Ly Ta Mocha Chocolate Trang
Tiếp xúc với pheromone của Trình Thiên Lý trong thời kì mẫn cảm gần như cả buổi chiều, Trình Nhất Tạ lãnh hậu quả ngay tối hôm ấy. Ai lại ngờ được tính xâm lược của hormone alpha chocolate trắng lại mạnh đến nỗi thẳng tay khiến hắn phát tình tạm thời chứ?Tĩnh lặng như tờ trong phòng ngày thường bị xé rách bởi tiếng thở dốc dồn dập cùng âm thanh ẩm ướt đáng ngờ, xây dựng cảm giác dâm mỹ khó tả mà không ai nghĩ đến đặt bên cạnh người chủ nhân của căn phòng luôn lạnh lùng, xa cách. Đồng hồ điểm 0 giờ, cơ thể Trình Nhất Tạ căng cứng, khẽ run lên. Tiếng nức nở nỉ non nhuốm nhục dục thoát ra khỏi bờ môi mỏng đã bị cắn đến suýt rỉ máu. "Phịch" một tiếng nhẹ tênh, toàn thân hắn kiệt sức mà xụi lơ xuống giường, mắt mất đi tiêu cự mà vô thức nhìn về tàn tích của chiếc tổ được xây qua loa vẫn hướm nhẹ hương chocolate ngọt chưa tan. Điều hoà hơi thở, Trình Nhất Tạ bỗng nhớ đến những biến hoá nho nhỏ gần đây của Trình Thiên Lý. Hắn mím môi, cuộn tròn người lại, vẫn cảm giác được hơi ấm của cái ôm ngắn ngủi ban chiều.Nhắm mắt lại lần nữa, hắn còn như nghe được giọng nói khàn khàn thì thầm bên tai khi đứa nhỏ nhà hắn chậm rãi buông hắn khỏi vòng tay."Bao nhiêu đây đủ rồi ạ. Anh cũng về nghỉ ngơi đi anh."Thiên Lý của anh... đang trưởng thành.Xúc cảm ẩm ướt nhớp nháp trên tay, trên đùi khiến hắn tự ghê tởm chính bản thân mình.
Có lẽ đây là nhờ sự ăn ý giữa song sinh mà cả Trình Nhất Tạ lẫn Trình Thiên Lý đều thuận lợi giả vờ như buổi chiều hôm ấy chưa từng xảy ra. Hai người trở lại quỹ đạo ngày thường, hoà hoà hợp hợp vượt cửa và chung sống với các đồng chí Hắc Diệu Thạch. Người trong cuộc tự thôi miên bản thân, người ngoài cũng không ai thắc mắc, mỗi ngày cứ như vậy mà đều đều trôi qua.Trình Thiên Lý vì khát nước mà nửa đêm tỉnh dậy. Vừa mở cửa dợm bước ra hành lang, không ngờ lại nghe thấy anh trai mình đang trò chuyện với Nguyễn Nam Chúc. Nội dung cuộc đối thoại khiến cậu ngây người, làm cậu sốc tới mức đến sáng hôm sau vẫn cho rằng đó chỉ là thành phẩm của cậu ngủ mơ. Trình Nhất Tạ bước ngang qua nơi cậu và Lâm Thu Thạch đang chơi với Hạt Dẻ và Bánh Mì. Chỉ hai giây ngắn ngủi cũng đã đủ để cậu nhận ra hương cà phê ấm áp của anh song sinh cậu đã hướm phải tanh tưởi từ máu tươi. Không phải mơ.Trình Thiên Lý cảm thấy miệng lưỡi mình đắng nghét. Cảm thấy lồng ngực cậu nặng như chì.
Tạp chất ngày một nồng đậm. Khách quan mà nói, thì bấy nhiêu thôi thực ra không đáng kể, nhưng Thiên Lý đã bao nhiêu đêm ngủ không ngon vì nơm nớp sợ pheromone anh trai mình sẽ hoàn toàn bị mùi sắt rỉ kia tàn nhẫn xâm chiếm, mà cậu chỉ có thể đứng một bên, im lặng nhìn đối phương trầm mình vào tội lỗi. Điều đó thật không công bằng. Làm sao có thể công bằng, trong khi chính cậu cũng không hề thanh sạch, trong sáng?Cậu biết bản thân không thể cứ vờ như không có gì xảy ra. Đã quá muộn mất rồi.
Đêm trước khi ngày cửa thứ mười mở ra, Trình Thiên Lý lại ôm gối gõ cửa phòng Trình Nhất Tạ sau mấy tháng trời. Cậu vừa bị một cơn ác mộng long trời lở đất làm cho thức giấc. Nội dung cơn ác mộng là gì, cậu không nhớ quá rõ, chỉ biết là đến hiện tại, mỗi việc chờ đợi người trong phòng mở cửa thôi cũng có cảm giác kinh khủng vô cùng.Trình Nhất Tạ không để cậu chờ lâu."Anh ơi," cậu nhìn khuôn mặt không biểu cảm phía đối diện, bày ra đôi mắt cún đáng thương mà gọi ngọt xớt, "Em sợ, không ngủ được."Trình Nhất Tạ hơi hé môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại giữ im lặng, lui ra cho đối phương bước vào.Khoá cửa cẩn thận rồi xoay người như một thói quen, Nhất Tạ không ngờ được mình lại suýt cụng đầu với thằng em sinh đôi thế mà vẫn cứ đứng sau lưng mình, liền theo bản năng cứng đờ người lui về một bước, lui xong lại cau mày. Thằng nhóc này lại muốn cái gì đây?Câu mắng để trên đầu lưỡi chưa được thốt ra, Trình Thiên Lý đã tiến đến, vô cùng tự nhiên mà dang tay ôm lấy hắn, đầu còn tựa vào vai hắn dụi dụi như một con mèo con làm nũng, hoàn toàn không có một chút cố kị nào như trước đây. Trình Nhất Tạ bị làm cho bất ngờ, tay không biết đặt ở đâu, đành để buông bên người, thoạt trông cực kì lúng túng. Không rõ là vô tình hay cố ý, cảm giác áp chế của hương chocolate trắng càng dày đặc hơn hẳn hết thảy những lần cặp song sinh tiếp xúc thân mật trước đây. Nhất Tạ hít một hơi thật sâu, cảm thấy đầu óc choáng váng đến nỗi suýt mềm người ngã xuống sàn. Mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy vòng tay quanh eo hắn siết chặt, rồi lại nhận ra lưng mình từ khi nào đã chạm phải một bề mặt lành lạnh, cứng rắn. Trình Thiên Lý dễ dàng áp hắn vào tường."Em không muốn phải hối hận điều gì cả."Người thì thầm vào tai hắn, ngọt như mật, thoạt nghe như một kiểu xúc động nhất thời, nhưng ngẫm lại thì thấy càng giống một quyết định đã được suy nghĩ thông suốt. Lòng Trình Nhất Tạ nhói một cái."Mày đừng có nói hồ đồ," hắn thấp giọng trả lời, lại đặt một tay lên mái tóc mềm của đứa nhỏ nhà hắn, "Anh mày còn ở đây, mày không cần phải lo lắng lung tung." Thiên Lý không đáp, cũng không buông hắn ra hay thu hồi tính xâm lược từ pheromone mình. Hai anh em cứ giữ nguyên tư thế như vậy, không ai nói nên lời, chỉ dựa vào hơi ấm cùng nhịp thở của đối phương mà lặng lẽ thăm dò nhau. Không biết bao nhiêu giây đã trôi qua, Trình Nhất Tạ nhận ra bản thân đang nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy, trong veo mà kiên quyết. Trình Thiên Lý đã đứng thẳng dậy rồi tựa trán hai người vào nhau. Hình như cậu đang mỉm cười, dù nụ cười này trông như đang mếu, đáng thương đến mức Nhất Tạ cũng vô thức muốn chủ động nói thêm lời an ủi. "Em sợ. Em không muốn chết," cậu nhóc mười bảy tuổi dùng hơi thở run rẩy mà bộc bạch, nhưng cậu hoàn toàn không cho thấy bất kì dấu hiệu muốn lui bước nào, "Nhưng mà, tâm nguyện của em..."Lời chưa được nói ra, môi cậu đã bị xúc cảm mềm mại, ấm áp chặn lại. Đột kích khiến Trình Thiên Lý ngây người, trong phút chốc quên cả sợ, đến khi kết thúc lại cảm thấy quá chóng vánh, khiến cậu mất mát không thôi. Tự nhéo lấy bàn tay mình để xác định mình không phải đang mơ, cậu vì cái đau đến thấu xương nơi mu bàn tay mà bật cười hạnh phúc. Cậu đánh giá Trình Nhất Tạ vẫn bình tĩnh như thể hắn không phải người vừa hôn cậu, rồi cẩn trọng tiến đến, một lần nữa lặp lại động tác của anh trai mình. Nụ hôn thứ hai của song sinh tham lam, vụng về, mang cả chất đắng của tuyệt vọng cùng vị ngọt của tình yêu. Nhất Tạ không mạnh không nhẹ kéo kéo tóc của em trai, giọng nhẹ nhàng đến lạ lùng, "Lên giường đi." Trình Thiên Lý như chú cún con, liếm môi dưới anh mình một cái đầy thoả mãn.
Áo quần đều bị tiện tay vứt xuống đất. Trình Thiên Lý đang nhìn chằm chằm vào vòng bảo vệ sơ sài, lại cảm thấy cổ tay mình bất ngờ bị nắm lấy.Ông anh song sinh vẫn toả ra hương cà phê lạnh lùng cấm dục đặt tay cậu lên bí mật được giấu phía trước vòng, một nút bấm đơn giản dưới lớp vải đen, đưa ra mệnh lệnh khiến đầu ngón tay cậu run rẩy."Cởi nó ra cho anh nào."Đối diện với ánh lửa trong đôi mắt ấy, dù đối phương là omega cũng khiến alpha như cậu cũng không dám trái lời. Cổ họng Trình Thiên Lý khô khốc. Cậu thực sự muốn làm anh.
Hai đứa trẻ mới gần thành niên lao vào nhau như thiêu thân gặp lửa. Loại tình cảm trái với luân lý này vừa chớm nở, chúng đã biết nó sẽ sớm tàn. Người không có thời gian tự nhiên sẽ biết quý trọng thời gian nhất, chúng không hề màng đến những thứ lặt vặt râu ria nữa.Quan trọng nhất ngay lúc này đây, là người trước mắt. Như thể đã thống nhất trước cuộc gặp gỡ đêm nay, hết thảy những vật dụng cần thiết đều đã có sẵn, được giấu sâu trong tủ quần áo Trình Nhất Tạ. Thiên Lý ngứa mồm muốn hỏi, nhưng biết điều mà im. Khiến anh trai thêm khó chịu thì chỉ có nước ôm chăn gối ra hành lang ngủ. "Anh có biết là chiều hôm kia, em đuổi anh về không chỉ vì kế hoạch cai nghiện của bản thân, mà còn là vì em nổi lên phản ứng nữa không anh?"Nhìn Trình Nhất Tạ trần trụi quỳ sấp trên giường, không chút phòng bị mà để lộ phần gáy vì xấu hổ cùng tình dục mà nhiễm hồng, lại dùng phía dưới nóng ướt mà tiếp nhận vật kia của mình, Thiên Lý có cảm giác như bản thân thực ra đã ở trong cửa thứ mười rồi, mà cửa này lại đang dùng cám dỗ của tình sắc để từ từ giết chết cậu. Đầu ngón tay cậu thành kính vuốt ve cột sống qua lớp da trắng ngần dưới ánh trăng soi, thầm nghĩ nếu thực sự sẽ phải chết thế này, kì thực cũng không phải tệ lắm. "Anh đẹp quá.""Đừng có nịnh hót, thằng quỷ này," giọng mắng người của Nhất Tạ bị gối đầu chặn, tính uy hiếp bị giảm đến gần chạm đáy, "Anh với mày lại chẳng trông y chang nhau."Nghe lời ngọt ngào bị kim chọc vỡ tan, cậu nhóc không giận, ngược lại còn phì cười. Hai tay cậu đặt hai phía xương chậu anh trai, bắt đầu chậm rãi đâm rút. Hạ thân cậu bị kẹp chặt bởi vách thịt nhạy cảm, do chuyển động cũng bắt đầu co rút, tham lam đòi hỏi nhiều hơn, làm Trình Thiên Lý sung sướng đến tê dại. So với gấp rút đạt đến cao trào, cậu càng muốn thả chậm nhịp độ để kéo dài khoảng thời gian này nhiều nhất có thể, để phô bày hết thảy tâm ý cậu giấu sâu tận đáy lòng với người cậu thương. Hai chữ "lần sau", đối với họ, mong manh như thuỷ tinh, nên chẳng thà cậu xem đây như lần cuối cùng, lần duy nhất mà hết lòng coi trọng."Không y chang đâu anh," hơi thở Thiên Lý đã trở nặng cũng không ngăn cậu đáp lời vô cùng nghiêm túc, "Anh không ăn vặt nên không có mỡ thừa như em. Anh xem, gầy thế này..."Trình Nhất Tạ nhắm mắt, càng vùi mặt sâu vào gối, cho phép bàn tay nghịch ngợm vuốt ve bờ eo trần, du tẩu trên mép xương sườn của hắn. Khoái cảm nhỏ giọt từ trên xuống dưới tận lực rút lý trí của hắn, khiến hắn hoàn toàn vô lực, chỉ có thể giao phó thân thể cho alpha trẻ tuổi để cậu dịu dàng chăm sóc. Hương chocolate trắng cầm tù Nhất Tạ, vừa chi phối vừa dỗ dành hắn như một cai ngục ngọt ngào. Hắn có ảo giác như mình đang ngụp lặn giữa vùng nước sâu không thấy đáy, mà khúc cây hắn mù quáng bám víu chính là loại hoá chất sinh lý gây nghiện đến không ngờ kia..."Anh ơi," một nụ hôn rơi xuống gáy hắn, châm cho hắn một ngòi lửa cháy đến tận đầu ngón chân, "Có sướng không anh?"Dị vật cứng rắn trong cơ thể cọ xát phải lối vào nhỏ bé dẫn đến khoang sinh sản, cái miệng hư hỏng phía sau cổ hắn lại không kiêng dè mà nhè nhẹ cắn liếm, Trình Nhất Tạ bị đùa bỡn đến đầu óc quay cuồng. Khoái cảm như dòng điện chạy dọc cơ thể hắn, khiến hắn không còn khả năng làm bất cứ điều gì ngoài ngoan ngoãn ghé vào chăn gối mặc đối phương thoả thích chơi đùa. Trình Thiên Lý cũng không khá hơn bao nhiêu. Hương cà phê kia dụ dỗ cậu tuân theo bản năng cuồng dã, vứt bỏ mọi kiên nhẫn mà thô bạo đánh dấu anh trai mình, mạnh mẽ đâm vào hậu huyệt bé nhỏ, khiến người dưới thân phải khóc nấc lên. Đưa lưỡi liếm ngang qua vị trí tuyến thể, tay thuận thế trượt qua xương cụt người kia, mắt Thiên Lý dần tối lại, cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng nổi bão.Muốn nuốt chửng anh, thao túng anh, giam cầm anh, nhưng cũng muốn thương yêu anh, từ từ thưởng thức anh, trao cho anh tất cả những gì dịu dàng và xinh đẹp nhất.Tự cắn lấy môi để điều tiết tâm tình, alpha nhỏ rồi hướng đến vành tai đỏ au của omega nhà mình, thủ thỉ: "Có thể không anh?"Câu xin phép ngoan ngoãn lịch sự, qua chất giọng trầm khàn nhiễm ham muốn, nghe càng giống một mệnh lệnh hơn. Không biết cậu đang nói về phía trên hay phía dưới. Toàn thân Trình Nhất Tạ khẽ run lên, gật đầu một cái nhẹ tênh, cũng không biết rõ bản thân đang đồng ý với điều gì. Sau đó, một bàn tay che đi đôi mắt hắn, tước đi toàn bộ ánh sáng, dùng lực ép hắn phải ngửa đầu về phía sau. Một nụ hôn rồi rơi trên trán hắn, nhẹ nhàng và tĩnh lặng tựa cánh hoa rơi."Đừng sợ." Nói với người kia, cũng là nói với bản thân mình. Nơi tư mật chưa từng được khai phá liền bị trực tiếp tấn công, nối gót với cảm giác nóng rát của phần da mỏng che đi tuyến thể bị mạnh mẽ phá vỡ, Trình Nhất Tạ nghiến răng nuốt tiếng nức nở, vô pháp kháng cự trước đau đớn cùng khoái lạc dồn dập đánh úp. Trước cửa cao trào, giác quan hắn lu mờ, chỉ nhận thức được duy nhất Trình Thiên Lý phía trên dán sát cơ thể cậu lên lưng hắn. Sau khi chính thức đánh dấu, tính khống chế của chất ngọt giảm đi trông thấy, chỉ để lại một mảnh an ủi dịu dàng như nước. Trình Nhất Tạ hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, vào giây phút ấy, can tâm tình nguyện đường đường chính chính thuộc về em trai hắn. Hai tấm thân vẫn giao hoà thành một thể, như thề nguyện cả đời này, họ sống chết đều có nhau.
Mộng đẹp nào rồi cũng đi đến hồi kết.
Trình Thiên Lý dùng phần sức lực cuối cùng của mình để đưa tay, chạm vào gò má ướt nước mắt của anh mình.
Nó còn quá nhiều thứ muốn nói. Em xin lỗi.Anh phải sống cho tốt.Quên em đi.Tìm người tốt chăm sóc anh. ...Em yêu anh. Cậu đau lắm. Mệt lắm. Nhưng ra đi trong phòng tay Trình Nhất Tạ cũng khiến cho cái đau cái mệt vơi đi phần nào."Anh..." Cậu nghẹn ngào gọi người kia một tiếng, trút hơi thở sau chót.
Có lẽ đây là nhờ sự ăn ý giữa song sinh mà cả Trình Nhất Tạ lẫn Trình Thiên Lý đều thuận lợi giả vờ như buổi chiều hôm ấy chưa từng xảy ra. Hai người trở lại quỹ đạo ngày thường, hoà hoà hợp hợp vượt cửa và chung sống với các đồng chí Hắc Diệu Thạch. Người trong cuộc tự thôi miên bản thân, người ngoài cũng không ai thắc mắc, mỗi ngày cứ như vậy mà đều đều trôi qua.Trình Thiên Lý vì khát nước mà nửa đêm tỉnh dậy. Vừa mở cửa dợm bước ra hành lang, không ngờ lại nghe thấy anh trai mình đang trò chuyện với Nguyễn Nam Chúc. Nội dung cuộc đối thoại khiến cậu ngây người, làm cậu sốc tới mức đến sáng hôm sau vẫn cho rằng đó chỉ là thành phẩm của cậu ngủ mơ. Trình Nhất Tạ bước ngang qua nơi cậu và Lâm Thu Thạch đang chơi với Hạt Dẻ và Bánh Mì. Chỉ hai giây ngắn ngủi cũng đã đủ để cậu nhận ra hương cà phê ấm áp của anh song sinh cậu đã hướm phải tanh tưởi từ máu tươi. Không phải mơ.Trình Thiên Lý cảm thấy miệng lưỡi mình đắng nghét. Cảm thấy lồng ngực cậu nặng như chì.
Tạp chất ngày một nồng đậm. Khách quan mà nói, thì bấy nhiêu thôi thực ra không đáng kể, nhưng Thiên Lý đã bao nhiêu đêm ngủ không ngon vì nơm nớp sợ pheromone anh trai mình sẽ hoàn toàn bị mùi sắt rỉ kia tàn nhẫn xâm chiếm, mà cậu chỉ có thể đứng một bên, im lặng nhìn đối phương trầm mình vào tội lỗi. Điều đó thật không công bằng. Làm sao có thể công bằng, trong khi chính cậu cũng không hề thanh sạch, trong sáng?Cậu biết bản thân không thể cứ vờ như không có gì xảy ra. Đã quá muộn mất rồi.
Đêm trước khi ngày cửa thứ mười mở ra, Trình Thiên Lý lại ôm gối gõ cửa phòng Trình Nhất Tạ sau mấy tháng trời. Cậu vừa bị một cơn ác mộng long trời lở đất làm cho thức giấc. Nội dung cơn ác mộng là gì, cậu không nhớ quá rõ, chỉ biết là đến hiện tại, mỗi việc chờ đợi người trong phòng mở cửa thôi cũng có cảm giác kinh khủng vô cùng.Trình Nhất Tạ không để cậu chờ lâu."Anh ơi," cậu nhìn khuôn mặt không biểu cảm phía đối diện, bày ra đôi mắt cún đáng thương mà gọi ngọt xớt, "Em sợ, không ngủ được."Trình Nhất Tạ hơi hé môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại giữ im lặng, lui ra cho đối phương bước vào.Khoá cửa cẩn thận rồi xoay người như một thói quen, Nhất Tạ không ngờ được mình lại suýt cụng đầu với thằng em sinh đôi thế mà vẫn cứ đứng sau lưng mình, liền theo bản năng cứng đờ người lui về một bước, lui xong lại cau mày. Thằng nhóc này lại muốn cái gì đây?Câu mắng để trên đầu lưỡi chưa được thốt ra, Trình Thiên Lý đã tiến đến, vô cùng tự nhiên mà dang tay ôm lấy hắn, đầu còn tựa vào vai hắn dụi dụi như một con mèo con làm nũng, hoàn toàn không có một chút cố kị nào như trước đây. Trình Nhất Tạ bị làm cho bất ngờ, tay không biết đặt ở đâu, đành để buông bên người, thoạt trông cực kì lúng túng. Không rõ là vô tình hay cố ý, cảm giác áp chế của hương chocolate trắng càng dày đặc hơn hẳn hết thảy những lần cặp song sinh tiếp xúc thân mật trước đây. Nhất Tạ hít một hơi thật sâu, cảm thấy đầu óc choáng váng đến nỗi suýt mềm người ngã xuống sàn. Mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy vòng tay quanh eo hắn siết chặt, rồi lại nhận ra lưng mình từ khi nào đã chạm phải một bề mặt lành lạnh, cứng rắn. Trình Thiên Lý dễ dàng áp hắn vào tường."Em không muốn phải hối hận điều gì cả."Người thì thầm vào tai hắn, ngọt như mật, thoạt nghe như một kiểu xúc động nhất thời, nhưng ngẫm lại thì thấy càng giống một quyết định đã được suy nghĩ thông suốt. Lòng Trình Nhất Tạ nhói một cái."Mày đừng có nói hồ đồ," hắn thấp giọng trả lời, lại đặt một tay lên mái tóc mềm của đứa nhỏ nhà hắn, "Anh mày còn ở đây, mày không cần phải lo lắng lung tung." Thiên Lý không đáp, cũng không buông hắn ra hay thu hồi tính xâm lược từ pheromone mình. Hai anh em cứ giữ nguyên tư thế như vậy, không ai nói nên lời, chỉ dựa vào hơi ấm cùng nhịp thở của đối phương mà lặng lẽ thăm dò nhau. Không biết bao nhiêu giây đã trôi qua, Trình Nhất Tạ nhận ra bản thân đang nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy, trong veo mà kiên quyết. Trình Thiên Lý đã đứng thẳng dậy rồi tựa trán hai người vào nhau. Hình như cậu đang mỉm cười, dù nụ cười này trông như đang mếu, đáng thương đến mức Nhất Tạ cũng vô thức muốn chủ động nói thêm lời an ủi. "Em sợ. Em không muốn chết," cậu nhóc mười bảy tuổi dùng hơi thở run rẩy mà bộc bạch, nhưng cậu hoàn toàn không cho thấy bất kì dấu hiệu muốn lui bước nào, "Nhưng mà, tâm nguyện của em..."Lời chưa được nói ra, môi cậu đã bị xúc cảm mềm mại, ấm áp chặn lại. Đột kích khiến Trình Thiên Lý ngây người, trong phút chốc quên cả sợ, đến khi kết thúc lại cảm thấy quá chóng vánh, khiến cậu mất mát không thôi. Tự nhéo lấy bàn tay mình để xác định mình không phải đang mơ, cậu vì cái đau đến thấu xương nơi mu bàn tay mà bật cười hạnh phúc. Cậu đánh giá Trình Nhất Tạ vẫn bình tĩnh như thể hắn không phải người vừa hôn cậu, rồi cẩn trọng tiến đến, một lần nữa lặp lại động tác của anh trai mình. Nụ hôn thứ hai của song sinh tham lam, vụng về, mang cả chất đắng của tuyệt vọng cùng vị ngọt của tình yêu. Nhất Tạ không mạnh không nhẹ kéo kéo tóc của em trai, giọng nhẹ nhàng đến lạ lùng, "Lên giường đi." Trình Thiên Lý như chú cún con, liếm môi dưới anh mình một cái đầy thoả mãn.
Áo quần đều bị tiện tay vứt xuống đất. Trình Thiên Lý đang nhìn chằm chằm vào vòng bảo vệ sơ sài, lại cảm thấy cổ tay mình bất ngờ bị nắm lấy.Ông anh song sinh vẫn toả ra hương cà phê lạnh lùng cấm dục đặt tay cậu lên bí mật được giấu phía trước vòng, một nút bấm đơn giản dưới lớp vải đen, đưa ra mệnh lệnh khiến đầu ngón tay cậu run rẩy."Cởi nó ra cho anh nào."Đối diện với ánh lửa trong đôi mắt ấy, dù đối phương là omega cũng khiến alpha như cậu cũng không dám trái lời. Cổ họng Trình Thiên Lý khô khốc. Cậu thực sự muốn làm anh.
Hai đứa trẻ mới gần thành niên lao vào nhau như thiêu thân gặp lửa. Loại tình cảm trái với luân lý này vừa chớm nở, chúng đã biết nó sẽ sớm tàn. Người không có thời gian tự nhiên sẽ biết quý trọng thời gian nhất, chúng không hề màng đến những thứ lặt vặt râu ria nữa.Quan trọng nhất ngay lúc này đây, là người trước mắt. Như thể đã thống nhất trước cuộc gặp gỡ đêm nay, hết thảy những vật dụng cần thiết đều đã có sẵn, được giấu sâu trong tủ quần áo Trình Nhất Tạ. Thiên Lý ngứa mồm muốn hỏi, nhưng biết điều mà im. Khiến anh trai thêm khó chịu thì chỉ có nước ôm chăn gối ra hành lang ngủ. "Anh có biết là chiều hôm kia, em đuổi anh về không chỉ vì kế hoạch cai nghiện của bản thân, mà còn là vì em nổi lên phản ứng nữa không anh?"Nhìn Trình Nhất Tạ trần trụi quỳ sấp trên giường, không chút phòng bị mà để lộ phần gáy vì xấu hổ cùng tình dục mà nhiễm hồng, lại dùng phía dưới nóng ướt mà tiếp nhận vật kia của mình, Thiên Lý có cảm giác như bản thân thực ra đã ở trong cửa thứ mười rồi, mà cửa này lại đang dùng cám dỗ của tình sắc để từ từ giết chết cậu. Đầu ngón tay cậu thành kính vuốt ve cột sống qua lớp da trắng ngần dưới ánh trăng soi, thầm nghĩ nếu thực sự sẽ phải chết thế này, kì thực cũng không phải tệ lắm. "Anh đẹp quá.""Đừng có nịnh hót, thằng quỷ này," giọng mắng người của Nhất Tạ bị gối đầu chặn, tính uy hiếp bị giảm đến gần chạm đáy, "Anh với mày lại chẳng trông y chang nhau."Nghe lời ngọt ngào bị kim chọc vỡ tan, cậu nhóc không giận, ngược lại còn phì cười. Hai tay cậu đặt hai phía xương chậu anh trai, bắt đầu chậm rãi đâm rút. Hạ thân cậu bị kẹp chặt bởi vách thịt nhạy cảm, do chuyển động cũng bắt đầu co rút, tham lam đòi hỏi nhiều hơn, làm Trình Thiên Lý sung sướng đến tê dại. So với gấp rút đạt đến cao trào, cậu càng muốn thả chậm nhịp độ để kéo dài khoảng thời gian này nhiều nhất có thể, để phô bày hết thảy tâm ý cậu giấu sâu tận đáy lòng với người cậu thương. Hai chữ "lần sau", đối với họ, mong manh như thuỷ tinh, nên chẳng thà cậu xem đây như lần cuối cùng, lần duy nhất mà hết lòng coi trọng."Không y chang đâu anh," hơi thở Thiên Lý đã trở nặng cũng không ngăn cậu đáp lời vô cùng nghiêm túc, "Anh không ăn vặt nên không có mỡ thừa như em. Anh xem, gầy thế này..."Trình Nhất Tạ nhắm mắt, càng vùi mặt sâu vào gối, cho phép bàn tay nghịch ngợm vuốt ve bờ eo trần, du tẩu trên mép xương sườn của hắn. Khoái cảm nhỏ giọt từ trên xuống dưới tận lực rút lý trí của hắn, khiến hắn hoàn toàn vô lực, chỉ có thể giao phó thân thể cho alpha trẻ tuổi để cậu dịu dàng chăm sóc. Hương chocolate trắng cầm tù Nhất Tạ, vừa chi phối vừa dỗ dành hắn như một cai ngục ngọt ngào. Hắn có ảo giác như mình đang ngụp lặn giữa vùng nước sâu không thấy đáy, mà khúc cây hắn mù quáng bám víu chính là loại hoá chất sinh lý gây nghiện đến không ngờ kia..."Anh ơi," một nụ hôn rơi xuống gáy hắn, châm cho hắn một ngòi lửa cháy đến tận đầu ngón chân, "Có sướng không anh?"Dị vật cứng rắn trong cơ thể cọ xát phải lối vào nhỏ bé dẫn đến khoang sinh sản, cái miệng hư hỏng phía sau cổ hắn lại không kiêng dè mà nhè nhẹ cắn liếm, Trình Nhất Tạ bị đùa bỡn đến đầu óc quay cuồng. Khoái cảm như dòng điện chạy dọc cơ thể hắn, khiến hắn không còn khả năng làm bất cứ điều gì ngoài ngoan ngoãn ghé vào chăn gối mặc đối phương thoả thích chơi đùa. Trình Thiên Lý cũng không khá hơn bao nhiêu. Hương cà phê kia dụ dỗ cậu tuân theo bản năng cuồng dã, vứt bỏ mọi kiên nhẫn mà thô bạo đánh dấu anh trai mình, mạnh mẽ đâm vào hậu huyệt bé nhỏ, khiến người dưới thân phải khóc nấc lên. Đưa lưỡi liếm ngang qua vị trí tuyến thể, tay thuận thế trượt qua xương cụt người kia, mắt Thiên Lý dần tối lại, cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng nổi bão.Muốn nuốt chửng anh, thao túng anh, giam cầm anh, nhưng cũng muốn thương yêu anh, từ từ thưởng thức anh, trao cho anh tất cả những gì dịu dàng và xinh đẹp nhất.Tự cắn lấy môi để điều tiết tâm tình, alpha nhỏ rồi hướng đến vành tai đỏ au của omega nhà mình, thủ thỉ: "Có thể không anh?"Câu xin phép ngoan ngoãn lịch sự, qua chất giọng trầm khàn nhiễm ham muốn, nghe càng giống một mệnh lệnh hơn. Không biết cậu đang nói về phía trên hay phía dưới. Toàn thân Trình Nhất Tạ khẽ run lên, gật đầu một cái nhẹ tênh, cũng không biết rõ bản thân đang đồng ý với điều gì. Sau đó, một bàn tay che đi đôi mắt hắn, tước đi toàn bộ ánh sáng, dùng lực ép hắn phải ngửa đầu về phía sau. Một nụ hôn rồi rơi trên trán hắn, nhẹ nhàng và tĩnh lặng tựa cánh hoa rơi."Đừng sợ." Nói với người kia, cũng là nói với bản thân mình. Nơi tư mật chưa từng được khai phá liền bị trực tiếp tấn công, nối gót với cảm giác nóng rát của phần da mỏng che đi tuyến thể bị mạnh mẽ phá vỡ, Trình Nhất Tạ nghiến răng nuốt tiếng nức nở, vô pháp kháng cự trước đau đớn cùng khoái lạc dồn dập đánh úp. Trước cửa cao trào, giác quan hắn lu mờ, chỉ nhận thức được duy nhất Trình Thiên Lý phía trên dán sát cơ thể cậu lên lưng hắn. Sau khi chính thức đánh dấu, tính khống chế của chất ngọt giảm đi trông thấy, chỉ để lại một mảnh an ủi dịu dàng như nước. Trình Nhất Tạ hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, vào giây phút ấy, can tâm tình nguyện đường đường chính chính thuộc về em trai hắn. Hai tấm thân vẫn giao hoà thành một thể, như thề nguyện cả đời này, họ sống chết đều có nhau.
Mộng đẹp nào rồi cũng đi đến hồi kết.
Trình Thiên Lý dùng phần sức lực cuối cùng của mình để đưa tay, chạm vào gò má ướt nước mắt của anh mình.
Nó còn quá nhiều thứ muốn nói. Em xin lỗi.Anh phải sống cho tốt.Quên em đi.Tìm người tốt chăm sóc anh. ...Em yêu anh. Cậu đau lắm. Mệt lắm. Nhưng ra đi trong phòng tay Trình Nhất Tạ cũng khiến cho cái đau cái mệt vơi đi phần nào."Anh..." Cậu nghẹn ngào gọi người kia một tiếng, trút hơi thở sau chót.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz