ và đẹp. Hoài Thơ đã dành hết cả thời gian của mình ở công ty. Đã lâu lắm rồi chúng em chưa một lần ngồi xuống trò chuyện với nhau.

Hải Ngọc hỏi lại

-Em buồn vì điều đó sao?

Khiết San cay đắng cười

-Không, em không buồn vì điều đó. Em biết rằng trong tim Hoài Thơ em không quá quan trọng. Em hiểu nên chưa khi nào em đòi hỏi gì ở em ấy. Em không phải là týp người cho ra là phải được nhận lại. Em làm những gì em có thể làm để người em yêu được vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng em buồn vì em đã cố hết sức mình nhưng vẫn không đem lại niềm vui cho Hoài Thơ. Em cảm thấy mình thật vô dụng. Thứ vô dụng không thể chửa được.

Nắm bàn tay Khiết San, Hải Ngọc an ủi

-Em không có vô dụng Khiết San. Em là một người tốt nhất mà chị biết. Em không ích kỉ, em không tham lam và cũng chưa bao giờ chị nghĩ Khiết San là một người chỉ biết đến mình. Mặc dù chúng ta không thân với nhau, nhưng trong lòng chị, Khiết San là một người luôn làm chị hảnh diện. Hoài Thơ rồi sẽ hối hận nếu để mất em. Bây giờ em ấy đang rất cần có người bên cạnh. Hoài Thơ thay đổi là do chị. Chính chị làm em ấy ra như vậy. Chị chỉ mong em cho Hoài Thơ thời gian. Hãy giúp chị ở bên cạnh em ấy, giúp đỡ em ấy và đừng rời xa em ấy.

Khiết San thở dài

-Tại sao mọi chuyện phải đến nông nổi này? Nếu Hoài Thơ sẽ làm như những điều em ấy nói với chị thì chị sẽ làm sao?

Hải Ngọc nhin Khiết San, cô cũng không biết mình phải làm gì nếu Hoài Thơ hận cô nhiều đến như vậy

-Nếu những điều đó làm Hoài Thơ cảm thấy dễ chịu hơn thì hày để em ấy làm như vậy. Chị sẽ không sao đâu.

Khiết San nhíu mày hỏi

-Chị vẫn còn yêu Hoài Thơ chứ?

Hải Ngọc im lặng. Nếu cô nói không còn yêu Hoài Thơ thì là nói dối. Nhưng từ khi biết Hoài Thơ là em họ của mình, Hải Ngọc đã cố biến cái tình yêu đó thành một thứ tình cảm khác. Cô không biết rằng mình đã thành công hay chưa, nhưng Hải Ngọc vẫn hy vọng và cô tin rằng mình sẽ làm được.

-Hoài Thơ rất quan trọng đối với chị. Nhưng chị sẽ không xen vào chuyện tình cảm của hai em đâu.

Hải Ngọc hít một hơi dài, cô nói tiếp

-Em nhớ lo cho sức khỏe của mình và cho chị gởi lời thăm ông.

Nhìn Hải Ngọc rồi như hiểu ra điều gì đó, Khiết San hỏi

-Có phải chị đã biết tất cả rồi phải không?

Hải Ngọc biết Khiết San ám chỉ điều gì nên cô gật đầu. Khiết San hỏi tiếp

-Chị không giận ông chứ?

Hải Ngọc lắc đầu

-Không. Còn em biết từ khi nào?

Khiết San cố nhớ lại

-Cách đây cũng lâu lắm rồi em có nghe ông nội và ba chị nói chuyện với nhau nên em mới biết. Em cũng nghe họ nói ông Hải không phải là ba ruột của chị. Lúc đó hình như chị gặp tai nạn giao thông nên ông Hải đến tìm ông nội để báo tin. Em chỉ biết rằng chị là con gái của cô Trân và một người đàn ông khác. Từ lúc em biết chuyện, gia đình không hề nhắc đến cô Trân và gia đình bên chồng cô ấy nhiều nên em cũng không biết gì cả. Nhưng từ đó thì em đã biết chị là chị họ của em.

Lấy hơi Khiết San nói tiếp

-Em và gia đình có vào bệnh viện thăm chị. Lúc đó em không có gặp Hoài Thơ nhưng em nhớ không lầm thì em có gặp ba em ấy ở đó.

Khiết San nhìn Hải Ngọc dò xét

-Không lẽ chị và Hoài Thơ......???

Khiết San tự lắc đầu mình rồi cô cười

-Em lại nói bậy rồi. Không thể nào ba Hoài Thơ có hai vợ được.

Hải Ngọc biết Khiết San muốn nói gì, cô giải đáp thắc mắc của Khiết San

-Chị không phải là con của ba Hoài Thơ đâu Khiết San. Nhưng chú ấy là chú ruột của chị.

Khiết San há hóc mồm, nhưng rồi cô hiểu vì sao Hải Ngọc không thể yêu Hoài Thơ

-Sao chị không nói sự thật cho Hoài Thơ biết?

Hải Ngọc liếm môi

-Chưa phải lúc Khiết Sân à.

Rồi như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, Hải Ngọc nói tiếp

-Bây giờ em hãy để Hoài Thơ làm những gì em ấy muốn. Em hãy cố gắng ở bên cạnh em ấy. Chuyện này sẽ là bí mật giữa em và chị. Đừng cho em ấy biết chị là chị họ của em ấy. Chị không muốn Hoài Thơ phải đau khổ hơn nữa. Đến một lúc nào đó chị sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho Hoài Thơ hiểu. Giờ chị phải về rồi.

Khiết San cảm thấy nhẹ nhỏm hơn sau khi nói chuyện với Hải Ngọc, cô ôm Hải Ngọc nói

-Chúng ta liên lạc với nhau thường xuyên chị Hải Ngọc nhé. Em muốn biết về chị nhiều hơn. Và chị Hải Ngọc này, chị cũng rất quan trọng đối với em.

Có lẽ vì mắc cỡ với những lời mình vừa nói nên Khiết San bỏ đi thật nhanh không kịp nghe Hải Ngọc nói lời nào. Hải Ngọc mỉm cười rồi ra xe của mình lái về nhà. Hải Ngọc cảm thấy mọi thứ không bế tắt như cô nghĩ. Cô cũng còn rất nhiều người lo lắng cho mình. Và cô sẽ không làm họ thất vọng.

*********

Mấy hôm sau, Hải Ngọc bắt đầu cho xây lại công ty. Cô đi lên coi họ làm như thế nào rồi phải kiểm tra lại số hàng còn lại của mình. Cô cũng phải coi xem thử cần phải mua hàng gì vô. Cô nhất định phải làm cho thật hoàn hảo. Cô muốn công ty của mình phải tốt hơn lúc trước rất nhiều. Hải Ngọc ít gặp Hân Ny vì Hân Ny cũng bận rộn với công việt của chính mình. Nhưng Hải Ngọc về nhà thường xuyên hơn. Cô dành thời gian qua thăm ông nội của Khiết San. Mặc dù họ không nói gì nhiều ngoài chuyện làm ăn nhưng ông cũng mừng vì Hải Ngọc chịu đến thăm ông.

Hải Ngọc đang suy nghĩ không biết có nên mua thêm mặt hàng nào nữa không thì Hân Ny bước vào nhà. Thấy cô, Hân Ny gọi

-Chị Hải Ngọc!

Hải Ngọc nhìn Hân Ny rồi giơ tay ra cho Hân Ny nắm lấy. Kéo Hân Ny ngồi xuống ghế, Hải Ngọc quan tâm

-Lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Em khỏe không?

Hân Ny bỉu môi

-Chúng ta ở chung nhà mà chị làm như chúng ta ở đâu xa lắc. Chị có thèm nói chuyện với em đâu.

Kéo Hân Ny ôm vào lòng, Hải Ngọc dịu dàng

-Cảm ơn em Hân Ny. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh chị, lo lắng cho chị .

Hân Ny vồ nhẹ vào lưng Hải Ngọc

-Chị không cần cảm ơn em đâu. Em hiểu mà.

Hải Ngọc thả nhẹ Hân Ny ra và nhìn vào mắt Hân Ny

-Chị đã làm em buồn rất nhiều. Chị xin lỗi em. Có thể trong công việc chị là người mạnh mẽ, nhưng về tình cảm chị thật yếu đuối có phải không? Chị muốn Hân Ny của chị thật vui vẻ và hạnh phúc nhưng chị biết mình không thể đem lại điều đó cho em. Hãy nghe lời chị Hân Ny, em quay về Thụy Sĩ đi.

Hân Ny nghe tim mình đau nhói. Cô biết rồi Hải Ngõ sẽ nói những điều này với cô, nhưng không ngờ Hải Ngọc lại nói sớm như vậy

-Em đã nói rồi. Em sẽ về Thụy Sĩ khi nào em thấy cần thiết. Chị không cần phải đuổi em đi đâu. Em cũng không cần tình yêu của chị nên chị đừng cảm thấy có lỗi với em. Tất cả điều do em tự nguyện.

Hải Ngọc gọi khẽ

-Hân Ny.....

Hân Ny bật khóc. Cô lắc đầu

-Đừng nói gì nữa hết.

Nước mắt Hải Ngọc chợt rơi

-Hãy để cho chị nói Hân Ny. Chị muốn cho em hiểu rõ. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra và chị biết Hoài Thơ không dành cho chị. Chị chưa bao giờ đem hạnh phúc đến cho Hoài Thơ nên chị cảm thấy mình nợ em ấy rất nhiều. Hoài Thơ rất quan trọng đối với chị và chị đã yêu em ấy rất nhiều. Sau Diễm Hà, Hoài Thơ là người làm cho tim chị sống dậy. Và trái tim đó của chị chỉ có thể yêu và nợ duy nhất một người thôi. Cho dù bây giờ hay tương lai cũng vậy, chị không thể yêu ai khác ngoài em ấy. Chị biết tình cảm em dành cho chị chưa thể là tình yêu. Nó có thể rung động nhưng nó chưa đầy tim em. Vậy hãy dừng lại khi em có thể, đừng để tim mình chứa đầy tình yêu đó. Em hãy để cho nó lắng xuống, thì tim em sẽ chứa một tình yêu khác vào đó. Nó sẽ tràn đầy và em sẽ hạnh phúc hơn. Chị sẽ luôn bên em, chăm sóc em như một người em của chị .

Hải Ngọc lau nước mắt cho Hân Ny, nhưng Hân Ny gạt tay cô ra

-Em hiểu mà, em biết chị không yêu em và mãi mãi sẽ như vậy. Tim chị chỉ có mình chị Hoài Thơ. Nhưng xin chị đừng đẩy em đi xa có được không? Cho em ở bên chị như một người em gái hay người bạn cũng được. Em sẽ ra đi khi tới lúc em cần phải ra đi. Em hứa và em sẽ làm điều đó.

Hân Ny đứng dậy và bỏ đi vào trong. Cô biết mình đã thất bại. Nhưng Hân Ny không buồn, tim cô đau nhưng không quá đau như cô tưởng. Có lẽ Hải Ngọc nói đúng. Hân Ny chưa quá yêu Hải Ngọc nên nhất định Hân Ny phải dừng lại.

Hải Ngọc nhìn theo Hân Ny cho đến khi Hân Ny khuất sâu vào cánh cửa. Cô cũng đứng dậy và đi về phòng mình. Cô hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay.

******

Từ ngày nói chuyện với Hải Ngọc về, Hoài Thơ càng ngày càng trở nên ít nói hơn. Cô đi làm suốt ngày cho đến tận khuya mới về. Khiết San cảm thấy buồn nhưng cô biết mình không nên làm phiền Hoài Thơ. Nhưng được một cái là lúc nào Hoài Thơ cũng cho Khiết San biết thời gian đi về của mình để Khiết San khỏi phải chờ đợi. Nhưng hôm nay Khiết San gọi Hoài Thơ hoài không được nên cô rất lo lắng. Ngồi đợi mà lòng Khiết San như lửa đốt. Lúc Hoài Thơ về đến nhà với mùi rượu đầy người thì cơn giận trong Khiết San chợt bừng lên.

-Em về trễ sao không nói với chị. Đã vậy lại còn uống rượu nữa. Em thật quá đáng.

Hoài Thơ ngồi đó, cô im lặng không nói gì. Khiết San lớn giọng

-Chăm chỉ làm việc là một điều tốt, nhưng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình thì không nên.

Hoài Thơ bực dọc nhưng cô không lớn tiếng

-Chị nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì em đi ngủ đây.

Khiết San cắn môi như cố kiềm nén cơn giận

-Chị chỉ lo cho em thôi. Em đã thay đổi rất nhiều đấy Hoài Thơ. Chị không còn nhận ra em là ai nữa.

Hoài Thơ biết mình nên giải thích để Khiết San hiểu, cô nói

-Vì hôm nay công ty ký hợp đồng với một công ty bên Úc nên em có uống một chút rượu. Điện thoại lại hết pin nên em không gọi cho chị được.

Cô nắm bàn tay của Khiết San ân cần

-Em sẽ dọn về ở với mẹ em. Em không thể để mẹ một mình được. Chúng ta hãy làm bạn với nhau đi. Em thấy mình không có kết quả gì hết.

Khiết San nhìn Hoài Thơ thật buồn

-Đó là điều em muốn sao? Có phải em vẫn còn yêu chị Hải Ngọc?

Tự nhiên nước mắt Hoài Thơ chảy dài. Chính cô cũng không hiểu vì sao. Nỗi đau Hải Ngọc mang lại cho cô cũng không thua gì nỗi đau cô mang lại cho Khiết San và Hoài Thơ biết mình làm vậy là không đúng. Nhưng Hoài Thơ không thể ngăn con tim mình thôi yêu Hải Ngọc. Càng hận bao nhiêu thì tình yêu co dành cho Hải Ngọc lại tràn đầy bấy nhiêu. Khiết San ôm Hoài Thơ thật chặt như sợ Hoài Thơ sẽ bay mất

-Chị biết mình không nên hỏi câu đó, nhưng Hoài Thơ à, em hãy ngừng yêu chị Hải Ngọc đi. Tình yêu đó không có kết quả đâu. Hãy cho chị ở bên cạnh em chăm sóc cho em được không?

Hoài Thơ đẩy Khiết San ra

-Không, em không thể ích kỷ như vậy. Em biết em và chị Hải Ngọc không có kết quả tốt với nhau nhưng em không thể dối lòng mình được. Chị xứng đáng có một tình yêu tốt hơn em. Hãy quên em đi. Em xin lỗi vì phải nói những lời này với chị. Bây giờ em chỉ muốn lo cho công ty cua ba em thôi. Em không muốn suy nghĩ về chuyện tình cảm nữa. Chị đừng buồn em nhé.

Khiết San biết mình không thể thay đổi quyết định của Hoài Thơ được và cô cũng không muốn thay đổi quyết định đó nên gật đầu

-Được rồi, nếu điều đó làm em vui. Nhưng nếu khi nào em muốn quay về thì nhà chị và tim chị luôn đón chào em.

Đặt lên trán Hoài Thơ một nụ hôn dài, Khiết San bỏ đi vào phòng. Chỉ còn lại Hoài Thơ với nỗi cô đơn đầy ứ trong lòng. Có phải ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay không? Chỉ là hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz