ZingTruyen.Xyz

LỚP TRƯỞNG GƯƠNG MẪU NGON QUÁ THÌ PHẢI LÀM SAO? [SONG TÍNH - TỤC]

11: Húp lồn lớp trưởng gương mẫu, dụ dỗ để lớp trưởng gương mẫu chủ động hôn môi

gachienmammmm


Húp lồn lớp trưởng sau lâu ngày không nói chuyện, dỗ dành và dụ dỗ lớp trưởng để lớp trưởng gương mẫu hết ghen, lần đầu chủ động hôn môi bạn "học sinh cần chăm hơn" để bạn ở lại.

...

Tô Châu giây trước còn đang phơi lồn ở ngoài mà thở hổn hển, giây sau thấy Lục Sơn liền giật bắn người.

Thử hỏi xem, người mình vừa gọi tên trong lúc lén lút thủ dâm xuất hiện trước mặt mình, liệu mình có còn giữ bình tĩnh nổi không?

Chắc chắn là không, và Tô Châu đang run rẩy không ngừng.

" Cậu...cậu...t..tại sao lại ở đây?"

" Không ở đây làm sao thấy được cảnh cậu tự thủ dâm khi gọi tên tôi?"

Lục Sơn vừa nói vừa tiến lại gần, áo đồng phục cũng đã bị vứt sang một bên.

" Tôi..tôi không có...cậu..."

Tô Châu lo sợ toát mồ hôi, hai chân cũng từ từ khép lại.

" Sao lại khép chân lại thế này? Mau mở ra để tôi ngắm bé lồn nào"

" Ư..không...mà..". Tô Châu đỏ mặt, ngoe nguẩy lắc đầu.

" Không phải mới nãy còn rên rỉ gọi tên tôi mà, giờ còn giả bộ từ chối nữa, mau để tôi ngắm xinh yêu của cậu một chút đi nào"

Lục Sơn dùng hai tay tách đùi Tô Châu ra, sau đó chăm chăm nhìn vào cái động đang liên tục rỉ nước.

" Không..không được nhìn mà..."

Tô Châu ngại ngùng lấy tay che lại phía dưới, môi mím chặt, lồng ngực phập phồng như ban nãy.

" Đừng che mà, cho tôi nhìn một chút nhé"

Lục Sơn chồm người lên, kéo eo Tô Châu lại mà ôm, sau đó dùng tông giọng trầm để thủ thỉ bên tai cậu.

Đúng là tông giọng trầm của Lục Sơn chính là lợi thế của hắn và là điểm yếu của Tô Châu, vì cậu dễ dụ bởi mấy thứ quyến rũ như này lắm.

Lục Sơn vừa mút mát bên tai của Tô Châu vừa lấy tay mình cầm tay cậu bỏ ra khỏi lồn bé, nhẹ nhàng thơm vào mi mắt cậu rồi ngồi xuống giữa hai chân của cậu.

Tuy đã nhìn thấy chiếc lồn bé này nhiều lần, nhưng không hiểu vì sao hôm nay nhìn lại, Lục Sơn lại thấy thật hưng phấn.

Hắn ta khẽ dùng tay mở mép lồn ra một chút, Tô Châu cũng vì thế mà tiết ra thêm nước lồn khiến cho xinh yêu của cậu thêm óng ánh, bên cạnh đó còn pha với màu đỏ hồng của thịt lồn càng làm cho bé lồn múp thêm hấp dẫn.

Lục Sơn nhìn mà nứng cặc từ nãy đến giờ, chưa kể còn nghe thấy Tô Châu rên ư ử trong họng càng khiến Lục Sơn thêm thèm thuồng.

Lục Sơn vùi đầu vào hai chân Tô Châu, sau đó đưa lưỡi ra ngoài mà thưởng thức vị ngọt của bé lồn múp.

Tô Châu hơi ưỡn người ra trước, chân quặp đầu Lục Sơn lại, hai tay chống ra sau rồi bấu vào ghế sofa, cắn môi mà rên rỉ.

" Ư...aa...đừng...đừng mà..."

Lục Sơn ranh mãnh đưa lưỡi thọt vào trong lồn, khuấy đảo rồi tranh thủ liếm sạch tinh hoa thơm ngọt trong bé lồn múp, vừa ăn lồn lại vừa hút sạch nước lồn của cậu. Tô Châu ở trên chỉ biết thấp thỏm lấy hơi mà thở, đúng là tự mình chơi lồn không thể sướng bằng để người khác giúp.

" A...ư...không...sướng...sướng quá..."

Lục Sơn vừa ăn lồn vừa nghe những tiếng rên rỉ ngon ngọt của Tô Châu mà nứng, con cặc không những không có dấu hiệu nguôi xuống mà còn đang giống như sắp nổ, chỉ mau chóng muốn được đụ vào cái lồn bé xinh này.

Lục Sơn càng hút nước lồn càng chảy ra, nhưng chảy ra đến đâu hắn ta lại uống sạch đến đó. Hai tay của hắn lần mò khắp người Tô Châu, sờ soạng từng tấc thịt hồng hào của cậu, sau đó còn đùa nghịch hai mép lồn.

" Ư...bắn....bắn mất..."

Bé chim hồng hào của Tô Châu như có dấu hiệu sắp bắn ra mà quy đầu rỉ nước không ngừng, Lục Sơn tốt bụng thấy thế mà nhiệt tình húp lồn Tô Châu, giúp cho dòng tinh dịch trắng đục được giải thoát ra ngoài, chọn đúng nơi mà dính ngay trên mặt hắn.

" Ư..tôi..tôi xin lỗi...để...để tôi giúp..."

Tô Châu hoảng loạn khi thấy sản phẩm của mình nằm ngay trên khuôn mặt điển trai của Lục Sơn, vội vã chồm người dậy mà với lấy tấm khăn giấy.

" Tôi..tôi xin lỗi..."

" Không sao, nếu là của cậu thì tôi cũng có thể 'ăn' được"

Đang tính lau mặt mà nghe hắn nói vậy, Tô Châu mặt đỏ tía tai, mau chóng lau qua loa rồi ngồi lại.

" Sao thế, cậu ngại à?"

" Không..không có.."

Tô Châu quay mặt đi ngay lập tức, để hắn nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng như vậy của mình thì thật là xấu hổ quá đi thôi!

Và rồi bỗng dưng cậu nhớ ra, rõ ràng cậu với hắn ta đang chiến tranh lạnh mà nhỉ? Sao tự dưng cậu lại....dễ dàng để hắn ăn lồn thế này?

Vừa sực nhớ ra mình đã tiếp tay cho trò xấu của Lục Sơn, Tô Châu bừng tình rồi quay lại nói chuyện với hắn.

" Giờ này...cậu...mau về đi...chiều..chiều phải đi học". Tô Châu chống hai tay vào ngực Lục Sơn như muốn đẩy hắn về dù trong người chưa hạ thuốc hết, giọng nói nghe còn có chút hờn dỗi.

Lục Sơn cũng đến bất ngờ với khả năng thù dai của con mèo này, mới ban nãy ỉ ôi rên rỉ vì sướng do bé lồn được hắn yêu chiều, vậy mà giờ còn giận dỗi cái gì mà đuổi hắn về.

" Chiều cậu có đi học không?". Lục Sơn hỏi lại câu hỏi nghe chẳng liên quan với câu trả lời mà hắn cần trả lời Tô Châu.

" Chiều...chiều nay tôi nghỉ...tôi...tôi vẫn còn mêt"

" Chiều nay tôi cũng nghĩ"

Tô Châu bất ngờ.

" Không có chuyện gì thì cậu..không nên nghỉ học...vì cũng...sắp hết năm rồi còn gì..."

Tô Châu vừa đưa ra lời khuyên, vừa có ý định nói rằng hắn phải mau về luôn.

" Tôi đang có việc quan trọng cần giải quyết, có lẽ chiều nay sẽ không kịp đi học đâu"

" Việc...quan trọng? Việc gì?"

" Bộ...cậu tính để tôi về với con cặc cương cứng này đấy à? Tôi biết chắc là...thuốc kích dục trong người cậu vẫn chưa hết tác dụng đâu, chính cậu là người câu dẫn tôi trước đó nha"

" G..gì chứ? T..tôi..tôi câu dẫn cậu hồi nào?"

" Hửm? Nãy vừa thủ dâm rồi kêu tên tôi to thế cơ mà? Cửa sổ thì không thèm đóng rèm lại, tôi húp lồn cho thì lại rên rỉ kêu sướng? Thế không gọi là câu dẫn thì gọi là gì? Hả?"

" N..nè...tôi không có". Đúng thật là vừa rồi Tô Châu có thủ dâm rồi không đóng rèm lại, rồi còn thỏa mãn để hắn húp lồn sùm sụp, nghĩ lại thì thật xấu hổ mà.

" Giờ còn tính đuổi tôi về nữa chứ, Lục Sơn này biết buồn đó"

" Cậu....tính làm gì?"

Tô Châu thấy Lục Sơn bắt đầu tiến về phía mình thì giật mình lùi lại một chút, hai tay đưa ra phía trước như muốn che chắn.

" Làm việc cần làm"

Lục Sơn đã nhanh hơn một bước, kéo thân Tô Châu lại rồi chặn họng cậu bằng một nụ hôn sâu. Nụ hôn này như chứa sự nhung nhớ của hắn với cậu bao ngày qua, vừa ngọt ngào mà cũng vừa nóng bỏng.

Tô Châu vì bị hôn bất ngờ nên đâm ra chưa kịp chuẩn bị thêm gì, mấy giây đầu còn có thể phản kháng, nhưng sau đó do bị hắn hôn đến lấn át lý trí mà chỉ có thể ngồi im chịu trận.

Lục Sơn quả thật là ranh mãnh, hắn ta không chỉ mút mát môi trên môi dưới của cậu mà còn lấy lưỡi mình đùa nghịch với lưỡi Tô Châu, hai tay bắt đầu sờ soạng tìm đến hai núm vú xinh, hôn cho tới lúc Tô Châu không thể chịu được mà phải đấm vào ngực hắn như ra lệnh.

Lục Sơn quyến luyến, cố gắng mút mát hương vị ngọt ngào này rồi mới dứt môi, kéo ra sợi chỉ bạc óng ánh khiến cả hai cùng thở hổn hển.

" Có phải...cậu giận tôi..chuyện gì đúng không? Nếu là chuyện hôm trước..thì cho tôi xin lỗi mà.."

Như nhìn được ra điều gì bất thường ở Tô Châu, Lục Sơn đã chủ động hỏi và xin lỗi.

" Không..tôi...chẳng giận cậu gì cả"

Tô Châu vừa bị hôn xong nên mặt đỏ như tôm luộc, nghe hắn hỏi vậy mà quay đầu đi nơi khác, biểu thị rõ ràng sự giận dỗ đáng yêu của mình.

" Nhìn đi, vậy mà nói là không giận?". Lục Sơn lấy tay nựng má Tô Châu như một sự nuông chiều, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

" Nè...cậu...sao cứ cố ý đụng vào người tôi thế nhỉ? Đừng tỏ vẻ thân thiết quá với tôi, có người nhìn thấy sẽ không hay"

" Có người? Ai? Ý cậu là người nào?"

" Đừng hỏi tôi rồi giả vờ như không biết"

" Nhưng..là ai cơ?"

" Cậu..đi về đi, ở đây với tôi rồi có người sẽ hiểu lầm". Tô Châu khoanh tay lại, bĩu môi hờn dỗi.

" Ha, Tô Châu? Cậu là đang nhắc đến ai cơ?"

" Hừ, đồ dai dẳng, không hiểu thì thôi đi, về nhà mà ngẫm"

Lục Sơn cố gắng nhớ lại những ngày qua đã làm gì với ai lỡ để Châu Châu nhìn thấy, và cuối cùng cũng phải bật cười thành tiếng.

" Cậu đang ghen đấy à?"

Bị nói trúng tim đen, Tô Châu phải kiếm cớ nói dối.

" Ghen..ghen cái đếch gì mà ghen? Tôi chả có gì phải ghen với cậu"

" Có phải là...cậu nhìn thấy tôi với Di An thân thiết với nhau mấy ngày qua...rồi để bụng phải không?"

Á à, ra là con nhóc thân mật với Lục Sơn mấy ngày nay tên Di An, Tô Châu biết rồi nhé!

" Hừ, nên tôi mới bảo cậu đi về mau đi, ở đây làm cái gì nữa, cậu ta mà biết thì tôi sẽ chẳng xong, rồi lại nói tôi là nguyên nhân khiến hai cậu chia tay thì cũng chẳng đúng đâu đấy nhé"

Con mèo này để bụng thật rồi, phải dỗ thôi.

Nhưng dỗ theo kiểu bình thường thì..Lục Sơn không thích.

" Ừm, phải ha, dạo gần đây tôi thấy Di An khá thân thiết với tôi, cậu cho tôi lời khuyên xem, có phải cô ấy thích tôi rồi không?"

Lục Sơn bắt đầu chiêu trò châm chọc của mình.

Tô Châu nghe mà sôi máu trong người, bặm môi rồi nheo mắt, thế mà còn nói là thích cậu nữa chứ.

" Ờ, đúng rồi đấy, Di An thích cậu rồi đó, nên cậu cút đi cho vừa mắt tôi, tôi không muốn chứa cậu trong căn nhà của tôi nữa"

Tô Châu nói mà nghe như sắp khóc, Lục Sơn hơi xiêu lòng nhưng vẫn cố tiếp tục chọc cậu.

" Ơ, cậu phải đưa ra lời khuyên cho tôi thì tôi mới về được chứ?"

" Đồ...đồ xấu xa, mau biến đi"

Mắt Tô Châu có hơi long lanh nước rồi, hẳn là em bé đã tổn thương một chút.

" Cậu không khuyên thì thôi vậy...giờ...tôi về đó nha"

Lục Sơn giả bộ đứng dậy, chỉnh chang lại trang phục rồi chuẩn bị quay gót.

Tô Châu nhìn thấy mà nửa muốn giữ lại nửa muốn đuổi đi, nhưng trong trường hợp này, cậu đã ngồi im mà không nói gì, chỉ có đôi mắt là biểu thị lên sự buồn bã kèm theo sự uất ức, nên hẳn là Tô Châu có hơi giận Lục Sơn rồi.

" Tôi về thật đây này"

Lục Sơn tiến 2 bước về phía cửa, mắt vẫn đăm chiêu nhìn phản ứng của Tô Châu đang ngồi ở phía sofa.

" Này..tôi về thật đó nha"

Tiến thêm 2 bước nữa, Lục Sơn đã gần bước tới cửa nhà cậu rồi.

" Được rồi, chào tạm biệt, tôi đi vậy, chắc là Di An cũng đang chờ tôi."

Đã đến nước này thì Lục Sơn đã quyết không ngoảnh lại nhìn, tay cầm nắm cửa rồi đẩy ra ngoài, trong lòng vẫn mong sẽ có thứ gì níu mình lại.

Và hẳn là như vậy thật.

Cổ tay của Lục Sơn như có lực giữ lại, quay mặt vào thì không ai khác là Tô Châu.

Chưa kịp vui mừng, đôi môi của Lục Sơn cũng được bao phủ lên bằng một thứ gì đó mềm mại, mịn màng và không kém sự ngọt ngào.

Là Tô Châu đã chủ động hôn hắn.

Nhưng chỉ chụt một cái, 3s sau đó, Tô Châu đã ngại ngùng dứt ra.

" Bây..bây giờ...tôi khuyên cậu...có còn kịp không?"

Lục Sơn hoang mang, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Châu.

" Cậu...đừng đến với Di An mà...ở..ở lại với tôi nhé?"

....

mua hahahahahah chap sau mới để nhỏ Sơn quậy Châu Châu tanh bành nhe cả nhà, chap này nhẹ nhàng xíu v hoi

vote và soát cta cho tui nhe các cô, vote nhanh còn hóng chap típ theo nữa

à mà mí cô thi học kỳ xg ch? tui ch có thi môn nào hết trời ơi, thành ra nghỉ lễ cx k yên luôn mà

chúc cô nào ch thi thì thi tốt nhe, thi tốt điểm cao r còn support cho truyện của tui nữa hihi

(mà này, s mấy bà này cứ hay đọc truyện vào buổi đêm khuya là tnao hả zời? mới up lên được mấy phút bọ mà chui vào đọc hết r là sao????)


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz