ZingTruyen.Xyz

Lotm Fanfic Quy Bi

> Link fic: https://light-517.lofter.com/post/31a54e7d_2bc5cf702

Chủ tiệm hoa Klein x Nhân viên văn phòng Gehrman

Tóm tắt: Gehrman phát hiện mình thích người chủ tiệm mới của tiệm hoa.

1. Chủ tiệm hoa của khu chung cư hình như mới đổi người, Gehrman nhớ lại, hình như là từ một ông già lúc nào cũng mỉm cười chơi chim đổi thành một chàng trai trẻ.

Mỗi ngày hắn đều đi ngang qua tiệm hoa dưới lầu. Thế nhưng gần đây tan làm cũng không còn thấy chủ tiệm cũ ngồi trước cửa với cái lồng chim nữa, ngược lại mấy ngày liền chỉ thấy chủ tiệm mới kia ở trước cửa chăm hoa.

Nghĩ xem chính mình mỗi tuần đều xuống tiệm mua hoa về trang trí, trên một phương diện nào đó cũng được xem như khách hàng cũ, cũng như xuất phát từ sự quan tâm đối với người quen và người lớn tuổi, Gehrman quyết định hỏi người quản lý cửa hàng mới về tình hình gần đây của ông chủ cũ như thế nào.

“Ông chủ trước á?” Người quản lý cửa hàng trông có vẻ dịu dàng và vẻ ngoài hơi mọt sách gói những bông hoa do Gehrman chọn lại, giao nó cho Gehrman, “Của anh 80 tệ.” Quản lý cửa hàng cười ôn hòa với hắn, “Ông ấy mất rồi, tuổi lớn như vậy, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình ấy mà.”

“Xin nén bi thương.” Gehrman dừng lại đôi chút, không biết nên tiếp tục chủ đề này như thế nào. Bây giờ trong cửa hàng không có khách, anh chỉ đơn giản là đứng cùng Gehrman trò chuyện phiếm chút thôi.

“Con người vốn vậy mà. Ông ấy ra đi trong thanh thản, thật ra cũng không cần đau buồn quá cho ông.” Gehrman biết được vị trưởng cửa hàng mới này tên là Klein qua việc trao đổi tên họ, Klein thoạt nhìn giống hệt như anh nói, không hề có chút đau thương nào.

“Thế sao, vậy tôi lại mua thêm 1 bó hoa cúc đi.” Gehrman nói, “Dù sao cũng là chỗ quen biết với ông ấy, khi nào rảnh anh có thể viếng ông ấy giúp tôi được không?”

Klein trước mặt tựa như có chút sửng sốt, nhưng cũng mau chóng gật đầu: “Được chứ, đương nhiên có thể, có muốn đích thân chọn một bó không?”

Gehrman chọn 1 bó hoa cúc trắng, trả tiền xong cũng không nhiều lời với vị cửa hàng trưởng mới nữa, tùy ý trò chuyện vài câu xong thì về nhà.

2. Vị cửa hàng trưởng tên là Klein này dường như là một người ôn hòa, Gehrman ôm hoa về tới nhà, hắn lấy hoa héo trong bình ra và thay hoa mới vào, vừa hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với Klein, vừa chăm hoa cho đẹp, chỉnh chúng đến góc độ đẹp nhất.

Cuộc sống của nhân viên văn phòng bình đạm giống như một bãi nước tù đọng, không gì có thể gợi nên một làn sóng trong sinh hoạt thường ngày của Gehrman. Sau giờ làm hắn thường đến cửa hàng rồi tự mình chọn bình hoa mình thích, đặt chúng tại một vị trí thích hợp trong nhà, cuối cùng là đến cửa hàng chọn loại hoa mình thích để vào trong bình.

Sau này không biết vì sao, việc thay hoa đã trở thành một trong những sở thích nho nhỏ của Gehrman, dù rằng việc thay nước cho hoa luôn tươi sẽ tốn thời gian đôi chút.

Những thứ đẹp đẽ sẽ khiến cho tâm trạng trở nên tốt hơn. Ngừng lại động tác chỉnh hoa, Gehrman lùi về sau vài bước, đứng yên thưởng thức vài giây rồi mới quay trở lại phòng khách ngồi xuống.

Hôm nay không có động lực nấu cơm, Gehrman hiếm thấy mở ứng dụng giao hàng đã đóng bụi một góc điện thoại ra, chọn một nhà hàng có hương vị không tồi rồi đặt hàng.

3. Lúc Gehrman ra khỏi cửa để lấy hàng thì gặp phải Klein ở cửa khu chung cư.

“Chào buổi tối, Gehrman, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Klein là người chào trước, trong giọng nói mang theo một chút ý cười như cũ. Một tay anh ôm lấy chậu hoa nhỏ màu vàng, tay còn lại thì vẫy chào hắn.

“Buổi tốt tốt lành, Klein.” Gehrman gật đầu với Klein, “Vừa khéo quá, anh đây là… đến giao hoa cho người ta sao?”

Người trước mặt cúi đầu nhìn chậu hoa trong tay, khẽ cười giải thích, “Haha, không phải. Không phải tôi vừa mới mở cửa hàng ở dưới cửa chung cư sao. Trước đây mấy tuần tôi có mua phòng bên này rồi dọn vào, như thế mỗi ngày cũng tiện hơn đôi chút.”

“Vậy nên… Nên là chậu hoa này anh mang về chăm?”

“Ừm, đúng vậy, tôi rất thích chậu hoa cúc Seville này, nó tượng trưng cho sự vui vẻ.”

“Ngụ ý?” Cầm cơm hộp, Gehrman nhìn chậu cúc Seville nở rộ sắc vàng đến xán lạn, khiến cho nụ cười của Klein cũng có cảm giác nhiễm phải đôi chút. Klein rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại.

“Ừm, nó tượng trưng cho vui vẻ.”

Gehrman chớp mắt: “Quả thật là một ý nghĩa đẹp.”

“Đúng không? Ý nghĩa thật đẹp…”

4. “Chúng ta thế mà lại là hàng xóm… Trùng hợp quá đi.”

Nhìn nút thang máy đang sáng lên, Klein có chút sửng sốt: “Thế mà lại chưa từng gặp nhau bao giờ…”

Lần trước khi dọn vào cùng khung chung cư hắn vẫn thấy điều này cũng hợp lý, dù sao thì việc sống chung một tòa nhà nhưng chưa gặp mặt bao giờ cũng chẳng có gì là lạ.

Người ở cùng tầng cuối tuần còn không gặp được nhau cơ mà… Đại khái là do lịch làm việc và nghỉ ngơi khác nhau. Nếu hôm nay Gehrman không ở nhà nấu cơm thì còn không biết đến khi nào mới biết đến việc này.

“Bình thường ngoài đi làm ra tôi không thích ra ngoài, cho nên không gặp được cũng phải thôi.”

Cửa thang máy theo tiếng thông báo “leng keng” chậm rãi mở ra, hai người một trước một sau ra khỏi thang máy rồi nói lời chia tay.

“Vậy thì tạm biệt, Gehrman.”

“Hẹn gặp lại, Klein.”

5. Không lâu sau đó thì bọn họ lại gặp nhau.

Buổi tối hôm đó, Gehrman đang đọc cuốn “Bá tước Monte Cristo” và xem chương trình giải trí trên tivi cho nhà đỡ trống trải. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Gehrman buông sách mở cửa, bên ngoài là Klein đang mặc đồ ở nhà.

“Làm phiền cậu rồi Gehrman.” Trên mặt người ngoài cửa mang theo nụ cười xin lỗi, Gehrman lắc đầu, hắn cũng không có chuyện gì quan trọng cần làm: “Không phiền, có chuyện gì sao?”

Một cái hộp được đưa tới trước mặt hắn, “Là như thế này, tôi làm đồ ngọt tráng miệng mà có chút nhiều, một người thì ăn chẳng xuể nên muốn chia cho cậu một ít.” Bên trong hộp là một chiếc bánh mousse, loại bánh này hạn sử dụng không dài, làm nhiều quả thật không thể nào xử lý được.

Nhận hộp xong, Gehrman hỏi: “Cảm ơn… Vào nhà ngồi một lát đi?” Người trước mặt đôi mắt cong cong, “Không cần không cần, tôi đưa xong rồi về ngay.”

Gehrman chưa bao giờ gặp phải trường hợp được hàng xóm tặng quà như thế này, lúc này cũng chẳng biết phải nên nói gì, nghe thấy Klein trả lời như vậy, hắn dừng lại một chút: “Vậy thì… lần sau lại đến?”

Klein vẫn cười như cũ: “Được rồi, lần sau lại đến.”

Bên trên bánh mousse rải một lớp đường, điểm xuyết thêm một đóa hoa nhỏ màu trắng không biết tên, nhìn vẻ ngoài đã có thể so sánh được với mấy loại bánh mà cửa hàng bán bánh hay quảng cáo.

Gehrman dùng muỗng xắn một miếng đưa vào miệng, vị ngọt lạnh dần tan ra bên trong, là hương vị có thể khiến cho người ta cảm thấy tốt hơn.

Tay nghề của người hàng xóm này quá tốt, cho dù không mở tiệm bán hoa thì mở tiệm bán bánh cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Không biết còn có thể ăn lại đồ ngọt như thế này không…

… Nghĩ cái gì thế. Không phải lúc nào cũng có khả năng làm dư đồ ngọt được. Hắn lắc đầu, đưa sự chú ý trở lại bên trên quyển sách đang đọc dở.

6. Sáng sớm ngày hôm sau, Gehrman theo lệ thường rời giường đi làm, trước cửa của tiệm hoa là Klein đang bận rộn chuẩn bị buôn bán.

Vị cửa hàng trưởng này vẫn chưa chú ý đến Gehrman, nghĩ đến cái bánh tối hôm qua, hắn tiến lên mở miệng: “Buổi sáng tốt lành, Klein.”

“Á? Là cậu à.” Sau khi nhìn xem người nói với mình là ai, Klein chào hỏi Gehrman: “Buổi sáng tốt lành nha Gehrman, cậu đi làm hả?”

“Đúng vậy.” Gehrman gật gật đầu, cuối cùng do dự mà nói: “Bánh kem tối hôm qua ăn ngon lắm, cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn đâu, cậu thích là được rồi, lần sau làm có thể rủ Gehrman làm cùng.” Nhìn vị chủ tiệm đặt từng bó hoa kiều diễm ra trước cửa hàng, Gehrman lắc đầu: “Không cần đâu, sao có thể…”

“Không sao đâu, tôi cũng rất hy vọng có thể có người cùng ăn điểm tâm với mình mà.” Klein mỉm cười bổ sung nói, “Thật ra thì tôi cũng mong ai đó có thể nhận xét về mấy món tôi làm nữa.”

“Vậy nên xin đừng từ chối tôi nhé.”

7. Cuối cùng vẫn là đồng ý.

Không biết vì sao mà chính hắn khi đối mặt với người kia sẽ có cảm giác như không thể nào từ chối được đối phương, đây là có chuyện gì? Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, trong đầu Gehrman bỗng dưng vô cớ lóe lên ý nghĩ, sau đó hắn nhẹ lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ này.

Hẳn là ảo giác rồi, cũng không phải là mình chưa bao giờ từ chối người khác đâu…

Hắn xoa xoa cần cổ đau nhức, lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm rồi lại lao đầu vào làm việc.

8. Tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn, cũng nên đi mua một ít rồi. Đóng cửa tủ lạnh lại, Gehrman nhìn thời gian, lúc này mặt trời vẫn chưa ngả về phía tây, hiện tại ra ngoài rồi về vẫn chưa tính là quá muộn.

Hôm nay tiệm hoa hình như đóng cửa sớm hơn một chút, lúc hắn đi ngang qua nơi đó thì thấy trước cửa tiệm treo thẻ ghi hai chữ bắt mắt, “Đóng cửa”.

Hắn liếc vào bên trong một cái, xuyên qua tủ trưng bày bằng kính là có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong: trong tiệm không có người, chỉ còn những đóa hoa hoặc sặc sỡ sắc màu hoặc màu sắc thanh nhã đang tranh nhau nở rộ, bên quầy tính tiền là chiếc lồng chim mà người chủ cũ yêu quý thế nhưng con chim đen kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

A… Có lẽ là bị mang đi rồi.

Thu hồi tầm mắt, Gehrman xoay người cất bước rời đi. Chủ tiệm không có ở đây, chính mình cũng không nên ở lại làm gì.

Mặt trời lặn ở phía chân trời đang tận lực phát ra chút ánh sáng và hơi ấm cuối cùng. Gehrman sắp đi vào siêu thị thì gặp trúng Klein, người này cầm mấy cái túi nhìn là thấy nặng, bộ dáng giống như chuẩn bị đem đi.

9. Lại gặp rồi, cái này cũng quá trùng hợp đi?

Gehrman chớp mắt, vừa đúng lúc đụng phải tầm mắt của Klein, “Gehrman/ Klein, thật là đúng lúc.” Ngay sau đó hai âm thanh chào hỏi đồng thời vang lên, hai bên đồng loạt nhìn nhau sửng sốt trong chốc lát.

Mà người thanh niên này tựa như bị sự ăn ý vô tình làm cho mắc cười, lông mày người liên quan cũng khẽ cong lên, “Cậu cũng đến đây mua đồ sao?” Nói rồi liền đem theo đống đồ đi đến chỗ đối phương.

“Tôi đến mua thức ăn.” Đáp lại Klein một cách đơn giản, Gehrman thoáng nhìn bên trong túi đồ của anh là rất nhiều các loại trái cây và khuôn nướng bánh.

Nhìn thì nhẹ như vậy thôi, chứ cái túi này cũng nặng… Không đúng, vì sao lại muốn cái này…

Đưa tâm trí đi xa về lại hiện thực, hắn nghe thấy Klein nhẹ đáp: “Là thế này, tôi đến mua trái cây cùng với ít nguyên liệu, chuẩn bị tối nay sẽ thử làm chút đồ ngọt mới.”

“Tôi sẽ làm cho Gehrman một phần—” Klein khẽ nghiêng đầu, những sợi tóc lất phất trên trán dựa theo động tác của chủ nhân mà lay động, “Trước kia đã nói qua rồi… Đến lúc đó, chừng nào tôi làm xong sẽ đưa cho cậu nha?”

Nói qua rồi, chuyện này so với hôm nay cũng chẳng qua bao lâu, Gehrman nhanh chóng ý thức được lời Klein nói là chuyện lúc sáng hai người trò chuyện.

“Không cần phải phiền toái vậy đâu…” Hắn nhìn sang một bên, lại cảm thấy như vậy có hơi bất lịch sự, thế là ngượng ngùng dời ánh mắt về, nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười của đối phương. Màu nâu trong đồng tử của anh cho hắn loại ảo giác như thể chính mình sắp lâm phải vào hũ mật đặc sệt.

“Tự tôi qua lấy là được rồi, không cần phiền anh mang qua đâu…”

“Ừm…” Klein dùng tay không sờ cằm, tự hỏi vài giây liên gật đầu một cái: “Cũng đúng, tôi làm đồ ngọt, Gehrman đến cũng được.”

10. “Nhưng mà Gehrman…”

“Hả?”

“Chúng mình còn chưa có phương thức liên lạc mà? Đến lúc đó làm sao tôi thông báo cho cậu ‘Đồ ăn đã làm xong rồi mau tới ăn nào’ đây?”

“… Vậy chúng ta trao đổi đi.”

Nhìn bóng dáng Klein dần đi xa, Gehrman đẩy cặp kính gọng vàng, rũ mắt nhìn giao diện bạn thân trên màn hình.

A, không kịp suy nghĩ mà đã thêm bạn thân mất rồi… Theo lý mà nói hẳn là do dự một chút.

Herman nhìn những câu chào tự động được gửi trên phần mềm trò chuyện, vừa định đăng xuất ra thì thấy một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.

Klein: Mèo ngậm hoa.jpg

Gehrman đột nhiên cảm thấy cái biểu cảm này rất vừa mắt, vô cùng đáng yêu.

11. Buổi tối 7 giờ, Gehrman đứng trước cửa nhà Klein.

Hắn đứng trước cửa do dự một lúc, giơ tay gõ cửa, trong lúc chờ chủ nhà đi ra không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp chẳng rõ nguyên do.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp bỗng dưng chợt tắt, tầm nhìn ngay lập tức rơi vào bóng đêm. Ngay lúc Gehrman định vỗ tay bật đèn thì cửa nhà chậm rãi mở ra.

Ánh đèn trong nhà chiếu sáng mọi thứ xung quanh Gehrman, đằng sau là Klein mặc đồ ở nhà, ngữ điệu mang theo ý cười: “Gehrman đến rồi sao, mau vào đi, không cần thay dép đâu.”

Bên trong gian phòng trang trí rất ấm cúng, Gehrman nhìn thấy trên tủ đặt tại cửa ra vào là một con mèo đen búp bê đang híp mắt, lười biếng nhìn ngó xung quanh cửa.

Bên trong nhà của ông chủ tiệm hoa cũng trồng không ít cây xanh, những bông hoa được chăm sóc cẩn thận nở rộ với màu sắc tươi sáng. Chủ nhà dẫn vị khách của mình đến ngồi tại sô pha.

“Tự nhiên như ở nhà nhé Gehrman.” Klein nhẹ giọng nói: “Không cần câu nệ quá đâu, cậu thích uống gì? Trà? Nước ngọt? Nước?”

Gehrman: “Nước là được rồi.”

Gehrman nhìn thấy trước TV là chậu cúc Seville, nó vẫn như cũ không sầu không lo, vui vẻ nở rộ.

“Cậu đang nhìn nó hả? Nó nở thật đẹp đúng không?” Klein đã trở lại, mang theo cả điểm tâm và nước.

Gehrman cầm ly nước lên: “Đúng vậy, rất hợp với ý nghĩa của nó.”

Klein cười: “Màu sắc của nó khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.”

12. Gehrman trở về nhà, bắt đầu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ. Đây là lần đầu tiên hắn có thể thả lỏng và trò chuyện thoải mái với người như thế sau khi kết thúc đống công việc tẻ nhạt của mình. So với ở một mình, điều này đem lại cho hắn cảm giác chưa bao giờ có, loại cảm giác này thật tuyệt, Gehrman cố thử tìm kiếm trong đầu những từ ngữ hình dung và khái quát lại.

Gehrman vô cảm mở máy tính ra, ánh sáng màu lam u sầu của giao diện khởi động chiếu lên gương mặt hắn. Hắn cố gắng tìm kiếm đáp án trên Internet và tìm thấy 1 trang web câu hỏi.

Hỏi: Sau khi rời xa một người, tôi đã suy nghĩ đến việc lần nữa gặp lại anh ấy. Tôi cảm giác người này đã cho tôi trải nghiệm xã hội mà mình chưa bao giờ có trước đây, muốn ở cùng người này lâu thêm chút nữa, vì sao vậy?

Bài đăng này nhanh chóng nhận về lại phản hồi, câu trả lời của giang cư mận ngoài ý muốn lại vô cùng nhất trí.

Đáp: Quá ngây thơ! Cái này mà còn phải hỏi? Tất nhiên là bạn phải lòng anh ta rồi! (Nhiều lượt thích nhất)

Hắn nghĩ: Mình yêu anh ấy.

Đây là yêu sao?

13. Xưa nay chưa từng nghi ngờ.

Gehrman bắt đầu suy nghĩ, vì sao mình lại yêu Klein?

Đây là một vấn đề không hề có đáp án tiêu chuẩn, tự nhiên sẽ không có ai có thể trả lời Gehrman.

Có lẽ là do Klein cười với hắn, sẽ không vì hắn mặt lạnh mà xa cách hắn. Có lẽ là vì Klein có cùng sở thích với hắn, sẽ đưa cho hắn 1 phần đồ ngọt.

Klein sẽ mời và nói chuyện cùng Gehrman… Trên người Klein có sự ấm áp mà Gehrman không có.

Gehrman đã định sẵn là sẽ bị hấp dẫn bởi Klein.

14. Gehrman về đến nhà, đêm nay hắn dự định sẽ đọc xong quyển “Bá tước Monte Cristo”.

Có lẽ là vẫn như thường lệ, vẫn là bộ quần áo thoải mái mặc trong nhà, những chương trình giải trí vui cười ầm ĩ và sô pha đơn giản.

Gehrman là người có thể làm việc bất chấp hoàn cảnh, thế nhưng hôm nay hắn lại có chút phân tâm.

Hắn chợt thấy sự “náo nhiệt” như này có chút quá lừa mình dối người, Gehrman nghe thấy tiếng cười phát ra từ tivi, cảm thấy mình nên tắt chúng đi cho rồi.

Tiếng “tách” tắt thiết bị vang lên, tất cả âm thanh tự dưng im bặt, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây của tự nhiên vang vọng ngoài cửa sổ.

Hắn muốn có gì đó ồn ào thực sự, âm thanh thực sự, ví dụ như…

Hắn đột nhiên ngừng suy nghĩ, âm thần mắng chính mình suy nghĩ cái gì đâu không.

Còn chưa đâu vào đâu cả mà.

15. Có điều… yêu một người thì phải làm như thế nào đây?

Gehrman lại bắt đầu mịt mờ, những thứ liên quan đến tình yêu với hắn mà nói là quá đỗi xa lạ và mơ hồ. Phải đến khi tự mình trải qua thì chỉ biết luống cuống tay chân không cách nào kiềm chế được.

Nên làm gì bây giờ…

Trong mấy đầu truyện lãng mạn, sau khi nhận ra tình yêu thầm kín của mình, các nhân vật chính thường lựa chọn cách thể hiện tình yêu một cách công khai hoặc ngấm ngầm cống hiến hết sức cho tình yêu.

Nhưng là một người bình thường không có kinh nghiệm yêu đương, Gehrman bắt đầu cảm thấy do dự.

Các biểu hiện cụ thể bao gồm: Đi làm sớm trước khi Klein bắt đầu dọn hàng, tự nguyện làm thêm giờ, thậm chí Gehrman được ngầm xưng trong công ty là “lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn, xuất sắc nhưng không bao giờ tham gia các hoạt động” bây giờ vì một kỳ tích nào đó mà bắt đầu tham gia hoạt động team building.

16. Klein vẫn mở cửa tiệm hoa như bình thường, mỗi ngày khi sắp xếp hàng hóa, anh có thói quen thỉnh thoảng liếc ra bên ngoài cửa hàng, hoặc là kéo ghế trong tiệm ra ngoài cửa ngồi như đang trông cửa.

Anh ngồi nhìn những chậu hoa trên bệ, đưa tay vuốt nhẹ hoa văn cánh hoa của chúng và chạm vào phiến lá của cây hoa mắc cỡ.

“Ấy, mới một chạm mà đã khép cánh rồi.”

Klein thở dài, thu tay lại và đứng dậy.

“Đến giờ đóng cửa rồi… Hoa tươi mới cắt tuần này vẫn chưa bán xong mà. Tặng một ít cho bạn thì sao nhỉ?”

17. Gehrman vừa mới tan ca xong và về đến nhà thì điện thoại rung lên tiếng chuông thông báo đặc biệt.

Thật sự là hắn vừa mới về, thậm chí hắn còn chưa kịp mở đèn ở huyền quan lên.

Klein: Gehrman này, hoa tươi cắt ra tuần này vẫn chưa bán hết. Tôi đem một ít qua nhà cậu nha? Cậu có nhà không?

Trong bóng tối, ánh sáng từ điện thoại phát ra mờ ảo. Gehrman nhìn chằm chằm màn hình, thời gian trên khóa màn hình nhảy lên thêm một phút hắn mới bừng tỉnh nhớ ra mình phải nhắn lại.

Do dự gõ một chuỗi ký tự, đầu ngón tay đặt trên nút nhấn gửi lại dời đi, sửa lại câu chữ thêm một lần nữa, cuối cùng mới bấm gửi.

18. Gehrman: Tôi đang ở nhà.

Klein đáp lại ngay lập tức, anh gửi một chiếc mèo đen nghiêng đầu với đôi mắt vàng mở to.

Klein: Vậy tôi đến nhà cậu, cậu chờ lát nha.

Gehrman: Có hơi phiền anh quá rồi không?

Không có phản hồi lại.

Năm phút sau.

Klein: Tôi vừa đi lấy hoa nên không thấy tin nhắn.

Klein: Tôi đến rồi.

19. Gehrman mở cửa ra và nhìn thấy Klein mang theo rất nhiều hoa đi tới. Anh cong cong vành mắt, mang theo hương hoa thoang thoảng lại gần Gehrman.

“Nhìn này Gehrman, đây là hoa lan hồ điệp, hoa nhài, hoa cúc tây và nhiều giống khác nữa.”

Klein chỉ tay vào các loại hoa tươi, cười hỏi.

“Đáp án của cậu là gì?”

20. Gehrman sau khi chọn hoa xong thì đầu óc đình trệ, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng để nói chuyện với Klein.

Suy đến cùng, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người bày tỏ xu hướng tính dục của mình sau khi hắn làm rõ xu hướng tính dục của bản thân, thêm nữa là do tính cách của chính Gehrman.

“Hình như Gehrman mới vừa về đến nhà? Gần đây cậu rất bận nhỉ.” Klein đột nhiên lên tiếng, nở nụ cười như xin lỗi.

“Tôi quấy rầy cậu nghỉ ngơi chăng? Cậu còn chưa thay giày nữa.”

Gehrman: “Không có đâu…”

Klein nhìn hắn bằng đôi mắt nâu ôn hòa khiến cho Gehrman có chút mê hoặc, cười lắc đầu nói.

“Đừng ép chính mình quá, mấy ngày này tôi mở cửa tiệm cũng không thấy Gehrman đâu.”

“Phải đối xử tử tế với bản thân và nhớ thư giãn nữa.”

21. Hoa trong bình mỗi tuần đều thay đổi.

Gehrman dần khôi phục lịch làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày, mỗi ngày tan tầm đi ngang qua cửa hàng bán hoa thì chào hỏi Klein. Có khi còn nhận được quà thủ công từ vị quản lý cửa hàng khéo tay này nữa.

Mấy ngày nay hình như Klein đang chăm một chậu hoa oải hương, mỗi sáng sớm đều đặt bên ngoài cửa tiệm để phơi nắng. Mỗi khi nói đến chậu hoa trong lúc trò chuyện, Klein sờ nó, cười nói.

“Tôi rất thích mùi hoa oải hương, nó rất êm dịu và dễ chịu.”

22. Là một người làm công ăn lương, tránh không khỏi những buổi xã giao thân bất do kỷ. Cảnh đêm mỹ lệ, cho dù có cố ý tránh né thì Gehrman cũng uống vào không ít.

Cả người hắn đầy mùi rượu đi trên con đường được chiếu sáng bởi đèn đường, cố gắng giữ cho mình một chút tỉnh táo để xác định đường về nhà.

Đại đa số cửa hàng ban đêm đều đã ngừng bán, khiến quán nhỏ cách đó không xa với ánh đèn vàng ấm áp càng hiện lên rõ ràng.

Có người đứng trước cửa tiệm, tay ôm vật gì đó đỏ rực.

Gehrman có chút nhìn không rõ, hắn chậm rãi đến gần thêm một chút, phát hiện đây là một cửa tiệm lẽ ra không nên mở vào giờ này.

—Cửa tiệm bán hoa của Klein.

Đại não bị cồn làm cho tê liệt khiến cho Gehrman không có thời gian thêm suy xét, hắn hành sự toàn theo bản năng. Hắn cứ đi lên, người ôm đồ đứng ở cửa tiệm hình như cũng chậm rãi đi đến chỗ hắn.

Lại đến gần thêm, Gehrman trông thấy một bó hoa hồng đến chói mắt, Klein ôm chúng đứng ngược sáng, giờ phút này khiến anh trông giống như một vị thần đang phát ra ánh sáng.

Thần nói: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Ngày mai sẽ khó chịu lắm đó.”

Gehrman thấp giọng nói: “Xã giao uống nhiều quá.”

Vị thần thở dài: “Thôi bỏ đi…”

Hắn bất động thanh sắc nhìn Klein hồi lâu, càng nhìn càng ngờ vực, Gehrman đành chuyển tầm mắt lên những đóa hoa hồng đỏ rực.

“Bán à?” Gehrman hỏi, thấy Klein hơi ngây ra, Gehrman bổ sung thêm: “Những bông hồng này có bán không?”

“Muốn tặng ai sao?”

“Ừ,” Gehrman chậm rãi đáp: “Đưa cho người mình thích.”

Không đợi Klein hỏi chuyện hay trả lời, Gehrman lấy tiền ra và bỏ nó vào tay anh, đưa tay lấy bó hoa hồng và rút ra một đóa mà hắn cho là đẹp nhất.

Hắn lại đặt đóa hoa này vào tay Klein: “Tặng cho anh.”

Klein mở to mắt, sau lại cười lên, lông mày lên xuống thật sống động. Anh hỏi Gehrman: “Những cái còn lại kia em cũng muốn tặng cho người mình thích sao?”

“Tặng anh, đều tặng anh hết…” Gehrman trả lời, thanh âm thật nhẹ: “Mỗi ngày tặng anh một đóa hoa hồng, tặng cho đến ngày anh cũng yêu em.”

23. Gehrman tỉnh giấc trên giường trong phòng ngủ của mình, cảm thấy đầu đau cả lên vì say rượu. Hắn nhớ lại mấy lời nói mê sảng của mình ngày hôm qua sau khi say.

Trong nháy mắt hắn quyết định mình còn bao nhiêu ngày nghỉ đông thì đều xin nghỉ hết đi, sau đó không bao giờ đối mặt với Klein nữa.

Quá xấu hổ, tối qua mình làm cái gì vậy…

Hoài nghi nhân sinh.

Quá lỗ mãng, quá mạo muội, một chút chuẩn bị cũng không có, còn chưa hành động gì đã nói ra rồi…

Cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục, hắn đứng dậy sửa soạn, trong lúc đó thì khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng ngày thường, chỉ có nỗi lòng là khó có thể bình tĩnh nỗi.

Hắn đi ra phòng khách, tâm trí vốn đang rối loạn giờ đây nổi lên một trận phong ba.

24. Klein ngồi trên sô pha nhà Gehrman, trên bàn trà có một ly nước. Anh thấy Gehrman đi ra thì đứng dậy, cầm ly đi đến chỗ hắn.

“Tối hôm qua say quá, em uống miếng nước ấm cho tỉnh rượu đi.” Klein nói, Gehrman không nói nên lời, chỉ đành nhận ly nước uống một ngụm.

Uống xong, Klein bình tĩnh lấy ra một túi bánh mì, nói: “Gehrman còn chưa ăn gì, lót bụng trước đi.”

Cuối cùng hai người mặt đối mặt ngồi trên sô pha, Gehrman bắt đầu nỗ lực tự hỏi mình phải giải thích chuyện đêm qua như thế nào đây.

Klein đột nhiên cười khẽ lấy ra nhành hoa hồng tối hôm qua, Gehrman căng thẳng chờ anh mở miệng.

“Chà, Gehrman, nếu anh nói anh cũng yêu em, vậy em vẫn sẽ tặng anh mỗi ngày một nhành hồng chứ?”

END.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz