ZingTruyen.Xyz

Mai Mai Ben Nhau

Chapter 29

Hải Ngọc vào lại Sài Gòn sáng sớm hôm nay sau khi cô nhờ bà Hảo, Thuận chăm sóc ông Thái. Cô đi vào Sài Gòn với Lâm. Vì thương Hải Ngọc nên bà Hảo đã đồng ý. Với lại mọi chuyện không phải lỗi của ông Thái nên bà cũng nguôi đi cơn giận phần nào. Bà chỉ mong Hải Ngọc sớm giải quyết hết mọi chuyện và bà có thể dùng suốt quãng đời còn lại của mình ở bên Hải Ngọc. Đó cũng là niềm an ủi lớn nhất của bà. Bà thương Hải Ngọc như con ruột của bà vậy. Vì đó là con của người mà suốt cuộc đời này luôn chiếm một phần quan trọng và nằm trong trái tim của bà.

Lúc Hải Ngọc rời khỏi Sài Gòn không có nói với ai một lời nào nên cô biết mọi người rất lo cho cô. Cô cũng tắt luôn điện thoại khi nhắn tin cho Hân Ny biết rằng cô sẽ đi xa mấy ngày. Khi mở điện thoại lên, cô thấy hàng loạt tin nhắn, của Hân Ny, Hoài Thơ, Khiết San, Châu Pha và cả Phong Thiên. Cô không đọc tin của ai hết, nhưng cô gọi điện thoại cho Hân Ny khi máy bay vừa đáp xuống. Không hiểu sao cô lại nhớ Hân Ny rất nhiều. Nhưng cô gọi hoài Hân Ny vẫn không bắt máy. Cô liền gọi cho Phong Thiên. Chưa kịp nói gì thì Phong Thiên đã làm một trận :

- Út, út có biết mọi người lo lắng cho út lắm không? Út đi đâu cũng không nói, điện thoại thì tắt luôn. Hân Ny và Hoài Thơ....

Hải Ngọc cắt ngang :

- Nói từ từ thôi, út không nghe hết.

Phong Thiên thở dài

- Thôi được rồi, út mau về công ty út đi. Mọi người đang quýnh cả lên đấy. Ba và ông nội cũng vừa rời khỏi đó. Một mình Hân Ny lo không xuể.

Hải Ngọc nhíu mày

- Công ty có chuyện gì Phong Thiên?

- Có người đưa hàng giả vào. Út đã mua gần hết số tiền mặt của mình. Đã vậy út còn bán cả cổ phần ra.

Hải Ngọc hoảng hốt

- Thiên có đùa không? Út không có mua hàng nào vô hết. Và công ty không có lý do gì phải bán cổ phần cả.

- Mọi người cũng không tin là út làm vì không thể nào út mua hàng giả vô được. Mọi người rất mong út đó.

- Thôi được rồi, út về công ty liền đây. Chào Thiên.

Hải Ngọc gọi cho Thuận đến đón cô và chở cô vào công ty. Khi Hải Ngọc bước vào, mọi người đã có mặt đông đủ. Thấy Hải Ngọc, Hân Ny cắn chặt môi mình để khỏi bật khóc. Thấy vậy, Hải Ngọc liền nói.

- Mọi người chuẩn bị đi, nửa tiếng sau họp.

Cô đi lại nắm tay Hân Ny và nói nhỏ

- Vào văn phòng với chị.

Khi cánh cửa vừa khép lại, Hân Ny òa khóc, cô đánh tới tấp vào người Hải Ngọc.

- Chị bỏ đi đâu chứ, tại sao không nói gì hét. Chỉ nhắn tin là đi thôi. Có biết mọi người lo lắng lắm không. Công ty có chuyện rồi, không có chị em sợ lắm. Em không biết làm gì hết.

Hải Ngọc nắm bàn tay Hân Ny và ôm cô vào lòng. Đợi Hân Ny dịu lại, cô vuốt tóc Hân Ny nói.

- Xin lỗi em, vì có công chuyện gấp nên không nói với em được. Đừng khóc nữa, chị xin lỗi rồi mà.

Hân Ny thôi khóc. Hải Ngọc đẩy nhẹ Hân Ny ra và lau nước mắt cho cô

- Hết khóc rồi, có thể cho chị biết công ty gặp chuyện gì không?

Hân Ny gật đầu, cô kể

- Khi chị vừa đi một ngày thì có người giao hàng đến nói là chị đã đặt. Em muốn coi thử, nhưng người đó nói là chị đã coi qua rồi nên không cho em coi. Lúc ấy em nói chị không có ở đây, nhưng người đưa hàng nói chỉ cần có chữ kí của em hoặc của chị Khanh Thy được rồi. Em nói chị Khanh Thy đợi chị về, nhưng chị ấy đã ký trước. Sáng hôm nay mọi người mới biết là có người đã mua cổ phần của công ty chị. Người đó bên công ty Hoa Hồng mua hết 35 phần trăm. Và còn một người nữa mua hết 50 phần trăm. Chị chỉ còn lại 15 phần trăm thôi. Công ty Hoa Hồng vì chỉ có 35 phần trăm nên không thể làm Tổng Giám Đốc được, còn người mua 50 phần trăm thì vẫn không biết là ai.

Hải Ngọc vừa nghe Hân Ny kể vừa nghĩ ngợi. Hân Ny nói tiếp

- Em không tin là chị đem bán cổ phần vì công ty đang phát triển. Hôm nay em đã lên coi lại hàng được đưa đến thì mới biết tất cả đều là hột xoàn và đá giả. Nếu như vậy là chị đã mất tất cả. Giờ mình phải làm sao đây?

Hải Ngọc xoa xoa bàn tay Hân Ny.

- Đừng lo, chúng ta chuẩn bị đi họp thôi.

Khi Hải Ngọc và Hân Ny vào trong phòng họp thì mọi người đã có mặt đầy đủ. Hải Ngọc nhìn mọi người nói

- Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Như mọi người đã biết chuyện của công ty rồi. Những tin tức mọi người nghe được đều là sự thật, công ty sẽ phải đóng cửa. Tôi rất tiếc và xin lỗi mọi người vì phải mất công việc của mình.

Mọi người nhìn nhau thở dài. Họ cũng đoán được phần nào khi Hải Ngọc mở cuộc họp, nhưng họ vẫn mong rằng sẽ có cách giải quyết. Bửu Dư hỏi:

- Thưa tổng giám đốc, chúng ta không còn cách nào khác sao?

Hải Ngọc lắc đầu

- Xin lỗi mọi người. Tôi sẽ cố gắng tìm ra cách giải quyết, nhưng bây giờ chỉ còn cách làm như vậy thôi. Mong mọi người thông cảm.

Hải Ngọc vừa nói xong thì nhân viên từ ngoài chạy vào hốt hoảng nói

- Thưa Tổng Giám Đốc, phòng trưng bày nữ trang và hột xoàn đang cháy. Bây giờ đang chạy sang những phòng khác rồi. Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.

Vừa nghe nói xong mọi người liền bật dậy, Hải Ngọc nói lớn

- Mọi người mau ra khỏi đây. Anh hãy đưa mọi người ra khỏi đây giùm tôi.

Hải Ngọc quay sang nói với Hân Ny

- Em cũng vậy, hãy đi ra khỏi đây.

Hải Ngọc nói rồi bỏ đi. Cô cần phải quay lại phòng làm việc của mình lấy giấy tờ. Thấy Hải Ngọc chạy ngược hướng, Hân Ny chạy theo. Hải Ngọc vào ngăn tủ, cô dùng mật mã mở tủ ra và lấy một cái sách nhỏ màu đen. Khi cô quay lại thì thấy Hân Ny đang từ cửa đi vào. Cô giận dữ

- Em đi theo chị làm gì, không phải chị nói với em là đi ra ngoài sao?

Vừa nói Hải Ngọc vừa lấy chìa khóa. Hân Ny im lặng không nói gì vì cô biết Hải Ngọc đang giận. Hải Ngọc đi lại, nắm tay Hân Ny và đi ra ngoài.

- Chúng ta phải đi ra khỏi đây trước khi quá muộn.

Hân Ny cố gắng đi theo cho kịp Hải Ngọc, cho đến khi cô vấp phải vật dưới đất và ngã vào người Hải Ngọc.

- Cẩn thận Hân Ny.

Hải Ngọc đeo giỏ vào vai của mình và ôm eo Hân Ny, kéo cô ra khỏi đám lửa đang bốc cháy xung quanh họ.

- Chị Hải Ngọc, làm sao chúng ta ra khỏi đây?

Hải Ngọc không biết trả lời sao với Hân Ny. Cô kéo Hân Ny ra đến cửa nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong. Cô nghe tiếng rất nhiều người ở ngoài nên Hải Ngọc la lớn

- Ai ở ngoài đó vậy, có cách nào mở cửa ra không?

Tiếng Phong Thiên bên ngoài nói vào

- Út à, Út và mọi người có sao không? Cửa đã bị khóa, nhưng ổ khóa ở bên trong nên mọi người bên ngoài vẫn chưa mở được. Mọi người đang đập cửa vào đây. Út cẩn thận, lửa đã bớt cháy rồi, nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Hải Ngọc ngạc nhiên không biết ai đã khóa cửa. Nếu khóa bên trong thì người đó nhất định còn ở trong này. Trừ khi người đó ra từ cửa sau

- Phong Thiên, cửa sau có bị khóa không?

Phong Thiên trả lời

- Cũng bị khóa và khóa từ bên trong.

Hải Ngọc như đã hiểu ra. Cô chắc rằng trận lửa này do có người làm. Nếu vậy người đó vẫn còn bên trong này. Cô hỏi tiếp:

- Mọi người ra ngoài đầy đủ chứ Thiên? Có còn ai ở trong này không?

Hải Ngọ vẫn nắm chặt cánh tay Hân Ny. Cô nghe Phong Thiên trả lời

- Chỉ còn út, Hân Ny, Hoài Thơ và Khiết San thôi.

Hải Ngọc ngạc nhiên nhìn Hân Ny

- Tại sao Hoài Thơvà Khiết San lại ở trong này?

Phong Thiên giải thích

- Khi nghe tin công ty út bị lửa cháy, mọi người chạy đến. Có cả Hoài Thơ và Khiết San. Lúc lửa cháy lớn, Hoài Thơ lo cho út và biết út còn trong đó nên đã chạy vào và Khiết San cũng chạy vào luôn. Mọi người không kịp cản hai người đó lại. Khi họ vừa vào thì cửa liền bị khóa. Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Phong Thiên vừa nói xong thì những cây gỗ bị cháy ngã xuống. Hải Ngọc kéo Hân Ny sát vào người mình

- Thiên, út sẽ tìm Hoài Thơ và Khiết San. Ở công ty có một tầng hầm trong phòng làm việc của út. Khi nào mở cửa được rồi. Nếu út chưa lên thì gõ vào tường ba cái, út sẽ biết được tín hiệu và đi lên nhé. Điện thoại của út đã hết pin từ lúc ở Tây Nguyên rồi nên không liên lạc được.

Hải Ngọc kéo Hân Ny đi khỏi khi cô vừa nghe Phong Thiên trả lời xong. Cô phải đi tìm Hoài Thơ và Khiết San. Nếu người khóa cửa đó vẫn ở đây thì có lẽ rắc rối cho họ. Hảu Ngọc biết đem cái giỏ theo bên mình không phải là một việc tốt. Cô biết chắc họ sẽ dập tắt được ngọn lửa trước khi ngọn lửa đó đến phòng đặc biệt trong công ty cô. Hải Ngọc đi vào trong, cô dùng mật mã mở cái tường ra. Bên trong có một cái lỗ có thể chứa được cái giỏ của cô. Bỏ vào rồi và dùng mật mã khóa lại. Hải Ngọc nói với Hân Ny

- Hân Ny, em nhớ rõ chị cất giỏ ở đâu nhé. Và chị sẽ nói mật mã với em.

Cô kề tai nói nhỏ với Hân Ny.

- Em nhớ chưa?

Hân Ny gật đầu, cô hỏi lại

- Tại sao phải cho em biết?

Hải Ngọc ra hiệu cho Hân Ny ra ngoài, cô trả lời

- Vì nếu chị có gì, em đem cái giỏ đó đưa cho ba chị.

Hân Ny hốt hoảng khi nghe Hải Ngọc nói vậy

- Tại sao chị lại có gì? Họ sẽ cứu mình ra được mà.

Hải Ngọc không trả lời Hân Ny, cô không muốn làm cho Hân Ny lo thêm

- Chúng ta phải đi tìm Hoài Thơ và Khiết San.

Hân Ny đi theo Hải Ngọc và cô cũng không chắc mình đang đi đâu vì bây giờ công ty của Hải Ngọc giống như một bãi chiến trường. Hân Ny nhìn quanh mà không hỏi đau buồn giùm Hải Ngọc. Không biết phải dùng bao nhiêu tiền và thời gian để củng cố lại mọi thứ.

- Đừng có đánh chị ấy!

Nghe tiếng hét của Hoài Thơ làm Hâ Ny thôi suy nghĩ. Hải Ngọc cũng giật mình và đi nhanh về phía đó. Cô thấy một người đàn ông đang chĩa súng vào Hoài Thơ và Khiết San. Thấy cô, gã đàn ông nhếch môi cười

- Người ta cần đã đến rồi.

Thấy Hải Ngọc, Hoài Thơ mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy rồi bật khóc

- Chị có biết em lo cho chị lắm không? Em sợ lửa.....

Hải Ngọc ôm Hoài Thơ vỗ về

- Chị không sao.

Cô đẩy nhẹ Hoài Thơ ra lau nước mắt cho Hoài Thơ, cô hỏi.

- Sao em với Khiết San lại vào đây, trong này nguy hiểm lắm?

Khiết San trả lời thay Hoài Thơ

- Tụi em thấy rất lo cho chị nên đã chạy vào và không nghĩ gì cả.

Hải Ngọc nhìn Khiết San hỏi

- Em không sao chứ?

Khiết San lắc đầu. Hải Ngọc nhìn xung quanh rồi cô nói nhỏ vào tai Khiết San

- Chúng ta không thể ở đây lâu được, lửa vẫn chưa dập tắt hết. Ở đây sẽ hút khói thôi. Chúng ta xuống tầng hầm. Nơi đó sẽ an toàn hơn. Khi họ đập cửa được rồi sẽ xuống tìm chúng ta.

Thấy Hải Ngọc nói nhỏ vào tai Khiết San, gã đàn ông đó liền chĩa súng vào họ nói

- Các ngươi mà định dở trò gì ta sẽ bắn cho vỡ sọ.

Khiết San kéo Hoài Thơ lại gần cô hơn. Còn Hải Ngọc thì kéo Hân Ny nép sát vào sau mình, cô hỏi.

- Ông là người đã đốt lửa và khóa các cửa lại?

Nhìn Hải Ngọc ông ta cười khẩy

- Cô thật thông minh, nhưng tốt nhất là hợp tác đi. Cô có thứ chủ của tôi cần, nếu cô đưa nó cho tôi, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô và mọi người sẽ ra khỏi đây an toàn.

Hải Ngọc nhếch môi

- Không thể đi tin một kẻ giết người.

Ông ta bắn súng vào tường. Hân Ny sợ hãi nép sát vào người Hải Ngọc, còn Khiết San ôm chặt Hoài Thơ hơn.

- Tôi cho cô một cơ hội. Lần này tôi sẽ không bắn vào tường mà sẽ bắn một trong ba người kia. Cô chọn đi. Một là họ chết, hay là cô đưa cho tôi thứ tôi cần.

Ông ta nói và chĩa khẩu súng về phía Khiết San và Hoài Thơ. Hải Ngọc gật đầu

- Được, với một điều kiện.

Mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Hải Ngọc, ông ta nói:

- Điều kiện gì?

Hải Ngọc nhìn Hân Ny rồi nhìn Khiết San và Hoài Thơ

- Thả ba người họ đi.

Đôi mắt nheo lại một cách ác độc, hắn cười gằn

- Thả họ đi? Không bao giờ. Cô mau đưa quyển sổ đó đây và cả đống nữ trang đặc biệt đó nữa. Nếu không tôi sẽ cho họ chết hết.

Hải Ngọc ngạc nhiên khi nghe người đàn ông nói về cuốn sổ. Cô không biết ông ta nói gì. Nhưng số nữ trang đặc biệt thì có biết. Vì nó được cất trong túi sách đen mà cô bỏ lại sau bức tường. Số nữ trang đó chỉ mình công ty cô có và người ta có thể trả tiền rất cao để lấy nó vì nó chỉ có một không hai.

- Tôi chưa chắc anh thoát ra khỏi đây khi cảnh sát đã bao vây tất cả hướng ra ngoài. Nhưng nếu anh thả họ ra trước, tôi sẽ làm con tin cho anh để anh thoát với cả quyển sổ và số nữ trang đó.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi thấy Hải Ngọc nói cũng có lý nên ưng thuận. Khiết San nhìn Hải Ngọc như muốn nói điều gì đó và Hải Ngọc đã hiểu. Cô gật đầu. Hải Ngọc dẫn họ vào văn phòng của cô. Cô lấy cái sách tay màu đen và đưa cho hắn. Hân Ny biết đó không phải là cái sách tay đựng đồ nữ trang vì cô biết Hải Ngọc dấu nó ở đâu. Hải Ngọc đi lại mở hộc tủ của cô. Cô lấy quyển sổ đã được khóa lại và đưa cho hắn.

- Chìa khóa đâu? Hắn chĩa khẩu súng vô đầu Hải Ngọc hỏi

Hải Ngọc bình thản trả lời

- Tôi sẽ đưa cho anh khi tôi biết rằng ba người kia được an toàn.

Hắn gầm gừ rồi nhìn bốn người nói

- Đi theo tao!

Hải Ngọc đi ra trước nên hắn cũng ra theo. Khiết San nắm tay Hoài Thơ và Hân Ny kéo lại lùi về sau. Đợi hắn không chú ý. Hải Ngọc đạp vào chân hắn rồi cô chạy vội vào trong và Khiết San đóng cửa lại. Hải Ngọc la lớn

- Tránh xa cái cửa ra.

Hải Ngọc vừa nói xong thì cả bốn người đều nghe tiếng súng nổ. Hân Ny bịt tai mình lại. Cô ôm lấy đầu mình. Cái chết của mẹ cô và cả tiếng súng nữa. Nó khơi dậy quá khứ trong cô. Hân Ny la lên

- Ahhhh, đừng bắn nữa.

Hải Ngọc đi lại ôm Hân Ny vào lòng

- Hân Ny, em không sao chứ? Nhìn chị nè.

Hân Ny vẫn ôm lấy đầu. Cô không khóc, nhưng nhìn Hân Ny bây giờ như người mất hồn. Hải Ngọc nói với Khiết San

- Chúng ta không ở đây lâu được. Cánh cửa sẽ bị hắn đập gãy thôi. Chúng ta phải xuống tầng hầm. Đi theo chị.

Hải Ngọc ôm Hân Ny đứng dậy

- Hân Ny, em bình tĩnh lại đi. Có nghe chị nói không?

Hải Ngọc ôm gương mặt Hân Ny lên cho Hân Ny nhìn mình. Nhìn thấy Hải Ngọc, Hân Ny như dịu đi. Hải Ngọc ôm cô và bước đi. Cô bấm mật mã và bức tường tách ra. Cô đi vào trước với Hân Ny. Khiết San và Hoài Thơ theo sau. Hải Ngọc dùng mật mã đóng bức tường lại và đèn bật lên. Khiết San không khỏi bang hoàng. Nếu không thấy tận mắt chắc cô cũng không tin chuyện này là thật. Nó giống như một bộ phim mà cô đang được đóng. Cô không hiểu sao một công ty bình thường lại cần phải làm những lối đi bí mật như vậy. Hoài Thơ quay qua nhìn Khiết San. Cô hiểu trong đầu Hoài Thơ cũng có những suy nghĩ như cô. Khiết San rùng mình. Cô không hiểu có bao nhiêu công ty như công ty của Hải Ngọc, nhưng cô mừng vì công ty của cô không phải như vậy. Hay nó cũng vậy mà chính cô cũng không biết. Có lẽ khi thoát ra khỏi đây, cô phải nói chuyện với ông nội thôi. Hải Ngọc dẫn mọi người vào một căn phòng. Nó không khác gì một căn nhà nhỏ. Có hai phòng ngủ, bàn ghế, bếp và cả tủ lạnh. Bên trong có một phòng khác nữa, nhưng phòng đó được khóa rất cẩn thận. Hải Ngọc đặt Hân Ny ngồi xuống ghế rồi đi rót nước cho mọi người. Khiết San đi lại mở tủ lạnh coi có gì ăn không vì lúc sáng nghe tin công ty Hải Ngọc cháy, Hoài Thơ và cô đã không kịp ăn sáng mà chạy đến đây. Mở tủ lạnh ra cô mừng thầm. Ở trong đó có rất nhiều thức ăn. Mà như cô đoán không lầm thì đồ ăn còn rất tươi. Như vậy thì Hải Ngọc chỉ mới bỏ vào thôi. Khiết San vẫn còn đang ngắm đồ ăn trong tủ lạnh thì Hoài Thơ đứng ở đằng sau cô

- Chúng ta phải làm gì tiếp đây?

Khiết San giật mình. Cô không quay lại nhìn Hoài Thơ mà lại lấy một ít thức ăn để làm bánh mì kẹp.

- Chị cũng không biết. Chúng ta ăn một chút rồi tính tiếp. Hân Ny không sao chứ?

Hoài Thơ thở dài

- Chị Hải Ngọc đang lo cho em ấy.

Khiết San gật đầu rồi cô tiếp tục công việc của mình. Làm xong bốn phần bánh mì kẹp. Cô đưa cho Hoài Thơ một phần.

- Em ăn đi.

Hoài Thơ cầm bánh cảm ơn rồi đưa lên miệng. Bây giờ cô mới cảm thấy đói bụng. Khiết San đi lên phòng khách. Hải Ngọc vẫn đang ôm Hân Ny. Khiết San bỏ bánh mì lên bàn rồi nói

- Chị và Hân Ny ăn một chút đi.

Hải Ngọc cảm ơn và nhìn Hân Ny, cô dịu dàng

- Hân Ny ăn một chút đi.

Hân Ny không trả lời. Điều đó làm Hải Ngọc lo lắng. Cô chỉ nghe Diễm My nói mẹ Hân Ny chết một cách rất đáng thương, nhưng cô chưa biết câu chuyện đó như thế nào. Báo chí cũng đăng mẹ Hân Ny qua đời do tai nạn. Cô đưa bánh mì lên miệng Hân Ny, nhưng Hân Ny lắc dầu. Hoài Thơ cảm thấy khó chịu. Và Khiết San hiểu điều đó nên cô nắm bàn tay Hoài Thơ vỗ nhè nhẹ. Hải Ngọc đứng dậy, cô mở máy tính lên và xem xét điều gì đó. Hân Ny mệt quá nên đựa vào Hải Ngọc. Khiết San và Hoài Thơ cũng nhìn nhau, cả hai không biết phải làm gì. Mệt quá nên cả ba đều ngủ. Chỉ còn Hải Ngọc là thức, cô đỡ Hân Ny nằm xuống ghế và đi lại lấy mềm đắp cho Khiết San và Hoài Thơ. Cô tiếp tục coi máy vi tính của mình cô mở hộp thư ra và tìm kiếm một cái email rất quan trọng. Nó có thể cứu công ty cô vào lúc này. Nhưng rồi Hải Ngọc thất vọng. Chợt cô nghe điện thoại của Khiết San rung lên. Cô đi lại coi và thấy số Phong Thiên gọi nên liền bắt. Nghe tiếng điện thoại, ba người kia cũng thức dậy. Tiếng Phong Thiên bên đầu giây kia vọng ra

- Út ở đâu vậy? Cửa đã được mở ra. Thiên vô văn phòng út thì thấy cửa đã bị ai phá hỏng nhưng không thấy út đâu cả.

Hải Ngọc trấn an Phong Thiên

- Út ở trong tầng hầm. Út lên liền đây. Thiên đừng cho ai vào văn phòng út hết. Hiểu không?

- Thiên biết rồi.

Hải Ngọc đi lại gọi Khiết San và Hoài Thơ dậy. Sau đó cô đi lại bên Hân Ny

- Hân Ny thức dậy đi, chúng ta phải ra ngoài rồi.

Hân Ny từ từ mở mắt ra. Cô thấy Hải Ngọc trước mặt mình liền mỉm cười. Hải Ngọc kéo Hân Ny đứng dậy và bốn người đi ra ngoài bằng con đường họ đã đi vào. Bức tường vừa được tách làm đôi thì Hải Ngọc đã thấy gương mặt ngạc nhiên của Phong Thiên. Anh chỉ tay vào vách tường.

- Sao....sao....

Thấy Phong Thiên lắp bắp, Hải Ngọc nói

- Chuyện này út sẽ nói sau.

Hải Ngọc bước ra ngoài và cô không ngạc nhiên khi thấy mọi người lại ở đây. Trong đó có cả ba cô, ba mẹ Phong Thiên và cả ông Thạch. Ba cô đi lại đặt tay lên vai cô

- Xin lỗi con Hải Ngọc, mọi người đã cố gắng lắm rồi. Lửa cháy lớn quá không thể dập tắt hết được. Công ty đã bị cháy hơn một nửa.

Hải Ngọc cười buồn. Chỉ cháy hơn một nửa cũng đã may mắn lắm rồi, nếu không chắc cô và ba người kia cũng đã bị cháy rồi. Ông nhìn Hải Ngọc rồi nhìn Hoài Thơ nói tiếp

- Hai con bình tĩnh nghe ta nói đây.

Hải Ngọc và Hoài Thơ nhìn ông Hải, họ không biết ông sẽ nói điều chi với mình nhưng họ biết có chuyện gì rất quan trọng vì gương mặt ông Hải lúc này đang hiện rõ sự lo lắng. Ông nhìn Hoài Thơ rồi nhìn Hải Ngọc.

- Ba của Hoài Thơ và cô Hảo đã gặp tai nạn khi trên đường vào Sài Gòn.

Hoài Thơ bàng hoàng. Cô hỏi lại

- Ông nói sao?

Ông Hải nói lại lần nữa

- Ba con đã bị tai nạn trên đường từ Tây Nguyên vào Sài Gòn. Con mau vào bệnh viện thăm ba con đi.

Hoài Thơ lắc đầu

- Không phải đâu, ba con đang nằm bệnh viện mà. Bác sĩ Tuấn nói rằng ba đang nằm trong phòng đặc biệt và chưa ai được phép vào thăm.

Ông Hải nhìn Hải Ngọc như muốn cô giải thích điều gì đó. Hải Ngọc không nói gì. Vì cô cũng không tin những gì ông Hải nói. Không bao giờ bà Hảo vào Sài Gòn chung với ông Thái vì cô đã dặn bà ở đó chăm sóc cho ông giùm cô. Hải Ngọc chụp vội cái điện thoại từ tay Phong Thiên và chạy đi. Hoài Thơ cũng chạy theo. Mọi người nhìn nhau rồi không ai hẹn ai cùng đi về hướng bệnh viện. Hải Ngọc gọi điện thoại cho Thuận.

- Chuyện này là như thế nào?

- Em xin lỗi chị Hải Ngọc, em không bảo vệ được hai người họ. Khi nghe tin công ty chị bị cháy, cô và chú đều nhất định phải vào Sài Gòn nên em đành phải lái xe đưa họ đi.

- Em đang nói gì vậy? Công ty chị mới cháy hôm nay thì làm sao họ nghe tin được?

- Đâu có, có người gọi cho cô Hảo ngay hôm nay nói rằng công ty chị cháy và chị bị nhốt trong đó. Em có gọi điện cho chị, nhưng không thấy chị bắt máy.

Hải Ngọc nắm chặt nắm đấm của mình.

- Chị phải đến bệnh viện đây. Em không sao chứ?

- Em kông sao, chỉ bị gãy một cánh tay, đang băng bột và trầy trụa chút xíu thôi. Còn hai người họ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi. Em thật xin lỗi!

- Em cho chị biết tai nạn xảy ra như thế nào?

- Cô Hảo bị đập dầu vào kính xe, còn chú Thái thì chị biết đó, vết thương chưa lành và còn bị tai nạn này nữa. Nhưng em nghĩ không đơn giản là tai nạn vì xe của em trước khi ra Tây Nguyên em đã coi kỹ lắm rồi. Nhưng khi về Sài Gòn thì thắng xe không ăn. Lúc xe bị lật, em gọi cảnh sát liền. Sau đó đi lại coi chú Thái và cô Hảo. Lúc đó mọi người dừng lại xem rất đông. Khi cảnh sát đến thì đưa họ vào bệnh viện.

- Chị cũng nghĩ như vậy, chúng ta sẽ điều tra chuyện này thôi.

- Em nghĩ Lâm là một trong số những người được gài vào.

Hải Ngọc nhíu mày

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Em cũng không biết nhưng em nghĩ như vậy. Em sẽ điều tra chuyện này rõ ráng chị hãy tin ở em.

- Chị biết rồi.

Cúp máy với Thuận xong, Hải Ngọc lái xe thật nhanh đến bệnh viện. Vừa đến nơi, cô chạy ngay vào trong, Thuận nhìn thấy cô liền đi lại, anh cúi đầu.

- Em xin lỗi chị Hải Ngọc!

Hải Ngọc khoát tay. Cô biết đó không phải là lỗi của Thuận. Vài phút sau thì cánh cửa mở. Bác sĩ Tuấn bước ra ông nhìn Hải Ngọc.

- Ta đã làm hết sức rồi. Ta xin......

Nghe được tới đó. Hải Ngọc chạy vào. Cô đi lại bên ông Thái. Thấy cô, ông nói

- Xin lỗi con.

Hải Ngọc lắc đầu

- Không, chú không có lỗi gì hết. Chú sẽ không sao đâu.

Ông Thái cười buồn.

- Ta biết ta không xong rồi. Con hãy giúp ta một chuyện cuối được không Hải Ngọc?

Nước mắt Hải Ngọc chảy dài, cô gật đầu. Ông Thái nắm bàn tay cô, giộng ông thật buồn .

- Gia đình ta nợ mẹ con của con rất nhiều. Hải Ngọc, ta rất hạnh phúc khi biết con là cháu của mình. Ta thương con không thua gì Hoài Thơ. Ta biết con đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhưng ta không làm gì cho con được, đã vậy còn đem đến biết bao nhiêu phiền phức cho con. Ta xin con hãy tha thứ cho anh trai ta và giúp ta chăm sóc cho mẹ con Hoài Thơ. Họ cũng vì ta mà chịu khổ rồi. Hứa với ta nha Hải Ngọc?

Hải Ngọc nói trong tiếng nấc.

- Con hứa.

Ông Thái cười, tay ông ôm ngực.

- Và hãy tìm ra quyển sổ đó lại cho ta. Ta đã bị lấy mất khi chiếc xe lật. Lúc đó đông người quá, ta cũng không biết ai lấy mất nó nữa. Trong đó có những tội trạng mà bà Du đã làm. Con phải tìm nó về. Cũng đừng cho Hoài Thơ biết chuyện gì hết. Hãy để Hoài Thơ chú tâm lo cho công ty. Ta sợ nó sẽ bị nguy hiểm khi nó biết mọi chuyện. Cứ coi như ta chết vì tai nạn và như vậy nó sẽ có cuộc sống tốt hơn. Ta biết ta làm vậy rất là ích kỉ với nó. Nhưng con hãy giúp ta Hải Ngọc.

Hải Ngọc hiểu những điều ông Thái nói. Có lẽ Hoài Thơ không biết càng tốt hơn cho em ấy. Ông Thái đưa cho Hải Ngọc chiếc chìa khóa. Ông dặn dò

- Chỉ có nó mới có thể mở ra quyển sổ đó mà thôi. Không có gì có thể mở ra được. Ta đã đặt làm với một loại thép rất đặc biệt.

Hải Ngọc cầm lấy và đeo lên cổ. Lúc đó thì cánh cửa phòng cấp cứu của bà Hảo mở ra. Hải Ngọc chạy vào. Hoài Thơ và mọi người cũng vừa đến. Mẹ con Hoài Thơ chạy lại bên ông Thái

- Ba, ba không sao chứ?

Ông Thái nắm tay Hoài Thơ và nắm tay bà Thái

- XIn lỗi mình, xin lỗi con. Ta không phải là một người chồng và một người cha tốt. Ta cứ là gánh nặng trên vai hai người. Đừng buồn ta nhé.

Bà Thái lắc đầu. Bà khóc không thành tiếng. Hoài Thơ vừa khóc vừa nói.

- Ba đừng nói nữa, ba sẽ không sao đâu. Đừng bỏ mẹ con con. Con xin ba, con và mẹ rất cần ba.

Ông Thái ho rồi đưa tay ôm ngực.

- Ta biết tới lúc mình phải đi rồi. Hoài Thơ này, hãy chăm sóc cho mẹ con và cho công ty nhé. Thật ra ba có lỗi với con rất nhiều. Công ty mình không có bị phá sản như ba nói. Ba đã gạt cả con và mẹ. Tiền ba đã rút ra và gởi vào ngân hàng bên Thụy Sĩ. Con hãy lấy số tiền đó về và lo cho công ty cho. Con cũng đừng truy cứu về việc ba rời khỏi bệnh viện. Đó là do ba muốn và trên đường đi thì gặp tai nạn thôi. Hãy sống tốt Hoài Thơ nhé. Ba xin lỗi con!

Hoài Thơ không biết vì sao ông Thái làm như vậy nhưng bây giờ cô không quan tâm. Cô cần ông khỏe lại để ở bên cạnh cô và mẹ cô. Ông Thái nắm tay và bà Thái.

- Mình có giận anh không? Anh không chăm sóc cho mình được nữa. Hãy hứa với anh sống thật tốt với con. Hãy là chỗ dựa tinh thần cho con.

Bà Thái gật đầu. Ông Thái mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại

- Ba ơiiiiii!!!

- Mình..........!!!!!

Khiết San và mọi người đứng bên không ai nói gì cả. Mọi người đều rơi nước mắt. Ông Thạch ôm Khiết San vào lòng. Ông nhẹ nhàng

- Con phải cố gắng lên để giúp con bé vượt qua giai đoạn này.

Khiết San gật đầu. Cô đi lại bên Hoài Thơ và nắm lấy bàn tay Hoài Thơ. Phong Thiên cũng đi lại, anh đỡ bà Thái để bà không bị ngã. Bên kia phòng, Hải Ngọc đang nắm tay bà Hảo .

- Mẹ không sao chứ? Mẹ đừng làm con sợ.

Bà Hảo mệt mỏi nhìn Hải Ngọc

- Mẹ mệt lắm Hải Ngọc, mẹ nghĩ đến lúc mẹ đi gặp Tuyết Trân rồi.

Hải Ngõ lắc đầu

- Không, mẹ đừng bỏ con. Làm ơn đừng bỏ con, con đã mất mẹ Trân rồi, con không muốn mất thêm mẹ nữa.

Bà Hảo cười, lau những giọt nước mắt trên má Hải Ngọc.

- Đừng khóc nữa Hải Ngọc. Ta muốn con thật vui vẻ hạnh phúc thì ta sẽ không thấy có lỗi với Tuyết Trân khi ta gặp em ấy. Mẹ xin lỗi vì không giữ đúng lời hứa của mình. Hãy sống tốt hơn nhé Hải Ngọc, nếu được thì hãy tha thứ cho ông ấy. Dù sao thì ông ấy cũng là ba của con. Cũng đừng trả thù cho mẹ, vì sự hận thù làm cho con người ta mất đi niềm vui. Mẹ đã biết được điều này khi đã quá muộn phải không con. Mặc dù không được ở bên con nữa, nhưng từ khi gặp lại con, mẹ cảm thấy cuộc sống của mình không uổng phí chút nào. Mẹ và Tuyết Trân luôn theo dõi bước đường của con. Không ở bên cạnh con nhưng sẽ mãi trong tim con. Mẹ yêu con Hải Ngọc. Hãy hứa với mẹ sống thật hạnh phúc, con nhé.

Bà Hảo nói xong và từ từ nhắm mắt lại. Bàn tay bà thả lòng vào không còn nắm tay Hải Ngọc chặt nữa. Hải Ngọc lay vai bà thật mạnh

- Mẹ đừng ngủ, mẹ hãy thức dậy đi. Thức dậy nhìn con nè. Tại sao mắt mẹ lại nhắm lại, đừng ngủ nữa có được không? Mẹ hứa khi mọi chuyện xong hết mẹ sẽ ở bên cạnh con mà. Sao mẹ lại không giữ lời hứa của mình. Mẹ không được đi. Mẹ bỏ con rồi con phải làm sao đây. Hạnh phúc của con chưa trọn vẹn sao mẹ lại lấy nó đi rồi. Con cần mẹ mà, con rất cần mẹ........

Hân Ny đi lại ôm Hải Ngọc. Cô cũng khóc. Cô cũng mất mẹ và cô hiểu cảm giác của Hải Ngọc trong lúc này. Mọi người ai cũng đau lòng. Nhưng không ai có thể làm cho hai người kia sống lại. Họ chỉ biết an ủi trong im lặng.

-Em sẽ luôn bên cạnh chị Hải Ngọc. Chị hãy khóc đi. Vai em luôn là chỗ dựa của chị. Em hứa sẽ không đi đâu hết.

Hải Ngọc cắn chặt môi mình. Cô rất sợ những lời hứa đó, vì không ai giữ đúng lời hứa của mình khi họ đã hứa với cô. Hân Ny có khác chăng? Hay cũng như vậy? Rồi cũng sẽ bỏ cô mà đi thôi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz