Chương 10
Thời gian tiếp tục trôi đi, mang theo những vòng lặp dịu dàng và nghiệt ngã của cuộc đời. Mối quan hệ giữa Hoài An và Minh Nghiệp vẫn âm ỉ cháy, như than hồng được vùi kín dưới lớp tro tàn, không đủ mạnh để bùng lên thành ngọn lửa tình yêu đôi lứa nhưng cũng chẳng thể lụi tắt. Họ là hai đường thẳng song song hoàn hảo: luôn hiện hữu sâu sắc trong cuộc đời nhau, luôn nhìn về một hướng chung là dự án "Hơi Ấm Từ Tro Tàn", nhưng lại bị chia cắt bởi một khoảng cách vô hình, một ranh giới được dựng lên từ chính những nỗi sợ hãi và sự do dự thầm kín.
Minh Nghiệp vẫn là nơi Hoài An tìm thấy sự bình yên và thấu hiểu tuyệt đối. Sự quan tâm của anh không ồn ào nhưng tinh tế đến từng chi tiết. Cô cảm nhận được hơi ấm lặng lẽ ấy qua từng ánh mắt dõi theo khi cô say mê thuyết trình về dự án, qua cái nhíu mày nhẹ khi cô vô tình va phải cạnh bàn, và sự xuất hiện lập tức để đỡ lấy cô như một phản xạ không điều kiện. Anh luôn có mặt. Anh là mỏ neo của cô giữa những bộn bề.
Về phần Hoài An, cô cũng dành cho anh một sự quan tâm đặc biệt, tỉ mỉ và chu đáo như cách cô vun đắp cho dự án cộng đồng. Những bữa ăn nhẹ đầy đủ dinh dưỡng được cô tự tay chuẩn bị, những chai nước mát lạnh được đóng gói cẩn thận, chờ sẵn sau những buổi huấn luyện căng thẳng của đội cứu hỏa. Một tin nhắn hỏi han ngắn gọn nhưng ấm áp, gửi đi ngay khi cô biết anh vừa trở về an toàn sau một nhiệm vụ nguy hiểm, chính là cách cô thầm thì "em quan tâm anh" mà không cần nói thành lời. Họ là bạn tâm giao, là đồng đội ăn ý nhất, là người quan trọng nhất của nhau, nhưng mọi cử chỉ đều dừng lại ở ranh giới của tình thân.
Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy là những nỗi băn khoăn day dứt. Hoài An luôn giữ trong lòng nỗi sợ hãi thường trực về cuộc sống bên lằn ranh sinh tử của anh. Mỗi lần nhìn anh khoác lên bộ đồ lính cứu hỏa màu xanh thẫm – biểu tượng của sự dũng cảm nhưng cũng là lời nhắc nhở về hiểm nguy – tim cô lại co thắt. Cô sợ viễn cảnh của một cuộc sống đầy bất an, đầy chờ đợi, nơi mỗi tiếng còi báo động đều có thể là lời chia ly. "Anh ấy xứng đáng có một người phụ nữ không phải sống trong nỗi lo lắng về mạng sống của anh mỗi ngày," – nỗi sợ ấy là bức tường thành cô tự xây nên để ngăn mình tiến tới.
Minh Nghiệp cũng vậy. Anh trân trọng Hoài An như một khoảng lặng quý giá giữa cuộc đời đầy biến động. Cô là sự dịu dàng mà anh luôn khao khát bảo vệ. Nhưng chính tình yêu và sự tôn trọng lại khiến anh ngần ngại. Công việc của anh là sự bất ổn định cố hữu; anh không thể hứa hẹn một cuộc sống yên bình trọn vẹn. Nỗi sợ hãi làm cô đau khổ, làm cô phải chịu đựng sự thấp thỏm mà anh đã quá quen thuộc, đã bủa vây anh như một lời nguyền. "Cô ấy xứng đáng với một cuộc sống ổn định, không có những lo sợ về ngày mai," anh tự nhủ, dù trái tim anh quặn thắt mỗi khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô. Anh không dám phá vỡ sự "bình yên" mong manh mà cô đang có, dù sự bình yên ấy được tạo nên từ sự xa cách đau lòng.
Họ thường bắt gặp những ánh mắt chất chứa từ đối phương trong những cuộc gặp gỡ: ánh mắt của sự thấu hiểu sâu sắc, của sự quan tâm chân thành, nhưng cũng là ánh mắt của sự ngần ngại, của những điều không thể nói thành lời. Tình yêu của họ là một bản giao hưởng không lời, đầy cảm xúc và sự day dứt, một tình yêu gần mà xa, mãi mãi là hai đường thẳng song song.
Buổi chiều đông năm ấy, một tiếng còi báo động xé tan màn mưa lạnh buốt, phá vỡ sự "ổn định" mong manh của mối quan hệ song song kia. Thành phố Hạ chìm trong cơn ác mộng kép của động đất và lũ quét. Cảnh tượng trước mắt Minh Nghiệp khi anh và đồng đội đặt chân đến không khác gì địa ngục: những đống đổ nát ngổn ngang như những bộ xương khổng lồ, khói bụi mù mịt và mùi tử khí ám ảnh. Hàng trăm ánh đèn pin rọi sáng trong màn đêm dày đặc, phơi bày sự tàn khốc của thảm họa. Những tòa nhà chọc trời đổ sập thành khối bê tông khổng lồ, nghiền nát mọi thứ.
Minh Nghiệp, với gương mặt lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt vẫn rực lửa quyết tâm, lao vào hiện trường. "72 giờ vàng!" – câu khẩu hiệu ấy khắc sâu vào tâm trí mỗi người lính cứu hỏa. Đó là cuộc chạy đua điên cuồng với tử thần. Mỗi giây, mỗi phút đều là sinh mạng.
"Phía này có tiếng động!" Minh Nghiệp hét lớn, chỉ về phía một tòa nhà đổ nát. Anh và đồng đội lập tức dùng xà beng, máy cắt để mở lối. Tiếng kim loại va chạm vào đá, tiếng máy móc gầm rú át đi tiếng mưa. Mồ hôi hòa lẫn nước mưa chảy dài trên gương mặt anh, nhưng anh không hề nao núng. Anh dùng tay không bới từng tảng gạch, từng khối bê tông nhỏ, không màng bụi bặm bay mù mịt.
Dưới một khối bê tông lớn, anh tìm thấy một người phụ nữ bị kẹt chân, đã kiệt sức. Anh trấn an cô bằng giọng nói chắc chắn, "Cố lên! Chúng tôi sẽ đưa cô ra ngoài!" Anh và đồng đội dùng kích thủy lực để nâng khối bê tông lên từng chút một, cẩn thận từng li từng tí. Ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ dần ánh lên tia hy vọng khi thấy sự kiên cường của anh. Anh biết, mỗi sinh mạng được cứu là một phép màu, và anh sẽ làm mọi giá để tạo ra phép màu đó.
Mưa vẫn xối xả, biến khung cảnh trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Nhưng trong màn đêm ấy, những ánh đèn pin của lực lượng cứu hộ vẫn sáng rực, và ý chí quyết tâm cứu người vẫn cháy bỏng trong lồng ngực Minh Nghiệp. Anh cảm thấy cơ thể rã rời, nhưng anh không cho phép mình nghỉ ngơi. Anh biết Hoài An đang ở đâu đó, theo dõi tin tức, và anh phải trở về, phải sống sót để tiếp tục cuộc đời mình, và có lẽ, để đối mặt với những cảm xúc mà anh đã cố gắng chôn giấu.
Xa xôi ở thành phố lân cận, Hoài An đang ngồi lặng như tờ trước màn hình tivi. Mỗi bản tin cập nhật, mỗi hình ảnh đổ nát, mỗi tiếng thở dài của phóng viên đều như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cô. Cô thấy Minh Nghiệp trong một đoạn phóng sự ngắn – người lấm lem bùn đất, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rực lửa. Trái tim cô quặn thắt. Nỗi sợ hãi mà bấy lâu cô cố gắng kìm nén, giờ đây bùng lên dữ dội, không thể kiểm soát.
Cô cố gắng gọi cho anh, nhưng điện thoại luôn trong tình trạng không liên lạc được. Cô nhắn tin, nhưng không có hồi âm. Hoài An cảm thấy bất lực tột cùng. Cô muốn đến đó, muốn ở bên anh, nhưng cô biết, cô chỉ là gánh nặng. Cô chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi, và cầu nguyện, cầu nguyện cho người đàn ông cô yêu thương nhất.
Mỗi khi điện thoại rung, Hoài An lại giật mình, một tia hy vọng mong manh rồi lại vụt tắt. Cô không ăn uống, không ngủ nghê. Đôi mắt cô thâm quầng, vô hồn, dán chặt vào màn hình tivi, theo dõi từng diễn biến của cuộc giải cứu. Tiếng còi xe cứu hộ, tiếng máy xúc, tiếng mưa rơi, tất cả đều hòa vào thành một bản giao hưởng của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong tâm trí cô.
Cô cứ ôm lấy chiếc điện thoại, như thể qua nó, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh. Nỗi bất lực gặm nhấm tâm hồn Hoài An, mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ hãi vụ cháy năm xưa. Cô ghét cảm giác này, cái cảm giác chỉ có thể ngồi yên, chờ đợi, và cầu nguyện, không thể làm gì để giúp đỡ người mình yêu thương nhất.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi tầm tã, như những giọt nước mắt của bầu trời. Cô thấy mình yếu đuối đến lạ thường. Nỗi sợ hãi lớn nhất lại không phải là ngọn lửa, mà là sự im lặng, là sự không chắc chắn, là viễn cảnh mất đi người đàn ông đã mang ánh sáng đến cho cuộc đời cô.
"Minh Nghiệp, anh phải trở về! Anh nhất định phải trở về!" Hoài An thầm thì, giọng cô lạc đi trong màn đêm bất an, trong tiếng mưa rơi và tiếng vọng của những hồi còi xa xa, báo hiệu những chuyến xe cứu hộ vẫn đang miệt mài lao về phía Thành phố Hạ.
Quyết Định Sinh Tử và Lời Thầm Thì Cuối Cùng
Thành phố Hạ chìm trong màn đêm hỗn loạn. Minh Nghiệp dẫn đầu một nhóm nhỏ tiến sâu vào khu vực bị sạt lở nặng nhất, nơi không khí đặc quánh mùi bụi và khí gas rò rỉ. Ánh đèn pin của anh rọi vào hai gương mặt tái nhợt dưới một tấm sàn bê tông lớn: một người mẹ trẻ và đứa con gái bé bỏng, khoảng năm, sáu tuổi. Chân đứa bé bị mắc kẹt dưới một thanh sắt lớn, máu đã thấm ướt.
Minh Nghiệp kiểm tra nhanh tình hình. Vị trí cực kỳ hiểm hóc, một sai sót nhỏ cũng có thể gây sập đổ thứ cấp. Anh và đồng đội dùng kích thủy lực để nâng thanh sắt. Tiếng kẽo kẹt đáng sợ của bê tông nứt vỡ vang lên.
Đúng lúc đó, một tiếng "rắc" lớn xé toạc không gian. Căn hầm rung chuyển dữ dội. Bụi và đá bắt đầu rơi xuống xối xả. "Sập! Sắp sập rồi!" tiếng hét thất thanh của đồng đội vọng đến.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, mọi thứ dường như chậm lại. Minh Nghiệp đối mặt với một lựa chọn tàn khốc: Rút lui để bảo toàn mạng sống, hay liều mình để cứu những sinh linh bé bỏng này?
Tâm trí anh như một cuộn phim quay chậm. Anh thấy hình ảnh Hoài An hiện lên rõ mồn một. Nụ cười dịu dàng của cô, ánh mắt thấu hiểu. "Mình phải sống sót! Mình phải trở về với Hoài An!" Một ý nghĩ bùng lên mạnh mẽ. Anh khao khát được ôm cô, muốn được nói với cô những lời yêu thương anh đã chôn giấu bấy lâu.
Nhưng rồi, ánh mắt anh lại quay về phía đứa bé đang sợ hãi co ro. Sứ mệnh của một người lính cứu hỏa, lời thề đã khắc sâu vào xương tủy anh, lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh là người gác cổng cuối cùng giữa sự sống và cái chết. Sinh mạng của anh có thể là cái giá để cứu người khác.
"Kích! Nhanh lên! Kích thủy lực!" Minh Nghiệp gào lên. Anh đẩy đồng đội ra, tự mình điều khiển kích, dồn toàn bộ sức lực còn lại. Anh không còn nghĩ đến bản thân, chỉ còn duy nhất một mục tiêu: Cứu!
Khi có đủ khoảng trống, anh hét lớn: "Kéo em bé ra! Nhanh lên!" Đồng đội vội vàng kéo đứa bé và người mẹ ra ngoài an toàn. Đúng lúc đó, một tiếng "RẦM!" kinh hoàng xé tan màn đêm. Toàn bộ phần còn lại của căn hầm đổ sập.
Minh Nghiệp không kịp thoát ra. Anh chỉ kịp đưa tay che đầu, một mảnh bê tông lớn ập xuống, đè nghiến lấy cơ thể anh. Trước khi bóng tối nuốt chửng, trong thoáng chốc cuối cùng, anh chợt nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của một chiếc vòng tay quen thuộc, và hình bóng Hoài An hiện lên trong tâm trí, với nụ cười bình yên.
"Hoài An... anh... xin lỗi... Anh yêu... em..." Tiếng nói ấy chỉ là một hơi thở, một lời thì thầm lạc giữa tiếng đổ nát và tiếng mưa, nhưng chứa đựng tất cả tình yêu, sự hối tiếc và nỗi day dứt tột cùng của một trái tim đã chọn sứ mệnh cao cả hơn hạnh phúc cá nhân.
Hơn 72 giờ đã trôi qua kể từ khi Thành phố Hạ chìm trong thảm họa. Giai đoạn "vàng" của công cuộc giải cứu đã kết thúc, nhường chỗ cho những giờ phút đếm ngược của sự thật phũ phàng. Trên các phương tiện truyền thông, những con số khô khan bắt đầu được công bố: số người tử vong, số người bị thương, và cả danh sách những anh hùng tuyến đầu đã hy sinh trong cuộc chiến khốc liệt với thiên tai.
Xa xôi ở thành phố lân cận, Hoài An vẫn ngồi bất động trước màn hình tivi, đôi mắt thâm quầng, vô hồn. Suốt mấy ngày qua, cô đã không ngủ, không ăn uống tử tế. Chiếc điện thoại vẫn nằm chặt trong tay cô, nhưng không có một cuộc gọi, một tin nhắn nào từ Minh Nghiệp. Mỗi lần chuông điện thoại reo, cô lại giật mình, một tia hy vọng lóe lên rồi vụt tắt khi đó không phải là anh.
Những bản tin liên tục về số lượng thương vong, về sự hy sinh của các chiến sĩ cứu hộ cứ như những nhát dao cứa vào lòng Hoài An. Cô biết, Minh Nghiệp là một trong số những người đã lao vào tâm bão. Cô lo sợ đến tột cùng, nỗi sợ hãi mà bấy lâu cô cố gắng kìm nén giờ đây bùng lên dữ dội, không thể kiểm soát. Thế nhưng, tận sâu trong trái tim, một niềm hy vọng mong manh vẫn le lói: "Có lẽ anh ấy vẫn đang làm nhiệm vụ. Có lẽ anh ấy vẫn đang cố gắng cứu người. Anh ấy sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn." Hoài An bấu víu vào suy nghĩ đó, như một sợi dây cứu sinh trong biển cả tuyệt vọng. Cô nhớ lại ánh mắt kiên định của anh, nhớ lời anh nói rằng anh sẽ luôn trở về. Cô tin anh.
Cha mẹ Hoài An liên tục gọi điện, giọng họ đầy lo lắng. "An à, con phải giữ gìn sức khỏe. Thằng bé Minh Nghiệp nhất định sẽ ổn thôi." Họ cố gắng trấn an cô, nhưng chính họ cũng không giấu được sự bất an trong giọng nói. Hoài An chỉ ừ hử qua loa, đôi mắt vẫn không rời màn hình, chờ đợi một cái tên, một thông báo, một dấu hiệu nào đó.
Ngày thứ tư trôi qua. Thành phố Hạ bắt đầu bước vào giai đoạn cuối cùng của công tác tìm kiếm và khắc phục hậu quả. Một buổi tối, khi ánh đèn đường vừa bật sáng, Hoài An đang lướt tin tức trên mạng. Một thông báo chính thức được đăng tải: danh sách sơ bộ những chiến sĩ đã hy sinh trong chiến dịch cứu hộ tại Thành phố Hạ.
Tay Hoài An run rẩy. Cô cố gắng lướt xuống, từng cái tên như một nhát dao. Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải mạnh mẽ. Có lẽ anh ấy không có trong danh sách. Có lẽ anh ấy chỉ bị thương, đang được điều trị ở một nơi nào đó.
Rồi ánh mắt cô dừng lại. Cái tên ấy, quen thuộc đến đau lòng, hiện lên rõ ràng giữa hàng chục cái tên khác:
NGUYỄN MINH NGHIỆP
Chức vụ: Đội trưởng Đội Phòng cháy chữa cháy và Cứu hộ cứu nạn.
Nguyên nhân hy sinh: Trong khi thực hiện nhiệm vụ cứu hộ tại hầm chung cư B2, đã anh dũng hy sinh khi che chắn cho nạn nhân cuối cùng.
Hoài An buông rơi điện thoại. Màn hình tối sầm lại, nhưng cái tên ấy vẫn cứ ám ảnh, khắc sâu vào tâm trí cô. Cả thế giới sụp đổ dưới chân cô. Cô không khóc thành tiếng. Không một giọt nước mắt nào rơi. Cô chỉ đứng đó, bất động, như một pho tượng đá. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dường như to hơn, át đi mọi âm thanh khác.
Trong đầu cô, những thước phim về Minh Nghiệp tua lại: ánh mắt anh khi cứu cô ra khỏi đám cháy, nụ cười nhẹ nhàng của anh ở quán cà phê sách, cái nắm tay vững chãi khi cô đối mặt với nỗi sợ hãi ở trạm cứu hỏa, và cả khoảnh khắc cuối cùng cô thấy anh trên tivi, gương mặt lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt vẫn rực lửa quyết tâm.
Cô nhớ tới lời bố mẹ: "Hoài An, là để con được bình yên." Cô nhớ nỗi sợ hãi của chính mình khi đối mặt với lằn ranh sinh tử của anh. Cô nhớ những lần cô đã lùi bước, những lời yêu thương không thể thốt ra, những khao khát không dám chạm tới. Tất cả như một dòng lũ cuồn cuộn ập đến, nhấn chìm cô trong nỗi ân hận và day dứt tột cùng.
Minh Nghiệp đã cứu người, đã hoàn thành sứ mệnh của một anh hùng. Nhưng anh đã hy sinh. Anh đã vĩnh viễn bước qua lằn ranh sinh tử, để lại cô với nỗi đau lớn hơn gấp vạn lần bất kỳ nỗi lo nào cô từng tưởng tượng. Cái tên "Hoài An" mà bố mẹ đặt cho cô, cái khao khát bình yên trọn đời, giờ đây chỉ còn là một sự châm biếm nghiệt ngã của số phận.
Mưa vẫn như trút nước, không ngừng giáng xuống Thành phố Hạ, gột rửa đi những vết tích của sự sống, và phủ thêm một lớp màn tang tóc lên mọi thứ. Hoài An, với đôi mắt sưng húp và gương mặt tái nhợt, lao đến trạm cứu hộ nơi Minh Nghiệp từng công tác. Mỗi bước chân của cô đều nặng trĩu như thể đang mang theo cả một tảng đá. Cô cần một lời xác nhận cuối cùng, một điều gì đó để nỗi sợ hãi tột cùng trong lòng cô trở thành sự thật, dù đau đớn đến mấy.
Cánh cửa trạm cứu hộ mở ra, đón cô vào một không gian tĩnh lặng đến ghê người. Không còn tiếng còi hụ, không còn tiếng máy móc, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp và tiếng nấc nghẹn ngào đâu đó. Những người lính cứu hỏa, với gương mặt phờ phạc và ánh mắt vô hồn, đi lại chậm rãi. Họ cũng là những người hùng vừa trở về từ chiến trường, mang theo những vết thương thể xác và tâm hồn.
Hoài An nhìn thấy một người đồng đội của Minh Nghiệp, anh Lâm, đang ngồi trên băng ghế, đầu cúi gằm, đôi vai run rẩy. Anh Lâm ngẩng đầu lên khi cảm nhận được sự hiện diện của cô. Ánh mắt anh tràn ngập sự đau đớn và tiếc nuối. Anh không nói một lời nào, chỉ khẽ gật đầu, như một lời xác nhận vô vọng cho nỗi sợ hãi lớn nhất của Hoài An.
Anh Lâm chậm rãi đứng dậy, bước đến một tủ kính nhỏ chứa những kỷ vật. Bàn tay anh run run, đưa ra một vật nhỏ, được bọc cẩn thận trong một mảnh vải đã cũ sờn. Hoài An nhìn theo từng cử chỉ của anh, tim cô như bị bóp nghẹt. Khi anh Lâm đặt vật đó vào tay cô, Hoài An cảm thấy toàn thân mình như đông cứng lại.
Đó là chiếc bảng tên của Minh Nghiệp. Chiếc bảng tên bằng kim loại, giờ đây lạnh ngắt và lấm lem bùn đất, với dòng chữ khắc tên anh: NGUYỄN MINH NGHIỆP. Đây là vật mà cô đã từng nhìn thấy trong đêm định mệnh năm xưa, thứ đã neo giữ cô vào sự sống. Giờ đây, nó lại là minh chứng cho sự mất mát vĩnh viễn.
Hoài An siết chặt chiếc bảng tên trong tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại thấm sâu vào da thịt. Nước mắt cô trào ra, không thể kìm nén được nữa. Cô gục xuống, đầu gối khuỵu xuống nền nhà lạnh lẽo, tiếng khóc đau đớn bật ra, xé tan không gian tĩnh lặng của trạm cứu hộ. Tiếng khóc của cô hòa lẫn vào tiếng mưa, tạo thành một bản bi ca ai oán.
"Minh Nghiệp... Anh ơi...!" Hoài An gào lên trong tuyệt vọng.
Nỗi đau không chỉ là sự mất mát, mà còn là nỗi ân hận, sự tự trách xé nát tâm can cô. Cô nhớ lại những lời nói của bố mẹ: "Con bé "Hoài An", cái tên "Hoài An", là để con được bình yên, yên ổn đến hết đời." Cô nhớ nỗi sợ hãi của chính mình, nỗi lo lắng về lằn ranh sinh tử mà anh phải đối mặt. Cô đã vì nỗi sợ ấy mà lùi bước, không dám tiến tới, không dám nói ra lời yêu thương chân thật nhất.
"Em xin lỗi! Em xin lỗi vì đã sợ hãi! Em yêu anh, Minh Nghiệp! Em yêu anh rất nhiều!" Lời thú nhận muộn màng bật ra trong tiếng nấc nghẹn. Cô đã từng nghĩ rằng giữ khoảng cách là bảo vệ anh, là cho anh tự do trong công việc. Nhưng giờ đây, cô nhận ra đó chính là sự hèn nhát của bản thân, là sự ích kỷ đã cướp đi những khoảnh khắc quý giá mà họ có thể ở bên nhau.
"Tại sao em lại sợ hãi? Tại sao em không mạnh mẽ hơn? Tại sao em không nói ra?" Hoài An tự trách mình, đấm nhẹ vào ngực, nơi trái tim đang đau đớn tột cùng. Cô đã bỏ lỡ cơ hội để yêu anh một cách trọn vẹn, để là chỗ dựa cho anh, để chia sẻ gánh nặng cuộc đời anh.
Chiếc bảng tên lạnh giá nằm gọn trong lòng bàn tay Hoài An, như một lời nhắc nhở không ngừng về người đàn ông đã hy sinh vì sứ mệnh cao cả, và về một tình yêu mãi mãi dang dở. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, như những giọt nước mắt vô tận của trời đất. Còn trong lòng Hoài An, chỉ còn lại những mảnh vỡ của kỷ niệm, nỗi đau xé nát và sự tự trách ám ảnh, một nỗi bi thương đến tột cùng, không bao giờ có thể nguôi ngoai.
Tiếng chuông nhà thờ vọng lên trong màn mưa nặng hạt, như tiếng khóc than của cả đất trời. Thành phố Hạ vẫn còn hằn sâu những vết sẹo của thảm họa, và giờ đây, lại phải gánh thêm nỗi đau của những cuộc tiễn biệt. Đám tang của Minh Nghiệp, cùng với nhiều đồng đội khác đã hy sinh, diễn ra trong một buổi chiều đông u ám, lạnh lẽo, như một khúc bi ca cho những người anh hùng đã ngã xuống.
Mưa vẫn không ngừng rơi, nặng hạt và dai dẳng, như thể thiên nhiên cũng đang khóc thương cho những số phận bi tráng. Từng hạt mưa như những giọt nước mắt lạnh buốt, hòa vào dòng lệ nóng hổi của những người ở lại. Trong không khí nặng nề của tang lễ, tiếng khóc đứt quãng vang lên từ thân nhân của các chiến sĩ đã hy sinh – tiếng nấc nghẹn của người mẹ mất con, tiếng gào thét của người vợ mất chồng, tiếng gọi tên của những đứa trẻ thơ dại mất đi người cha anh hùng. Họ đều là những gia đình bình thường, giờ đây phải đối mặt với nỗi đau mất mát không thể gọi tên. Sự hy sinh của Minh Nghiệp và đồng đội là mất mát chung của cả thành phố, của cả đất nước.
Trong hàng ngũ những người đến tiễn biệt, có những khuôn mặt quen thuộc của đồng đội Minh Nghiệp – những người lính cứu hỏa với đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn hằn lên vẻ mệt mỏi và nỗi đau từ chiến trường. Họ đứng thẳng hàng, bộ quân phục thấm đẫm nước mưa, vai kề vai, như những bức tượng đài sống, mang theo nỗi tiếc thương vô hạn dành cho người đồng đội đã ngã xuống. Mỗi ánh mắt, mỗi cái vỗ vai, đều chất chứa sự mất mát không lời.
Hoài An đứng lặng lẽ ở một góc, tránh xa những lời chia buồn, những cái ôm an ủi. Cô mặc một chiếc váy màu xám tro, màu của những gì còn lại sau một đám cháy lớn, màu của nỗi đau câm lặng. Đôi mắt cô sưng húp và vô hồn, nhìn chằm chằm vào di ảnh của Minh Nghiệp. Trong ảnh, anh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định và ấm áp như cô từng biết. Nụ cười ấy, giờ đây, đã vĩnh viễn đã xa vời.
Cô không khóc thành tiếng. Nước mắt cô đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại sự trống rỗng đến cùng cực. Mỗi tiếng nấc của những người xung quanh, mỗi giọt mưa chạm vào da thịt, đều như hàng ngàn mũi kim châm vào trái tim đã tan vỡ của cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc mình nhận được chiếc bảng tên lạnh giá từ tay anh Lâm, cảm giác lạnh buốt của kim loại thấm sâu vào tận xương tủy.
Hoài An tự trách mình. Cô đã gặp anh vào một mùa xuân gió nhẹ, khi mọi thứ đang bừng nở, tràn đầy hy vọng. Khi ấy, anh đã cứu cô ra khỏi biển lửa, mang ánh sáng đến cho cuộc đời cô. Tình cảm của họ như những nụ mầm khẽ hé nở, dịu dàng và đầy hứa hẹn. Nhưng nỗi sợ hãi về lằn ranh sinh tử của anh, nỗi băn khoăn về một cuộc sống đầy bất an đã khiến cô lùi bước, giữ khoảng cách. Cô đã sợ hãi cái chết của anh, và giờ đây, cái chết ấy đã đến, mang theo cả những lời yêu thương cô chưa kịp nói, những khao khát cô không dám chạm tới.
"Anh đã cứu cả thế giới, nhưng lại không thể cứu được tình yêu của chính mình," Hoài An thầm thì trong tâm trí, giọng cô nghẹn lại. Cô đã để nỗi sợ hãi kiểm soát mình, đã không đủ dũng cảm để bước qua ranh giới vô hình giữa họ. Giờ đây, anh đã vĩnh viễn bước qua một ranh giới khác, một ranh giới không bao giờ có thể quay lại.
Mưa vẫn không ngừng rơi, cuốn trôi đi những giọt nước mắt, những nỗi đau, nhưng không thể gột rửa đi vết sẹo vĩnh cửu trong trái tim Hoài An. Tình yêu của họ, nở rộ giữa mùa xuân, đã khép lại một cách bi thương trong mùa đông mưa buồn buốt giá. Minh Nghiệp đã ra đi, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy, và một nỗi đau day dứt, ám ảnh mãi mãi trong cuộc đời Hoài An, như một lời nhắc nhở về một tình yêu gần mà xa, một tình yêu đã mãi mãi trở thành "tro tàn và giọt nước mắt".
Đám tang đã qua, nhưng nỗi đau trong lòng Hoài An thì mãi mãi ở lại. Cuộc đời cô, từ giờ trở đi, sẽ là chuỗi ngày dài của những khoảng trống không thể lấp đầy, của những giấc mơ ám ảnh, và của một câu nói cứ mãi vọng về trong tâm trí, sắc lạnh như lưỡi dao cứa vào linh hồn: "Sự tiếc nuối lớn nhất không phải là những gì ta đã làm, mà là những gì ta đã không làm."
Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, bóng dáng Minh Nghiệp lại hiện về trong giấc mơ của Hoài An. Cô thấy anh cười, thấy anh nắm tay cô, thấy anh lao vào biển lửa và thấy anh nằm đó, bất động, với chiếc bảng tên lạnh giá. Cô thấy những khoảnh khắc mà cô đã không đủ dũng cảm để nói ra lời yêu thương, những cái ôm đã không đủ chặt, những lời hứa đã không giữ trọn.
Cô nhớ lại buổi chiều xuân năm xưa, khi anh cứu cô ra khỏi đám cháy. Anh đã hứa sẽ đưa cô ra ngoài, và anh đã giữ lời. Nhưng cô thì sao? Cô đã hứa với chính mình sẽ tìm gặp anh, và cô đã gặp. Nhưng cô đã không hứa với trái tim mình sẽ mạnh mẽ bước tới, sẽ vượt qua nỗi sợ hãi để đến bên anh.
Cảm giác hối tiếc gặm nhấm Hoài An từng chút một, từng ngày, từng giờ. Cô tự hỏi, giá như cô dũng cảm hơn một chút? Giá như cô không quan tâm đến những ranh giới vô hình kia? Giá như cô đã nói "Em yêu anh" khi anh vẫn còn ở đây? Giá như cô đã nắm chặt tay anh hơn, không để anh phải bước đi một mình trên con đường đầy hiểm nguy đó? Mỗi chữ "giá như" là một nhát dao xoáy sâu vào vết thương lòng không bao giờ lành.
Cô nhớ đến những lời bố mẹ khuyên răn về một cuộc sống bình yên. Cô đã vì sự bình yên đó mà lưỡng lự, đã vì sự an toàn của bản thân mà giữ khoảng cách với người cô yêu thương nhất. Nhưng giờ đây, sự bình yên đó trở nên vô nghĩa, nhạt nhẽo và trống rỗng khi không có anh bên cạnh. Cô nhận ra rằng, sống trong nỗi sợ hãi mất anh, có lẽ vẫn tốt hơn là sống trong nỗi ân hận vì đã không dám yêu anh một cách trọn vẹn.
Hoài An đi qua những con đường quen thuộc, nơi cô và Minh Nghiệp đã từng sánh bước. Cô ghé lại quán cà phê sách, ngồi vào chiếc bàn mà họ thường ngồi. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng không có anh. Cô nhìn vào chiếc bảng tên lạnh giá của anh, thứ cô luôn mang theo bên mình, như một lời nhắc nhở đau đớn về sự hiện diện của anh và sự mất mát của cô.
"Giá như em có thể quay ngược thời gian..." Hoài An thầm thì, giọng cô lạc đi trong tiếng gió heo may. Nếu có cơ hội thứ hai, cô sẽ không ngần ngại nữa. Cô sẽ đến bên anh, sẽ bất chấp mọi hiểm nguy, mọi ranh giới vô hình chia cắt. Cô sẽ nắm chặt tay anh, sẽ nói với anh rằng cô yêu anh nhiều như thế nào, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, và sẽ cùng anh đối mặt với mọi thử thách, mọi lằn ranh sinh tử.
Nhưng cuộc đời không có nút "quay lại". Minh Nghiệp đã ra đi, mang theo cả những lời yêu thương còn dang dở, những khao khát không thành, và những tiếc nuối không thể xoa dịu. Hoài An sống tiếp, không phải là sống mà là tồn tại, với nỗi ám ảnh của những điều chưa làm được, của một tình yêu đã mãi mãi trở thành "tro tàn và giọt nước mắt". Nỗi hối tiếc lớn nhất không phải là những gì cô đã làm, mà là những gì cô đã không làm, và nó sẽ ám ảnh cô đến tận cuối cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz