Mai Mai Ben Nhau
Chapter 27Ngày hôm sau, Châu Pha dọn về ở với Hải Ngọc. Châu Pha không ngờ rằng Hân Ny cũng ở với Hải Ngọc cho đến khi cô thấy Hân Ny từ trong phòng của Hải Ngọc bước ra. Ngáp lên ngáp xuống, Hân Ny nhìn Châu Pha hỏi- Hello Chị Châu Pha. Chị có cần em giúp gì không?Hân Ny vừa dứt câu thì Hải Ngọc cũng từ trong phòng đi ra. Châu Pha hết nhìn Hải Ngọc rồi nhìn Hân Ny. Cái dấu hỏi hồi tối giờ càng lớn hơn trong đầu cô. Châu Pha mỉm cười trả lời Hân Ny- Chị cũng xong rồi. Chỉ còn cái vali quần áo thôi.Cô quay sang nhìn Hải Ngọc hỏi- Châu Pha phá giấc ngủ hai người hả?Hải Ngọc lắc đầu. Cô đi lại giúp Châu Pha đem vali còn lại vào trong phòng Châu Pha, còn Hân Ny thì đi xuống bếp. Vì hôm nay cuối tuần nên Hải Ngọc và Hân Ny không có đi làm. Hải Ngọc đem hành lý Châu Pha bỏ vào trong góc phòng rồi quay sang hỏi Châu Pha- Châu Pha có cần Hải Ngọc giúp gì nữa không?Châu Pha lắc đầu. Cô ngồi trên giường và ra hiệu cho Hải Ngọc ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn Hải Ngọc, Châu Pha hỏi:- Hải Ngọc đang quen với Hân Ny phải không?Hải Ngọc lắc đầu. Cô hiểu tính của Châu Pha nên không qua ngạc nhiên khi Châu Pha hỏi cô điều đó.- Thật chứ?Hải Ngọc nhìn Châu Pha, cô nhỏ nhẹ trả lời Châu Pha- Có bao giờ Hải Ngọc nói dối Châu Pha điều gì đâu.Châu Pha mỉm cười- Đúng là không có nói dối bao giờ, nhưng cũng không phải chuyện gì Hải Ngọc cũng tâm sự cả.Hải Ngọc im lặng. Cô biết đó là điều không công bằng với Châu Pha vì dù sao cả hai cũng là bạn thân của nhau. Nhưng ở Châu Pha Hải Ngọc không tìm được sự đồng cảm để có thể mở lòng mình ra. Châu Pha nắm bàn tay Hải Ngọc thỏ thẻ.- Châu Pha rất nhớ Hải Ngọc. Chúng ta làm lại từ đầu được không?Hải Ngọc để yên tay mình trong tay Châu Pha. Cô biết tình cảm Châu Pha dành cho mình. Nhưng cô không muốn Châu Pha đặc hy vọng không đúng chổ- Tại sao chúng ta phải làm lại từ đầu. Trước giờ mình vẫn là bạn tốt của nhau mà. Hãy để Hải Ngọc ra khỏi con tim của Châu Pha thì Châu Pha mới tìm được hạnh phúc thật sự của mình. Hải Ngọc lúc nào cũng bên cạnh Châu Pha như một người bạn và luôn ủng hộ Châu Pha.Mặc dù biết tình cảm Hải Ngọc dành cho mình chỉ dừng lại ở tình bạn, nhưng con tim có lý lẽ riêng của nó. Châu Pha đã chạy trốn nhưng rồi cũng không thoát khỏi, vì tình yêu của cô dành cho Hải Ngọc vẫn như thuở ban đầu. Cho dù có trốn chạy đến đâu đi chăng nữa, trái tim Châu Pha vẫn luôn đập vì Hải Ngọc. Thấy nét mặt không vui của Châu Pha Hải Ngọc định nói gì đó để Châu Pha vui hơn nhưng tiếng ly bể và tiếng hét của Hân Ny làm cả hai giật mình. Gạt tay Châu pha ra, Hải Ngọc chạy ra ngoài. Thấy Hải Ngọc và Châu Pha từ phòng chạy ra, Hân Ny liền nói- Chị Hải Ngọc và chị Châu Pha coi chừng mảnh chai.Hải Ngọc nhìn xuống thì thấy mảnh vỡ của ly đầy phòng khách, còn Hân Ny đang nằm sải dài, bàn tay thì đầy máu. Cô liền chạy lại đỡ Hân Ny dậy- Em sao vậy? Bị té có sao không?Không đợi Hân Ny trả lời, Hải Ngọc kéo cô ra ngoài và đặt Hân Ny ngồi xuống ghế, cô chạy đi lấy ít đồ để băng vết thương trên tay Hân Ny lại. Cô nhìn bàn tay của Hân Ny rồi nhìn vết bầm trên đầu gối Hân Ny, cô bực dọc- Em phải cẩn thận chứ, sao không chú ý gì hết vậy. Lúc ...Định nói thêm nhưng nhìn Hân Ny nhăn nhó vì đau nên Hải Ngọc không nói nữa, cô thổi nhè nhẹ lên bàn tay Hân Ny vỗ về- Chịu rát thêm một chút nữa thôi. Sát trùng mới làm vết thương mau lành. Đầu gối của em rướm máu rồi, chị phải rửa vết thương cho em.Hân Ny sụ mặt. Lúc nảy cô định đem nước lên cho Châu Pha và Hải Ngọc, nhưng vì lỡ chân nên bị té. Bây giờ tay cũng đau mà chân cũng đau. Thấy Hân Ny buồn hiu, Hải Ngọc an ủi- Không sao đâu. Một chút nữa sẽ hết đau thôi. Hân Ny mà buồn là không đẹp gái nữa đâu.Hân Ny đánh vào tay Hải Ngọc, cô hếch mũi nói- Em như thế nào cũng đẹp.Hải Ngọc cười gật đầu- Đúng rồi, Hân Ny là đẹp nhất.Nãy giờ Châu Pha quan sát Hải Ngọc và Hân Ny. Nhìn cách Hải Ngọc lo lắng cho Hân Ny, Châu Pha biết không đơn giản đó là tình cảm bình thường. Chắc có lẽ Hải Ngọc không nhận ra rằng người con gái trước mắt cô đang dần chiếm phần quan trọng với cô như thế nào. Châu Pha không nói gì, cô đi xuống bếp lấy chổi để quét đi những mảnh ly vỡ. Không biết rồi ai sẽ quét đi hết những mảnh vỡ trong tim cô.Châu Pha không biết dọn về ở với Hải Ngọc có phải là một việc đúng không nữa. Chắc có lẽ cô nên tìm một căn nhà khác vậy. Hải Ngọc nói đúng. Đến lúc cô cần phải để tình cảm này đi. Cô cũng cần hạnh phúc của chính mình. Cô không muốn nói với Hải Ngọc bây giờ vì sợ Hải Ngọc lo. Đợi tìm được nhà rồi cô sẽ cho Hải Ngọc biết.Châu Pha đi vào phòng, vì cô thấy sự hiện hữu của mình trong lúc này thật thừa thãi. Cô đi lại, xếp hết quần áo của mình vào tủ. Vừa xếp xong thì cô nghe có tiếng gõ cửa*** Cộc Cộc **Tiếng Hải Ngọc ở ngoài vọng vào- Châu Pha, Hải Ngọc vào được chứ?Châu Pha trả lời- Hải Ngọc vào đi.Châu Pha nhìn Hải Ngọc hỏi- Tìm Châu Pha có việc gì vậy?Hải Ngọc đóng cửa phòng lại, cô đi lại mở toang cửa sổ phòng Châu Pha trả lời- Chúng ta đi ra ngoài ăn trưa nhé. Mừng Châu Pha dọn về ở với Hải Ngọc và Hân Ny.Nhìn gương mặt chờ đợi của Hải Ngọc, Châu Pha không nở từ chối. Cô liền gật đầu. Cả hai bước ra ngoài, Hân Ny đã ngồi trong xe đợi sẵn. Cho xe chạy, Hải Ngọc quay sang Châu Pha và Hân Ny hỏi- Hôm nay Hải Ngọc sẽ dành một ngày cho hai người. Cả hai có muốn đi đâu chơi không?Châu Pha còn đang lưỡng lự không biết đi nơi nào thì Hân Ny chồm lên phía trước nói- Chúng ta có thể đi ra khỏi Sài Gòn hôm nay không?Hải Ngọc hỏi- Em muốn đi đâu?Hân Ny nhướng mày trả lời- Đi Cần Thơ.Hải Ngọc nhìn Châu Pha. Châu Pha mỉm cười rồi gật đầu. Cô không thể từ chối khi Hân Ny nhìn cô và Hải Ngọc bằng đôi mắt cún con và đôi môi trễ ra như vậy.- Vậy thì chúng ta sẽ đi Cần Thơ. Mà em biết ai dưới đó hả Hân Ny?Hân Ny giơ hai ngón tay lên miệng mình nói.- Bí mật chút nữa hai chị sẽ biết.Châu Pha quay sang hỏi Hải Ngọc- Vậy để khỏi tốn thời gian, chúng ta lái xe xuống đó luôn đi.Hải Ngọc đồng ý rồi vòng xe lại. Hân Ny rút điện thoại từ túi của mình ra và nhắn tin. Hải Ngọc nhìn kính hậu và thấy Hân Ny vừa nhắn tin vừa cười trông rất gian tà làm cô bật cười to. Cả Châu Pha và Hân Ny không hẹn đều nhìn Hải Ngọc. Cô chỉ nhún vai và đạp ga cho xe chạy nhanh hơn. Hải Ngọc hỏi Hân Ny- Hân Ny, em không ngại chị gọi thêm vài người đi Cần Thơ với chúng ta chứ.Thấy Hải Ngọc nhìn mình bằng kính hậu hỏi, Hân Ny đá lông nheo với Hải Ngọc rồi nói.- No problem.Hải Ngọc lấy điện thoại gọi cho Phong Thiên.- Hello út.- Thiên đang ở đâu đó?- Thiên đang ở nhà đây. Ba mẹ và ông nội đi Nha Trang lúc sáng sớm, nên Thiên ở nhà coi nhà.Hải Ngọc bật cười- Thiên giỏi vậy sao, ở nhà coi nhà?- Út đừng có chê Thiên chứ, với lại ông nội dặn là phải coi nhà.- Thiên biết nghe lời từ lúc nào vậy? Chứ không phải hôm nay Mỹ Thuyên bận không đi chơi với Thiên được sao.Phong Thiên bật cười- Út thông minh, Mỹ Thuyên đang ở chỗ làm. Nhưng giờ Thiên chuẩn bị đi đón Mỹ Thuyên đây, út gọi Thiên chỉ để hỏi vậy thôi sao?- Không, út gọi rủ Thiên và Mỹ Thuyên đi Cần Thơ chơi.- Bây giờ sao? Thiên có hẹn với Hoài Thơ về giấy tờ ly hôn.- Thiên đã nói với ba mẹ rồi sao?Phong Thiên thở dài- Thiên chưa dám nói, Thiên sợ ông nội. Hay út về nói giúp Thiên với.- Hmm, Để bữa nào út về rồi sẽ nói giúp Thiên.Phong Thiên mừng rỡ- Vậy tốt quá, Thiên cũng muốn đi Cần Thơ chơi. Hay là Thiên rủ luôn Hoài Thơ và Khiết San đi luôn được không út? Út không ngại chứ?Hải Ngọc im lặng một hồi rồi trả lời- Cứ rủ họ đi, út không ngại đâu.- Okay, vậy để Thiên qua đón Mỹ Thuyên rồi gọi điện thoại cho Khiết San và Hoài Thơ. Mà út nè, Thiên biết út làm gì cũng có lý do. Thiên biết út rất yêu Hoài Thơ nên đã chứng minh nhiều thứ với Thiên để có được em ấy. Thiên chỉ hy vọng út không hối hận những gì mình làm vì ánh mắt Hoài Thơ nhìn út Thiên đoán được rằng em ấy còn yêu út nhiều lắm và út cũng vậy .- Út hiểu. Thiên đừng lo, út biết mình đang làm gì. Bây giờ, Út sẽ nhờ Hân Ny nhắn địa chỉ vào máy cho Thiên. Bye Thiên!- Dạ, bye út.Hải Ngọc vừa cúp máy xong Hân Ny liền nói- Em nhắn tin cho Thiên rồi.Hải Ngohc nháy mắt với Hân Ny như muốn cảm ơn. Cô nhìn qua thì thấy Châu Pha đã ngủ từ lúc nào. Chỉ còn cô và Hân Ny thôi, Hân Ny trườn lên nắm bàn tay của Hải Ngọc. Hải Ngọc để yên, cô bắt đầu thích cái cảm giác được Hân Ny nắm tay. Cảm giác thật bình yên, Hải Ngọc dịu dàng nói- Trườn lên có mỏi người không Hân Ny?Hân Ny lắc đầu. Cả hai đều im lặng. Cho đến khi chiếc xe chạy trúng ổ gà, Châu Pha giật mình tỉnh giấc. Hân Ny liền buông tay Hải Ngọc ra, nhưng Hải Ngọc giật lại và nắm thật chặt. Châu Pha thấy nhưng cô giả vờ như không quan tâm.- Chúng ta sắp đến chưa Hải Ngọc?Hải Ngọc không cần phải trả lời câu hỏi của Châu Pha vì xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự thật lớn.Hân Ny mở cửa và chạy vào trong. Châu Pha cũng mở cửa bước ra ngoài. Cô dũi người cho thoải mái. Lúc đó một người con gái bước ra và ra hiệu cho Hải Ngọc lái xe vào trong.Hải Ngọc và Châu Pha bước vào nhà nhưng không thấy Hân Ny đâu hết. Cô gái lúc nãy như hiểu được Hải Ngọc đang nghĩ gì nên nói- Chị Hân Ny lên kêu cô chú dậy rồi.Chưa kịp nói cảm ơn thì Hải Ngọc nghe tiếng hét rồi cô thấy Hân Ny từ trên lầu chạy xuống. Hân Ny vừa loạng choạng chuẩn bị té thì Hải Ngọc chạy lại đỡ. Cô nhăn mặt- Cẩn thận Hân Ny. Tay và chân của em vẫn chưa lành đó..Hân Ny lí nhí xin lỗi. Lúc đó thì có một người con gái khác cũng chạy từ cầu thang xuống, miệng la lên.- Hân Ny đâu rồi, dám đánh thức ta bằng cách đó hả?Rồi cô chợt im bẵng khi thấy mọi người đang nhìn mình. Thấy bạn như vậy, Hân Ny cười khúc khích. Cô thoát khỏi vòng tay của Hải Ngọc và kéo Yến Vy lại giới thiệu- Giới thiệu với mọi người đây là Yến Vy, bạn thân của Hân Ny.Rồi cô quay sang nói với Yến Vy- Còn đây là chị Hải Ngọc và chị Châu Pha, bạn của ta.Yến Vy chào Hải Ngọc và Châu Pha rồi lườm Hân Ny. Lúc đó thì cô gái giúp việc cũng vừa đem nước lên. Mọi người ngồi xuống nói chuyện. Hân Ny quay sang Yến Vy.- Ta đói quá, nhỏ cho ta ăn đi.Yến Vy giả vờ ngó lơ. Hân Ny dùng bàn tay của mình, giữ chặt gương mặt Yến Vy lại rồi nói- Nhỏ có nghe ta nói không? Ta đói.Yến Vy trả lời bạn- Nhỏ đâu phải là công chúa mà ta phải nghe theo, đói thì tự đi kiếm đồ ăn đi. Ta chỉ đãi chị Hải Ngọc và chị Châu Pha thôi.Rồi Yến Vy quay sang nháy mắt với hai người ngồi đối diện mình- Mình đi ăn thôi. Chắc hai chị đói cả rồi ha.Hân Ny xụ mặt. Cô đi lại ôm cánh tay Hải Ngọc- Chị Hải Ngọc, đằng kia có bán phở ngon lắm. Chúng ta đi ăn đi. Đừng ăn ở đây nữa.Hải Ngọc bật cười vì sự trẻ con của hai người. Cô đánh yêu vào má Hân Ny- Nhưng chị lại thích ăn cơm ở đây. Châu Pha cũng vậy đúng không?Châu Pha nhìn Hải Ngọc cười rồi gật đầu- Đúng rồi, đói quá, chị không thể đi đâu được nữa hết.Hân Ny hất tóc qua một bên nhìn cả ba rồi tuyên bố- Vậy thì em cũng ..... ở đây ăn luôn.Cả ba bật cười, Yến Vy ôm bạn- Ta tưởng nhỏ sẽ đi ăn một mình chứ.Hân Ny đẩy Yến Vy sang một bên rồi bỏ chạy xuống bếp. Cô nói vọng lại- Ta ăn cho nhỏ nghèo luôn.Yến Vy cũng chạy theo. Hải Ngọc và Châu Pha nhìn nhau lắc đầu. Lúc đó thì xe của Phong Thiên cũng vừa tới. Cả bốn người đều bước vào trong. Hoài Thơ thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hải Ngọc. Hải Ngọc không hiểu vì sao như vậy, cô nhìn Phong Thiên như muốn hỏi. Phong Thiên nhún vai không trả lời. Anh nắm tay Mỹ Thuyên xuống nhà bếp- Đồ ăn thơm quá, chúng ta đi ăn thôi.Hoài Thơ cũng bỏ đi theo Phong Thiên, chỉ còn lại Khiết San và Hải Ngọc. Khiết San nói nhỏ chỉ đủ cho cô và Hải Ngọc nghe.- Là Khiết San không nói với Hoài Thơ có Hải Ngọc ở đây. Em xin lỗi.Hải Ngọc vòng tay nhìn Khiết San hỏi- Tại sao Khiết San không nói Hải Ngọc ở đây?Khiết San thở dài trả lời- Nếu nói Hải Ngọc ở đây thì Hoài Thơ sẽ không chịu đi. Em ấy không muốn gặp chị.Hải Ngọc lắc đầu, cô nói với Khiết San trước khi đi xuống bếp. Cô nói nhỏ- Có lẽ cả hai chúng ta không quan tâm đến cảm giác của Hoài Thơ rồi.Khiết San cắn môi, cô cảm thấy có lỗi- Em biết mình sai rồi.Hải Ngọc không nói gì. Cô cùng Khiết San ngồi xuống bàn ăn. Mọi người dường như đang đợi cô và Khiết San. Chỉ còn hai cái ghế trong, một bên là Hân Ny và một bên là Hoài Thơ, Hải Ngọc đi lại ngồi xuống bên cạnh Hân Ny và Khiết San đi lại ngồi xuống bên cạnh Hoài Thơ. Yến Vy lên tiếng.- Hôm nay đãi mọi người ăn mấy món miền quê nha. Chúc mọi người ngon miệng.Hải Ngọc gắp một miếng gà xào xả ớt vào chén Hân Ny nói- Tay em bị đau để chị giúp em.Hân Ny nhìn Hải Ngọc cảm ơn. Không biết có những ánh mắt không thoải mái đang nhìn cả hai. Ăn xong, mọi người ra sau vườn nhà Yến Vy tham quan. Ở đấy có rất nhiều cây ăn trái. Hải Ngọc đi lại bên cây Ngọc Lan. Hương thơm của nó tỏa khắp một góc vườn. Cánh hoa màu trắng trông thật đẹp. Có tiếng bước chân phía sau mình. Quay lại thì thấy Hoài Thơ, cô lên tiếng.- Nơi này thật yên tĩnh. Hoa Ngọc Lan cũng rất thơm. Em thấy vậy không Hoài Thơ?Hoài Thơ ngắt một bông hoa, cô đưa lên mũi ngửi rồi nói.- Hương thơm của nó rất ngọt ngào.Hải Ngọc lấy bông hoa từ tay Hoài Thơ rồi đưa lên mũi ngửi. Cô nhắm mắt lại để cảm nhận hết mùi hương của nó rồi mở mắt ra, cô nhỏ nhẹ- Em không được vui phải không?Hoài Thơ gật đầu, cô không giấu diếm- Em thấy mọi thứ đều buồn tẻ. Cuộc sống phải là như vậy sao?Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ, cô hỏi tiếp- Chúng ta đi dạo được chứ?Hoài Thơ bỏ đi trước thay cho câu trả lời. Hải Ngọc đi theo sau. Hoài Thơ chỉ lên cây nhãn với những trái nhãn chín trên cành.- Ra trái vẫn tốt hơn, dù sao cũng có ích cho người khác.Hoài Thơ đi lại chiếc ghế được đặt gần bên hồ cá. Cô ngồi xuống và Hải Ngọc đi lại ngồi bên cạnh.- Em có gì không vui, có muốn chia sẻ không?Hoài Thơ cười khẩy- Sự không vui của em có do chị đem lại, chia sẻ là chia sẻ làm sao? Chị lấy nó đi giúp em được không?Hải Ngọc thở dài, cô suy nghĩ có lẽ đến lúc cô nên nói tất cả với Hoài Thơ. Cô cắn nhẹ môi rồi lên tiếng- Chị sẽ trả lời tất cả câu hỏi của em, Hoài Thơ. Em có thể hỏi chị bất cứ điều gì.Hoài Thơ nhìn sâu vào mắt Hải Ngọc- Được, em cũng có rất nhiều câu hỏi để hỏi chị. Em muốn biết ...Hoài Thơ chưa kịp hỏi hết câu thì điện thoại của Hải Ngọc vang lên. Hải Ngọc nói với Hoài Thơ- Cuộc gọi này rất quan trọng, em đợi chị một chút nhé.Hài Ngọc đi lại đằng xa và trả lời điện thoại. Chưa đầy mấy phút thì cô hối hả đi lại bên cạnh Hoài Thơ- Xin lỗi em, chị không nói chuyện với em bây giờ được. Chị phải đi gấp. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.Hải Ngọc bỏ đi thật nhanh. Hoài Thơ chạy theo, cô gọi thật lớn- Hải Ngọc.....!!!Nghe tiếng Hoài Thơ mọi người quay lại. Hải Ngọc nói với Phong Thiên- Nhờ Thiên đưa Châu Pha và Hân Ny về giùm Út. Út có chuyện phải đi gấp.Không đợi mọi người phản ứng, Hải Ngọc chạy lại xe và lái đi thật nhanh. Khiết San đi lại nắm lấy bàn tay Hoài Thơ, Hân Ny cảm thấy lo lắng, cô quay sang nói mọi người- Có lẽ chúng ta cũng nên về Sài Gòn thôi.Phong Thiên gật đầu đồng ý. Mọi người chào Yến Vy xong rồi lái xe ra về. Người Hân Ny như lửa đốt, cô tin rằng có điều gì đó không hay sẽ xảy ra. Hân Ny mong mọi thứ không như cô nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz