ZingTruyen.Xyz

Love game

Cháp 49: Có chết anh vẫn sẽ không buông tay...!!

ThMinh2111

CHÁP 49

Có Chết Anh Vẫn Sẽ Không Buôn Tay..!

Bước đi, tay cầm sấp hồ sơ, đưa lên nhìn lươn lướt,...............từ phía đối diện, Phương đang đẩy cái xe đựng dụng cụ lao chùi, nụ cười nở trên môi nhỏ, vì trong đầu lúc này chỉ nghĩ...........< Hôm nay nhất định phải làm tốt....cố lên...chỉ còn vài tiếng là được gặp Chấn Vũ rồi....>
Chợt ngước lên nhìn...........
...................Tuấn vẫn ung dung vừa bước vừa nhìn xuống cái vật trên tay mình........
Người nhỏ như đứng tim.........đôi mắt trở nên hỏang lọan, tòan thân không hề di chuyển được.......run....bần bật.........
< SA....SAO.......TUẤN...N...LẠI.....O..............>
Khóe mắt chợt ướt đi, sự sợ hãi trong lòng Phưong trổi dậy, tất tốc quay lưng lại, đẩy cái xe đó đi càng nhanh càng tốt...............
..........Xoạt.....xọat.................
Nhỏ vừa quẹo mất góc.....tên này ngước lên nhìn, tay vẫn vẫy vẫy cái hồ sơ đó, một tay cho vào túi quần.tiếng vào cánh cửa đang dần hiện gần trứơc mắt................
...........Cạch.........................
............Bpp...............Cạch...........
Tuấn đã vào trên trong, dần dần nhỏ mới ló đầu ra khỏi khóc tường phía sau........ngồi thụp người xuống, tay ôm chặc ngực lại.......con tim nhỏ đập mạnh đền nổi cứ ngỡ nó sẽ nhảy ào ra mất.......
Ý chí mạnh mẽ lúc nãy đâu, phút chốc bỗng mất đi,......tựa sát vào tường.........gương mặt thóang đỏ lên vì bao nhiêu máu chắc có lẽ đã dồn hết lên não nhỏ............
Mãi lo suy nghĩ vì sao tên này lại có mặt ở đây, mà khôg để í đến bà quản lí đang bước gần đến mình..........-
" Này, sao lại ngồi đây, không mau làm việc..?"
Giận bắn người bởi lời nói của bà, nhỏ ngước lên, hòan hồn trở lại, đưa tay quẹt đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, đứng nhanh dậy, cuối đầu nhận lỗi.....-
" Xin...lỗi......xin lỗi...dì...cháu làm ngay....."
Vội vã chạm vào cái xe rồi đẩy đi, nhưng hình như tâm nhỏ không còn tại nơi này nữa...............
Thế là từ khi gặp Tuấn.....Phưong như người mất hồn, dù cho tay không ngừng lau, nhưng ánh mắt cứ như bị thôi miên vậy, vẻ mặt chợt khờ đi..............Đến nổi, xô nước để ngay giữa lối đi.........
Từ xa có hai cô nhân viên của công ty đi đến, mãi lo nói chuyện với nhau mà không để ý đến xô nước trước mặt.........
..........Bộp.............tạch.......z.z.z.z.................
Nước trào lên cả khắp lối đi..........hỏang hốt không biết mình vừa đá trúng cái gì.......nhìn xuống thì tá hỏa lên,..-
" Trời ơi ...! đôi giày mới mua của tôi.........."
Đầu vẫn chưa tỉnh, cứ vòng vòng hình ảnh ban nảy của tên đó, chợt nghe tiếng hét lên của cô nhân viên, nhỏ giật mình, xoay người ra..........
< THÔI TIÊU RỒI...>
Tất tốc, bay đến chỗ cô gái đó, khum đầu xuống xin lỗi........-
" Xin lỗi....thật tình xin lỗi cô......"
Sự tức giận trong lòng cô gái bị ướt đôi giày chưa hạ quả, nạt nhỏ lại......-
" CÔ LÀM VIỆC CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ, CÓ BIẾT NÓ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU KHÔNG....."
Nhỏ cảm thấy sợ với cái tiếng la thất thanh này,................... Quê ư..?
Không , không phải vì chuyện đó, cái nhỏ lo là sẽ mất công việc này, vả lại đây quả thực là lỗi của nhỏ.....khụy gối, ngồi chỏm xuống trứơc mặt cô gái kia, rút chiếc khăn trong người mình ra, lau đi vết ướt và bẩn trên đôi giày đó..........
Hành động này càng khiến cô nàng kia phắp lối hơn, bất ngờ nhất chân lên một cái thật mạnh, làm nhỏ mất đã ngã ngửa ra phía sau, đỗ thẳng trên nền sàn ẩm ướt..........xong rồi, cả bộ quần áo trên người nhỏ ướt không khác gì chuột lột.........
Cô gái đi bên cạnh cô nhân viên vừa có hành động đáng khinh, dơ tay che miệng cười khúc khích....
Hứt tóc ra sau, liếc nhỏ một cái....-
" CHướng mắt, đi thôi........"
Sau khi đối xử với nhỏ như vậy, hai người đó bỏ đi, thấp thóang vẫn còn nghe tiếng chửi rủ từ xa của cô gái đó........
Giờ đây, còn tâm trí đâu mà hờn với mát những hành động ban nãy, nhỏ chả thèm buồn mà nghĩ gì đến nó cả, ngồi dậy, ......., đúng thật, quần áo ướt cả rồi, lại còn bị bẩn nữa....tiếng gần đến cái xe, nhỏ cầm ra vài ba cái khăn to , và khô. Rồi lại khum xuống, lau đi từng vũng nước vương vãi trên nền nhà..................
..Mất vài phút sau, cuối cùng Phương cũng dọn sạch chỗ đó, đưa tay quẹt những giọt mồ hôi trên trán mình, nhỏ thở phào nhẹ nhỏm vì cô gái đó không làm lớn chuyện.
Trong lòng còn thầm cảm ơn nữa chứ, cất gọn hết đồ đạc lại, đẩy cái xe đó về chỗ cũ,.......đi dọc theo hành lan với bộ dạng thảm không tả, mặt mài chốc lấm lem bởi bàn tay chạm trực tiếp xuống nền mà lau, sau đó lại vuốt đi cái mệt cái mỏi trên gương mặt mình, nên nhỏ đã vô tình để lại vết đen đen của bụi lên trên mặt,.......đi mà người cứ thẩn thờ ra..........đầu thì cứ cuối gầm xuống, đến nổi................
.........Bộp.......................
.........Bịch....................
CHợt tỉnh mộng, nhỏ thấy mình đã va phải ai đó, còn làm người ta rớt đồ nữa, lập tức chưa kịp nhìn người đó là ai, nhỏ khum người xuống, nhặt những cái bìa màu vàng đó lên.....vẻ mặt cũng nhăn tít lại.....
< Trời ạ...! Sao hôm nay mày xui dữ vậy....Phương,,.....hết đôi giày giờ lại đụng trúng người ta.....>
Vội vả nhặt hết lên, rối rít xin lỗi......-
" Xin lỗi,...xin lỗi tôi thật vô ý.....đây..cái này của...."
Tay nâng cả đóng bìa vàng đó, đầu ngước dậy................
............................!
Không tin vào mắt mình...........người.....người.....đứng trứơc mặt nhỏ đây.........
Đôi mắt kinh ngạc, đến hỏang rồi lại ươn ướt đi......
............................................................................
Từ lúc đụng phải người đối diện, Tuấn mới thôi nhìn cái diện thọai của mình, ngước xuống xem....mình va vào ai...............................
Hơi thở , trái tim như ngừng đập lại, khi giờ đây, ập vào mắt Tuấn là nhỏ...............
..........Là nhỏ sao..............có phải là thật không........................
Cái cảm giác chết đứng này, khiến Tuấn không bật lên được tiếng nói của mình, chỉ trơ ra mà nhìn nhỏ........................
..........................
........................................
Cả hai bất động.......không một ai cất tiếng nói gì cả, chỉ nhìn nhau mà thôi...............
Chợt nhỏ lãng ánh mắt của Tuấn, quay đầu lại chạy thật nhanh.....nhanh nhất có thể.............
Bất giác khi Phương xoay người.bỏ đi............Tuấn mới hòan hồn......phóng theo sau......
...............Cộc...........cộc........cộc.....cộc..............
Nhỏ quẹo hết góc này,...............Tuấn cứ thế mà bám theo phía sau.............
.....................Khỏang cách cả hai càng lúc càng được rút gọn bởi đôi chân dài của tên này .................................
Giờ đây. Tuấn mới thốt ra đựơc lời...................
" TRỊNH VỸ PHƯƠNG................................."
" TRỊNH VỸ PHƯƠNG...............EM ĐỨNG LẠI .........."
Không để những câu đó lọt vào tai mình, nhỏ chỉ cắm đầu mà chạy........nhỏ không muốn đối diện với Tuấn........nhỏ không muốn.............
..................
.............Bp..................
Chụp kịp cổ tay nhỏ, Tuấn kéo mạnh lại, khiến nhỏ đang chạy, chợt bị giực ngược ra sau.............rồi cả tay kia cũng bị tên này giữ trong bàn tay rắn thép đó..............
............Thóat không được rồi...........lúc này người nhỏ nóng hừng hực, rối tung cả đầu , ngay cả ánh mắt Tuấn nhỏ cũng không nhìn, miệng cũng không mở, chỉ cuối đầu nhìn xuống đất thôi....
Không thể tin đựơc điều đang xảy ra với mình.................tên này không nằm mơ chứ. nhỏ đang ở trước mắt mình đây sao........rất................rất gần...........
Nhịp tim, hơi thở...cả cái cảm giác chạm vào làn da nhỏ....đang sống dậy trong cơ thể của Tuấn.
Thấy được vẻ hỏang lọan trong đôi mắt nhỏ, chợt tim Tuấn nhói lên........dù rất muốn ôm nhỏ vào trong vòng tay mình, dù rất muốn ngay tại đây, trao nhỏ những nụ hôn mãnh liệt, dù muốn được cảm nhận mùi hương trên cơ thể nhỏ,...............
Nhưng chợt hình ảnh, lần cuối cùng nhỏ trao mình....chỉ vỏn vẹn với ba từ,.........cứ thế mà bỏ ra đi...........không cho Tuấn lấy một hi vọng..................
*********
Lạnh lùng lên...tiếng......-
" Tại sao phải chạy trốn.........?.."
Không biết phải làm sao để đối diện với Tuấn,........thật chất nhỏ chỉ muốn xòa vào lòng tên này...nhưng những lời Chi đã từng nói lại hiện ra không đúng lúc......
[ " Đừng cản đường anh ấy.......cô chỉ là một đóng rác thôi....."]
Đau đến chết được, con tim tan nát bởi những lời đó........cố giựt mạnh tay mình ra khỏi cái hơi ấm từ bàn tay đó........
Cố nuốt đi những giọt nước mắt vào trong lòng, gương mặt phút chốc cũng thay đổi , vô cảm, lạnh lùng đến tàn nhẫn...đi..........-
" Ai...ai chạy trốn đâu......"
Tức lên với thái độ thờ ơ của nhỏ, Tuấn nổi giận.......-
" CÔ KHÔNG NGHE THẤY TÔI GỌI SAO....."
Tim muốn giật bắng ra vì tiếng nạc bất ngờ của Tuấn., ...điên lên....-
" KHÔNG NGHE...KHÔNG NGHE THẤY GÌ HẾT....." ( xài gậy ông đập lưng ông..!)
Cơn giận vẫn chưa hạ xuống, nhưng giọng điệu thì không còn ra vẻ nạc nộ nhỏ nữa....-
" Tại sao lại....cô ở đây làm gì..."
Bực mình với câu hỏi vớ vẩn của Tuấn, lần này lại tới phiên nhỏ lên cơn lại...........-
" CÒN LÀM GÌ NỮA....DIỂN NHIÊN LÀ LÀM VIỆC ..."
Đôi mắt Phương trở nên rất giận dữ..........bao nhiêu cái tức từ đủ thứ chuyện đã gặp chợt bùng nổ ra...........
Cái vẻ mặt khi giận cuả Phương, quả thật không hề thay đổi.......càng làm nó chỉ càng khiến nhỏ trở nên đáng yêu hơn..............
Phút chốc.....không kiềm chế được hành động của mình, Tuấn, đưa tay vịnh chặc đôi vai mỏng manh của nhỏ lại.....đẩy sát vào tường........nghiêng đầu xuống hôn thật bạo liệt....
Đôi môi ấy cứ ngỡ đã không còn bất kì cảm giác nào, chợt lại trở nên thật ấm áp, cứ quấy lấy làn môi nhỏ, hai tay Phương gồng thật mạnh, đẩy người Túân ra.......nhưng sự nhớ thương trong lòng Tuấn thật sự rất mãnh liệt, càng như thế, đôi tay Tuấn càng ôm chặc, đẩy sát người nhỏ vào hơn..........
Dùng lưỡi mình, tách môi nhỏ ra, trao những cảm giác bấy lâu bị chôn vùi,......lưỡi không ngừng va chạm vào bên trong nhỏ.........
Cứ thế mà Tuấn ôm Phương một cách nồng nàng, hôn Phương một cách mãnh liệt............
Đôi mắt nhỏ vẫn không nhắm.......mở to ra....................
CHợt....cứ mãi say với nụ hôn....Tuấn bất giác cảm nhận được vị mặt .......phút chốc buôn người nhỏ .........tim bỗng nhói khi thấy gương mặt Phương đầm đìa nước mắt........
< Chẳng lẽ em ghét tôi đến thế sao Phương.........chẳng lẽ một cơ hội cũng không còn sao...>
Nhỏ vẫn không ngừng khóc, gương mặt nhăn đi vì nước mắt cứ liên tục trào ra.......người trở nên run bần bật.......
Tuấn nói trong đau khổ........, nhưng lại che giấu đi bằng vẻ lạnh lùng của mình....-
" Xem ra cô không được vui khi gặp lại tôi có phải không....?"
Phương không trả lời chỉ đưa tay che mặt lại, rút người sát vào tường hơn..........
" Đã vậy............"- không nói thêm lời nào sau hai từ đó nữa, Tuấn xoay người bỏ đi......gương mặt chợt tái đi vì nước mắt, nhưng nhỏ không hề thấy được vì nó đã được giấu sau tấm lưng rồng rộng ấy.
< Đừng....đừng bỏ em....đừng.....em không muốn như thế....đừng bỏ em....>
Vì sao những lời nói ấy không tài nào thóat ra khỏi miệng nhỏ, chỉ biết ngồi thụp xuống mà nhìn người con trai đó bước đi.
Đôi vai run rẩy, bàn tay siết chặt lại, ép sát vào con tim......úp đầu xuống gối, nhỏ ôm sát gương mặt mình mà khóc.............
Sau khi đã đi dần, quẹo sang một dãy hành lan khác.......
.........RẤM.............
Tuấn đá mạnh vào cái máy bán nước ........đấm tay vào tường. Gân nổi hết cả lên, máu dồn nhanh lên não, cứ như tên này sắp nổi điên lên vậy. Mọi thứ trước mắt đếu muốn đập tung phá vỡ hết cũng chưa chắc gì hạ được thân nhiện trong người Tuấn lúc này.
Tựa đầu vào tường........rồi ngồi dần xuống chiếc ghế ngay hành lan. Đầu cuối xuống hai lòng bàn tay mình....................
Mọi thứ trở nên không kiểm sóat được.......................
...........................
...............
.....Nghĩ một hồi..........
< Không đựơc....nhất định tôi sẽ không để em rời tôi ...tuỵêt đối không...tôi không muốn mất em.......Phương.........>
Sự thức tỉnh trong người con trai này đột ngột sống dậy, nhào người, chạy nhanh về hướng ban nãy....thật nhanh...thật nhanh để kịp giữ nhỏ lại............
..........Hộc.....hộc..hộc..........
Mồ hôi đỗ đầy trên gương mặt Tuấn, chóng tay vào thành tường khu đó.........nhưng ......nhưng.............hình dáng nhỏ lại một lần nữa biến mất đi............
Hỏang loạn.........Tuấn chạy, tìm khắp cả cái công ty này. Chạy mãi chạy mãi mà vẫn không kiếm được nhỏ..............
Ào ra khỏi cửa công ty.............ngó đông ngó tây.........lao vào dòng người trên phố........
< Không...được nhất định không thể mất em.............>
Đầu như muốn nổ tung khi hình ảnh nhỏ chợt thóang ra nay lại biến mất..........điên mất thôi...............
........................................................
Từ đâu..............trên chuyến xe bích đó.............nhỏ buớc lên như người mất hồn............
" PHƯƠNG............"
Bất gíac xoay đầu lại, Tuấn đã từ lúc nào đuổi theo nhỏ............tất tốc Phương bước thật nhanh vào....................
.............Két..................
.....bp.......bpp..........bp................
Bánh xe bắt đầu chuyển động.......Tuấn vẫn chạy theo phía sau...........
" PHƯƠNG.........PHƯƠNG....EM ĐỪNG ĐI............."
Miệng không ngừng gọi tên nhỏ. Phương ngồi bên trong, gương mặt không ngừng rơi nứơc mắt, nhỏ muốn khóc thật to lên, muốc nức nở ra, nhưng đôi tay không ngừng bấu chặc vào thanh vịnh phía trên của xe buýt, gồng thật chặt lại, cố né những điều dó vào trong lòng.........
Càng lúc, chiếc xe đó càng nhanh......nhưng Tuấn vẫn không ngừng đuổi theo nhỏ...........Gương mặt đỏ ngất đi, vì bao nhiêu hơi, bao nhiêu sức, tên này đã dồn ra hết................
" Đừng...đừng..đừng .đi...i.."
Cuối cùng.....cuối cùng vẫn không đuổi kịp người con gái đó..............càng lúc càng xa.......mất dần đi chiếc bóng ấy........
..........................................................................................
***************

..............CẠCH...............
" Xin chào , tôi có thể giúp gì được cho cô.."
Nó nở nụ cười tươi, đọc tên mình lên...............sau khi kiểm tra, đúng là Lưu Nhã Nghi có cuộc phỏng vấn sơ vào hôm nay, cô tiếp tân đã hướng dẫn chỉ đường cho nó vào.
Gật đầu cảm ơn, Nghi hăng hái tay ôm chiếc túi, tung tăng bước vào lối cô gái kia mới chỉ.
Bước vào căn phòng, trước mặt nó đây là ba người đang trông rất nghiêm nghị, trên tay họ là những sấp giấy gì đó, một người chợt lên tiếng.......-
" Mời cô ngồi.."
Nó nhè nhẹ tiếng lại chiếc ghế phía trước mình, ngồi xuống............
Họ bắt đầu nói.....-
" Theo như quy định của công ty, cô đã được chính thức nhận vào làm, thật ra cuộc trò chuyện lần này cũng không có gì quan trọng cả, nên cô hãy thả lỏng ngừoi đừng hồi hợp."
Hình như câu nói của người đàn ông này không ăn khớp với khuôn mặt nó lúc này chúc nào.
Nở nụ cười toe tét, đưa đôi mắt tròn xoe ra nhìn họ, phút chốc đập đập hai tay vào đùi mình, bình thản nói....-
" Các vị cứ tự nhiên, không cần khách sáo, câu nào cũng đựơc cả........."
Đớ người với cái vẻ quá tự nhiên của Nghi, ba người đó sock mà không nói được tiếng nào....................
Ừm hừmmmmm, giọng lại, người ngồi giữa lên tiếng.........-
" Theo trong hồ sơ, cô đã đề..lí do cô xin vào đây là do....."
" Chán nội trợ.!"
CHưa đợi ông ta nói hết nó đã nhảy vào họng rồi........
Đúng là không xem ai ra gì mà, ông ta có phần nhăn mặt đi vì thái dộ vô tư đến vô số tội của nó.......gán nhịn,,,ông hỏi tiếp....-
" Còn về khỏang kinh nghiệm: thì cô viế....."
" Đếm trên đầu ngón tay ạ...."- đốp mỏ trên tập hai.
Người phụ nữ ngồi ngòai cùng, chợt thấy vẻ mặt ngố không tả của đồng nghiệp mình khi bị chơi tay trên, cô chợt che miệng cười tủm tỉm...........
Quê độ, ,guơng mặt thóang đỏ lên....nhưng chợt hình như nghĩa ra đựơc cái gì đó. Nụ cười nham hiểm hiện lên thấy rõ ra..............-
" Cô có thể cho biết tình hình hiện nay, và những kết họat, những bước đi của chi nhánh chính của SNO không, nếu đã vào được đây ít nhất những điều đó cô cũng biết sơ sơ nhỉ?"
< Ô MEN..! cha này làm khó mình đây...>
Nó cũng có thuộc lọai vừa gì đâu, mặc dù chữ bí hiện thù lù lên gương mặt nó, nhưng vẫn ngước thẳng đầu lên....hít một hơi rồi.......-
" Kết họach của SNO là kết họach bây giờ đang thực hiện đây, tình hình thì không xa, trứơc mặt đã hiện rõ, bước đi thì .uhm....m.....chỉ cần 25 phút là ta có thể đến đuợc chi nhánh chính thôi.... Phải không...hi...hi...hi..."
Gỉa bộ mặt ngu hết cỡ, sao mà nó trả lời huề vốn thế không biết,.............
Há hốc mồn ra, ông như muốn bật ngữa bởi nhưng câu trả lời đó của nó.......
< CÁI...I...GÌ GÌ.....MÀ 25 PHÚT...T...>
Nó lạc đề một cách thảm thương,.............
Cô đồng nghiệp ngồi im từ lúc nãy chợt nghe nó nói thế liền nhịn không nổi, bật cười ha hả lên, khiến cho sự tôn nghiêm của người đàn ông ngồi giữa , phút chốc bị bay thành mây khói....
....Cũng tại nơi đó.....tầng thứ 5..........
" HA.....HA.....HA............Cô bé này........"- Phong ôm bụng cười khi chứng kiến cảnh người đàn ông đó bị nó cho một dố rồi nính họng luôn.
Đúng vậy, hắn đang theo dõi cuộc nói chuyện giữa họ và nó, chỉ qua chiếc laptop trên bàn mình.
Chà, nhìn qua ảnh thì thật sự không thể tưởng tượng đựơc hết vẻ biểu cảm đáng yêu trên gương mặt Nghi. Dù đang bị dồn vào ngõ cục, nhưng nó vẫn gáng kiếm lỗ để thóat ra....
.................................
Người đàng ông ngồi phía bên ngòai ngược với cô vừa cười kia, giọng cũng lạnh tanh, lên tiếng cứu thay cho đồng nghiệp mình.....-
" Hãy nói cho tôi nghe cô giỏi về mặt nào nhất........."
Nghiêm nghiêm cái đầu sang một bên, đây không phải câu hỏi khó, nhưng sao ông ta hỏi có vẻ chung chung quá...thật không biết nói cái nào trứơc nhỉ.....ngố mặt ra một hồi, nó cũng tươi tỉnh mà trả lời lại......-
" Tất nhiên là mua hàng trên mạng rồi."
Ba dấu hỏi to đùng, cô gái kia cũng không lọai trừ, thật sự họ không hiểu nó đang nói gì nữa.......-
" Hả?? mua hàng trên mạng..?"
Gật đồng chắc cú một cái, nó búng tay cái chóc, gương mặt dễ thương không tả hiện ra, đôi mắt như dáng đầy sao lên vậy..........
" Đúng vậy, mỗi khi có đợt mỹ phẫm hay quần áo vừa up lên thì tôi là người mua trước tiên đấy...............chưa kể muốn thành công ta phải may phục trứơc..."
" Ừ...ừ rồi sao nữa..."- chăm chú nghe...
" Sau đó phải tạo trước một tài khỏang riêng cho mình trên mạng.." Chăm chú nói tiếp....
" ừ...ừ..."- tập hai.
" Xong xui, chỉ cần nhấp vào kí hiệu vỏ sách, rồi chờ đến khi vừa hiện hàng mẩu lên, ngay sao đó 3 giây, lập tất phải nhấn vào sản phẩm đó, sau đó nối bước tiếp theo mà thanh tóan hàng qua mạng..."
" Vậy...vậy...sao....có cần phải là thành viên mới đựơc ưu tiên vào đó không..."- Vẫn chăm chú nghe và đặc câu hỏi...
" No...no...no.."- ngón tay cứ thế mà lắc theo tiếng "no" của nó....-
" Chỉ cần có tài khỏang bên Lady' shop, thì không cần phải đăng kí thành viên gì cả...."- Nháy mắt một cái nữa..( má ..ơi! chưa thấy ai đi phỏng vấn như nó...)
" Ừmm.mmmm hừm,......cô Kim , xin hãy tập trung vào công việc..."
Giật mình bởi lời nhắc nhỡ của người đàn ông ngồi giữa, .....cô ta mới hòan hồn.......TRời..! thì ra nãy giờ người ngồi nghe chăm chú là người phụ nữ ngồi ngòai bìa..
Phút chốc mặt nó cũng ngu ra vì hình như mình đi lạc đường thấy rõ.....gãi đầu cười trừ.
Bó tay với nó, trong ba ngừoi chỉ có cô Kim là nhìn nó tủm tỉm cười......còn hai người kia thì mặt mài như khỉ ăn phải ớt, nhăn lên nhăn xuống..........
" Vậy ngòai việc này cô còn giỏi về mặt nào, ý tôi là về chuyên môn của cô đấy..."
Để tránh bị nó chơi thêm vố nặng, lần này người đàn ông đó đã đưa ra câu hỏi khá rõ ràng.....gương mặt Nghi không hề biến sắc, miệng cứ liên tục nhe răng ra mà cừơi....-
" Nói chơi chớ....tôi biết chết liền..( Ặc..!) , phải làm thử mới biết giỏi về cái nào chớ...đúng không..!."- tay cũng vẫy vẫy theo nhịp điệu của giọng mình.
Té xỉu với câu tả lời của nó, hỡi trời, đây là trường hợp đặc biệt đấy.
Cả chuyên môn của mình cũng không xác định được.............lần này sơ tuyển nhân viên lại là do đích thân giám đốc chọn....nhưng sao lại lọc một con vịt bầu vào đám thiên nga này chứ........
Đổ mồ hôi hột khi phải phỏng vấn một đứa như nó............
.......................................
Phong trên kia cứ ôm bụng cười sặc sụa,trước những biểu hiện đáng yêu của nó, thật sự cả hắn cũng đầu hàng với cái cách ăn nói táo tợn này.
Giám đốc kiểu gì không biết, chỉ tòan lo ngắm người đẹp đùi thì run run , tay gõ nhịp nhịp lên bàn mà theo dõi cuộc đối thọai giữa họ và nó, trên bàn còn cả đóng công việc cũng không thèm rớ tới.........
.....................................
Thôi....thôi....ngưng tại đây là được, còn ở thêm trong phòng này một phút nào, chắc hai ông này tăng song máu mà chết mất, hai người đó vừa bước ra thì người phụ nữ đó cũng đi theo, tay vỗ nhẹ lên vai nó một cái, cũng nháy mắt tinh nghịch y như Nghi.....-
" Khi nào rãnh chỉ chị cách mua hàng kiểu đó nhé kưng...."
< Chà, vừa vô đả có người hợp gu rồi.....>
Vội vả cuối chào cô Kim, miệng không quên nở nụ cười xinh xắn của mình........-
" OK liền............."
..Khi họ đã bước ra khỏi đó, giờ đây chỉ còn nó trong căn phòng này, đáng lẽ nó cũng đi luôn rồi chứ để còn xem sơ qua bàn làm việc của mình, nhưng vì trong lòng vui quá, cắt họng được hai lão già đáng ghét, nhưng nếu hét tóang bên ngòai thì quê lắm, Nên nó nán lại một chúc, hai tay dơ cao lên, nhảy vòng vòng, miệng không ngừng ca khẩu hiểu quen thuộc của mình.......cứ thế mà thơ ngây, hồn nhiên như con khùng lại còn không biết hành động của mình đang bị một người nào đó theo dõi nữa chứ.
Đâu đó chợt nụ cười ấm áp hiện lên.
.............Sau khi đã thỏa mãn cơn điên, cuối cùng nó cũng chịu lếch cái thân ra, và đi theo hướng dẫn của nhân viên bên ngòai để làm quen vài đồng nghiệp, cả cái bàn làm việc của nó nữa chứ.
Chà, xem ra ngày đầu của Nghi khá suôn sẻ đấy chứ, tuy không gặp Phong, nhưng không có nghĩa hắn không gặp nó...........lại một cái nhìn thú vị ở Nghi khiến Phong phải để mắt đến. Đóng cái laptop mình lại, dần dần hắn cũng trở lại với công việc........-
" Cô bé ngốc.....ráng làm việc nhé..!" - tự nói với chính mình, Phong mỉm cười một cái, sau đó cũng nhất cây bút lên, dở sấp hồ sơ đầu tiên ra làm việc.
...............................................................................
Quay lại với Phương.......................
Thôi rồi có lẽ nhỏ sẽ không dám trở lại đó làm việc dù chỉ một lần nữa....., đành phải kiếm công việc khác vậy, nhưng trước đó, chắc nhỏ sẽ bị mắng thảm thương khi mở miệng xin nghỉ với bà quản lí quá. Người ta tốt, nhiện tình giúp mình, vậy mà......
Hơi...i...nghĩ thôi cũng thấy thảm rồi.........tạm thời dẹp nó sang một bên vậy, đi kiếm việc trước đã.................
Tuy đau khổ khi phải chạy trốn Tuấn, nhưng đôi lúc nhỏ lại thấy trong lòng có một niềm gì đó vui vui.......có lẽ.....sau bốn năm..........nhỏ lại đựơc thấy tên ấy rồi.......Tuấn chẳng thay đổi gì mấy ngòai cái vẻ đàn ông càng ngày càng đựơc thề hiện rõ hơn.
Phong độ vẫn như ngày nào, nhưng gương mặt hình như không còn niềm nở, như lúc trứơc nữa...( Tại ai đây....?).
Khóc cũng đã khóc đến mỏi mòn rồi.........tuy đau khổ,.....tuy biết mình hành động như vậy chắc chắn sẽ có lúc phải hối hận, nhưng ít ra , điều đó cũng chỉ vì Tuấn mà thôi.........Một đứa con gái ,.....cả học cũng chẳng đến nơi.......cả nhà cũng không dám về............trong tay chẳng có gì cả.....làm sao............làm sao nhỏ có đủ tự tin khi đứng cạnh Tuấn chứ.
Dù tên này đã từng bảo......... " Chỉ cần em luôn là chính em, với anh chỉ cần như thế là đủ..."
Nghe thật dễ, nhưng lại không như vậy...............càng yêu Tuấn bao nhiêu...nhỏ càng cảm thấy mình thật vô dụng.
< Bên cạnh anh, em chẳng thể làm gì ngòai chờ và đợi, bên cạnh anh, em chỉ có thể trao anh những lời hờn mát, bên cạnh anh...em cũng chỉ có thể ngồi nhìn khi anh gặp trắc trở...............vì sao em lại vô dụng như thế........ chấp nhận làm người tàn nhẫn.....chấp nhận cái danh phận này.......em........em....không còn đủ tự tin để tiếp tục yêu anh nữa Tuấn à..........cho dù không thể đón nhận người đàn ông khác...nhưng em....em vẫn sẽ không chọn con đường quay về với anh............em không muốn..không muốn trở thành vật cản trên con đường anh đi...........em yêu anh.....nhưng chỉ có thể yêu trong tim mà thôi..........hãy quên em đi........>
Bước đi mà lòng nặng trĩu, dù nhỏ biết suy nghĩ của mình thật ích kỷ......dù biết điều đó không công bằng với Chấn Vũ, nhưng...nhưng ai có thể hiểu đựơc, những gì nhỏ đã phải chịu đựng........đúng vậy....không...không một ai có thể hiểu được nhỏ.
Lau đi giọt nước mắt cuối cùng, hít một hơi thật sâu, từ bây giờ trở đi.......nhỏ sẽ chỉ sống vì con......phải........sẽ không bao giờ rơi nứơc mắt nữa. Nhỏ sẽ học cái mà người ta gọi là kiên cường.
Sau khi đã quyết định, cố dẹp đi bộ mặt đau khổ của mình, Phương lại nâng bứơc chân tiếp.........
< Phải kiếm việc thôi..! >
..........................................................
Đi quanh vòng trên phố một hồi, nhỏ tình cờ thấy được, phía bên ngòai một tiệm bán đồ nhấm.....có treo bản cần người phụ giúp, mừng rỡ....ông trời còn thương nhỏ đây. Tất tốc Phương ghé vào đó xin việc.
Chỉ nhìn sơ thôi, bà chủ cũng đã ưng ý, và chấp nhận nhỏ, ....cúôi đầu, cảm ơn rối rít.......
Vậy là ngày mai, không cần phải đối diện với tình trạng thất nghiệp nữa.
**************************

Tại nhà của Tuấn...........
........Tút.........tút.....tút..............
............Cạch..................
" Sao rồi......"
".........................."
" Không tìm hiểu thêm đựơc gì sao.........."
"..............."
" Địa chỉ...?"
"...................."
" Được rồi, vậy đi.."
.....Cụp.....................
Chóng tay lên bàn........-
" Tuyệt đối , ...tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ buôn em ra. Trịnh Vỹ Phương.!"

Ô hay..! không biết Tuấn đã có trong tay những gì về nhỏ...nhỉ......?
Còn Phong........cho đến khi nào giữa nó và hắn mới đụng độ đây...........?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz