ZingTruyen.Xyz

Longfic Sos L Yulsic L Full

Chap 12.

Những hình ảnh còn đọng lại tại tâm trí là khung cảnh nhà Yuri, cơn mưa rào nghiệt ngã tồn tại ở màn tối đen ngòm đến đáng sợ. Và bây giờ một dáng vẻ mới hiện lên, căn phòng trắng toát, sáng trong sự bất bình thường, thậm chí cái tủ quần áo phía đối diện chiếc giường trắng cũng là .... màu trắng.

Jessica bật dậy, ngồi trên giường, ngỡ ngàng nhìn xung quanh với ánh mắt kì lạ và khó hiểu. Thứ duy nhất có sắc ở nơi này là chiếc vali màu hồng của cô. Jessica ngạc nhiên, có kẻ đã xông vào nhà cô để lấy đồ của cô sao? Còn bắt cóc cô đến chỗ quái quỷ này nữa?. Một không gian trống vắng chỉ có mỗi cái giường và cái tủ.

Jessica đang ở đâu đây? Và trên hết cô đang ngồi phòng của ai đây?.

" Cạch " - một cô gái với bộ đồ màu trắng như bác sĩ đi vào, làm cô còn mệt mỏi hơn vì đã có quá nhiều sự chói sáng. Đây là hội chứng màu trắng hay sao?. Phải chăng Jessica đang ở bệnh viện?.

- Jessica Jung. Xin chào. - cô gái kia mở lời bằng một nụ cười tỏa sáng và niềm nở. Jessica có đôi chút điêu đứng vì bóng dáng tuyệt tác như thiên thần đó. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt thon gọn, mắt đẹp mũi cao môi hồng, còn trẻ nữa. Nếu đây là bác sĩ thì đáng để khâm phục, đối với một người ít tuổi như thế này. Cô gái đó có gì đấy .... rất giống Yuri.

- Xin.... chào.

- Hơi sốc nhỉ?. Có cảm thấy thế không?. - cô gái này nói đúng, Jessica đang rất sốc đây.

- Bệnh viện?.

- Không. - cô gái xinh đẹp kia lắc nhẹ đầu.

- Vậy thì là đâu?.

- Để bớt ngại ngùng chúng ta hãy thay đổi xưng hô nhé. Em là Im YoonA, 22 tuổi.

- Ừm được rồi Im YoonA, tôi đang ở đâu đây?.

- Unnie đang ở trong tòa nhà của SOS, trên đảo Liancourt, một cách gọi khác là đảo Tokdo, cách Seoul 220km.

- Sao tôi lại ở đây?.

- Vì unnie là một SOS mà. Vết xăm ở phía tay trái đã nói lên điều đó.

- SOS là cái gì?.

- Sẽ phải có cả một quá trình dài để giải thích đây. Em chỉ muốn nói tóm gọn rằng, SOS là người nhân tạo. Unnie được một gia đình nhận nuôi từ trại mồ côi ở Daegu, bố mẹ chẳng có tung tích. Nói đúng hơn, unnie không có bố mẹ. 

 - ....

- Sau khi trở thành người họ Jung, cả gia đình đến Los Angeles sinh sống một thời gian khá dài, rồi một mình unnie quay về Hàn để làm ăn. Phải chứ?.

- .... - Jessica trầm ngâm ngước mắt nhìn YoonA, cô ấy là ai mà lại có thể biết rõ gia cảnh của cô như thế được. Thật khó hiểu. Nhưng điều đó cho thấy rằng, những gì cô gái này nói đều đúng, lẫn cả chuyện về cái gọi là SOS. Cô bắt đầu lên tiếng :

- Rồi sao?. Giờ tôi phải ở đây à?. Để làm gì?.

- Còn nhiều thời gian mà, trước đó hãy đi tắm rửa cho sạch sẽ đã. Unnie được đưa về đây trong trạng thái đang bị ngất ngoài đường, người thì ướt tầm tã vì phải chịu trận mưa to. Nhìn xem, unnie cần phải trang hoàng lại nhan sắc của mình.

- Ừ được rồi.

- Unnie có 15' thôi đấy. Nhà tắm ở kia. Em sẽ chờ ngoài này.

- 15' thôi sao?. - Jessica tính mặc cả.

- Unnie nên biết, em là một nhân viên ở đây, và nhiệm vụ của SOS, phải nghe lời họ. - YoonA nói với khuôn mặt sắc sảo, câu văn thể hiện đanh thép, ngắn gọn, cô ấy cười mỉm, nhưng nhìn giống cái nhếch môi đầy quyền lực hơn. Khác xa cái dáng vẻ tươi cười thân thiện lúc bước vào đây, Jessica có chút lo lắng, bắt đầu ngẫm nghĩ rằng, người này không phải thiên thần như cô đã suy, mà khả năng ngược lại là rất cao.

- Được .... rồi. - Jessica nhanh chóng lôi vali màu hồng ra, lấy cho mình một bộ quần áo rồi phóng vèo vào phòng tắm, để không phải đối mặt với YoonA nữa. Cô bắt đầu cảm thấy sợ cô gái này. 

Phải làm sao đây khi mà có từng ấy thời gian? Với cái tình kì kèo lề mề của mình, có bao giờ Jessica hoàn thành xong việc chỉnh tu nhan sắc trong vòng dưới 1 tiếng đâu. Bây giờ còn phải rút ngắn thời gian đi còn một phần tư, điều đó đang làm khó cô.

---

" I love Yuri. I love Yuri. I loveeeeeeeeee Yuri. " - tiếng chuông điện thoại reo không ngớt, ai mà kiên nhẫn đến vậy. Yuri bắt đầu cảm thấy thật phiền phức, cô không muốn bị quấy nhiễu vào những lúc như thế này. 

Dù sao thì vẫn phải dậy để nghe máy một cái rồi mới được yên tĩnh, và hơn hết, cái giọng nói kia làm Yuri càng nhớ Jessica thêm. Cô muốn gặp cô ấy đến phát điên. Yuri không thể để tình trạng mình mãi như này được, cô phải thật tỉnh táo để nghĩ cách giải quyết và kiếm tìm Jessica, đưa cô ấy về. Bật dậy, vội vàng quệt nhanh nước mắt trên khuôn mặt, sụt sịt một hồi cho giọng nói trở lại bình thường, Yuri nhấc máy :

- A lô.

" Yuri. Sao không đi làm?. " - giọng của ông Kwon.

- Con giao hết việc cho thư kí Yoo rồi, và con đang bận xử lí chuyện khác.

" Nghe nói con thuê người đi tìm Jessica Jung, việc bận của con đó hả?. "

- Vâng.

" Cái con bé này ....... aish ....... dù gì con cũng không được nghỉ như thế. Với cái tính hay rong chơi của mình, Jessica có thể đang nhập tiệc ở nơi nào đó rồi cũng nên, vì vậy con không phải lo đâu. "

- Appa thì biết cái gì chứ?.

" Con dám gắt lên với appa sao?. "

- Haiz. Chuyện của con để con giải quyết. Appa không cần phải thúc giục cứ như là công ti sắp phá sản đâu.

" Yuri. Con ........ haiz ..... con đang ở đâu? Appa qua nhà không thấy. "

- Appa yên tâm. Con sẽ đến gặp appa vào một ngày nào đấy. Bây giờ thì appa để con yên được không?.

" .......... Thật ngang bướng. Thôi được rồi. Ta chỉ muốn nói với con rằng BoA vừa gọi điện, nó sắp về thăm nhà đó. Mẹ con sẽ làm vài món, nhớ có mặt. "

- Bao giờ ạ?.

" Chẳng biết nữa, chắc cũng giống mấy lần trước. Hai hoặc ba tháng nữa. Từng đấy thời gian đủ để con cải thiện cái tinh thần mà vui vẻ lại khi gặp chị gái của mình đó. "

- Vâng.

Cúp máy một cách chán chường, Yuri xót xa nhìn xung quanh căn phòng và ánh mắt dừng lại ở chiếc giường cô đang ngồi. Nỗi hối hận, niềm tự trách, lòng đau đớn, tâm hồn tuyệt vọng, Jessica biến mất, Yuri chẳng thể sống nổi. Cô nhận ra được rằng, cuộc đời cô vô nghĩa nếu không có cô ấy.

Sờ nhẹ phần giường trống ở bên cạnh, hơi ấm của Jessica vẫn còn thấm lại đâu đây, khiến cho nỗi nhớ da diết cứ lạnh lùng dâng lên mà không thể giảm đi. Yuri lại nằm xuống, nước mắt lần nữa chảy ra ròng ròng, cô khóc trong đau đớn. Hình ảnh bóng dáng nhỏ nhắn xót xa đến đáng thương khi phải chịu trận mưa rào đó cứ hiện lên tại tâm trí, dày vò cô, giằng xé cô. 

- Sica. Em đang ở đâu?.

---

Jessica đi ra ngoài cùng một bộ quần áo đơn giản sau khi đã trải qua vài quá trình hết sức tốc độ và cô tự hài lòng với bản thân về sự tiến bộ của mình. YoonA thấy thế, đứng dậy nói :

- Chúng ta đi thôi.

Thực sự trong đầu chẳng xuất hiện suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ thể hiện những xúc cảm về mọi vật trước mắt, việc biết bản thân là một thứ nhân tạo, nó làm Jessica trống rỗng trông vắng ngắt, cô không hiểu vì sao tâm hồn giờ đây đang bị bất động, chẳng chút lay đay, ngưng đọng đến đáng sợ. Phải chăng chính nó cũng đang bị sốc vì không thể tin được nguồn gốc vừa được tiết lộ. Tất cả hiện diện chỉ là bỡ ngỡ và cứng đơ.

Cánh cửa được mở ra, một khung cảnh có trời xanh, có mây hồng, có biển trong, có cát trắng đập vào mắt, khiến Jessica phải thốt " Wow " vì ngạc nhiên về cái nơi như thiên đàng này. 

Thực chất không phải YoonA dẫn cô ra biển, đó chỉ là những gì Jessica nhìn thấy qua màn kính trong suốt. Có vẻ như tòa nhà này được bao phủ bởi một lớp thủy tinh, để người ở đây được chiêm ngưỡng phong cảnh bên ngoài một cách hoàn hảo.

- Hòn đảo này đẹp đúng không?.

- Đúng vậy.

- Unnie có thể ra đó tắm biển, hoặc nghịch cát, hoặc làm bất cứ thứ gì.

- Thật sao?.

- Ừm. Chỉ không được leo lên thuyền trốn đi khỏi đây thôi.

Jessica nghe xong câu nói, gật gù rồi bắt đầu nhìn xung quanh hành lang. Sự kì lạ đang tồn tại nơi đây cũng dễ để cô thấy khó hiểu. Những người này, trông họ thật vô cảm, đi lại bước qua như người máy, góp phần khiến cho mọi thứ trở nên căng thẳng và yên tĩnh, nhưng nó không làm tâm trạng Jessica tĩnh được, nỗi hoảng sợ vẫn nơm nớp lúi húi ngóc lên.

- Đừng đăm chiêu vào họ quá. Mặc kệ đi.

- Tại sao?.

- Vì họ sẽ thấy hiếu kì và trừng mắt nhìn lại, lúc đó unnie sẽ bị rùng mình đấy.

- Họ ... là ai vậy?.

- Những người đang mặc đồ trắng là nhân viên ở đây, còn những người đang mặc đồ bình thường là SOS. Giống chúng ta mà thôi.

- Chẳng lẽ làm việc với nhau hay là sống với nhau cùng một tòa nhà mà cũng không quen, như người dưng sao?.

- Có chứ. Nhưng họ ít khi thể hiện điều đó lúc ở hành lang.

- Vì sao?.

- Nhân viên ở đây cần làm gì đó để các SOS phải sợ họ, phải nghe theo họ. Nếu nơi này như những chỗ khác, chẳng may có một cuộc bạo động, đứng lên chống lại tổ chức và chạy trốn thì sao?.

- ... - Jessica im lặng không biết nói gì. Giờ cô đã hiểu lí do mà cô đang bắt đầu sợ YoonA, nhưng vấn đề nan giải ở trong lòng Jessica hiện tại là, cuộc sống này như thế nào, khiến cho các SOS muốn trốn đi?. Nhìn bao quát thì đâu đến nỗi, tiện nghi, đẹp đẽ, thoải mái.

- Mục đích của tổ chức .... - YoonA nói, cảm tưởng như cô ấy đã đọc được cái thắc mắc của Jessica và đang chuẩn bị giải đáp. - Tạo ra các SOS, để đến năm thứ 25, họ sẽ phải tiến hành một cuộc phẫu thuật, loại bỏ những thứ cần thiết để dâng hiến, phục vụ cho ngành y của thế giới.

- Những thứ cần thiết?.

- Não, tim, phổi, ruột, thận. Bất cứ thứ gì có thể giúp ích.

Cả một khoảng trời vốn đẹp đẽ như đổ sụp dưới chân Jessica, trong mắt cô hiện diện một màu đen xì, tâm hồn bỗng phút chốc bị đưa xuống địa ngục. Phẫu thuật?. Như thế có khác gì phải chết?. Năm thứ 25?. Vậy là cô còn 2 năm nữa?.

- Chúng ta bắt đầu đi tham quan thôi. - YoonA có vẻ như đã ngầm dự được trước thái độ này của Jessica, vội chuyển chủ đề cho tích cực hơn. Cô bắt đầu sải bước.

- .....

- Jessica Jung. Đi thôi. Đừng để em phải nói lần hai. - YoonA quay lại gằn giọng khi mà Jessica cứ bất động đứng đó với khuôn mặt sắp khóc. Nói xong cô tiếp tục bước. 

Cái âm giọng thật đáng sợ kia làm thức tỉnh Jessica, đưa cô về hiện tại, khoảng trời sáng lạng lại mở ra, Jessica vội vã đi theo YoonA.

Trên dọc đường hành lang.

- YoonA.

- ....

- Tất cả vật dụng hành lí của unnie ở đây hết phải không?. Vậy, điện thoại của unnie đâu?.

- Đó là thứ duy nhất không được dùng.

- Dù gì cũng đâu thể trốn đi được. Chẳng lẽ muốn liên lạc để hỏi thăm gia đình cũng ...

- Đương nhiên là không. - YoonA cắt ngang - Thà cắt đứt ngay còn hơn là dai dẳng suốt để rồi đến lúc ra đi, chẳng thể chịu được mà xuống tinh thần. Unnie không muốn ông bà Jung phải đau khổ nhiều phải không?.

- Nhưng đùng một cái mất tích như vậy. Họ cũng lo lắng không yên chứ.

- Dù gì đây cũng là quy định của tổ chức. Đừng thắc mắc nữa. Và cũng đừng bắt em phải giải thích những điều hiển nhiên tương tự.

- ..... - Jessica mặt xịu xuống nghiêm trọng. YoonA thật lạnh lùng và khó gần.

Đến một nơi, YoonA dừng lại.

- Đây là phòng ăn. - nó giống như một nhà hàng. Mọi người lấy khay rồi đi qua các bàn lấy từng món rồi cầm suất của mình, ngồi vào chỗ, và ăn. Bỗng có một tiếng hét thất thanh khiến Jessica giật bắn người.

- AAAAAA. - một cô gái tóc vàng đang giẫy đành đạch, có vẻ như không muốn ăn và bị những thằng đàn ông cao lớn kìm kẹp bắt vào. Cô ấy hét lớn, âm thanh vang vọng cả căn phòng, nghe thật đau tai. Jessica run rẩy hỏi YoonA.

- Chuyện gì vậy?.

End chap 12.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz