ZingTruyen.Xyz

Longfic Tinh Yeu Doi Lua

  Mới ở với nhau được một thời gian nhưng không ngờ anh và cô phải rời xa nhau nhanh đến như thế. Phải, đã đến lúc các nữ thần phải trở về thiên đường, nơi các nữ thần cao sang được sinh ra. Thế là hôm đó Ran dậy thật sớm, cô đánh răng rửa mặt xong và cô bắt đầu làm bữa sáng cho Shin. Thực sự Shin chẳng biết hôm nay là ngày gì mà Ran lại cư xử lạ lùng như thế. Ví dụ như lúc làm bữa sáng cho anh thì cô lỡ tay làm rơi vài thứ chẳng hạn, cô là nữ thần cơ mà. Cô có thể dùng phép thuật để làm chúng không bị rơi nhưng...cô đã không làm. Shin thấy có điều gì đó bất ổn. Anh sờ tay lên trán cô. Cô ngạc nhiên không biết anh đang làm gì. Shin nói:
- Cậu không sốt nhưng mà sao hôm nay cậu bị làm sao vậy?
Cô không nói gì, cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương và hi vọng. Anh thấy ánh mắt đó thì đỏ mặt. Song anh cố quay mặt ra chỗ khác, nói:
- Tớ nghĩ cậu nên nghỉ ngơi đi Ran ạ!
Rồi Ran mới bắt đầu lên tiếng:
- Shinichi! Cậu ra phòng khách một chút được không? Tớ có một việc phải làm...
- Hả? - Shin ngạc nhiên, nhưng rồi anh đành phải ra phòng khách. Lúc đó, Ran bắt đầu cầm điện thoại lên và gọi cho các chị em của cô.
- Alô, chị Shiho à, chị và các em đã chuẩn bị xong chưa? - Ran nói khẽ
- Ừ, thực ra bọn chị đã ở trên thiên đường rồi. Có mỗi em chưa lên thôi.- Shiho trả lời.
- Vâng, vậy thì em cũng chuẩn bị lên ngay đây. - Ran vừa nói xong cô cúp máy luôn.
Cô đâu ngờ rằng khi cô nói chuyện với chị Shiho thì Shin lại định lên gác, nào ngờ anh đã nghe thấy Ran nói về mấy chuyện thiên đường, và anh đã ở lại để nghe. Lúc nghe xong cuộc nói chuyện giữa Ran và Shiho, anh mới hiểu ra mọi chuyện. Nhưng...anh không thể tin được! Người con gái mà anh yêu thương nhất đã chuẩn bị rời bỏ anh rồi sao. Và anh vội chạy ra chỗ Ran. Anh hét:
- Ran! Cậu không thể đi được!
Lúc này, Ran mới quay ra và cô vô cùng ngạc nhiên. Cô lắp bắp:
- Shinichi...Cậu..đang..nói gì vậy?
- Tớ chỉ nói sự thật mà thôi! Cậu không thể đi được!
Biết rằng mình không giấu được nữa, nên Ran nói:
- Đúng là tớ phải đi thật, nhưng...tớ sẽ chỉ đi trong một năm thôi mà. Cậu cứ yên tâm! Tớ hứa sẽ quay trở lại sớm với cậu!
- Hả? 1 năm sao? Nhưng 1 năm thì quá lâu...Cậu có thể về sớm hơn được không?
Ran lắc đầu, nói:
- Nếu như có thể về sớm hơn thì tớ đã về sớm hơn thật rồi. Nhưng...bây giờ tớ phải trở về thiên đường để phải thực hiện nhiệm vụ mà chúng tớ phải làm... - Ran nói, nước mắt cô bắt đầu trào ra. Cô đã nhắc nhở chúng là không được trào ra vào lúc này, trước mặt người cô yêu...nhưng chúng không nghe lời cô, nhưng giọt nước mắt vẫn cứ tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp...
Và rồi, một lần nữa, cả anh và cô lại không kiềm chế được mình, anh đã chạy tới ôm cô như không muốn cho cô đi, không muốn cô thoát khỏi vòng tay của anh, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm. Và cô...cứ để yên cho anh hôn.  

  Đúng vậy, nụ hôn thứ hai giữa một nữ thần và một chàng thám tử, tất cả như tưởng chừng...sẽ mãi mãi...nhưng...thời gian không cho phép...
Rồi cô bắt đầu trở lại thành một nữ thần, những ánh sáng hào quang quấn chặt quanh cô, trước khi đi, cô hỏi:
- Shin này, cậu...sẽ không bao giờ quên tớ chứ? - Nước mắt một lần nữa lại trào ra...
- Đương nhiên là tớ sẽ không bao giờ quên cậu...vì cậu...là người con gái tớ yêu...- Anh cố cười
Và rồi, những tia sáng ấy bắt đầu quấn chặt cô hơn, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn trào...

  - Tạm biệt...Shinichi...- Vừa dứt lời, Ran lập tức biến mất.

- Tớ sẽ chờ cậu, Ran ạ...Mãi mãi chờ cậu...- Shin nói  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz