Longfic Lac Duyen Nhat Mo Luyen Nhan
Xe ngựa dừng trước cổng thành, Vương Khải liếc mắt nhìn sang thiếu nữ vẫn còn say ngủ bên cạnh, nhẹ nâng rèm cẩn thận ra lệnh cho thuộc hạ. Hoa Y Giải hé mắt nhìn cảnh vật thông qua màn tre trước mặt nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Kinh thành mùa xuân tiết trời so với Giang Nam vẫn còn se lạnh nhưng không khí ngoài phố lại nhộn nhịp hơn rất nhiều. Chợt tầm mắt dừng ở cánh cổng quen thuộc, từ nhỏ thầm ước ao được một lần thẳng lưng đi vào từ cửa chính nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn rồi luồn người vào con hẻm nhỏ đi vào nhà cửa sau. Khóe môi cong lên vẻ nên nụ cười nhạt, Y Giải vô thức siết chặt bàn tay, lòng như đã quyết tâm. Tần phủ, Tần Tuấn đang đứng trong hoa viên thưởng hoa thổi sáo. Tiếng sáo da diết len lỏi vào từng ngóc ngách trong Tần Phủ, gia nô mỗi người đều đối với vị học sĩ này hết lòng mến mộ, có người từng dùng mưu trí mê hoặc nhưng một cái liếc mắt Tần Tuấn cũng không rủ lòng ban tặng. Mê hoặc đồng nghĩa với cái chết, vì thế gia nô trong phủ chỉ dám đứng từ xa nhìn không ai dám làm chuyện gì kinh động tới gã. Lúc này Dã Cẩu từ bên ngoài gương mặt thoáng chút lo lắng đi đến cạnh Tần Tuấn:- Khởi bẩm học sĩ, Dực Vương đã trở về kinh thành. Ngón tay đang đặt trên cây sáo chợt dừng lại, gã xoay người nhìn thẳng vào Dã Cẩu hỏi, ngữ điệu có chút khẩu trương và vui mừng - Vương Khải trở về? Vậy đồng nghĩa Triệu Lệ Nguyệt kia cũng quay về?- Thần không rõ. Nhưng lần này Dực Vương đi xe ngựa về cung chắc hẳn bên trong có ẩn tình._Dã Cẩn cẩn trọng bẩm báo- Được rồi, ngươi lui ra đi.Phất nhẹ tay bảo người bên cạnh rời đi, khóe môi gã cong lên nụ cười thỏa mãn, bàn tay chạm nhẹ vào đóa anh đào trước mặt- Cuối cùng cũng trở về. Trong cung, ai nấy đều đang nhanh tay chuẩn bị đón tiếp Vương Khải trở về. Lạc Dao Dao điềm nhiên ngồi trước sân thưởng trà. Ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua chuông vàng đặt trên bàn, Hợp Hoan Linh đã nhiều năm đi theo nàng. Nhớ năm đó là hắn trong đêm Nguyên Tiêu một mực muốn lấy tặng nàng. Nhiều năm như vậy rồi, dù đi đến Tây Lương hay trở về Trường An cũng giữ bên mình, thở dài nàng nhẹ giọng nói:- Cuối cùng, vì sao lại cố chấp như vậy.Cửa thành bật mở, đoàn người ngựa Dực Vương tiến vào bên trong, Vương Khải cũng ra khỏi xe tự mình cửi ngựa. Bên trong chỉ còn mình Hoa Y Giải, cô cũng không còn muốn giả ngủ nữa liền ngồi dậy, lưng dựa vào thành xe, ánh mắt man mác buồn, đăm chiêu nhìn nhóm dân thường đang chen chúc bên đường hy vọng được nhìn dung nhan của y. Đến khi, xe ngựa đi ngang đường nhỏ đi vào Triệu Phủ, tầm mặt cô như theo hướng con đường kia dẫn đi, hoàn toàn không quan tâm màn che đã bị Vương Khải nâng lên từ lúc nào. Y toan bước vào muốn xem cô tỉnh chưa nhưng ngoài dự đoán lại thấy được điều này, siết chặt lòng bàn tay, Vương Khải họ nhẹ rồi lên tiếng hỏi:- Đã tỉnh?Hoa Y Giải nhất thời giật mình, bên trong ánh mắt thoáng qua tia lo sợ, cô bất giác dựa người về sau, cẩn thận dò xét nam nhân đối diện. - Một lát rồi.- Lúc nãy nàng nhìn gì thế?_Y giả vờ mọi thứ điều bình thường, ân cần hỏi- Không có gì, chỉ là thấy chút quen thuộc_Y Giải lắc đầu đáp - Sắp về tới cung rồi, nàng nên chuẩn bị đi_Vương Khải nâng tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, rồi quay người ra ngoài Bên trong, cô tự nhớ lại ánh mắt của y khi nãy, rõ ràng ôn nhu như vậy nhưng vì sao vẫn khiến cô sợ đến nổi sống lưng lạnh toát. Nam nhân kia rốt cuộc bên trong che giấu bao nhiêu chuyện, bản thân mình bên cạnh y liệu rằng tín mạng có được bảo toàn.- Tỷ tỷ, muội nhất định phải cứu Triệu Gia_Ánh mắt đầy kiên quyết nhìn thẳng ra ngoàiBên ngoài Vương Khải ngồi trước tấm màn che sắc mặt cũng không tốt, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô lưu luyến nhìn về hướng đi về Triệu phủ cùng hoảng hốt khi bị y phát hiện. "Có phải Y Giải đã nhớ ra chuyện gì đó? Không thể nào, chắc chắn chỉ là có chút quen thuộc mà thôi"_Y thầm nhủCửa cung, Vương Phong vận hoàng bào nguy vũ đứng giữa bá quan, thần sắc lạnh lùng, khí thế bức người. Đến khi nhìn thấy bóng dáng y, nụ cười trên môi mới dần lộ. - Đã về_Hắn mạnh tay đánh vào bả vai y- Hoàng huynh vẫn khỏe?_Vương Khải cúi người thỉnh an - Mọi việc vẫn ổn_Vừa nói tầm mắt hắn vừa lướt nhìn về hướng xe ngựaVương Khải hơi liếc mắt liền về phía xe ngựa, thấy màn che vẫn không có dấu hiệu động đậy, y mới từ từ xoay người về hướng đó, cất giọng quở trách:- Mau xuống xe. Không ai đáp lời, mày đen từ từ co lại, sắc mặt ban đầu còn ôn nhu dần chuyển thành lạnh lùng. Hoa Y Giải ngồi bên trong xe, bàn tay siết chặt, hít lấy một hơi dài mới từ từ nâng màn che bước ra ngoài.Vương Khải nhìn thấy người đã xuất hiện, khóe môi vô thức vẻ lên nụ cười thỏa mãn. Y Giải không hề liếc nhìn y một lần thẳng bước đi đến trước mặt Vương Phong. Mắt vô tình lướt qua gương mặt đang kinh ngạc của Lạc Dao Dao, cô khẽ mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt, quỵ xuống thỉnh an:- Tiểu nữ Hoa Y Giải, tham kiến hoàng thượng Mắt phượng lóe lên tia ngoan độc, hắn nhìn cô rồi tới gương mặt bình thản của Vương Khải, bàn tay đưa lên về hướng Lạc Dao Dao gọi nhỏ:- Dao Nhi, nàng đến đâyLạc Dao Dao thoáng chút kinh ngạc nhưng vẫn làm theo lời hắn, đi tới sắc mặt điềm nhiên không chút hoảng loạn hay lo lắng, nàng mỉm cười nhu thuận nhìn hắn:- Hoàng thượng có điều chi chỉ dạy. - Nàng thấy Y Giải cô nương thế nào?_Thanh âm nam nhân vang lên lọt vào tai nàng như kẻ làng chơi gặp nữ nhân liền giở trò trêu hoa nghẹo nguyệt. Lạc Dao Dao mắt nhìn sắc mặt Y Giải có chút sững lại, trong lòng có dự cảm không lành. - Không biết ý của hoàng thượng như thế nào? - Nhan sắc cũng không tệ, không biết Y Giải đây có tài cán gì có thể ở bên cạnh đệ đệ trẫm?- Nàng ấy ngay cả chữ còn không thạo làm sao có thể tài cán gì_Vương Khải đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng thay cô đáp- Vậy sao?_Khẩu khí thốt ra có chút tiếc nuối.Dời tầm mắt lên nữ nhân bên cạnh hắn cao giọng nói:- Dao Nhi, hôm nay trẫm muốn đến Đại Trúc Phong nghĩ ngơi- Thần thiếp sẽ chuẩn bị thật tốt_Nàng cúi người, bên má có chút đỏ.Nhìn bóng dáng hắn đi xa dần nàng quay đầu nhìn Hoa Y Giải rồi theo cung nô quay về Đại Trúc Phong, tầng hồng phấn trên má nhanh chóng biến mất, nàng nhanh chân đi về cung.Hoa Y Giải theo sau Vương Khải đi về hướng Dực Cung, một lời cũng không nói. Dừng chân trước cổng bên trong một thiếu nữ lam y, đầu đội mũ đang đừng chờ. Vương Khải có chút không vui đi tới, lãnh đạm nói:- Vì sao đến đây?Tố Dương nghe được giọng nói quen thuộc liền xoay đầu lại, trước mặt là gương mặt lạnh lùng của y, thở dài một tiếng mắt khẽ lướt nhìn đến người phía sau lưng Vương Khải bước chân không nhanh không chậm tiến đến, bàn tay nâng lên cầm chặt tay Hoa Y Giải. - Ân nhân, cuối cùng cũng gặp được người Hoa Y Giải bàn tay khẽ run lên, người trước mặt không ai khác chính là ngũ tỷ Triệu Tố Dương, nữ nhi tuổi đôi mươi, xinh đẹp vì sao lại xuất gia làm ni. Bàn tay đang nắm tay cô khẽ siết lại, cô nhíu mày nghi ngoặc nhìn Tố Dương, bắt gặp ánh nhìn cầu xin, thở dài một tiếng, Y Giải nhẹ giọng nói:- Vị ni cô này có phải hay không đã nhận nhầm người?- Người là nữ nhi?_Tố Dương bày ra dáng vẻ ngạc nhiên nhìn cô- Phải, ta là nữ nhi_Y Giải gật đầu đáp. Bàn tay cố gắng thoát khỏi tay đối phương, cô đi lướt người Tố Dương đến bên cạnh Vương Khải, bàn tay đưa lên nắm lấy cánh tay y, nhỏ giọng nói:- Ta cảm thấy mệtTừ từ cúi người đặt lên trán cô nụ hôn phớt, khóe môi cong lên nụ cười, không rõ là vui hay mang ý khác. - Được, Thiên Ân đưa Hoa cô nương về phòng nghĩ ngơi. Trước mặt cô là thiếu niên mang mặt nạ ánh mắt lạnh lùng, bàn tay dưới tay áo khẽ nắm lại, cô mỉm cười bước theo lưng cậu rời đi, hoàn toàn không biết nhấc cử nhất động bản thân từ khi Tố Dương xuất hiện của bản thân đều bị thu vào ánh mắt của y, một điểm cũng không bỏ xót. Ánh mắt sắc lạnh liếc qua nữ nhân ngoài cửa, một chút xao động cũng không có. Lạnh lùng xoay lưng rời đi. Tố Dương đứng bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm rời đi. Về phòng, Hoa Y Giải lấy cớ bản thân cần nghĩ ngơi nhanh chóng đuổi Thiên Ân rời đi, cầm lấy mảnh giấy lúc nãy Tố Dương cố tình đưa cho mình mở ra đọc."Tiểu Nguyệt, hy vọng muội có thể giúp Triệu Gia lưu lại hương hỏa đời sau? Bát đệ tuổi còn nhỏ vốn vô tội không nên dính vào chuyện này"Bóp chặt lá thư trong tay, cuối cùng đều bản thân cô lo sợ cũng đến. Im lặng tránh khỏi kiếp nạn này hay âm thầm lưu lại hương hỏa cuối cùng cho Triệu Quân. Lúc này ở Đại Trúc Phong, mọi người ai nấy đều đang chuẩn bị cho việc đêm nay Vương Phong sẽ đến. Lạc Dao Dao ngồi trên giường mắt nhìn vào chậu hoa quỳnh đặt trên khung cửa sổ, lòng ngổn ngang mối lo. - Tiểu Nguyệt, muội sẽ thật sự giúp Triệu Quân sao? Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Vương Phong nhếch môi đi vào, ánh mắt đảo qua từng vật trong phòng, nhàn nhạt nói:- Nếu thật sự như vậy, có phải hay không nàng sẽ đối đầu với muội muội mình.Nhất thời nàng bị lời nói của hắn làm cho kinh hãi, mắt mở to nhìn nam nhân vừa bước vào, nhưng rất nhanh sắc mặt quay về vẻ điềm nhiên ban đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn, nhẹ giọng nói:- Cho dù đối đầu cũng không liên quan tới hoàng thượng người. Chỉ trong chớp mắt thái độ nàng liền thay đổi, nếu là kẻ khác có lẽ đã quỳ xuống khóc lóc, nhưng Lạc Dao Dao lại hoàn toàn ngược lại, từ nàng vì sao toát lên loại khí chất lãnh đạm cũng có phần giống hắn. Nghĩ vậy khóe môi không kìm chế nỗi cong lên, hắn cười lớn, nhìn nàng nói:- Nếu ta giúp nàng trừ khử Triệu Quân thì sao? Lạc Dao Dao đứng dậy rời khỏi giường đi đến trước mặt hắn, bình thản nói, từng câu từng chữ xúc tích rõ ràng lọt vào tai hắn không xót một chữ:- Đây là chuyện riêng của Triệu Gia không liên quan tới người ngoài. - Người ngoài? Hay cho hai từ "người ngoài"?Bàn tay nâng lên nắm gọn chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng nói:- Mẫu phi trẫm do Triệu Quân hại chết, nàng nghĩ trẫm thật sự là người ngoài sao?- Mẫu phi người?_Lạc Dao Dao nhất thời vì lời hắn nói có chút mơ hồ.Ký ức nhiều năm trước ngày mẫu thân Tiểu Nguyệt mất đột nhiên hiện lên, ngày đó nàng cùng cô cứu hai tiểu tử sau này liền phát hiện là Vương Phong cùng Vương Khải thật không ngờ ngày đó mẫu phi bọn họ cũng mất. Nhưng không đúng, ngày đó Triệu Quân về nhà gương mặt tức giận nhất quyết đánh gã chân hai tỷ muội nàng vậy vì cớ gì? Không lẽ nguyên do là do....Mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, đáy mắt lóe lên tia phẫn uất, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ chuyện năm xưa, còn nữa lời Tố Dương nói ngày trước nàng vẫn không quên. Diếp thị ý đồ mưu sát hắn, Triệu Quân trở thành đồng phạm, mẫu phi của bọn họ chết. Ngày trước vì cứu bọn họ mẫu thân nàng cũng mất, món nợ này nên tìm ai đòi đây.Khóe môi cong lên, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, bàn tay nâng lên, từng ngón tay thon gọn vuốt nhẹ sườn mặt góc cạnh đối phương, nhẹ giọng nói:- Hoàng thượng, vậy không biết chàng muốn thần thiếp như thế nào?Hắn đối với dáng vẻ hiện giờ của nàng trong lòng sinh ra ý chán ghét, đưa tay nắm chặt cánh tay đang chạm vào má mình, hắn trầm giọng đáp:- Lập đổ Diếp hậu.Bốn chữ đơn giản thốt ra từ miệng hắn nhẹ nhàng tựa lông hồng nhưng lọt vào tai nàng lại trở nên nặng ngàn cân. Hắn muốn nàng lật đổ Diếp Minh Châu, phá nát thế lực Diếp gia trong hậu cung để dễ bề giải quyết chuyện triều chính hay sao? Rút tay lại, Lạc Dao Dao từ từ lùi về sau vài bước, mắt nhìn thẳng vào gương mặt nam nhân trước mặt không cảm xúc.- Diếp hoàng hậu đối với ta rất tốt từ khi ta vào cung chưa bao giờ làm khó ta. - Đó là hiện tại, tương lai sau này không ai đoán trước_Hắn nhạt giọng đáp- Diếp hoàng hậu, rốt cuộc đã phạm tội gì?_Nàng nhíu mày gằn hỏiVương Phong nhếch môi, thản nhiên ngồi xuống ghế, mắt nhìn thần sắc đang biến đổi của nàng, nhẹ đưa tay nâng chén trà lên uống, rồi nhẹ giọng đáp:- Sinh ra là nữ nhi Diếp gia đã là tội chếtLời nói vừa thốt ra, như một đòn đánh mạnh vào đầu nàng, nhìn nam nhân trước mặt, miệng nói chuyện tàn nhẫn ngược lại mặt chẳng biến sắc. Lạc Dao Dao cúi đầu, khóe môi bất giác cong lên, nàng là cười cho bản thân hay cho số phận nữ nhi trong hậu cung này. - Vậy sinh ra là nữ nhi Triệu gia ắt cũng không thoát khỏi chữ chết, phải không?Mày kiến bất giác nhíu lại, hắn không thể phủ nhận bản thân hận Triệu Quân tận xương tủy đối với bất kỳ ai trong Triệu Gia đều không có chút hảo tình nhưng vì sao đối với nữ nhân trước mặt một chút ý nghĩ muốn giết nàng cũng chưa từng có. Im lặng một hồi, cả nàng và hắn đều không lên tiếng, Lạc Dao Dao mím môi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói:- Ta vốn hận Triệu Quân nhưng con giết cha là đại tội, ta bất quá chỉ muốn ông ta nhận lấy đau khổ, cả đời sống trong hối hận, còn những người còn lại ta không muốn tính toán. Hắn nhìn thần sắc của nàng, ngữ âm mềm yếu, khóe môi cong lên, phát ra tiếng cười. Rồi đột nhiên đứng dậy sải chân bước về phía nàng, tay đưa nên bóp chặt chiếc cằm thanh mảnh, cười lạnh nói:- Quá nhân từ, chẳng lẽ nàng chưa từng nghe câu nhân từ với kẻ địch chính là giết chết chính mình sao? Hôm nay không cầm dao giết người thì đến một ngày nào đó kẻ đó cũng cầm đao giết nàng.Dứt lời hắn lùi về sau vài bước từ trong tay áo lấy ra một bức thư, bên ngoài ghi rõ ba chữ "Triệu Thị Lang". Thần sắc Lạc Dao Dao dần biến đổi, không cần đọc cũng đoán biết bên trong là gì, siết chặt lòng bàn tay, cười nhạt nói:- Thiếp cần mạng Triệu Quân- ĐượcNói xong, không đợi nàng tiếp lời hắn đã xoay người bước về giường ngồi xuống, mắt nhìn đến thanh kiếm bọc trong lớp vải dày treo trên giá bên cạnh, không rõ vì sao lại đối với chiếc chuông treo ngoài chui kiếm có chút quen thuộc, nheo mắt lại, trầm giọng hỏi:- Đây là kiếm gì?Lạc Dao Dao nghe hắn hỏi, nhất thời xoay người nhìn Chu Tước đang được bọc trong lớp vải dày chỉ đển lộ một phần, còn Hợp Hoan thì vẫn đang treo trên chui kiếm, trong lòng dâng lên một cổ tư vị lạ. - Thanh kiếm cho sư phụ thiếp tặng, chỉ là thanh sắt bình thường. - Nàng từng luyện võ?_Mày kiến nhíu lại nhìn nàng nghi ngoặc hỏi- Chỉ biết vài ba thế võ phòng thân, không đáng nhắc_Lạc Dao Dao nhẹ giọng đáp.Ánh mắt bình thản như mặt nước hồ khi vào thu, không chút dao động của nàng khiến lòng hắn càng khó chịu, đứng dậy đi về hướng đó. Tay đưa lên chạm vào chuông Hợp Hoan, thanh âm đinh đang phát ra vốn nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai hắn lại nặng tựa búa bổ vào đầu. Vương Phong ngồi xuống ôm đầu, hình ảnh mờ nhạt cùng ánh đèn trong đêm tối lập lòe càng khiến hắn không thể kìm chế nổi mà thét lên.Nghe thấy tiếng thét của hắn, đám thái giám bên ngoài liền xông vào, nhưng trước mặt bọn họ là cảnh chủ tử đang ôm đầu đau đớn còn vị nương nương vốn nên đi đến lo lắng thì lại đứng im một chỗ lẵng lặng nhìn. Lạc Dao Dao trong lòng vừa muốn tiến đến lại vừa không muốn. Bàn tay dưới tay áo siết chặt lại, mắt nhìn nam nhân long bào đau gồng mình chịu đau đớn ánh lên tia sắc lạnh nhưng lại có chút hoảng loạn khó đoán . Môi mím lại, lòng thầm nhủ:"Lạc Dao Dao, nhất định không thể động tâm với hắn"Đến khi thái y đến, kê một đơn thuốc an thần, Vương Phong mới từ từ yên giấc, cơn đau cũng dần dịu bớt. Nàng vẫn đứng im lặng nhìn, đám nô tài có kẻ nghĩ nàng vì quá hoảng sợ còn kẻ khác lại nghĩ chính là nàng hại hoàng thượng ra nông nỗi này. Cho đám nô tài, thái y rời đi, nàng mới bước đến đứng cạnh giường. Lúc này trong phòng mới ra tiếng thở dài, nhìn nam nhân trước mặt đang an nhiên ngủ trên giường mình rồi nhớ đến thời khắc trước khi hôn mê, Vương Phong đã gằn giọng nói:"Trẫm muốn nghĩ ngơi ở đây"Đôi ngươi đen nháy dao động, nàng chính là không hiểu hắn đang nghĩ gì?. Hình ảnh chân chất có chút ngốc của Tiểu Điền hiện lên rồi tới nụ cười nửa miệng của một Vương Phong cùng những câu nói lúc nãy, tất cả đều là một người vì sao lại đối nghịch như vậy?- Vương Phong, rốt cuộc đâu mới là con người thật của ngươi? Hoàng thượng? Tiểu Điền?Toan xoay người rời đi, chợt lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, thanh âm mệt mỏi khàn khàn vang lên:- Đừng đi.- Hoàng Thượng, người tỉnh?_Nàng cất giọng hỏi- Đừng đi_Thanh âm cất lên càng trở nên gấp gáp.- Mơ?_Nhíu mày nàng nhìn thần sắc người đang nằm trên giường- Đừng đi, đừng bỏ lại ta- Để thiếp đi gọi thái yDùng tay còn lại đẩy mạng bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, nàng lập tức bước nhanh ra cửa, nhưng chưa kịp bước trọn một bước bàn chân đang nâng lên đã dừng lại ở không trung. Vương Phong nửa mê nửa tỉnh, cơn ác mộng nhiều năm trước lại xuất hiện, hắn vốn không nhìn rõ gương mặt nữ nhân trong mơ nhưng lại vô thức gọi được tên nàng:- Đừng đi, Băng Nhi. Lạc Dao Dao từ từ xoay người, đáy mắt lóe lên tia kinh hãi, nhìn nam nhân trước mặt rõ ràng vẫn còn say ngủ. Rồi lại như bị điều khiển nàng đi tới ngồi xuống giường, tay đưa lên trán hắn, giọng nói cất lên vốn vẫn lãnh đạm nhưng lại có phần ấm áp hơn:- Mơ thấy ác mộng?- Băng Nhi, đừng đi được không?_Thanh âm phát ra có chút ủy khuất hoàn toàn không giống một Vương Phong cao ngạo ngày thường.Vì thế không kìm được phát ra tiếng cười nhỏ, nhìn bàn tay đã nằm gọn vào trong tay hắn từ lúc nào, Dao Dao nhẹ giọng trấn an:- Được không đi nữa?Vương Phong trong mơ hình như nghe được lời nàng nói, liền vui vẻ cười, nắm chặt lấy tay nàng. Hiện thực lại như đứa trẻ lên ba được cho kẹo cười thõa mãn chìm vào giấc ngủ. Chờ đến khi người trên giường thật sự đã ngủ say, nàng mới xoay người rời đi, bước chân hướng thẳng về phòng Hoa Y Giải. Cùng lúc ấy, Ngự Hoa Viên Tố Dương đứng trong ngự đình mắt nhìn về hồ sen trước mặt. Vương Khải từ từ đi đến, hai tay chấp về sau dáng vẻ bình thản nhìn cảnh vật trước mặt. - Vương Gia, xin hỏi rốt cuộc làm thế nào chàng mới tha cho người Triệu Gia một mạng.- Giết con ta, sau lúc đó bọn họ không nghĩ đến_Y lạnh giọng đáp.Tố Dương xoay người, đáy mắt lóe lên tia kiên cường:- Con Vương Gia là do thiếp giết, muốn chém muốn giết cứ xả lên người thiếp, tha cho người Triệu Gia.Khóe môi nhếch lên, tạo thành đường con bán nguyệt hoàn hảo, nhưng con ngươi lại ánh lên sắc lam lạnh lẽo, y cười lạnh nói, ngữ điệu đầy ý mỉa mai:- Tố Dương? Ngươi nghĩ một mình ngươi trả đủ, ngươi nghĩ Triệu gia các ngươi nợ ta chỉ một mạng?- Vương Gia...người nói vậy là ý gì?_ Tố Dương run rẩy nhìn gương mặt nam nhân trước mặt, thanh âm phát ra cũng khàn đi. - Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ biết từ nay tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta cùng Y Giải. Dứt lời y lập tức xoay người rời đi, bỏ mặc nữ nhân sau lưng hai mắt đỏ hoe, bàn tay cầm xâu chuỗi nâu siết chặt, trong lòng chỉ còn lại một chữ hận. Tại tảng đá gần đó, Hoa Y Giải cả người dựa hẳn vào bức tường gần đó, hai mắt nhắm chặt, lòng bàn tay ửng đỏ vì lạnh, những khớp tay siết chặt vành áo bông:- Nhất định phải đuổi cùng giết tận sao?Bước chân ra khỏi tảng đá, đi thẳng về phía Tố Dương, cô cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhẹ giọng nói:- Ta đồng ý giúp tỷ, nhưng mạng Triệu Quân thứ lỗi ta không thể giúp.Dứt lời cũng không đợi đối phương cất giọng cảm ơn, nàng đã xoay người rời đi, tà áo choàng tím nhạt dần hòa vào mảnh đen mịt trong bóng đêm rồi biến mất. Đêm nay vì sao lại dài như vậy, từ ngày mai hậu cung liệu còn yên ổn. #SelenaTruyện sẽ không drop...do gần đây ad đã đi làm và tăng ca...về nhà lăn ra ngủ ;(( nên ra chương trễ...:( mong mọi người đừng bỏ mặc ad :(((
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz