ZingTruyen.Xyz

Lzmq Khong Bang Anh Nhe Goi Ten Em

Bộ phim "Giảo Thần", đóng máy!

Chia tay luôn đến nhanh như vậy, sau khi cảnh cuối cùng kết thúc, trong dư âm đạo diễn cầm loa tuyên bố đóng máy, tiếng hoan hô vang vọng khắp trường quay, mọi người bắt đầu đi lại khắp nơi, hô to chụp ảnh lưu niệm cùng nhau, nói mấy câu khách khí.

Rất nhiều người bởi vì còn phải vội vàng tiến vào đoàn làm phim tiếp theo, không thể tham gia tiệc pháo hoa sau tiệc ăn mừng vào buổi tối, Lâm Mặc cùng Lưu Chương nhìn xe rời đi để lại làn bụi mờ mịt, rốt cục có lại cảm giác thực tế, tuy rằng mới mấy tháng, nhưng cảm xúc lại thật sự không nỡ, huống chi đây còn là bộ phim đầu tiên của Lâm Mặc.

Lưu Chương thấy tâm tình cậu hơi sa sút, nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng an ủi: "có thể hợp tác là duyên phận, sau này em diễn nhiều hơn, sẽ không khổ sở như vậy. "

"Có lẽ, trải nghiệm lần này đối với em mà nói còn rất đặc biệt."

Lâm Mặc nhẹ nhàng tựa vào vai Lưu Chương, nhắm mắt, "Vậy sau này anh có kế hoạch gì đây? "

Lưu Chương suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Thời gian công chiếu của bộ phim này vẫn chưa xác định, nhưng phỏng chừng sẽ không nhanh như vậy, thừa dịp này nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, có thể sẽ ra nước ngoài chơi một thời gian? "

Nghe anh nói xong, Lâm Mặc không mặn không nhạt "ồ" một tiếng nói: "Rất tốt, ngài thật hạnh phúc, đâu giống tôi còn phải trở lại trường học, nói không chừng còn phải học bổ sung vào thứ bảy nữa, càng thảm hơn chính là bạn trai mới quen, còn đang trong thời kỳ yêu đương nhiệt tình cũng muốn bỏ tôi đi nước ngoài nghỉ ngơi, thật hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của ngài. "

Lưu Chương bị cậu chọc cười, cúi đầu hung hăng hôn lên mái tóc của cậu, lại cười chọc chọc vào khuôn mặt bánh bao.

"Sao mà lúc nào cũng tức giận, anh ngoài chơi sao có thể không tính tới em được? Chỉ quên mất con thỏ nhỏ nhà chúng ta còn phải trở về lớp học thôi, người đàn ông nhà anh ở đâu anh ở đấy, anh đến Đế Đô chơi với em. "

"Cả ngày em đều đi học, anh đến làm gì vậy?" Lâm Mặc chỉ cho rằng Lưu Chương đang dỗ dành mình, đánh anh một cái không nặng không nhẹ (đánh yêu đó bà con), "Anh muốn đi nước ngoài chơi thì đi đi, mang về ít quà cho em là được. "

"Anh nói thật, chị anh có một căn nhà ở gần Đế Ảnh (Nguyên gốc 帝影, chắc là viết tắt của Đại học Điện ảnh Đế Đô, tui ko chắc lắm đâu), cách trường học của em mười phút lái xe." Lưu Chương nhìn ánh mắt Lâm Mặc, nghiêm túc nói: "Mặc Mặc, dọn ra ở chung với anh đi. "

Lúc này trong viện đang bắn pháo hoa, trong không khí trong lành cũng xen lẫn mùi pháo hoa, Lâm Mặc ngửa đầu nhìn pháo hoa, môi giật giật như đưa ra câu trả lời, nhưng xen lẫn trong tiếng ồn ào,Lưu Chương căn bản nghe không rõ cậu nói cái gì.

"Em nói gì?"

"Em nói..."

Lâm Mặc cười quay đầu nhìn anh , đường nét nhu hòa dưới pháo hoa đầy trời làm nổi bật vẻ đẹp động lòng người.

"Được rồi! Vậy thì sống chung đi. "

Tháng 4 năm 2012, Lâm Mặc và Lưu Chương chuyển đến cùng một chỗ, căn hộ là loại căn một người, không khoa trương như Lâm Mặc tưởng tượng, ba phòng hai sảnh, đồ nội thất đầy đủ, rất thích hợp với hai người, dù để không không dùng cũng vẫn có dì quét dọn đến dọn dẹp, bọn họ dọn vào chỉ cần đơn giản thu dọn quần áo của mình, vô cùng thuận tiện.

Tuy rằng khu nhà trọ rất tốt, giao thông thuận tiện, nhưng Lưu Chương vẫn kiên trì mỗi ngày lái xe đưa đón Lâm Mặc, sau đó Lâm Mặc mắng anh mỗi ngày đều ở nhà giống như phụ nữ trong gia đình cũng không sợ buồn bực à, anh mới liên hệ với bạn bè nhận một chương trình tạp kỹ, cuối tuần ghi hình ở Đế Đô, bình thường không có việc gì chỉ thích ở nhà đọc sách nghiên cứu nhân vật trong phim.

Sau đó lại nghe nói muốn nắm được trái tim của một người, trước tiên phải nắm được dạ dày của người đó, mới bắt đầu mua một quyển công thức nấu ăn, bắt đầu phương thức tu luyện tay nghề nấu nướng, tranh thủ tay đánh Tân Phương Đông , chân đá Michelin.

Bữa tối dưới ánh nến đầu tiên ở nhà, Lâm Mặc ở trong ánh mắt tha thiết của Lưu Chương, vô cùng gian nan nuốt một miếng sườn chua ngọt, món đó đường không phải đường, giấm cũng không phải giấm, thịt cũng không phải thịt, sau đó cậu suy nghĩ một chút, gọi món đồ chơi đó là hồ nhão vị kỳ lạ.

Sau khi đánh giá xong, đồng chí Lâm Mặc tao nhã lau miệng, dốc lòng cổ vũ nói: "Nếu như anh xem ra dạ dày của em có liên quan tới tình cảm của em đối với anh, vậy đợt này hai chúng ta chỉ có thể đến chết già cũng không qua lại với nhau thôi, cũng không đến mức huyết hải thâm cừu. "

Lưu Chương: "..."

Tuy rằng lần đầu tiên không thể thành công bắt được dạ dày của Lâm Mặc, nhưng đồng chí Lưu Chương cũng không bỏ cuộc, đặt quyết tâm như chuẩn bị thi đại học, thái độ đoan chính "Nghiêm túc với từng món ăn, dụng tâm nắm bắt từng phần gia vị", nỗ lực nhận được phần thưởng xứng đáng, tài nấu nướng của anh dần tăng theo cấp số nhân.

Cuộc sống ăn uống của Lâm Mặc cũng từ Thần Nông tự hy sinh nếm bách thảo cảm động trăm nhà*, biến thành ngày ngày ăn đồ ăn vặt cộng thêm cơm dẫn đến cân nặng tăng thêm mỗi tháng một cân.

Lâm Mặc véo thịt mỡ nơi thắt lưng, bất mãn nói: "Em lại mập, xem ra ta vẫn phải trở về trường học ở mới được. "

Người nào đó nhân cơ hội ôm lấy vợ ăn đậu hủ: "Đâu có mập, cảm giác mềm mại mới tốt, nếu em trở lại trường học, không phải chỉ còn mình anh đơn côi trong phòng trống sao? Cục cưng nỡ làm vậy à? "

Lâm Mặc: "..."

Em đây không chỉ nỡ để anh độc canh phòng trống, còn nỡ để anh góa bụi đó.

Mặc kệ nói như thế nào, cuộc sống của đôi tình nhân nhỏ cũng ngọt ngào như mật ong thêm đường, sống chung vô cùng hòa hợp, hầu như không có mâu thuẫn cãi vã, Lưu Chương còn lên kế hoạch chờ kỳ nghỉ hè của Lâm Mặc tới, sẽ dẫn cậu đi du lịch vui vẻ một trận:

Không nghĩ tới kế hoạch lại có thay đổi, "Giảo Thần" định công chiếu vào tháng bảy, do đó kỳ nghỉ tốt đẹp của hai người đành biến thành theo đoàn làm phim chạy tuyên truyền, sau khi bộ phim công chiếu càng ngày càng hot, sự cổ vũ của khán giả dâng cao như một làn sóng, hai người vừa kinh hỉ vừa kinh ngạc phát hiện, thế mà mình nổi tiếng.

Bọn họ không chỉ tăng danh tiếng, bởi vì biểu hiện không ngờ trong phim, được rất nhiều chuyên gia khẳng định, không ít công ty giải trí trong nước đều ném cành ô liu ra, muốn thu nạp hai người, trong lòng hai người ít nhiều cũng có chút cân nhắc, Lưu Chương có ý chọn chi nhánh ở Trung Quốc thuộc tập đoàn công nghiệp điện ảnh UCRM của Pháp, mà Lâm Mặc lại thiên về công ty lâu đời trong nước - điện ảnh Thanh Hoa.

Chẳng qua trong lòng Lưu Chương càng muốn Lâm Mặc gia nhập Giải Trí Trung Đỉnh, Trung Đỉnh là một công ty giải trí mới được thành lập chưa đầy 5, 6 năm, hoạt động và cách tiếp thị của nó độc đáo, nghệ sĩ ký hợp đồng cũng không chỉ giới hạn ở một loại hình, phim ảnh, âm nhạc, ban nhạc, tổng hợp cũng có.

Ban đầu ngành công nghiệp giải trí cũng không coi trọng mô hình như vậy, nhưng chỉ trong năm đầu tiên, các nghệ sĩ dưới trướng Trung Đỉnh lấy thành tích không tầm thường chứng minh thực lực của nó, rất nhanh Trung Đỉnh đã trở thành tân binh hắc mã không thể bỏ qua trong ngành.

Lâm Mặc chỉ cảm thấy kỳ quái, so với công ty tổng hợp mà nói, chắc chắn cậu càng ưu ái loại công ty chuyên ngành như Thanh Hoa hơn, hơn nữa người của Trung Đỉnh cũng không có bất kỳ ý định ký hợp đồng nào với cậu, nhưng mỗi lần Lưu Chương nhắc tới đều tỏ thái độ rất nghiêm túc, cho nên Lâm Mặc càng tò mò, nhưng Lưu Chương chỉ nói anh cho rằng sự phát triển của Trung Đỉnh sẽ tốt hơn, nhưng cũng tôn trọng lựa chọn của cậu.

Nhưng nguyên nhân chân chính không phải như vậy.

Trung Đỉnh giải trí sở dĩ có thể thăng tiến nhanh như vậy, có một nguyên nhân rất quan trọng là tài chính cực kỳ tốt, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người suy đoán Trung Đỉnh là công ty mà phú nhị đại nào đó dùng để rèn luyện khả năng hay không, trên thực tế suy đoán này rất chính xác, chẳng qua không phải công tử nhà giàu, mà là tiểu thư nhà đại gia vận tải đường biển—— cũng chính là chị Khương Ẩn của Lưu Chương.

Khi đó Khương Ẩn vừa mới tốt nghiệp, đặc biệt chọn ngành giải trí không liên quan tới nhà mình để khởi nghiệp, không nghĩ tới kinh doanh thuận lợi, phất lên như diều gặp gió, cho nên hiện tại cho dù cô nhận một phần việc làm ăn trong nhà, Trung Đỉnh vẫn trong tay cô quản lý.

Anh không nói cho Lâm Mặc cũng là sợ cậu không vui, hơn nữa sợ một khi Lâm Mặc biết sẽ càng không chọn Trung Đỉnh, tuy rằng Lưu Chương cho rằng vậy cũng không yên tâm lắm so với việc trực tiếp nhét người vào tay người dưới của chị mình, cho dù là tài nguyên hay là đãi ngộ cũng sẽ không để Lâm Mặc chịu thiệt, nhưng anh cũng sẽ không can thiệp vào tự do lựa chọn của Lâm Mặc.

"Khó khăn lắm mới tới Quảng Châu tuyên truyền, vốn là muốn dẫn em đi chơi, nhưng fan quá nhiều, cũng không có cách nào, chậc, quả nhiên nổi tiếng chính là không tốt ở điểm này, ngay cả hẹn hò cũng không thể ra ngoài."

Lưu Chương nằm trên giường lớn của khách sạn lải nhải oán giận, oán giận nửa ngày mới phát hiện người trong ngực căn bản không để ý tới anh, chỉ lo chơi điện thoại di động, còn thỉnh thoảng ngây ngốc vui vẻ với điện thoại di động.

"Bảo bối, nhìn cái gì, ông xã nói cũng không phản ứng."

"Lưu Chương! Đưa điện thoại cho em. "

Một tay Lưu Chương ngăn cản Lâm Mặc đoạt lại điện thoại di động, một tay vội vàng vàng lướt điện thoại di động, nhìn nửa ngày đều là ảnh chụp chung hoạt động hôm nay của bọn họ.

Cái này thì có gì mà vui? Lưu Chương nghĩ thầm.

Nhưng rất nhanh anh đã phát hiện có gì đó không thích hợp, trong những bức ảnh chụp chung này chỉ có hai người anh và Lâm Mặc, mà anh nhớ rõ ràng, có mấy tấm là chụp chung với đạo diễn và những người làm việc khác, nhưng đều bị Photoshop mất rồi.

Không chỉ như thế, những bức ảnh này đều điều chỉnh một số loại filter kỳ quái, còn dán không ít sticker đáng yêu, lúc này trên đỉnh điện thoại bật lên tin nhắn wechat.

Thỏ (Nguyễn Na): Wow, bài đăng chị mới share cho cậu đấy, cậu đọc chưa? Ngọt tới điên rồi, đôi tình nhân đỉnh lưu Mạt Lưu Túc Mệnh nhanh chóng kết hôn thôi, ngọt chết chị ngọt chết chị rồi.

Lưu Chương: "..." Mạt Lưu Túc Mệnh, Mặc Lưu Tô Minh??

Anh có chỗ nào không tốt à, khiến Lâm Mặc cảm giác cuộc sống ngoài đời còn chưa đủ ngọt ngào sao? Bọn họ đường đường chính chính là một đôi tình nhân thật, dạo siêu thoại CP bọn họ vậy mà còn quan trọng hơn chồng mình á?

- Ayyyy nha anh không cần không thông minh như vậy đâu, hai chúng ta là hai chúng ta, Mạt Lưu Túc Mệnh là Mạt Lưu Túc Mệnh.

Lâm Mặc vui vẻ lấy lại điện thoại di động tiếp tục lướt, "Đừng quấy rầy em hít đường của cp ưa thích được không? Đây là thức ăn tinh thần ưa thích gần đây nhất của em đó. "

Khá lắm, Lưu Chương không nghĩ tới, tình địch của mình cư nhiên còn có tình yêu của bọn họ?

Nhìn thỏ trắng thơm tho sạch sẽnằm trên giường, không làm chuyện vui vẻ gì với anh, ngược lại ngửa mặt giơ điện thoại di động không để ý tới anh, còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt phòng bị cảnh cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ, răng hàm sau của Lưu Chương sắp bị mài mòn mất rồi.

Nếu vợ đột nhiên không dính mình, thì lý do là gì? Hơn một nửa là nợ. Mẹ kiếp, vậy chúng ta nên làm gì vào thời điểm này? Ừm, rất đơn giản, trực tiếp chơi một trận là được rồi.

"Bảo bối, anh dự đoán cp của em ngày mai sẽ có đường lớn."

"Đường lớn gì? Vừa nhìn anh là không hiểu, "Lâm Mặc mắt không chớp, ngay cả nửa ánh mắt cũng thèm liếc anh, "hai chúng ta ngày mai là tách ra chạy lịch trình, không có dính lấy nhau đâu. "

Lưu Chương nhìn con thỏ nhỏ nhà mình xoay người lộ ra một đoạn eo nhỏ trơn bóng, cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, hành động nhanh hơn suy nghĩ, nhào qua ôm người vào trong ngực mình.

"Nhưng một mình bạn trai nhỏ, trên người lại có dâu tây nhỏ chồng cho, nghĩ lại rất kích thích nha."

Lâm Mặc: "??! "

Bởi vì con thỏ nhỏ không thể sớm nhận ra ánh mắt thèm nhỏ dãi của sói xám sau lưng, còn ngây thơ đơn thuần lại không hề phòng bị bày ra chỗ dụ sói của mình, cho nên thỏ nhỏ đáng thương bị nhét vào ổ sói ăn sạch sẽ mà không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz