Chương 2
Tên truyện: Lưới sương giam hãm
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!15/09/2025 Ánh đèn trong phòng khách hắt xuống, bao phủ cả hai trong một khoảng không mơ hồ ấm áp. Trong vòng tay vững chãi của Đình Dương, nhịp tim Tuyết Nguyệt đập gấp gáp đến mức chính cô cũng nghe thấy. Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người xen lẫn mùi trà thoang thoảng trong không gian.Đình Dương bỗng như bừng tỉnh. Đôi mắt cậu thoáng hoảng hốt, mặt đỏ bừng như bị bắt gặp làm điều gì đó quá trớn. Cậu vội vàng khom người, đặt Tuyết Nguyệt xuống ghế sofa. Tuy vậy, động tác vẫn cực kỳ nhẹ nhàng, đến mức cơ thể cô chỉ khẽ chạm đệm ghế như có một lớp đệm mây nâng đỡ.Khác hẳn vẻ thản nhiên khi nãy, giờ gương mặt cậu bừng đỏ, đôi tai như muốn phát sáng. Cậu lắp bắp nhưng giọng vẫn kiên định: "Vậy nên... chị đừng lo. Chị cứ ăn uống đầy đủ, đừng hành hạ bản thân nữa."Nói xong, cậu cúi đầu chào vội, rồi gần như chạy ra ngoài. Tiếng cửa đóng "cạch" một cái, rồi tiếng xe máy nổ máy và xa dần trên con phố vắng.Trong phòng khách, Tuyết Nguyệt ngồi ngơ ngác trên ghế. Mặt cô đỏ hồng, tay vô thức áp lên ngực. Nhịp tim vẫn đập nhanh, dồn dập, như thể vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ mà không tài nào thoát ra được....Sáng hôm sau, bước vào công ty, Tuyết Nguyệt như kẻ mất hồn. Cả đêm, cô trở mình liên tục, mắt nhắm mà tâm trí toàn văng vẳng câu nói của Đình Dương: "Chị không nặng, chỉ là hắn yếu ớt thôi." Gương mặt cậu, ánh mắt cậu, vòng tay cậu... cứ hiện lên trong đầu khiến cô mơ màng suốt đêm.Cô bước vào thang máy, tâm trí vẫn lơ lửng đâu đó. Đột nhiên, gót giày vấp nhẹ, cả người cô loạng choạng ngã chúi về phía trước."Em phải cẩn thận chứ."Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy khuỷu tay cô, kéo cô đứng vững lại.Tuyết Nguyệt ngẩng lên, chạm phải ánh mắt trầm tĩnh sau cặp kính bạc. Người đàn ông trước mặt có mái tóc đen vuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, dáng người cao lớn trong bộ vest đen cài khuy chỉnh tề. Cà vạt thẳng tắp, cổ tay áo sơ mi kín kẽ, không lộ chút da thừa nào, mọi thứ đều toát lên khí chất lạnh lùng và kỷ luật."Trưởng phòng, chào buổi sáng." Tuyết Nguyệt giật mình, vội đứng thẳng, cúi chào.Người này là Trình Duy Chiêu - Trưởng phòng Tài chính, người trực tiếp quản lý công việc của cô sắc mặt không chút cảm xúc, chỉ hỏi một câu ngắn gọn: "Em khỏe rồi à?"Rõ ràng, đó là nhắc tới việc cô ngất xỉu hôm qua."Em không sao ạ, cảm ơn anh đã quan tâm." Tuyết Nguyệt gượng cười, giọng nhỏ nhẹ.Thang máy dừng lại, cửa mở ra. Cô bước ra ngoài, khẽ vỗ vỗ vào má mình, cố gắng lấy lại tinh thần, ép bản thân phải tập trung cho ngày làm việc mới. Nhưng tận sâu trong lòng, hình ảnh đôi mắt sáng và vòng tay của Đình Dương vẫn chưa hề tan biến.Đêm muộn, ánh đèn nhà hàng rực rỡ phản chiếu lên từng ly thủy tinh, tiếng nói cười rộn ràng cùng mùi nướng, mùi rượu nồng lan khắp không gian. Phòng Tài chính của công ty tụ tập gần như đầy đủ, cùng vài vị khách hàng quan trọng. Bàn tiệc chất đầy món ăn, rượu bia chảy không ngừng, tiếng chạm ly, tiếng "dzô" hô to làm bầu không khí thêm náo nhiệt."Nào, nâng ly! Vì hợp đồng mới, vì phòng Tài chính của chúng ta!" Một đồng nghiệp hô lớn.Cả phòng đồng loạt nâng ly, kể cả Tuyết Nguyệt. Vốn tửu lượng cũng không tệ, lại thêm men say hăng hái, cô chẳng chịu thua kém ai, uống không ít. Gương mặt cô hồng lên, ánh mắt long lanh, giọng nói ríu rít càng khiến bầu không khí thêm sôi nổi.Trong lúc đó, một vị khách hàng nam ngồi cạnh nghe đồng nghiệp lỡ lời tiết lộ "Nguyệt nhà mình chưa có bạn trai đâu" thì liền chớp cơ hội, nghiêng người, đưa ly rượu tới trước mặt cô: "Vậy thì cho tôi vinh hạnh mời cô một ly nhé?"Tuyết Nguyệt hơi sững người, nụ cười gượng gạo thoáng hiện. Cả bàn nín thở chờ xem cô phản ứng thế nào.Chưa kịp cử động, một bóng người đứng dậy. Trình Duy Chiêu, mái tóc đen chải gọn, vest chỉnh tề, không biểu cảm bước tới. Không một lời, anh đưa tay đón lấy ly rượu từ vị khách, ngửa cổ uống cạn. Động tác dứt khoát, gương mặt lạnh nhạt như băng khiến cả bàn im lặng mấy giây, chẳng ai dám lên tiếng.Không khí ngưng lại, căng thẳng bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, tiếng gót giày cao gót "cộp, cộp" vang vọng khắp phòng tiệc.Một cô gái trẻ bước vào, váy vest đen ôm gọn thân hình cao ráo, tóc búi gọn gàng, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc lẹm, mang theo khí thế áp đảo."Tổng giám đốc!" Mọi người đồng loạt đứng lên, cúi đầu chào.Người vừa tới chính là Bùi Thiên Sương, tổng giám đốc điều hành VAE, tiểu thư quyền quý của gia tộc danh tiếng. Và cũng chính là vị hôn thê của Trình Duy Chiêu.Mọi ánh mắt hướng về phía hai người, chờ đợi một màn thân mật, nhưng trái ngược, khi thấy Thiên Sương, Duy Chiêu chỉ khẽ nhíu mày rồi quay mặt tránh đi, chẳng nói một lời.Thiên Sương vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, bước tới cạnh vị khách hàng ban nãy, giọng điềm tĩnh: "Đây là Trưởng phòng Tài chính của chúng tôi, Trình Duy Chiêu, chồng sắp cưới của tôi và là người trực tiếp phụ trách hợp đồng với ông.""À, ra vậy." Ông khách bật cười, lại nâng ly về phía Duy Chiêu.Duy Chiêu không né tránh nhận lấy, đưa ly lên môi, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, anh chỉ gật đầu, xoay người trở về chỗ ngồi, gương mặt lạnh lùng không đổi.Bầu không khí có phần gượng gạo, nhưng rồi tiếng nói cười dần dần trở lại, chỉ là trong lòng mỗi người đều hiểu, giữa Duy Chiêu và vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia hẳn là có mối quan hệ không đơn giản ngoài.Khi buổi tiệc tàn, cả nhóm lảo đảo rời khỏi nhà hàng. Tiếng cười nói rì rầm dần tan trong đêm, chỉ còn mùi rượu phảng phất theo gió lạnh. Tuyết Nguyệt say mèm, đôi má đỏ ửng, mắt lim dim, chân bước không vững. Đồng nghiệp phải kè hai bên, vừa cười vừa than: "Ôi trời, hôm nay cô chơi tới bến thật đấy, hoa khôi phòng Tài chính ạ."Họ vẫy taxi, dìu cô vào ghế sau. Cánh cửa khép lại, bóng dáng chiếc xe chở cô loạng choạng lẫn vào dòng người trên phố, để lại sau lưng một khoảng lặng hiếm hoi.Ở một phía khác, chiếc xe sang màu đen đã chờ sẵn. Tài xế riêng nhanh chóng mở cửa mời Bùi Thiên Sương và Trình Duy Chiêu bước vào. Cửa đóng "cạch" một tiếng, thế giới bên ngoài bị chặn lại, chỉ còn lại không khí u ám, yên tĩnh phảng phất men rượu.Trong xe, Duy Chiêu ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không một biểu cảm. Bên cạnh, Thiên Sương tựa nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt sắc bén liếc anh qua gương chiếu hậu. Nụ cười nhạt nở trên môi, nhưng giọng nói thì lạnh lùng: "Gần đây cả công ty đồn việc anh để ý quá mức đến một nữ nhân viên."Duy Chiêu không quay sang, giọng trầm ổn: "Tin đồn vớ vẩn.""Vậy à?" Thiên Sương hơi nhướng mày: "Tôi đã xem qua hồ sơ của cô ta rồi. Hồi cấp 3, cô ta học ở trường quốc tế S... cùng trường với anh. Có vẻ như là bạn cũ của anh. Thật kỳ lạ, nó lại không nhận ra anh sao?"Đôi mày Duy Chiêu khẽ nhíu, ánh mắt sắc lại: "Cô nói những lời này để làm gì?"Thiên Sương cười nhạt, nhưng tiếng cười sắc như dao: "Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Tôi đang cảnh cáo anh đấy."Câu nói bật ra khiến tài xế phía trước thoáng run tay, suýt siết mạnh vô lăng. Nhưng không gian phía sau vẫn lặng như tờ.Duy Chiêu hơi cắn môi, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: "Tôi với cô chẳng là cái thá gì của nhau. Đừng tự cho mình cái quyền đó."Lời nói vừa dứt, đôi mắt Thiên Sương lóe lên một tia lạnh lẽo: "Dừng xe."Chiếc xe chậm rãi tấp vào lề, dừng ngay giữa cây cầu vắng. Gã tài xế tái mặt, vội vàng bước xuống, mở cửa.Thiên Sương bước ra trước, gót giày cao gót dội vang từng nhịp sắc lạnh. Cô vòng lại phía bên kia, tay bất ngờ nắm chặt cổ áo vest của Duy Chiêu, kéo anh ra khỏi ghế, lôi mạnh cho đến khi lưng anh bị ép chặt vào thành cầu lạnh buốt.Duy Chiêu cắn môi, mắt lóe lên tia giận dữ, nhưng không phản kháng. Anh đứng im, vai căng cứng, hơi thở gấp gáp.Ngón tay mảnh khảnh của Thiên Sương được sơn màu đỏ thẫm, từ từ đưa lên, nới lỏng chiếc cà vạt thẳng thớm trên cổ anh. Vải trượt khỏi cổ, rồi từng chiếc khuy áo sơ mi bị bung ra. Ánh sáng đường hắt xuống, để lộ nơi cổ anh những vết hằn đỏ nhức nhối, vòng dây thừng in rõ, dữ tợn và ám ảnh.Thiên Sương đặt đầu ngón tay lên vết hằn, nhẹ nhàng miết qua. Làn da mịn màng nhưng lạnh lẽo của cô khiến yếu hầu nơi cổ Duy Chiêu khẽ run lên.Trong không gian im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua mặt cầu và tiếng tim đập dồn dập bị nén lại trong lồng ngực.Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt cầu tĩnh lặng. Thiên Sương đứng sát Duy Chiêu, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng điên loạn, vừa phấn khích vừa tàn độc. Mái tóc búi cao càng khiến những đường nét sắc lạnh trên gương mặt cô thêm hiểm ác. Đầu ngón tay sơn đỏ vẫn còn lướt quanh vết hằn trên cổ anh, bỗng khựng lại, kéo căng không khí.Giọng cô vang lên, lạnh tanh nhưng lại tựa như đang tận hưởng trò chơi của chính mình: "Trình Duy Chiêu... tôi nên gọi anh là gì đây? Trưởng phòng tài chính? Chồng sắp cưới? Hay là... con nợ bảy tỷ của tôi?"Câu nói dội thẳng vào tai, khiến gân xanh trên thái dương Duy Chiêu nổi lên. Anh cắn chặt môi đến mức bật máu, đôi mắt u ám như muốn thiêu rụi người trước mặt nhưng lại chẳng có cách nào trút ra. Cái gì mà "vợ chồng sắp cưới"... thứ hôn sự đó chỉ là một trò hề ràng buộc trên giấy tờ. Thực chất, anh bị ép buộc dấn thân vào cuộc hôn nhân này, chỉ để lấy thân mình trả món nợ bảy tỷ mà mẹ anh đã để lại.Hàm răng anh nghiến ken két, ngực phập phồng kìm nén. Nhưng khoảnh khắc ấy, bàn tay Thiên Sương bỗng vung lên.Chát!Tiếng tát vang dội giữa khoảng không trống trải. Cả gương mặt Duy Chiêu bị hất lệch sang một bên, năm dấu ngón tay in hằn đỏ rực. Lực đánh mạnh đến nỗi răng anh va vào môi, bật ra một dòng máu đỏ tươi.Thiên Sương không hề nao núng, ngón tay thon dài quệt vệt máu trên môi anh, rồi nâng lên ngắm nghía như đang thưởng thức một thứ mỹ vị. Nụ cười lạnh cong lên: "Đừng lo... tôi sẽ giúp anh dùng phấn che lại. Ở công ty, chẳng ai biết đâu."Hơi thở Duy Chiêu nặng nề, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc vì giận dữ nhưng vẫn gằn ra từng chữ: "Con khốn."Thiên Sương bật cười, tiếng cười ngắn gọn mà rợn gáy. Bàn tay lại vung lên.Chát!Lần này, bên mặt còn lại của Duy Chiêu cũng hằn đỏ, đầu anh lắc mạnh theo cú đánh. Toàn thân anh run lên, không phải vì sợ, mà vì giận dữ đến cực điểm.Chưa kịp phản kháng, đôi tay trắng muốt nhưng tàn nhẫn của Thiên Sương lập tức kẹp chặt lấy cổ anh. Móng tay sơn đỏ in hằn lên da thịt, xiết mạnh từng giây.Duy Chiêu vốn cao lớn, vai rộng, vóc người áp đảo. Nhưng lúc này, lưng anh bị ép sát vào lan can cầu lạnh lẽo. Còn Thiên Sương, trong đôi giày cao gót, gần như ngang tầm mắt, áp chế bằng khí thế và sự điên cuồng.Hơi thở anh dồn dập, cổ họng bị bóp nghẹt, mắt tối sầm. Bàn tay anh giật nhẹ nhưng vẫn kìm nén, không hề động thủ đáp trả.Chỉ đến khi cảm giác nghẹt thở sắp cướp mất hơi cuối cùng, Thiên Sương mới buông tay. Nhưng thay vì lùi lại, cô dùng lực đẩy mạnh vào ngực anh.Ầm!Thân hình cao lớn của Duy Chiêu văng qua thành cầu, rơi thẳng xuống dòng sông tối om bên dưới. Nước bắn tung tóe rồi nhanh chóng nuốt chửng, bóng dáng anh chìm xuống không kịp ngoi lên.Thiên Sương đứng trên cao, chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy khinh miệt: "Đợi thêm lát nữa hãy vớt lên. Xem ra tối nay hắn muốn ngủ chuồng chó."Tên tài xế đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh rịn trên trán nhưng vẫn gật đầu khom lưng tuân lệnh.
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!15/09/2025 Ánh đèn trong phòng khách hắt xuống, bao phủ cả hai trong một khoảng không mơ hồ ấm áp. Trong vòng tay vững chãi của Đình Dương, nhịp tim Tuyết Nguyệt đập gấp gáp đến mức chính cô cũng nghe thấy. Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người xen lẫn mùi trà thoang thoảng trong không gian.Đình Dương bỗng như bừng tỉnh. Đôi mắt cậu thoáng hoảng hốt, mặt đỏ bừng như bị bắt gặp làm điều gì đó quá trớn. Cậu vội vàng khom người, đặt Tuyết Nguyệt xuống ghế sofa. Tuy vậy, động tác vẫn cực kỳ nhẹ nhàng, đến mức cơ thể cô chỉ khẽ chạm đệm ghế như có một lớp đệm mây nâng đỡ.Khác hẳn vẻ thản nhiên khi nãy, giờ gương mặt cậu bừng đỏ, đôi tai như muốn phát sáng. Cậu lắp bắp nhưng giọng vẫn kiên định: "Vậy nên... chị đừng lo. Chị cứ ăn uống đầy đủ, đừng hành hạ bản thân nữa."Nói xong, cậu cúi đầu chào vội, rồi gần như chạy ra ngoài. Tiếng cửa đóng "cạch" một cái, rồi tiếng xe máy nổ máy và xa dần trên con phố vắng.Trong phòng khách, Tuyết Nguyệt ngồi ngơ ngác trên ghế. Mặt cô đỏ hồng, tay vô thức áp lên ngực. Nhịp tim vẫn đập nhanh, dồn dập, như thể vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ mà không tài nào thoát ra được....Sáng hôm sau, bước vào công ty, Tuyết Nguyệt như kẻ mất hồn. Cả đêm, cô trở mình liên tục, mắt nhắm mà tâm trí toàn văng vẳng câu nói của Đình Dương: "Chị không nặng, chỉ là hắn yếu ớt thôi." Gương mặt cậu, ánh mắt cậu, vòng tay cậu... cứ hiện lên trong đầu khiến cô mơ màng suốt đêm.Cô bước vào thang máy, tâm trí vẫn lơ lửng đâu đó. Đột nhiên, gót giày vấp nhẹ, cả người cô loạng choạng ngã chúi về phía trước."Em phải cẩn thận chứ."Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy khuỷu tay cô, kéo cô đứng vững lại.Tuyết Nguyệt ngẩng lên, chạm phải ánh mắt trầm tĩnh sau cặp kính bạc. Người đàn ông trước mặt có mái tóc đen vuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, dáng người cao lớn trong bộ vest đen cài khuy chỉnh tề. Cà vạt thẳng tắp, cổ tay áo sơ mi kín kẽ, không lộ chút da thừa nào, mọi thứ đều toát lên khí chất lạnh lùng và kỷ luật."Trưởng phòng, chào buổi sáng." Tuyết Nguyệt giật mình, vội đứng thẳng, cúi chào.Người này là Trình Duy Chiêu - Trưởng phòng Tài chính, người trực tiếp quản lý công việc của cô sắc mặt không chút cảm xúc, chỉ hỏi một câu ngắn gọn: "Em khỏe rồi à?"Rõ ràng, đó là nhắc tới việc cô ngất xỉu hôm qua."Em không sao ạ, cảm ơn anh đã quan tâm." Tuyết Nguyệt gượng cười, giọng nhỏ nhẹ.Thang máy dừng lại, cửa mở ra. Cô bước ra ngoài, khẽ vỗ vỗ vào má mình, cố gắng lấy lại tinh thần, ép bản thân phải tập trung cho ngày làm việc mới. Nhưng tận sâu trong lòng, hình ảnh đôi mắt sáng và vòng tay của Đình Dương vẫn chưa hề tan biến.Đêm muộn, ánh đèn nhà hàng rực rỡ phản chiếu lên từng ly thủy tinh, tiếng nói cười rộn ràng cùng mùi nướng, mùi rượu nồng lan khắp không gian. Phòng Tài chính của công ty tụ tập gần như đầy đủ, cùng vài vị khách hàng quan trọng. Bàn tiệc chất đầy món ăn, rượu bia chảy không ngừng, tiếng chạm ly, tiếng "dzô" hô to làm bầu không khí thêm náo nhiệt."Nào, nâng ly! Vì hợp đồng mới, vì phòng Tài chính của chúng ta!" Một đồng nghiệp hô lớn.Cả phòng đồng loạt nâng ly, kể cả Tuyết Nguyệt. Vốn tửu lượng cũng không tệ, lại thêm men say hăng hái, cô chẳng chịu thua kém ai, uống không ít. Gương mặt cô hồng lên, ánh mắt long lanh, giọng nói ríu rít càng khiến bầu không khí thêm sôi nổi.Trong lúc đó, một vị khách hàng nam ngồi cạnh nghe đồng nghiệp lỡ lời tiết lộ "Nguyệt nhà mình chưa có bạn trai đâu" thì liền chớp cơ hội, nghiêng người, đưa ly rượu tới trước mặt cô: "Vậy thì cho tôi vinh hạnh mời cô một ly nhé?"Tuyết Nguyệt hơi sững người, nụ cười gượng gạo thoáng hiện. Cả bàn nín thở chờ xem cô phản ứng thế nào.Chưa kịp cử động, một bóng người đứng dậy. Trình Duy Chiêu, mái tóc đen chải gọn, vest chỉnh tề, không biểu cảm bước tới. Không một lời, anh đưa tay đón lấy ly rượu từ vị khách, ngửa cổ uống cạn. Động tác dứt khoát, gương mặt lạnh nhạt như băng khiến cả bàn im lặng mấy giây, chẳng ai dám lên tiếng.Không khí ngưng lại, căng thẳng bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, tiếng gót giày cao gót "cộp, cộp" vang vọng khắp phòng tiệc.Một cô gái trẻ bước vào, váy vest đen ôm gọn thân hình cao ráo, tóc búi gọn gàng, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc lẹm, mang theo khí thế áp đảo."Tổng giám đốc!" Mọi người đồng loạt đứng lên, cúi đầu chào.Người vừa tới chính là Bùi Thiên Sương, tổng giám đốc điều hành VAE, tiểu thư quyền quý của gia tộc danh tiếng. Và cũng chính là vị hôn thê của Trình Duy Chiêu.Mọi ánh mắt hướng về phía hai người, chờ đợi một màn thân mật, nhưng trái ngược, khi thấy Thiên Sương, Duy Chiêu chỉ khẽ nhíu mày rồi quay mặt tránh đi, chẳng nói một lời.Thiên Sương vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, bước tới cạnh vị khách hàng ban nãy, giọng điềm tĩnh: "Đây là Trưởng phòng Tài chính của chúng tôi, Trình Duy Chiêu, chồng sắp cưới của tôi và là người trực tiếp phụ trách hợp đồng với ông.""À, ra vậy." Ông khách bật cười, lại nâng ly về phía Duy Chiêu.Duy Chiêu không né tránh nhận lấy, đưa ly lên môi, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, anh chỉ gật đầu, xoay người trở về chỗ ngồi, gương mặt lạnh lùng không đổi.Bầu không khí có phần gượng gạo, nhưng rồi tiếng nói cười dần dần trở lại, chỉ là trong lòng mỗi người đều hiểu, giữa Duy Chiêu và vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia hẳn là có mối quan hệ không đơn giản ngoài.Khi buổi tiệc tàn, cả nhóm lảo đảo rời khỏi nhà hàng. Tiếng cười nói rì rầm dần tan trong đêm, chỉ còn mùi rượu phảng phất theo gió lạnh. Tuyết Nguyệt say mèm, đôi má đỏ ửng, mắt lim dim, chân bước không vững. Đồng nghiệp phải kè hai bên, vừa cười vừa than: "Ôi trời, hôm nay cô chơi tới bến thật đấy, hoa khôi phòng Tài chính ạ."Họ vẫy taxi, dìu cô vào ghế sau. Cánh cửa khép lại, bóng dáng chiếc xe chở cô loạng choạng lẫn vào dòng người trên phố, để lại sau lưng một khoảng lặng hiếm hoi.Ở một phía khác, chiếc xe sang màu đen đã chờ sẵn. Tài xế riêng nhanh chóng mở cửa mời Bùi Thiên Sương và Trình Duy Chiêu bước vào. Cửa đóng "cạch" một tiếng, thế giới bên ngoài bị chặn lại, chỉ còn lại không khí u ám, yên tĩnh phảng phất men rượu.Trong xe, Duy Chiêu ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không một biểu cảm. Bên cạnh, Thiên Sương tựa nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt sắc bén liếc anh qua gương chiếu hậu. Nụ cười nhạt nở trên môi, nhưng giọng nói thì lạnh lùng: "Gần đây cả công ty đồn việc anh để ý quá mức đến một nữ nhân viên."Duy Chiêu không quay sang, giọng trầm ổn: "Tin đồn vớ vẩn.""Vậy à?" Thiên Sương hơi nhướng mày: "Tôi đã xem qua hồ sơ của cô ta rồi. Hồi cấp 3, cô ta học ở trường quốc tế S... cùng trường với anh. Có vẻ như là bạn cũ của anh. Thật kỳ lạ, nó lại không nhận ra anh sao?"Đôi mày Duy Chiêu khẽ nhíu, ánh mắt sắc lại: "Cô nói những lời này để làm gì?"Thiên Sương cười nhạt, nhưng tiếng cười sắc như dao: "Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Tôi đang cảnh cáo anh đấy."Câu nói bật ra khiến tài xế phía trước thoáng run tay, suýt siết mạnh vô lăng. Nhưng không gian phía sau vẫn lặng như tờ.Duy Chiêu hơi cắn môi, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: "Tôi với cô chẳng là cái thá gì của nhau. Đừng tự cho mình cái quyền đó."Lời nói vừa dứt, đôi mắt Thiên Sương lóe lên một tia lạnh lẽo: "Dừng xe."Chiếc xe chậm rãi tấp vào lề, dừng ngay giữa cây cầu vắng. Gã tài xế tái mặt, vội vàng bước xuống, mở cửa.Thiên Sương bước ra trước, gót giày cao gót dội vang từng nhịp sắc lạnh. Cô vòng lại phía bên kia, tay bất ngờ nắm chặt cổ áo vest của Duy Chiêu, kéo anh ra khỏi ghế, lôi mạnh cho đến khi lưng anh bị ép chặt vào thành cầu lạnh buốt.Duy Chiêu cắn môi, mắt lóe lên tia giận dữ, nhưng không phản kháng. Anh đứng im, vai căng cứng, hơi thở gấp gáp.Ngón tay mảnh khảnh của Thiên Sương được sơn màu đỏ thẫm, từ từ đưa lên, nới lỏng chiếc cà vạt thẳng thớm trên cổ anh. Vải trượt khỏi cổ, rồi từng chiếc khuy áo sơ mi bị bung ra. Ánh sáng đường hắt xuống, để lộ nơi cổ anh những vết hằn đỏ nhức nhối, vòng dây thừng in rõ, dữ tợn và ám ảnh.Thiên Sương đặt đầu ngón tay lên vết hằn, nhẹ nhàng miết qua. Làn da mịn màng nhưng lạnh lẽo của cô khiến yếu hầu nơi cổ Duy Chiêu khẽ run lên.Trong không gian im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua mặt cầu và tiếng tim đập dồn dập bị nén lại trong lồng ngực.Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt cầu tĩnh lặng. Thiên Sương đứng sát Duy Chiêu, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng điên loạn, vừa phấn khích vừa tàn độc. Mái tóc búi cao càng khiến những đường nét sắc lạnh trên gương mặt cô thêm hiểm ác. Đầu ngón tay sơn đỏ vẫn còn lướt quanh vết hằn trên cổ anh, bỗng khựng lại, kéo căng không khí.Giọng cô vang lên, lạnh tanh nhưng lại tựa như đang tận hưởng trò chơi của chính mình: "Trình Duy Chiêu... tôi nên gọi anh là gì đây? Trưởng phòng tài chính? Chồng sắp cưới? Hay là... con nợ bảy tỷ của tôi?"Câu nói dội thẳng vào tai, khiến gân xanh trên thái dương Duy Chiêu nổi lên. Anh cắn chặt môi đến mức bật máu, đôi mắt u ám như muốn thiêu rụi người trước mặt nhưng lại chẳng có cách nào trút ra. Cái gì mà "vợ chồng sắp cưới"... thứ hôn sự đó chỉ là một trò hề ràng buộc trên giấy tờ. Thực chất, anh bị ép buộc dấn thân vào cuộc hôn nhân này, chỉ để lấy thân mình trả món nợ bảy tỷ mà mẹ anh đã để lại.Hàm răng anh nghiến ken két, ngực phập phồng kìm nén. Nhưng khoảnh khắc ấy, bàn tay Thiên Sương bỗng vung lên.Chát!Tiếng tát vang dội giữa khoảng không trống trải. Cả gương mặt Duy Chiêu bị hất lệch sang một bên, năm dấu ngón tay in hằn đỏ rực. Lực đánh mạnh đến nỗi răng anh va vào môi, bật ra một dòng máu đỏ tươi.Thiên Sương không hề nao núng, ngón tay thon dài quệt vệt máu trên môi anh, rồi nâng lên ngắm nghía như đang thưởng thức một thứ mỹ vị. Nụ cười lạnh cong lên: "Đừng lo... tôi sẽ giúp anh dùng phấn che lại. Ở công ty, chẳng ai biết đâu."Hơi thở Duy Chiêu nặng nề, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc vì giận dữ nhưng vẫn gằn ra từng chữ: "Con khốn."Thiên Sương bật cười, tiếng cười ngắn gọn mà rợn gáy. Bàn tay lại vung lên.Chát!Lần này, bên mặt còn lại của Duy Chiêu cũng hằn đỏ, đầu anh lắc mạnh theo cú đánh. Toàn thân anh run lên, không phải vì sợ, mà vì giận dữ đến cực điểm.Chưa kịp phản kháng, đôi tay trắng muốt nhưng tàn nhẫn của Thiên Sương lập tức kẹp chặt lấy cổ anh. Móng tay sơn đỏ in hằn lên da thịt, xiết mạnh từng giây.Duy Chiêu vốn cao lớn, vai rộng, vóc người áp đảo. Nhưng lúc này, lưng anh bị ép sát vào lan can cầu lạnh lẽo. Còn Thiên Sương, trong đôi giày cao gót, gần như ngang tầm mắt, áp chế bằng khí thế và sự điên cuồng.Hơi thở anh dồn dập, cổ họng bị bóp nghẹt, mắt tối sầm. Bàn tay anh giật nhẹ nhưng vẫn kìm nén, không hề động thủ đáp trả.Chỉ đến khi cảm giác nghẹt thở sắp cướp mất hơi cuối cùng, Thiên Sương mới buông tay. Nhưng thay vì lùi lại, cô dùng lực đẩy mạnh vào ngực anh.Ầm!Thân hình cao lớn của Duy Chiêu văng qua thành cầu, rơi thẳng xuống dòng sông tối om bên dưới. Nước bắn tung tóe rồi nhanh chóng nuốt chửng, bóng dáng anh chìm xuống không kịp ngoi lên.Thiên Sương đứng trên cao, chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy khinh miệt: "Đợi thêm lát nữa hãy vớt lên. Xem ra tối nay hắn muốn ngủ chuồng chó."Tên tài xế đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh rịn trên trán nhưng vẫn gật đầu khom lưng tuân lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz