Longfic Takeru Kotoha Me Vo Khong Loi Thoat Part 1
"Con có thể gặp mami không?" Kimiko được Takeru ôm vào trong khách sạn, tưởng đã đến nơi có thể gặp Kotoha cho nên mới hỏi.
Takeru ngây người, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: Cô ấy đang chơi trốn tìm với chúng ta, cô ấy muốn ta đi tìm, giờ chúng ta vẫn chưa tìm được cô ấy"
Kimiko chu môi: "Vâng ạ".
Bạch Thành không rộng lớn, nói là một huyện thành nhưng thực ra lại giống một gia tộc lớn, thuộc gia tộc Kane thị.
Khách sạn không được tính là năm sao những môi trường, vệ sinh, phục vụ đều rất tốt.
Eiji ôm Takumi vẫn chưa ngủ dậy trêи tay, phía sau còn có vài người giúp xách hành lý.
"Đây là khách sạn lớn nhất Bạch Thành, hết cách rồi, nơi nhỏ thế này cậu có quen không?"
Từ khi nào mà Takeru ở được cái khách sạn như thế này?
"Trong này rất ổn mà?" Kimiko chớp mắt, không hiểu sao chú Eiji nói như vậy.
Takeru để cô bé dựa đầu vào lòng mình, không để bé nghe thấy,Kimiko mở to mắt nhìn khuôn mặt anh, khóe mặt hạ xuống, cong cong như hình trăng lưỡi liềm.
"Ba ơi, ba đẹp trai quá" Nói xong cô bé ngại ngùng vùi đầu vào lòng anh trốn.
Bỗng dưng anh được lời nói của con gái làm cho vui vẻ, từ khi Kotoha mất tích anh chưa cười lần nào, lúc này lại vì lời này của con mà khóe miệng giãn ra vài phần.
"Vậy con có yêu ba không?"
Cô bé không nghĩ ngợi nói: "Yêu" Anh hôn lên tóc con gái, hai ngày nay không tắm nên không còn mùi dầu gội nữa, tuy thế anh vẫn cảm thấy cô bé rất thơm.
Takeru ngây người, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: Cô ấy đang chơi trốn tìm với chúng ta, cô ấy muốn ta đi tìm, giờ chúng ta vẫn chưa tìm được cô ấy"
Kimiko chu môi: "Vâng ạ".
Bạch Thành không rộng lớn, nói là một huyện thành nhưng thực ra lại giống một gia tộc lớn, thuộc gia tộc Kane thị.
Khách sạn không được tính là năm sao những môi trường, vệ sinh, phục vụ đều rất tốt.
Eiji ôm Takumi vẫn chưa ngủ dậy trêи tay, phía sau còn có vài người giúp xách hành lý.
"Đây là khách sạn lớn nhất Bạch Thành, hết cách rồi, nơi nhỏ thế này cậu có quen không?"
Từ khi nào mà Takeru ở được cái khách sạn như thế này?
"Trong này rất ổn mà?" Kimiko chớp mắt, không hiểu sao chú Eiji nói như vậy.
Takeru để cô bé dựa đầu vào lòng mình, không để bé nghe thấy,Kimiko mở to mắt nhìn khuôn mặt anh, khóe mặt hạ xuống, cong cong như hình trăng lưỡi liềm.
"Ba ơi, ba đẹp trai quá" Nói xong cô bé ngại ngùng vùi đầu vào lòng anh trốn.
Bỗng dưng anh được lời nói của con gái làm cho vui vẻ, từ khi Kotoha mất tích anh chưa cười lần nào, lúc này lại vì lời này của con mà khóe miệng giãn ra vài phần.
"Vậy con có yêu ba không?"
Cô bé không nghĩ ngợi nói: "Yêu" Anh hôn lên tóc con gái, hai ngày nay không tắm nên không còn mùi dầu gội nữa, tuy thế anh vẫn cảm thấy cô bé rất thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz