4.
Sáng sớm, nắng chưa lên hẳn, chỉ đủ len lỏi qua những khung cửa sổ mờ hơi sương, dát nhẹ ánh vàng lên những mái ngói cũ của khu ký túc. Không khí vẫn còn mát, se lạnh, tựa như có một điều gì đó chưa nói ra vẫn đang lặng lẽ trôi trong lòng ai kia.Lyhan tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Cô ngồi trên giường một lát, tay vô thức lướt điện thoại, rồi dừng lại ở khung chat quen thuộc — "Con nhỏ phiền phức" — cái tên cô đặt cho Han Sara từ năm lớp 12, đến giờ vẫn chưa chịu đổi.Không nghĩ ngợi nhiều, cô nhắn.— Đi học chưa, con nhỏ ồn ào?Tin nhắn gửi đi lúc 6:52. Lyhan tắt màn hình, định đặt điện thoại xuống, nhưng rồi lại mở ra xem. Đã "đã xem", nhưng không có hồi âm.Cô chau mày. Bình thường, Han Sara sẽ phản hồi ngay, thậm chí còn gọi hẳn video rủ đi ăn sáng hoặc càm ràm sao Lyhan dậy trễ. Nhưng sáng nay, yên ắng lạ lùng.Lyhan bước ra khỏi phòng, chậm rãi như thể chờ tin nhắn tới sau mỗi bước chân. Nhưng không có gì. Cô nhét tay vào túi áo khoác, kéo mũ lên đầu, lầm lũi đi về phía lớp.Lúc tới gần giảng đường, cô trông thấy dáng người quen thuộc từ xa — áo sơ mi trắng dài tay, váy xếp ly màu xám tro, tóc buộc nửa gọn gàng. Là Han Sara.Nàng đứng cạnh Aza. Hai người trò chuyện gì đó, Aza cười nhẹ, ánh mắt cong cong ấm áp. Han Sara cũng cười, nhưng không phải nụ cười rạng rỡ khi đấu khẩu với Lyhan — đó là nụ cười xã giao, mềm và yên.Lyhan bước chậm lại, không biết vì sao. Có chút gì đó nhoi nhẹ trong lồng ngực, khó tả. Không ghen, cô tự nhủ. Chỉ là... không quen khi thấy nàng cười với người khác mà không phải cô.Han Sara bắt gặp ánh mắt Lyhan từ phía xa. Ánh mắt nàng khựng lại một khắc, rồi quay đi, nói thêm vài câu gì đó với Aza trước khi gật đầu chào rồi bước đi.Không đợi Lyhan như mọi hôm. Cũng không gọi lớn từ xa. Cũng không kéo tay cô chọc ghẹo một câu như "Sao hôm nay mặc đồ nhìn quê vậy trời?".Lyhan đứng lại. Một lúc. Cảm giác lạ lẫm vây quanh.Trong lớp, Sara chọn chỗ ngồi khác, viện cớ "ngồi gần ổ điện để sạc laptop". Ghế bên Lyhan trống, lặng im như lời chưa nói.Cô không lên tiếng. Mắt vẫn dõi theo bảng, nhưng tâm trí lơ lửng. Cô nghe tiếng Han Sara cười với bạn cùng bàn mới ở phía góc kia. Tiếng cười không to, không giòn, nhưng vẫn... không phải dành cho cô.Giờ ra chơi, Lyhan ra ngoài một lát, đứng dưới hiên thư viện nhìn trời. Han Sara xuất hiện không lâu sau đó, tay cầm ly cà phê sữa đá, dáng chậm rãi như thường lệ.Nàng nhìn thấy Lyhan, nhưng không gọi. Lặng lẽ đứng cách cô vài bước, cũng tựa lưng vào lan can, cùng hướng mắt về khoảng sân đang đầy nắng.Lyhan im. Nhưng rồi cuối cùng, vẫn là cô mở lời.— Cà phê hôm nay hơi đắng, mày thấy không?Giọng nhẹ như sương, chẳng nhằm phê bình hương vị gì. Chỉ là một lời ẩn dụ. Một cách hỏi khác cho câu:— Sao mày im lặng vậy?Han Sara không quay sang nhìn, chỉ khẽ cười. Nụ cười... có gì đó mỏi mệt.— Chắc do pha lộn tỉ lệ nước với lòng người.Lời đáp khiến Lyhan đứng thẳng người dậy, quay sang nhìn nàng.—Mày bị gì vậy?
— Tao hỏi thiệt.Sara im lặng một lát, rồi mới trả lời, vẫn không quay đầu.— Không bị gì hết. Tại chắc sắp tới... mày sẽ có người mới để tâm. Tao lùi lại chút, cho mày có khoảng trống.Lyhan nhíu mày. Một thoáng không hiểu. Nhưng trong lòng... bắt đầu nghi ngờ có điều gì đang tuột khỏi tay mình.Gió lùa vào từng sợi tóc nàng, quấn lấy, rối nhẹ nơi vành tai. Lòng nàng cũng rối như vậy — chẳng biết là do Lyhan, do Aza, hay do chính mình.Một lúc sau, Lyhan nghiêng người, hắng giọng nhỏ.— Lùi lại cái đầu mày. Tao có biểu đâu mà mày tự suy diễn như phim truyền hình vậy hả?Giọng cô không to, nhưng có một cái gì đó cấn nhẹ bên trong — như gai nhọn giấu dưới lông nhím, đâm mà không chảy máu, nhưng khó chịu đến bứt rứt.Sara cắn môi dưới, ngước nhìn Lyhan.— Tao không suy diễn. Chỉ là... nếu mày có thích Aza thật thì tao không muốn làm phiền.— Phiền cái gì?Lyhan nhíu mày.— Thì... tụi mình thân quá. Tao sợ Aza hiểu lầm. Nhiều người hay ghen với bạn thân cũ mà.Lyhan bật cười.— Ủa rồi mày là bạn thân cũ của tao khi nào vậy? Bộ định xin nghỉ chơi luôn hả?Sara quay đi.— Không có... Chỉ là... tao thấy mày bắt đầu để ý tới người khác. Mà trước giờ mày đâu có quan tâm ai ngoài tao đâu.Một khoảng lặng ngắn. Gió qua, lạnh. Nhưng Lyhan không để nó trôi lâu.
Cô nghiêng hẳn người, chồm tới sát mặt Sara, gần đến mức nàng phải ngửa đầu né đi.— Ghen à?Sara trợn mắt.— Không có!— Ghen thiệt mà. Mặt đỏ lên rồi kìa.— Không phải đỏ vì ghen, mà vì mày cứ nhào sát vào! Mất dạy!— Ờ, thì tao hay vậy mà. Có ai quen mày ba năm mà không biết đâu.Sara bật cười khẽ, nhưng gượng gạo. Đôi mắt vẫn lấp lánh nắng.Lyhan nhìn nàng một chút, rồi hỏi — giọng trầm xuống.— Tối qua mày hỏi tao thật đúng không? Về Aza.— Ừ. Tao hỏi thật.— Rồi mày muốn nghe gì?Sara chậm rãi đáp.— Tao muốn mày nói thật.Lyhan chống cằm, nhìn xa xăm một chút, rồi nghiêng đầu:— Tao chưa rõ nữa. Mày biết tao mà. Tao chậm, tao nghĩ lâu.Nàng cười nhẹ.— Tao biết. Tao cũng nghĩ chắc phải đợi mày tới năm tư mới yêu được ai.— Ờ thì, tao chắc học xong thạc sĩ luôn mới chắc ăn.— Mà lúc đó chắc tao già rồi, không ai thương.— Thì tao thương.Sara đơ người một giây.— Gì...?— Thì mày già không ai thương thì tao thương. Tụi mình già rồi mà vẫn cà khịa nhau như giờ chắc cũng vui.Sara im bặt. Câu nói nghe như đùa, nhưng lại không thể cười nổi.
Nàng xoay nhẹ ly cà phê trong tay, rồi thở khẽ.— Tao không muốn đợi tới lúc tao già, rồi mới biết mày thương ai đâu.Lyhan im lặng.Một lúc, cô đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo, rồi chủ động chìa tay trước mặt nàng.— Đi.— Đi đâu?— Đi chơi.— Giờ á? Còn tiết trưa đó.— Bỏ. Một tiết thôi. Mày cần vitamin D. Với lại... tao muốn đi chung với mày.Sara ngẩng lên nhìn cô, mắt ngập ngừng. Nhưng rồi, vẫn đặt tay vào tay Lyhan.Lyhan cầm lấy, rồi bất ngờ khoác tay nàng, ép sát vào người.— Ủa gì vậy?— Cho chắc. Lỡ mày đổi ý né tao nữa là tao kéo đi luôn á.Sara cười lớn, lần đầu tiên trong sáng hôm ấy.
Dưới ánh nắng dịu dàng, giữa một ban công vắng người, tiếng cười của nàng vang lên như mùa hạ chạm vào ngực người nghe.Lyhan không nói thêm gì, chỉ nắm lấy tay nàng thật chặt.
Và cả hai, trong giây phút đó, đã không còn là hai người bạn sắp tách rời, mà là hai đường thẳng ngoan cố, cứ song song mãi không rời nhau ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz