Longfic I Need U Hopega Jinga Bts
Chap 17Rầm!Phụt!Hoseok trố mắt nhìn tên lố lăng trước mặt dám đạp phăng cách cửa duy nhất của căn phòng trọ nhỏ bé vô tội vạ của mình sau khi phun ra đống nước lọc trong mồm vì giật mình. Cậu nuốt nước bọt, chưa kịp hiểu chuyện gì đã khiến người tình "hiền lành" tự dưng từ mèo hóa cọp thì ai kia hét toáng lên trước:"A a a a a!!!!!!!""Yoongi? Anh bị sao vậy?". Anh như vậy làm cậu cũng khủng hoảng theo."Tối nay anh sẽ ngủ ở đây!!!!""Hả!?""Không!! Phải là nguyên tuần này mới đúng!!! Grừ..."--------Flashback Hoseok đưa Yoongi về đến nhà cũng là lúc trời đã xế chiều. Hôm nay anh bỏ mặc tất cả, bắt cậu cõng mình đi lòng vòng khắp nơi. Cả hai lên cơn lội mấy cây số từ nhà tới trung tâm thành phố, rồi lội ngược trở lại nhà, cũng nhờ vậy mà tâm trạng của anh cũng khá hơn rất nhiều. Anh bảo cậu về phòng trọ đi, tự anh sẽ nói chuyện với mẹ Min, sẽ ổn thôi, vì anh tin bà sẽ chịu lắng nghe con trai nói.Yoongi mở hé cửa, đưa mắt nhìn vào trong, mùi đồ ăn sộc ra thơm nứt mũi, là món anh thích đây mà, không lẽ mẹ Min nấu cho anh sao? Nhẹ nuốt khan, anh lặng lẽ đi vào trong rồi bắt gặp thân ảnh gầy nhom quen thuộc đang tất bật trong bếp, nắng chiều xõa đều lên mái tóc đen rối bù, khói nghi nghút ở ấm nước đang sôi. Trông bà lúc này không khác gì một bà tiên xinh đẹp trong chuyện cổ tích, hiện ra và mang đến niềm yêu thương cao quý lẫn phúc lành cho những đứa con nơi trần thế. Cũng là lúc anh phát hiện ra, người phụ nữ mà anh thương yêu đang ngày một xanh xao và gầy guộc đi, đôi bàn tay nhỏ ấy đã phải trải ra ôm gánh biết bao nhiêu là chuyện, đôi mắt âu yếm ngày nào đang dần mờ đi vì những giọt mồ hôi nhạt nhòa trên khuôn mặt dịu hiền. Anh cứ đứng nhìn bà như thế, nhìn con người đã sinh thành và nuôi nấng anh đang rất vất vả, sững sờ, ngỡ ngàng, nhưng xúc động. Cũng không hay biết, nước ở khóe mắt đã đổ từ bao giờ."Con xin lỗi."Yoongi ôm mẹ từ đằng sau, mặt vùi vào vai bà mà khóc nấc. Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng vỗ nhẹ vào hai cánh tay nhỏ đang bao phủ mình, ấm áp."Yoongi, mẹ không nên đánh con...""Con biết con sai, vì con đã nói dối mẹ. Con chỉ không muốn mẹ lo nhiều vì con, con cũng không muốn mẹ gánh hết tất cả...""Mẹ ổn mà, con không cần phải...""Nếu mẹ ổn, xin đừng thức đến nửa đêm nữa, cũng đừng vì người ta mà mang sầu. Và xin mẹ, đừng khóc một mình như mẹ vẫn thường hay, hãy khóc cùng con, được không?""____""Con lớn rồi, con không cần người khác bảo vệ, con không muốn mãi suốt đời được mẹ che chở. Mà thay vào đó, hãy cho phép con thực hiện được lời hứa ngày sinh nhật. Hứa với con, vì con, xin mẹ hạnh phúc?""Yoongie, mẹ hứa!"--------"Ngon quá!"Yoongi reo lên, miệng chóp chép nhai lấy nhai để, mặt không giấu nổi sự vui mừng. Mẹ Min thấy thế thì trừng mắt, cầm thìa gõ vào đầu anh một cái, gằn giọng:"Dóc tổ! Nếu con mà biết ăn ngon là thế nào thì đã không ốm tong ốm teo như thế này rồi!""Là con không ăn chứ không phải không biết thưởng thức!". Anh cãi bướng.Bà chỉ còn biết lắc đầu phì cười, thôi thì cũng đã bó tay với cái nết ăn nết ngủ của đứa con nhỏ này rồi, không thể thay đổi được thì phải chấp nhận thôi. Bà gắp thêm thức ăn vào bát của anh, ân cần nói:"Ăn cho nhiều vào, mới có sức đi học và làm thêm.""Umma cho con tiếp tục làm thêm?". Mắt anh sáng rực."Chứ tao có cấm mày được à!?". Bà mắng yêu, lại gõ thìa vào đầu thằng nhóc cố chấp đang hì hì cười."Cảm ơn Min hoàng hậu!". Anh trêu."Mà số tiền con đưa cho đám chủ nợ ấy.... Có phải tiền trước kia mẹ gửi về quê cho con không?". Bỗng giọng bà lắng xuống.Yoongi gật nhẹ đầu, định giải thích gì đó nhưng bà mỉm cười:"Xin lỗi vì đã hiểu lầm con. Nhưng mẹ đã rất buồn, vì con không sử dụng nó, con có biết là thể chất con rất yếu không? Những công việc làm thêm đó sẽ lấy đi của con trai mẹ rất nhiều sức...""Mẹ lo gì! Con khỏe lắm!". Anh cười trấn an."Vậy hai ngày qua con ngất ở xó nào!?". Bà nghiến răng."Mẹ biết con ngất!? Mẹ theo dõi con!? Sao mẹ không rinh con về!?". Anh phụng phịu."Tao theo dõi mày khi nào! Mày thì chỉ có ngất giữa đường mới không lết về được nhà thôi!". Bà chồm lên véo tai anh khiến anh la í ới."Umma!! Con bị ốm mà!! Mẹ véo nữa con sẽ ốm tiếp cho mẹ xem!""Tốt thôi!! Ốm đi thì con mới chịu an phận ở nhà! Mà con đã ở đâu? Sao không chịu liên lạc cho mẹ an tâm!? Có biết là ở nhà mẹ lo lắm không hả!?". Véo mạnh hơn."A a...Mẹ bạo lực quá!!". Anh giảy nảy như đứa trẻ, năn nỉ ỉ oi lắm mẹ Min mới buông tha. Anh vừa xoa tai, vừa lèm bèm:"Biết thế không về nhà làm gì...""Không về nhà, thì ở đâu?". Bà cười gian, tiếp tục tra vấn: "Con bảo bị ngất, vậy ai đã mang con về?""Bạn cùng trường thôi.""Có người yêu chưa!?"Mẹ Min hỏi thẳng, thích thú nhìn con trai đang ngập ngừng, bà biết tính con bà quá mà, ai bảo nó khó gần, nó chỉ được cái biết bướng. "Có chưa hả?". Bà nháy mắt."Con...Tại sao con phải trả lời mẹ!?". Anh bĩu môi. Nhắc tới chuyện này thì anh lại nhạy cảm, có người yêu chưa hả, hình như là có rồi, nhưng tốt hơn hết là mẹ Min không nên biết chuyện này, không phải phản đối gì, chỉ lo bà ngũ mã phanh thây rồi làm cho mọi chuyện rối rắm lên."Không chịu khai thì thôi, khỏi hỏi mẹ cũng biết hết rồi! Đợi chút, cho cục cưng xem cái này!". Nói rồi bà hí hửng chạy ra ngoài, để lại Yoongi suýt sặc nước vì hai từ "cục cưng" đó, nó làm anh sởn tóc gáy. Anh thở phào, mừng thầm vì bà không còn buồn anh nữa, bằng chứng là bà đang rất vui vẻ ôm một cái thùng giấy nhỏ vào, và linh cảm cho anh biết trong đó chẳng chứa thứ gì tốt lành."Ta đa!!"Mẹ Min đặt thùng giấy xuống đất, một con mèo nhỏ trông rất xinh xắn bò ra, nó nhanh nhảu bay đến quấn lấy chân cậu con trai nào đó còn đang bận há hốc mồm."Meoww...."1s2s3s"Á á á á!!!!!!!"End Flashback---------"Vì vậy mà anh chạy qua đây đó hả!?". Hoseok tròn mắt, nhìn cái mớ mền gối mà người tình bé nhỏ ôm luôn sang đây."Umma bảo con mèo đó của một người bạn, nhờ mẹ nuôi giúp một tuần.". Anh giật giật mắt: "Một tuần! Là một tuần lận đó!! Grừ...""Yoongi, anh sợ mèo hả!?". Cậu nhịn cười, anh thấy vậy liền trừng mắt nhìn cậu, biện hộ:"Không có! Anh chỉ không thích mùi của nó!""Tại sao anh lại đối xử với đồng loại như vậy!?""Cái gì!!?"Yoongi đỏ mặt, ấm ức nhìn tên nhóc đối diện phá lên cười trên sự đau khổ của anh. Đồng loại? Bảo anh là mèo hả? Cái con vật kinh khủng khiếp đó hả!? Anh không can tâm!"Jung Hoseok!! Em...". Anh xấng tới định xử đẹp cái tên không biết điều nào đó thì có một tiếng nói từ xa vọng tới, làm anh rùng mình:"Yoongie à!! Con chạy đi đâu rồi!!?"Mẹ Min ôm con mèo nhỏ chạy vào, anh nhìn thấy ngay lập tức nổi sùng, bay ra sau Hoseok ẩn náu, mếu máo nhìn cậu ý bảo đuổi con "quái vật" đó đi giúp anh. Nhưng có vẻ anh đã sai, bởi vì cậu nhà rất yêu thương động vật, đặc biệt là đối với những con vật bị anh hắc hủi, như con mèo này đây."Dì Min, ở đâu ra con mèo đẹp thế?". Hoseok sáng mắt, tay bắt lấy vật thể đang động đậy trong tay mẹ Min, nâng nó như nâng đứa trẻ sơ sinh, dùng ngón tay trêu ghẹo làm nó thích thú mà nguây nguẩy cái đuôi, cực đáng yêu."Yoongi, nhìn này! Rất dễ thương mà!". Quay sang người nào đó đang xanh mặt."Em...". Yoongi cắn răng nhìn con "quái vật" đang "dụ dỗ" người yêu của mình."Meoww....""Yoongie, Hoseok cũng rất thích nó, chỉ có con mới thị nó thôi!". Mẹ Min hí hửng chen vào."À thôi thôi, dì mang nó về đi, Yoongi bảo không thích nên sẽ ở đây tạm vài ngày, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy!". Cậu cười, trả con mèo lại cho bà khi thấy anh đã tối tăm mặt mày, cậu mà còn trêu nữa thì thể nào cũng sẽ nổi đóa mà cào nát mặt cậu mất."Thế cục cưng ở đây với Hoseok nhé, umma về đây, còn phải cho nó ăn nữa, nó hám ăn lắm, chứ đâu như con, ha ha!!". Dứt lời, bà cười khanh khách rồi ôm con "quái vật" chuồn nhanh, trước khi đứa con ghét mèo của bà điên tiết lên mà vặn cổ nó thì khổ.Yoongi phẫn uất nhìn mẹ Min cùng con mèo khuất bóng, sau đó quay sang lườm tên nhóc đã trêu ghẹo anh xong mà còn trưng ra bộ mặt vô tội."Anh đừng nhìn em như thế chứ...""Cậu dám phản bội tôi! Tôi sẽ nhớ mặt cậu cả đời!". Anh chun mũi, chỉ chỉ tay vào người cậu, nghiến răng đe dọa."Em phản bội anh? Khi nào? Chuyện con mèo hả? Nó đáng yêu mà, trông giống anh nữa!". Cậu ngơ ngác."Phì! Tôi làm sao mà giống nó được! Cậu thương thì rước nó về nuôi, tôi đi về!". Yoongi hậm hực quay đi, nhưng chỉ bước được vài bước thì bị người kia nắm lại, ôm vào lòng rồi thì thầm:"Nếu em đuổi nó đi, thì Yoongi sẽ không ở lại đây với em mà trở về với mẹ Min...""Dóc tổ!"Hoseok quay người anh lại, hôn nhẹ lên môi anh, rồi nựng đôi bờ má trắng mịn như mật:"Ngồi chơi đi, em phải ăn nữa."Nói rồi, cậu thả người anh ra rồi đi đến với tô mì đang ăn dở trên chiếc bàn nhỏ. Anh ngoan ngoãn đóng cánh cửa tồi tàn khi nãy bị mình đạp ra, rồi lật đật chạy đến ngồi trên chiếc nệm được đặt ở một khoảng căn phòng, đầu tựa vào chiếc gối đang ôm và chăm chú nhìn cậu ăn. Trầm ngâm một hồi, anh mới hỏi nhỏ:"Anh đã thấy ba của Jin, cũng là ba của em..."Hoseok thoáng khựng người, gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn."Em và Jin là hai anh em, tại sao...". Anh định hỏi vì sao hoàn cảnh của hai người lại khác nhau như vậy, nhưng vì không muốn cậu buồn, nên đành im lặng.Hoseok cũng không nói gì, ăn uống xong xuôi rồi đi tắm. Yoongi thì trong khi chờ đợi đã bò xung quanh mò mẫm những món đồ của cậu, nhưng tiếc thay là ở đây không có gì lạ cho anh nghịch hết. Toan quay lưng đi tìm ổ ngủ thì phát hiện ra trong ngăn tủ nhỏ chứa đồ có một vật thể nhỏ, tuy không lạ nhưng nó lại thu hút ánh nhìn đối với kẻ học nghệ thuật như anh: một tấm ảnh cũ được phủ một lớp bạc trong suốt, quấn chi chít xung quanh là dây dù. Trong ảnh có hai đứa trẻ rất điển trai, khoác vai nhau rất thân thiết. Anh khẽ cười khi nhận ra đứa trẻ bên phải là Hoseok, cậu thật đáng yêu khi còn nhỏ, một chút tinh nghịch nằm trong nụ cười hiền, nụ cười mà bây giờ rất ít khi hiện hữu trên môi cậu. Còn đứa trẻ bên trái, trông rất quen, hình như là..."Đó là Jin."Yoongi giật bắn mình, tấm ảnh tưởng chừng như sắp bị anh thả rơi tự do trong không trung thì may thay được Hoseok kịp thời giữ lại. Anh vội quay lại nhìn cậu, cúc áo chưa kịp đính hết làm lộ ra cơ ngực săn chắc quyến rũ, mặt anh lại ửng hồng, lắp bắp nói như thể vừa gây ra tội lớn:"Xin lỗi, anh không cố ý lục lọi...""Ngồi xuống đây, Yoongi!"Hoseok ngồi xuống nệm, vỗ tay ở chỗ bên cạnh mình, đợi anh yên vị xong, cậu mới bắt đầu kể về quá khứ. Cậu kể cậu đã từng nghe về người mẹ của cậu đã từng tuyệt vời như thế nào, thay đổi ra sao, và cuối cùng là đổ hết tội lỗi lên đầu đứa con trai duy nhất được cho là nghiệp chướng. Sẽ có một tình yêu rất đẹp, và cậu sẽ được sống trong niềm hạnh phúc thực sự mang tên gia đình nếu như cái sự thật đau lòng ấy không xuất hiện: Bà ấy, người đàn bà thân thương của cậu, chỉ là người đến sau! Để rồi xứng đáng nhận lấy hậu quả mà cái mác "giựt chồng người khác" đem đến.
Những tưởng chuyện đã kết thúc, không, ông ấy đã quay lại sau một thời gian ruồng bỏ mẹ con cậu để trở về với vợ nơi thành phố, mang đến lòng yêu thương lẫn hối lỗi chân thành rồi rước cậu và bà ấy lên ở cùng.
Ông ấy bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Ông ấy bảo rằng cậu sẽ không còn phải chịu đựng thị phi từ xã hội.
Ông ấy bảo rằng sẽ mang đến hạnh phúc để bù đắp cho sự thiếu thốn suốt từng ấy năm phũ phàng chối bỏ.
Ông ấy bảo nhiều lắm, và hứa cũng nhiều nữa. Nhưng không có lời hứa nào được thực hiện.
Bà ấy đã tự tử sau bao nhiêu lần gánh chịu sự hãm hại của người khác. Bà không có khả năng chống đối, cũng không có tư cách khán cự. Tại sao ư? Kẻ thứ hai thì làm gì có quyền đứng lên trong cái căn nhà vốn khuôn mẫu phép tắc này?
Bà ấy đã ra đi như thế, ra đi trong sự uất ức đau lòng, ra đi mang theo nỗi hận về người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, và để lại cái nhìn cay nghiệt cho đứa con nhỏ vô tội không biết gì ngoài việc cố gắng bảo vệ mẹ nó trước những cặp mắt nhìn đời oan nghiệt của kẻ khác.
Cậu không hiểu, tại sao lại dùng lời lẽ tàn nhẫn đó để làm tổn thương lẫn nhau, đưa cho nhau ánh mắt kì thị, để rồi kiếm đâu ra chừng ấy tội lỗi giáng lên đầu cậu? Cậu đã sai, khi gọi ông ấy là ba? Đã sai, khi đặt niềm tin vào Kim SeokJin, người đã xúc phạm cậu và cố gắng phá hoại những thứ cậu trân trọng?
Cậu bỏ đi, đi xa cái gia đình ấy. Xây dựng và rèn luyện cho mình cái vỏ bọc vô cảm hoàn hảo. Cậu không cần ai để nương tựa, bởi vì thực chất cũng chẳng còn ai để hối tiếc. Tưởng rằng đã thoát khỏi người đàn ông đó, nhưng điều đó không dễ như cậu nghĩ. Ông ấy ghét đam mê của cậu, ràng buộc cậu bước đi theo con đường mà ông đã vạch sẵn. Ích lợi gì không? Khi mà sau này và mãi mãi, cậu sẽ không còn tôn sùng ông ấy nữa?Yoongi chồm lên ôm Hoseok, tay vuốt nhẹ đầu cậu, anh không muốn nhìn cậu lúc này, sợ rằng cậu sẽ khóc, anh nhìn thấy rồi sẽ khóc theo. Nhưng anh sai rồi, cậu không những không khóc mà còn cười, một nụ cười buồn, man mác."Cảm ơn anh, Yoongi.". Vừa nói, cậu vừa ghì mũi vào vai người kia."Chuyện gì? Anh đã không giúp gì được cho em cả...". Nghĩ đến đây, lòng anh lại chùng xuống."Nếu không nhờ anh, và mẹ Min. Em đã không sống nổi cho đến bây giờ.""Nghiêm trọng vậy sao?""Ừ. Vì vậy, đừng rời xa em, nhé?"Yoongi đẩy nhẹ người ra nhìn cậu, anh gật đầu chắc nịch, rồi mặc cho người kia chiếm hữa môi mình. Anh ôm cổ cậu đẩy nụ hôn sâu hơn, mút mát vị ngọt quấn quýt nơi đầu lưỡi, cho đến khi hô hấp yếu đi vì ôxi dần cạn, cậu mới chịu thả anh ra khỏi người."Ngủ thôi Yoongi! Em đi tắt đèn...""Khoan đã!". Hoseok định đứng dậy thì bị anh kéo lại, bĩu môi nói:"Để đèn đi, anh không muốn bị em cắn đâu!". Anh vụng về ôm người, nhìn cậu cảnh báo."Đúng là trước kia em không tắt đèn khi đi ngủ, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi!"Phụt!!"Á á á!!!". Nếu lần trước là Hoseok la, thì lần này lại là tên ngốc nào đó la. Mà la không phải vì sợ tối, mà vì sợ bị cắn."Jung Hoseok!! Em mở ngay cái đèn điện thoại cho anh!!!". Yoongi gào lên thảm thiết khi trước mắt chỉ là bóng tối, càng hoảng loạn khi cảm nhận được cậu đã trở lại ngồi bên cạnh mình. Anh định gào tiếp nhưng bị cậu nhanh tay hơn bịt mồm lại, kéo anh nằm xuống nệm, tay ôm ngang eo rồi thản nhiên đe dọa:"Người yêu à, anh mà nói tiếng nữa là em sẽ cắn chết anh thật đó!"End chap 17
Những tưởng chuyện đã kết thúc, không, ông ấy đã quay lại sau một thời gian ruồng bỏ mẹ con cậu để trở về với vợ nơi thành phố, mang đến lòng yêu thương lẫn hối lỗi chân thành rồi rước cậu và bà ấy lên ở cùng.
Ông ấy bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Ông ấy bảo rằng cậu sẽ không còn phải chịu đựng thị phi từ xã hội.
Ông ấy bảo rằng sẽ mang đến hạnh phúc để bù đắp cho sự thiếu thốn suốt từng ấy năm phũ phàng chối bỏ.
Ông ấy bảo nhiều lắm, và hứa cũng nhiều nữa. Nhưng không có lời hứa nào được thực hiện.
Bà ấy đã tự tử sau bao nhiêu lần gánh chịu sự hãm hại của người khác. Bà không có khả năng chống đối, cũng không có tư cách khán cự. Tại sao ư? Kẻ thứ hai thì làm gì có quyền đứng lên trong cái căn nhà vốn khuôn mẫu phép tắc này?
Bà ấy đã ra đi như thế, ra đi trong sự uất ức đau lòng, ra đi mang theo nỗi hận về người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, và để lại cái nhìn cay nghiệt cho đứa con nhỏ vô tội không biết gì ngoài việc cố gắng bảo vệ mẹ nó trước những cặp mắt nhìn đời oan nghiệt của kẻ khác.
Cậu không hiểu, tại sao lại dùng lời lẽ tàn nhẫn đó để làm tổn thương lẫn nhau, đưa cho nhau ánh mắt kì thị, để rồi kiếm đâu ra chừng ấy tội lỗi giáng lên đầu cậu? Cậu đã sai, khi gọi ông ấy là ba? Đã sai, khi đặt niềm tin vào Kim SeokJin, người đã xúc phạm cậu và cố gắng phá hoại những thứ cậu trân trọng?
Cậu bỏ đi, đi xa cái gia đình ấy. Xây dựng và rèn luyện cho mình cái vỏ bọc vô cảm hoàn hảo. Cậu không cần ai để nương tựa, bởi vì thực chất cũng chẳng còn ai để hối tiếc. Tưởng rằng đã thoát khỏi người đàn ông đó, nhưng điều đó không dễ như cậu nghĩ. Ông ấy ghét đam mê của cậu, ràng buộc cậu bước đi theo con đường mà ông đã vạch sẵn. Ích lợi gì không? Khi mà sau này và mãi mãi, cậu sẽ không còn tôn sùng ông ấy nữa?Yoongi chồm lên ôm Hoseok, tay vuốt nhẹ đầu cậu, anh không muốn nhìn cậu lúc này, sợ rằng cậu sẽ khóc, anh nhìn thấy rồi sẽ khóc theo. Nhưng anh sai rồi, cậu không những không khóc mà còn cười, một nụ cười buồn, man mác."Cảm ơn anh, Yoongi.". Vừa nói, cậu vừa ghì mũi vào vai người kia."Chuyện gì? Anh đã không giúp gì được cho em cả...". Nghĩ đến đây, lòng anh lại chùng xuống."Nếu không nhờ anh, và mẹ Min. Em đã không sống nổi cho đến bây giờ.""Nghiêm trọng vậy sao?""Ừ. Vì vậy, đừng rời xa em, nhé?"Yoongi đẩy nhẹ người ra nhìn cậu, anh gật đầu chắc nịch, rồi mặc cho người kia chiếm hữa môi mình. Anh ôm cổ cậu đẩy nụ hôn sâu hơn, mút mát vị ngọt quấn quýt nơi đầu lưỡi, cho đến khi hô hấp yếu đi vì ôxi dần cạn, cậu mới chịu thả anh ra khỏi người."Ngủ thôi Yoongi! Em đi tắt đèn...""Khoan đã!". Hoseok định đứng dậy thì bị anh kéo lại, bĩu môi nói:"Để đèn đi, anh không muốn bị em cắn đâu!". Anh vụng về ôm người, nhìn cậu cảnh báo."Đúng là trước kia em không tắt đèn khi đi ngủ, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi!"Phụt!!"Á á á!!!". Nếu lần trước là Hoseok la, thì lần này lại là tên ngốc nào đó la. Mà la không phải vì sợ tối, mà vì sợ bị cắn."Jung Hoseok!! Em mở ngay cái đèn điện thoại cho anh!!!". Yoongi gào lên thảm thiết khi trước mắt chỉ là bóng tối, càng hoảng loạn khi cảm nhận được cậu đã trở lại ngồi bên cạnh mình. Anh định gào tiếp nhưng bị cậu nhanh tay hơn bịt mồm lại, kéo anh nằm xuống nệm, tay ôm ngang eo rồi thản nhiên đe dọa:"Người yêu à, anh mà nói tiếng nữa là em sẽ cắn chết anh thật đó!"End chap 17
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz