Longfic Sos L Yulsic L Full
Chap 16.Căn phòng đóng chặt, không có một ngọn đèn nào được bật lên, tối om om chẳng thể rõ ràng bất cứ thứ gì. Nó đầy ắp sự tuyệt vọng, nó chật cứng sự đau khổ. Màu đen xì xì toát ra toàn u tối, cũng như những gì đang xảy ra trong lòng Yuri. Hình ảnh không tồn tại, chỉ còn duy nhất một thứ thay thế nó là âm thanh rùng rợn của tiếng piano. Yuri gục hẳn đầu xuống phím đàn, khiến cho khung cảnh vang lên những nguồn sóng dài bằng bằng liên tiếp nhau. Dao động của lực tác dụng vào, làm tiếng thanh ề à trong một mức âm, gây đau đầu rồi nhức nhối. Và nó thực sự ảnh hưởng mạnh mẽ tới những thứ ở gần cây đàn, cận kề ngay lúc này đây. Buốt lắm. Tiếng đàn như đang gào rú, hét lên và đâm thẳng vào tai cô, vào trí óc cô. Nó thay chủ nhân của nó, hành hạ cô, trừng phạt cô, đay nghiến cô không ngừng, như thể cô là người đã khiến Jessica biến mất, đã khiến Jessica không quay về, đã khiến Jessica đau khổ, nó đối xử với cô giống một kẻ thù.Yuri bật khóc, hoàn toàn chấp nhận những thứ đang xảy ra, và tự dằn vặt mình trong xót xa, vì cô không thể chối cãi, rằng tất cả lỗi là của cô. Chính Yuri đã làm mọi chuyện thành tệ hại như vậy. Thực sự đau đớn lắm, phải làm sao để sửa sai khi tất cả trở nên quá muộn màng. Hình bóng người con gái ấy cứ vây vẩn xung quanh cô để ám ảnh, để dày vò, để đóng dấu một vết thương lớn trong tâm hồn cô, khiến cô bất lực, sống không ra sống, chết không ra chết. Tất cả đều vô nghĩa." Em còn một món quà nữa. "" Nhiều thế?. Còn sao?. "" Đó chỉ coi như là quà của bạn bè em thôi. Đây mới thực sự là quà của em. Ta đa. "" Gấu bông?. Woa nó to thật đấy. "" Yul có thấy không?. Tóc nó màu nâu, mắt nó cũng màu nâu. Khuôn mặt của nó khá giống em phải không? Em đã đặt làm nó đấy. "" Ừm trông cũng na ná. "" Yul bảo là Yul thích em nhất mà, nên em quyết định tặng Yul cái Yul thích nhất. Hihi."" Oh. Vậy ra câu hỏi tuần trước đó là dành cho món quà này đây hả?. " " Khi đi ngủ hãy ôm chặt nó nhé. Luôn luôn phải thế đấy. Vì Yul biết mà, em luôn ở bên cạnh Yul. Mãi mãi là như thế. "" Nhớ nhé. Em luôn ở bên cạnh Yul. " Yuri cảm thấy mình như đang lơ lửng trong không trung khi vừa bị rơi xuống vực thẳm, cứ thả lỏng cơ thể mà để không khí mạnh ấn sâu, đến một chút ý thức tỉnh táo cũng chẳng lộ diện, chỉ có thể hét lên trong hoảng sợ và đau đớn.- AAAAAAAAAAAA - Yuri bật đầu dậy, hai bàn tay nhấn dìm liên tục phím đàn trong khổ cực và dồn dập. Cô đánh nó với trạng thái hoảng loạn, tạo nên những giai điệu vô nghĩa, nhưng lại có thể hiện diện cảm xúc, một cảm xúc kinh hoàng, hệt như nhạc âm của bộ phim ma quỷ. Bóng tối quanh quẩn, tiếng thanh rợn rện, không khí u ám. Ngoại cảnh và nội tâm cực kì ăn nhập. Nỗi thống khổ đã dâng đến mức tột cùng.Hai bàn tay như muốn làm biến mất những phím đàn, âm thanh lộn xộn kêu vang cao lên tỏa ra toàn không gian lẫn cảnh vật bên ngoài. Rồi Yuri dừng lại, thở dốc và vẫn khóc thét trong đau đớn. Cô thấy mình chẳng thể sống nổi, trái tim thắt lại như bị ai đó buộc chặt. Nó không được cho phép tiếp tục đập. Nó đang bị kìm kẹp, nó đang bị khống chế. Khó thở quá. Nỗi đau như biến thành những cục nấc, nghẹn lại trong cổ họng nhưng chẳng chịu xuống dù cơ thể đang năn nỉ thảm thiết, làm Yuri bị nghẹt, toàn thân run cầm cập cùng độ rung của vết thương lòng. Cô cảm thấy mình sắp chết, bóng tối âm u phía trước mặt khiến cô choáng váng không hi vọng. Yuri cố gắng đứng dậy, đi ra khỏi phòng." Rầm ".Một chút ánh sáng cũng không hề hiện diện, cản trở ánh nhìn đường đi của Yuri, cô chẳng thể thấy gì, chung quanh tăm tối khiến cô tuyệt vọng, và cô cứ bước đi trong mông lung, mặc kệ cảnh vật. Rồi Yuri va mạnh vào chiếc ghế, ngã rầm xuống. Cô không biết mình vừa chạm phải cái gì, và cô cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng cơn đau nhức ở đầu gối phát tín hiệu lên não bộ khiến Yuri nhói vô cùng.---- Đi cẩn thận chứ. - YoonA nhìn thấy Jessica bị ngã, cô vẫn đứng đó, chỉ cúi xuống xem cô nàng kia có làm sao không và cất giọng như trách móc. Thật đúng là con người nhẫn tâm tuy khuôn mặt kia đang tồn tại gì đấy chỉ một chút thôi, lo lắng.Chính Jessica cũng không hiểu vì sao mình lại bị mất thăng bằng và ngã phịch xuống bờ cát. Cát trơn quá chăng?. Dù là cát mịn nhưng cũng khiến cô ê ẩm hết cả hai đầu gối, hun đúc thêm sự hụt hẫng xen lẫn nôn nao khó hiểu ở trong lòng. Jessica cảm thấy bản thân không được khỏe. Trời đã tối, cô vẫn chưa tìm được Yuri, và đã đến giờ phải vào phòng để ngủ. Rốt cuộc bao nhiêu công sức mòn mỏi để chờ cái ngày này đều đã đi công cốc. Jessica muốn gặp Yuri đến phát điên, phải làm sao đây?.---Tâm trí trống rỗng, đưa đôi chân đứng lại dậy rồi tiếp tục đi trong khập khiễng. Và Yuri cứ như xác không hồn loanh quanh trong màn tối, sau đó lật cật bước dõi bước. Vô thức, cô bần thần đi ra khỏi nhà. Ra đến nơi, cô chợt khựng lại và ngẩng mặt lên trời khi cảm nhận được một cơn gió se lạnh và một vài bông trắng nhẹ vừa đáp xuống đất.Tuyết đang rơi.Rơi rất nặng hạt." Chúng ta sẽ tựa vào nhau ở một hành lang nào đó để ngắm tuyết, rồi cùng nhau nặn người tuyết, hoặc là chơi trò ném tuyết vào nhau. "- Tất cả chỉ là quá khứ. - Yuri lẩm bẩm không ra tiếng, chất giọng khác đi quá nhiều, trở nên khản đặc vì khóc.Cái đầu trống rỗng ngưng đọng bỗng nặng trĩu như vừa có một vật được ném xuống. Chóng mặt, mệt mỏi, uể oải, và đau. Yuri cảm thấy mắt mình đang mờ đi, bức tranh đen lấm tấm trắng đang dần phủ rập xuống. Toàn thân nhức nhối, cơ thể run rẩy vì lạnh. Cô sắp kiệt sức rồi.Cho đến khi không thể chịu được nữa. Phong cảnh thời tiết khắc nghiệt ấy rũ hết đi và từ từ biến mất, cơ thể lẫn tâm hồn rã rời không còn chút trọng lượng. Mọi thứ vô hình.---Cánh cửa màu trắng được kéo vào và chốt khóa, Jessica bần thần người đứng gần đó mà ánh lên tia bất lực, còn ba tiếng nữa là hết ngày, và phải mười tiếng nữa cô mới được ra khỏi phòng. Từng đấy thời gian trông nhanh mà chậm, với cái sự nôn nóng, mong đợi đang dâng cao này thì Jessica làm sao chịu được.Lùi hũi bước về phía chiếc giường, uể oải ngồi xuống và đưa mắt ra nhìn không gian trời tối qua khung cửa sổ bé xíu ở bên cạnh cái tủ. Ánh sáng duy nhất rọi vào là nguồn siêu nhiên của mặt trăng, săm soi khuôn mặt đau buồn của Jessica, vẻ cô đơn len lói lên thật nhanh. Những tưởng ngày này sẽ rất có ý nghĩa, vậy mà không.Jessica từ từ nằm xuống, ép mình vào giấc mộng mị, tự nhủ với bản thân rằng hãy ngủ cho khỏe rồi ngày mai bắt đầu đi tìm Yuri. Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng của cô ấy tại nhà ăn, hay phòng thể dục, chứng tỏ rằng Yuri không ở cùng tầng với cô. Có lẽ Jessica phải tận dụng hết thời gian tự do của mình để tìm những tầng còn lại thôi.Suy nghĩ như vậy, vạch ra rành rõi những việc cần làm vào ngày mai, Jessica thầm quyết định và từ từ nhắm mắt. Cô tin lời YoonA nói, vì cô chẳng thể tìm được một lí do chính đáng, Yuri đang ở đây, và đang ở trong căn phòng nào đó tại mấy tầng dưới. Sớm muộn gì Jessica cũng sẽ được gặp, cho dù cô ấy có không thích nhìn thấy cô, cô vẫn sẽ dõi theo.Tâm trí giờ đây thật sự khác hẳn với những SOS khác, thay vì vô cảm chờ bị đưa đi hiến xác, thì Jessica lại phóng thoáng lưu giữ cho mình những giây phút hiếm hoi, để làm nên nhiều điều có nghĩa.Sau vài lần trằn trọc, lăn đi lăn lại liên tục trên chiếc giường trắng, và thở hắt chán chường, Jessica cuối cùng cũng có thể đưa mình vào giấc ngủ được. Nhưng trí óc không hoàn toàn như vậy, một phần ý thức nào đó vẫn đang đứng trong góc khuất của tâm hồn, chờ tiếng tít vang lên báo hiệu cửa đã mở, để rồi xông ra đi tìm hạnh phúc ngay lập tức.---Khung cảnh trời trở tuyết vẫn đang tiếp tục không ngưng. Nhìn vừa lãng mạn mà cũng vừa khắc nghiệt, dự báo ngầm những chuyện mang theo chiều hướng hai phía.---Ngủ trong vòng khoảng ba tiếng, Jessica chợt tỉnh dậy không thể để ý thức nghỉ ngơi thêm, và khi biết trạng thái của mình hiện tại, cô chẳng tiếc cái thở dài thườn thượt. Chưa có đêm nào mà khó ngủ như đêm nay, nó còn khó khăn hơn đêm trước nữa, tuy cảm xúc của hai đêm đều giống nhau, đó là nao nức mong đợi chờ đến giây phút được nhìn thấy Yuri.Mở cửa sổ ra cho gió thoáng vào phòng, Jessica ngồi bó gối trên góc giường, hít thở không khí trong lành một cái, tỏ vẻ một tư thế sẵn sàng chào bình minh. Trời đang hửng sáng, trông thật lơ đãng, khung tranh xanh nhạt đó rất thành công trong việc đem lại cảm giác yên bình và yên tâm. Nhưng đối với Jessica hiện giờ thì nó chỉ đạt được một nửa mục đích, cô chẳng thấy yên tâm chút nào, có cái gì đấy cứ đang cố nhảy tưng tưng trong lòng để làm cô khó chịu. Nếu đây là tầng một thì dù có bị chịu phạt đau, dù có thương xót cho YoonA, thì Jessica sẽ dám nhảy ra ngoài bằng cửa sổ để chạy đi kiếm Yuri ngay.Những dao động chỉ có tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió nhẹ ngào ngàn, trên hết là tiếng thở buồn chán, ngắt quãng, và đầy sự thê thảm của Jessica. Không biết giờ này Yuri đang làm gì nhỉ?. Ngủ hay thức?. Nếu giống cô thì chắc sẽ là thức, vì đêm đầu tiên ở đây Jessica đã cực kì khó ngủ, đương nhiên chẳng tính hai đêm đầu cô bị bất tỉnh do kiệt sức. Không gian này vừa tạo cho cô cảm giác lạ lẫm, vừa dấy lên dòng xúc lạ lùng, lẫn cả sự trống vắng của nó khiến Jessica đơn độc tột cùng. Lòng không chịu im thì sao mà yên giấc được khi phải bắt đầu với một cuộc sống hoàn toàn khác và chưa kể còn được biết về thân phận thật sự của mình?.Bất động, những ánh nhìn thu tầm hết vào mắt chỉ dừng lại ở một khung cảnh, thỉnh thoảng nó có thoắt ẩn thoắt hiện bởi mấy cái chớp nhẹ, giống như cảm xúc vấn vương ở bên trong, ngưng đọng tại một mức độ nhất định. Đôi phần hoang mang trống rỗng, và đôi phần lồng lộn xót ruột.---" Kíng Koong "...." Kíng Koong "...- Sáng sớm mà đã đi đâu vậy nhỉ?. - Soo Young ngán ngẩm thở dài, kiên nhẫn bấm chuông thêm vài lần nữa, và kết quả vẫn không như mong đợi, cô bỏ cuộc quay ra phía xe, có lẽ Yuri bận và đã đến công ti sớm. Muốn rủ cô ấy đi ăn sáng mà không được rồi. Chợt dừng bước chân khi nhìn thấy một cô gái đang đưa ánh mắt chần chừ dò xét gì đó vào nhà của Yuri, Soo Young nhăn mặt cảm thấy hiếu kì, đứng đó để suy nghĩ xem người này định làm gì. Một lúc sau ánh mắt cả hai chạm nhau, cô gái từ từ tiến lại gần Soo Young và cất tiếng hỏi :- Cho hỏi, cô ... là bạn của Jessica à?.- À .... Vâng. Có chuyện gì không?.- Jessica không có nhà à?.- .... Ừm.- Tại sao suốt quãng thời gian dài tôi không thấy cô ấy nhỉ? Chỉ thấy một người bạn của Jessica ra vào căn nhà này.- À ... Jessica có việc bận nên tạm thời cô ấy nhờ bạn bè giữ nhà hộ.- Vậy à?. Dù gì tôi cũng chỉ muốn nói chuyện với Jessica một lúc thôi mà. Tối qua hình như có người bị bất tỉnh nằm ở đây.- Bất tỉnh?- Đúng thế. Lúc đó tuyết rơi nặng hạt lắm, người đấy nằm ở đây hứng chịu hết, toàn thân gần như bị tuyết dìm xuống vậy. Tôi ở căn nhà đối diện, thấy vậy sợ quá liền lấy ô để ra ngoài xem thế nào....- Cô ấy đã biến mất ngay sau đó?.- Ừm đúng thế. Sao cô biết?.- .... - như có một quặng đau đang đổ rập xuống Soo Young khiến cô cảm thấy nặng trĩu và không vững. Nó đã lơ lửng ở trên cô từ khi cô gái kia cất lời kể đầu tiên, Soo Young nghĩ ngay đến Yuri đầu tiên, cô hỏi lại trong hi vọng nhỏ nhoi, rằng tất cả chỉ do cô suy diễn, nhưng rất tiếc không phải, đó là sự thật. Cơ thể run run sợ hãi tột độ, cơn sốc vây vẩn quanh tâm trạng làm nó nhuốm đen. Vội đưa tay lên che miệng thật chặt, ngăn tiếng nấc sắp sửa bị phũ phàng phát ra. Soo Young bật khóc òa.End chap 16.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz