Chương 1: [Tình yêu] cuồng nhiệt lại bí mật
[Nhắc nhở trước khi đọc]
Giới thiệu về dấu chấm câu:
"..." → cuộc trò chuyện thuận theo dòng thời gian xảy ra trong hiện tại
[...] → cuộc trò chuyện xảy ra trong quá khứ / hồi ức của nhân vật
———————————————
"Ôn Diễn, nhà cậu gần nhà của Lăng Tồn , có thể nhờ cậu mang bài thi hôm nay đưa cho cậu ấy được không?"
Gần đến giờ tan học, trạng trái tựa đang trong cõi thần tiên như thường lệ của Ôn Diễn bị một thanh âm trong trẻo cắt đứt. Hắn ngẩng đầu, bị những tia tia nắng mặt trời xuyên qua chiếu vào có chút hoảng hốt, khó chịu nheo mắt lại.
"...... Nội dung bài học của ngày hôm nay rất quan trọng, cho nên, "Chu Bộc vươn tay đưa qua đưa lại trước mặt hắn, "Ôn Diễn, cậu có nghe thấy hay không?"
"Ừm." Ôn Diễn cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Mộng, "Tôi biết rồi."
Cậu vươn tay, nhanh chóng từ trong đôi tay mềm mại nhẵn nhụi của đối phương, tiếp nhận lấy bài thi còn vương mùi mực.
Trên người Omega nam trước mặt này, luôn quanh quẩn một hương vị rất dính dính, giống như là kẹo đường —— có lẽ là mùi nước hoa hoặc là sữa dưỡng thể, nhưng tuyệt đối không phải là pheromone.
Ôn Diễn sở dĩ có thể chắc chắn như vậy, là bởi vì cậu chính là một Bea không có tuyến thể, một Beta vô cùng bình thường.
Beta - một nhóm người khổng lồ chiếm phần lớn dân số, nhưng lại đảm đương chức trách phông nền ở trong phần lớn các câu chuyện về xã hội ABO. Có lẽ, đại khái là do bọn họ chậm chạp không ngửi được mùi vị của pheromone.
"Chi... Chi..."
Ve sầu ngoài cửa sổ ẩn náu giữa những tầng lá cây, kêu lên một cách yếu ớt.
Chu Mộng vừa xoay người, một bạn học ăn mặc thời thượng bên cạnh liền tùy tiện ôm bả vai của cậu ta, thanh âm vang dội: "Đi đi, Chu Mộng, chúng ta đi hát thôi? Lúc trước đã hẹn xong hết rồi ——"
"Vương Suất, tất cả mọi người đều đi sao?" Chu Mộng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp phản chiếu lại khuôn mặt đùa giỡn của đối phương, "Hôm nay Lăng Tồn không tới, chúng ta bỏ lại cậu ấy, có phải là không tốt lắm hay không?"
"Có quan hệ gì? Lăng Tồn tên kia cho dù ở đây, cũng khẳng định đối với việc ca hát không có hứng thú! Cậu ta không thích những nơi đông người, cậu quên rồi sao? Hơn nữa, nếu đã là người bệnh, nên để cậu ta ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt."
Vương Suất cười nói, thoạt nhìn giống như là một con hồ ly giảo hoạt.
"Nếu như cậu ấy bị sốt, có phải là rất nghiêm trọng hay không." Chu Mông khẽ vén sợi tóc mai bên tai, "Mình có chút lo lắng..."
"Không cần lo lắng, thể chất của cậu ta rất tốt, chỉ là để nhiệt độ điều hòa quá thấp nên cảm lạnh mà thôi." Vương Suất lắc lắc điện thoại di động, ý bảo Chu Mông nhìn tin nhắn ở phía trên, "Lúc nghỉ trưa, cậu ta còn nhắn tin hẹn buổi tối gọi điện, khẳng định không có vấn đề gì. Được rồi, đi thôi!"
Chu Mông nhìn về phía bảng trực nhật bảng đen, chần chờ nói: "Nhưng mà, hôm nay là ngày trực của cậu thì phải?"
"Hả?" Tầm mắt của Vương Dẫn khẽ chuyển động một chút, sau khi đưa mắt nhìn quanh lớp học một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người Ôn Diễn.
Hắn ta đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ôn Diễn, "Này, Ôn Diễn, cậu có rảnh không, ngày hôm này giúp tôi trực nhật được không? Ngày mai tôi mời cậu uống nước ngọt, được chứ?"
—— Lời nói của Vương Suất, thoạt nghe có vẻ là một lời nhở vả nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại không cho Ôn Diễn cơ hội để cự tuyệt. Ôn Diễn vừa định mở miệng nói gì đó, Vương Suất đã lôi kéo cánh tay của Chu Mông sải bước đi ra ngoài phòng học.
"Vậy thì nhờ cậu hết nhé!"
Vương Suất ghé người trên khung cửa, nhướng mày về phía Ôn Diễn vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía mình.
Chuông tan học du dương vang lên, các bạn học trong lớp lục tục rời khỏi phòng học, không có ai nói lời tạm biệt với Ôn Diễn trước khi đi.
Từ lớp 11 đến lớp 12, cho tới nay đều là như thế, Ôn Diễn thấy nhiều không trách. Cậu thích nghi rất tốt với thân phận "người vô hình" của mình ở trong lớp, cũng không có ý nghĩ mãnh liệt muốn thay đổi tình cảnh của mình.
Ôn Diễn cầm chổi, bắt đầu quét dọn phòng học không còn bóng người.
Từ nhỏ đến lớn, giáo viên đều dạy bọn nhỏ rằng "con người sinh ra đều bình đẳng".
Tuy nhiên, trạng thái thật sự của cuộc sống lại chính là - chỉ cần là nơi có người tồn tại, nơi đó có giai cấp.
Bất kể là Chu Mộng, Vương Suất - hai cái tên vĩnh viễn không thể bỏ qua khi có hoạt động tập thể, hay là Lăng Tồn dù cho có bị bệnh ở nhà cũng có người nhớ đến việc học tập, đều là những người ở trên đỉnh kim tự tháp của lớp học này.
Mà đối với Ôn Diễn mà nói, ngay cả việc có người trả lời lại những thỉnh cầu của mình cũng là một loại chuyện xa xỉ. Ở vị trí không ai chú ý quá lâu, cậu cũng đã quen với việc quan sát người khác, quen cả chuyện bị những người khác làm lơ.
Thật ra điều này cũng không khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Trên đường về nhà, nhiệt độ giảm dần, không còn nóng như ban ngày.
Ôn Diễn vòng qua từng lớp từng lớp dây mây, có chút xa lạ ấn chuông cửa nhà Lăng Tồn.
Cậu tưng là bạn thân từ bé của Lăng Tồn —— bí mật này, trong lớp không ai biết.
Nói đến cũng đúng, Lăng Tồn sinh ra là thiên chi kiêu tử, từ trước đến nay tùy hứng phô trương, thoạt nhìn như thế nào cũng không giống như có thể chơi đùa kết bạn với dạng vô danh như Ôn Diễn.
Cũng chính vì vậy, vào ngày Ôn Diễn phân hóa thành Beta, đã bị Lăng Tồn yên lặng bài trừ khỏi đoàn thể Alpha của mình.
Khi đó vừa đúng thời điểm trung học, thời điểm mà ý thức cạnh tranh giữa những người cùng giới dần dần trở nên mãnh liệt. Ôn Diễn mười ba tuổi buộc phải lâm vào tình huống lúng túng phiêu bạt không nơi nương tựa, không được bất kỳ nhóm nhỏ nào chấp nhận, chỉ có thể vùi đầu học tập và sở thích của mình, không để ý đến mọi chuyện bên ngoài.
Tình hình dần được cải thiện khi Ôn Diễn lên cấp ba. Ôn Diễn ở trong lớp cũng không có bạn bè đặc biệt thân thiết, nhưng bạn bè cùng nhau ăn cơm buổi trưa, vẫn có hai ba người.
"Tiểu Diễn, sao cháu lại đến đây?" Giọng nữ ôn hòa mang theo chút nghi hoặc cùng kinh ngạc, "Là tới tìm Tiểu Tồn sao?"
"Dì, chào buổi tối." Ôn Diễn hơi cúi đầu, chào mẹ của Lăng Tồn, Trương Vân Gian, "Cháu đến đưa bài thi cho Lăng Tồn."
Trương Vân Gian lau nước trên tay, dẫn Ôn Diễn vào nhà.
"Tiểu Tồn chắc là vẫn còn đang ngủ. Nó bị sốt không nhẹ, vẫn còn đang mệt trong người." Trương Vân Gian nói, "Hai đứa đã lâu không chơi với nhau, dì nghĩ vẫn nên gặp một chút...thế nào? Tiểu Diễn, cháu không vào đây ngồi một lát sao? Dì đang nấu ăn... Đồ uống trong tủ lạnh có, trái cây cũng có, cháu cứ lấy mà ắn, không khách khí."
Ôn Diễn vừa định nói mình để lại bài thi rồi sẽ đi, sẽ không ở lâu, Trương Vân Gian cũng đã vội vàng đặt dép lê bên chân cậu, làm cho cậu nói không nên lời cự tuyệt.
Cậu nhìn bóng lưng gầy gò của Trương Vân Gian, lời nói như bị chặn ở cổ họng, suy nghĩ một lát, vẫn là ở lại.
Hoàn toàn khác với tính tình nóng nảy của Lăng Tồn , Trương Vân Gian là một nữ nhân dịu dàng kiên cường. Năm Lăng Tồn mười hai tuổi, chồng dì, cha của Lăng Tồn, Lăng Phong qua đời vì tai nạn giao thông.
Kể từ đó, gia đình hạnh phúc này đã trở nên đầy sóng gió.
Dì một bên làm việc, một bên nuôi Lăng Tồn lớn lên, người bởi vậy mà già đi rất nhiều.
Ôn Diễn về tình về lý, đều không nói nên lời cự tuyệt dì.
Huống hồ, cậu đích xác thật lâu không có tới nhà Lăng Tồn, thậm chí không thể cùng Lăng Tồn nói chuyện.
...... Từ khi Lăng Tồn bắt đầu xa lánh cậu.
Ôn Diễn nắm chặt bài thi, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Khi bước lên cầu thang, cậu đã nghĩ ra rất nhiều chuyện thời thơ ấu... Trước khi giới tính không phân hóa, Lăng Tồn đối với cậu, kỳ thật không có hung dữ và xa cách như vậy. Hắn sẽ nắm lấy bàn tay của chính mình, chơi ở cầu thang để tránh mèo, hoặc đi đến bờ sông để bắt bướm, câu cá.
Cậu nằm trên giường của Lăng Tồn, đếm từng sợi lông mi khi hắn ngủ, cũng cùng hắn chen chúc trước mặt TV chơi trò chơi điện tử.
Trong căn phòng không lớn này, có quá nhiều thứ đáng để cậu nhớ lại và hoài niệm. Cậu đối với tất cả đồ trang trí cũ kỹ ở đây đều có một phần quen thuộc khó có thể diễn tả thành lời, thế cho nên cậu cứ lơ đễnh mà đi tới cửa phòng của Lăng Tồn, còn chưa chú ý tới không khí đã tràn ngập pheromone đáng sợ.
Beta chỉ là chậm chạp không nhận ra sự hiện diện của pheromone.
Trong thực tế, pheromone, loại đồ vật dùng để thể hiện cường quyền và sức mạnh của Alpha, đối với Beta mà nói, càng có xu thế là ngửi không thấy được nó, mùi rượu mang theo sự áp bức mãnh liệt, về mặt sinh lý có thể khiến người ta cảm thấy khó chịu như khi ngửi thấy những thứ gay mũi.
Lúc Ôn Diễn run rẩy đẩy cánh cửa khép hờ ra, cậu cơ hồ là bất ngờ bị một bàn tay nóng bỏng nắm chặt lấy cổ tay, kéo vào trong phòng.
Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng.
Ôn Diễn theo bản năng nheo mắt lại, sau lưng truyền đến xúc cảm mềm mại —— là giường của Lăng Tồn. Lăng Tồn giống như hoàng tử đậu Hà Lan thích bới lông tìm vết, luôn có yêu cầu nghiêm khắc đối với bộ khăn trải giường của mình. Chỉ có loại chăn mềm nhất và nệm êm nhất mới xứng với hắn.
Hơi thở ấm khẽ truyền đến gò má của Ôn Diễn.
Trong nháy mắt tiếp theo,da gà cả người cậu đều dựng thẳng lên.
Hai tay của Lăng Tồn kìm lấy cổ tay gầy gò của cậu, kìm vào hai bên gò má cảu cậu. Lòng bàn tay Lăng Tồn thật sự quá nóng —— trong lúc da tiếp xúc, một chút mồ hôi thấm ra, mang đến một trận run rẩy không biết nên hình dung như thế nào.
Ôn Diễn mất vài giây để làm rõ tình hình hiện tại.
Lăng Tồn hít thở nặng nề, làn da vốn trắng nõn trở nên đỏ bừng. Sợi tóc màu nâu nhạt dính trên trán trơn bóng, đuôi mắt hơi nhếch lên phiếm hồng, làm cho cái nốt ruồi nhỏ nhỏ kia càng hiện lên một cách rõ ràng.
Ánh mắt hổ phách của hắn hung tợn nhìn chằm chằm Ôn Diễn như dã thú, nhưng đồng tử lại tán loạn.
—— Không thể nghi ngờ, kỳ nhạy cảm của Lăng Tồn đã tới.
Lại nói tiếp, kỳ nhạy cảm của Lăng Tồn không có quy luật nhất định, từ nhỏ đến lớn gây ra không ít phiền toái cho hắn.
Trong lòng của Ôn Diễn, bởi vì vậy mà dâng lên một trận cảm giác nguy hiểm vi diệu.
"...... Lăng Tồn?"
Đối phương giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của cậu, chỉ hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở cổ cậu.
Ôn Diễn quyết định tránh thoát tay đối phương, nhanh chóng đè cổ mình lại.
Một giây sau, răng nanh bén nhọn của Lăng Tồn không chút lưu tình đâm thủng làn da của Ôn Diễn, để lại một vết cắn đẫm máu, một vất cắn thật sâu trên làn da tái nhợt của cậu.
Ôn Diễn kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại đau đớn, thuận theo sức lực của Lăng Tồn, ý đồ quăng hắn xuống dưới giường.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu chỉ là một Beta bình thường mà thôi, Lăng Tồn cho dù tiến vào kỳ nhạy cảm, cũng không nên đối với cậu một người không có pheromone ——
Mọi suy nghĩ của Ôn Diễn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cậu ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người mình. Đại khái là trước khi tan học, lúc Chu Mông nói chuyện với cậu, không cẩn thận dính vào người.
Mà Chu ông, là một nam Omega hàng thật giá thật!
Cái này cũng quá mức rồi...
Bàn tay rộng lớn của Ôn Diễn nắm chặt cánh tay Lăng Tồn, đầu ngón tay tròn tròn lún sâu vào trong đường con cơ bắp chặt chẽ của hắn —— Lăng Tồn là tuyển thủ át chủ bài của đội bóng chuyền, vẫn luôn siêng năng huấn luyện, sức mạnh cơ bắp không phải nói giỡn, Ôn Diễn là người ở trong nhà quanh năm thiếu vận động, căn bản không vặn được hắn!
"Lăng Tồn, Lăng Tồn! Cậu tỉnh táo một chút ——"
Lăng Tồn làm ngơ lời nói của cậu, bàn tay nóng rực như lửa thậm chí bắt đầu xé rách quần áo của Ôn Diễn.
"Lạch cạch" một tiếng, áo sơ mi Ôn Diễn bị xé nát lỗ hổng, nút áo bay tán loạn, lăn trên mặt đất vài vòng liền biến mất không thấy, không biết rơi vào góc xó xỉnh nào.
Ôn Diễn biết, tại thời khắc như vậy sinh ra ý nghĩ như vậy có lẽ có chút không thích hợp, nhưng cậu không thể kiềm chế suy nghĩ của mình.
Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Tồn gần trong gang tấc —— Ôn Diễn ngay cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt trên sống mũi cao thẳng của hắn cũng có thể thấy rõ ràng. Trên đôi môi mỏng manh của hắn còn dính vài giọt máu, cơ thể dưới cơn sốt cao như như bị nhuộm lên một loại màu sắc diễm lệ.
Hắn nhíu mày, phảng phất đang cực lực nhẫn nại thống khổ cùng tra tấn. Trong ánh mắt sắc bén tràn đầy thần sắc bất mãn, lại không có chút ý đình chỉ nào mà kéo đai lưng của Ôn Diễn .
Một giọt mồ hôi theo gò má của hắn rơi xuống, như muốn hòa tan nơi xương quai xanh của Ôn Diễm.
Bất ngờ, mát mẻ.
Ôn Diễn nhìn chằm chằm mặt Lăng Tồn không chớp mắt, không ngừng trầm luân.
...... Bí mật của cậu, cậu đã bảo vệ bí mật này rất nhiều năm, không phải chuyện cậu từng là bạn cũ của Lăng Tồn, mà là cậu thật sự mê luyến Lăng Tồn.
Từ khi còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trong công viên, cái tình yêu cuồng nhiệt lại bí mật này, đã kéo dài suốt mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz