Longfic Takeru Kotoha Me Vo Khong Loi Thoat Part 1
Lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ nhìn Kotoha một lượt từ trêи xuống dưới, bên trêи cô mặc lễ phục, nhưng cũng không phải kiểu cầu kì gì, chân thì đi dép lê một lần của khách sạn, trêи cổ cô còn hằn rõ dấu hôn hôm qua Takeru để lại, nhân viên phục vụ cười lạnh: "Gái, bao nhiêu tiền một đêm vậy, cày cuốc mấy đêm rồi mới kiếm được một bộ quần áo đắt tiền?"
Kotoha: "..."
Kotoha cau mày, vẻ mặt căng thẳng, lời nữ nhân viên kia vừa nói thực sự làm cô tức giận.
Cô chỉ là đến mua một bộ quần áo, sao lại gặp phải loại người dở hơi như này?
Vô duyên vô cớ bị người ta gọi thành "gái", đây là xúc phạm người khác!
Nhưng mà phép lịch sự không cho phép cô chửi thề.
"Phiền cô ngay lập tức buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Giọng của Kotoha cực lạnh, như tảng băng mùa đông, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy phát run.
Nữ nhân viên phục vụ sững người, không nghĩ đến "gái" này còn có khí thế như vậy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, cô ta nghĩ rằng cô chỉ đang giả bộ!
"Tôi sợ cô báo cảnh sát chắc?" Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên "Đây là Bạch Thành, chỉ cần chị họ tôi đi tìm Kane tổng Kenji nói một câu, cảnh sát cũng phải nể mặt Kane tổng, bớt nói nhảm với tôi, đưa tiền đây, nếu không cô đừng hòng đi!"
Gặp phải loại người như này, không nói nổi một lời có lý, lại còn khó dây dưa.
Kotoha tức đến mức toàn thân run rẩy, sao trêи đời lại có loại người không nói lý lẽ như vậy?
"Đưa tiền đây." Nhân viên phục vụ thấy Kotoha bất động, giơ tay cướp lấy túi tiền của cô, ngay khi cô ta định lấy túi của Kotoha, người vệ sĩ bên ngoài cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền bước vào, đẩy nhân viên phục vụ ra.
Người mà Eiji chọn, thân thủ rất nhanh, chỉ dùng một hai phần sức lực, nhân viên phục vụ bị đẩy ngã xuống đất, cô ta theo bản năng giơ tay quơ vào đồ vật để níu lại, nhưng lại quơ vào một giá treo quần áo, soạt soạt một tiếng, toàn bộ quần áo đều rơi xuống đất.
Nữ nhân viên phục vụ hạ ʍôиɠ ngã xuống trước, vô cùng đau nhức, cô ta tức giận, trừng mắt, hầm hầm hổ hổ bước tới: "Anh là ai? Dám ở đây giương oai? Chán sống rồi hả?"
Nói rồi, cô ta lấy điện thoại gọi cho chị họ: "Chị, chị mau đến cửa hàng, có người vào phá cửa hàng nhà mình."
Người vệ sĩ cau mày, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Eiji, nói Kotoha đang gặp rắc rối.
Eiji căng thẳng, là Genta xuất hiện?
Hắn nhìn về phía Takeru đang chơi với con trai và con gái, đi nhanh tới: "Chị dâu trêи lầu gặp rắc rối rồi."
Takeru quay đầu nhìn hắn.
"Liệu có phải Genta không nhịn được cục tức, ra ngoài rồi?" Eiji suy đoán.
Takeru một tay bế con gái, một tay dắt con trai lên thang máy,Eiji cũng vội vã theo sau, đằng sau còn có một vài vệ sĩ nữa.
Bọn họ vừa lên lầu liền nhìn thấy bóng dáng của Kotoha đằng sau cửa kính thuỷ tinh một tiệm quần áo.
"Mami ở kia." Kimiko chỉ tay vào Kotoha đứng sau cửa kính.
"Thấy rồi." Takeru đáp lời con gái.
Eiji có chút bối rối, chuyện này là sao đây?
Tiến vào cửa tiệm, họ mới thấy quần quần áo áo rơi lung tung dưới đất.
"Mami." Takumi chạy tới ôm lấy chân Kotoha "Mẹ mua quần áo sao mà lâu thế, đúng rồi, chỗ này bị sao vậy?"
"Tôi thấy cô ta giằng giằng kéo kéo phu nhân, lại còn muốn động thủ, do đó tôi... không tiết chế được lực, cô ta ngã xuống đất, quần áo cũng rơi xuống theo." Người vệ sĩ tiến đến giải thích, hắn đứng ở ngoài cửa, nhân viên phục vụ giằng lấy túi của Kotoha, từ góc độ của hắn nhìn vào như thấy cô ta sắp động thủ, hắn mới xông tới.
Khoé mắt Takeru hạ xuống, khuôn mặt lộ ra góc cạnh lạnh lùng mà anh tuấn, hắn hỏi Kotoha: "Có bị thương không?"
Kotoha lắc đầu, nói không sao.
Nữ nhân viên phục vụ giờ mới thấy có gì đó không đúng, sao mà lại có nhiều người như này, hơn nữa người này vừa gọi cô gái kia là phu nhân?
Nhưng mà người quyền lực nhất trong Bạch Thành chỉ có Kenji, cô cũng chưa từng gặp mấy nhân vật trước mặt này.
Nghĩ đến đây, cô ta liền có dũng khí trở lại: "Mấy người bớt hù doạ người khác đi, tôi nói cho mấy người biết, tôi không sợ mấy người, chỗ quần áo này đều là do mấy người làm rơi xuống đất, bẩn hết rồi, mấy người phải bồi thường!"
Kotoha sớm đã biết cô ta không nói đạo lý, giờ phút này cũng không muốn dây dưa với cô ta, lãng phí thời gian: "Tính xem hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cô."
Nữ nhân viên phục vụ hất hàm, miệng lưỡi sắc bén: "Đúng là mang nhiều người đến như thế là để hù doạ người khác, đây là thiên hạ nhà họ Kane, đúng là 'gái', bản thân cũng thành thức ăn rồi."
Không khí trong nháy mắt như ngưng trệ, mấy người vệ sĩ và Eiji ánh mắt đều đổ lên người Takeru, lời nhân viên phục vụ mới nói cũng không cao sang gì, đến đám người thô kệch như bọn họ cũng nghe ra cô ta đang nói gì.
Ánh mắt Takeru tối dần, tự cho là bình tĩnh, rồi lại không giữ được bình tĩnh mà nói: "Cô lặp lại mấy lời vừa nói cho tôi."
Kimiko cảm nhận được sự tức giận của ba liền ôm lấy hắn, vùi mặt vào bờ vai, hơi thở dường như cũng nhẹ hơn.
Nhân viên phục vụ tay đang cầm máy tính, tay run một cái, khí thế uy hϊế͙p͙ không nói rõ ra được này làm cô ta rén lại, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng biểu cảm lại không hề bình tĩnh, run rẩy nói: "Anh, anh, anh, các người đừng có doạ tôi, chị họ tôi là bạn của Kane tổng, các người dám động đến tôi thử xem?"
Kotoha dắt tay con trai đi tới, nắm lấy tay của hắn: "Thôi bỏ đi."
Dây dưa với loại người này cũng chẳng để làm gì.
Takeru khẽ hạ mi mắt, nhìn xuống cô, cô cũng không phải người cố tình gây sự, nhưng mà nhân viên phục vụ kia lại như thêm dầu vào lửa, khoe khoang gia thế chống lưng đằng sau mình, lúc hắn không có ở đây, không biết đối xử hống hách với Kotoha thế nào.
Khoé môi hắn co giật: "Người của tôi, chỉ có tôi được bắt nạt."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chuyện này, hắn không thể bỏ qua!
Gia thế?
Sắc mặt của hắn càng âm trầm.
"Đập tan nơi này." Hắn nhẹ nhàng ra lệnh "Gia thế của cô thế nào, gọi hết đến, tôi đợi."
Nói xong, hắn kéo Kotoha ra ngoài cửa tiệm.
Mấy vệ sĩ đi cùng xông vào trong tiệm, đập phá đồ đạc, nhân viên phục vụ kinh sợ, đứng ở quầy thanh toán, gào thét.
Eiji khẽ nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy Takeru vì chuyện như này mà giận dữ đến thế, nhưng mà cô phục vụ kia rất muốn ăn đòn, "gái"? Đừng nói Takeru tức giận.
Là hắn, hắn cũng tức giận.
Bất kì người đàn ông nào cũng không thể nhịn được khi người phụ nữ của mình bị gọi là "gái".
Kotoha muốn nói mấy lời khuyên răn, như thế này cũng không tốt lắm, nhưng Takumi kéo kéo tay cô, không cho cô lên tiếng.
"Gieo nhân nào gặt quả đấy, loại người này, chúng ta không dạy dỗ, sau này cũng sẽ có người khác, nói không chừng còn nặng hơn, cô ta không hiểu đạo làm người, chúng ta đành dạy cô ta vậy."
Takeru cúi đầu nhìn con trai, tay xoa xoa đầu cậu nhóc: "Đúng là con trai tôi."
Takumi lui lại, trốn khỏi bàn tay của hắn,Takeru cũng không tức giận, nói với con trai: "Chúng ta không ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác, có những chuyện có thể nhịn, nhưng cũng có những chuyện không thể, đối với những người hết lần này đến lần khác khiêu khích chúng ta, không cần phải nương tay."
"Nó còn nhỏ..."
"Nó là con trai tôi." Takeru ngắt lời Kotoha, "Xã hội này rất tàn khốc, mạnh được yếu thua."
Sau này hắn muốn giao cả công ty cho con, nếu không có can đảm, miếng ăn trong miệng cũng bị người khác cướp đến cả cặn cũng không còn.
Lúc hắn mới tốt nghiệp đại học tiếp quản công ty, bao nhiêu người không phục hắn, còn ngáng chân hắn?
Không có chút thủ đoạn, làm sao đứng vững được ở công ty.
Hắn ôm lấy đầu của Takumi, để nó nhìn thấy, rồi hỏi "Sợ không?"
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, nhìn những người đàn ông cao lớn kia, giống như "xã hội đen", đập phá loạn xạ trong cửa tiệm, đúng là có chút e sợ.
"Con nói con là nam tử hán, con thế này làm sao mà bảo vệ cho mami được?"
"Con không nói là con sợ!" Takumi ngẩng đầu, tỏ vẻ bản thân không sợ hãi.
Đúng lúc này, người chị họ của nhân viên phục vụ đến cửa tiệm.
Toàn bộ đồ đạc trong cửa tiệm đều bị đập phá, đến ngay cả trần nhà treo đèn chùm cũng thủng một lỗ lớn.
"Chị họ, chị họ, chị đến rồi." Nhân viên phục vụ chui từ xó xỉnh nào đó chạy ra, vừa khóc vừa gào: "Chị xem đi, những người này, họ đập phá cửa hàng của chúng ta."
Người phụ nữ này rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, nhân viên phục vụ kia gọi cô ta là chị họ, nhưng trông cô còn trẻ hơn nhân viên kia nhiều, cô ta nghiêm túc "Tại sao lại như thế này?"
"Cô ta mua quần áo không trả tiền, liền tìm người đến đập phá cửa tiệm chúng ta, chị họ, chị nhất định không được bỏ qua cho bọn họ!" Nhân viên phục vụ vừa khóc, vừa chỉ tay vào Kotoha tố cáo.
Lúc này, người phụ nữ quay đầu lại nhìn Kotoha.
Kotoha: "..."
Kotoha cau mày, vẻ mặt căng thẳng, lời nữ nhân viên kia vừa nói thực sự làm cô tức giận.
Cô chỉ là đến mua một bộ quần áo, sao lại gặp phải loại người dở hơi như này?
Vô duyên vô cớ bị người ta gọi thành "gái", đây là xúc phạm người khác!
Nhưng mà phép lịch sự không cho phép cô chửi thề.
"Phiền cô ngay lập tức buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Giọng của Kotoha cực lạnh, như tảng băng mùa đông, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy phát run.
Nữ nhân viên phục vụ sững người, không nghĩ đến "gái" này còn có khí thế như vậy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, cô ta nghĩ rằng cô chỉ đang giả bộ!
"Tôi sợ cô báo cảnh sát chắc?" Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên "Đây là Bạch Thành, chỉ cần chị họ tôi đi tìm Kane tổng Kenji nói một câu, cảnh sát cũng phải nể mặt Kane tổng, bớt nói nhảm với tôi, đưa tiền đây, nếu không cô đừng hòng đi!"
Gặp phải loại người như này, không nói nổi một lời có lý, lại còn khó dây dưa.
Kotoha tức đến mức toàn thân run rẩy, sao trêи đời lại có loại người không nói lý lẽ như vậy?
"Đưa tiền đây." Nhân viên phục vụ thấy Kotoha bất động, giơ tay cướp lấy túi tiền của cô, ngay khi cô ta định lấy túi của Kotoha, người vệ sĩ bên ngoài cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền bước vào, đẩy nhân viên phục vụ ra.
Người mà Eiji chọn, thân thủ rất nhanh, chỉ dùng một hai phần sức lực, nhân viên phục vụ bị đẩy ngã xuống đất, cô ta theo bản năng giơ tay quơ vào đồ vật để níu lại, nhưng lại quơ vào một giá treo quần áo, soạt soạt một tiếng, toàn bộ quần áo đều rơi xuống đất.
Nữ nhân viên phục vụ hạ ʍôиɠ ngã xuống trước, vô cùng đau nhức, cô ta tức giận, trừng mắt, hầm hầm hổ hổ bước tới: "Anh là ai? Dám ở đây giương oai? Chán sống rồi hả?"
Nói rồi, cô ta lấy điện thoại gọi cho chị họ: "Chị, chị mau đến cửa hàng, có người vào phá cửa hàng nhà mình."
Người vệ sĩ cau mày, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Eiji, nói Kotoha đang gặp rắc rối.
Eiji căng thẳng, là Genta xuất hiện?
Hắn nhìn về phía Takeru đang chơi với con trai và con gái, đi nhanh tới: "Chị dâu trêи lầu gặp rắc rối rồi."
Takeru quay đầu nhìn hắn.
"Liệu có phải Genta không nhịn được cục tức, ra ngoài rồi?" Eiji suy đoán.
Takeru một tay bế con gái, một tay dắt con trai lên thang máy,Eiji cũng vội vã theo sau, đằng sau còn có một vài vệ sĩ nữa.
Bọn họ vừa lên lầu liền nhìn thấy bóng dáng của Kotoha đằng sau cửa kính thuỷ tinh một tiệm quần áo.
"Mami ở kia." Kimiko chỉ tay vào Kotoha đứng sau cửa kính.
"Thấy rồi." Takeru đáp lời con gái.
Eiji có chút bối rối, chuyện này là sao đây?
Tiến vào cửa tiệm, họ mới thấy quần quần áo áo rơi lung tung dưới đất.
"Mami." Takumi chạy tới ôm lấy chân Kotoha "Mẹ mua quần áo sao mà lâu thế, đúng rồi, chỗ này bị sao vậy?"
"Tôi thấy cô ta giằng giằng kéo kéo phu nhân, lại còn muốn động thủ, do đó tôi... không tiết chế được lực, cô ta ngã xuống đất, quần áo cũng rơi xuống theo." Người vệ sĩ tiến đến giải thích, hắn đứng ở ngoài cửa, nhân viên phục vụ giằng lấy túi của Kotoha, từ góc độ của hắn nhìn vào như thấy cô ta sắp động thủ, hắn mới xông tới.
Khoé mắt Takeru hạ xuống, khuôn mặt lộ ra góc cạnh lạnh lùng mà anh tuấn, hắn hỏi Kotoha: "Có bị thương không?"
Kotoha lắc đầu, nói không sao.
Nữ nhân viên phục vụ giờ mới thấy có gì đó không đúng, sao mà lại có nhiều người như này, hơn nữa người này vừa gọi cô gái kia là phu nhân?
Nhưng mà người quyền lực nhất trong Bạch Thành chỉ có Kenji, cô cũng chưa từng gặp mấy nhân vật trước mặt này.
Nghĩ đến đây, cô ta liền có dũng khí trở lại: "Mấy người bớt hù doạ người khác đi, tôi nói cho mấy người biết, tôi không sợ mấy người, chỗ quần áo này đều là do mấy người làm rơi xuống đất, bẩn hết rồi, mấy người phải bồi thường!"
Kotoha sớm đã biết cô ta không nói đạo lý, giờ phút này cũng không muốn dây dưa với cô ta, lãng phí thời gian: "Tính xem hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cô."
Nữ nhân viên phục vụ hất hàm, miệng lưỡi sắc bén: "Đúng là mang nhiều người đến như thế là để hù doạ người khác, đây là thiên hạ nhà họ Kane, đúng là 'gái', bản thân cũng thành thức ăn rồi."
Không khí trong nháy mắt như ngưng trệ, mấy người vệ sĩ và Eiji ánh mắt đều đổ lên người Takeru, lời nhân viên phục vụ mới nói cũng không cao sang gì, đến đám người thô kệch như bọn họ cũng nghe ra cô ta đang nói gì.
Ánh mắt Takeru tối dần, tự cho là bình tĩnh, rồi lại không giữ được bình tĩnh mà nói: "Cô lặp lại mấy lời vừa nói cho tôi."
Kimiko cảm nhận được sự tức giận của ba liền ôm lấy hắn, vùi mặt vào bờ vai, hơi thở dường như cũng nhẹ hơn.
Nhân viên phục vụ tay đang cầm máy tính, tay run một cái, khí thế uy hϊế͙p͙ không nói rõ ra được này làm cô ta rén lại, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng biểu cảm lại không hề bình tĩnh, run rẩy nói: "Anh, anh, anh, các người đừng có doạ tôi, chị họ tôi là bạn của Kane tổng, các người dám động đến tôi thử xem?"
Kotoha dắt tay con trai đi tới, nắm lấy tay của hắn: "Thôi bỏ đi."
Dây dưa với loại người này cũng chẳng để làm gì.
Takeru khẽ hạ mi mắt, nhìn xuống cô, cô cũng không phải người cố tình gây sự, nhưng mà nhân viên phục vụ kia lại như thêm dầu vào lửa, khoe khoang gia thế chống lưng đằng sau mình, lúc hắn không có ở đây, không biết đối xử hống hách với Kotoha thế nào.
Khoé môi hắn co giật: "Người của tôi, chỉ có tôi được bắt nạt."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chuyện này, hắn không thể bỏ qua!
Gia thế?
Sắc mặt của hắn càng âm trầm.
"Đập tan nơi này." Hắn nhẹ nhàng ra lệnh "Gia thế của cô thế nào, gọi hết đến, tôi đợi."
Nói xong, hắn kéo Kotoha ra ngoài cửa tiệm.
Mấy vệ sĩ đi cùng xông vào trong tiệm, đập phá đồ đạc, nhân viên phục vụ kinh sợ, đứng ở quầy thanh toán, gào thét.
Eiji khẽ nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy Takeru vì chuyện như này mà giận dữ đến thế, nhưng mà cô phục vụ kia rất muốn ăn đòn, "gái"? Đừng nói Takeru tức giận.
Là hắn, hắn cũng tức giận.
Bất kì người đàn ông nào cũng không thể nhịn được khi người phụ nữ của mình bị gọi là "gái".
Kotoha muốn nói mấy lời khuyên răn, như thế này cũng không tốt lắm, nhưng Takumi kéo kéo tay cô, không cho cô lên tiếng.
"Gieo nhân nào gặt quả đấy, loại người này, chúng ta không dạy dỗ, sau này cũng sẽ có người khác, nói không chừng còn nặng hơn, cô ta không hiểu đạo làm người, chúng ta đành dạy cô ta vậy."
Takeru cúi đầu nhìn con trai, tay xoa xoa đầu cậu nhóc: "Đúng là con trai tôi."
Takumi lui lại, trốn khỏi bàn tay của hắn,Takeru cũng không tức giận, nói với con trai: "Chúng ta không ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác, có những chuyện có thể nhịn, nhưng cũng có những chuyện không thể, đối với những người hết lần này đến lần khác khiêu khích chúng ta, không cần phải nương tay."
"Nó còn nhỏ..."
"Nó là con trai tôi." Takeru ngắt lời Kotoha, "Xã hội này rất tàn khốc, mạnh được yếu thua."
Sau này hắn muốn giao cả công ty cho con, nếu không có can đảm, miếng ăn trong miệng cũng bị người khác cướp đến cả cặn cũng không còn.
Lúc hắn mới tốt nghiệp đại học tiếp quản công ty, bao nhiêu người không phục hắn, còn ngáng chân hắn?
Không có chút thủ đoạn, làm sao đứng vững được ở công ty.
Hắn ôm lấy đầu của Takumi, để nó nhìn thấy, rồi hỏi "Sợ không?"
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, nhìn những người đàn ông cao lớn kia, giống như "xã hội đen", đập phá loạn xạ trong cửa tiệm, đúng là có chút e sợ.
"Con nói con là nam tử hán, con thế này làm sao mà bảo vệ cho mami được?"
"Con không nói là con sợ!" Takumi ngẩng đầu, tỏ vẻ bản thân không sợ hãi.
Đúng lúc này, người chị họ của nhân viên phục vụ đến cửa tiệm.
Toàn bộ đồ đạc trong cửa tiệm đều bị đập phá, đến ngay cả trần nhà treo đèn chùm cũng thủng một lỗ lớn.
"Chị họ, chị họ, chị đến rồi." Nhân viên phục vụ chui từ xó xỉnh nào đó chạy ra, vừa khóc vừa gào: "Chị xem đi, những người này, họ đập phá cửa hàng của chúng ta."
Người phụ nữ này rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, nhân viên phục vụ kia gọi cô ta là chị họ, nhưng trông cô còn trẻ hơn nhân viên kia nhiều, cô ta nghiêm túc "Tại sao lại như thế này?"
"Cô ta mua quần áo không trả tiền, liền tìm người đến đập phá cửa tiệm chúng ta, chị họ, chị nhất định không được bỏ qua cho bọn họ!" Nhân viên phục vụ vừa khóc, vừa chỉ tay vào Kotoha tố cáo.
Lúc này, người phụ nữ quay đầu lại nhìn Kotoha.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz