Longfic Kookmin Cung Chieu Bao Boi
"Á!!!"
Bịch!
Jimin trượt chân, ngã quỵ xuống sàn, cổ chân truyền đến một cơn đau nhói, cậu đoán chừng mình đã bị trật chân rồi.
Taehyung đứng một bên ngạo nghễ từ phía trên nhìn xuống, trong mắt cậu ta lúc này Jimin giống như nhìn một thứ gì đó hạ tiện thấp hèn.
Jimin chật vật ngồi trên sàn nhà, chân đau đến không cử động được.
Vừa lúc này cửa bên ngoài bị người ta đẩy mạnh ra, mà người xuất hiện trước mặt bọn họ không ai khác chính là Hoseok.
Sắc mặt Taehyung hơi đổi, cậu ta vội vàng lên tiếng, "Jung thiếu gia, là... là Park thiếu gia tự ngã, tôi không hiểu sao cậu ấy lại tự ngã xuống sàn rồi không chịu đứng dậy."
Jimin đau đến tái mặt, không có hơi sức mà phản bác cậu ta.
Hoseok liếc nhìn Taehyung, nhoẻn miệng cười, "Cậu tưởng tôi không có não như cậu sao?"
Nói rồi anh ta đến bên cạnh đỡ Jimin dậy.
"Cậu không sao chứ? Còn đứng dậy được không?"
"Chân... chân tôi hình như bị trật rồi."
Hoseok dùng sức đỡ Jimin đứng dậy, lúc này anh ta mới thấy áo của cậu bị bung gần như tất cả cúc áo, một mảng da trắng nõn như ẩn như hiện giữa hai mép áo.
Hoseok lịch sự dời mắt nhìn ra chỗ khác. Anh ta còn muốn giữ mạng, người của Jungkook, ai mà dám nhìn chứ.
Jimin không tự đứng vững nổi, hầu như sức nặng thân đều nhờ vào Hoseok chống đỡ.
Taehyung còn đang lo không biết nên giải thích thế nào thì ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người.
Jungkook cũng đuổi tới đây.
Trong đầu Taehyung nảy ra một kế sách, muốn liều một phen cuối cùng, cậu ta nhanh chóng bấu tay vào đùi khiến cho mình đau đến mức chảy nước mắt, sau đó chạy đến bên cạnh Jungkook, níu tay hắn nức nở.
"Jeon tổng, bọn họ... hai người bọn họ... hức, bọn họ nhân lúc anh không ở đây mà thân mật với nhau, khi bị em bắt gặp còn đe dọa em, em sợ lắm... hức... hức..."
Jimin đúng là quần áo không chỉnh tề, mà hiện tại cậu còn đang tựa cả người vào Hoseok, ai nhìn qua cũng sẽ hiểu lầm rằng tư thế của bọn họ vô cùng thân mật.
Hoseok trợn tròn mắt nghe Taehyung nói dối, trong lòng nhảy dựng lên, chắc Jungkook sẽ không thật sự tin lời họ Kim kia chứ.
Jungkook giận đến nghiến răng, gân xanh trên trán đều nổi lên hết, hắn hất tay Taehyung ra, bước qua chỗ hai người kia.
"Nè,Jungkook, tôi thật sự..." Nhìn khí thế kia Hoseok còn tưởng Jungkook định đánh mình, anh ta vừa định giải thích thì phát hiện cảnh tay đang dìu Jimin của mình nhẹ bẫng. Người đã bị Jungkook đỡ lấy.
"Tôi mới rời khỏi có một chút, sao em lại thành thế này?"
Jimin nhăn mặt, nén đau nói, "Chân em... hình như bị trật rồi."
Jungkook lập tức bế bổng cậu lên, sau đó nhìn về phía Hoseok lạnh lùng phun ra một chữ, "Áo."
Hoseok không dám chậm trễ lập tức cởi áo vest của mình ra đắp lên cho Jimin để che chắn cho cậu.
Jungkook bước ra đến cửa mới nói vọng lại, "Hoseok, việc này giao cho cậu."
Hoseok cười nhăn nhở làm một động tác OK với hắn, "Được thôi, chuyện nhỏ, Jeon tổng cứ yên tâm."
Taehyung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta chỉ biết mình không thể để Jungkook bỏ đi như vậy được, "Jeon tổng, đợi đã... Á..."
Cổ áo của cậu ta bị giật mạnh từ phía sau, áo sơ mi bung ra, sức lực mạnh mẽ khiến cậu ta ngã vật xuống sàn, cú ngã này còn nặng hơn cả Jimin lúc nãy.
Taehyung đau đớn nằm trên sàn, thân ảnh của Jungkook đã khuất sau cánh cửa, chỉ còn nhìn thấy một mũi giày sáng bóng ngay trước mặt.
"Lúc nãy chắc là cậu đã kéo MinMin như vậy nhỉ?"
"Tôi... tôi không có." Taehyung đau đến mặt mày trắng bệch, khó khăn lắm mới nói được thành câu.
Hoseok cười cười, anh ta đưa mũi giày giẫm lên bàn tay phải của Taehyung, dùng sức như muốn nghiền nát nó.
"A... á... á..." Tiếng thét chói tai của Taehyung vang vọng khắp nhà vệ sinh.
"Tôi không phải đang hỏi cậu, cậu tưởng mình thông minh lắm sao, mấy trò vặt này cũng muốn qua mặt Hoseok tôi?"
"Jung thiếu gia... hức... là tôi sai rồi, là tôi sai rồi..." Taehyung đau đến lăn lộn mà Hoseok vẫn không nhấc chân lên, nếu cứ tiếp tục thế này không chừng tay cậu ta thật sự sẽ bị phế.
Hoseok rút chân lại, sau đó đá Taehyung một cái khiến cậu ta lăn ra xa mình, mũi giày lướt qua mặt cậu ta để lại một rách rướm máu.
"Ái chà... là cậu tự ngã đấy nhé, tôi không có liên quan gì đâu." Câu nói này lúc nãy Taehyung đã dùng, bây giờ anh ta trả lại cho Taehyung.
Taehyung ôm lấy cánh tay bị giẫm đến sưng đỏ trầy trụa của mình, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Hoseok ngồi xuống bên trước mặt cậu ta, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, chỉ có nụ cười trên mặt là vẫn ngả ngớn phong lưu như cũ, "Cậu tưởng đến đây là kết thúc rồi sao? Không đâu, sự trừng phạt của cậu chỉ là mới bắt đầu mà thôi."
Hoseok nói rồi đứng lên định rời đi,Taehyung không cam tâm, cậu ta nắm lấy ống quần của anh ta, trong giọng nói chứa đầy tức giận cùng căm phẫn, "Tại sao?"
Tại sao Jungkook lại chọn Jimin mà không phải cậu ta.
Tại sao ngay cả khi chứng cứ bày ra trước mặt rành rành mà Jungkook cũng không có chút nghi ngờ hay tức giận với người kia.
Tại sao? Tại sao Jungkook có thể vì một tên trai bao mới quen biết mà đối xử với người đã luôn ở bên cạnh chờ đợi hắn suốt ba năm như vậy?
Tại sao?
Dường như Hoseok cũng đọc được những thắc mắc này trong ánh mắt của Taehyung, anh ta chỉ nhún vai, "Tôi cũng không biết, có lẽ là... vì cậu ta chính là Jeon phu nhân tương lai chăng."
Anh ta dùng chân hất mạnh tay của Taehyung ra, tiêu sái rời đi.
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một thiếu niên nằm co ro trơ trọi ở đó, trên mặt trên tay đều bị thương, cả trái tim lẫn linh hồn cũng đang rỉ máu.
Miệng cậu ta cứ không ngừng lẩm bẩm, "Jeon phu nhân... Jeon phu nhân ư..."
...
Jungkook ôm Jimin ra xe, trên đường đi thiếu niên trong lòng cứ chốc chốc lại ngước lên nhìn hắn.
Hắn thả chậm bước chân, ôn nhu hỏi cậu, "Sao vậy, chân rất đau sao?"
Jungkook lắc đầu.
Hắn lại hỏi, "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
"Không phải là anh nên hỏi em sao? Chuyện mà lúc nãy Taehyung nói, em và Jung thiếu gia..."
Jungkook cắt ngang lời cậu, từ tốn nói, "Em không cần giải thích, tôi tin em. Em nói gì tôi cũng tin, em không nói, tôi cũng tin, kể cả em có lừa tôi, tôi cũng tin. Lúc nãy cậu ta nói cái gì, thực chất tôi cũng không nghe rõ, lúc đó tôi chỉ nghĩ... sao sắc mặt em lại khó coi như vậy, em đau ở đâu..."
"Em sẽ không lừa anh." Jimin khẳng định lại.
Cậu cũng tin Jungkook, cậu cũng không cần chất vấn hắn những gì mà Taehyung nói. Nếu hắn muốn lừa cậu thật sự rất dễ dàng, nhưng bản thân cậu làm gì có thứ gì đáng để hắn lừa chứ...
Hắn cười, hôn nhẹ lên trán cậu, "Ngoan lắm."
Jungkook bế Jimin lên xe, lúc chỉnh lại áo có cậu hắn thấy vết trầy nhỏ hằn đỏ trên cổ của cậu, da của thiếu niên rất trắng, cũng rất mỏng, vết hằn này có lẽ là do cổ áo bị kéo mạnh cọ vào.
Hắn ôm cậu vào lòng, đáy mắt lạnh lẽo, không có hắn ở bên cạnh ai cũng muốn ức hiếp thiếu niên của hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.
Park gia,Taehyung, từng người từng người một trong bọn họ sẽ phải trả giá.
Jimin ngáp một cái, tựa vào lòng hắn, hai mắt đã bắt đầu lim dim, "Không biết hôm nay Jungmin thế nào rồi, sáng giờ em vẫn chưa gặp thằng bé."
"Lúc nãy tôi đã gọi điện cho Chu quản gia, ông ấy nói Jungmin rất ngoan, đi học về thì ăn cơm, sau đó xem hoạt hình, đến giờ thì tự động vệ sinh cá nhân rồi về phòng ngủ."
"Thằng bé thật sự rất giỏi, từ sớm đã rất có nề nếp, em nghĩ... con mạnh mẽ và thông minh giống anh vậy."
"Là do em dạy dỗ tốt,MinMin."
Jimin an tâm thiếp đi, có Jungkook bên cạnh, chuyện gì cũng được hắn lo lắng chu , con trai cũng có hắn trông nom, cậu không hề nhận ra rằng mình từ một người lúc nào cũng phải tự mình lo lắng để ý trước sau đã dần dần ỷ lại vào Jungkook, bạn thân bất giác trở thành một người có thể yên tâm thoải mái ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào miễn là có hắn ở bên cạnh.
Bịch!
Jimin trượt chân, ngã quỵ xuống sàn, cổ chân truyền đến một cơn đau nhói, cậu đoán chừng mình đã bị trật chân rồi.
Taehyung đứng một bên ngạo nghễ từ phía trên nhìn xuống, trong mắt cậu ta lúc này Jimin giống như nhìn một thứ gì đó hạ tiện thấp hèn.
Jimin chật vật ngồi trên sàn nhà, chân đau đến không cử động được.
Vừa lúc này cửa bên ngoài bị người ta đẩy mạnh ra, mà người xuất hiện trước mặt bọn họ không ai khác chính là Hoseok.
Sắc mặt Taehyung hơi đổi, cậu ta vội vàng lên tiếng, "Jung thiếu gia, là... là Park thiếu gia tự ngã, tôi không hiểu sao cậu ấy lại tự ngã xuống sàn rồi không chịu đứng dậy."
Jimin đau đến tái mặt, không có hơi sức mà phản bác cậu ta.
Hoseok liếc nhìn Taehyung, nhoẻn miệng cười, "Cậu tưởng tôi không có não như cậu sao?"
Nói rồi anh ta đến bên cạnh đỡ Jimin dậy.
"Cậu không sao chứ? Còn đứng dậy được không?"
"Chân... chân tôi hình như bị trật rồi."
Hoseok dùng sức đỡ Jimin đứng dậy, lúc này anh ta mới thấy áo của cậu bị bung gần như tất cả cúc áo, một mảng da trắng nõn như ẩn như hiện giữa hai mép áo.
Hoseok lịch sự dời mắt nhìn ra chỗ khác. Anh ta còn muốn giữ mạng, người của Jungkook, ai mà dám nhìn chứ.
Jimin không tự đứng vững nổi, hầu như sức nặng thân đều nhờ vào Hoseok chống đỡ.
Taehyung còn đang lo không biết nên giải thích thế nào thì ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người.
Jungkook cũng đuổi tới đây.
Trong đầu Taehyung nảy ra một kế sách, muốn liều một phen cuối cùng, cậu ta nhanh chóng bấu tay vào đùi khiến cho mình đau đến mức chảy nước mắt, sau đó chạy đến bên cạnh Jungkook, níu tay hắn nức nở.
"Jeon tổng, bọn họ... hai người bọn họ... hức, bọn họ nhân lúc anh không ở đây mà thân mật với nhau, khi bị em bắt gặp còn đe dọa em, em sợ lắm... hức... hức..."
Jimin đúng là quần áo không chỉnh tề, mà hiện tại cậu còn đang tựa cả người vào Hoseok, ai nhìn qua cũng sẽ hiểu lầm rằng tư thế của bọn họ vô cùng thân mật.
Hoseok trợn tròn mắt nghe Taehyung nói dối, trong lòng nhảy dựng lên, chắc Jungkook sẽ không thật sự tin lời họ Kim kia chứ.
Jungkook giận đến nghiến răng, gân xanh trên trán đều nổi lên hết, hắn hất tay Taehyung ra, bước qua chỗ hai người kia.
"Nè,Jungkook, tôi thật sự..." Nhìn khí thế kia Hoseok còn tưởng Jungkook định đánh mình, anh ta vừa định giải thích thì phát hiện cảnh tay đang dìu Jimin của mình nhẹ bẫng. Người đã bị Jungkook đỡ lấy.
"Tôi mới rời khỏi có một chút, sao em lại thành thế này?"
Jimin nhăn mặt, nén đau nói, "Chân em... hình như bị trật rồi."
Jungkook lập tức bế bổng cậu lên, sau đó nhìn về phía Hoseok lạnh lùng phun ra một chữ, "Áo."
Hoseok không dám chậm trễ lập tức cởi áo vest của mình ra đắp lên cho Jimin để che chắn cho cậu.
Jungkook bước ra đến cửa mới nói vọng lại, "Hoseok, việc này giao cho cậu."
Hoseok cười nhăn nhở làm một động tác OK với hắn, "Được thôi, chuyện nhỏ, Jeon tổng cứ yên tâm."
Taehyung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta chỉ biết mình không thể để Jungkook bỏ đi như vậy được, "Jeon tổng, đợi đã... Á..."
Cổ áo của cậu ta bị giật mạnh từ phía sau, áo sơ mi bung ra, sức lực mạnh mẽ khiến cậu ta ngã vật xuống sàn, cú ngã này còn nặng hơn cả Jimin lúc nãy.
Taehyung đau đớn nằm trên sàn, thân ảnh của Jungkook đã khuất sau cánh cửa, chỉ còn nhìn thấy một mũi giày sáng bóng ngay trước mặt.
"Lúc nãy chắc là cậu đã kéo MinMin như vậy nhỉ?"
"Tôi... tôi không có." Taehyung đau đến mặt mày trắng bệch, khó khăn lắm mới nói được thành câu.
Hoseok cười cười, anh ta đưa mũi giày giẫm lên bàn tay phải của Taehyung, dùng sức như muốn nghiền nát nó.
"A... á... á..." Tiếng thét chói tai của Taehyung vang vọng khắp nhà vệ sinh.
"Tôi không phải đang hỏi cậu, cậu tưởng mình thông minh lắm sao, mấy trò vặt này cũng muốn qua mặt Hoseok tôi?"
"Jung thiếu gia... hức... là tôi sai rồi, là tôi sai rồi..." Taehyung đau đến lăn lộn mà Hoseok vẫn không nhấc chân lên, nếu cứ tiếp tục thế này không chừng tay cậu ta thật sự sẽ bị phế.
Hoseok rút chân lại, sau đó đá Taehyung một cái khiến cậu ta lăn ra xa mình, mũi giày lướt qua mặt cậu ta để lại một rách rướm máu.
"Ái chà... là cậu tự ngã đấy nhé, tôi không có liên quan gì đâu." Câu nói này lúc nãy Taehyung đã dùng, bây giờ anh ta trả lại cho Taehyung.
Taehyung ôm lấy cánh tay bị giẫm đến sưng đỏ trầy trụa của mình, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Hoseok ngồi xuống bên trước mặt cậu ta, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, chỉ có nụ cười trên mặt là vẫn ngả ngớn phong lưu như cũ, "Cậu tưởng đến đây là kết thúc rồi sao? Không đâu, sự trừng phạt của cậu chỉ là mới bắt đầu mà thôi."
Hoseok nói rồi đứng lên định rời đi,Taehyung không cam tâm, cậu ta nắm lấy ống quần của anh ta, trong giọng nói chứa đầy tức giận cùng căm phẫn, "Tại sao?"
Tại sao Jungkook lại chọn Jimin mà không phải cậu ta.
Tại sao ngay cả khi chứng cứ bày ra trước mặt rành rành mà Jungkook cũng không có chút nghi ngờ hay tức giận với người kia.
Tại sao? Tại sao Jungkook có thể vì một tên trai bao mới quen biết mà đối xử với người đã luôn ở bên cạnh chờ đợi hắn suốt ba năm như vậy?
Tại sao?
Dường như Hoseok cũng đọc được những thắc mắc này trong ánh mắt của Taehyung, anh ta chỉ nhún vai, "Tôi cũng không biết, có lẽ là... vì cậu ta chính là Jeon phu nhân tương lai chăng."
Anh ta dùng chân hất mạnh tay của Taehyung ra, tiêu sái rời đi.
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một thiếu niên nằm co ro trơ trọi ở đó, trên mặt trên tay đều bị thương, cả trái tim lẫn linh hồn cũng đang rỉ máu.
Miệng cậu ta cứ không ngừng lẩm bẩm, "Jeon phu nhân... Jeon phu nhân ư..."
...
Jungkook ôm Jimin ra xe, trên đường đi thiếu niên trong lòng cứ chốc chốc lại ngước lên nhìn hắn.
Hắn thả chậm bước chân, ôn nhu hỏi cậu, "Sao vậy, chân rất đau sao?"
Jungkook lắc đầu.
Hắn lại hỏi, "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
"Không phải là anh nên hỏi em sao? Chuyện mà lúc nãy Taehyung nói, em và Jung thiếu gia..."
Jungkook cắt ngang lời cậu, từ tốn nói, "Em không cần giải thích, tôi tin em. Em nói gì tôi cũng tin, em không nói, tôi cũng tin, kể cả em có lừa tôi, tôi cũng tin. Lúc nãy cậu ta nói cái gì, thực chất tôi cũng không nghe rõ, lúc đó tôi chỉ nghĩ... sao sắc mặt em lại khó coi như vậy, em đau ở đâu..."
"Em sẽ không lừa anh." Jimin khẳng định lại.
Cậu cũng tin Jungkook, cậu cũng không cần chất vấn hắn những gì mà Taehyung nói. Nếu hắn muốn lừa cậu thật sự rất dễ dàng, nhưng bản thân cậu làm gì có thứ gì đáng để hắn lừa chứ...
Hắn cười, hôn nhẹ lên trán cậu, "Ngoan lắm."
Jungkook bế Jimin lên xe, lúc chỉnh lại áo có cậu hắn thấy vết trầy nhỏ hằn đỏ trên cổ của cậu, da của thiếu niên rất trắng, cũng rất mỏng, vết hằn này có lẽ là do cổ áo bị kéo mạnh cọ vào.
Hắn ôm cậu vào lòng, đáy mắt lạnh lẽo, không có hắn ở bên cạnh ai cũng muốn ức hiếp thiếu niên của hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.
Park gia,Taehyung, từng người từng người một trong bọn họ sẽ phải trả giá.
Jimin ngáp một cái, tựa vào lòng hắn, hai mắt đã bắt đầu lim dim, "Không biết hôm nay Jungmin thế nào rồi, sáng giờ em vẫn chưa gặp thằng bé."
"Lúc nãy tôi đã gọi điện cho Chu quản gia, ông ấy nói Jungmin rất ngoan, đi học về thì ăn cơm, sau đó xem hoạt hình, đến giờ thì tự động vệ sinh cá nhân rồi về phòng ngủ."
"Thằng bé thật sự rất giỏi, từ sớm đã rất có nề nếp, em nghĩ... con mạnh mẽ và thông minh giống anh vậy."
"Là do em dạy dỗ tốt,MinMin."
Jimin an tâm thiếp đi, có Jungkook bên cạnh, chuyện gì cũng được hắn lo lắng chu , con trai cũng có hắn trông nom, cậu không hề nhận ra rằng mình từ một người lúc nào cũng phải tự mình lo lắng để ý trước sau đã dần dần ỷ lại vào Jungkook, bạn thân bất giác trở thành một người có thể yên tâm thoải mái ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào miễn là có hắn ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz