[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH
Chương 71.Ly Luân... ta sợ
Bạch Cửu lau mồ hôi trên trán, bàn tay vẫn còn run nhẹ sau khi dùng thần lực châm cứu cho Ly Luân. Hắn quay sang nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn trầm tĩnh như cũ." Tiểu Trác ca muốn giấu hắn bao lâu?" Bạch Cửu khẽ hỏi.Trác Dực Thần nhìn Ly Luân đang hôn mê, khuôn mặt gầy gò hơn trước, đôi môi nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo vẻ điềm tĩnh vốn có. Y nheo mắt, giọng chắc chắn:"Cho đến khi Ly Luân tỉnh lại."Anh Lỗi nhíu mày, có chút không đồng ý: "Chu Yếm không phải kẻ ngốc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhận ra có điều bất thường."Trác Dực Thần khẽ cười lạnh: "Ta biết. Nhưng ít nhất, bây giờ không thể để hắn biết sự thật.""Đệ nghĩ hắn sẽ chấp nhận nổi sao? Nếu biết Ly Luân đã hút toàn bộ độc vào người, Chu Yếm sẽ thế nào?" Trác Dực Thần nói tiếp, ánh mắt tối sầm lại.Bạch Cửu lặng thinh, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu: " Tiểu Trác ca nói đúng. Nhưng nếu phải tìm một lý do thỏa đáng, thì ta cần thêm thời gian để chuẩn bị."Trác Dực Thần gật đầu, sau đó dặn dò: "Nói với hắn rằng chúng ta đã tìm ra một loại linh dược từ vùng thượng nguồn của Nhược Thủy, có thể trung hòa độc tố trong cơ thể yêu quái. Chỉ cần cho hắn một lời giải thích hợp lý, hắn sẽ không truy hỏi quá nhiều."Bạch Cửu trầm tư một chút rồi đáp: "Được, ta sẽ sắp xếp."Lúc này, từ ngoài cửa, tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Một bóng người lao vào—là Lục Yêu. Hắn thở hổn hển, sắc mặt đầy lo lắng:"Không hay rồi! Chu Yếm đã tỉnh, đang muốn gặp mọi người ngay lập tức!"Bạch Cửu và Trác Dực Thần liếc nhìn nhau, cả hai lập tức hiểu rằng lúc này tuyệt đối không thể để Chu Yếm gặp Ly Luân.Trác Dực Thần đứng dậy, nhanh chóng chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài, đối diện với Lục Yêu. "Ngươi ra ngoài trước, giữ chân hắn. Không được để hắn bước vào trong."Lục Yêu nuốt nước bọt, nhưng vẫn cung kính gật đầu rồi vội vã chạy ra ngoài.Bạch Cửu nhìn Trác Dực Thần, thấp giọng nhắc nhở: " Tiểu Trác ca nghĩ có thể ngăn được bao lâu? Chu Yếm không phải người dễ đối phó."Trác Dực Thần nhếch môi, cười nhạt: "Không cần lâu, chỉ cần đủ thời gian cho Tiểu Cửu ổn định tình trạng của Ly Luân, rồi ta sẽ đích thân giải thích với hắn."Bạch Cửu thở dài, tiếp tục điều chỉnh mạch đập cho Ly Luân.—Bên ngoài, Chu Yếm đang đứng giữa sân viện, vẻ mặt u ám, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua mọi thứ. Khi thấy Lục Yêu đứng chắn trước cửa, hắn nhíu mày:"Tránh ra."Lục Yêu nắm chặt tay, cúi đầu nói: "Chu Yếm, hiện tại chủ nhân vẫn đang nghỉ ngơi, không thể gặp ai."Chu Yếm nhíu mày, giọng lạnh lẽo hơn: "Ta chỉ muốn nhìn hắn một chút, ngươi nghĩ có thể cản ta sao?"Lục Yêu mím môi, ánh mắt đầy kiên định. "Xin lỗi, nhưng đây là lệnh của Trác Dực Thần đại nhân, chủ nhân cũng cho phép.""Hắn có quyền gì?" Chu Yếm cười nhạt, sát khí dần lan tỏa.Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên:
"Là ta bảo ngăn ngươi lại."Chu Yếm quay đầu, thấy Trác Dực Thần đang chậm rãi bước đến."Ngươi làm gì vậy Trác Dực Thần?" Chu Yếm gằn giọng. "Ngươi vì sao lại không cho ta gặp hắn chứ, các ngươi đang giấu ta?"Trác Dực Thần thở dài, giọng ôn hòa nhưng kiên định:"Không ai giấu ngươi cả. Nhưng bây giờ, Ly Luân thực sự cần nghỉ ngơi, trong lúc đi tìm cách giải độc hắn bị thương sợ ngươi lo lắng. Ngươi không muốn làm phiền hắn, đúng chứ?"Chu Yếm nheo mắt nhìn hắn, rồi nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, lòng đầy bất an. Nhưng sau một hồi im lặng, hắn không tiến thêm nữa, chỉ hạ giọng hỏi:"Ngươi thề với ta, hắn không có chuyện gì."Trác Dực Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói:"Ta thề, hắn vẫn ổn. Nhưng ngươi phải tin ta, ít nhất lúc này, ngươi không nên gặp hắn."Chu Yếm đứng yên một lúc lâu, rồi hít sâu, ánh mắt lạnh nhạt dần."Được, ta tạm tin ngươi." Hắn xoay người bỏ đi, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Nhưng nếu ta phát hiện các ngươi giấu ta chuyện gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."Trác Dực Thần nhìn theo bóng lưng Chu Yếm, lòng nặng trĩu. Dù có che giấu thế nào, sớm muộn gì sự thật cũng bị phơi bày.Chu Yếm rời đi, nhưng mỗi bước chân đều nặng trĩu, như thể có một sợi xích vô hình đang siết chặt lấy tâm can hắn.Gió lạnh lùa qua hành lang dài, thổi tung tà áo rộng của hắn. Hắn đứng lại giữa sân, ngửa đầu nhìn trời, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an không thể diễn tả.Ly Luân… thật sự ổn sao?Trác Dực Thần đã thề, nhưng không hiểu sao, sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Từ ánh mắt né tránh của Lục Yêu, đến giọng điệu bình tĩnh quá mức của Trác Dực Thần, tất cả đều như một màn kịch đã được sắp đặt cẩn thận.Chu Yếm nhắm mắt, bàn tay vô thức đặt lên bụng mình. Đứa bé trong bụng vẫn chưa cử động, nhưng hắn có thể cảm nhận được một nguồn sống đang tồn tại bên trong. Lẽ nào vì điều này mà hắn trở nên đa nghi hơn? Hay thật sự có chuyện gì đó đã xảy ra?Một nỗi đau mơ hồ len lỏi vào tim, như thể hắn sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng.Hắn khẽ siết chặt tay áo, thầm nhắc nhở chính mình.Không sao đâu…Ly Luân nói sẽ bảo vệ hắn, sẽ không rời xa hắn.
Nhưng…Tại sao cảm giác bất an này lại không biến mất?
Ba ngày trôi qua trong sự im lặng nặng nề.Trác Dực Thần đứng bên giường, nhìn người nằm đó cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi mắt vàng nhạt của Ly Luân hé mở, ánh nhìn vẫn còn chút mông lung, nhưng nhanh chóng lấy lại sự sắc bén quen thuộc.“Ngươi tỉnh rồi.” Trác Dực Thần thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng.Ly Luân cử động ngón tay, chậm rãi chống tay ngồi dậy. Toàn thân hắn không còn cảm giác đau đớn tê dại như trước, nhưng hắn biết rất rõ—độc kia không phải cứ thế mà tan biến. Hắn chỉ đang tạm thời đè ép nó xuống, nhờ vào đan dược Bạch Cửu luyện ra.“Chu Yếm đâu?” Ly Luân vừa mở miệng, giọng khàn hẳn đi.“Vẫn ổn. Mấy ngày nay hắn lo lắng, nhưng ta và Tiểu Cửu đã thuyết phục được hắn. Ngươi đừng khiến hắn nghi ngờ.” Trác Dực Thần nói, đưa cho hắn một chén trà ấm.Ly Luân đón lấy, ngón tay siết nhẹ thành chén sứ. Hắn nhấp một ngụm, cảm giác hơi ấm lan tỏa nơi cổ họng, nhưng không xua đi được cái lạnh sâu bên trong cơ thể.“Chu Yếm không biết gì cả.” Trác Dực Thần chậm rãi nói, ánh mắt tối lại. “Nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Nếu ngươi không che giấu tốt, hắn nhất định sẽ phát hiện.”Ly Luân im lặng.Đúng vậy, Chu Yếm rất nhạy cảm. Chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng đủ khiến hắn nhận ra điều bất thường.
Hắn siết chặt chén trà trong tay, đôi mắt vàng nhạt lóe lên một tia kiên định.“Ta biết.” Hắn nói, giọng trầm thấp mà chắc chắn. “Ta sẽ không để hắn nhận ra.”Trác Dực Thần nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.Ly Luân luôn là như vậy—dùng tất cả sức mạnh của mình để bảo vệ những người hắn yêu thương, dù có phải trả giá ra sao. Nhưng lần này…Hắn sợ rằng cái giá ấy quá lớn.Sau khi tỉnh lại, Ly Luân không thể kiềm chế được sự mong mỏi được gặp lại Chu Yếm. Dù sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sự lo lắng trong lòng hắn đã khiến hắn không thể cứ nằm yên, không thể chờ đợi thêm được nữa.Hắn bước ra khỏi phòng, bước chân vững vàng nhưng vẫn có chút mệt mỏi. Mặc dù Trác Dực Thần đã khuyên hắn nghỉ ngơi thêm, nhưng hắn chỉ biết tìm đến Chu Yếm. Cuối cùng, hắn dừng lại trước căn phòng của hắn và Chu Yếm.Hắn đứng bên cửa, nhìn vào bên trong. Chu Yếm đang ngồi bên bàn, nhìn vào không gian phía trước, thần sắc có phần u sầu. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào mái tóc đen dài của hắn, tạo thành những tia sáng dịu dàng như mang đến một cảm giác yên bình cho căn phòng.Ly Luân hít một hơi sâu, vươn tay ra mở cửa.
“ A Yếm…” Giọng hắn khàn đi vì thiếu hơi, nhưng vẫn đủ rõ để Chu Yếm nghe thấy.Chu Yếm quay lại, đôi mắt nhìn hắn, tròng mắt xao động, nhưng không có tiếng nói, chỉ là ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn hắn chăm chú, như thể đang kiểm tra xem hắn có phải là người thật sự quay về hay không.Ly Luân bước vào, đôi chân nặng nề, dù cơ thể không còn tê dại nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi như thể vừa trải qua một cuộc chiến sống còn. Hắn đứng đó, chỉ cách Chu Yếm vài bước.Chu Yếm nhìn hắn, không nói gì, đôi môi mím chặt lại, nhưng cuối cùng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Ly Luân.Ly Luân khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lộ rõ sự mệt mỏi, sự lo lắng chưa bao giờ tắt trong mắt. Hắn bước đến gần, nhưng không dám tiến lại gần thêm, sợ rằng nếu hắn lại gần quá, hắn sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình."Chu Yếm, ta… ta không sao." Ly Luân nói, đôi tay hắn nắm lại, giọng nói hơi nghẹn. "Đừng lo lắng.""Không sao?" Chu Yếm nhẹ nhàng lặp lại câu nói đó, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn. "Ngươi trông như thế này mà nói không sao?"“Chỉ là bị thương nhẹ thôi, nhưng sợ ngươi lo lắng, với cùng Tiểu Cửu nghiên cứu thuốc giải độc nên có chút mệt mỏi thôi”Ly Luân nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy tim mình như thắt lại. Hắn biết, dù Chu Yếm không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng, nỗi đau đằng sau đôi mắt ấy. Đó là điều mà Ly Luân không bao giờ muốn thấy."Hứa với ta, đừng làm ta sợ nữa." Chu Yếm nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang một nỗi sợ hãi vô hình. "Ngươi đã hứa sẽ không bao giờ làm ta lo lắng thế này nữa."Ly Luân im lặng, không nói gì. Hắn biết, trong tình cảnh này, không có lời hứa nào có thể che đậy được những gì hắn đã làm. Dù hắn có thể cứu Đại Hoang, dù hắn có thể làm tất cả, nhưng những nỗi đau mà hắn để lại cho Chu Yếm thì không thể dễ dàng xóa nhòa.Hắn bước lại gần hơn, vòng tay ôm lấy Chu Yếm. “Xin lỗi.” Giọng hắn run run, như thể đang tự trách bản thân vì mọi thứ. "Ta không muốn ngươi phải chịu đựng như vậy."Chu Yếm không phản kháng, chỉ yên lặng trong vòng tay của hắn, cảm nhận hơi ấm từ Ly Luân. Đôi tay hắn đặt lên lưng Ly Luân, rồi dịu dàng vuốt ve, như thể muốn trấn an hắn."Ly Luân… ta sợ." Chu Yếm thì thầm. "Sợ ngươi sẽ bỏ lại ta. Sợ không thể cùng ngươi đi hết quãng đường còn lại."Ly Luân siết chặt hơn, cảm nhận hơi thở của Chu Yếm. Họ đứng đó trong sự yên lặng, không cần thêm lời nói nào. Chỉ cần ở bên nhau, chỉ cần có nhau là đủ, chút thời gian còn lại hắn nhất định sẽ cho Chu Yếm thời gian hạnh phúc nhất.
"Là ta bảo ngăn ngươi lại."Chu Yếm quay đầu, thấy Trác Dực Thần đang chậm rãi bước đến."Ngươi làm gì vậy Trác Dực Thần?" Chu Yếm gằn giọng. "Ngươi vì sao lại không cho ta gặp hắn chứ, các ngươi đang giấu ta?"Trác Dực Thần thở dài, giọng ôn hòa nhưng kiên định:"Không ai giấu ngươi cả. Nhưng bây giờ, Ly Luân thực sự cần nghỉ ngơi, trong lúc đi tìm cách giải độc hắn bị thương sợ ngươi lo lắng. Ngươi không muốn làm phiền hắn, đúng chứ?"Chu Yếm nheo mắt nhìn hắn, rồi nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, lòng đầy bất an. Nhưng sau một hồi im lặng, hắn không tiến thêm nữa, chỉ hạ giọng hỏi:"Ngươi thề với ta, hắn không có chuyện gì."Trác Dực Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói:"Ta thề, hắn vẫn ổn. Nhưng ngươi phải tin ta, ít nhất lúc này, ngươi không nên gặp hắn."Chu Yếm đứng yên một lúc lâu, rồi hít sâu, ánh mắt lạnh nhạt dần."Được, ta tạm tin ngươi." Hắn xoay người bỏ đi, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Nhưng nếu ta phát hiện các ngươi giấu ta chuyện gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."Trác Dực Thần nhìn theo bóng lưng Chu Yếm, lòng nặng trĩu. Dù có che giấu thế nào, sớm muộn gì sự thật cũng bị phơi bày.Chu Yếm rời đi, nhưng mỗi bước chân đều nặng trĩu, như thể có một sợi xích vô hình đang siết chặt lấy tâm can hắn.Gió lạnh lùa qua hành lang dài, thổi tung tà áo rộng của hắn. Hắn đứng lại giữa sân, ngửa đầu nhìn trời, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an không thể diễn tả.Ly Luân… thật sự ổn sao?Trác Dực Thần đã thề, nhưng không hiểu sao, sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Từ ánh mắt né tránh của Lục Yêu, đến giọng điệu bình tĩnh quá mức của Trác Dực Thần, tất cả đều như một màn kịch đã được sắp đặt cẩn thận.Chu Yếm nhắm mắt, bàn tay vô thức đặt lên bụng mình. Đứa bé trong bụng vẫn chưa cử động, nhưng hắn có thể cảm nhận được một nguồn sống đang tồn tại bên trong. Lẽ nào vì điều này mà hắn trở nên đa nghi hơn? Hay thật sự có chuyện gì đó đã xảy ra?Một nỗi đau mơ hồ len lỏi vào tim, như thể hắn sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng.Hắn khẽ siết chặt tay áo, thầm nhắc nhở chính mình.Không sao đâu…Ly Luân nói sẽ bảo vệ hắn, sẽ không rời xa hắn.
Nhưng…Tại sao cảm giác bất an này lại không biến mất?
Ba ngày trôi qua trong sự im lặng nặng nề.Trác Dực Thần đứng bên giường, nhìn người nằm đó cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi mắt vàng nhạt của Ly Luân hé mở, ánh nhìn vẫn còn chút mông lung, nhưng nhanh chóng lấy lại sự sắc bén quen thuộc.“Ngươi tỉnh rồi.” Trác Dực Thần thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng.Ly Luân cử động ngón tay, chậm rãi chống tay ngồi dậy. Toàn thân hắn không còn cảm giác đau đớn tê dại như trước, nhưng hắn biết rất rõ—độc kia không phải cứ thế mà tan biến. Hắn chỉ đang tạm thời đè ép nó xuống, nhờ vào đan dược Bạch Cửu luyện ra.“Chu Yếm đâu?” Ly Luân vừa mở miệng, giọng khàn hẳn đi.“Vẫn ổn. Mấy ngày nay hắn lo lắng, nhưng ta và Tiểu Cửu đã thuyết phục được hắn. Ngươi đừng khiến hắn nghi ngờ.” Trác Dực Thần nói, đưa cho hắn một chén trà ấm.Ly Luân đón lấy, ngón tay siết nhẹ thành chén sứ. Hắn nhấp một ngụm, cảm giác hơi ấm lan tỏa nơi cổ họng, nhưng không xua đi được cái lạnh sâu bên trong cơ thể.“Chu Yếm không biết gì cả.” Trác Dực Thần chậm rãi nói, ánh mắt tối lại. “Nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Nếu ngươi không che giấu tốt, hắn nhất định sẽ phát hiện.”Ly Luân im lặng.Đúng vậy, Chu Yếm rất nhạy cảm. Chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng đủ khiến hắn nhận ra điều bất thường.
Hắn siết chặt chén trà trong tay, đôi mắt vàng nhạt lóe lên một tia kiên định.“Ta biết.” Hắn nói, giọng trầm thấp mà chắc chắn. “Ta sẽ không để hắn nhận ra.”Trác Dực Thần nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.Ly Luân luôn là như vậy—dùng tất cả sức mạnh của mình để bảo vệ những người hắn yêu thương, dù có phải trả giá ra sao. Nhưng lần này…Hắn sợ rằng cái giá ấy quá lớn.Sau khi tỉnh lại, Ly Luân không thể kiềm chế được sự mong mỏi được gặp lại Chu Yếm. Dù sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sự lo lắng trong lòng hắn đã khiến hắn không thể cứ nằm yên, không thể chờ đợi thêm được nữa.Hắn bước ra khỏi phòng, bước chân vững vàng nhưng vẫn có chút mệt mỏi. Mặc dù Trác Dực Thần đã khuyên hắn nghỉ ngơi thêm, nhưng hắn chỉ biết tìm đến Chu Yếm. Cuối cùng, hắn dừng lại trước căn phòng của hắn và Chu Yếm.Hắn đứng bên cửa, nhìn vào bên trong. Chu Yếm đang ngồi bên bàn, nhìn vào không gian phía trước, thần sắc có phần u sầu. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào mái tóc đen dài của hắn, tạo thành những tia sáng dịu dàng như mang đến một cảm giác yên bình cho căn phòng.Ly Luân hít một hơi sâu, vươn tay ra mở cửa.
“ A Yếm…” Giọng hắn khàn đi vì thiếu hơi, nhưng vẫn đủ rõ để Chu Yếm nghe thấy.Chu Yếm quay lại, đôi mắt nhìn hắn, tròng mắt xao động, nhưng không có tiếng nói, chỉ là ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn hắn chăm chú, như thể đang kiểm tra xem hắn có phải là người thật sự quay về hay không.Ly Luân bước vào, đôi chân nặng nề, dù cơ thể không còn tê dại nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi như thể vừa trải qua một cuộc chiến sống còn. Hắn đứng đó, chỉ cách Chu Yếm vài bước.Chu Yếm nhìn hắn, không nói gì, đôi môi mím chặt lại, nhưng cuối cùng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Ly Luân.Ly Luân khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lộ rõ sự mệt mỏi, sự lo lắng chưa bao giờ tắt trong mắt. Hắn bước đến gần, nhưng không dám tiến lại gần thêm, sợ rằng nếu hắn lại gần quá, hắn sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình."Chu Yếm, ta… ta không sao." Ly Luân nói, đôi tay hắn nắm lại, giọng nói hơi nghẹn. "Đừng lo lắng.""Không sao?" Chu Yếm nhẹ nhàng lặp lại câu nói đó, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn. "Ngươi trông như thế này mà nói không sao?"“Chỉ là bị thương nhẹ thôi, nhưng sợ ngươi lo lắng, với cùng Tiểu Cửu nghiên cứu thuốc giải độc nên có chút mệt mỏi thôi”Ly Luân nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy tim mình như thắt lại. Hắn biết, dù Chu Yếm không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng, nỗi đau đằng sau đôi mắt ấy. Đó là điều mà Ly Luân không bao giờ muốn thấy."Hứa với ta, đừng làm ta sợ nữa." Chu Yếm nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang một nỗi sợ hãi vô hình. "Ngươi đã hứa sẽ không bao giờ làm ta lo lắng thế này nữa."Ly Luân im lặng, không nói gì. Hắn biết, trong tình cảnh này, không có lời hứa nào có thể che đậy được những gì hắn đã làm. Dù hắn có thể cứu Đại Hoang, dù hắn có thể làm tất cả, nhưng những nỗi đau mà hắn để lại cho Chu Yếm thì không thể dễ dàng xóa nhòa.Hắn bước lại gần hơn, vòng tay ôm lấy Chu Yếm. “Xin lỗi.” Giọng hắn run run, như thể đang tự trách bản thân vì mọi thứ. "Ta không muốn ngươi phải chịu đựng như vậy."Chu Yếm không phản kháng, chỉ yên lặng trong vòng tay của hắn, cảm nhận hơi ấm từ Ly Luân. Đôi tay hắn đặt lên lưng Ly Luân, rồi dịu dàng vuốt ve, như thể muốn trấn an hắn."Ly Luân… ta sợ." Chu Yếm thì thầm. "Sợ ngươi sẽ bỏ lại ta. Sợ không thể cùng ngươi đi hết quãng đường còn lại."Ly Luân siết chặt hơn, cảm nhận hơi thở của Chu Yếm. Họ đứng đó trong sự yên lặng, không cần thêm lời nói nào. Chỉ cần ở bên nhau, chỉ cần có nhau là đủ, chút thời gian còn lại hắn nhất định sẽ cho Chu Yếm thời gian hạnh phúc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz