15.
Một thoáng ngập ngừng lướt qua trong ánh mắt nàng. Như một kẻ lạc lối đứng giữa hai ngả đường, một bên là niềm kiêu hãnh vẫn chưa chịu cúi đầu, một bên là tiếng gọi khẽ khàng từ một người cô chẳng dám thừa nhận mình đang để tâm.Cuối cùng, Han Sara vẫn quay gót bước sang phía bên phải nơi cậu bạn nam đang ngồi với nụ cười không mấy rõ ý.
Trước khi đi, nàng ném lại cho Lyhan một câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại sắc như dao.— Mơ đi nhé, tao không làm với mày.Không đợi phản hồi, nàng rảo bước. Nàng không hiểu vì sao chính mình lại thốt ra điều đó. Tính nàng vốn không phải loại người ương ngạnh cố chấp như thế. Nhưng mỗi lần ở gần Lyhan, mọi cảm xúc trong nàng đều như bị đốt cháy rồi lại đóng băng.Bạn nam vội vàng kéo ghế mời nàng ngồi, nụ cười đầy vẻ niềm nở. Nhưng chỉ vài phút sau, những hành động nhỏ nhặt của cậu ta bắt đầu khiến không khí trở nên khó chịu, tay đưa gần quá mức cần thiết, ánh mắt lướt qua mặt nàng như đang dò xét thứ gì khác ngoài câu trả lời bài tập.Han Sara, mãi chú tâm vào cuốn vở, chẳng để ý điều đó. Nhưng ở phía xa, đôi mắt của Lyhan chưa từng rời khỏi nàng.Lyhan khẽ nhíu mày.Cô lặng lẽ xé một mẩu giấy nhỏ, vo tròn, rồi ném thẳng không lệch nửa phân vào tay tên kia.Tên nam giật mình, quay sang, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lyhan đang nhìn chằm chằm qua hàng ghế.Cô chỉ nhẹ nhàng nhìn với đôi mắt sắc lẹm của mình như một lời cảnh cáo.Rồi cúi đầu trở lại với trang giấy trước mặt, như thể chưa từng xảy ra điều gì.Sara nghe tiếng động, khẽ quay sang:— Gì thế?— À... không có gì. Chắc gió thôi.Cậu ta lấp liếm.Tiết học chấm dứt, chuông reo vang giữa không gian xế chiều. Trước khi nàng kịp rời đi, cậu bạn lên tiếng:— Này... hôm nay ra sân tập ngồi học nha? Ở đó mát hơn, với lại... tụi mình có thể thoải mái làm bài hơn.Sara ngẩng mặt, khẽ nhíu mày.— Làm bài ở... sân tập?— Ừ thì... kiểu thay đổi không khí á! Nhớ bài này cần vẽ sơ đồ lớn mà, trong lớp chật chội lắm.Cậu ta cười gượng. Lời nói nghe có vẻ hợp lý, dù giọng điệu không được mạch lạc cho lắm. Nàng chần chừ trong chốc lát rồi gật đầu.— Ừm... cũng được. Có vẻ là một ý tưởng không tệ.Sân tập giờ này không còn đông người, chỉ có ánh nắng tàn cuối ngày trải vàng trên nền xi măng còn vương hơi nóng.Họ ngồi học được một lúc thì một nam sinh khác tiến đến, trông như quen thân với cậu bạn kia. Hắn ta cười khẩy, nói:— Ê, có thầy nhờ khiêng mấy đồ trong kho sân á. Cần thêm người phụ. Hai người đi với tui nha?Sara chưa kịp suy nghĩ, bản năng thiện lương đã khiến nàng gật đầu.— Ừ! Được, đi thôi.Chẳng ai để ý cái vỗ tay nhẹ ăn mừng giữa hai cậu trai phía sau lưng nàng, đầy vẻ đắc thắng.Kho sân thể chất nằm sâu phía sau, tách biệt, cánh cửa gỗ đã cũ, kêu cọt kẹt khi bị đẩy mở. Cậu bạn đi cùng nàng bước vào trước, nàng theo sau, tay còn bưng vài vật dụng nhỏ. Vừa xoay người lại thì—RẦM!Cánh cửa đóng sập. Một âm thanh nặng nề vang lên khiến tim nàng giật thót.Sara hoảng hốt chạy đến cửa, lay mạnh tay nắm, gào lên:— Mở cửa! Có ai ngoài đó không?! MỞ CỬA GIÚP VỚI!Không có tiếng trả lời. Không một tiếng động ngoài tiếng gió thổi qua khe tường.Nàng quay lại, nhìn anh bạn với ánh mắt hoảng hốt:— Cậu... có điện thoại không? Gọi ai đó đến mở giùm đi!Cậu ta không trả lời, chỉ mỉm cười. Một nụ cười không còn vẻ lễ phép ban đầu.— Đừng lo mà, ở đây yên tĩnh... tụi mình có thể nói chuyện riêng.Sara bước lùi lại, lưng gần như chạm vào kệ gỗ phía sau.— Cậu... nói gì vậy?Anh ta không đáp. Chỉ tiến lại gần, giữ lấy tay nàng.— Buông ra!Nàng vùng vẫy, gào lên, giọng lạc đi vì hoảng sợ.— Đừng có làm bậy! Tôi nói rồi đó!Trong một khoảnh khắc, hắn lao tới, giữ chặt lấy hai tay nàng và cúi người. Môi hắn chạm hờ vào môi nàng, chưa đến một giây thìTÁT!Sara vùng ra, dùng hết sức mình đẩy hắn lùi lại.— Cậu điên rồi sao?!Tên kia đứng lặng vài giây, rồi lại tiến tới, giọng lươn lẹo:— Tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm thôi... cậu dễ thương quá mà.Nàng run lên, lùi lại, nước mắt bắt đầu rơi nhưng giọng vẫn cứng rắn:— Tôi không thích cậu. Tránh ra.Tay run rẩy, nàng vội móc điện thoại ra. Trong hoảng loạn, nàng ấn nhầm số — đáng lẽ là Aza, nhưng màn hình lại hiện dòng chữ: Lyhan.Nàng ngần ngừ một giây. Nhưng rồi cũng bấm gọi. Không còn lựa chọn nào khác. Ai bảo nàng hứa sẽ cắt đứt liên lạc với cô nhưng vẫn để cô và Aza trong mục "nhà" cơ chứ.Ở phía bên kia sân tập, Lyhan đang ngồi một mình. Gió chiều thổi nhẹ qua tà áo cô. Lúc này, một nam sinh khác, chính là kẻ đã cùng tên kia lên kế hoạch vừa đi ngang qua, cười một cách đắc ý. Hắn nhìn Lyhan với một ánh mắt không mấy đàng hoàng— Bạn học xinh đẹp, trễ như vậy vẫn còn ở đây, có muốn mình đưa về ký túc xá hay không?Lyhan liếc mắt nhìn hắn, đôi môi mím lại, giọng lạnh như đá:— Biến.Hắn nín lặng, rồi lủi thủi bỏ đi.Điện thoại cô đổ chuông. Là Sara.— ...Alo?Bên kia vang lên tiếng hét.— LYHAN! GIÚP VỚI!Giọng nàng nghẹn ngào. Và rồi có tiếng động mạnh. Một tiếng hét cuối cùng:— KHO... SÂN TẬP!Sau đó là âm thanh tút tút lạnh ngắt.Lyhan đứng dậy như lò xo bật mạnh. Cô nghiến răng, hai tay siết chặt. Mặt tối sầm lại như bão vừa kéo đến.Không chần chừ, cô rút điện thoại, bấm nhanh vào khung tin nhắn thoại gửi cho Aza kèm định vị.Giọng cô trầm, gấp gáp nhưng rõ ràng:— Mau đến sân tập. Sara gặp chuyện.Không đợi tin hồi đáp, cô quay người, chạy như tên bắn về phía khu kho tối om phía sau sân vận động nơi trái tim cô biết chắc... người đó đang cần mình hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz