Lychu Neu A Ly Va A Yem O Mai Voi Gia Gia
 Hôm nay Chu Yếm vui vẻ hơn.Nhóc leo lên cây hoè, nhảy nhót khắp nơi, làm cành cây rung rinh."Nhìn này, A Ly, ta trèo cao như thế này mà cành cây chẳng hề gãy đấy! Ngươi thấy không, ta mạnh mẽ lắm đó!" Chu Yếm hớn hở, đôi mắt lấp lánh tự hào.Ta sợ sẽ gãy cành mất, nhóc sẽ rơi xuống."A Yếm, cẩn thận chút, đừng làm gãy cành đấy. Nếu ngươi ngã, ta sẽ không thể đỡ kịp đâu."
"Sợ cái gì! Cành cây mạnh như vậy, làm sao có thể gãy được? Hơn nữa, ngươi là A Ly, có phải cái gì cũng làm được sao!"Ta thực không hiểu, con vượn trắng này thật sự không sợ gì sao. Dù vậy, nhóc đang trèo rất cao, ta thực sự lo lắng."Nhưng nếu ngươi ngã thì sao? Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị thương đâu."Con vượn nhỏ lại tiếp tục đùa nghịch, đôi tay bám vào cành cây như thể muốn khiêu khích ta."Ngươi đừng lo, ta có thể làm được! Nếu ta ngã thì ngươi sẽ đỡ ta đúng không? A Ly, ngươi luôn bảo vệ ta mà nhỉ.""Đúng vậy, ta sẽ luôn đỡ ngươi, nhưng A Yếm à, đừng làm ta phải lo lắng nữa."Chu Yếm thấy Ly Luân lo lắng quá, bèn nhảy từ trên cây xuống, chạy lại ôm lấy Ly Luân, cười tươi vui vẻ."Ngươi lo quá rồi! Dù sao, ta cũng là vượn trắng cao quý của ngươi mà, A Ly chẳng phải sẽ luôn bảo vệ vượn trắng sao?""Sẽ luôn bảo vệ, nhưng cũng không phải chỉ vì ngươi là tiểu bảo bối của ta mà ngươi đc phép phá phách, leo cao như thế!".Nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn. Nhỏ giọng:
"Vậy ngươi sẽ luôn yêu thương ta, đúng không, A Ly? Ta sẽ không làm ngươi lo lắng nữa đâu, ta sẽ ngoan mà!"Tên nhóc con trắng muốt này thực sự biết cách làm nũng mà, nhóc này từ đâu chui ra mà đáng yêu thế này. Nhưng ta vẫn phải nghiêm khắc với nhóc."Đừng hứa rồi lại làm ta lo lắng thêm, A Yếm. Ngươi không cần phải chứng tỏ gì đâu, chỉ cần... đừng để ta phải lo cho ngươi là được."Chu Yếm cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn thực sự dễ thương quá rồi.
"Vậy ta sẽ luôn bên ngươi, A Ly. Ta sẽ không rời xa ngươi đâu, ngươi không cần phải lo lắng nữa!""Ta sẽ luôn ở đây, bảo vệ ngươi, A Yếm.""Ngươi biết không, A Ly, ta thật sự rất thích khi ngươi bảo vệ ta như vậy. Ta chỉ cần mỗi ngươi thôi, không cần gì khác nữa.""Vậy ngươi sẽ luôn là tiểu bảo bối của ta, đúng không? Mãi mãi?."Chu Yếm nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lên với niềm hạnh phúc thuần khiết.
"Đúng rồi, mãi mãi, A Ly. Ta sẽ luôn là tiểu bảo bối của ngươi."BẮT ĐẦU TỪ ĐOẠN NÀY MÌNH SẼ CHỈNH LẠI TỪ NGỮ CHO PHÙ HỢP HƠN NHÉ. THANKS🍬Một buổi trưa yên tĩnh, nắng chói chang, Ly Luân nằm im, tán lá rì rào bên tai, đôi mắt khép lại trong giấc ngủ nhẹ nhàng. Nhưng khi tỉnh dậy, cái bóng nhỏ bé bên cạnh không còn nữa.Ly Luân mở mắt, thấy không gian xung quanh vắng lặng. Cảm giác thiếu vắng khiến y bối rối, bàn tay lớn khẽ vươn ra, tìm kiếm. Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, y bắt đầu hoảng hốt. "A Yếm đâu rồi...?" Ly Luân khẽ rên một tiếng, mắt ngước lên trời, nhưng lại không thấy dấu vết của Chu Yếm đâu.
"Vượn nhỏ của ta... đi đâu rồi...?" Không thể chịu đựng nổi sự trống vắng, Ly Luân khẽ có ý định muốn rời khỏi gốc cây, nhưng hắn chỉ là cái cây, chỉ có thể đứng yên, không thể đi xa. Đôi mắt ánh lên sự bất lực, nhưng khi nhìn xa xa, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa.
Là Chu Yếm! Chu Yếm nhảy nhót vui vẻ giữa đường, tiếng cười của vượn nhỏ trong trẻo như chuông ngân. Nhưng đột nhiên, một quả đào rơi xuống từ tay nhóc. Chu Yếm lập tức chạy lại nhặt, đôi tay nhỏ bé vội vã ôm lấy quả đào.Ly Luân nhìn thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt hắn không còn chút giận dỗi, chỉ có sự lo lắng không thể che giấu. Lòng hắn bỗng nhẹ nhõm, nhưng cũng dấy lên cảm giác tức giận nhẹ, vì Chu Yếm đã đi mà không nói cho hắn biết. Chu Yếm vui vẻ tiến lại gần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ly Luân đang dỗi.
 
"A Ly, ta vừa đi hái được đào này! Ngươi có muốn thử không?" Chu Yếm ngồi xuống dưới gốc cây, đặt quả đào lên đùi, đôi mắt nhìn lên Ly Luân một cách đầy tự hào.Ly Luân nhìn cục bông dưới kia, vẻ mặt không giấu nổi chút giận dỗi."Ngươi... không nói với ta một tiếng đã đi. Ta đã lo lắng cho ngươi đến mức... đến mức không thể làm gì được. Ngươi là vượn nhỏ, đi xa như thế... ta làm sao tìm được ngươi?" Chu Yếm cười hớn hở, nụ cười tỏa sáng cả khuôn mặt, nhưng ánh mắt nhóc lại hiện lên chút ủ rũ.
"Xin lỗi, A Ly, ta...đóii..ta chỉ hái vài quả đào thôi, không nghĩ sẽ làm ngươi lo lắng." Ly Luân lại thở dài, ánh mắt hơi u ám, vì đã trách nhầm nhóc con
"Ngươi không hiểu đâu, A Yếm. Ta là cây, không thể đi đâu được, không thể tìm thấy ngươi nếu ngươi không ở gần ta. Ngươi là tất cả đối với ta, nếu có gì xảy ra với ngươi..." Chu Yếm nghe thấy những lời này, cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng. Nhóc cúi đầu, đôi mắt tròn nhìn Ly Luân, tay nhỏ ôm quả đào mộng."Ta không muốn làm A Ly buồn. Ta không nghĩ ngươi sẽ lo như vậy..." Ly Luân nhìn về phía Chu Yếm, đôi tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt qua lưng của tiểu bạch hầu."A Yếm, nếu ngươi đi, ta chỉ có thể đứng đây chờ, không thể bảo vệ ngươi như thế này. Ta... không muốn chỉ là một cái cây vô tri vô giác, ta muốn có thể đi lại, có thể luôn ở bên ngươi, bảo vệ ngươi mỗi lúc mỗi nơi." Chu Yếm ngước mắt nhìn Ly Luân, trong ánh mắt có chút sửng sốt và bất ngờ."A Ly, ngươi muốn hóa hình?" Ly Luân gật đầu, giọng nói nhẹ nhưng kiên quyết."Ừ, ta muốn hóa hình. Ta không muốn đứng yên một chỗ, không thể bảo vệ ngươi. Ta muốn... muốn có thể đi tìm ngươi khi ngươi đi xa, muốn có thể dỗ dành ngươi mỗi khi ngươi buồn, không phải là đứng từ xa nhìn theo nữa." Chu Yếm không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, đôi tay trắng nhỏ bé bất giác ôm chặt lấy tay Ly Luân."A Ly, nếu ngươi có thể hóa hình, chúng ta sẽ luôn bên nhau có phải không?" Ly Luân nhẹ nhàng mỉm cười, vuốt ve nhóc Chu Yếm một cách trìu mến.
"Chắc chắn rồi, A Yếm. Ta sẽ không để ngươi một mình nữa." Chu Yếm nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Ly Luân, cảm nhận được sự chân thành, nhóc khẽ nở một nụ cười thật tươi."Vậy... ta sẽ chờ ngày đó, ngày mà A Ly không chỉ là cây hoè nữa, mà là một người có thể chạy đến bên ta...ôm ta, mỗi khi ta cần."Ly Luân gật đầu, quyết tâm không thay đổi. "Ngày đó sẽ đến, A Yếm, ta sẽ không để ngươi phải lo lắng thêm nữa." Kể từ khi Ly Luân quyết định hóa hình, mọi thứ dường như thay đổi.Nhiều ngày trôi qua. Một buổi sáng nọ, khi ánh nắng chưa kịp xuyên qua từng kẽ lá, Ly Luân, từ hình dáng cây hoè trầm tĩnh, đột nhiên hóa thân thành một thiếu niên.Ly Luân đứng giữa không gian rộng lớn, cảm nhận cơ thể mới của mình.Làn da trắng như tuyết, đôi mắt sắc lạnh nhưng mang một nét u tối kỳ lạ, cùng mái tóc dài đen mượt rủ xuống, như cơn mưa đêm tĩnh lặng. Hắn khoác trên mình bộ hắc y lấp lánh, khiến mọi ánh sáng xung quanh dường như bị hút vào. Nét đẹp của y, tuy hoàn mỹ nhưng lại lạnh lùng, như một khối băng giá vĩnh hằng, không ai có thể xâm phạm.Bước chân của Ly Luân vang lên nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh lạ thường, khiến cho mọi thứ xung quanh như dừng lại, như đang bị hắn thu hút.Đột nhiên, hắn cảm thấy một cơn gió lạnh lướt nhanh qua, không kịp nhìn.Vụttt.Là Chu Yếm nhanh thoăn thoát, liền thủ thế định đánh nhau, khi thấy kẻ lạ mặt đang đứng gần gốc hoè của nhóc.Con vượn nhỏ đáng yêu của hắn, đang đứng ở một góc xa, nhăn mặt, ánh mắt tò mò nhìn về phía hắn. Nhưng ngay khi mắt Chu Yếm đang hoài nghi, lẫn lộn: "không lẽ bây giờ, ta đành đánh hắn nhỉ? Tại sao hắn lại đứng ở gốc Ly Luân?..ta không đồng ý" nhóc nghĩ thầm.Không hề nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.Chu Yếm khẽ rụt lại một bước, vẻ mặt đầy nghi ngờ và xa lánh.
"Ngươi là ai?" Nhóc hỏi, giọng nói có chút căng thẳng. " Tại sao lại đứng đây?."Ly Luân đứng yên một lúc, đôi mắt của hắn lấp lánh ánh sáng u tối như sao trên trời, nhìn chằm chằm vào vượn nhỏ trước mặt, lòng tràn ngập sự khát khao được nhận ra, được tiếp nhận.Không trả lời ngay, Ly Luân tiến thêm vài bước, từng động tác đều toát lên một sự kiên định lạ lùng.
 
"Ngươi không nhận ra ta sao, A Yếm?" Giọng nói của hắn lúc này nhẹ nhàng, nhưng lại đầy thâm tình, như một làn gió thoảng qua. Hắn mỉm cười, gọi khẽ: "A Yếm, tiểu bảo bối của ta."Hai từ "A Yếm "vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo cả một trời cảm xúc.
 
Chu Yếm ngây ra, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt. Cảm giác quen thuộc dần dần len lỏi vào trái tim nhóc, những ký ức về cây hoè kia từng hứa cố gắng hoá hình để có thể ôm lấy nhóc.Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Yếm bỗng nhận ra.Đó là Ly Luân, chỉ có Ly Luân mới có thể gọi nhóc như vậy, chỉ có Ly Luân mới mang lại cảm giác ấm áp và an toàn đến thế.Ánh mắt của Chu Yếm thay đổi, nhóc không thể nào ngừng nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Ly Luân, giờ đây đã hoàn toàn không giống như trước nữa.Bên dưới lớp hắc y lấp lánh, khuôn mặt của Ly Luân trở nên lạnh lùng nhưng lại thâm trầm, không hề có sự ấm áp như khi là cây hoè. Nhưng khi Chu Yếm nhận ra, trái tim nhóc lại không thể nào chống lại được cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. "A... A Ly?" Chu Yếm khẽ gọi, giọng nói của nhóc lắp bắp, như một sự kinh ngạc và không thể tin nổi. Nhóc lặng im trong giây lát, rồi bước đến gần hơn, đôi tay nhỏ bé vươn ra, như sợ mình sẽ đánh mất người ấy.Ly Luân nhẹ nhàng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, và kéo nhóc con vào trong vòng tay ấm áp của mình."Đúng vậy, A Yếm... ta là Ly Luân của ngươi. Ngươi nhận ra ta rồi sao?".
 
Ly Luân khẽ thì thầm, đôi mắt lạnh lùng giờ đây ánh lên sự dịu dàng khi nhìn vào vượn nhỏ của hắn.Chu Yếm nhìn lên, đôi mắt ngập tràn sự ngỡ ngàng và cảm động.
 
"Ngươi... đẹp quá, A Ly... Ta không nhận ra ngươi khi ngươi hóa hình." Nhóc cúi đầu, đôi mắt sáng lên một sự xúc động mãnh liệt. "Ta... sợ ngươi không còn bảo vệ, ở bên ta nữa, sợ ngươi sẽ rời bỏ ta, A Ly."Ly Luân nở nụ cười, dịu dàng như cơn gió xuân, vuốt nhẹ lông trắng của tiểu Chu Yếm đáng yêu.
"Ta vẫn luôn ở đây, A Yếm. Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi." Chu Yếm bật khóc, cảm xúc dâng trào trong lòng."Ta không muốn ngươi thay đổi... A Ly, ta chỉ muốn ngươi luôn là ngươi của ta." Ly Luân ôm chặt vượn nhỏ vào lòng, cảm nhận từng nhịp thở của nhóc con đang nức nở.
"Đừng lo, A Yếm. Dù ta có hóa hình, dù ta có thay đổi thế nào, ta vẫn sẽ là bảo vệ ngươi, vẫn luôn ở bên ngươi.""Nhưng .. ngươi đẹp quá.. ngươi sẽ bỏ lại ta...sẽ theo kẻ khác mất.. hức..hức"."A Yếm ngoan...ta thương nhóc nhất, nhóc biết mà...ta dù trở thành thế nào...tim ta vẫn chỉ có nhóc!".Ly Luân lần đầu tiên có thể trực tiếp ôm lấy vượn trắng nhỏ bé, thật ấm áp, trắng trẻo, lại đáng yêu như cục bông bé nhỏ nằm gọn trong lòng Ly Luân."Tiểu bảo bối A Yếm của ta, nay ngoan thế, không phá nữa ư?".
"Không A Yếm không phá nữa, A Yếm sẽ ngoan, A Ly đừng rời A Yếm nhé!".Ly Luân nghe vậy, tâm không khỏi xúc động liền ôm chặt lấy nhóc con trong lòng mà hôn nhẹ liên tục, lên mặt, lên trán, lên mắt, lại lên mũi nhóc."A Ly làm gì thế?".
"Ngoan nào A Yếm để ta..ôm ngươi thêm chốc nữa!".Nhìn vẻ ngoài hắn u tối, lạnh lùng, gương mặt sắc lạnh, lại kiều diễm, nhưng đối với vượn trắng nhỏ của hắn, trong từng cử chỉ hành động, hắn luôn dịu dàng, ôn nhu.
 
 "Sợ cái gì! Cành cây mạnh như vậy, làm sao có thể gãy được? Hơn nữa, ngươi là A Ly, có phải cái gì cũng làm được sao!"Ta thực không hiểu, con vượn trắng này thật sự không sợ gì sao. Dù vậy, nhóc đang trèo rất cao, ta thực sự lo lắng."Nhưng nếu ngươi ngã thì sao? Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị thương đâu."Con vượn nhỏ lại tiếp tục đùa nghịch, đôi tay bám vào cành cây như thể muốn khiêu khích ta."Ngươi đừng lo, ta có thể làm được! Nếu ta ngã thì ngươi sẽ đỡ ta đúng không? A Ly, ngươi luôn bảo vệ ta mà nhỉ.""Đúng vậy, ta sẽ luôn đỡ ngươi, nhưng A Yếm à, đừng làm ta phải lo lắng nữa."Chu Yếm thấy Ly Luân lo lắng quá, bèn nhảy từ trên cây xuống, chạy lại ôm lấy Ly Luân, cười tươi vui vẻ."Ngươi lo quá rồi! Dù sao, ta cũng là vượn trắng cao quý của ngươi mà, A Ly chẳng phải sẽ luôn bảo vệ vượn trắng sao?""Sẽ luôn bảo vệ, nhưng cũng không phải chỉ vì ngươi là tiểu bảo bối của ta mà ngươi đc phép phá phách, leo cao như thế!".Nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn. Nhỏ giọng:
"Vậy ngươi sẽ luôn yêu thương ta, đúng không, A Ly? Ta sẽ không làm ngươi lo lắng nữa đâu, ta sẽ ngoan mà!"Tên nhóc con trắng muốt này thực sự biết cách làm nũng mà, nhóc này từ đâu chui ra mà đáng yêu thế này. Nhưng ta vẫn phải nghiêm khắc với nhóc."Đừng hứa rồi lại làm ta lo lắng thêm, A Yếm. Ngươi không cần phải chứng tỏ gì đâu, chỉ cần... đừng để ta phải lo cho ngươi là được."Chu Yếm cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn thực sự dễ thương quá rồi.
"Vậy ta sẽ luôn bên ngươi, A Ly. Ta sẽ không rời xa ngươi đâu, ngươi không cần phải lo lắng nữa!""Ta sẽ luôn ở đây, bảo vệ ngươi, A Yếm.""Ngươi biết không, A Ly, ta thật sự rất thích khi ngươi bảo vệ ta như vậy. Ta chỉ cần mỗi ngươi thôi, không cần gì khác nữa.""Vậy ngươi sẽ luôn là tiểu bảo bối của ta, đúng không? Mãi mãi?."Chu Yếm nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lên với niềm hạnh phúc thuần khiết.
"Đúng rồi, mãi mãi, A Ly. Ta sẽ luôn là tiểu bảo bối của ngươi."BẮT ĐẦU TỪ ĐOẠN NÀY MÌNH SẼ CHỈNH LẠI TỪ NGỮ CHO PHÙ HỢP HƠN NHÉ. THANKS🍬Một buổi trưa yên tĩnh, nắng chói chang, Ly Luân nằm im, tán lá rì rào bên tai, đôi mắt khép lại trong giấc ngủ nhẹ nhàng. Nhưng khi tỉnh dậy, cái bóng nhỏ bé bên cạnh không còn nữa.Ly Luân mở mắt, thấy không gian xung quanh vắng lặng. Cảm giác thiếu vắng khiến y bối rối, bàn tay lớn khẽ vươn ra, tìm kiếm. Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, y bắt đầu hoảng hốt. "A Yếm đâu rồi...?" Ly Luân khẽ rên một tiếng, mắt ngước lên trời, nhưng lại không thấy dấu vết của Chu Yếm đâu.
"Vượn nhỏ của ta... đi đâu rồi...?" Không thể chịu đựng nổi sự trống vắng, Ly Luân khẽ có ý định muốn rời khỏi gốc cây, nhưng hắn chỉ là cái cây, chỉ có thể đứng yên, không thể đi xa. Đôi mắt ánh lên sự bất lực, nhưng khi nhìn xa xa, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa.
Là Chu Yếm! Chu Yếm nhảy nhót vui vẻ giữa đường, tiếng cười của vượn nhỏ trong trẻo như chuông ngân. Nhưng đột nhiên, một quả đào rơi xuống từ tay nhóc. Chu Yếm lập tức chạy lại nhặt, đôi tay nhỏ bé vội vã ôm lấy quả đào.Ly Luân nhìn thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt hắn không còn chút giận dỗi, chỉ có sự lo lắng không thể che giấu. Lòng hắn bỗng nhẹ nhõm, nhưng cũng dấy lên cảm giác tức giận nhẹ, vì Chu Yếm đã đi mà không nói cho hắn biết. Chu Yếm vui vẻ tiến lại gần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ly Luân đang dỗi.
"A Ly, ta vừa đi hái được đào này! Ngươi có muốn thử không?" Chu Yếm ngồi xuống dưới gốc cây, đặt quả đào lên đùi, đôi mắt nhìn lên Ly Luân một cách đầy tự hào.Ly Luân nhìn cục bông dưới kia, vẻ mặt không giấu nổi chút giận dỗi."Ngươi... không nói với ta một tiếng đã đi. Ta đã lo lắng cho ngươi đến mức... đến mức không thể làm gì được. Ngươi là vượn nhỏ, đi xa như thế... ta làm sao tìm được ngươi?" Chu Yếm cười hớn hở, nụ cười tỏa sáng cả khuôn mặt, nhưng ánh mắt nhóc lại hiện lên chút ủ rũ.
"Xin lỗi, A Ly, ta...đóii..ta chỉ hái vài quả đào thôi, không nghĩ sẽ làm ngươi lo lắng." Ly Luân lại thở dài, ánh mắt hơi u ám, vì đã trách nhầm nhóc con
"Ngươi không hiểu đâu, A Yếm. Ta là cây, không thể đi đâu được, không thể tìm thấy ngươi nếu ngươi không ở gần ta. Ngươi là tất cả đối với ta, nếu có gì xảy ra với ngươi..." Chu Yếm nghe thấy những lời này, cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng. Nhóc cúi đầu, đôi mắt tròn nhìn Ly Luân, tay nhỏ ôm quả đào mộng."Ta không muốn làm A Ly buồn. Ta không nghĩ ngươi sẽ lo như vậy..." Ly Luân nhìn về phía Chu Yếm, đôi tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt qua lưng của tiểu bạch hầu."A Yếm, nếu ngươi đi, ta chỉ có thể đứng đây chờ, không thể bảo vệ ngươi như thế này. Ta... không muốn chỉ là một cái cây vô tri vô giác, ta muốn có thể đi lại, có thể luôn ở bên ngươi, bảo vệ ngươi mỗi lúc mỗi nơi." Chu Yếm ngước mắt nhìn Ly Luân, trong ánh mắt có chút sửng sốt và bất ngờ."A Ly, ngươi muốn hóa hình?" Ly Luân gật đầu, giọng nói nhẹ nhưng kiên quyết."Ừ, ta muốn hóa hình. Ta không muốn đứng yên một chỗ, không thể bảo vệ ngươi. Ta muốn... muốn có thể đi tìm ngươi khi ngươi đi xa, muốn có thể dỗ dành ngươi mỗi khi ngươi buồn, không phải là đứng từ xa nhìn theo nữa." Chu Yếm không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, đôi tay trắng nhỏ bé bất giác ôm chặt lấy tay Ly Luân."A Ly, nếu ngươi có thể hóa hình, chúng ta sẽ luôn bên nhau có phải không?" Ly Luân nhẹ nhàng mỉm cười, vuốt ve nhóc Chu Yếm một cách trìu mến.
"Chắc chắn rồi, A Yếm. Ta sẽ không để ngươi một mình nữa." Chu Yếm nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Ly Luân, cảm nhận được sự chân thành, nhóc khẽ nở một nụ cười thật tươi."Vậy... ta sẽ chờ ngày đó, ngày mà A Ly không chỉ là cây hoè nữa, mà là một người có thể chạy đến bên ta...ôm ta, mỗi khi ta cần."Ly Luân gật đầu, quyết tâm không thay đổi. "Ngày đó sẽ đến, A Yếm, ta sẽ không để ngươi phải lo lắng thêm nữa." Kể từ khi Ly Luân quyết định hóa hình, mọi thứ dường như thay đổi.Nhiều ngày trôi qua. Một buổi sáng nọ, khi ánh nắng chưa kịp xuyên qua từng kẽ lá, Ly Luân, từ hình dáng cây hoè trầm tĩnh, đột nhiên hóa thân thành một thiếu niên.Ly Luân đứng giữa không gian rộng lớn, cảm nhận cơ thể mới của mình.Làn da trắng như tuyết, đôi mắt sắc lạnh nhưng mang một nét u tối kỳ lạ, cùng mái tóc dài đen mượt rủ xuống, như cơn mưa đêm tĩnh lặng. Hắn khoác trên mình bộ hắc y lấp lánh, khiến mọi ánh sáng xung quanh dường như bị hút vào. Nét đẹp của y, tuy hoàn mỹ nhưng lại lạnh lùng, như một khối băng giá vĩnh hằng, không ai có thể xâm phạm.Bước chân của Ly Luân vang lên nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh lạ thường, khiến cho mọi thứ xung quanh như dừng lại, như đang bị hắn thu hút.Đột nhiên, hắn cảm thấy một cơn gió lạnh lướt nhanh qua, không kịp nhìn.Vụttt.Là Chu Yếm nhanh thoăn thoát, liền thủ thế định đánh nhau, khi thấy kẻ lạ mặt đang đứng gần gốc hoè của nhóc.Con vượn nhỏ đáng yêu của hắn, đang đứng ở một góc xa, nhăn mặt, ánh mắt tò mò nhìn về phía hắn. Nhưng ngay khi mắt Chu Yếm đang hoài nghi, lẫn lộn: "không lẽ bây giờ, ta đành đánh hắn nhỉ? Tại sao hắn lại đứng ở gốc Ly Luân?..ta không đồng ý" nhóc nghĩ thầm.Không hề nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.Chu Yếm khẽ rụt lại một bước, vẻ mặt đầy nghi ngờ và xa lánh.
"Ngươi là ai?" Nhóc hỏi, giọng nói có chút căng thẳng. " Tại sao lại đứng đây?."Ly Luân đứng yên một lúc, đôi mắt của hắn lấp lánh ánh sáng u tối như sao trên trời, nhìn chằm chằm vào vượn nhỏ trước mặt, lòng tràn ngập sự khát khao được nhận ra, được tiếp nhận.Không trả lời ngay, Ly Luân tiến thêm vài bước, từng động tác đều toát lên một sự kiên định lạ lùng.
"Ngươi không nhận ra ta sao, A Yếm?" Giọng nói của hắn lúc này nhẹ nhàng, nhưng lại đầy thâm tình, như một làn gió thoảng qua. Hắn mỉm cười, gọi khẽ: "A Yếm, tiểu bảo bối của ta."Hai từ "A Yếm "vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo cả một trời cảm xúc.
Chu Yếm ngây ra, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt. Cảm giác quen thuộc dần dần len lỏi vào trái tim nhóc, những ký ức về cây hoè kia từng hứa cố gắng hoá hình để có thể ôm lấy nhóc.Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Yếm bỗng nhận ra.Đó là Ly Luân, chỉ có Ly Luân mới có thể gọi nhóc như vậy, chỉ có Ly Luân mới mang lại cảm giác ấm áp và an toàn đến thế.Ánh mắt của Chu Yếm thay đổi, nhóc không thể nào ngừng nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Ly Luân, giờ đây đã hoàn toàn không giống như trước nữa.Bên dưới lớp hắc y lấp lánh, khuôn mặt của Ly Luân trở nên lạnh lùng nhưng lại thâm trầm, không hề có sự ấm áp như khi là cây hoè. Nhưng khi Chu Yếm nhận ra, trái tim nhóc lại không thể nào chống lại được cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. "A... A Ly?" Chu Yếm khẽ gọi, giọng nói của nhóc lắp bắp, như một sự kinh ngạc và không thể tin nổi. Nhóc lặng im trong giây lát, rồi bước đến gần hơn, đôi tay nhỏ bé vươn ra, như sợ mình sẽ đánh mất người ấy.Ly Luân nhẹ nhàng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, và kéo nhóc con vào trong vòng tay ấm áp của mình."Đúng vậy, A Yếm... ta là Ly Luân của ngươi. Ngươi nhận ra ta rồi sao?".
Ly Luân khẽ thì thầm, đôi mắt lạnh lùng giờ đây ánh lên sự dịu dàng khi nhìn vào vượn nhỏ của hắn.Chu Yếm nhìn lên, đôi mắt ngập tràn sự ngỡ ngàng và cảm động.
"Ngươi... đẹp quá, A Ly... Ta không nhận ra ngươi khi ngươi hóa hình." Nhóc cúi đầu, đôi mắt sáng lên một sự xúc động mãnh liệt. "Ta... sợ ngươi không còn bảo vệ, ở bên ta nữa, sợ ngươi sẽ rời bỏ ta, A Ly."Ly Luân nở nụ cười, dịu dàng như cơn gió xuân, vuốt nhẹ lông trắng của tiểu Chu Yếm đáng yêu.
"Ta vẫn luôn ở đây, A Yếm. Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi." Chu Yếm bật khóc, cảm xúc dâng trào trong lòng."Ta không muốn ngươi thay đổi... A Ly, ta chỉ muốn ngươi luôn là ngươi của ta." Ly Luân ôm chặt vượn nhỏ vào lòng, cảm nhận từng nhịp thở của nhóc con đang nức nở.
"Đừng lo, A Yếm. Dù ta có hóa hình, dù ta có thay đổi thế nào, ta vẫn sẽ là bảo vệ ngươi, vẫn luôn ở bên ngươi.""Nhưng .. ngươi đẹp quá.. ngươi sẽ bỏ lại ta...sẽ theo kẻ khác mất.. hức..hức"."A Yếm ngoan...ta thương nhóc nhất, nhóc biết mà...ta dù trở thành thế nào...tim ta vẫn chỉ có nhóc!".Ly Luân lần đầu tiên có thể trực tiếp ôm lấy vượn trắng nhỏ bé, thật ấm áp, trắng trẻo, lại đáng yêu như cục bông bé nhỏ nằm gọn trong lòng Ly Luân."Tiểu bảo bối A Yếm của ta, nay ngoan thế, không phá nữa ư?".
"Không A Yếm không phá nữa, A Yếm sẽ ngoan, A Ly đừng rời A Yếm nhé!".Ly Luân nghe vậy, tâm không khỏi xúc động liền ôm chặt lấy nhóc con trong lòng mà hôn nhẹ liên tục, lên mặt, lên trán, lên mắt, lại lên mũi nhóc."A Ly làm gì thế?".
"Ngoan nào A Yếm để ta..ôm ngươi thêm chốc nữa!".Nhìn vẻ ngoài hắn u tối, lạnh lùng, gương mặt sắc lạnh, lại kiều diễm, nhưng đối với vượn trắng nhỏ của hắn, trong từng cử chỉ hành động, hắn luôn dịu dàng, ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz