ZingTruyen.Xyz

Longfic Kaiyuan Bat Duoc Roi Vo Ngoc


Một phần nỗi đau!

Ding dong... ding dong...

-“Mèo con, tôi đưa em về!”-Tiếng chuông trường chưa dứt được bao lâu thì Đình Phong đã đứng trước cửa lớp Vương Nguyên, còn đưa tay vẫy vẫy làm vẻ vui mừng như vừa tìm thấy thứ gì đó quan trọng đã từng đánh mất...

Vương Nguyên đưa mắt liếc nhìn về phía cửa lớp, chưa đầy hai giây đã lập tức quay mặt đi, không màng để tâm đến Đình Phong đang cố gắng thu hút sự chú ý của mình...

Tiếp tục cho hết đồ dùng vào balô, Vương Nguyên mệt mỏi đứng dậy, đeo balô sau đó bước về phía cửa lớp và đi lướt qua Đình Phong...

Dường như Đình Phong không hề tồn tại trong mắt Vương Nguyên...

Ban đầu vốn dĩ Đình Phong chỉ cảm thấy thích thú khi Vương Nguyên lại tỏ ra thản nhiên khi trông thấy Tuấn Khải bộc lộ hết bản chất máu lạnh và tàn nhẫn trước mặt, nhưng khi Vương Nguyên đi lướt qua và cố tình tỏ vẻ không quen biết, tại sao Đình Phong lại thất trái tim trở nên hụt hẫng lạ thường...

Bất giác Đình Phong ngoảnh mặt lại, nhìn theo bóng dáng Vương Nguyên từ phía sau, đôi chân cũng bắt đầu cất bước...

...

Trước cổng trường, vẫn như mọi ngày, hai chiếc xe BMW đã đậu sẵn ở cổng...

Tuấn Khải tựa người vào một chiếc xe, đôi mắt màu hổ phách có một hướng nhìn vô định, nhưng dường như trong ánh nhìn đó vẫn đủ để nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang mỗi lúc một tiến gần...

Động tác tựa người vào chiếc BMW kia lập tức được thay thế bằng một tư thế đứng thẳng dậy, Tuấn Khải cho hai tay vào túi, bắt đầu tiến về phía Vương Nguyên.

-“Anh phải đến tổ chức, người của anh sẽ đưa em về.”-Dường như Tuấn Khải đang cố gắng dịu giọng hết mức có thể, nhưng vẫn không thể nào làm tan biến đi cái chất giọng ngạo mạn vốn có.

Vốn đã biết trước Tuấn Khải vẫn sẽ lặp lại câu nói này, Vương Nguyên chẳng tỏ bất cứ một thái độ nào khác ngoài dửng dưng không quan tâm, đôi môi mấp máy chuẩn bị lên tiếng trả lời.

-“Mèo con sẽ đi với tôi!”-Giọng nói của kẻ thứ ba cắt ngang ý định của Vương Nguyên, Đình Phong đang từ từ tiến đến, vòng tay kéo Vương Nguyên về phía mình, sau đó ghé sát tai Vương Nguyên thì thầm.-“Chỉ cần em đi theo tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi câu hỏi của em về những chuyện rắc rối đang xảy ra.”

Dĩ nhiên câu nói sau của Đình Phong đủ sức khiến Vương Nguyên  ngạc nhiên hết mức, tròn mắt quay sang nhìn chằm chặp kẻ kế bên...

Có nên đặt lòng tin vào một tên như Đình Phong?

Thôi mặc kệ, tin một lần cũng không sao!

-“Em đi với hắn?”-Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vương Nguyên, đang chờ một sự khẳng định từ người con trai trước mặt...

Và ngay sau câu hỏi ấy, Vương Nguyên gật đầu...

Gương mặt Tuấn Khải thấp thoáng một nụ cười nhạt, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối sầm lại... lần đầu tiên Vương Nguyên trông thấy vẻ mặt đó từ Tuấn Khải...

... vẻ mặt của một kẻ bị bỏ rơi...

Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, trái tim Vương Nguyên chợt thắt lại, nơi khoé mắt chợt cảm thấy cay cay...

Tuấn Khải  không nói thêm bất cứ gì nữa, chỉ lặng lẽ quay người bước đi... bóng dáng từ phía sau đang vô cùng cô độc...

Vốn dĩ Tuấn Khải không hề biết cách chiều chuộng và nhẫn nại người khác, nhưng có lẽ lần này Tuấn Khải đã thật sự bỏ qua cho Đình Phong vì Vương Nguyên...

Hai chiếc xe BMW cũng từ từ lăn bánh...

...

Ánh sáng màu vàng rực của hoàng hôn nhẹ nhàng phủ kín không gian trên bãi biển, từng đợt sóng cứ vô tình vỗ vào bờ, cuốn trôi đi tất cả...

Vương Nguyên ngồi trên bãi cát, đưa đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa tận chân trời...

Nếu những cơn sóng kia có thể cuốn trôi đi tất cả những đau đớn cùng cực mà Vương Nguyên đã và đang phải gánh chịu thì có phải tốt hơn không...

Đình Phong cũng ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, đôi mắt dán chặt vào “mèo con” không rời...

-“Tại sao em lại muốn đến đây?”-Bầu không khí dường như đang quá gượng gạo,̀Đình Phong đành phải lên tiếng phá tan trạng thái căng thẳng hiện giờ...

Một khoảng yên lặng...

-“Ai là kẻ hại gia đình tôi?”-Giọng nói Vương Nguyên đều đều, đây vốn dĩ là câu hỏi nghi hoặc lớn nhất trong đầu Vương Nguyên... và câu hỏi này hoàn toàn không hề ăn nhập gì với câu hỏi của Đình Phong

-“Câu khác, tôi không trả lời câu hỏi này của em được.”-Đình Phong nhún nhún vai tỏ vẻ không thể làm gì hơn, trả lời với chất giọng bình thản nhất có thể.

-“Không phải anh đã bảo sẽ trả lời mọi thắc mắc của tôi?”-Vương Nguyên quay sang Đình Phong tức giận gắt lên, đúng là sai lầm khi tin tưởng tên này.

-“Tôi chỉ có thể trả lời những câu hỏi nằm trong một phạm vi nhất định.”-Đình Phong khoát khoát tay với Vương Nguyên tiếp tục giữ nguyên chất giọng ban nãy.

-“Phạm vi?”-Vương Nguyên nhíu mày, tên này toàn nói những lời khó hiểu.

-“Tôi chỉ có thể cho em biết một phần sự việc, không thể nói cụ thể.”-Đình Phong nhẫn nại giải thích, ngước mặt lên trời quan sát màn đêm dần buông xuống.

-“Vậy còn Băng Băng? Anh có biết những chuyện liên quan tới Băng Băng?”-Bất giác câu hỏi tiếp theo lại dành riêng cho Băng Băng, thật sự Vương Nguyên rất tò mò về người con gái bí ẩn này.

-“Băng Băng là em cùng cha khác mẹ của Vương Tuấn Khải...”-Ánh mắt Đình Phong trở nên vô cùng kỳ lạ, sâu thăm thẳm không thể định rõ được ánh mắt đó là gì, đột ngột giọng Đình Phong trầm xuống.-“... và là em cùng mẹ khác cha của tôi!”

Có vẻ Đình Phong rất khó khăn khi nói ra chuyện này, Vương Nguyên cũng cố gắng dịu giọng, tránh làm kẻ trước mặt tổn thương...

-“Chuyện này anh có thể kể chi tiết cho tôi?”-Thật sự Vương Nguyên bắt đầu nhận định ra mức độ nghiêm trọng của sự việc hai năm về trước, có lẽ Đình Phong cũng là một trong những người không thể thiếu trong sự việc lần đó.

-“Vương Tuấn Khải và Băng Băng đã chấp nhận phạm đến tội lỗi không thể tha thứ vì không thể ngăn cảm được tình cảm cá nhân, và cũng chính vì thế mà những người trong cuộc đều phải trả một cái giá quá đắt.”-Bất giác Đình Phong nở một nụ cười cay đắng, cả người run lên dường như đang cố gắng kìm nén.

-“Có thể cho tôi biết những người trong cuộc?”-Vương Nguyên tiếp tục gặng hỏi, quên mất mình đang vô ý xé toạc nỗi đau chưa lành của người khác.

-“Vương Tuấn Khải, bà Vương, Từ Băng Băng, tôi và...”-Lại một lần nữa Đình Phong lấp lửng câu nói, khiến Vương Nguyên lại tiếp tục gặng hỏi.

-“Và?”-Trái tim Vương Nguyên bắt đầu đập loạn cả lên, cái tên cuối cùng sẽ là ai?

-“... Nhất Lân...”-Hai từ cuối cùng khó nhọc phát ra từ miệng Đình Phong, có lẽ tên Nhất Lân này đóng vai chính trong vở kịch bi thương hai năm về trước...

-“Đã hết phạm vi cho phép chưa?”-Vương Nguyên mở to đôi mắt nâu của mình nhìn thẳng vào Đình Phong, một ánh nhìn kiên định.

Và câu hỏi của Vương Nguyên khiến Đình Phong bật cười.

-“Ừ, hết rồi.”-Đình Phong cố gắng nhịn cười, quay sang Vương Nguyên khẳng định.-“Đừng lo, sớm muộn gì thì em cũng sẽ biết mà.”

Bất giác Đình Phong đưa tay xoa xoa đầu Vương Nguyên, đây là động tác mà Phong thường làm với Băng Băng, cô em gái đáng yêu của mình.

-“Em còn thắc mắc gì không?”-Đình Phong nâng mặt Vương Nguyên lên, nhưng gương mặt vẫn còn lưu lại nụ cười ban nãy.

-“Anh có biết anh Triết Dạ?”-Đây chắc chắn sẽ là câu hỏi nghi vấn cuối cùng mà Vương Nguyên cần được giải đáp.

-“Ừ.”-Và Đình Phong lại tiếp tục trả lời.

-“Anh ấy mất rồi?”-Lần này, người run lên khi nhắc đến nỗi đau lại là Vương Nguyên...

-“Ừ, hắn là ân nhân của mèo con đấy!”-Nụ cười trên môi Đình Phong dần biến mất, không đợi Vương Nguyên đặt thêm câu hỏi, Đình Phong lại tiếp tục nói.-“Hết phạm vi cho câu hỏi này rồi.”

Ân nhân? Tại sao anh trai Triết Dạ lại là ân nhân của Vương Nguyên...

Nhưng có lẽ Vương Nguyên chỉ được đến mức đó...

Vương Nguyên cúi gầm mặt xuống, che giấu đi đôi mắt đã thấm đẫm nước mắt, nhanh tay gạt vội những giọt nước đáng ghét đó.

-“Em không hỏi tôi là người như thế nào sao?”-Đôi mắt Đình Phong chăm chú quan sát Vương Nguyên, một câu hỏi mà chính Đình Phong cũng đang thắc mắt được Đình Phong đặt ra.

-“Không, vì tạm thời tôi sẽ xem anh là một người tốt.”-Vương Nguyên ngước mặt lên, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ nở một nụ cười dịu dàng với Đình Phong, sau đó đứng dậy.-“Làm phiền anh rồi, cảm ơn vì tất cả.”

Vương Nguyêm chậm rãi bước đi, lướt qua từng bóng người trên bãi biển và khuất hẳn sau màn đêm.

-“Người tốt? Mèo con, có lẽ em đang hiểu lầm rồi.”-Đình Phong nở một nụ cười nửa miệng, tự nhủ không để người con trai kỳ lạ này cướp mất trái tim, càng không thể làm hỏng kể hoạch...

Nhưng chính Đình Phong cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại thành thật nói tất cả với Vương Nguyên, dự định ban đầu là làm cho Vương Nguyên đau khổ khi biết nhờ cái chết của chính anh trai mình mà được cứu sống, nhưng đển khi có thể làm tổn thương trái tim nhỏ bé ấy, Đình Phong lại không thể làm được...

Bất giác Đình Phong đặt một tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập của trái tim...

-“Hừ, vẫn đập bình thường, chẳng có gì cả!”-Đình Phong bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đình Phong không hề biết rằng... chỉ khi ở bên Vương Nguyên trái tim Đình Phong mới đập lỗi nhịp...

Trên đường đi, Vương Nguyên cầm trên tay một chiếc đồng hồ cát nhỏ xíu màu hồng phấn, liên tục lật ngược nó lại... Vương Nguyên đang cố gắng tự mình làm mình vơi bớt nỗi đau...

Vương Nguyên mệt mỏi bước về nhà, chiếc balô nặng nề chỉ có thể đeo một bên vai, nên càng khiến bên vai phải của Vương Nguyên nhức mỏi vì phải mang một trọng lực quá nặng...

Về nhà với trạng thái không mấy vui vẻ, Vương Nguyên tiếp tục lê bước về phòng, chẳng màng để tâm đến sự quan tâm thái quá của mấy tên cận vệ vì đã quá quen thuộc với cái cảnh này rồi...

Đôi lúc Vương Nguyên nghĩ sống trong một căn biệt thự rộng lớn như thế này thật phiền toái, tương tự như lúc này phải lên tận lầu ba để về phòng...

Hai chân Vương Nguyên cũng không thể trụ được lâu hơn nữa, nhưng vừa bước đến gần cửa phòng thì đập vào mắt Vương Nguyên là hai tên cận vệ mặc vest đen và cô hầu gái An An cũng đang đứng trước cửa phòng với trạng thái cực kỳ lo lắng...

Vương Nguyên cau mày, bước chân vẫn chậm rãi bước đến phòng Vương Nguyên...

Dừng chân, Vương Nguyên không hề mở miệng gặng hỏi tại sao họ lại cư xử khác thường như thế, chỉ đưa tay định mở cửa.

-“Cậu chủ, lúc này thì... không tiện.”-Một tên cận vệ đưa tay chắn ngang Vương Nguyên, lúng túng trả lời, nhìn Vương Nguyên ái ngại.

-“Sao lại không tiện?”-Vương Nguyên cảm thấy bắt đầu khó chịu, tại sao vào phòng mà cũng không tiện?

-“Ơ.. à... thiếu gia đang... cậu đừng nên vào phòng lúc này.”-Tên cận vệ kia cứ ấp úng mãi, cuối cùng lại là một lời yêu cầu.

-“Tránh ra!”-Dường như Vương Nguyên đã cảm nhận được một điều gì đó bất thường, và có vẻ chuyện này đang liên quan đến Tuấn Khải. Vương Nguyên gằn giọng, gạt mạnh tay của tên cận vệ ra, sau đó mở nhanh cánh cửa gỗ...

Cánh cửa mở ra, và sau đó cũng nhanh chóng đóng lại...

Tuấn Khải đang ngồi dưới sàn, tựa vào tường, xung quanh là vô số những chai rượu rỗng tuếch, mùi rượu nồng nặc lan toản khắp phòng...

Gương mặt Vương Nguyên dần đanh lại, Tuấn Khải tiếp tục cầm một chai rượu lên uống...

Lập tức Vương Nguyên ném mạnh balô lên giường, tiến đến giằng lấy chai rượu trong tay Tuấn Khải...

-“Anh làm cái trò gì thế?”

-“Em đừng quan tâm, đưa đây!”-Tuấn Khải với tay về phía Vương Nguyên, dường như muốn lấy lại chai rượu mà Vương Nguyên vừa giành lấy.

-“Không đưa, anh uống bao nhiêu chai rồi hả?”-Vương Nguyên tức giận quát lên, đặt chai rượu đã được khui nắp ra sau lưng, nhìn một lượt các chai rượt xung quanh Tuấn Khải và bắt đầu đếm...

Một...

Hai...

Ba...

... Bảy chai!

Bảy chai rượu rỗng không đang nằm lăn trên sàn nhà một cách bừa bãi, Vương Nguyên bắt đầu nổi giận thật sự khi thấy Tuấn Khải đứng lên định lấy từ trong tủ kính một chai rượu khác.

-“Anh muốn uống chứ gì, được! Tôi uống với anh!”-Vương Nguyên tức giận quát lên, đôi mắt màu hổ phách của Tuấn Khải dường như đã chuyển sự chú ý sang Vương Nguyên.

Vương Nguyên cầm chai rượu sau lưng lên, sau đó kề lên miệng uống lấy một hơi dài...

Thứ nước uống thật đắng nhưng lại mang một vị nồng nồng quả thật khiến con người ta quên bẵng hết những buồn phiền, đau đớn trong lòng...

Gương mặt Vương Nguyên bắt đầu đỏ lên, sau đó Vương Nguyên đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn chai rượu trong tay, tiếp tục nâng lên và uống hết số còn lại...

Dĩ nhiên Tuấn Khải chỉ đứng yên nhìn Vương Nguyên uống hết cả chai rượu loại mạnh đó...

Ái Hy đặt chai rượu rỗng tuếch xuống sàn, tiếp theo đứng dậy đẩy Minh Vỹ ra, vươn tay về phía tủ kính lấy một chai rượu giống hệt lúc nãy xuống.

-“Em làm gì vậy?”-Đến mức này thì Minh Vỹ cũng không thể đứng yên nhìn được nữa, đưa tay giật lấy chai rượu từ Ái Hy...

Rõ ràng gương mặt Ái Hy đã đỏ hết mức có thể!

Chợt Ái Hy quay sang Minh Vỹ... mỉm cười!

-“Này Minh Vỹ, anh có biết cái cảm giác mất một người quan trọng là như thế nào không?”-Ái Hy vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó là một vết thương không thể xoá đi bằng thời gian và nước mắt. Giọng nói Ái Hy trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng dường như từng chữ và từng lời đang lên tiếng trách móc Minh Vỹ.-“Hẳn anh cũng biết chứ nhỉ, vì Thy Thy đáng yêu của anh cũng đã mất rồi mà, ha ha... Nhưng tôi! Tôi mất trọn vẹn một gia đình!”

Minh Vỹ dường như vẫn còn đủ tỉnh táo để lắng nghe những lời nói của Ái Hy, nhưng tất cả những gì Minh Vỹ có thể làm lúc này là im lặng...

-“Đồng hồ cát xoa dịu nỗi đau? Nực cười! Nếu thật sự nó có thể xoa dịu bớt phần nào nỗi đau của tôi, tại sao lật ngược những một trăm tám mươi lần vẫn không hề mất đi một chút cảm giác đau đớn nào? Tại sao?”-Vương Nguyên như tự nói với chính mình, sau đó lại mỉm cười, nhưng lần này bật cười thành tiếng, cùng với nụ cười đó là một giọt nước mắt tựa tinh sa đang lăn dài trên gò má.

Vương Nguyên lại đưa tay gạt giọt nước mắt không đáng rơi trên gò má, sau đó lại tiếp tục tự độc thoại.

-“Bây giờ thì hết rồi, cả ba và mẹ, cả anh Triết Dạ luôn yêu thương tôi đều đi rồi... đi đến một nơi mà tôi không thể nào chạm đến, trừ khi tôi đi theo họ! Và ngay cả anh cũng chỉ dùng tôi như một con búp bê để thay thế cho Băng Băng.”

Tuấn Khải vẫn im lặng, đôi mắt màu hổ phách sáng lên, dường như Tuấn Khải đã có thể biết nỗi đau mà Vương Nguyên đang phải gánh chịu đau đến mức nào...

Vương Nguyên im lặng, sau đó bước về phía tủ quần áo mà Tuấn Khải dành riêng cho mình mở ra, lấy ra một chiếc lọ thuỷ tinh trong suốt, trong đến nỗi có thể nhìn thấy vô số những cái đồng hồ cát nhỏ xinh mang nhiều màu sắc khắc nhau đang nằm trong lọ...

Tiếp theo, Vương Nguyên lấy từ trong lọ ra một cái đồng hồ cát màu đỏ, đưa tay ra không trung và thả nó rơi tự do...

-“Rơi này!”-Chất giọng hiện giờ của Vương Nguyên dường như đang cực kỳ hứng thú với việc mình đang làm, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười cay đắng...

Chiếc đồng hồ đó rơi xuống đất vỡ tan thành vô số những mảnh thuỷ tinh cực nhỏ nằm trên sàn nhà, và những hạt cát li ti cũng hoà lẫn vào những mảnh thuỷ tinh lấp lánh ấy...

Rồi lại thêm một cái đồng hồ nữa...

Thêm một cái nữa...

Và thêm một cái...

Cứ lần lượt, Vương Nguyên đó lặp lại động tác đó không biết bao nhiêu lần...

-“Vương Nguyên.”-Bất giác Tuấn Khải lại gọi tên Vương nguyên, đôi mắt màu hổ phách nhìn hệt như lúc Vương Nguyên trông thấy trên trường, nhưng lần này là một đôi mắt mang đậm vẻ xót xa.

Nhìn Vương Nguyên như thế này, trái tim Tuấn Khải như dần mất đi nhịp đập, sau đó ngừng đập hẳn...

Vương Nguyên không hề quay lại nhìn Tuấn Khải, lần này là đưa cả chiếc lọ thuỷ tinh ra, rồi lại thả cả lọ rớt xuống đất... thứ âm thanh va chạm mạnh vang lên, hàng nghìn mảnh thuỷ tinh lấp lánh nằm dưới sàn, khung cảnh đẹp đến đau đớn!

-“Vỡ hết rồi! Không còn gì để xoa dịu nỗi đau cả!”-Vương Nguyên lại bật cười thành tiếng, đưa một tay ôm lấy mặt, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn lọt qua khẽ tay và tạo ra những vệt dài hoàn mỹ trong không trung.-“Không còn, không còn gì cả!”

Tuấn Khải bước đến gần Vương Nguyên, cúi xuống nâng người Vương Nguyên lên, đặt lên giường...

Bàn chân Vương Nguyên bị những mảnh thuỷ tinh kia làm xây xước rất nhiều, những giọt máu đỏ lại bắt đầu chảy ra... thật chậm...

-“Tuấn Khải, tôi và Băng Băng ai quan trọng hơn?”-Vương Nguyên trong bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, bất giác lại lên tiếng hỏi...

-“Băng Băng...”

Và một câu trả lời dứt khoát vang lên, đủ để Vương Nguyên nhận thức được câu trả lời đó đang có uy lực lớn thế nào đối với trái tim đang chết dần mòn vì đau đớn...

Đôi môi xinh xắn kia lại nở một nụ cười... quả thật, Vương Nguyên chỉ là thay thế!

-“Băng Băng quan trọng! Rất quan trọng, nhưng Băng Băng thuộc về quá khứ. Còn hiện tại, em là người quan trọng nhất đối với anh!”-Tuấn Khải vẫn xem xét những vết thương trên bàn chân của người đối diện, chậm rãi trả lời...

Vương Nguyên mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng sau đó thu chân về và ngả người lên giường...

-“Tuấn Khải...”-Đôi mắt Vương Nguyên dần nhắm lại, đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của Tuấn Khải... Đây là lần đầu tiên Vươmg Nguyên được chạm vào Tuấn Khải một cách thân mật như thế.-“Có lẽ... em yêu anh đấy...”

Vương Nguyên tiếp tục mỉm cười, bàn tay buông thõng xuống nhanh chóng chìm và giấc ngủ...

Còn về phần Tuấn Khải , đôi mắt màu hổ phách cũng sáng rực lên, khẽ cúi xuống đặt lên môi Vương Nguyên một nụ hôn dịu dàng, kèm theo một lời yêu thương đáp lại...

-“Anh yêu em!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz