ZingTruyen.Xyz

Luckyz As If It S The Last

tỉnh dậy trên chiếc chăn gra màu xám đã bạc màu, hơi thở của yujin hòa lẫn trong ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua tấm rèm rách. căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng gió khẽ đẩy cửa sổ lạch cạch như thì thầm điều gì đó bí ẩn.

cậu mở mắt, đôi đồng tử trống rỗng như hồ nước sâu, nhưng lại ánh lên hình ảnh từ một thế giới xa xăm, cùng tận. khung cảnh trong giấc mơ chợt hiện rõ về một cánh đồng hoa nở rộ, nơi gió mơn man qua làn tóc của ai đó mà yujin biết. những sắc màu rực rỡ ấy dần trở nên nhạt nhòa, nhường chỗ cho bóng dáng của người ấy quay đi, xa mãi, bỏ lại cậu giữa cơn đau âm ỉ.

yujin khẽ cười, mà cũng có lẽ hơi thở dài ngoẳn - "jangie"

cậu đưa tay chạm vào chiếc nhẫn bạc cũ kỹ trên bàn, ánh sáng nhạt chiếu qua khắc họa hình dáng hai chữ cái đã mờ. những lời nói chưa kịp thành câu vẫn đọng nơi đầu môi, cậu chỉ có thể thì thầm với chính mình

"em sợ lắm"

chẳng biết giấc mơ ấy thật sự đắng cay đến mức nào, chỉ biết rằng từng lời nói mộng mị vang lên tựa những lưỡi dao vô hình, xé nát trái tim người vẫn đang yêu. yujin  cố nhắm nghiền đôi mắt, cố xóa chút tàn dư nhưng nó cứ như cát trôi qua kẽ tay, để lại từng hạt đau buốt trên làn da ký ức.

trong mơ, chàng trai ấy đã đứng đó, đôi mi ướt át ngập trong ánh hoàng hôn đỏ lịm, nhìn yujin với ánh mắt như muốn nói ngàn vạn điều, nhưng lại chẳng nói lấy một lời. đôi vai cậu mỏng manh run rẩy trong gió chiều, chiếc sơ mi trắng như dòng nước chảy qua những ngón tay cố níu kéo.

"ngày nào đấy... nếu anh rời đi, em sẽ làm gì?" - giọng nói ấy vang lên, nhẹ tựa hơi thở nhưng buốt lạnh như băng.

"em sẽ đợi." - yujin đã trả lời như vậy, hoặc ít nhất cậu nghĩ mình đã trả lời. 

trong khoảnh khắc ấy, anh ấy chỉ khẽ cười, một nụ cười méo mó pha trộn giữa sự dịu dàng và nỗi đau không tên.

"đừng đợi. đừng làm thế. em sẽ héo mòn trước khi anh quay về."

câu nói ấy như một lời nguyền, vang vọng mãi trong tâm trí cậu. cách zhang hao nhìn cậu lúc đó, như thể đã biết trước rằng họ sẽ không còn gặp lại, như thể sự chia ly đã được khắc sâu vào những đường chỉ tay mà không ai có thể thay đổi.

yujin mở mắt, hơi thở cậu trở nên gấp gáp như thể vẫn còn bị giam cầm trong giấc mơ kia. căn phòng lạnh lẽo đến thắt lòng, chiếc gra như ôm lấy nỗi cô đơn kéo dài vô tận. cậu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng mờ nhạt báo hiệu một ngày mới, nhưng chẳng khác gì những ngày cũ, vẫn chỉ là một chuỗi thời gian dài đằng đẵng để nhớ, để quên, và để lại nhớ.

"không phải, nếu được yêu, em vẫn chọn héo mòn trong vòng tay anh sao." - cậu thì thầm với chính mình, tay vô thức nắm chặt lấy tấm ga giường đã sờn rách. 

cậu không khóc. có lẽ nhận thức bản thân mình đã cạn khô nước mắt từ những ngày tháng trước, khi nỗi đau từ sự chia ly đã trở thành một phần của cậu, ăn mòn dần từng mảnh linh hồn thối nát. nhưng mỗi lần giấc mơ ấy quay lại, trái tim cậu lại như bị bóp nghẹt, nhắc nhở rằng tình yêu này không chỉ là sự nhớ nhung, mà là một bi kịch không hồi kết.

rời khỏi giường, đôi chân trần chạm vào nền nhà lạnh buốt. cậu bước đến bên cửa sổ, kéo rèm để cả căn phòng xám xịt, chật hẹp. ngoài hiên, mưa bắt đầu rơi, từng giọt chạm vào kính cửa sổ, tạo nên những dòng chảy mỏng manh nhưng không kém phần nặng nề.

cậu ngước mắt nhìn những giọt nước lăn dài, lòng tự hỏi liệu chúng có giống những giọt nước mắt mà cậu đã cố gắng kìm nén trong suốt những ngày tháng qua. cơn đau nhói lên như thể nhắc cậu rằng, ngay cả mưa cũng có quyền rơi, còn cậu thì không. hình bóng zhang hao lại hiện lên rõ rệt, đôi mắt như muốn nói điều gì mà trái tim cậu lại không sao hiểu nổi. cậu nhớ cái cách anh khẽ quay đầu đi khi những lời chia tay ấy được thốt ra, như thể cố đang bảo vệ chính mình khỏi ánh nhìn van nài của cậu.

"đừng rời đi, được không?" - yujin nói, như thể đang trò chuyện với hình bóng mờ nhạt trong tâm trí.

tiếng mưa làm lòng chới với, chậm rãi và nặng nề. những ngày hạnh phúc cứ ùa về như một cơn lũ không thể ngăn cản, hóa ra giờ đây đã hóa thành tro tàn.

han yujin sảy chân, bước tới chiếc bàn nhỏ góc phòng, nơi vẫn còn lưu lại một vài vật dụng anh đặt lại. một quyển sổ tay đã úa màu nằm đó, trên bìa là những dòng chữ nguệch ngoạc cả hai từng viết. cậu chạm vào nó, cảm giác như chạm vào một phần linh hồn của người yêu, vẫn ấm áp và đầy sống động, dù chỉ còn trong ký ức.

điều gì đó thì thầm bên tay, đôn thúc cậu mở quyển sổ, và giữa những trang giấy ố vàng, một bức thư cũ rơi xuống. nghiêng nghiêng và dịu dàng, nhưng từng câu chữ như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim yujin:

"yujin à, nếu một ngày chúng ta không còn ở đây, không còn bên nhau, xin em... đừng nhớ, đừng quay đầu lại, đừng ôm lấy quá khứ, vì anh không đủ dũng cảm để nhìn thấy em đau vì tình yêu này. hạnh phúc lớn nhất trong đời anh là em, yêu và được yêu, nhưng cũng là điều khiến anh không thể tha thứ cho chính mình. yujin, đừng khóc và đừng chờ đợi."

cậu đưa tay ra phía trước, nhưng thứ chạm vào không phải là da thịt ấm áp mà là khoảng không  lạnh lẽo. hàng tá thước dây vô hình, sắc bén như những lưỡi dao, cứa vào từng ngón tay. đau, nhưng cậu không rụt tay lại, vì nó chẳng là gì so với cơn giằng xé trong tim.

trước mắt cậu, cái thứ mờ nhòe hiện ra bởi trí tưởng tượng và hồi ức, trên chiếc giường trắng, bóng dáng quen thuộc hiện lên nhợt nhạt như ánh sáng sắp tắt của một ngọn nến. cơ thể gầy guộc, xanh xao, từng đường nét như bị bóp nghẹt bởi căn bệnh đã cướp đi sức sống từ người cậu yêu nhất.

"yujin à..." - giọng nói yếu ớt cất lên, mong manh như hơi gió, nhưng đủ sức để khiến đối phương run rẩy.

han yujin lao tới, quỳ gối, đôi tay run rẩy nắm lấy sự lạnh giá của anh. những ngón tay đó mỏng manh đến mức cậu sợ chỉ cần một chút siết chặt cũng đủ khiến chúng vỡ tan ra.

"đừng nói gì cả, anh cần nghỉ ngơi" - lời yujin thì thầm, đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng cố giấu đi giọt nước mắt đang chực trào

"yujin... anh muốn nói..." 

đôi mắt zhang hao lờ mờ như đang cố gắng níu kéo hình ảnh ấy, như muốn khắc sâu nó vào mảnh ký ức cuối cùng.

"đừng, đừng nói gì cả." - giọng cậu run rẩy, từng chữ như gãy vụn trong không gian mà ngắt lời.

khoảnh khắc ấy, anh đã đau đớn mà mỉm cười. một nụ cười dịu dàng đến tan nát, như chiếc gương vỡ phản chiếu hy vọng cuối cùng của ngày. đôi mắt zhang hao thấm đẫm sự cam chịu, một sự chấp nhận mà yujin không bao giờ muốn nhìn thấy.

"em biết mà, yujin" 

anh khẽ thì thầm, giọng nói yếu ớt như tiếng gió lướt qua. đôi môi mấp máy từng từ, nhưng mỗi từ lại nặng nề như những hòn đá đè lên lồng ngực cậu. 

"cơ thể anh... không còn đủ sức để tiếp tục."

zhang hao nghẹn đến dừng lại, hơi thở gấp gáp, thế mà ánh nhìn vẫn dịu dàng hướng về phía cậu. bàn tay gầy guộc của anh nhẹ nhàng đặt lên má cậu, dù lực đã chẳng còn bao nhiêu.

"nhưng tình yêu anh dành cho em... ực" - hao nuốt xuống một tiếng nấc, ánh mắt mờ nhòa như chìm vào ký ức thương tâm - "nó không bao giờ phai nhạt."

han yujin cắn chặt môi, đôi tay run rẩy nắm lấy tay anh, như sợ rằng nếu buông, anh sẽ tan biến như cơn gió. 

"đừng nói... đừng nói nữa... xin anh."

anh khẽ lắc đầu, nước lặng lẽ tràn qua khóe mắt, hòa vào nụ cười dịu dàng nhưng đầy nghẹn ngào. 

"em là ánh sáng duy nhất mà anh đã có..."

"yujin, hãy sống, để anh biết rằng tình yêu này không vô nghĩa. đừng để nỗi đau giữ lấy em. hãy để anh đi, và hãy... thay anh phần đời còn lại."

cậu gục đầu xuống, nước mắt chảy tràn không ngừng. cậu không đáp lại, bởi làm sao có thể nói gì khi trái tim cậu đang tan nát đến mức không còn âm thanh nào phát ra được? giây phút ấy cậu nhận ra phía trước đã tối dần rồi dập tắt, căn phòng nhỏ ấy quay về.

ngoài kia, mưa vẫn rơi, từng giọt nặng trĩu như tiếng khóc thầm của trời đất, chỉ còn lại yujin, bóng tối và ký ức, những mảnh vụn mãi mãi dày vò cậu, nhưng cũng là tất cả những gì còn lại của tình yêu mà cậu không bao giờ có thể quên.

han yujin nhặt vội chiếc áo khoác rơi dưới sàn, những ngón tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng nắm chặt lấy nó tựa muốn níu kéo lại điều gì đó đã quá xa vời. cậu không còn thời gian để suy nghĩ, không còn thời gian để chần chừ. cậu chỉ biết lao ra khỏi phòng, để lại sau lưng cái không gian lạnh lẽo và cả tình yêu.

lời hứa ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí cậu, như một vết thương không bao giờ lành. "hôm nay, anh muốn ngắm hoa anh đào."  câu nói ấy như một ngọn lửa ấm áp trong ký ức, nhưng giờ đây nó lại như một cái gì đó xa lạ, không thể chạm tới. zhang hao muốn ngắm hoa anh đào, muốn thấy vẻ đẹp cuối cùng của đời mình trong những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, trong làn gió xuân mơn man, cậu muốn thực hiện nó.

bước chân yujin dồn dập trên hành lang tối, trái tim bỗng đập mạnh như muốn vỡ ra từng mảnh.

 "jiang.... xin lỗi... em thật sự xin lỗi." 

cậu tự nhủ, mặc dù chính cậu biết rằng, đôi khi tình yêu cũng không thể kéo lại những điều đã được định sẵn. cậu không thể ngừng chạy, không thể dừng lại, như thể nếu cậu dừng lại thì tất cả sẽ tan biến. 

khi chạy đến cửa, từng hơi thở như nghẹt lại trong cổ họng. yujin không biết mình phải làm gì, chỉ biết đôi chân tự động bước ra ngoài, hướng về nơi mà anh đã từng nói muốn đến. hoa anh đào, những cánh hoa mong manh như trái tim người ấy, như lời hứa cuối cùng mà jiang gửi lại cho cậu.

mặc dù trời đã âm u, mưa vẫn lâm râm, nhưng những cánh hoa anh đào vẫn kiên cường vươn mình, nở rộ trong cái lạnh lẽo của mùa xuân.

đôi mắt cậu đẫm lệ nhìn về phía những cây hoa anh đào, không thể đi xa hơn nữa.

"anh thấy thế nào?" - câu hỏi đó là một vầng thái dương sáng dịu dàng mà yujin có thể gửi đến.

"đẹp" - đó là những gì mà zhang hao có thể nói với nhịp thở yếu ớt còn xót lại. đẹp, nhưng quá đỗi đau đớn. đẹp, nhưng là của chia ly, của tình yêu bị bào mòn qua xác thịt.

tim cậu thắt lại, nỗi buồn càng lúc càng dâng cao, như cơn mưa không ngừng rơi ngoài kia. mặc dù mùa xuân đã đến, nhưng mùa đông trong trái tim cậu vẫn không bao giờ chịu buông tha...

trong đôi bàn tay ấm áp ấy, yujin cảm nhận được mọi loại đau thương, như thể cả thế giới của cậu đang tan vỡ từng mảnh. cảm giác ấy không thể diễn tả được, càng không thể nói thành tiếng. cậu chỉ biết nấc lên từng nhịp, cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra lời nào ngoài thở dốc.

cảm giác ấy, như một dòng điện lạnh, từng chút một xâm chiếm tâm trí cậu, khiến cậu không thể giữ vững được bản thân. đôi tay siết chặt lấy zhang hao, nhưng dù có nắm chặt đến đâu, cũng không thể giữ lại được điều gì. cậu cảm nhận rõ ràng từng chút nhẹ nhàng còn xót lại, từng giây anh còn bên.

đôi mắt đó, nơi những tia sáng dần tắt, như một vì sao đang lụi tàn trong bóng đêm, là khoảnh khắc yujin không thể nào quên, khoảnh khắc mà cậu nhận ra cô sắp rời đi, để lại đời mình lẻ bóng trong thế giới trống rỗng này.

yujin không hét lên thành tiếng, vì trong cái khoảnh khắc ấy, mọi thứ như bị nghẹn lại. chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt nặng nề như chính trái tim cậu. nỗi đau này cậu không thể kêu gào, vì kêu gào cũng chẳng thể thay đổi được gì. cậu chỉ biết đứng đó, vô lực, trong khi tay anh dần buông xuống.

cứ thế, anh đã chôn mình vào cậu mà rời đi, như thể hòa làm một với những ký ức không thể xóa nhòa, yujin cố bơi, cố sống sót trong biển cả của nỗi đau không có bờ bến. cả không gian xung quanh như bị đóng băng lại, chỉ còn lại bóng tối, tình yêu và cơ hội không thể hàn gắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz